Anh Thanh Niên Số Hưởng
Chương 47: Vong Ơn Bội Nghĩa
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi, A Đức đột nhiên cười nhạo: "Này nhóc, mày đã dám giết người rồi, vậy mà sao giờ giám đốc Vương kêu đi làm gián điệp thì lại sợ hãi như vậy? Haha, giết người đền mạng, giờ mày đi làm gián điệp, nếu có chết thì coi như đã "đền mạng" rồi, còn nếu may mắn sống sót, coi như nhặt lại được một mạng, dù có nói thế nào thì mày cũng không thiệt".
Tôi bất lực, nói: "Tôi có thù với Tôn Anh Minh, giờ tôi mà tới địa bàn của hắn ta, nhất định hắn ta sẽ đánh chết tôi!"
A Đức ngẩn người, hỏi: "Mày có thù với Tôn Anh Minh?"
Tôi gật đầu.
A Đức đột nhiên cười lớn, ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút kì quái, nói: "Tao vậy mà lại xem thường mày rồi, không ngờ mày còn từng đắc tội với cả Tôn Anh Minh".
Tôi xấu hổ không nói nên lời.
Trong lòng thầm nghĩ, Tô Tuyết đúng là cái đồ sao chối mà, từ lúc quen Tô Tuyết không có nổi một chuyện tốt lành nào.
A Đức cười an ủi tôi, nói: "Không sao, yên tâm đi.
Tuy rằng câu lạc bộ Hoa Hồng là địa bàn của Tôn Anh Minh, nhưng hắn ta cũng không thường xuyên tới đó, hơn nữa, mày tới đó làm trai bao, dù cho Tôn Anh Minh có tới câu lạc bộ Hoa Hồng thì cũng sẽ không bắt gặp mày đâu!"
Nghe những gì A Đức nói, tôi cũng thấy có lý, trong lòng cũng thấy an tâm phần nào.
Nhưng câu nói tiếp theo của A Đức lại khiến tôi muốn chết đi sống lại.
A Đức cười lớn: "Đương nhiên, lần này mày tới câu lạc bộ Hoa Hồng chuộc tội, nhất định sẽ có chút phiền phức mà bản thân mày phải tự mình giải quyết.
Mày giết chết Lưu Khôn, mà Lưu Khôn lại là người của bên đó, chắc chắn bên đó sẽ "chăm sóc" mày một cách thích đáng.
Nhưng yên tâm đi, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng đâu.
Chỉ cần mày có chỗ đứng vững chắc tại câu lạc bộ Hoa Hồng, đến lúc đó giảm đốc Vương sẽ giao nhiệm vụ cho mày! Nhiệm vụ của giám đốc Vương bí mật vô cùng, mày không được nói cho bất kì ai biết, nếu không một khi truyền tới tại của Tôn Anh Minh, dù cho giám đốc Vương tự mình ra mặt thì cũng không có cách nào bảo đảm được tính mạng của mày!"
Nghe tới đây, dù tôi có ngu đến mấy thì cũng hiểu được, ngoài mặt thì là bắt tôi qua bên đó để chuộc tội, nhưng thật chất tôi là một con cờ của Vương Hoài Viễn!
Có thể nói, việc tôi tới câu lạc bộ Hoa Hồng chuộc tội xem ra sẽ còn tệ hơn rất nhiều.
Dù gì thì cùng lúc tôi phải đối phó với cả Tôn Anh Minh và Vương Hoài Viễn.
Thân phận thật của tôi ở câu lạc bộ Hoa Hồng một khi lộ ra và truyền tới tại Tôn Anh Minh, nhất định hắn ta sẽ là người đầu tiên giết tôi!
Còn nếu như cuối cùng không hoàn thành nhiệm vụ của Vương Hoài Viễn, tôi cũng sẽ chết cho coil
Còn nữa, dù cho có may mắn mà không bị Tôn Anh Minh nắm thóp, cuối cùng hoàn thành được nhiệm vụ của Vương Hoài Viễn và rút lui an toàn, nhưng sợ là khoảng thời gian tôi ở câu lạc bộ Hoa Hồng cũng sống không bằng chết, vì dù sao đi chăng nữa tôi cũng là tới đó để chuộc tội mà!
Nghĩ tới đống quan hệ dây mơ rễ má kia, tâm trạng tôi trở nên phức tạp vô cùng, cảm thấy chẳng còn chút hy vọng sống nào nữa.
"Này nhóc, chúc mày may mắn, tối mai bắt đầu tới đó làm việc đi.
Nhớ kỹ, dù có bị người ở câu lạc bộ Hoa Hồng đánh thì mày cũng phải nhịn, nhất định không được đánh lại, nếu không mày sẽ bị bọn chúng đánh chết đó! Đến khi mày bị đánh quen rồi, sự thù ghét của bọn họ với mày cũng dần qua đi, tới lúc đó mày có thể làm nhiệm vụ cho giám đốc Vương rồi", A Đức nói.
Tôi cúi đầu, giờ phút này chẳng biết nên nói gì.
"Được rồi, đường đi cũng đã chỉ cho mày rồi, đến cuối cùng có toàn mạng quay về hay không, phải xem bản lĩnh của mày tới đầu", A Đức nói một câu cuối rồi rời khỏi văn phòng.
Tôi cũng theo sau, như một xác chết bước ra khỏi Chỉ Tuý Kim Mê, đi về hướng biệt thự của Tô Tuyết.
Dù tối nay bị đánh tơi bời, nhưng bọn người Lưu Khôn không có đánh vào mặt tôi, nên nhìn qua cũng sẽ không ai phát hiện ra tôi vừa bị đánh.
Khi tôi về tới biệt thự, Tô Tuyết và Tôn Dao đang ngồi trên sofa xem TV.
Cả hai đều mặc áo choàng tắm, lộ ra đôi chân trắng nõn xinh đẹp, vòng một trắng trẻo cũng thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo.
Hôm nay trong lòng tôi rất nặng nề, nên cũng chẳng có tâm trí mà nhìn hai người họ.
Tô Tuyết cười nói: "Ông xã, anh về rồi à".
Tôi gật đầu đáp: "Bà xã, anh có chút chuyện muốn nói, em theo anh vào phòng một lúc".
Khi vào tới phòng ngủ và đóng cửa lại, Tô Tuyết nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Tôi nói: "Sau này tôi không tiếp tục làm việc ở Chỉ Tuý Kim Mê được nữa rồi, tôi gặp phải một chút vấn đề".
Tô Tuyết có chút lo lắng, hỏi: "Chuyện gì?"
Tôi kể lại những chuyện hôm nay tôi gặp phải cho Tô Tuyết nghe, Tô Tuyết lúc nghe thì không nói câu nào, sau đó biểu cảm có chút tức giận, nói: "Đồ vô dụng như anh mà giết người ư? Anh mà cũng có bản lĩnh này sao? Đúng là không dám tin mà!"
Tôi bị chọc giận nói: "Giờ là lúc nào rồi mà cô còn chọc tôi được?"
Tô Tuyết cười khúc khích nói: "Anh tới câu lạc bộ Hoa Hồng làm việc là chuyện tốt, đừng có mà ủ rũ như thế!"
Tôi không dám tin vào những gì mình nghe thấy, hỏi lại: "Mẹ nó, cô nói cái quái gì vậy? Tôi tới câu lạc bộ Hoa Hồng là chuyện tốt? Tới đó bị đánh mỗi ngày là không tránh khỏi rồi, không cẩn thận có khi mất mạng như chơi!"
Tô Tuyết cười càng lúc càng tươi, nói: "Hứa Lương, anh từ trước tới nay đều là đồ vô dụng, lần này tới câu lạc bộ Hoa Hồng có thể rèn luyện bản thân, không chừng sẽ biến anh thành một người đàn ông thực thụ đó!"
Tôi: "..."
Tô Tuyết quả là một người vô ơn bội nghĩa mà, hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của tôi.
Tô Tuyết tiếp tục nói: "Tôi rất ủng hộ việc anh tới câu lạc bộ Hoa Hồng".
Tôi cảm thán: "Ông đây phải tới câu lạc bộ Hoa Hồng rồi thì làm sao chụp được ảnh hẹn hò của Vương Hoài Viễn và người tình của anh ta nữa?"
Trong lòng thầm nghĩ thêm: Tôi không chụp được ảnh hẹn hò của Vương Hoài Viễn, làm sao cô chịu trở thành người phụ nữ của tôi? Để tôi mỗi đêm đều được "vui vẻ"!
Tô Tuyết cười giễu cợt: "Anh đúng là đồ con lợn mà, anh tới câu lạc bộ Hoa Hồng làm gián điệp cho Vương Hoài Viễn, nếu như làm tốt, sau này sẽ có càng nhiều cơ hội tiếp cận Vương Hoài Viễn, tới lúc đó chụp trộm vài tấm hình không phải rất đơn giản sao?"
Dù nói như vậy, nhưng tôi cũng không ngốc, cười lạnh đáp: "Nhưng nếu tôi chết rồi thì tính sao đây?"
Tô Tuyết lạnh lùng đáp: "Vậy chỉ có thể trách anh đầu óc ngu ngốc thôi".
Tôi: "..."
Tô Tuyết nói: "Được rồi, không rảnh mà đi đôi co với anh, con đường này là anh tự chọn, có liên quan gì tới tôi đâu? Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất với anh, khi nào anh chụp được ảnh hẹn hò của Vương Hoài Viễn rồi, thì lúc đó tôi sẽ trở thành người phụ nữ của anh".
Nói xong, Tô Tuyết leo lên giường, xem ra chuẩn bị đi ngủ rồi.
Tôi buồn bã đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại phòng và nằm dưới sàn nhà.
Tuy rằng buồn bực, nhưng tôi cũng chẳng thay đổi được điều gì, giờ phút này chỉ có thể liều mình mà làm tiếp thôi.
Nằm suy nghĩ một lúc, tôi bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ.
Nhưng tôi vừa chợp mắt không bao lâu thì tại tôi đột nhiên đau buốt.
Tôi vừa mở mắt đã thấy Tô Tuyết đứng bên cạnh, cúi người nhéo tại tôi.
Tôi đẩy cánh tay cô ấy ra, bực bội: "Cô làm cái gì vậy?"
Tô Tuyết lạnh lùng: "Anh đi ngủ thì ngủ im đi, lại còn nghiến răng cái gì? Tôi nghe thôi cũng thấy khó chịu! Anh làm tôi không ngủ nổi!
Tôi nghi hoặc hỏi lại: "Nghiến răng?"
Tô Tuyết đáp: “Đúng vậy".
Tôi xua tay nói: "Không thể nào, từ trước tới nay tôi chưa từng có thói quen nghiến răng".
Tô Tuyết hừ một tiếng, hung dữ nói: "Ý anh là tôi đổ oan cho anh à?"
Tôi cười trừ một tiếng, đáp: "Tôi không có ý đó, nhưng từ trước tới giờ tôi thật sự không có thói quen nghiến răng".
Tô Tuyết hừ thêm một tiếng: "Anh mà còn nghiến răng nữa là tôi đánh cho anh bất tỉnh luôn đó".
Tôi: "..."
Trong lòng thầm nghĩ bà cô này đúng là vô lý hết sức mà.
Tôi bất lực đáp: "Được rồi, dù gì thì phòng tôi vẫn còn trống, tôi về phòng tôi ngủ vậy".
Tô Tuyết tức giận nói: "Anh dám không? Anh có phải là cố tình chống đối, tính nói cho chị họ tôi biết cuộc hôn nhân của chúng ta có vấn đề à?"
Tôi vùng tay, nói: "Vậy thì cô đừng có giật điện tôi!"
Tô Tuyết đáp: "Thế thì anh đừng có mà nghiến răng!"
Tôi cười khổ, nói: "Tôi trước giờ chưa từng nghiến răng, giờ tôi nghiến răng chắc chắn là do tôi phải ngủ dưới đất, nếu mà tôi được ngủ trên giường thì tôi đảm bảo với cô, tôi nhất định sẽ không nghiến răng".
Tô Tuyết vẻ mặt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi có chút ớn lạnh.
Trong lòng tôi có chút mong đợi, nếu như Tô Tuyết đồng ý cho tôi ngủ chung giường thì tốt biết mấy
Tô Tuyết hỏi: "Thật không?"
Tôi gật đầu, đáp một cách vô cùng nghiêm túc: "Chắc chắn!"
Tôi có chết cũng không ngờ được Tô Tuyết vậy mà lại đồng ý, đáp: "Được thôi, tôi cho phép anh lên giường ngủ chung với tôi!"