Ánh Tà Dương
Chương 25
Thật ra suốt một ngày lưu lại Cairo, Hàn Lương đều dành thời gian ở chợ Khalifah, chọn đồ này nọ hộ Hàn Hữu. Hàn Lương rất thích cách trang trí của chợ, chỗ nào cũng mang đậm nét Ả Rập, chỉ đi dạo quanh mà không mua cũng là một loại hưởng thụ, huống chi những đồ bày bán đều là hàng tinh chế, còn rẻ hơn so với Châu Âu. Bản năng mua sắm của phụ nữ hoàn toàn được giải phóng, cô đi lượn một ngày, mua nhiều lắm, đến khi không thể xách được nữa mới thôi. Vốn nghĩ khi nào về thì mang lên máy bay, nhưng bây giờ hết cách rồi, đành phải chi ít bưu phí chuyển hàng quốc tế, thật là đau lòng.
Buổi tối trở về nhà nghỉ, tay nhũn chân run, tắm sạch sẽ xong liền leo lên giường đọc thư.
Mở xem ảnh chụp của Chu Đông Dã, khung cảnh hơi tối, chỉ thấy cả người đen sì, bộ dáng nhìn qua có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cười. Nụ cười này… Hàn Lương ngây người trong chốc lát, cô đã từng nhìn thấy nụ cười này ở Đỗ Nhạc, đến giờ vẫn khắc sâu trong lòng, bây giờ đột nhiên lại bắt gặp nó trên gương mặt anh, không biết nên vui mừng hay đau buồn.
Hàn Lương không trả lời, không biết nên nói gì, vốn có rất nhiều điều để kể, những điều mắt thấy tai nghe, tâm tình, đồ mua được, rất nhiều rất nhiều, nhưng sau khi thấy nét cười của Chu Đông Dã, tất cả đều ngưng tụ trong nháy mắt, rồi vỡ tan. Vui vẻ như vậy, nụ cười vui vẻ thoải mái như vậy, cô vẫn không thể trốn thoát được, chẳng lẽ đây thật sự là số mệnh ư? Hàn Lương nhớ tới Chu Đông Dã, không thể nói nên lời, đặt máy tính xuống, bắt đầu ngủ.
Ngày hôm sau, Hàn Lương uể oải đến Luxor.
Luxor là nơi Hàn Lương thích nhất, yên tĩnh thanh bình hiếm thấy. Thỉnh thoảng trên đường mới có xe đạp hoặc xe ngựa đi qua, bóng cây dọc theo bờ sông Nile rất rộng, ngồi ở ven đường uống một chén cà phê bạc hà tươi mát, nhìn du thuyền tản mạn trên sông, cảm giác nhàn hạ thoải mái. Ngược lại, cô hoàn toàn không hứng thú với thung lũng các vị vua.
Đi xem nền văn minh của một quốc gia cổ, thế mà lại xem thảm trạng nó bị những quốc gia cổ đại khác cướp đoạt, chẵng lẽ có thể hào hứng sao? Các ngôi mộ bị trộm hết, chỉ còn lại mỗi cái quan tài, ngày ngày bị mọi người vây xem, đối với chuyện như thế này, Hàn Lương thà thuê con lừa dạo chơi xung quanh còn hơn.
Du đãng, chụp ảnh, cười, tìm người nói chuyện phiếm, tất cả cũng giống như lúc ở Cairo, nhưng trong lòng Hàn Lương biết, từ tối qua sau khi nhận thư, cô đã mất đi tâm trạng tươi sáng như ánh mặt trời, bối rối đắm chìm trong sầu não.
Người chết đã qua, người sống vẫn còn. Hàn Lương mua một miếng Kushari nướng lớn, cho thêm rất nhiều tương ớt và cà chua, cắn từng miếng từng miếng, mùi vị chua chua cay cay như muốn khiến Hàn Lương chảy nước mắt. Rất thơm, Hàn Lương vừa ăn vừa nhìn ngắm mặt trời ở Luxor, người đến người đi nhưng ít bắt gặp người Châu Á, dường như mọi người ở đây đều có chỗ để về, dường như mọi người ở đây đều mang vẻ mặt tươi cười, thật cô độc. Sự cô độc mà Hàn Lương vẫn không chịu thừa nhận từ sau khi Đỗ Nhạc ra đi bất chợt ập đến, đột nhiên cô rất nhớ Chu Đông Dã, nhớ gương mặt đàn ông vẫn mang tính trẻ con kia.
Hàn Lương cố gắng nuốt xuống miếng Kushari cuối cùng, vội vàng chạy về nhà nghỉ, bắt đầu viết những dòng vui vẻ trả lời bức thư tha thiết kia. Không nên để người yêu mình đau lòng, không nên để người quan tâm mình lo lắng. Hàn Lương vừa viết vừa lộ ra nt tươi cười dịu dàng.
Chu Đông Dã nho nhã đi ra khỏi nhà cha mẹ, ‘tay bắt mặt mừng’ tiễn chân các vị khách.
“Mẹ, tình cảm của con con sẽ tự xử lý, về sau mẹ đừng quan tâm kiểu ấy nữa." Chu Đông Dã xoay người, bất đắc dĩ nói với mẹ mình.
Bà Chu nghe xong liền cười cười, không hề ngạc nhiên, đáp: “Sao rồi? Con không thích con gái của bác Lý à? Chẳng lẽ… nghe nói, con đã có đối tượng mới?"
“Đúng vậy, lần này con rất nghiêm túc." Chu Đông Dã nhìn bà Chu, nghĩ một lúc rồi thành thật nói: “Cho nên, lần này mẹ đừng tham gia, nếu không, con sẽ trách mẹ đấy."
Bà Chu nhìn đứa con vô cùng ưu tú của mình, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, nhưng đã bao lâu rồi bà chưa nhìn thấy biểu tình nghiêm túc như vậy rồi? Cảm giác đứa con do chính mình nuôi lớn bị người khác cướp đi thật đúng là không thoải mái, ai, nhưng đây lại là quá trình tất yếu, không phải bà đã sớm ngóng trông ngày này sao? Giữ lại một chút tâm tình phức tạp hòa giữa vui mừng và phiền muộn, bà Chu gật đầu đồng ý.
Chu Đông Dã tạm biệt cha mẹ, lái xe về nhà.
Anh suy đoán Hàn Lương bên kia địa cầu nhất định vẫn còn đang trong mộng, không biết có mơ đến mình hay không. Chốc sau lại nghĩ đến các khâu thực hiện của dự án ngày mai. Trong lúc suy nghĩ miên man, chân vẫn bước không do dự vào phòng Hàn Lương.
Mở hòm thư, lại mở hòm thư, sau năm phút lại mở hòm thư, nhưng không thấy gì cả, Hàn Lương không trả lời. Chuyện này quả thật khiến Chu Đông Dã bị sốc, anh cố gắng hồi tưởng bức thư mình gửi đi, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì ư? Cách dùng từ? Ảnh chụp? Hay là quan tâm quá mức khiến cho Hàn Lương khó chịu? Chu Đông Dã nghĩ mãi cũng không ra nguyên do.
Sau khi phục hồi tinh thần, Chu Đông Dã mím môi, ngẫm lại bản thân từ hôm qua đến bây giờ, hoàn toàn là một chàng trai ngốc nghếch đang yêu. Anh thật không quen với con người mới này, coi một người khác là trọng tâm cho cuộc sống của chính mình, đây quả là thái độ sống không đáng đưa vào thực tiễn.
Mở cặp tài liệu, nhìn thấy ảnh chụp của Hàn Lương được in ra, Chu Đông Dã không khỏi bật cười, trong lòng thầm nghĩ, yêu ở cái tuổi này rồi, chẳng lẽ còn muốn giống như mấy tên nhóc mười mấy tuổi, rầm rộ ồ ạt, trời sụp đất nứt ư? Nếu như vậy, đừng nói là chính mình, e rằng ngay cả Hàn Lương cũng sẽ không chịu nổi.
Cá tính quá lạnh nhạt của Hàn Lương quả thật cũng chỉ thích hợp ở cùng với người như anh thôi, cô cần tình yêu, anh yêu ô, hơn nữa hai người không mang tình cảm nói đến nói đi trên miệng mỗi ngày, cách biểu đạt tình cảm cũng không nồng nhiệt như người thường. Nghĩ xong rồi kết luận, nếu nói anh và Hàn Lương là một đôi trời sinh cũng chẳng quá, Chu Đông Dã đắc ý mỉm cười, chờ xem, Hàn Lương, nếu anh hạ quyết tâm rồi, nhất định sẽ không lùi bước.
Lấy ảnh chụp ra, chọn bức Hàn Lương cưỡi lạc đà đứng trước kim tự tháp để lồng khung đặt trên bàn trà, Chu Đông Dã cười tít mắt nhìn Hàn Lương trong hình, lẩm bẩm: “Em đã cho anh thời gian suy nghĩ, tất nhiên anh cũng sẽ cho em thời gian gỡ bỏ khúc mắc, việc này không ai giúp được em. Hàn Lương, em phải nhanh lên nha, bằng không, chưa chắc anh đã ở đây chờ em đâu." Nói xong, bắt đầu vùi đầu công tác.
Buổi tối trở về nhà nghỉ, tay nhũn chân run, tắm sạch sẽ xong liền leo lên giường đọc thư.
Mở xem ảnh chụp của Chu Đông Dã, khung cảnh hơi tối, chỉ thấy cả người đen sì, bộ dáng nhìn qua có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cười. Nụ cười này… Hàn Lương ngây người trong chốc lát, cô đã từng nhìn thấy nụ cười này ở Đỗ Nhạc, đến giờ vẫn khắc sâu trong lòng, bây giờ đột nhiên lại bắt gặp nó trên gương mặt anh, không biết nên vui mừng hay đau buồn.
Hàn Lương không trả lời, không biết nên nói gì, vốn có rất nhiều điều để kể, những điều mắt thấy tai nghe, tâm tình, đồ mua được, rất nhiều rất nhiều, nhưng sau khi thấy nét cười của Chu Đông Dã, tất cả đều ngưng tụ trong nháy mắt, rồi vỡ tan. Vui vẻ như vậy, nụ cười vui vẻ thoải mái như vậy, cô vẫn không thể trốn thoát được, chẳng lẽ đây thật sự là số mệnh ư? Hàn Lương nhớ tới Chu Đông Dã, không thể nói nên lời, đặt máy tính xuống, bắt đầu ngủ.
Ngày hôm sau, Hàn Lương uể oải đến Luxor.
Luxor là nơi Hàn Lương thích nhất, yên tĩnh thanh bình hiếm thấy. Thỉnh thoảng trên đường mới có xe đạp hoặc xe ngựa đi qua, bóng cây dọc theo bờ sông Nile rất rộng, ngồi ở ven đường uống một chén cà phê bạc hà tươi mát, nhìn du thuyền tản mạn trên sông, cảm giác nhàn hạ thoải mái. Ngược lại, cô hoàn toàn không hứng thú với thung lũng các vị vua.
Đi xem nền văn minh của một quốc gia cổ, thế mà lại xem thảm trạng nó bị những quốc gia cổ đại khác cướp đoạt, chẵng lẽ có thể hào hứng sao? Các ngôi mộ bị trộm hết, chỉ còn lại mỗi cái quan tài, ngày ngày bị mọi người vây xem, đối với chuyện như thế này, Hàn Lương thà thuê con lừa dạo chơi xung quanh còn hơn.
Du đãng, chụp ảnh, cười, tìm người nói chuyện phiếm, tất cả cũng giống như lúc ở Cairo, nhưng trong lòng Hàn Lương biết, từ tối qua sau khi nhận thư, cô đã mất đi tâm trạng tươi sáng như ánh mặt trời, bối rối đắm chìm trong sầu não.
Người chết đã qua, người sống vẫn còn. Hàn Lương mua một miếng Kushari nướng lớn, cho thêm rất nhiều tương ớt và cà chua, cắn từng miếng từng miếng, mùi vị chua chua cay cay như muốn khiến Hàn Lương chảy nước mắt. Rất thơm, Hàn Lương vừa ăn vừa nhìn ngắm mặt trời ở Luxor, người đến người đi nhưng ít bắt gặp người Châu Á, dường như mọi người ở đây đều có chỗ để về, dường như mọi người ở đây đều mang vẻ mặt tươi cười, thật cô độc. Sự cô độc mà Hàn Lương vẫn không chịu thừa nhận từ sau khi Đỗ Nhạc ra đi bất chợt ập đến, đột nhiên cô rất nhớ Chu Đông Dã, nhớ gương mặt đàn ông vẫn mang tính trẻ con kia.
Hàn Lương cố gắng nuốt xuống miếng Kushari cuối cùng, vội vàng chạy về nhà nghỉ, bắt đầu viết những dòng vui vẻ trả lời bức thư tha thiết kia. Không nên để người yêu mình đau lòng, không nên để người quan tâm mình lo lắng. Hàn Lương vừa viết vừa lộ ra nt tươi cười dịu dàng.
Chu Đông Dã nho nhã đi ra khỏi nhà cha mẹ, ‘tay bắt mặt mừng’ tiễn chân các vị khách.
“Mẹ, tình cảm của con con sẽ tự xử lý, về sau mẹ đừng quan tâm kiểu ấy nữa." Chu Đông Dã xoay người, bất đắc dĩ nói với mẹ mình.
Bà Chu nghe xong liền cười cười, không hề ngạc nhiên, đáp: “Sao rồi? Con không thích con gái của bác Lý à? Chẳng lẽ… nghe nói, con đã có đối tượng mới?"
“Đúng vậy, lần này con rất nghiêm túc." Chu Đông Dã nhìn bà Chu, nghĩ một lúc rồi thành thật nói: “Cho nên, lần này mẹ đừng tham gia, nếu không, con sẽ trách mẹ đấy."
Bà Chu nhìn đứa con vô cùng ưu tú của mình, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, nhưng đã bao lâu rồi bà chưa nhìn thấy biểu tình nghiêm túc như vậy rồi? Cảm giác đứa con do chính mình nuôi lớn bị người khác cướp đi thật đúng là không thoải mái, ai, nhưng đây lại là quá trình tất yếu, không phải bà đã sớm ngóng trông ngày này sao? Giữ lại một chút tâm tình phức tạp hòa giữa vui mừng và phiền muộn, bà Chu gật đầu đồng ý.
Chu Đông Dã tạm biệt cha mẹ, lái xe về nhà.
Anh suy đoán Hàn Lương bên kia địa cầu nhất định vẫn còn đang trong mộng, không biết có mơ đến mình hay không. Chốc sau lại nghĩ đến các khâu thực hiện của dự án ngày mai. Trong lúc suy nghĩ miên man, chân vẫn bước không do dự vào phòng Hàn Lương.
Mở hòm thư, lại mở hòm thư, sau năm phút lại mở hòm thư, nhưng không thấy gì cả, Hàn Lương không trả lời. Chuyện này quả thật khiến Chu Đông Dã bị sốc, anh cố gắng hồi tưởng bức thư mình gửi đi, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì ư? Cách dùng từ? Ảnh chụp? Hay là quan tâm quá mức khiến cho Hàn Lương khó chịu? Chu Đông Dã nghĩ mãi cũng không ra nguyên do.
Sau khi phục hồi tinh thần, Chu Đông Dã mím môi, ngẫm lại bản thân từ hôm qua đến bây giờ, hoàn toàn là một chàng trai ngốc nghếch đang yêu. Anh thật không quen với con người mới này, coi một người khác là trọng tâm cho cuộc sống của chính mình, đây quả là thái độ sống không đáng đưa vào thực tiễn.
Mở cặp tài liệu, nhìn thấy ảnh chụp của Hàn Lương được in ra, Chu Đông Dã không khỏi bật cười, trong lòng thầm nghĩ, yêu ở cái tuổi này rồi, chẳng lẽ còn muốn giống như mấy tên nhóc mười mấy tuổi, rầm rộ ồ ạt, trời sụp đất nứt ư? Nếu như vậy, đừng nói là chính mình, e rằng ngay cả Hàn Lương cũng sẽ không chịu nổi.
Cá tính quá lạnh nhạt của Hàn Lương quả thật cũng chỉ thích hợp ở cùng với người như anh thôi, cô cần tình yêu, anh yêu ô, hơn nữa hai người không mang tình cảm nói đến nói đi trên miệng mỗi ngày, cách biểu đạt tình cảm cũng không nồng nhiệt như người thường. Nghĩ xong rồi kết luận, nếu nói anh và Hàn Lương là một đôi trời sinh cũng chẳng quá, Chu Đông Dã đắc ý mỉm cười, chờ xem, Hàn Lương, nếu anh hạ quyết tâm rồi, nhất định sẽ không lùi bước.
Lấy ảnh chụp ra, chọn bức Hàn Lương cưỡi lạc đà đứng trước kim tự tháp để lồng khung đặt trên bàn trà, Chu Đông Dã cười tít mắt nhìn Hàn Lương trong hình, lẩm bẩm: “Em đã cho anh thời gian suy nghĩ, tất nhiên anh cũng sẽ cho em thời gian gỡ bỏ khúc mắc, việc này không ai giúp được em. Hàn Lương, em phải nhanh lên nha, bằng không, chưa chắc anh đã ở đây chờ em đâu." Nói xong, bắt đầu vùi đầu công tác.
Tác giả :
Phạm Tỉnh