Anh Sẽ Phải Yêu Em
Chương 4
Manh Manh là nữ sinh thứ hai sinh hoạt Câu lạc bộ này, một vị khác là đàn chị năm ba Lâm Thanh, là nữ sinh tài năng hệ Tân văn, cũng là một trong số người hâm mộ có tiềm lực cùng quyết đoán nhất của Sài Tử Hiên, đối với việc hai người mập mờ, ở trong trường có đủ loại suy đoán lưu truyền rất rộng, thế cho nên Manh Manh dù không thích nữ sinh nhiều chuyện, cũng nghe thấy không ít.
Manh Manh rất thưởng thức nữ sinh như vậy, theo đuổi tình yêu, dũng cảm đối mặt, ở mức độ nào đó, Manh Manh cảm thấy, mình cùng Lâm Thanh có chút giống nhau, chẳng qua Ki ca ca của cô ưu tú hơn nhiều so với Sài Tử Hiên, đương nhiên, cũng có thể đây là do cô ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, tóm lại, cô cho rằng, tất cả nam nhân trên thế giới tập hợp lại, cũng không bằng một nửa Ki ca ca của cô, cô của cô nói cô hành động điên rồ, kỳ thật cũng có chút đạo lý.
Vệ Hiểu Phong mở cửa xe, từ xa liền thấy, một đám người vây xung quanh ba chiếc xe, mở miệng nói: "Đó là thành viên Câu lạc bộ của các em?"
Manh Manh kéo quần áo của anh một cái: "Anh Hiểu Phong ở bên này đi, em tới đó xem sao." Vệ Hiểu Phong buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô: "Việc nhỏ như thế, không biết bọn trẻ các em muốn làm gì." Bất quá, vẫn nghe lời cô đứng ở ven đường.
Nha đầu Manh Manh kia, từ nhỏ đã độc lập, lúc học tiểu học, người ta đều là người lớn đưa đón, cô nhỏ lại muốn tự mình dùng xe buýt đi học, bảo bối muốn như vậy, ai mà chấp nhận, nhưng nha đầu kia kiên quyết, ai cũng không cản nổi.
Mỗi ngày cô ở phía trước lên xe, phía sau bà ngoại(bà ngoại của Hiểu Phong là bà nội của Manh Manh) cũng lên xe len lén đi theo, theo tới cửa trường học, nhìn tiểu nha đầu đeo cặp sách vào cửa lớp rồi mới về, tan học cũng thế, bất chấp mưa gió.
Về sau khi con bé học trung học, mọi người càng lo lắng, bộ dáng của tiểu Manh Manh cạnh nhà mình, thực gây chú ý mà, hơn nữa ông bà ngoại lo lắng đến nỗi mỗi ngày đều không ngủ được, chỉ sợ tiểu tử hư hỏng nhà ai đem Manh Manh bắt cóc, nhớ tới bất giác buồn cười, nha đầu kia sinh ra bề ngoài xinh đẹp nhu nhược như vậy, bên trong lại vô cùng mạnh mẽ.
Cái này, nhà bọn họ không ai không biết, từ nhỏ đi theo cậu, bên trong quân doanh nha đầu chạy náo loạn cả lên, một thân bản lĩnh, không hổ cho cái danh nữ đại tướng, tiểu tử nào dám nhìn cô quá lâu, cũng sẽ bị đánh một trận thiếu chút là niệm Phật, nha đầu kia xuống tay rất ác, cũng chỉ có Phùng Ki đầu gỗ ngu ngốc, vẫn cho là nha đầu kia yếu đuối, khư khư bảo vệ, sợ không cẩn thận là làm đau.
Mà cô nàng hai mặt này cũng rất hưởng thụ loại che chở này, hai người dây dưa đến bây giờ, còn chưa làm rõ được, nhưng mà Vệ Hiểu Phong một chút cũng không cảm thấy, Phùng Ki được em họ của anh quan tâm là gặp nhiều may mắn, ngược lại, anh cảm thấy trước hết nên đốt cho Phùng Ki một nén nhang, phù hộ anh, đời này có trái tim đủ mạnh mẽ, bằng không, sớm muộn gì cũng bị nha đầu kia hù chết.
Vệ Hiểu Phong quét mắt chung quanh, không khỏi nở nụ cười: "Anh nhớ rõ, nơi Phùng Ki đóng quân cũng là chỗ này nhỉ!" Nói xong, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu: "Không sợ mặt nạ bị vạch trần trước mặt Ki ca ca, đem Ki ca ca của em dọa chạy sao?"
Manh Manh chu miệng, hai tay chống nạnh: "Em xinh đẹp như vậy, Ki ca ca sẽ không bị dọa chạy đâu! Khi về anh không cần đón em, em tự mình về nhà." Đeo ba lô lên lưng, nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy xa, thân ảnh mạnh mẽ, giống như một con nai xinh đẹp.
Sài Tử Hiên vốn đang tính lần này có thể phát huy một chút tinh thần nam tử hán, mang giúp ba lô trên lưng của Manh Manh, dù sao cô xinh đẹp nhu nhược như vậy, nhưng nhìn đến thân ảnh cô chạy tới, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Manh Manh mặc trang phục leo núi vô cùng chuyên nghiệp, sau lưng đeo ba lô thật to, tóc cột cao kiểu đuôi ngựa gọn gàng, làm mất vẻ mềm mại bình thường, toả ra một loại tư thế oai hùng hiên ngang xinh đẹp, làm tâm trí Sài Tử Hiên lung lay một hồi.
Phục hồi tinh thần, định đón cái ba lô lớn sau lưng cô, bị Manh Manh né tránh: "Anh không cần chiếu cố em, nếu anh mang giúp ba lô cho em, không bằng em trở về ngủ cho khỏe."
Mặt vài hội viên khác nở nụ cười, Lâm Thanh lại chua ngoa nói: "Em lần đầu tiên lên núi nên không biết, chúng ta không đi đường lớn, mà từ đường nhỏ trong rừng bên kia, men theo vách núi, đi thẳng đến đỉnh núi, không mang giúp, chỉ sợ em không thể đi lên, vẫn là đừng sĩ diện, để Tử Hiên mang giúp em một ít, tránh cho chút nữa làm chậm chân mọi người."
Sài Tử Hiên liếc Lâm Thanh, giọng đầy cảnh cáo: "Lâm Thanh!" Lâm Thanh hừ một tiếng, đi lướt qua, giúp đỡ một đội viên khác đem lều trại cột chắc ở sau người.
Khuôn mặt tuấn tú của Sài Tử Hiên có chút xấu hổ nhìn Manh Manh: "Manh Manh, Lâm Thanh tính tình thẳng thắn, em đừng để ý, nếu nửa đường chịu không nổi, chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng có thể bảo đội viên có kinh nghiệm hỗ trợ, mọi người là một tập thể, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau."
Manh Manh khoát tay: "Không sao đâu." Tiếp theo liền chuyển đề tài, bắt đầu hỏi tình hình ngọn núi, độ cao so với mặt biển, địa hình, cùng với khí hậu trên ngọn núi biến hóa thế nào... Liên tiếp hỏi các vấn đề thật chuyên nghiệp, Sài Tử Hiên bỗng nhiên có loại ảo giác, đàn em này giống như một nhà leo núi che giấu tài năng.
Sau khi dự đoán về tình hình ngọn núi, nay lại thêm chắc chắn, Manh Manh cảm nhận phương hướng thật tốt, vài lần hội viên dẫn đường đi nhầm, đều là cô xem bản đồ chỉ ra hướng đúng, qua vài lần như vậy, mọi người đối với bản đồ trong tay cô bắt đầu tò mò, quay sang nhìn, căn bản đều xem không hiểu.
Lúc dừng ở chỗ nghỉ ngơi hồi sức, Sài Tử Hiên hỏi cô: "Manh Manh, bản đồ của em từ đâu mà có? Tại sao bọn anh xem không hiểu?" Manh Manh nghịch ngợm cười cười: "Đây là bản đồ quân sự."
Có cha, anh là quân nhân, bản đồ chỗ nào mà không có, hơn nữa nơi này cũng không phải căn cứ quân sự bí mật gì, "Bản đồ quân sự?" Sài Tử Hiên ngẩn người: "Em biết xem?" Hỏi xong lại cảm thấy lời này có chút dư thừa, xem không hiểu người ta có thể mang theo đi với bọn họ sao.
Sài Tử Hiên bỗng nhiên phát hiện, Phương Manh Manh thực rất thần bí, lúc khai giảng, cô chỉ đến một mình, không được đưa đi; học ngoại trú, khẳng định là người ở vùng này, cũng chưa từng thấy qua người nhà của cô, từ quần áo đồ dùng của cô có thể thấy được, tuy rằng đơn giản, lại vô cùng tinh xảo, lại học qua âm nhạc, khẳng định gia thế tất nhiên không kém, hiện tại đột nhiên lấy ra bản đồ quân sự, người bình thường làm sao có thể thế này, không khỏi hỏi một câu: "Nhà của em có người thân là bộ đội?"
Phương Manh Manh mơ hồ gật gật đầu, ngửa cổ nuốt nước miếng, chỉ chỉ vách núi không xa phía trước: "Chính là chỗ kia! Là mục tiêu chúng ta muốn đến." Nhìn bầu trời bốn phía: "Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ đến đó trước khi trời tối, vì khi trời tối, trên núi rất khó phân biệt phương hướng, sẽ phiền lắm."
Biểu hiện của Phương Manh Manh, sớm khiến cho các đàn anh tâm phục khẩu phục, tuy rằng còn hơi mệt, nhưng người ta là một nữ sinh nhu nhược còn chịu được, bọn họ cũng không nghỉ ngơi nữa, vài người thu thập xong đồ đạc, thẳng tiến đến vách núi.
Thời điểm Sài Tử Hiên chuẩn bị xong các thứ, phát hiện Phương Manh Manh đã lưu loát đi lên, Sài Tử Hiên cùng đội viên khác liếc nhau, yên lặng theo phía sau Phương Manh Manh mà đi lên.
Núi nhỏ như vậy không thể so sánh với núi cha từng mang theo cô và Phương Tuấn đi qua, quả thực không đáng để nhắc tới, hơn nữa trước mặt các đàn anh ở đây, cô cũng không cần che giấu thực lực, phải nói, ngoại trừ trước mặt Phùng Ki, Phương Manh Manh luôn luôn sống thực hết mình, đây cũng là kết quả cuối cùng của việc mọi người Phương gia chìu chuộng mà ra.
Từ nhỏ đến lớn, không hạn chế, không quản thúc, cho Manh Manh không gian phát triển lớn nhất, cô có thể sau một năm học hội họa lại học kéo đàn cello, đến khi học chán rồi, lại đi học múa Ấn Độ, tóm lại, tiểu nha đầu muốn làm gì thì làm, ông bà Phương gia đối với Manh Manh áp dụng phương thức giáo dục hoàn toàn tự do, với phương diện này ngay cả cháu đích tôn của Phương gia là Phương Tuấn cũng ghen tị không chịu được.
Ông bà Phương gia luôn không muốn trên lưng Manh Manh đeo áp lực gì, tự do phát triển, tạo nên một Phương Manh Manh hôm nay, trước mặt người khác Manh Manh là kiêu ngạo, bởi vì ưu tú cho nên kiêu ngạo, hơn nữa còn có tự tin, khiến cô xinh đẹp kinh tâm động phách.
Phương Manh Manh đứng ở đỉnh núi đón gió, hô to, thanh âm réo rắt quanh quẩn trong sơn cốc, vui sướng như vậy, Sài Tử Hiên không khỏi có chút thất thần.
Lâm Thanh đi tới, lẩm bẩm một câu: "Nữ sinh ngày nay, đều là có tính toán, thích tiết mục giả heo giết hổ, cũng không ngại phiền..." Sài Tử Hiên nhăn mặt nhíu mày: "Manh Manh chưa từng nói qua mình không biết leo núi, do anh nghĩ cô ấy là người mới mà thôi." Sắc mặt Lâm Thanh trầm xuống.
Vài người cùng nhau dựng lều trại, bày ra ăn uống, ngồi cùng một chỗ, Sài Tử Hiên làm nhóm trưởng tổng kết đơn giản một chút, tận dụng thời gian tiếp thu mọi người tự do nêu ý kiến cùng vui chơi giải trí.
Trương Hạo ngồi bên cạnh Sài Tử Hiên cười nói: "Đàn em à, ‘chân nhân bất lộ tướng’ a! Có phải nên cùng mọi người kể một chút sự tích quang vinh của em, để cho chúng ta chiêm ngưỡng hay không."
Phương Manh Manh nở nụ cười: "Không có sự tích quang vinh gì, leo núi là hứng thú của em, chỉ cần là hứng thú, em đều có thể làm được tốt nhất."
Âm thanh vô cùng tự tin từ miệng cô gái nhỏ nhắn đi ra, khiến mọi người không dứt mỉm cười.
Sài Tử Hiên bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Nghỉ hè năm nay anh chuẩn bị đi Tây tạng, em có muốn đi cùng hay không?" Mắt Phương Manh Manh sáng lên: "Nếu như đi đỉnh Chomolungma thì em sẽ suy nghĩ." Sài Tử Hiên gật gật đầu: "Được rồi, đến lúc đó anh sẽ báo cho em."
(được ví như nóc nhà thế giới, muốn tìm hiểu mọi người lên google nha ^^),
Lời của anh vừa mới dứt, Lâm Thanh ngoe nguẩy đứng lên, chạy đi ra ngoài, lúc đầu không ai để ý, nhưng nửa giờ sau không thấy Lâm Thanh trở về, vài người mới bối rối.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, ai cũng biết nếu Lâm Thanh không về, sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa trời lại đầy mây, dưới bầu trời không trăng không sao, nhìn còn không rõ năm ngón tay.
Mấy người chia làm bốn hướng đi tìm, Sài Tử Hiên cùng Manh Manh một tổ, hai người hướng phía đông tìm, phía đông là một mảnh rừng rậm, địa thế phức tạp, bụi gai um tùm.
Hai người theo phương hướng, tìm một giờ cũng không tìm ra, Sài Tử Hiên nhìn nhìn đèn pin nói: "Chúng ta phải trở về, nếu tìm không thấy Lâm Thanh, chỉ có thể nhờ trợ giúp tìm kiếm."
Phương Manh Manh gật gật đầu, bỗng nhiên bầu trời ngoài rừng sáng một chút, tiếng sấm cuồn cuộn truyền đến, mưa to ban đêm trên núi cảm giác thế nào, Phương Manh Manh cùng Sài Tử Hiên đều vô cùng rõ ràng, hai người nhanh chóng quay trở về, chưa tới địa điểm tập hợp, mưa to liền rơi tầm tã...
Trương Hạo đang vội muốn chết, Lâm Thanh tự tìm trở về nhưng Sài Tử Hiên cùng Phương Manh Manh lại không thấy, Lâm Thanh kỳ thật không đi xa, chỉ trốn ở trong một hang núi thiên nhiên bên kia, bọn họ gọi nửa ngày, cô chính là dỗi không thèm trả lời.
Nghĩ vậy, Trương Hạo không khỏi nói thầm một câu: "Phụ nữ đúng là phiền toái, ghen tị liền đem mọi người phá cho hư..." Lâm Thanh lại nói: "Phương Manh Manh không phải rất lợi hại sao, đừng nói trời mưa, dù đất đá có trôi xuống cô ta cũng có thể đối phó..."
Một câu này nhắc nhở Trương Hạo, mà mưa càng rơi càng lớn, trên núi dễ xảy ra nhất chính là đất lỡ cùng đất đá trôi, nếu Tử Hiên cùng Manh Manh...
Nghĩ vậy, anh quyết định thật nhanh xin giúp đỡ, may mà ở trong này còn có tín hiệu di động, việc anh xin giúp đỡ này nhất thời kinh động đến quân khu đóng ở dưới chân núi...
(cô nhóc Manh Manh kia, Ki ca ca anh hùng cứu mỹ nhân của cô đến đây)
Manh Manh rất thưởng thức nữ sinh như vậy, theo đuổi tình yêu, dũng cảm đối mặt, ở mức độ nào đó, Manh Manh cảm thấy, mình cùng Lâm Thanh có chút giống nhau, chẳng qua Ki ca ca của cô ưu tú hơn nhiều so với Sài Tử Hiên, đương nhiên, cũng có thể đây là do cô ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, tóm lại, cô cho rằng, tất cả nam nhân trên thế giới tập hợp lại, cũng không bằng một nửa Ki ca ca của cô, cô của cô nói cô hành động điên rồ, kỳ thật cũng có chút đạo lý.
Vệ Hiểu Phong mở cửa xe, từ xa liền thấy, một đám người vây xung quanh ba chiếc xe, mở miệng nói: "Đó là thành viên Câu lạc bộ của các em?"
Manh Manh kéo quần áo của anh một cái: "Anh Hiểu Phong ở bên này đi, em tới đó xem sao." Vệ Hiểu Phong buồn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô: "Việc nhỏ như thế, không biết bọn trẻ các em muốn làm gì." Bất quá, vẫn nghe lời cô đứng ở ven đường.
Nha đầu Manh Manh kia, từ nhỏ đã độc lập, lúc học tiểu học, người ta đều là người lớn đưa đón, cô nhỏ lại muốn tự mình dùng xe buýt đi học, bảo bối muốn như vậy, ai mà chấp nhận, nhưng nha đầu kia kiên quyết, ai cũng không cản nổi.
Mỗi ngày cô ở phía trước lên xe, phía sau bà ngoại(bà ngoại của Hiểu Phong là bà nội của Manh Manh) cũng lên xe len lén đi theo, theo tới cửa trường học, nhìn tiểu nha đầu đeo cặp sách vào cửa lớp rồi mới về, tan học cũng thế, bất chấp mưa gió.
Về sau khi con bé học trung học, mọi người càng lo lắng, bộ dáng của tiểu Manh Manh cạnh nhà mình, thực gây chú ý mà, hơn nữa ông bà ngoại lo lắng đến nỗi mỗi ngày đều không ngủ được, chỉ sợ tiểu tử hư hỏng nhà ai đem Manh Manh bắt cóc, nhớ tới bất giác buồn cười, nha đầu kia sinh ra bề ngoài xinh đẹp nhu nhược như vậy, bên trong lại vô cùng mạnh mẽ.
Cái này, nhà bọn họ không ai không biết, từ nhỏ đi theo cậu, bên trong quân doanh nha đầu chạy náo loạn cả lên, một thân bản lĩnh, không hổ cho cái danh nữ đại tướng, tiểu tử nào dám nhìn cô quá lâu, cũng sẽ bị đánh một trận thiếu chút là niệm Phật, nha đầu kia xuống tay rất ác, cũng chỉ có Phùng Ki đầu gỗ ngu ngốc, vẫn cho là nha đầu kia yếu đuối, khư khư bảo vệ, sợ không cẩn thận là làm đau.
Mà cô nàng hai mặt này cũng rất hưởng thụ loại che chở này, hai người dây dưa đến bây giờ, còn chưa làm rõ được, nhưng mà Vệ Hiểu Phong một chút cũng không cảm thấy, Phùng Ki được em họ của anh quan tâm là gặp nhiều may mắn, ngược lại, anh cảm thấy trước hết nên đốt cho Phùng Ki một nén nhang, phù hộ anh, đời này có trái tim đủ mạnh mẽ, bằng không, sớm muộn gì cũng bị nha đầu kia hù chết.
Vệ Hiểu Phong quét mắt chung quanh, không khỏi nở nụ cười: "Anh nhớ rõ, nơi Phùng Ki đóng quân cũng là chỗ này nhỉ!" Nói xong, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu: "Không sợ mặt nạ bị vạch trần trước mặt Ki ca ca, đem Ki ca ca của em dọa chạy sao?"
Manh Manh chu miệng, hai tay chống nạnh: "Em xinh đẹp như vậy, Ki ca ca sẽ không bị dọa chạy đâu! Khi về anh không cần đón em, em tự mình về nhà." Đeo ba lô lên lưng, nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy xa, thân ảnh mạnh mẽ, giống như một con nai xinh đẹp.
Sài Tử Hiên vốn đang tính lần này có thể phát huy một chút tinh thần nam tử hán, mang giúp ba lô trên lưng của Manh Manh, dù sao cô xinh đẹp nhu nhược như vậy, nhưng nhìn đến thân ảnh cô chạy tới, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Manh Manh mặc trang phục leo núi vô cùng chuyên nghiệp, sau lưng đeo ba lô thật to, tóc cột cao kiểu đuôi ngựa gọn gàng, làm mất vẻ mềm mại bình thường, toả ra một loại tư thế oai hùng hiên ngang xinh đẹp, làm tâm trí Sài Tử Hiên lung lay một hồi.
Phục hồi tinh thần, định đón cái ba lô lớn sau lưng cô, bị Manh Manh né tránh: "Anh không cần chiếu cố em, nếu anh mang giúp ba lô cho em, không bằng em trở về ngủ cho khỏe."
Mặt vài hội viên khác nở nụ cười, Lâm Thanh lại chua ngoa nói: "Em lần đầu tiên lên núi nên không biết, chúng ta không đi đường lớn, mà từ đường nhỏ trong rừng bên kia, men theo vách núi, đi thẳng đến đỉnh núi, không mang giúp, chỉ sợ em không thể đi lên, vẫn là đừng sĩ diện, để Tử Hiên mang giúp em một ít, tránh cho chút nữa làm chậm chân mọi người."
Sài Tử Hiên liếc Lâm Thanh, giọng đầy cảnh cáo: "Lâm Thanh!" Lâm Thanh hừ một tiếng, đi lướt qua, giúp đỡ một đội viên khác đem lều trại cột chắc ở sau người.
Khuôn mặt tuấn tú của Sài Tử Hiên có chút xấu hổ nhìn Manh Manh: "Manh Manh, Lâm Thanh tính tình thẳng thắn, em đừng để ý, nếu nửa đường chịu không nổi, chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng có thể bảo đội viên có kinh nghiệm hỗ trợ, mọi người là một tập thể, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau."
Manh Manh khoát tay: "Không sao đâu." Tiếp theo liền chuyển đề tài, bắt đầu hỏi tình hình ngọn núi, độ cao so với mặt biển, địa hình, cùng với khí hậu trên ngọn núi biến hóa thế nào... Liên tiếp hỏi các vấn đề thật chuyên nghiệp, Sài Tử Hiên bỗng nhiên có loại ảo giác, đàn em này giống như một nhà leo núi che giấu tài năng.
Sau khi dự đoán về tình hình ngọn núi, nay lại thêm chắc chắn, Manh Manh cảm nhận phương hướng thật tốt, vài lần hội viên dẫn đường đi nhầm, đều là cô xem bản đồ chỉ ra hướng đúng, qua vài lần như vậy, mọi người đối với bản đồ trong tay cô bắt đầu tò mò, quay sang nhìn, căn bản đều xem không hiểu.
Lúc dừng ở chỗ nghỉ ngơi hồi sức, Sài Tử Hiên hỏi cô: "Manh Manh, bản đồ của em từ đâu mà có? Tại sao bọn anh xem không hiểu?" Manh Manh nghịch ngợm cười cười: "Đây là bản đồ quân sự."
Có cha, anh là quân nhân, bản đồ chỗ nào mà không có, hơn nữa nơi này cũng không phải căn cứ quân sự bí mật gì, "Bản đồ quân sự?" Sài Tử Hiên ngẩn người: "Em biết xem?" Hỏi xong lại cảm thấy lời này có chút dư thừa, xem không hiểu người ta có thể mang theo đi với bọn họ sao.
Sài Tử Hiên bỗng nhiên phát hiện, Phương Manh Manh thực rất thần bí, lúc khai giảng, cô chỉ đến một mình, không được đưa đi; học ngoại trú, khẳng định là người ở vùng này, cũng chưa từng thấy qua người nhà của cô, từ quần áo đồ dùng của cô có thể thấy được, tuy rằng đơn giản, lại vô cùng tinh xảo, lại học qua âm nhạc, khẳng định gia thế tất nhiên không kém, hiện tại đột nhiên lấy ra bản đồ quân sự, người bình thường làm sao có thể thế này, không khỏi hỏi một câu: "Nhà của em có người thân là bộ đội?"
Phương Manh Manh mơ hồ gật gật đầu, ngửa cổ nuốt nước miếng, chỉ chỉ vách núi không xa phía trước: "Chính là chỗ kia! Là mục tiêu chúng ta muốn đến." Nhìn bầu trời bốn phía: "Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ đến đó trước khi trời tối, vì khi trời tối, trên núi rất khó phân biệt phương hướng, sẽ phiền lắm."
Biểu hiện của Phương Manh Manh, sớm khiến cho các đàn anh tâm phục khẩu phục, tuy rằng còn hơi mệt, nhưng người ta là một nữ sinh nhu nhược còn chịu được, bọn họ cũng không nghỉ ngơi nữa, vài người thu thập xong đồ đạc, thẳng tiến đến vách núi.
Thời điểm Sài Tử Hiên chuẩn bị xong các thứ, phát hiện Phương Manh Manh đã lưu loát đi lên, Sài Tử Hiên cùng đội viên khác liếc nhau, yên lặng theo phía sau Phương Manh Manh mà đi lên.
Núi nhỏ như vậy không thể so sánh với núi cha từng mang theo cô và Phương Tuấn đi qua, quả thực không đáng để nhắc tới, hơn nữa trước mặt các đàn anh ở đây, cô cũng không cần che giấu thực lực, phải nói, ngoại trừ trước mặt Phùng Ki, Phương Manh Manh luôn luôn sống thực hết mình, đây cũng là kết quả cuối cùng của việc mọi người Phương gia chìu chuộng mà ra.
Từ nhỏ đến lớn, không hạn chế, không quản thúc, cho Manh Manh không gian phát triển lớn nhất, cô có thể sau một năm học hội họa lại học kéo đàn cello, đến khi học chán rồi, lại đi học múa Ấn Độ, tóm lại, tiểu nha đầu muốn làm gì thì làm, ông bà Phương gia đối với Manh Manh áp dụng phương thức giáo dục hoàn toàn tự do, với phương diện này ngay cả cháu đích tôn của Phương gia là Phương Tuấn cũng ghen tị không chịu được.
Ông bà Phương gia luôn không muốn trên lưng Manh Manh đeo áp lực gì, tự do phát triển, tạo nên một Phương Manh Manh hôm nay, trước mặt người khác Manh Manh là kiêu ngạo, bởi vì ưu tú cho nên kiêu ngạo, hơn nữa còn có tự tin, khiến cô xinh đẹp kinh tâm động phách.
Phương Manh Manh đứng ở đỉnh núi đón gió, hô to, thanh âm réo rắt quanh quẩn trong sơn cốc, vui sướng như vậy, Sài Tử Hiên không khỏi có chút thất thần.
Lâm Thanh đi tới, lẩm bẩm một câu: "Nữ sinh ngày nay, đều là có tính toán, thích tiết mục giả heo giết hổ, cũng không ngại phiền..." Sài Tử Hiên nhăn mặt nhíu mày: "Manh Manh chưa từng nói qua mình không biết leo núi, do anh nghĩ cô ấy là người mới mà thôi." Sắc mặt Lâm Thanh trầm xuống.
Vài người cùng nhau dựng lều trại, bày ra ăn uống, ngồi cùng một chỗ, Sài Tử Hiên làm nhóm trưởng tổng kết đơn giản một chút, tận dụng thời gian tiếp thu mọi người tự do nêu ý kiến cùng vui chơi giải trí.
Trương Hạo ngồi bên cạnh Sài Tử Hiên cười nói: "Đàn em à, ‘chân nhân bất lộ tướng’ a! Có phải nên cùng mọi người kể một chút sự tích quang vinh của em, để cho chúng ta chiêm ngưỡng hay không."
Phương Manh Manh nở nụ cười: "Không có sự tích quang vinh gì, leo núi là hứng thú của em, chỉ cần là hứng thú, em đều có thể làm được tốt nhất."
Âm thanh vô cùng tự tin từ miệng cô gái nhỏ nhắn đi ra, khiến mọi người không dứt mỉm cười.
Sài Tử Hiên bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Nghỉ hè năm nay anh chuẩn bị đi Tây tạng, em có muốn đi cùng hay không?" Mắt Phương Manh Manh sáng lên: "Nếu như đi đỉnh Chomolungma thì em sẽ suy nghĩ." Sài Tử Hiên gật gật đầu: "Được rồi, đến lúc đó anh sẽ báo cho em."
(được ví như nóc nhà thế giới, muốn tìm hiểu mọi người lên google nha ^^),
Lời của anh vừa mới dứt, Lâm Thanh ngoe nguẩy đứng lên, chạy đi ra ngoài, lúc đầu không ai để ý, nhưng nửa giờ sau không thấy Lâm Thanh trở về, vài người mới bối rối.
Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, ai cũng biết nếu Lâm Thanh không về, sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa trời lại đầy mây, dưới bầu trời không trăng không sao, nhìn còn không rõ năm ngón tay.
Mấy người chia làm bốn hướng đi tìm, Sài Tử Hiên cùng Manh Manh một tổ, hai người hướng phía đông tìm, phía đông là một mảnh rừng rậm, địa thế phức tạp, bụi gai um tùm.
Hai người theo phương hướng, tìm một giờ cũng không tìm ra, Sài Tử Hiên nhìn nhìn đèn pin nói: "Chúng ta phải trở về, nếu tìm không thấy Lâm Thanh, chỉ có thể nhờ trợ giúp tìm kiếm."
Phương Manh Manh gật gật đầu, bỗng nhiên bầu trời ngoài rừng sáng một chút, tiếng sấm cuồn cuộn truyền đến, mưa to ban đêm trên núi cảm giác thế nào, Phương Manh Manh cùng Sài Tử Hiên đều vô cùng rõ ràng, hai người nhanh chóng quay trở về, chưa tới địa điểm tập hợp, mưa to liền rơi tầm tã...
Trương Hạo đang vội muốn chết, Lâm Thanh tự tìm trở về nhưng Sài Tử Hiên cùng Phương Manh Manh lại không thấy, Lâm Thanh kỳ thật không đi xa, chỉ trốn ở trong một hang núi thiên nhiên bên kia, bọn họ gọi nửa ngày, cô chính là dỗi không thèm trả lời.
Nghĩ vậy, Trương Hạo không khỏi nói thầm một câu: "Phụ nữ đúng là phiền toái, ghen tị liền đem mọi người phá cho hư..." Lâm Thanh lại nói: "Phương Manh Manh không phải rất lợi hại sao, đừng nói trời mưa, dù đất đá có trôi xuống cô ta cũng có thể đối phó..."
Một câu này nhắc nhở Trương Hạo, mà mưa càng rơi càng lớn, trên núi dễ xảy ra nhất chính là đất lỡ cùng đất đá trôi, nếu Tử Hiên cùng Manh Manh...
Nghĩ vậy, anh quyết định thật nhanh xin giúp đỡ, may mà ở trong này còn có tín hiệu di động, việc anh xin giúp đỡ này nhất thời kinh động đến quân khu đóng ở dưới chân núi...
(cô nhóc Manh Manh kia, Ki ca ca anh hùng cứu mỹ nhân của cô đến đây)
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh