Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

Chương 72

Lâm Tuyết đưa Vân Đóa vào bên trong, đi qua hành lang dẫn đến phòng khách, vừa vặn gặp Lưu Mỹ Quân, đối phương nghi ngờ liếc mắt quan sát hai cô một cái, bà ta muốn nói gì đó nhưng thấy Lương Tuấn Đào bước vào, cũng đành nuốt trở về, chỉ hỏi: “Sao giờ mới về?"

Lương Tuấn Đào tùy ý ngồi xuống sôpha, nói: “Quân khu có chút chuyện, làm lỡ thời gian, không phải ba cũng chưa về à!"

Lương Trọng Toàn nói nhớ con trai con dâu, bảo bọn họ hôm nay về nhà dùng cơm trưa, từ hơn chín giờ, phòng bếp đã bắt đầu công tác chuẩn bị.

Lưu Mỹ Quân đi đến cạnh con trai yêu, bà ta nhìn hắn đầy yêu thương, hỏi có mệt không, lại bảo người hầu pha trà rồi ngồi cạnh tán gẫu việc nhà cùng hắn: “Đã chuẩn bị cua càng vàng con thích, còn có cá hấp hoa cúc, ngoài ra có thêm một con hươu hoang dã, do thuộc hạ cũ của cha con có lòng biếu tặng!"

Lương Tuấn Đào trợn mắt xem thường, cười nói: “Chờ ba về, con phải hỏi ông ấy một chút, sao lại nhận hối lộ, không sợ con học theo thói xấu à?"

“Đi chết đi! Nói nhảm, một món ăn thôn quê tính gì là hối lộ? Cha con tốt, thuộc hạ cũ của ông ấy cũng biết! Luôn đưa tới ít đồ ăn dân dã, nhưng gần hai năm nay, hươi hoang rất khó săn." Lưu Mỹ Quân nói chuyện, ánh mắt lại chuyển hướng siết chặt Lâm Tuyết và Vân Đóa bên cạnh, thấy bàn tay nhỏ luôn nắm tay Lâm Tuyết không buông giống như đang cực kì căng thẳng. Vừa thấy Vân Đóa, bà ta vốn định hỏi cô đến đây với ý đồ gì, nhưng do nói chuyện với con trai mà để chuyện này lại, giờ nhịn không được bèn hỏi: “Vân tiểu thư, cô tới làm gì?"

Kỳ thật trên đường tới đây Vân Đóa đã nghĩ được cái cớ khá tốt, nhưng cô không quen nói dối, nghe Lưu Mỹ Quân hỏi ý đồ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn tức thì sung huyết đỏ bừng, cô lắp bắp nói: “Cháu… cháu … cháu đến tìm chị Lâm Tuyết!"

“Ừ!" Lưu Mỹ Quân liếc Vân Đóa một cái, không nói gì nữa.

Ấn tượng của bà ta với Vân Đóa không xấu, nhưng hai năm trước, sau khi con trai gặp chuyện không may, Vân Đóa lại biến mất không thấy tăm hơi, điều này khiến ấn tượng với cô giảm mạnh. Ở trước mặt Lương Thiên Dật, bà ta mắng mỏ Vân Đóa không ít, nhưng sau lưng anh ta thì cấm mọi người nhắc tới tên cô trước mặt Lương Thien Dật, dần dà cũng lắng xuống.

Lúc này, Lâm Á Linh đã vào được. Cô ta vội vàng muốn chạy lên lầu, bước chân rón ra rón rén giống kẻ trộm, như sợ bị người khác phát hiện.

“Á Linh!" Lưu Mỹ Quân mau lẹ quát cô ta.

Lâm Á Linh quay người, giả bộ như mới thấy bà ta, vội vã lui về, cười nói: “Mẹ, con đã về!"

“Tôi biết cô về rồi!" Lưu Mỹ Quân trừng mắt một cái, hỏi: “Sao cô ra ngoài cả buổi vậy? Cô không sợ Thiên Dật không tìm thấy mình à? Tâm tình nó buồn bực, cô hẳn phải ở bên nó nhiều hơn, không có việc gì đừng có chạy ra ngoài giương oai!"

“Không phải ạ, con về nhà mẹ con mà! Nhiều ngày rồi, con lo thân thể ba con không khỏe." Lâm Á Linh đi tới, thấy Vân Đóa và Lâm Tuyết ngồi cùng một chỗ lại càng ghen tị hơn, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn cô bé kia.

Vân Đóa sợ tới mức nhanh chóng trốn vào ngực Lâm Tuyết, bụm mặt lại theo bản năng.

Lâm Tuyết nhìn động tác trẻ con này, trong lòng cảm thấy xót xa một hồi, cô vỗ về sống lưng Vân Đóa, an ủi: “Đừng sợ, không ai dám đánh em đâu!"

Chỉ chốc lát sau liền nhận được điện thoại Lương Trọng Toàn gọi về, ông nói bộ đội đang tiếp đãi lãnh đạo quan trọng, không thể về nhà dùng cơm.

“Cha con không về, chúng ta đi ăn thôi!" Lưu Mỹ Quân nhìn con trai bảo bối đã nhiều ngày không gặp, thấy tư thế hắn rạng rỡ oai hùng, quanh thân tràn ngập khí phách vương giả, bà ta càng nhìn càng hài lòng, càng nhìn trong lòng càng vui vẻ. May mắn còn có Tuấn Đào, có nó thì Lương gia sẽ tiếp tục cường thịnh, vĩnh viễn không suy. Lưu Mỹ Quân hỏi han đầy yêu thương: “Tuấn Đào, trưa nay muốn ăn thêm gì không?"

Lương Tuấn Đào chưng ra vẻ mặt bỏ đi, như thể hắn không có cảm giác đặc biệt với sự thân thiết của mẹ mình.Hắn nhướng đôi mày hình ngọn núi rồi nói với Lưu phu nhân: “Hỏi vợ con đi! Cô ấy thích gì con liền thích ăn cái đó!"

Nụ cười trên mặt Lưu Mỹ Quân tức thì hạ xuống, bà ta mắng chửi một câu: “Đồ không có tiền đồ!" Đúng là muốn làm bà ta tức chết mà! Bà ta nghi ngờ cái thứ bất hiếu này đang muốn chọc giận mình đây!

“Phu nhân, đại thiếu gia đã xuống!" Trương quản gia đi tới, nhẹ giọng bên tai Lưu Mỹ Quân.

Đây đúng là chuyện kỳ lạ, bởi gần đây Lương Thiên Dật không chịu xuống lầu ăn cơm, mỗi bữa đều sai người giúp việc đưa đồ ăn đến phòng vẽ, tính tình anh ta lại càng bất thường cổ quái hơn.

Từ sau khi đuổi Lâm Á Linh đi lần trước, hai anh em ầm ĩ có chút không thoải mái, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau.

Cảnh vệ binh đỡ xe lăn của Lương Thiên Dật xuống, sau đó đẩy vào phòng khách.

Lâm Á Linh vội chạy tới, ân cần đón xe lăn, đẩy Lương Thiên Dật qua đây. Thứ nhất, cô ta muốn lấy lòng Lưu Mỹ Quân và Lương Thiên Dật; thứ hai, cũng muốn khoe khoang quan hệ không tầm thường của mình và người đàn ông này cho Vân Đóa xem.

Sau khi thấy Lương Thiên Dật, Vân Đóa không chớp mắt, cứ ngẩn ngơ nhìn anh ta. Đôi mắt sáng rực ánh lên nước mắt, cánh môi cắn chặt, cô không dám khóc thành tiếng.

Thiên Dật gầy hơn, thoạt nhìn cô tịch, cô muốn … tiến lên an ủi anh ta, bầu bạn với anh ta, nhưng … bên cạnh anh ta còn Lâm Á Linh. Vân Đóa theo bản năng sờ sờ hai má vẫn còn bỏng rát, trong mắt lộ ra khiếp ý.

Tuy Lương Thiên Dật không nhìn cô nhưng khóe mắt lại thu vào nhất cử nhất động của cô, nhìn thôi anh ta cũng hiểu hết. Thấy cô nước mắt lưng tròng tránh sau Lâm Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sưng đỏ, ngay cả ánh mắt nhìn chăm chú vào anh ta cũng đầy sự sợ hãi.

Lâm Á Linh đánh người dường như ác hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đóa quả thực không nhìn ra nổi. Nha đầu chết tiệt ngu xuẩn này, khi bị đánh đã không phản kháng, chẳng lẽ ngay cả tránh né cũng không ư?

Đẩy Lương Thiên Dật đến trước bàn ăn, Lâm Á Linh thấy hơi đắc ý, liền nói với Lưu Mỹ Quân: “Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi!"

Lưu Mỹ Quân hừ lạnh một tiếng, khiển trách: “Chỉ biết ăn thôi!"

“…" Lâm Á Linh cười gượng hai tiếng, không dám nói nữa.

“Ăn cơm thôi!" Lương Tuấn Đào lên tiếng, thuận miệng bỏ thêm câu: “Bà xã con đói rồi!"

Không nên chờ nữa Lưu Mỹ Quân dặn dò, người giúp việc bắt đầu mang đồ ăn lên, bởi trong nhà này, hai vị thiếu gia vĩnh viễn đều có thân phận cao nhất. Hắn nói ăn cơm liền ăn cơm, bất cứ ai cũng không phản đối.

Như mọi khi, Lương Tuấn Đào cầm đũa gắp đồ ăn cho Lâm Tuyết trước nhưng lần này đồ hắn đưa tới đều bị Lâm Tuyết bưng qua trước mặt Vân Đóa. Bởi Vân Đóa tội nghiệp vẫn nắm tay cô, cô bé không dám gắp đồ ăn, sợ bị người ta đuổi ra ngoài.

Lương Thiên Dật thỉnh thoảng nâng mắt quan sát Vân Đóa, ánh mắt anh ta dừng lại trên người cô trong một khoảng thời gian rất ngắn, chưa đợi Vân Đóa nhận ra tầm mắt đó đã nhanh chóng rời đi.

“Thiên Dật, " đương nhiên Lâm Á Linh nhìn thấy tất cả, cô ta liền cố gắng gắp đồ vào bát Lương Thiên Dật, nói: “Anh ăn cái này đi!"

“Pằng!" Lương Thiên Dật trực tiếp ném chén cơm xuống đất, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Anh ta thích sạch sẽ, đâu chịu đụng vào đồ mà Lâm Á Linh gắp cho.

Người giúp việc đã quen thấy Lương Thiên Dật trái tính trái nết thất thường, lại thường thấy anh ta đập vỡ đồ đạc. Khi không vui, anh ta sẽ ném đồ, có khi còn lật cả bàn lên.

Mặt nóng kề sát mông lạnh, Lâm Á Linh cáu giận không dứt. Thật không hiểu nổi, đều là con gái Lâm gia, vì sao Lương Tuấn Đào yêu thương Lâm Tuyết, còn chủ động gắp đồ ăn cho cô, trái lại, cô ta gắp cho Lương Thiên Dật, anh ta còn không thích ăn!

Đúng là nhân bỉ nhân khí tử nhân (1)! Cô ta nghĩ nát óc chưa thông, so với Lâm Tuyết, rốt cuộc mình thua ở điểm nào chứ?

Lưu Mĩ Quân thấy con trai mất hứng, đương nhiên không phân trần mà răn dạy Lâm Á Linh một chút, chẳng qua bà ghét cô ta không có năng lực, cứ xum xoe nịnh bợ bậy bạ.

Lâm Á Linh cạ cạ khuôn mặt xám ngoét không dám nói nhiều, liền đàng hoàng ăn cơm của mình. Sau khi đến Lương gia, quả thực tính tình nóng nảy và cáu kỉnh của cô ta đã bị mài mòi bớt, nếu là trước kia, ai dám không nể mặt cô ta như vậy, cô ta không lật bàn lên ngay tại chỗ mới là lạ. Đương nhiên, bây giờ có cho Lâm Á Linh một trăm lá gan cô ta cũng không dám. Lật bàn ở nhà họ Lương ư? Còn phải sờ xem đầu mình có đủ cứng hay không đã.

Lương Tuấn Đào thỉnh thoảng nghiêng về phía Lâm Tuyết, nhỏ giọng hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh gắp cho!"

Lâm Tuyết thản nhiên, rất lâu sau mới đáp một câu: “Không cần đâu."

Nhìn đứa con trai hèn mọn, lại nhìn Lâm Tuyết hờ hững đạm mạc, Lưu Mĩ Quân tức giận đến mức dạ dày đau đau. Đâu còn cách nào khác, ai bảo bà ta sinh ra hai đứa con không nghe lời chứ, nhất là lão Nhị, sao cứ không có tiền đồ thế nhỉ, thật sự làm mất mặt người nhà họ Lương.

Nhưng từng không ít lần tranh chấp với Lâm Tuyết, lần này Lưu Mỹ Quân không dám trêu chọc khiến con trai mất hứng, có gì bất mãn đành nuốt xuống bụng, có điều, bữa cơm hôm nay ăn vào làm dạ dày bà ta trướng đau trực tiếp gây rối loạn tiêu hóa.

Lâm Tuyết cũng cảm thấy bản thân sơ lãnh quá rõ ràng, cô liền quay đầu nói với Lương Tuấn Đào: “Anh ăn đi, đừng khách khí như vậy, em đâu phải lần đầu tiênđến đây!"

Cô rõ ràng chịu để ý đến hắn rồi, Lương Tuấn Đào vui đến nỗi trong lòng ngứa ngáy một hồi. Gần đây quan hệ giữa hai người không tốt, từ ngày rời bệnh viện, Lâm Tuyết cực kì lạnh nhạt với hắn, muốn gần gũi cô cũng khó khăn. Phiền não rất nhiều, vừa vặn dựa vào dịp Lương Trọng Toàn triệu hắn về nhà ăn cơm, hắn muốn nhân cơ hội kéo gần khoảng cách với cô một chút.

“Vợ à, cơm nước xong xuôi thì đưa bạn em đi thăm nhà chúng ta đi!" Lương Tuấn Đào hợp ý, nhận ra Lâm Tuyết thích Vân Đóa, mà Vân Đóa cũng muốn ở lại đây nên hắn bèn mở miệng.

Vân Đóa vừa nghe thấy mắt liền sáng lên, vất vả lắm mới được phép vào Lương gia, có thể cùng Thiên Dật ăn cơm, cô rất hài lòng, bây giờ nghe Lương Nhị thiếu nói cơm nước xong còn có thể đưa cô đi thăm quan ngôi nhà, đương nhiên quá vui vẻ rồi. Ngay khi hắn nói cô bé còn lén lút nhéo tay Lâm Tuyết, ý bảo Lâm Tuyết đồng ý với đề nghị của Lương Tuấn Đào đi.

Lâm Tuyết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kích động kia, trong lòng không nén được chua xót. Chẳng lẽ có thể ở Lương gia thêm chốc lát, được nhìn thấy Lương Thiên Dật thêm chốc lát đã khiến cô bé kích động thế ư?

Ăn cơm xong, sau khi súc miệng, người giúp việc bưng trà lên.

Lương Thiên Dật hiếm khi không lên lầu ngay lập tức, anh ta ngồi tại chỗ chủ động hàn huyên vài câu cùng em trai.

Vân Đóa xúc động muốn khóc, lần đầu tiên Lương Thiên Dật không cố ý trốn tránh cô, ăn cơm xong anh còn chịu ngồi lại một chút để cô có thể nhìn anh ta lâu hơn.

Lương Tuấn Đào thấy Lương Thiên Dật khí sắc không tồi, tâm tình có vẻ không xấu, mắt còn liếc nhìn Vân Đóa bên cạnh Lâm Tuyết, cô bé kia thì giương đôi mắt sáng ngời tràn ngập vui sướng nhìn Lương Thiên Dật như thể người đàn ông này là cảnh sắc đẹp nhất trên đời.

Hắn không nhịn được mà nhớ tới quyển nhật kí đã xem, chẳng lẽ lúc trước Vân Đóa thật sự gặp bất hạnh bị cưỡng bức luân phiên nên mới xuất ngoại ư? Hắn mang máng nghe Lâm Tuyết nhắc qua, đầu óc Vân Đóa hình như chịu tổn thương, phân nửa những chuyện trước kia đều không nhớ, nhưng cô bé vẫn nhớ rõ tình cảm giữa mình và Lương Thiên Dật.

Việc này không làm hắn hứng thú, hắn lo lắng vướng bận một việc khác kia.

“Anh, em có chuyện quan trọng phải nói với anh!" Sau nhiều lần suy nghĩ, Lương Tuấn Đào quyết định phải nói rõ sự thật với Lương Thiên Dật.

Lương Thiên Dật gật gật đầu, buông chén trà."Có chuyện gì chú cứ nói đi!"

“Đã tìm ra kẻ vô lại gây tai nạn cho anh hai năm trước!" Khóe miệng Lương Tuấn Đào bắt đầu chứa tia lạnh, hắn nói tiếp: “Nhưng tạm thời chưa tìm rachứng cứ đanh thép để đưa hắn vào tù!"

Lương Thiên Dật có chút ngoài ý muốn, sau một lúc lâu mới hỏi: “Là ai?"

Tai nạn cách đây 2 năm dường như phá tan cuộc đời anh ta, anh ta không chỉ mất đi sự nghiệp và đôi chân, còn mất đi một tình yêu mà bản thân từng cho là đẹp nhất, tinh khiết nhất.

Sự thật cứ tàn khốc lũ lượt tấn công đủ để phá hủy toàn bộ Lương Thiên Dật. Tại thời khắc anh ta thống khổ nhất, bất lực nhất, Vân Đóa anh ta yêu nhất lại bạc bẽo bỏ anh ta ra đi, điều này trở thành sự đau xót vĩnh viễn khó phai trong lòng Lương Thiên Dật.

Lương Thiên Dật không thể tha thứ cho cô, bất kể vì lý do gì, cô không nên biến mất tăm khi anh ta cần cô nhất! Anh ta chưa bao giờ hận người nào như vậy, trước kia yêu thương cỡ nào, một khắc kia liền hận bấy nhiêu.

Vân Đóa mở lớn đôi mắt sáng, cô cũng muốn biết rốt cục Lương Thiên Dật tại sao bị tai nạn xe, ở trước mặt anh ta, cô không dám nhắc tới chuyện này.

“Trời ạ! Rốt cuộc là ai làm hại Thiên Dật hả? Rốt cuộc là kẻ trời đánh nào?" Lưu Mỹ Quân nóng nảy, hai năm nay Lương gia đã dùng mọi cách để điều tra nguyên nhân sự cố, tuy nghi ngờ phanh xe của Lý Huy có vấn đề, nhưng không tìm thấy chứng cớ. Vốn tưởng vụ án năm nào đã trở thành án chết, đâu ngờ lại có thể tìm được manh mối lần nữa.

“Tuy thân phận của kẻ kia không tầm thường nhưng con muốn mạng hắn cũng chỉ như thái mớ rau!" Lương Tuấn Đào như cố ý vô tình ngoái đầu nhìn sang Lâm Tuyết bên cạnh, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: “Nhưng, con không muốn dùng sát thủ!"

Lưu Mỹ Quân vội hỏi: “Rốt cuộc là ai?"

“Đợi con đưa hắn tới toà án sẽ nói với mẹ sau, tránh đánh rắn động cỏ!" Lời nói kế tiếp của hắn chẳng những thể hiện thái độ với anh trai mình – Lương Thiên Dật, đồng thời cũng là tỏ thái độ với Lâm Tuyết: “Em chắc chắn sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn, tự tay đưa hắn đến toà án quân sự thẩm vấn và phán quyết, sẽ quăng hắn vào nhà tù quân sự — khiến hắn ngồi tù mọt gông! Có lẽ việc này cần thời gian, nhưng em cam đoan không quá ba năm!"

Thời điểm bắt đầu nói ra những lời này, Lương Tuấn Đào đã định hắn sẽ vượt lên trên Mạc Sở Hàn! Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Nếu đã làm, hắn sẽ có biện pháp bắt bằng được đối phương.

Lâm Tuyết vẫn yên lặng như cũ, nhưng trong lòng dâng lên gợn sóng. Cô biết, Lương Tuấn Đào cố ý muốn dùng pháp luật để giải quyết với Mạc Sở Hàn, ân oán trong đó chủ yếu vẫn là vì cô, kỳ thật cô muốn nói, chuyện của hắn thật sự không liên quan tới cô! Hắn tình nguyện dùng cách thay anh trai mình lộ diện báo thù, cô cũng không có ý kiến!

Nhưng Lâm Tuyết không nói gì, đôi mắt rũ xuống, suy tính gì đó.

Lưu Mỹ Quân nghe con trai nói chắc chắc như vậy, biết hẳn nắm giữ chứng cứ chính xác nhưng vẫn chưa đủ để đưa đối phương vào tù thì có thể thấy đối phương có bối cảnh chính trị không bình thường. Nhưng nếu đã xác định được thân phận hung thủ, bất kể hắn có bối cảnh thế nào cũng trốn không thoát sự đuổi giết của Lương gia.

“Là dạng người gì mà ác độc đến vậy? Rốt cuộc có nhiều thâm cừu đại hận với Lương gia chúng ta đến đâu? Con nói muốn dùng pháp luật quang minh chính đại đối phó hắn, nhưng khi hắn hại Thiên Dật, hắn có dùng pháp luật quang minh chính đại hay không?" Lưu Mỹ Quân tức giận đến mức tay chân run rẩy, bà ta không nhịn được, lập tức gọi điện thoại cho chồng, bảo ông trở về xử lý chuyện này.

Nếu xác định xong thân phận, tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục sống thoải mái!

“Hãy tin con, cho con chút thời gian, con sẽ không bỏ qua cho hắn!" Lương Tuấn Đào không muốn dùng sát thủ! Bởi vì khi Lâm Tuyết quyết định muốn bỏ Mạc Sở Hàn vào tù, hắn không muốn dùng thủ đoạn bất chính.

Khi mọi người đang nói chuyện, Trương quản gia đã qua đây, vẻ mặt có chút khác thường, ông ta nhìn nhìn Lâm Tuyết và Lâm Á Linh trước, sau đó đi đến bên cạnh Lưu Mỹ Quân, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, người nhà họ Lâm vừa tới đây!"

“Hả?" trong đầu Lưu Mỹ Quân Lưu tràn ngập chuyện hung thủ mưu hại Lương Thiên Dật, bà ta định đợi chồng về, nhất định sẽ động viên ông ta nói lý với Lương Tuấn Đào để hỏi được thân phận thật sự của hung thủ nên đột nhiên có chút không hiểu với lời nói của Trương quản gia."Cái gì? Người nhà họ Lâm đều …. đến đây ư?"

“Đúng vậy!" Trương quản gia tiếp lời: “Tất cả Lâm gia đều đến đông đủ, gồm cả Lâm Văn Bác!"

(1) nhân bỉ nhân khí tử nhân: chỉ loại người hay ganh tỵ với người khác, thấy người ta có cái gì đẹp, cái gì tốt thì đều ghen tức mà không nghĩ xem người ta làm sao mới có được cái đó, là loại người chỉ biết kết quả mà không biết đến quá trình

Cái này … rốt cuộc Lưu Mỹ Quân không bình tĩnh nổi, bà ta đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, quả nhiên đã thấy Lâm Văn Bác chống batoong, dưới sự nâng đỡ của con trai Lâm Thông, ông ta lắc lư đi tới. Mặt khác, phía sau còn có Lâm phu nhân Hứa Tĩnh Dao và con trai bảo bối gần 2 tuổi của Lâm Thông.

Từ khi Lâm gia suy tàn, lại bị Mạc thị niêm phong, toàn bộ những người dính dáng đến Lâm gia đều tự giác vạch rõ ranh giới với bọn họ.

Vợ Lâm Thông cũng là con gái thương nhân giàu có, sau khi bị Mạc Sở Hàn uy hiếp đã mau chóng ly hôn với gã, còn bỏ lại con trai rồi tái giá với người khác. Vị hôn phu của Lâm Á Linh là công tử nhà giàu, không nghi ngờ gì cũng bị Mạc Sở Hàn uy hiếp nên đã giải trừ hôn ước với cô ta.

Lâm Tuyết và Vân Thư Hoa có hôn ước, dưới sự uy hiếp cưỡng bức của Mạc Sở Hàn mà việc đính hôn bị hủy bỏ, mặt khác khi Vân Đóa và Lương Thiên Dật sắp đính hôn, Lương Thiên Dật liền gặp tai nạn xe cộ, từ đó Vân Đóa trốn ra nước ngoài, lúc trở về thì cảnh còn người mất.

Người trong kinh thành cho rằng hai nhà Vân – Lâm đều thành trứng thối, có cho tiền cũng không ai muốn! Nhưng việc Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào đăng kí kết hôn, Vân Thư Hoa đính hôn cùng con gái Lý Ngạn Thành – Lý Văn San, sau đó Lâm Á Linh cũng vào được Lương gia, khiến người ta thở dài, hóa ra việc đời thật sự thất thường.

Chuyện đời như mây bay, sinh mệnh không dứt, biến hóa không ngớt, chẳng ai có thể biết được người khác trong tương lai.

Có điều … Lâm Tuyết và Lâm Á Linh tuy chia nhau nương thân vào hai vị thiếu gia nhà họ Lương nhưng vẫn chưa có danh phận chính thức. Lâm Á Linh nhiều nhất chỉ là nữ nô làm ấm giường cho Lương đại thiếu, còn Lâm Tuyết ngay cả khi đã cùng Lương nhị thiếu đăng kí kết hôn nhưng cũng chưa cử hành hôn lễ, vậy mới nói, nhà họ Lương vẫn chưa công khai thừa nhận quan hệ thông gia với nhà họ Lâm.

Hôm nay, Lâm gia đột ngột tới chơi, đương nhiên khiến người ta thấy kinh ngạc.

Lâm Tuyết và Lâm Á Linh dường như cùng đứng dậy, trong lòng có cảm giác không ổn. Nếu không xảy ra việc hết sức nghiêm trọng, người một nhà không thể đều chạy đến đây.

Lưu Mỹ Quân nghênh đón, hếch cằm, mắt lạnh liếc nhìn những vị khách đột nhiên đến thăm, cũng không nói lời nào.

Lâm Văn Bác mặt mũi tràn đầy bệnh tật, tập tễnh đi tới, mở miệng liền không ngừng thở dốc, nói không nên lời.

Hứa Tĩnh Dao bên cạnh vội bước dài lên trước một bước, dùng khuôn mặt tươi cười nói với Lưu Mỹ Quân: “Bà thông gia, hôm nay mạo muội đến thăm, xin đừng trách tội!"

Trên mặt Lưu Mỹ Quân vẫn không có tia cười nào, bà ta chỉ lạnh lùng hỏi han: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?"

Rành rành là không đơn giản, chắn chắn có chuyện gì rồi! Hai đứa con gái nhà họ Lâm ở đây đã đủ rộn lòng, đột nhiên người một nhà đều chạy tới, trong lòng chỉ thấy hốt hoảng.

Lâm Văn Bác thở hổn hển nửa ngày mới điều hòa được khí tức, ông ta chán nản nói: “Không dối gạt bà thông gia, trong nhà xảy ra chuyện lớn! Từ sáng sớm đến giờ, gọi điện thoại cho hai chị em chúng nó đều chẳng được. Không có cách nào, đành phải tới cửa hỏi một chút, làm sao bây giờ?"

Lưu Mỹ Quân không mời khách ngồi, nghe Lâm Văn Bác nói xong càng thấy khó hiểu, bà ta nghi ngờ nhìn Lâm Á Linh, cau mày hỏi: “Không phải cô về nhà mẹ đẻ à? Sao từ sáng đến giờ người trong nhà lại không tìm được cô hả?"

Lâm Á Linh cứng họng, cô ta ra ngoài gặp Mạc Sở Hàn nên mới tùy tiện nói dối, ai ngờ khéo vậy, đột nhiên cả nhà lại chạy đến Lương gia, đúng lúc chỉ ra cô ta đang nói dối.

Hơi bối rối, cô ta mạnh mẽ cười nói: “Con về nhà mẹ đẻ, sợ ba nhìn thấy sẽ thương tâm, bèn lén nhìn trộm ông thật nhanh, rồi mau chóng trở về!"

“Câu trước không ăn nhập gì với câu sau cả!" Lưu Mỹ Quân tức giận chỉ trích: “Cô ra ngoài trọn một buổi sáng, đến giờ cơm trưa mới về, nửa đường đi đâu giở trò lưu manh à? Có phải đi gặp riêng đàn ông lỗ mãng không?"

“Không phải! Tuyệt đối không phải!" Lâm Á Linh ra sức lắc đầu, trong lòng thầm mắng cha mình sao lại mang theo người nhà đến đúng dịp như vậy chứ, đây không phải là rắp tâm phá hoại chỗ đứng của cô ta sao? Lâm Á Linh đau khổ, nói: “Lâu rồi con không ra ngoài dạo phố, đi quanh trung tâm thương mại, do không có tiền mua nên chỉ xem cho đỡ nghiền rồi về!"

Lời này cũng không thể tin, nhưng bới móc cũng không đi đến vấn đề nào cả. Lưu Mỹ Quân lạnh lùng hừ hừ, dùng âm lượng mà mọi người ở đây đều có thể nghe được thầm thì: “Đồ không an phận, làm nhơ nhuốc nề nếp gia đình!"

Tốt xấu gì Lâm Văn Bác cũng từng là người có tiếng trong giới kinh doanh, cũng có thời điểm huy hoàng, hiện tại suy tàn phượng hoàng không bằng gà phải lưu lạc đầu đường, ông ta không biết làm sao chỉ có thể đến Lương gia tìm con gái nương tựa, ai ngờ vừa vào cửa đã bị Lưu Mỹ Quân chế giễu mắng chửi một hồi, cái mặt già này thật sự không biết để vào đâu nữa.

Ông ta muốn phát tác nhưng thật sự cùng đường rồi, thái độ của Lưu Mỹ Quân lại lạnh lùng cứng rắn, Lâm Văn Bác không bước tiếp vào bên trong, đành bế tắc ở đó, xấu hổ căm giận đến mức nước mắt già nua ngang dọc.

“Ba, chúng ta đi thôi! Dù là đi xin cơm, cũng không nên ở chỗ này chịu ác khí! Còn bà thông gia đây, thấy chúng tôi nghèo túng, liền cành (ý chỉ tình vợ chồng) cũng không dám quan tâm, gì vậy chứ!" Lâm Thông và Lâm Á Linh không hổ là cùng một mẹ sinh ra, tính cách cực kỳ hung ác, từ trước đến nay gã là hạng người quen hoành hành ngang ngược ức hiếp người khác, đâu chịu nổi thái độ thờ ơ kia.

“Này!" Lưu Mỹ Quân không hài lòng, đôi mắt đẹp hướng lên nhìn chằm chằm vào Lâm Thông, bà ta chất vấn không chút khách khí: “Cậu mắng ai hả?"

“Mắng bà!" Lâm Thông càng ngang ngược hơn, gã xoay đầu lại, miệng lệch ra, mặt mũi đầy ngang bướng, đôi mắt nhỏ sau cặp kính lóe ra tia độc ác: “Lão bất tử, hai em gái tôi đều đưa đến làm ấm giường cho con trai bà, bây giờ Lâm gia gặp nạn, bà muốn vắt chày ra nước à? Bảo chúng tôi đi cũng được, đưa tiền đây! Phí tổn thất thanh xuân của em gái tôi!"

Lưu Mỹ Quân tức giận đến mức cả người run lên, bà ta run run rẩy rẩy chỉ vào người đàn ông kia, mắng: “Vô lại, lưu manh! Thế gia công tử chỗ nào chứ, cậu là đồ bụi đời nhỏ!"

Gặp mặt liền bắt đầu ầm ĩ, hơn nữa người này so với người kia nói chuyện không khách khí, e rằng thông gia kiểu này thật sự không gặp nhiều. Lưu Mỹ Quân và Lâm Thông giống như châm tiêm đối mạch mang (1), không ai chịu ai.

Đang lúc Lưu Mỹ Quân la hét bảo lính cần vụ đuổi tất cả đám người này ra, Lương Tuấn Đào đi tới. Hắn tức thì bước đến trước mặt Lâm Thông, nhìn chằm chằm vào gã, lạnh nhạt nhướng mày hỏi: “Phí tổn thất thanh xuân của hai em gái anh là bao nhiêu?"

Lâm Thông có thể xem là ngang ngược,nhưng khi mắt gã và Lương Tuấn Đào đụng nhau, gã không nhịn được, vô thức lùi về sau một bước. Giống như con sói hung tàn đột nhiên gặp vua bách thú, sợ hãi thối lui theo bản năng.

“Con mẹ nó, anh ăn no rỗi việc dám chạy đến nhà tôi giương oai à, ngán sống đứng đắn rồi phải không!" Lương Tuấn Đào nổi giận, hắn tiến nhanh tới một bước, không đợi Lâm Thông kịp phản ứng đã túm lấy cổ áo sơ mi của gã, kéo gã lại gần. “Nói, đã xảy ra chuyện gì? Nhà anh gặp trộm hay cháy, sao lại giống dân chạy nạn thế hả?"

Lâm Thông cho rằng Lương Tuấn Đào túm mình thì chắc chắn không thể thiếu việc bị đánh đau một hồi, gã cũng chuẩn bị tốt nếu bị đánh, không ngờ người đàn ông kia lại hỏi trong nhà mình xảy ra chuyện gì. Lâm Thông giật mình, thay vì tiếp tục đùa giỡn dũng cảm chống lại cái ác, gã cúi đầu, nói đúng sự thật: “Nhà bị Mạc Sở Hàn lấy đi rồi, tất cả đồ đạc đều bị niêm phong, chúng tôi... chỉ mặc mỗi quần áo trên người!"

Lâm gia hoàn toàn đã trở thành xác rỗng, trước đó tối thiểu vẫn có chỗ ở, ngoài ra Mạc Sở Hàn còn trả tiền sinh hoạt phí cho bọn họ, ít nhất không cần lo vấn đề no ấm, thậm chí tiền lương trước kia của chị Trương giúp việc cũng do Mạc Sở Hàn trả.

Vốn tưởng ngày có thể trôi qua như vậy, không ai biết vì sao đột nhiên lại trở mặt. Gần trưa hôm nay, Mạc Sở Hàn bất ngờ hạ lệnh bảo bọn họ cút khỏi Lâm gia, cảnh sát bên tòa án mang theo súng cưỡng chế thi hành, không cho phép bọn họ mang theo gì, người một nhà cứ như vậy bị đuổi khỏi nhà mình.

Trong người không có đồng nào, không thấy ai có thể trợ giúp, ngay cả di động của chị em nhà họ Lâm cũng không gọi được. Một người không nghe, một người tắt máy, gom góp tiền lẻ trên người cả nhà chỉ tạm thời no cơm, nhưng tiếp theo sẽ làm thế nào? Ngay cả tiền khách sạn bọn họ cũng không có.

Đến bước đường cùng, thật sự không còn cách nào, đành đến Lương gia xin giúp đỡ, dù sao Lâm Tuyết và Lâm Á Linh đều là đàn bà nhà họ Lương, hẳn có khả năng giúp bọn họ.

Hứa Tĩnh Dao đi tới, liên tục thở dài, bất đắc dĩ nói với Lâm Tuyết: “Thật sự hết cách! Nếu còn có đường ra, ba con sẽ không tới đây tự tìm mất mặt! Tiểu Tuyết à, cả nhà đều trông cậy vào con, con bảo... Chúng ta làm sao bây giờ!"

Từ thái độ vừa rồi của Lưu Mỹ Quân với Lâm Á Linh, hoàn toàn có thể thấy cô ta vốn không có chút địa vị nào tại Lương gia, bên ngoài đồn đãi ngay cả giường của đại thiếu gia Lâm Á Linh cũng chưa từng bò lên, xem ra chuyện này không phải tin đồn vô căn cứ.

Cũng may còn có Lâm Tuyết, Nhị thiếu gia nhà họ Lương vẫn cưng chiều cô, chỉ có thể xin cô ra tay tương trợ. Bằng không, Lâm gia thực sự phải lưu lạc đầu đường, trở thành trò cười cho toàn thủ đô.

Lâm Tuyết không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, trong lúc nhất thời có chút trở tay không kịp! Kỳ thật cô không rõ chuyện của Lâm gia lắm, về việc xí nghiệp Lâm gia phá sản, Mạc thị thu mua, còn cả bất động sản bị niêm phong... Những chuyện tài vụ này cũng chưa từng làm cô chú ý.

Khi còn ở nhà họ Lâm, cô cùng lắm chỉ là nữ đầy tớ miễn phí, trong nhà có tiền hay không đối với cô vốn không khác gì nhau. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ cả nhà sẽ bị đuổi đi lưu lạc ngoài đường.

Lâm gia đã sớm là của Mạc Sở Hàn, gồm toàn bộ tài sản và bất động sản, ngay cả chút tiền dều không có, viên gạch viên ngói trong nhà bọn họ toàn bộ đều là của Mạc Sở Hàn.

Nhưng … Lâm Tuyết chưa nghĩ thông: vì sao đến giờ Mạc Sở Hàn mới đuổi người nhà họ Lâm đi?

“Sao nào? Người nhà các vị ra ngoài mà thương lượng, đừng làm ô nhiễm không khí nhà tôi!" Lưu Mỹ Quân nhìn thấy người họ Lâm là đau đầu, bà ta đâu cho phép bọn họ dựa vào nhà mình, liền quay đầu dặn dò Trương quản gia: “Gọi mấy cảnh vệ binh tới, mau dọn dẹp người nhà bọn họ ra ngoài đi! Ồn ào chết, phiền chết đi được!"

Nếu không phải hai đứa con trai tùy hứng, đường đường như Lương gia sao có thể đặt quan hệ với Lâm gia chứ? Toàn bộ người thủ đô đều tránh xa Lâm gia, hết lần này tới lần khác nhà họ Lương bọn họ cứ dính phải, thật sự là xúi quẩy cộng đen đủi!

Lâm Á Linh không dám thở mạnh, cô ta sợ Lưu Mỹ Quân dưới cơn nóng giận đến cả mình cũng sẽ đuổi đi, liền lặng lẽ trốn mất. Mặc người trong nhà tự sinh tự diệt thôi, cô ta là Nê Bồ Tát vượt sông lớn, bản thân khó bảo toàn, hiện giờ ở đâu cũng không có cây lớn bóng mát như Lương gia, cô ta xin tự bảo vệ mình xong liền A di đà phật!

“Cô cô!" Tiểu bảo hai tuổi đã chạy tới muốn tìm Lâm Á Linh ôm, cậu bé quơ quơ cánh tay nhỏ, giọng trẻ con nũng nĩu: “Cô cô ôm!"

Lâm Á Linh đang muốn thừa dịp người ta không chú ý mà lặng lẽ trốn đi, đột nhiên bị tiểu bảo phát hiện, không khỏi thấy rất bực dọc, cô ta trừng thằng nhóc một cái, nói: “Cô cô đau bụng, không thể ôm cháu!" Nói xong liền dựa vào trong ghế mềm mại, hạ thấp thân mình không dám ngẩng đầu lên.

Thấy bộ dạng nhắm mắt không định quan tâm tới chuyện trước mắt của Lâm Á Linh này, đâu ngờ cô ta ích kỉ lãnh khốc như thế, người nhà lưu lạc ngoài đường mà cô ta lại mặc kệ không hỏi han gì, thật quá lạnh lùng bạc bẽo.

Lâm Văn Bác đau lòng từng trận, nước mắt ngang dọc, ông ta cảm thấy thể diện thực sự bị ném đi rồi! Nếu cứ vậy bị trục xuất khỏi Lương gia, ông ta quyết định đi tự sát!

Lâm Tuyết bước lên, sắc mặt không có gì thay đổi, đáy mắt trong veo đạm mạc, so với trước kia lại nhiều thêm một loại u lãnh. Cô không nhìn ai, chỉ nói với Hứa Tĩnh Dao tinh thần đang rối bời: “Mẹ, chúng ta đi!"

Hứa Tĩnh Dao thấy Lâm Tuyết đồng ý ra tay, trong lòng không khỏi vui vẻ, vội vàng bắt lấy tay cô, nức nở nói: “Con ngoan, mẹ biết con sẽ không ngồi yên phớt lờ..." Lời chưa dứt, nước mắt đã rơi đầy mặt.

“Cô cô, cô cô ôm!" Tiểu bảo còn là một đứa trẻ, trong mắt nó, hai người cô đều giống nhau, nó đâu biết bà cô nhỏ này khi còn ở nhà mẹ đẻ, cả ngày đều bị ba nó ức hiếp. Sau khi bị Lâm Á Linh cự tuyệt, đứa nhỏ lại vươn cánh tay nhỏ bé về phía Lâm Tuyết, đòi ôm một cái.

Nó là một đứa trẻ bị mẹ mình vứt bỏ, nó khao khát tình thương của mẹ, thích tất cả những phụ nữ trẻ tuổi thoạt nhìn giống mẹ của mình!

Lâm Tuyết cúi người ôm lấy tiểu bảo, tuy không nhìn Lâm Văn Bác và Lâm Thông nhưng hành động lúc này của cô đã thể hiện thái độ rõ ràng, cô sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Thấy Lâm Tuyết ôm tiểu bảo rồi cùng Hứa Tĩnh Dao đi về phía cửa, Vân Đóa cũng vội vàng qua đây. Tuy cô bé rất lưu luyến Lương Thiên Dật, nhưng Lâm gia đang gặp rủi ro, cô không thể ích kỷ chỉ lo cho mình, cô phải giúp Lâm Tuyết.

(1) châm tiêm đối mạch mang: ý chỉ hai kẻ ngang tài ngang sức, gian xảo như nhau đối mặt nhau

“Lâm Tuyết, cứ tới chỗ của anh trai em đi! Nhà Lý tướng quân có rất nhiều phòng trống, trước để anh trai hỏi mượn Lý tướng quân ở tạm vài ngày rồi hẵng quyết định!" Vân gia và Lâm gia giống nhau, toàn bộ bất động sản bây giờ đều đứng tên Mạc Sở Hàn, Vân Thư Hoa hiện tại cũng không xu dính túi, hai anh em bọn họ đang tạm thời ở tại Lý gia.

“Không cần đâu!" Lâm Tuyết lắc đầu, Mạc Sở Hàn là con nuôi Lý Ngạn Thành, cô mà đưa người vào nhà họ Lý thì thật buồn cười. “Chị sẽ có cách, em không cần lo lắng!" Cô dừng bước, nói với Vân Đóa: “Không phải em thích nơi này sao?

Ở lại chơi thêm lát nữa đi!"

Lâm Tuyết biết Vân Đóa nhớ Lương Thiên Dật, vất vả lắm mới được phép tiến vào, còn có cơ hội ngồi trên bàn cùng dùng cơm, cô bé rất vui, chắc chắn chưa cam lòng đi nhanh như vậy.

Vân Đóa lưu luyến ngoái đầu lại nhìn nhìn, kết quả phát hiện ra không thấy Lương Thiên Dật đâu. Trong lòng khổ sở một hồi nhưng cô bé không tiếp tục nữa, chỉ dùng giọng điệu kiên quyết bảo Lâm Tuyết: “Em đi cùng chị! Hôm khác... em có thể quay lại sau!"

“Cũng được." Lâm Tuyết thấy cô bé khăng khăng đòi theo mình, trong lòng có chút ấm áp và cảm động, cô liền nở nụ cười với cô nhóc đáng yêu này, nói: “Đi thôi!"

Thấy cô ôm tiểu bảo rời đi cùng với Hứa Tĩnh Dao và Vân Đóa, Lâm Thông vội vàng dìu Lâm Văn Bác theo sau, hai cha con đi được vài bước, gần như cùng lúc quay đầu lại vẫn thấy Lâm Á Linh nằm trong ghế giả chết, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Lâm Văn Bác hé miệng thở dài, đến một câu đầy đủ gọn gàng cũng không thốt lên nổi, Lâm Thông liền mở miệng mắng: “Á Linh! Con mẹ nó chứ, mày cứ giả chết cho tốt đi!"

Lâm Á Linh đành phải ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ, dáng vẻ như rất thống khổ: “Em thực sự... đau bụng! Trước hết để Lâm Tuyết nghĩ cách đi, … không phải nó rất được Nhị thiếu gia cưng chiều hay sao?"

“Mày vô lương tâm còn không bằng con sen nhà họ Vân! Uổng công tao và ba trước kia thương mày như vậy! Bây giờ cả nhà cùng đường, mày liền kêu bệnh tật không nói giúp chúng tao!" Lâm Thông nghiến răng, hận không thể tiến lên tát cho đứa em gái kia 2 cái.

“Đi nhanh đi!" Lâm Văn Bác khó nhọc nói ra một câu, ông ta mắc bệnh tim và hen suyễn, khi hai thứ này phát tác đều sẽ lấy mạng ông ta. Lúc này ông ta cũng không muốn tiếp tục giận dỗi với Lâm Á Linh, sợ kéo bệnh cũ tái phát, nếu vậy đến tiền nằm viện điều trị cũng không có."Chúng ta đi thôi! Ba thấy Lâm Tuyết ôm tiểu bảo ra ngoài rồi!"

Lâm Thông mạnh mẽ nuốt vào một hơi ác khí, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Á Linh chó chết đang dựa vào trong ghế, rồi trừng Lưu Mỹ Quân và Lương Tuấn Đào một cái, đâu biết Lương Tuấn Đào lại đi về phía mình.

Trong lòng cả kinh, gã lui về phía sau nửa bước, đẩy mắt kính lên, lắp bắp hỏi: “Cậu … cậu muốn làm gì?"

Lương Tuấn Đào vỗ vỗ vai gã, nói: “Đỡ ba anh cho tốt!"

Lâm Thông lảo đảo lui hai bước, vừa rồi lực vỗ của Lương Tuấn Đào suýt khiến gã gục xuống. Gã còn tưởng người đàn ông kia động thủ đánh mình, đâu ngờ hắn chỉ vỗ một cái rồi chuẩn bị vượt lên trước để đuổi theo Lâm Tuyết.

*

Sau giờ ngọ tháng 7, mặt trời như lửa, trời nóng nực khiến người ta phát cuồng.

Ra khỏi biệt thự tràn đầy hơi lạnh, vừa bước xuống bậc thang, sóng nhiệt liền cuồn cuộn đập vào mặt.

Xe Ferrari màu vàng chói mắt Lương Tuấn Đào mua cho Lâm Tuyết đỗ trong sân, nhưng Lâm Tuyết không lái nó. Cô ôm tiểu bảo, Vân Đóa và Hứa Tĩnh Dao ở hai bên trái phải sóng vai cùng từ sân đi về phía cửa lớn, bọn họ vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện.

“Mọi người bị đuổi ra từ lúc nào? Mạc Sở Hàn có nói tại sao đột nhiên lại đuổi đi không?" Lâm Tuyết thật sự không nghĩ ra, Mạc Sở Hàn trở về lâu như vậy, giữa bọn họ từng có không ít mâu thuẫn và xung đột nhưng dường như hôm nay hắn mới cưỡng ép đuổi người nhà họ Lâm khỏi cửa.

Hứa Tĩnh Dao liên tục nhíu mày thở dài, nói: “Không biết nữa! Vốn đang tốt, mỗi tháng đều có sinh hoạt phí, tiền lương của chị Trương cũng do Mạc Sở Hàn trả, vô duyên vô cớ,không ai trêu chọc hắn, đến buổi trưa, đột nhiên người của tòa án kéo tới!"

Vân Đóa nghiêng đầu, đôi mắt sáng mở lớn nhìn Hứa Tĩnh Dao, hỏi: “Bác Lâm, mọi người bị người ở tòa án đuổi ra ư?"

“Đúng vậy! Cảnh sát trong tòa án đột ngột bao vây toàn bộ ngôi nhà, nói muốn cưỡng chế chấp hành phát mãi bất động sản, bảo chúng tôi lập tức rời đi, ngoại trừ quần áo mặc trên người, không cho phép mang theo bất cứ gì!" Hứa Tĩnh Dao nghĩ đến đây liền không ngừng hối hận, sớm biết vậy, chắc chắn bà sẽ để nhiều tiền trên người một chút. Hơn nữa, cái khiến bà cảm thấy đau hơn chính là trang sức mình vất vả cực nhọc tích lũy cả đời đêu không mang ra được.

Lúc ấy những cảnh sát kia hung dữ, ghìm súng chặn ở cầu thang, đừng ai nghĩ tới chuyện lên lầu thu dọn đồ đạc, ngoài những thứ đang mang trên người, đến cây kim cũng đừng hòng xuất khỏi cửa.

Người một nhà đến cơm trưa cũng chưa ăn, cứ như vậy bị ép buộc đuổi đi.

“Trời ạ, những cảnh sát ấy sao giống thổ phỉ vậy!" Vân Đóa nghe thấy mà sợ run từng trận. Tuy nói Vân gia cũng suy tàn, nhưng dù gì cô vẫn chưa từng trải qua việc bị khu trục xuất khỏi cửa. Vân Thư Hoa đã đưa thẳng cô vào nhà họ Lý, cô vẫn có cuộc sống của thiên kim tiểu thư không lo áo cơm như cũ, cũng không thiếu thốn gì so với trước kia.

“Cô cô, ông nội đâu?" Tiểu bảo ghé vào tai Lâm Tuyết, dùng giọn nói non nớt hỏi han.

Lâm Tuyết dừng bước xoay người liền bắt gặp Lâm Thông đang dìu Lâm Văn Bác tập tễnh đuổi kịp.

“Ông nội!" Tiểu bảo hô lên một tiếng giòn tan, còn tựa vào vai Lâm Tuyết cười khanh khách: “Tiểu bảo tìm cô cô ẵm!"

Thấy đứa trẻ hoàn toàn chưa biết ưu sầu trên thế gian, Lâm Văn Bác rớt nước mắt, cơn xúc động lại khiến ông ta thở không nổi.

“Đi chậm thôi! Ba con, ông ấy …. bệnh hen tái phát!" Hứa Tĩnh Dao biết Lâm Tuyết không có tình cảm với cha con nhà họ Lâm, bà liền cẩn thận đề nghị.

Lâm Tuyết không nói chuyện, cô quay đầu tiếp tục bước đi nhưng bước chân đã chậm lại rất nhiều.

“Ai, Lâm Tuyết, thật ra con là người mặt lạnh tim nóng!" trong lòng Hứa Tĩnh Dao cảm động, xoang mũi cay xè chua sót, suýt nữa rơi lệ lần nữa.

Lúc này, xe quân dụng Land Rover của Lương Tuấn Đào tiến đến, chặn đường đi của Lâm Tuyết.

Cô dừng bước, nâng mắt nhìn lại, ánh mắt muốn lạnh lẽo bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Nhưng cửa kính hạ xuống, lại lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi nhiệt tình đang nở nụ cười của Tiểu Cao: “Lâm văn thư, lên xe thôi!"

Không ngờ người trên xe là Tiểu Cao! Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Tuyết suýt nữa vặn vẹo tổn thương,cô gượng gạo làm dịu rồi ngượng ngùng nói: “Không cần đâu!"

Tiểu Cao ngừng xe, đi xuống khuyên nhủ: “Cô đừng buồn bực được không? Trời nóng như vậy, ông lão thân thể không tốt, đứa bé lại mỏng manh, đừng để bị cảm nắng!"

“Chúng tôi là dân chúng bình dân không dễ hỏng thế đâu, thật sự không cần thiết!" Lâm Tuyết đối với Tiểu Cao không nỡ thờ ơ quá mức nhưng thái độ vẫn kiên quyết: “Tiểu Cao, không liên quan tới anh!"

“Sao mà không liên quan tới tôi chứ?" Tiểu Cao nóng nảy, “Một nhà các cô mang theo người già trẻ nhỏ để làm gì hả?Xe chạy nhanh hơn, tôi đưa mọi người đi!"

Hứa Tĩnh Dao vội kéo kéo Lâm Tuyết, ý bảo cô đừng tiếp tục từ chối. Bà bước lên trước một bước, cảm kích nói: “Cám ơn đồng chí giải phóng quân! Không biết cậu định đưa chúng tôi tới nơi nào nhỉ?"

Vị chiến sĩ này lái xe chuyên biệt cho Lương Tuấn Đào, vừa nhìn đã biết là lái xe riêng của hắn. Nếu không có lệnh từ Lương Tuấn Đào, sao cậu ta có thể lái xe của thủ trưởng đưa bọn họ đi chứ!
Tác giả : Yên Mang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại