Anh Thanh Niên Số Hưởng
Chương 45: Tôi Giết Người Rồi!

Anh Thanh Niên Số Hưởng

Chương 45: Tôi Giết Người Rồi!


Bây giờ bị Lưu Khôn và hai tên đồng bọn của hắn cùng nhau đánh khiến tôi vô cùng đau đớn.

Đám người Lưu Khôn đều là bảo vệ nội bộ đội một, có chút thực lực, hơn nữa cũng có kỹ năng đánh nhau, chỉ ra tay ở những chỗ đau mà mắt thường không nhìn thấy của tôi.

Nếu cứ thế này cho dù tối nay tôi bị đánh tơi tả thì cũng không ai nhận ra.

Lưu Khôn đá vào bụng tôi, hai tên còn lại thì đá vào chân và lưng của tôi!
Bịch! Bịch! Bịch
Mỗi lần bị đá trúng cơ thể tôi đều cảm thấy đau đến tận xương tủy.

Đặc biệt là phần bụng, mỗi lần bị Lưu Khôn đá trúng, tôi cảm tưởng như ruột mình bị đứt đoạn.

Mới đánh vài cái mà tôi đã thấy mình chỉ còn sót lại nửa cái mạng, cơ thể tôi dần co quắp lại, đầu óc trở nên mơ hồ.

Mặc dù đã đánh tôi gần chết rồi nhưng đám người Lưu Khôn vẫn không có ý định tha cho tôi.

Lưu Khôn vừa điên cuồng đạp vào bụng tôi vừa lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, con mẹ mày, hôm nay không giết chết mày tao không mang họ Lưu nữa!"
Tôi cảm nhận được sự đau đớn trên người, tôi thề với lòng rằng chỉ cần hôm nay tôi không chết, sau này tôi nhất định sẽ giết chết tên Lưu Khôn!
Ba bọn chúng điên cuồng đạp liên tục vào người tôi, cơn đau dữ dội khiến tôi ngất lịm đi!
Dần dần ý thức tự bảo vệ mình nới lỏng, cơ thể đang cuộn tròn cũng từ từ mở ra.


Xuất hiện trạng thái này chứng minh rằng tôi sắp bị đám người Lưu Khôn đánh chết rồi!
Nhìn thấy tôi nằm bất động trên mặt đất, không phản kháng nữa, một tên bảo vệ nội bộ đột nhiên kéo tay Lưu Khôn rồi nói: “Anh Khôn, thằng ôn con này chỉ còn nửa cái mạng thôi, chúng ta không thể tiếp tục đánh nữa, nếu không sẽ gây ra mạng người đấy!"
Lưu Khôn không đánh tôi nữa, hắn nhổ một bãi nước bọt vào mặt tôi rồi khẽ mắng: “Mẹ khiếp, có thể cũng không chịu nổi!"
Một tên bảo vệ nội bộ khác cười hi hi rồi nói: “Anh Khôn, không thể dễ dàng tha cho thằng oắt này như thế được.

Mặc dù cơ thể nó đã chịu sự trừng phạt, nhưng tinh thần thì chưa!"
Nghe hắn nói, lòng tôi run lên, tôi rất sợ hãi, không biết giày vò tinh thần là như thế nào.

Lưu Khôn cười tàn nhẫn rồi nói: “Anh em, cho nó nếm thử mùi vị bị người khác tè vào người đi!"
Hai tên bảo vệ nội bộ phá lên cười rồi nói: “Thú vị, kích thích, kích thích thật đấy, đã lâu chưa được kích thích thế này!"
Lúc nói, bọn chúng rút cái ấy ra bắt đầu tiểu vào người tôi!
Dòng nước nóng hổi lập tức chảy xuống mặt tôi, cái mùi kinh tởm suýt nữa khiến tôi nôn ra!
Giờ phút này tôi cảm nhận được tim gan mình như bị từng nhát dao đâm vào, đang từ từ rỉ máu!
Ngày hôm nay đám người Lưu Khôn đã chà đạp lên tôn nghiêm của tôi!
Tôn nghiêm của một thằng đàn ông!
Từ nhỏ đến lớn mặc dù cũng nhiều lần bị người ta đánh, nhưng trước giờ tôi chưa từng bị sỉ nhục như thế này!
Tôi không can tâm, tôi phải phản kháng lại!
Lưu Khôn phá lên cười, hắn nhìn tôi từ trên cao rồi châm biếm: “Hứa Lương, trong mắt tạo mày chỉ là hạng tép riu, tạo có thể giẫm chết mày bất cứ lúc nào, mày dựa vào gì mà đấu với tao chứ! Mày có khả năng này sao?"
Một tên bảo vệ nội bộ cười ầm lên: “Ha ha, tôi thích nhìn bộ dạng người khác bị tôi giẫm dưới chân, uống nước tiểu của tôi!"
Một người bảo vệ nội bộ khác nói với giọng quái gở: “Mẹ kiếp, nó không phải thằng đàn ông! Thế nào hả thằng ôn con, nước tiểu mà chúng tao ban cho mày có phải rất ngon đúng không? He he he hel"
"! "
Nghe thấy lời giễu cợt của ba người họ, tay tôi cuộn chặt lại thành nắm đấm!

Đột nhiên trong người tôi bắt đầu bùng cháy ngọn lửa phẫn nội
Ngay sau đó một luồng sức mạnh kỳ lạ cuộn trào trong xương cốt, tôi lập tức cảm nhận được cơ thể mình tràn đầy năng lượng!
“Con mẹ mày!", cuối cùng tôi gào lên, tôi cảm thấy cả người mình được bao bọc bởi ngọn lửa của sự phẫn nộ.

Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, giơ tay phải ra nắm lấy cái ấy của Lưu Khôn!
Sau đó, năm đầu ngón tay nắm chặt lại, kéo mạnh cái ấy của Lưu Khôn
“A!", Lưu Khôn vốn dĩ đang hống hách, lập tức kêu gào thảm thiết.

Không biết tại sao khi nghe thấy tiếng kêu gào của Lưu Khôn, trong lòng tôi lại thấy sung sướng, dường như tôi đã lấy lại được tôn nghiêm vừa bị giẫm đạp.

Tôi cười điên cuồng: “Lưu Khôn, tối nay anh sỉ nhục tôi, tôi sẽ bắt anh phải trả giá!"
Dưới sự thúc giục của cơn tức giận, tôi cảm nhận mình đã mất đi lý trí, tôi nắm lấy cái ấy của Lưu Khôn rồi tiếp tục dùng lực!
Mà tiếng kêu gào của Lưu Khôn ngày càng thảm thiết hơn!
Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của tôi, dường như hai tên bảo vệ nội bộ kia cũng bị dọa sợ, không dám tiếp tục ra tay với tôi nữa, sợ tôi điên lên tóm lấy của quý của bọn chúng!
Tất cả lập tức kéo quần lên, từ từ lùi về sau, giữ khoảng cách với tôi.

Lúc này tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt chúng!
Lưu Khôn vẫn đang kêu gào thảm thiết, hẳn nhanh chóng ngã xuống đất, tay tôi vẫn chưa buông ra!
Một lúc sau, tiếng kêu của Lưu Khôn thu hút nhiều người đến xem, cuối cùng nhân viên bảo vệ nội bộ của đội một và đội hai cũng đến.


Nhìn thấy tôi túm lấy của quý của Lưu Khôn rồi cười một cách điên cuồng kỳ lạ, tất cả bọn họ đều thấy sững sờ.

Cuối cùng chị Lan cũng đến, nhìn thấy tôi và Lưu Khôn đang cấu xé nhau, cô ta vội quát lên: “Mau tách hai bọn họ ra!"
“Vâng, chị Lan".

Nhân viên bảo vệ nội bộ đội một và đội hai bắt đầu hành động, kéo tôi và Lưu Khôn ra.

Sau khi đau đớn kêu gào thảm thiết vài tiếng thì Lưu Khôn ngất lịm đi.

Sau đó chị Lan lập tức sai người đưa Lưu Khôn đến bệnh viện.

“Được rồi, không có chuyện gì, mọi người mau giải tán đi, tiếp tục hát", sau đó chị Lan cười nói với đám đông.

Đám đông vừa giải tán vừa lướt nhìn tôi, họ xì xào bàn tán:
“Con mẹ nó, thâm thật đấy, đúng là một nam tử hán".

“Hừ, đánh nhau rồi kéo của quý của người ta, nam tử hán cái mẹ gì chứ!"
“Mẹ kiếp, sao lại có thằng đàn ông vô liêm sỉ như thế chứ!"
"!.

.

"
Đám đông có suy nghĩ khác nhau về tôi, hơn nữa tôi cũng chẳng thèm bận tâm đến những lời nói khinh thường đó.


Lúc này, tôi vẫn còn đang sôi máu, cảm giác không bị người khác bắt nạt thật tốt.

“Hứa Lương, cậu đến phòng làm việc của chị một chuyến!", chị Lan lạnh lùng nói với tôi, tôi có thể nhìn thấy được sự tức giận trên khuôn mặt của chị ta.

Khí phách trong người tôi lập tức tuôn ra hết, lúc này tôi mới nhận ra mình đã gây ra họa lớn rồi!
Tôi bắt đầu thấy sợ hãi, từ từ đi theo chị Lan.

Vừa vào trong phòng làm việc, chị Lan liền nhận được một cuộc điện thoại, là Vương Hoài Viễn gọi đến, lúc nói chị ta không ngừng xin lỗi, nói đó là lỗi của chị ta dẫn đến hôm nay CLB xảy ra chuyện ngoài ý muốn này!
Xin lỗi tầm vài phút sau chị Lan mới cúp máy.

Lúc này chị ta nhìn tôi với vẻ mặt u ám, hận không thể lột da rút xương tôi!
“Hứa Lương", chị Lan nghiến răng nghiến lợi quát lên.

Tôi run rẩy vội nói: “Chị Lan, chuyện hôm nay không phải do em gây sự trước, là Lưu Khôn đánh em trước, hơn nữa còn tiểu lên người em!"
Chị Lan xua tay, cắt ngang lời tôi nói: “Bây giờ nói những điều này cũng vô ích, trên đường đến bệnh viện Lưu Khôn đã chết rồi!"
Ầm ầm!
Chị Lan vừa nói xong, tôi cảm tưởng đầu mình như bị nổ tung vậy, lập tức khiến tôi rơi vào sự mơ hồ, mông lung!
Sao có thể? Một người cường tráng như Lưu Khôn sao lại yếu đuối như vậy chứ!
Lúc này tôi vẫn chưa biết, trên đường đến bệnh viện, Lưu Khôn bị người ta đánh một trận nữa nên mới mất mạng.

Đương nhiên chuyện này liên quan đến một âm mưu đáng sợ.

Chị Lan tiếp tục nói: “Chuyện này đã chấn động đến giám đốc Vương, anh ta sẽ lập tức đến ngay, Hứa Lương, xử lý cậu thế nào thì phải xem tâm trạng tối nay của giám đốc Vương!"
Hai chân tôi mềm nhũn, suýt nữa thì ngồi sụp xuống đất, Vương Hoài Viễn căm hận tôi đến tận xương tủy, tối nay anh ta đích thân đến xử lý, chắc chắn sẽ không chần chừ gì mà giết chết tôi!

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại