Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
Chương 90
Phải tiếp tục trải qua khí hậu nóng như thiêu, Lâm Tuyết đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ. Cô ung dung mặc một chiếc áo ngắn màu xám tro có hoa nhí, quần đùi bằng vải thô mỏng ôm trọn thân thể mềm mại duyên dáng cùng đôi chân ngọc thon dài.
Đôi chân xinh đẹp ngà ngọc kia quá chói mắt, Lương Tuấn Đào nhìn cũng có hơi thất thường, hắn bảo: “Bà xã, em mặc quần dài vào đi!"
Lâm Tuyết bất đắc dĩ buông lỏng, nói thật: “Ông xã, em mặc quần dài sẽ nóng đến xỉu mất!"
Rời khỏi tòa thành kia sẽ không được đãi ngộ tốt như vậy, trời hè nóng bức khô rang người, nếu không che kín thân mình thật kĩ sẽ bị cảm nắng mất.
Cô ăn mặc thế này tất nhiên một phần lí do cũng vì tối hôm qua Lương Tuấn Đào đã nói thẳng kế hoạch hành động với cô, cô biết ăn mặc gợi cảm sẽ giúp hành động tiến hành thuận lợi hơn.
Mặc dù vậy trong lòng Lương Tuấn Đào vẫn hơi khó chịu, cũng may cấp dưới đều biết tính “hay ghen" của hắn, lúc không có chuyện gì làm đôi mắt liền thưởng thức phong cảnh bên ngoài chứ không dám nhìn vào đôi chân ngọc của người phụ nữ bên cạnh hắn.
Nhưng...... Đợi đặt chân tới địa bàn của Sá Đặc, loại đàn ông như những sài lang hổ báo kia sẽ không nghe lời như vậy, chắc chắn sẽ mở to mắt nhìn chăm chăm đến lòi mắt ra ngoài!
“Sá Đặc là trùm thuốc phiện, trên địa bàn hắn khống chế có mỏ vàng! Hắn chiêu mộ rất nhiều thanh niên trai tráng bản địa làm công nhân đãi vàng, những kẻ đó đa số là tội phạm tử hình trốn trại, đều là bọn liều mạng, quả thực còn nguy hiểm hơn ác lang, em nhất định phải chú ý!" Trên đường đi, Lương Tuấn Đào nhỏ giọng dặn dò.
“Vâng!" Lâm Tuyết lắng nghe, cô gật đầu đáp: “Yên tâm! Trước khi bắt đầu hành động, em sẽ không rời anh một tấc!"
Đương nhiên cô hiểu chuyện nặng nhẹ, nếu sơ sót thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Lâm Tuyết sờ sờ túi nhựa bên hông theo bản năng, nơi đó cất giấu sáu cây độc châm, là vũ khí hành động của cô.
Thật sự phải giết người ư? Lâm Tuyết nắm chặt tay, nhịp tim đập tăng nhanh. Bình sinh ngay cả con gà cô cũng chưa từng giết! Hiện tại cô cần phải giết người, hơn nữa còn cần giết năm người.
Địa bàn của Sá Đặc cách chỗ Tào Dịch Côn khoảng hơn một trăm dặm, đi hơn hai tiếng đã đến mỏ vàng trong truyền thuyết.
Mỏ vàng ở dưới chân núi, bị một con sông không lớn không nhỏ chặn ngang chia làm hai mảnh, nước sông trong suốt gột rửa cát màu vàng kim trong lòng sông, ánh mặt trời chiếu xuống, kim quang lấp lánh.
Gần ngàn thợ mỏ thân thể cường tráng cởi trần, mặc một cái quần cụt, đầu gối ở sâu trong lòng sông đang đãi vàng. Cường độ lao động cao khiến thân thể bọn họ ngăm đen khỏe đẹp, nhưng do quanh năm ngâm nước đãi vàng nên đầu gối bọn họ không tốt lắm.
Những người này đa số là tử tù trốn trại hoặc là những kẻ chạy trốn kẻ thù, vì cùng đường mới tụ tập ở nơi này. Do Sá Đặc có thể cho bọn họ của cải cũng như sự bảo vệ nên không ai dám tới đây truy xét tù vượt ngục và kẻ thù, xông tới sẽ bị người của Sá Đặc thẳng tay hạ gục.
Sá Đặc nhìn trúng thú tính, thân thể và tính tình tàn nhẫn như sói của họ, chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, bọn họ đúng là vũ khí có lực nhất trong tay hắn!
Lương Tuấn Đào mang theo bốn chiếc xe, lấy danh nghĩa Tào Dịch Côn tới nơi này nói chuyện giao dịch vũ khí cùng Sá Đặc.
Xe lái đến vùng trung du con sông thì có phần tử vũ trang cản lại, ý bảo bọn họ dừng xe.
Lương Tuấn Đào bình tĩnh nói vào bộ đàm: “Dừng xe, không được phép tranh chấp, đợi lệnh!"
Cửa xe mở ra, ba người – Lương Tuấn Đào – Lâm Tuyết và Vân Phàm cùng nhau bước xuống, 24 chiến sĩ khác cải trang làm tay chân trong ba chiếc xe phía sau cũng dừng lại chờ lệnh.
Có 2 kẻ bước tới, dùng tiếng Hoa không thuần thục nói với bọn họ: “Sá Đặc tiên sinh ở bên trong chờ các người, xe không thể lái vào, chỉ cho hai người vào gặp ông ấy!"
Lương Tuấn Đào gật đầu một cái rồi bảo Vân Phàm đưa những chiến sĩ cải trang kia lái xe đến địa điểm chỉ định chờ dặn dò sau, sau đó hắn cùng Lâm Tuyết đi theo hai hai gã võ trang kia lên thượng du.
Dọc đường đi, những công nhân đãi vàng bên ven sông ngừng động tác đào vàng, đứng thẳng người quan sát bọn họ. Ở khu vực hoang vu khai thác mỏ này, người mặc quần short áo ngắn như Lâm Tuyết rất chói mắt, mái tóc đen như mực, da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, vừa nhìn đã biết không phải phụ nữ bản địa.
Những cô gái bản địa đều có làn da màu mật ong, điều này liên quan tới ánh mặt trời mãnh liệt và khí hậu địa phương, Lâm Tuyết với làn da trắng như tuyết, mặt mày như hoa, quả thực là lông phượng sừng lân hiếm có.
Trong mắt những gã đàn ông bắn ra tia dâm tà, cứ nhìn chằm chặp vào cô như đám sói đói.
“Đi đi đi! Nhìn gì vậy? Người đàn bà này không phải người các ngươi có thể mộng tưởng! Làm việc, mau làm việc đi!" Một gã võ trang giơ súng lên quơ quơ trước mặt bọn họ, hùng hổ khiển trách.
Những thợ đào mỏ lúc này mới lại cầm sàng cát nặng nề lên, trước lúc khom lưng làm việc vẫn thèm thuồng nhìn về cô gái yểu điệu xinh đẹp.
Lâm Tuyết đi không nhanh, cô mau chóng quan sát cảnh vật chung quanh một lần, làm quen với địa thế nơi này để chuẩn bị đầy đủ trước khi thi hành nhiệm vụ. Nơi này quả nhiên giống lời Lương Tuấn Đào nói, là nơi phiến hoang mà Sá Đặc chính là thủ lĩnh của những kẻ dã man.
Vùng lãnh thổ này rất rộng, lấy mỏ vàng lớn làm tâm điểm, lục lượng vũ trang của Sá Đặc rải rác xung quanh. Ngàn vạn lần đừng xem thường mỏ vàng này, mấy năm qua, chưa ai có thể chiếm đóng nơi đây, Chính phủ các quốc gia chung quanh từng phái người tới quét sạch, kết quả có đi không về, toàn bộ hy sinh hết.
Thuộc hạ của Sá Đặc và những thợ mỏ này đều có tính tình hung ác, sẵn sàng bỏ mạng, giết một có một, độc ác cộng với không muốn sống, giống như cá mập trong biển, tàn nhẫn thị huyết, gặp được máu liền rất hưng phấn và hướng tới tấn công, dù có tử thương vô số cũng không sợ hãi, đôi khi càng đấu càng hung ác liền tự giết lẫn nhau, khi giết đỏ cả mắt hoàn toàn không phân rõ địch ta, thuần túy là để lấy được huyết sát nhằm thỏa mãn khoái cảm.
Đối với Tào Dịch Côn mà nói, Sá Đặc tựa như một con nhím gai, hắn đã sớm muốn trừ khử, đáng tiếc không nắm chắc mười phần thắng không dám hạ thủ.
Ánh nắng sắc bén chiếu vào, đi bộ chừng nửa cây số, hai người ướt đẫm mồ hôi vì nóng. Biết đây là đòn ra oai phủ đầu của Sá Đặc, nhưng không ai lên tiếng oán trách.
Cuối cùng đến trước một tòa nhà, dù chỉ là mấy gian nhà ngói bình thường nhưng trên vách tường bên ngoài là cục nóng điều hòa xoay tròn, xem ra không tầm thường chút nào.
Hai gã phần tử vũ trang dùng họng súng chỉ chỉ về phía cửa phòng, ý bảo tự họ đẩy cửa có thể đi vào.
Lương Tuấn Đào bình tĩnh tiến lên trước đẩy cửa phòng ra, chưa đợi hắn qua cửa đã bị người ở bên trong dùng súng chĩa vào, hắn không phản kháng mà phối hợp giơ tay lên.
Hai gã đàn ông soát người, tịch thu một khẩu súng ngắn, một con dao nhỏ bên hông hắn, ý bảo hắn có thể tiến vào.
Đến phiên Lâm Tuyết, cô không chịu để bọn họ đụng vào thân thể mình, liền tự mình vỗ vào bên hông cho bọn họ xem. Giữa hè nóng bức, quần áo phong phanh, giấu không nổi vũ khí sát thương nào trong đó, vì cô là khách, những kẻ kia cũng không ép buộc lục soát người cô.
Hai người thông qua kiểm tra đi vào bên trong, thấy bên trong bài biện cũng rất bình thường, quả thực không thể so nổi với sự xa hoa trong nhà của Tào Dịch Côn. Đợi chừng mấy phút, Sá Đặc liền có mặt.
Hắn không quá khác biệt với dân bản địa, da tay ngăm đen, vóc người vạm vỡ, há miệng liền lộ ra miệng đầy răng trắng.
“Đắc tội rồi, mời hai vị ngồi!" Vì còn duy trì hòa khí ngoài mặt với Tào Dịch Côn nên Sá Đặc khá lịch sự. Ánh mắt của hắn quét qua khuôn mặt Lương Tuấn Đào, sau đó rơi vào người Lâm Tuyết, không ngoại lệ mà toát ra kinh diễm.
Thấy Sá Đặc nói một hơi tiếng Trung lưu loát, Lương Tuấn Đào liền tiến lên bắt tay, rất khiêm tốn đáp: “Tôi là người Thất gia giới thiệu đến, lần đầu làm ăn với Sá Đặc tiên sinh, vô cùng vinh hạnh!"
Lương Tuấn Đào đóng giả làm thương nhân mua bán vũ khí, hơn nữa còn có quan hệ thân thích với Tào Dịch Côn, dựa vào tầng này quan hệ mà tìm được vị khách hàng lớn – Sá Đặc. Lần này mang theo ba xe súng ống chất lượng ưu tú, giá cả phải chăng tới khiến Sá Đặc hết sức phấn chấn, nên khi Lương Tuấn Đào nói muốn gặp mặt kết giao bằng hữu để ngày sau tiếp tục hợp tác, Sá Đặc rất sung sướng mà đồng ý.
“Có thể cùng Phương tiên sinh hợp tác cũng là vinh hạnh của tôi!" Sá Đặc vô cùng nhiệt tình, cùng bắt tay Lương Tuấn Đào đang dùng tên giả “Phương tiên sinh", còn chủ động bắt tay Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết thấy Sá Đặc đi về phía mình, cũng biết kế hoạch đã thành công được một nửa. Cô bình tĩnh, nhiệt tình chủ động đưa tay cầm bàn tay lớn đầy đặn kia: “Rất vui được quen biết ngài!"
“Tôi cũng vậy, xin hỏi tiểu thư họ gì?" Sá Đặc bắt được tay Lâm Tuyết, giống như quên việc phải bỏ ra.
“Tôi họ Lâm!" Lâm Tuyết hơi giương môi, cũng không tránh tay hắn dù trên người hắn nồng nặc mùi hương phát sặc khiến cô thấy ghê tởm, cô vẫn cười tươi như hoa: “Sá Đặc tiên sinh nói tiếng Trung rất lưu loát!"
“Ah, trước kia tôi ở Trung Quốc mấy năm rồi!" Sá Đặc liếm liếm đôi môi dày, ánh mắt lang sói tham luyến trên mặt, trên ngực Lâm Tuyết băn khoăn mấy lần."Cô họ Lâm? Là Lâm muội muội sao?"
Lâm Tuyết lần nữa mỉm cười, gật đầu đáp: “Đúng vậy!"
“Chậc chậc! Thật sự có cốt cách của Lâm muội muội!" Sá Đặc gần như quên mất dự tính ban đầu của mình chỉ là muốn giữ chặt vị thương gia “Phương tiên sinh" có vũ khí chất lượng giá cả hợp lý kia, hiện tại hắn cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Lâm Tuyết lại không muốn buông ra nữa. Nếu không phải còn mấy phần kiêng kỵ, hắn hận không thể kéo cô vào ngực ngay lập tức.
Lương Tuấn Đào đứng sau Sá Đặc, khuôn mặt xanh mét, hận không thể chặt đứt cái móng heo đang nắm chặt tay Lâm Tuyết kia, nhưng...... Đây chẳng phải là kết quả trong kế hoạch sao? Vào giờ phút này, trong lòng hắn âm thầm thề, cuộc đời này này không bao giờ … để Lâm Tuyết tham gia vào loại nhiệm vụ này nữa, lại càng không để cô thi hành nhiệm vụ với các quân nhân khác, xem ra sau khi về nước hắn phải cùng cô nói chuyện cho tốt một chút.
Lâm Tuyết đâu biết lúc này trong lòng Lương Tuấn Đào đang rối rắm, cô hoàn toàn tiến hành theo kế hoạch, vốn tất cả đều rất thuận lợi, có thể tưởng tượng trên đường không xuất hiện chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn nào.
Lúc nói chuyện Sá Đặc có một thói xấu, há mồm liền phun nước miếng, người quen của hắn lúc nói chuyện sẽ cố ý kéo ra khoảng cách với hắn nhưng hắn cứ cố ý đến gần, dĩ nhiên Lâm Tuyết không thể đẩy ra, điều này dẫn tới trong lúc đối thoại nước miếng từ cái miệng thúi của hắn không ngừng văng tung tóe về phía cô.
Cảm giác ghê tởm xông tới từng đợt, cô cố gắng kiềm chế, không để mình nôn mửa.
Đáng tiếc Sá Đặc không nhận ra người đẹp trước mắt ác cảm chán ghét hắn cỡ nào, ngược lại càng hăng hái bừng bừng, nước miếng bay ngang: “Trên người Lâm tiểu thư có loại ý vị rất cổ điển, quá mê người! Khiến người ta không tự chủ được trong lần đầu tiên gặp mặt......"
“Ọe!"
Chuyện thảm nhất của Lâm Tuyết đời này chính là đây, rõ ràng lúc này cá đã cắn câu, cô lại khiến hắn sợ chạy.
Cuối cùng Sá Đặc cũng ngậm miệng, người đẹp đang nói chuyện với hắn lại chán ghét phát nôn một trận. Hắn buông lỏng tay cô, sắc mặt nhất thời âm trầm, gương mặt tròn trịa càng đen hơn, xem ra vô cùng mất hứng.
“Ọe!"
Cơn ghê tởm vẫn tiếp tục chưa dứt, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ bị khuấy bốc lên, dịch dạ dày không ngừng dâng trào, ghê tởm đến muốn ói! Cô che miệng, bước nhanh ra cửa, đứng ở ngoài cửa bóp cổ không ngừng nôn khan.
Thực sự không ngờ Lâm Tuyết sẽ phản ứng như vậy, Lương Tuấn Đào thở ngược, nhưng xưa nay hắn vốn nhạy bén, không đợi Sá Đặc thẹn quá hóa giận đã vội bước nhanh lên trước, khách khí nhận lỗi: “Do không quen nhiệt độ nóng nắng địa phương, sau khi xuống xe lại đi dưới ánh mặt trời lâu như vậy nên Lâm Tuyết hơi có triệu chứng cảm nắng, thất lễ rồi, kính xin Sá Đặc tiên sinh lượng thứ!"
Lý do này có thể chấp nhận cho qua, dù sao người phương bắc cũng khó thích ứng được với khí hậu khốc liệt của Tam Giác Vàng, hơn nữa đi bộ một đoạn đường dài lâu như vậy dưới nắng cũng do Sá Đặc ra lệnh, nên hắn không trách cứ gì nữa.
“Được!" Hiển nhiên Sá Đặc hơi mất hứng, thấy Lâm Tuyết tiến vào, hắn miễn cưỡng cười cười với cô, kết quả chưa đợi hắn nói thêm gì, người kia đã xoay lưng chạy ra sau cửa, lại không ngừng nôn khan.
Thế này thật không gì nói nổi! Thoạt nhìn Lương Tuấn Đào rất áy náy, hắn thử thăm dò cầu xin: “Có vẻ cô ấy chưa thích ứng được với thủy thổ nơi này, cũng có thể do mấy ngày liên tiếp đi ô tô lắc lư mệt mỏi...... Sá Đặc tiên sinh có thể cho chúng tôi ở lại một đêm, để cô ấy nghỉ ngơi một chút hay không?"
Sá Đặc không thích cho người ngoài ngủ lại khi hắn ở đây, nhất là người xa lạ không quen thuộc! Nhưng ấn tượng với “Phương tiên sinh" coi như không tệ, hơn nữa suy cho cùng hắn còn tơ tưởng tới Lâm Tuyết liền miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi! Nhưng mấy người phải yên phận chút, đừng chạy lung tung!"
Bưng chén trà lên, cũng không còn nhún nhường “Phương tiên sinh", hắn đổ vào miệng uống ừng ực. Lau miệng xong, thấy cuối cùng Lâm Tuyết cũng tiến vào.
Lần này Lâm Tuyết không nôn nữa, khuôn mặt đẹp hơi tái nhợt, bắt gặp ánh mắt lo lắng sốt ruột của Lương Tuấn Đào, cô chỉ nhìn lướt qua, ý bảo: em không sao anh đừng lo lắng.
Sau đó, cô đưa mắt nhìn sang Sá Đặc, rất ý tứ nói một cách áy náy: “Thực sự xin lỗi ngài, tôi như có chút cảm nắng!"
Bản thân Sá Đặc hơi mất hứng, nhưng thấy Lâm Tuyết thành khẩn liền khoát tay một cái, nói: “Không sao đâu! Cô uống chén nước chứ?"
“Vâng! Đi nửa ngày đường cũng hơi khát!" Lâm Tuyết đi tới, nhận lấy chén không từ tay Sá Đặc, tự mình rót trà, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Hứng thú của Sá Đặc lần nữa được cô nâng lên, một màn ngắn ngủi không vui vừa nãy nhất thời tan thành mây khói, mặt đen lại tràn ra nụ cười. Hai bàn tay to đầy đặn xoa xoa nhau, cười hắc hắc nói: “Xem dáng vẻ uống trà của cô khí phách quá, tôi đoán tửu lượng của Lâm tiểu thư cũng không tồi!"
Lâm Tuyết thong thả cười một tiếng: “Hôm nay không khỏe lắm, chờ ngày mai khá hơn chút không biết có thể may mắn đền Sá Đặc tiên sinh hai chén được không!"
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên có thể rồi!" Sá Đặc mừng đến mức tim ngứa ngáy khó nhịn, liền đưa tay muốn túm cô nhưng lại rơi vào khoảng không, bởi Lâm Tuyết đã lắc mình trốn ra.
Cô hơi mỉm cười xin lỗi, lại nhìn “Phương tiên sinh" đứng bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng: cô là người đã có chồng, không thể có hành vi mập mờ cùng hắn.
Nếu không phải vẫn kiêng kỵ Tào Dịch Côn, Sá Đặc đã sớm bắn “Phương tiên sinh" một phát, biến Lâm tiểu thư thanh lệ động lòng người trước mắt làm của riêng. Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng, lưu luyến nhìn cô, nhận lời: “Vậy thì ngày mai, tôi và Lâm tiểu thư không say không về!"
Thật ra, làm một trùm thuốc phiện, Sá Đặc không phải chưa từng thấy người đẹp, ngược lại nơi hắn ở cũng không khác gì Tào Dịch Côn, đều nuôi nữ nô nhiều thủ đoạn để hắn lúc nào cũng có thể hưởng lạc phát tiết. Nhưng Lâm Tuyết thì khác, cô có loại khí chất trong trẻo lạnh lùng đặc biệt, khiến người ta không khỏi sáng mắt, sau đó kìm lòng không đặng muốn gần gũi, chinh phục cô, muốn xé rách bề ngoài của cô, hoàn toàn đoạt lấy cô.
Đàn ông là loại sinh vật, trời sinh đã có ham muốn chiếm giữ cực mạnh, càng lạnh lùng càng làm họ hăng hái, ngược lại những cô gái chủ động yêu thương, mặt mũi tràn đầy quyến rũ lại không làm hứng thú dâng cao.
Lương Tuấn Đào kịp thời đi tới, cắt đứt sự lưu luyến không rời của Sá Đặc với Lâm Tuyết, hắn ôm Lâm Tuyết vào ngực, rất khách khí nói: “Vậy phiền Sá Đặc tiên sinh sắp xếp cho chúng tôi một phòng! Ngoài ra còn có 25 anh em của tôi......"
“Oh!" Sá Đặc như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu liên tục nói: “Yên tâm, tôi sẽ bảo người sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi trong phòng mát mẻ!"
*
Ít súng đạn Lâm Tuyết đưa tới lấy lòng khiến Sá Đặc thấy hứng thú.
Đêm nay, Sá Đặc bảo người chuẩn bị dạ tiệc phong phú, mời"Phương tiên sinh" và phu nhân uống sảng khoái.
Đáng tiếc khẩu vị Lâm Tuyết vẫn không tốt, không dám uống rượu, chỉ có thể nhấp môi. Giữa bữa tiệc, cô thấy Sá Đặc vẫn say đắm nhìn mình chằm chằm liền cười nhẹ với hắn, sau đó hợp thời đứng dậy vào toilet.
Quả nhiên, Sá Đặc rất nhanh liền lấy cớ đuổi theo.
“Người đẹp!" Hắn không thể chờ đợi mà ôm chầm Lâm Tuyết vào ngực, càng không ngừng dùng cái miệng thúi vây quanh cô.
Suýt tí nữa Lâm Tuyết không nhịn được lại muốn nôn, cô vội lấy tay cản miệng hắn, nói: “Xin tự trọng chút, tiên sinh tôi muốn đi qua!"
Sá Đặc vỗ vỗ súng bên hông, trong mắt lộ ra tia độc ác: “Tôi có thể giải quyết hắn!"
Lâm Tuyết lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Anh ta là chồng tôi, ngài muốn bắn anh ấy tôi sẽ hận ngài!"
“Người đẹp, vậy theo em phải thế nào?" Sá Đặc giương mắt hỏi.
“Đợi buổi tối...... Anh ta ngủ, tôi sẽ tới tìm ngài! Phòng ngủ của ngài......" Lâm Tuyết thử thăm dò bắt đầu lôi kéo
“Phòng ngủ của tôi rất gần phòng em!" Sá Đặc quả nhiên đã cắn câu, đôi mắt dâm tà không ngừng liếc nhìn Lâm Tuyết, nói: “Buổi tối tôi bảo hộ vệ của tôi đi đón em!"
Đôi chân xinh đẹp ngà ngọc kia quá chói mắt, Lương Tuấn Đào nhìn cũng có hơi thất thường, hắn bảo: “Bà xã, em mặc quần dài vào đi!"
Lâm Tuyết bất đắc dĩ buông lỏng, nói thật: “Ông xã, em mặc quần dài sẽ nóng đến xỉu mất!"
Rời khỏi tòa thành kia sẽ không được đãi ngộ tốt như vậy, trời hè nóng bức khô rang người, nếu không che kín thân mình thật kĩ sẽ bị cảm nắng mất.
Cô ăn mặc thế này tất nhiên một phần lí do cũng vì tối hôm qua Lương Tuấn Đào đã nói thẳng kế hoạch hành động với cô, cô biết ăn mặc gợi cảm sẽ giúp hành động tiến hành thuận lợi hơn.
Mặc dù vậy trong lòng Lương Tuấn Đào vẫn hơi khó chịu, cũng may cấp dưới đều biết tính “hay ghen" của hắn, lúc không có chuyện gì làm đôi mắt liền thưởng thức phong cảnh bên ngoài chứ không dám nhìn vào đôi chân ngọc của người phụ nữ bên cạnh hắn.
Nhưng...... Đợi đặt chân tới địa bàn của Sá Đặc, loại đàn ông như những sài lang hổ báo kia sẽ không nghe lời như vậy, chắc chắn sẽ mở to mắt nhìn chăm chăm đến lòi mắt ra ngoài!
“Sá Đặc là trùm thuốc phiện, trên địa bàn hắn khống chế có mỏ vàng! Hắn chiêu mộ rất nhiều thanh niên trai tráng bản địa làm công nhân đãi vàng, những kẻ đó đa số là tội phạm tử hình trốn trại, đều là bọn liều mạng, quả thực còn nguy hiểm hơn ác lang, em nhất định phải chú ý!" Trên đường đi, Lương Tuấn Đào nhỏ giọng dặn dò.
“Vâng!" Lâm Tuyết lắng nghe, cô gật đầu đáp: “Yên tâm! Trước khi bắt đầu hành động, em sẽ không rời anh một tấc!"
Đương nhiên cô hiểu chuyện nặng nhẹ, nếu sơ sót thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Lâm Tuyết sờ sờ túi nhựa bên hông theo bản năng, nơi đó cất giấu sáu cây độc châm, là vũ khí hành động của cô.
Thật sự phải giết người ư? Lâm Tuyết nắm chặt tay, nhịp tim đập tăng nhanh. Bình sinh ngay cả con gà cô cũng chưa từng giết! Hiện tại cô cần phải giết người, hơn nữa còn cần giết năm người.
Địa bàn của Sá Đặc cách chỗ Tào Dịch Côn khoảng hơn một trăm dặm, đi hơn hai tiếng đã đến mỏ vàng trong truyền thuyết.
Mỏ vàng ở dưới chân núi, bị một con sông không lớn không nhỏ chặn ngang chia làm hai mảnh, nước sông trong suốt gột rửa cát màu vàng kim trong lòng sông, ánh mặt trời chiếu xuống, kim quang lấp lánh.
Gần ngàn thợ mỏ thân thể cường tráng cởi trần, mặc một cái quần cụt, đầu gối ở sâu trong lòng sông đang đãi vàng. Cường độ lao động cao khiến thân thể bọn họ ngăm đen khỏe đẹp, nhưng do quanh năm ngâm nước đãi vàng nên đầu gối bọn họ không tốt lắm.
Những người này đa số là tử tù trốn trại hoặc là những kẻ chạy trốn kẻ thù, vì cùng đường mới tụ tập ở nơi này. Do Sá Đặc có thể cho bọn họ của cải cũng như sự bảo vệ nên không ai dám tới đây truy xét tù vượt ngục và kẻ thù, xông tới sẽ bị người của Sá Đặc thẳng tay hạ gục.
Sá Đặc nhìn trúng thú tính, thân thể và tính tình tàn nhẫn như sói của họ, chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, bọn họ đúng là vũ khí có lực nhất trong tay hắn!
Lương Tuấn Đào mang theo bốn chiếc xe, lấy danh nghĩa Tào Dịch Côn tới nơi này nói chuyện giao dịch vũ khí cùng Sá Đặc.
Xe lái đến vùng trung du con sông thì có phần tử vũ trang cản lại, ý bảo bọn họ dừng xe.
Lương Tuấn Đào bình tĩnh nói vào bộ đàm: “Dừng xe, không được phép tranh chấp, đợi lệnh!"
Cửa xe mở ra, ba người – Lương Tuấn Đào – Lâm Tuyết và Vân Phàm cùng nhau bước xuống, 24 chiến sĩ khác cải trang làm tay chân trong ba chiếc xe phía sau cũng dừng lại chờ lệnh.
Có 2 kẻ bước tới, dùng tiếng Hoa không thuần thục nói với bọn họ: “Sá Đặc tiên sinh ở bên trong chờ các người, xe không thể lái vào, chỉ cho hai người vào gặp ông ấy!"
Lương Tuấn Đào gật đầu một cái rồi bảo Vân Phàm đưa những chiến sĩ cải trang kia lái xe đến địa điểm chỉ định chờ dặn dò sau, sau đó hắn cùng Lâm Tuyết đi theo hai hai gã võ trang kia lên thượng du.
Dọc đường đi, những công nhân đãi vàng bên ven sông ngừng động tác đào vàng, đứng thẳng người quan sát bọn họ. Ở khu vực hoang vu khai thác mỏ này, người mặc quần short áo ngắn như Lâm Tuyết rất chói mắt, mái tóc đen như mực, da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, vừa nhìn đã biết không phải phụ nữ bản địa.
Những cô gái bản địa đều có làn da màu mật ong, điều này liên quan tới ánh mặt trời mãnh liệt và khí hậu địa phương, Lâm Tuyết với làn da trắng như tuyết, mặt mày như hoa, quả thực là lông phượng sừng lân hiếm có.
Trong mắt những gã đàn ông bắn ra tia dâm tà, cứ nhìn chằm chặp vào cô như đám sói đói.
“Đi đi đi! Nhìn gì vậy? Người đàn bà này không phải người các ngươi có thể mộng tưởng! Làm việc, mau làm việc đi!" Một gã võ trang giơ súng lên quơ quơ trước mặt bọn họ, hùng hổ khiển trách.
Những thợ đào mỏ lúc này mới lại cầm sàng cát nặng nề lên, trước lúc khom lưng làm việc vẫn thèm thuồng nhìn về cô gái yểu điệu xinh đẹp.
Lâm Tuyết đi không nhanh, cô mau chóng quan sát cảnh vật chung quanh một lần, làm quen với địa thế nơi này để chuẩn bị đầy đủ trước khi thi hành nhiệm vụ. Nơi này quả nhiên giống lời Lương Tuấn Đào nói, là nơi phiến hoang mà Sá Đặc chính là thủ lĩnh của những kẻ dã man.
Vùng lãnh thổ này rất rộng, lấy mỏ vàng lớn làm tâm điểm, lục lượng vũ trang của Sá Đặc rải rác xung quanh. Ngàn vạn lần đừng xem thường mỏ vàng này, mấy năm qua, chưa ai có thể chiếm đóng nơi đây, Chính phủ các quốc gia chung quanh từng phái người tới quét sạch, kết quả có đi không về, toàn bộ hy sinh hết.
Thuộc hạ của Sá Đặc và những thợ mỏ này đều có tính tình hung ác, sẵn sàng bỏ mạng, giết một có một, độc ác cộng với không muốn sống, giống như cá mập trong biển, tàn nhẫn thị huyết, gặp được máu liền rất hưng phấn và hướng tới tấn công, dù có tử thương vô số cũng không sợ hãi, đôi khi càng đấu càng hung ác liền tự giết lẫn nhau, khi giết đỏ cả mắt hoàn toàn không phân rõ địch ta, thuần túy là để lấy được huyết sát nhằm thỏa mãn khoái cảm.
Đối với Tào Dịch Côn mà nói, Sá Đặc tựa như một con nhím gai, hắn đã sớm muốn trừ khử, đáng tiếc không nắm chắc mười phần thắng không dám hạ thủ.
Ánh nắng sắc bén chiếu vào, đi bộ chừng nửa cây số, hai người ướt đẫm mồ hôi vì nóng. Biết đây là đòn ra oai phủ đầu của Sá Đặc, nhưng không ai lên tiếng oán trách.
Cuối cùng đến trước một tòa nhà, dù chỉ là mấy gian nhà ngói bình thường nhưng trên vách tường bên ngoài là cục nóng điều hòa xoay tròn, xem ra không tầm thường chút nào.
Hai gã phần tử vũ trang dùng họng súng chỉ chỉ về phía cửa phòng, ý bảo tự họ đẩy cửa có thể đi vào.
Lương Tuấn Đào bình tĩnh tiến lên trước đẩy cửa phòng ra, chưa đợi hắn qua cửa đã bị người ở bên trong dùng súng chĩa vào, hắn không phản kháng mà phối hợp giơ tay lên.
Hai gã đàn ông soát người, tịch thu một khẩu súng ngắn, một con dao nhỏ bên hông hắn, ý bảo hắn có thể tiến vào.
Đến phiên Lâm Tuyết, cô không chịu để bọn họ đụng vào thân thể mình, liền tự mình vỗ vào bên hông cho bọn họ xem. Giữa hè nóng bức, quần áo phong phanh, giấu không nổi vũ khí sát thương nào trong đó, vì cô là khách, những kẻ kia cũng không ép buộc lục soát người cô.
Hai người thông qua kiểm tra đi vào bên trong, thấy bên trong bài biện cũng rất bình thường, quả thực không thể so nổi với sự xa hoa trong nhà của Tào Dịch Côn. Đợi chừng mấy phút, Sá Đặc liền có mặt.
Hắn không quá khác biệt với dân bản địa, da tay ngăm đen, vóc người vạm vỡ, há miệng liền lộ ra miệng đầy răng trắng.
“Đắc tội rồi, mời hai vị ngồi!" Vì còn duy trì hòa khí ngoài mặt với Tào Dịch Côn nên Sá Đặc khá lịch sự. Ánh mắt của hắn quét qua khuôn mặt Lương Tuấn Đào, sau đó rơi vào người Lâm Tuyết, không ngoại lệ mà toát ra kinh diễm.
Thấy Sá Đặc nói một hơi tiếng Trung lưu loát, Lương Tuấn Đào liền tiến lên bắt tay, rất khiêm tốn đáp: “Tôi là người Thất gia giới thiệu đến, lần đầu làm ăn với Sá Đặc tiên sinh, vô cùng vinh hạnh!"
Lương Tuấn Đào đóng giả làm thương nhân mua bán vũ khí, hơn nữa còn có quan hệ thân thích với Tào Dịch Côn, dựa vào tầng này quan hệ mà tìm được vị khách hàng lớn – Sá Đặc. Lần này mang theo ba xe súng ống chất lượng ưu tú, giá cả phải chăng tới khiến Sá Đặc hết sức phấn chấn, nên khi Lương Tuấn Đào nói muốn gặp mặt kết giao bằng hữu để ngày sau tiếp tục hợp tác, Sá Đặc rất sung sướng mà đồng ý.
“Có thể cùng Phương tiên sinh hợp tác cũng là vinh hạnh của tôi!" Sá Đặc vô cùng nhiệt tình, cùng bắt tay Lương Tuấn Đào đang dùng tên giả “Phương tiên sinh", còn chủ động bắt tay Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết thấy Sá Đặc đi về phía mình, cũng biết kế hoạch đã thành công được một nửa. Cô bình tĩnh, nhiệt tình chủ động đưa tay cầm bàn tay lớn đầy đặn kia: “Rất vui được quen biết ngài!"
“Tôi cũng vậy, xin hỏi tiểu thư họ gì?" Sá Đặc bắt được tay Lâm Tuyết, giống như quên việc phải bỏ ra.
“Tôi họ Lâm!" Lâm Tuyết hơi giương môi, cũng không tránh tay hắn dù trên người hắn nồng nặc mùi hương phát sặc khiến cô thấy ghê tởm, cô vẫn cười tươi như hoa: “Sá Đặc tiên sinh nói tiếng Trung rất lưu loát!"
“Ah, trước kia tôi ở Trung Quốc mấy năm rồi!" Sá Đặc liếm liếm đôi môi dày, ánh mắt lang sói tham luyến trên mặt, trên ngực Lâm Tuyết băn khoăn mấy lần."Cô họ Lâm? Là Lâm muội muội sao?"
Lâm Tuyết lần nữa mỉm cười, gật đầu đáp: “Đúng vậy!"
“Chậc chậc! Thật sự có cốt cách của Lâm muội muội!" Sá Đặc gần như quên mất dự tính ban đầu của mình chỉ là muốn giữ chặt vị thương gia “Phương tiên sinh" có vũ khí chất lượng giá cả hợp lý kia, hiện tại hắn cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Lâm Tuyết lại không muốn buông ra nữa. Nếu không phải còn mấy phần kiêng kỵ, hắn hận không thể kéo cô vào ngực ngay lập tức.
Lương Tuấn Đào đứng sau Sá Đặc, khuôn mặt xanh mét, hận không thể chặt đứt cái móng heo đang nắm chặt tay Lâm Tuyết kia, nhưng...... Đây chẳng phải là kết quả trong kế hoạch sao? Vào giờ phút này, trong lòng hắn âm thầm thề, cuộc đời này này không bao giờ … để Lâm Tuyết tham gia vào loại nhiệm vụ này nữa, lại càng không để cô thi hành nhiệm vụ với các quân nhân khác, xem ra sau khi về nước hắn phải cùng cô nói chuyện cho tốt một chút.
Lâm Tuyết đâu biết lúc này trong lòng Lương Tuấn Đào đang rối rắm, cô hoàn toàn tiến hành theo kế hoạch, vốn tất cả đều rất thuận lợi, có thể tưởng tượng trên đường không xuất hiện chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn nào.
Lúc nói chuyện Sá Đặc có một thói xấu, há mồm liền phun nước miếng, người quen của hắn lúc nói chuyện sẽ cố ý kéo ra khoảng cách với hắn nhưng hắn cứ cố ý đến gần, dĩ nhiên Lâm Tuyết không thể đẩy ra, điều này dẫn tới trong lúc đối thoại nước miếng từ cái miệng thúi của hắn không ngừng văng tung tóe về phía cô.
Cảm giác ghê tởm xông tới từng đợt, cô cố gắng kiềm chế, không để mình nôn mửa.
Đáng tiếc Sá Đặc không nhận ra người đẹp trước mắt ác cảm chán ghét hắn cỡ nào, ngược lại càng hăng hái bừng bừng, nước miếng bay ngang: “Trên người Lâm tiểu thư có loại ý vị rất cổ điển, quá mê người! Khiến người ta không tự chủ được trong lần đầu tiên gặp mặt......"
“Ọe!"
Chuyện thảm nhất của Lâm Tuyết đời này chính là đây, rõ ràng lúc này cá đã cắn câu, cô lại khiến hắn sợ chạy.
Cuối cùng Sá Đặc cũng ngậm miệng, người đẹp đang nói chuyện với hắn lại chán ghét phát nôn một trận. Hắn buông lỏng tay cô, sắc mặt nhất thời âm trầm, gương mặt tròn trịa càng đen hơn, xem ra vô cùng mất hứng.
“Ọe!"
Cơn ghê tởm vẫn tiếp tục chưa dứt, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ bị khuấy bốc lên, dịch dạ dày không ngừng dâng trào, ghê tởm đến muốn ói! Cô che miệng, bước nhanh ra cửa, đứng ở ngoài cửa bóp cổ không ngừng nôn khan.
Thực sự không ngờ Lâm Tuyết sẽ phản ứng như vậy, Lương Tuấn Đào thở ngược, nhưng xưa nay hắn vốn nhạy bén, không đợi Sá Đặc thẹn quá hóa giận đã vội bước nhanh lên trước, khách khí nhận lỗi: “Do không quen nhiệt độ nóng nắng địa phương, sau khi xuống xe lại đi dưới ánh mặt trời lâu như vậy nên Lâm Tuyết hơi có triệu chứng cảm nắng, thất lễ rồi, kính xin Sá Đặc tiên sinh lượng thứ!"
Lý do này có thể chấp nhận cho qua, dù sao người phương bắc cũng khó thích ứng được với khí hậu khốc liệt của Tam Giác Vàng, hơn nữa đi bộ một đoạn đường dài lâu như vậy dưới nắng cũng do Sá Đặc ra lệnh, nên hắn không trách cứ gì nữa.
“Được!" Hiển nhiên Sá Đặc hơi mất hứng, thấy Lâm Tuyết tiến vào, hắn miễn cưỡng cười cười với cô, kết quả chưa đợi hắn nói thêm gì, người kia đã xoay lưng chạy ra sau cửa, lại không ngừng nôn khan.
Thế này thật không gì nói nổi! Thoạt nhìn Lương Tuấn Đào rất áy náy, hắn thử thăm dò cầu xin: “Có vẻ cô ấy chưa thích ứng được với thủy thổ nơi này, cũng có thể do mấy ngày liên tiếp đi ô tô lắc lư mệt mỏi...... Sá Đặc tiên sinh có thể cho chúng tôi ở lại một đêm, để cô ấy nghỉ ngơi một chút hay không?"
Sá Đặc không thích cho người ngoài ngủ lại khi hắn ở đây, nhất là người xa lạ không quen thuộc! Nhưng ấn tượng với “Phương tiên sinh" coi như không tệ, hơn nữa suy cho cùng hắn còn tơ tưởng tới Lâm Tuyết liền miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi! Nhưng mấy người phải yên phận chút, đừng chạy lung tung!"
Bưng chén trà lên, cũng không còn nhún nhường “Phương tiên sinh", hắn đổ vào miệng uống ừng ực. Lau miệng xong, thấy cuối cùng Lâm Tuyết cũng tiến vào.
Lần này Lâm Tuyết không nôn nữa, khuôn mặt đẹp hơi tái nhợt, bắt gặp ánh mắt lo lắng sốt ruột của Lương Tuấn Đào, cô chỉ nhìn lướt qua, ý bảo: em không sao anh đừng lo lắng.
Sau đó, cô đưa mắt nhìn sang Sá Đặc, rất ý tứ nói một cách áy náy: “Thực sự xin lỗi ngài, tôi như có chút cảm nắng!"
Bản thân Sá Đặc hơi mất hứng, nhưng thấy Lâm Tuyết thành khẩn liền khoát tay một cái, nói: “Không sao đâu! Cô uống chén nước chứ?"
“Vâng! Đi nửa ngày đường cũng hơi khát!" Lâm Tuyết đi tới, nhận lấy chén không từ tay Sá Đặc, tự mình rót trà, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Hứng thú của Sá Đặc lần nữa được cô nâng lên, một màn ngắn ngủi không vui vừa nãy nhất thời tan thành mây khói, mặt đen lại tràn ra nụ cười. Hai bàn tay to đầy đặn xoa xoa nhau, cười hắc hắc nói: “Xem dáng vẻ uống trà của cô khí phách quá, tôi đoán tửu lượng của Lâm tiểu thư cũng không tồi!"
Lâm Tuyết thong thả cười một tiếng: “Hôm nay không khỏe lắm, chờ ngày mai khá hơn chút không biết có thể may mắn đền Sá Đặc tiên sinh hai chén được không!"
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên có thể rồi!" Sá Đặc mừng đến mức tim ngứa ngáy khó nhịn, liền đưa tay muốn túm cô nhưng lại rơi vào khoảng không, bởi Lâm Tuyết đã lắc mình trốn ra.
Cô hơi mỉm cười xin lỗi, lại nhìn “Phương tiên sinh" đứng bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng: cô là người đã có chồng, không thể có hành vi mập mờ cùng hắn.
Nếu không phải vẫn kiêng kỵ Tào Dịch Côn, Sá Đặc đã sớm bắn “Phương tiên sinh" một phát, biến Lâm tiểu thư thanh lệ động lòng người trước mắt làm của riêng. Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng, lưu luyến nhìn cô, nhận lời: “Vậy thì ngày mai, tôi và Lâm tiểu thư không say không về!"
Thật ra, làm một trùm thuốc phiện, Sá Đặc không phải chưa từng thấy người đẹp, ngược lại nơi hắn ở cũng không khác gì Tào Dịch Côn, đều nuôi nữ nô nhiều thủ đoạn để hắn lúc nào cũng có thể hưởng lạc phát tiết. Nhưng Lâm Tuyết thì khác, cô có loại khí chất trong trẻo lạnh lùng đặc biệt, khiến người ta không khỏi sáng mắt, sau đó kìm lòng không đặng muốn gần gũi, chinh phục cô, muốn xé rách bề ngoài của cô, hoàn toàn đoạt lấy cô.
Đàn ông là loại sinh vật, trời sinh đã có ham muốn chiếm giữ cực mạnh, càng lạnh lùng càng làm họ hăng hái, ngược lại những cô gái chủ động yêu thương, mặt mũi tràn đầy quyến rũ lại không làm hứng thú dâng cao.
Lương Tuấn Đào kịp thời đi tới, cắt đứt sự lưu luyến không rời của Sá Đặc với Lâm Tuyết, hắn ôm Lâm Tuyết vào ngực, rất khách khí nói: “Vậy phiền Sá Đặc tiên sinh sắp xếp cho chúng tôi một phòng! Ngoài ra còn có 25 anh em của tôi......"
“Oh!" Sá Đặc như bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu liên tục nói: “Yên tâm, tôi sẽ bảo người sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi trong phòng mát mẻ!"
*
Ít súng đạn Lâm Tuyết đưa tới lấy lòng khiến Sá Đặc thấy hứng thú.
Đêm nay, Sá Đặc bảo người chuẩn bị dạ tiệc phong phú, mời"Phương tiên sinh" và phu nhân uống sảng khoái.
Đáng tiếc khẩu vị Lâm Tuyết vẫn không tốt, không dám uống rượu, chỉ có thể nhấp môi. Giữa bữa tiệc, cô thấy Sá Đặc vẫn say đắm nhìn mình chằm chằm liền cười nhẹ với hắn, sau đó hợp thời đứng dậy vào toilet.
Quả nhiên, Sá Đặc rất nhanh liền lấy cớ đuổi theo.
“Người đẹp!" Hắn không thể chờ đợi mà ôm chầm Lâm Tuyết vào ngực, càng không ngừng dùng cái miệng thúi vây quanh cô.
Suýt tí nữa Lâm Tuyết không nhịn được lại muốn nôn, cô vội lấy tay cản miệng hắn, nói: “Xin tự trọng chút, tiên sinh tôi muốn đi qua!"
Sá Đặc vỗ vỗ súng bên hông, trong mắt lộ ra tia độc ác: “Tôi có thể giải quyết hắn!"
Lâm Tuyết lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Anh ta là chồng tôi, ngài muốn bắn anh ấy tôi sẽ hận ngài!"
“Người đẹp, vậy theo em phải thế nào?" Sá Đặc giương mắt hỏi.
“Đợi buổi tối...... Anh ta ngủ, tôi sẽ tới tìm ngài! Phòng ngủ của ngài......" Lâm Tuyết thử thăm dò bắt đầu lôi kéo
“Phòng ngủ của tôi rất gần phòng em!" Sá Đặc quả nhiên đã cắn câu, đôi mắt dâm tà không ngừng liếc nhìn Lâm Tuyết, nói: “Buổi tối tôi bảo hộ vệ của tôi đi đón em!"
Tác giả :
Yên Mang