Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

Chương 144

Bùi Hồng Hiên nhếch miệng, cũng không nói lời nào.

Ngượng ngùng trầm mặc, Lâm Tuyết vừa khổ sở vừa lúng túng hơn nữa lại đau lòng. Cắn cắn môi, cô siết chặt tờ đơn xin xoay người, định đi tìm Lương Tuấn Đào.

“Đợi đã!" Bùi Hồng Hiên gọi cô lại.

Lâm Tuyết quay đầu lại, lạnh lùng nhìn ông ta không nói. Coi như tờ đơn xin này do Lương Tuấn Đào viết, nhưng cả lãnh đạo quân đội bao gồm Bùi Hồng Hiên lại không có một ai đứng ra bất bình thay cô! Chuyến đi Tam giác vàng, cô lập công lớn, không cầu thưởng, lại có cay nghiệt như vậy đợi cô, sao không thể khiến cho trái tim cô băng giá.

Vậy mà Bùi Hồng Hiên chỉ nói cho cô biết: “Đồ trong tay cô thuộc về cơ mật quân sự, không thể mang ra khỏi căn phòng làm việc này."

Cúi đầu phát hiện tờ giấy kia đã bị cô vò nhăn nhăn nhúm nhúm, mà cô đang chuẩn bị mang thứ này đi tìm Lương Tuấn Đào hưng sư vấn tội.

Hậm hực chụp tờ đơn xin này trở lại trên mặt bàn, Lâm Tuyết không nói tạm biệt, chỉ kêu Mộng Mộng cùng rời đi.

Nghe “Rầm!" một tiếng đóng cửa lại, khó nén tức giận, Bùi Hồng Hiên biết những ngày tiếp theo của Lương Tuấn Đào sợ rằng không dễ chịu lắm.Mới vừa kết thúc một hội nghị lâm thời, Lương Tuấn Đào ngồi trên vị trí điều hành rút một điếu thuốc, lính cần vụ tiểu Cao bên cạnh đang chỉnh sửa tài liệu. Những người đầu não tham gia hội nghị gần như đều rời đi, trong phòng hội nghị to như vậy hơi trống trải, cho nên âm thanh đột nhiên đẩy cửa ra của Lâm Tuyết liền cực kỳ khiến người ta chú ý.

Lương Tuấn Đào hít một hơi thuốc lá, ngoái đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lâm Tuyết đi tới đây, anh nhất thời hiểu được xảy ra chuyện gì, gõ gõ tàn thuốc lá, vẻ mặt rất bình tĩnh.

“Cha Tuấn Đào!" Mộng Mộng lễ phép lên tiếng chào hỏi Lương Tuấn Đào.

“Ừm!" Lương Tuấn Đào để tiểu Cao lấy các loại trái cây và quả khô tinh xảo trên bàn hội nghị đưa cho Mộng Mộng ăn, dụ dỗ con bé qua bên cạnh chơi, sau đó ánh mắt một lần nữa chuyển về phía Lâm Tuyết.

Thấy trạng thái đối mắt của hai người, tiểu Cao rất thức thời gọi mấy vị lính cảnh vệ bên cạnh đi. Một lần nữa đóng cửa phòng lại, trong phòng họp mấy trăm mét vuông, chỉ có hai người một ngồi một đứng, cách đó không xa là Mộng Mộng đang ngồi trên sa lon vừa ăn vừa chơi, trừ đó ra không có bất kỳ ai khác.

Không khí cứng rắn lặng yên mơ hồ có mùi thuốc nổ, giống như bãi mìn nguy hiểm, hết sức căng thẳng.

Lương Tuấn Đào im lặng hút thuốc, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn phản ứng của cô.

Ánh mắt cô nhìn anh lạnh lùng giống như băng, mím chặt cánh môi, hình như không có ý tứ mở miệng trước.

Chậm rãi hút xong điếu thuốc, Lương Tuấn Đào dí đầu thuốc vào trong gạt tàn, xoay xoay lưng, thân thể cao to lớn đứng lên, rất thoải mái mở miệng: “Không sai, chuyện này do anh làm!"

“Lý do!" Lâm Tuyết gần như rặn ra hai chữ này từ trong kẽ răng, ngực thật lạnh, tay chân cũng lạnh lẽo, ở trong mùa hè nóng bức này, cô lạnh lẽo thấu xương.

“Chính vì anh không muốn em xen vào chuyện quân đội!" Trên gương mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào hơi có vẻ uể oải, giọng rất thấp, “Sau khi sinh con, anh hy vọng em làm người mẹ toàn chức."

“Cũng bởi vì muốn để cho tôi làm mẹ toàn chức, anh vô thanh vô tức chọc một đao sau lưng tôi!" Lâm Tuyết giống như không biết anh, hít sâu một hơi, “Lương Tuấn Đào, anh thật sự khiến cho tôi không cách nào lý giải!"

“Cái gì gọi là đâm sau lưng một đao? Có nghiêm trọng như vậy sao?" Lương Tuấn Đào rất không vui, nhưng anh hòa hoãn giọng điệu lại, “Vợ, anh chỉ không muốn để em tiếp tục mạo hiểm! Chuyến đi tam giác vàng, em thiếu chút nữa bỏ mạng trong tay Sá Đặc… Nếu đêm đó anh tới chậm một bước…"

“Tôi bằng lòng! Cho dù chết trong súng của Sá Đặc cũng là vì nước hy sinh thân mình, là liệt sĩ của tổ quốc, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh có tư cách gì!" Lâm Tuyết căm hận quát lên, “Lần hành động đó tôi có phân nửa công lao, anh không những không báo lên quân đội khen thưởng cho tôi, còn ra chiêu thâm độc sau lưng tôi! Lương Tuấn Đào, anh khiến cho tôi rất thất vọng rồi!" d

Lương Tuấn Đào không ngờ cô để ý đến chức vụ quân đội như vậy, trong lòng rất không có vị gì, một hồi lâu, anh liếc nhìn cô, lưu manh cười nói: “Không phải đêm đó gia tự mình thưởng cho em rồi sao?"

“…" Bị người khác vô sỉ không giới hạn ghê tởm đến, Lâm Tuyết có kích động muốn tiến lên đánh anh bất tỉnh.

Lương Tuấn Đào tới gần phía trước, đột nhiên đưa cánh tay sắt ra ôm cô vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ: “Đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà tính toán chi li, bây giờ em có thai, không thích hợp lăn lộn ở trại lính! Em xem như vậy được hay không, chờ sinh đứa bé ra, chúng ta lại nghiên cứu vấn đề này."

Lâm Tuyết hung hăng đẩy anh ra, cười lạnh nói: “Đánh cho một gậy rồi cho tôi thêm trái táo ngọt, trong mắt anh Lâm Tuyết tôi là một kẻ đần sao?" Giận đến cả người run cầm cập, bụng lại quặn đau như phản xạ có điều kiện, cô kêu nhỏ một tiếng ngồi xổm xuống.

Lương Tuấn Đào sợ hết hồn, không dám khinh thường, liền tranh thủ đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, lo lắng hỏi: “Đi bệnh viện đi! Anh đưa em đi bệnh viện!"

“Cút ngay!" Tất cả oán giận bộc phát vào giờ phút này, cô vung tay cho anh một cái tái. “Bốp!" Một tiếng thanh thúy vang lên, trong phòng họp trống trải này càng có vẻ đặc biệt chói tai.

Từ nhỏ đến lớn thủ trưởng Lương còn chưa từng bị ai cho bạt tai, lập tức bị cô làm tỉnh mộng, kinh ngạc mà nhìn cô.

Một hồi lâu, khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống, đưa tay sờ sờ gương mặt mình bị đánh, chậm rãi nheo tròng mắt lại.

Lâm Tuyết không chuẩn bị nói lời xin lỗi, cô cảm thấy anh bị đánh một bàn tay đều không uất ức! Cô quá tức giận rồi, bất cứ lời nói nào cũng không đủ để bày tỏ mức độ tức giận của cô, cho nên cô muốn dựa vào hành động

Không hề thẹn thùng đứng lên, cô nói với anh: “Lập tức hủy bỏ đơn xin này, tôi mặc kệ anh lấy biện pháp gì!"

“Ha…" Lương Tuấn Đào cười một tiếng quái dị, “Em đây là ra lệnh cho anh!"“Đúng!" Lâm Tuyết nhìn vào ánh mắt anh, gằn từng chữ nói, “Tôi chính là đang ra lệnh cho anh!"

Trong mắt sáng thoáng qua ánh lạnh, anh cười lạnh: “Tại sao?"

Lâm Tuyết học vẻ mặt của anh, cũng cười lạnh, nói cho anh biết: “Chỉ bằng tôi là Lâm Tuyết!"

“Em được chiều quá rồi!" Lương Tuấn Đào rốt cuộc nổi giận, chỉ về lỗ mũi cô nói, “Em cho rằng em là ai?"

Hít sâu một hơi, cô lại một lần nữa nâng cao giọng điệu trả lời anh: “Tôi là Lâm Tuyết!"

Nói xong, cô không để ý đến anh, đi đến bên cạnh Mộng Mộng, kéo Mộng Mộng đang ăn trái cây, mang theo cô bé cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi!

“Rầm!" Hung hăng sập cửa lại, phòng họp to như vậy hình như bị chấn động đến đung đưa, dư âm không dứt.

Nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt, Lương Tuấn Đào mím chặt môi mỏng đẹp mắt, mắt sáng giống như hàm chứa băng lạnh ngàn năm.

Lương Đống đã sớm nói muốn để hai vợ chồng Lâm Tuyết tới ăn cơm cùng với ông cụ, két quả bởi vì đêm đó Lâm Tuyết đau bụng, tạm thời hủy bỏ.

Hơn bốn giờ chiều, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Lương Đống, nói tối nay muốn cùng nhau ăn cơm.

Hai vợ chồng son mới vừa cãi nhau, không thể làm gì khác hơn là đi viện dưỡng lão ăn cơm chung với ông cụ.

Lâm Tuyết giao Mộng Mộng cho Lương Thiên Dật, mượn thư phòng Lương Thiên Dật, để Mộng Mộng và Thạch Vũ chat webcam.

Những ngày chung đụng này, Mộng Mộng tương đối quen thuộc Lương Thiên Dật, trừ Lâm Tuyết, cô bé chỉ đến chỗ của Lương Thiên Dật.

Lương Thiên Dật vừa đúng rất rảnh rỗi, cũng vui vẻ chăm sóc Mộng Mộng, rất sảng khoái đồng ý.

Thu xếp xong Mộng Mộng, Lâm Tuyết tự mình chạy xe đi theo sau xe Lương Tuấn Đào, rõ ràng không muốn ngồi xe của anh.

Sắc mặt thủ trưởng Lương âm trầm giống như bầu trời trước cơn mưa to, bóp một phát có thể chảy nước. Thấy dáng vẻ xa cách như thế của Lâm Tuyết, không khỏi hậm hực, ngồi vào trong xe, khẽ nói thầm: “Xe em lái còn không phải do anh mua cho em!"

Dĩ nhiên, Lâm Tuyết ở trong xe phía sau không nghe được, nếu như nghe được, đoán chừng sẽ lập tức bỏ chiếc Ferrari lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn lại.

Suốt một đường hai người đều không một lời, ở dưới sự hộ tống của đoàn xe cảnh vệ, không nhanh không chậm đi về phía viện dưỡng lão của quân khu.Vị trí hoàn cảnh của viện dưỡng lão quân khu rất tốt, ở vùng ngoại ô, xanh hóa * làm vô cùng tốt, quả thật tận dụng mọi thứ, gần như chỗ nào cũng đều không nhìn thấy mặt đất lộ ra, toàn bộ được màu xanh lá tươi tốt bao trùm.

(*) xanh hóa: trồng cây xanh nhằm giảm bớt tiếng ồn, chống khói bụi.

Trời chiều vừa mới chìm xuống, mây hồng trời tây đẹp đẽ, lại nổi bật thêm phong cảnh viện dưỡng lão như vẽ.

Lương Đống sống một mình trong một biệt thự, đây là quân đội cực kỳ ưu đãi ông cụ, hoàn cảnh đẹp đẽ lại yên tĩnh, hết sức thích hợp tu thân dưỡng tính.

Đi vào phòng khách trong biệt thự, phát hiện Lưu Dương và Mã Đồng Đồng cũng ở đó, vây quanh dưới gối ông cụ, trò chuyện vui vẻ.

Thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết một trước một sau đi tới, Lương Đống vội vàng xoay người, mặt mày tươi cười nói: “Gần đây việc quân không bận rộn chứ!"

Lương Tuấn Đào cười cười: “Tạm được!"

Lâm Tuyết miễn cưỡng nhếch khóe môi, chào hỏi một tiếng: “Gần đây thân thể ông nội có khá hơn chút nào không?"

“Tốt hơn nhiều! Đứa nhỏ, tới đây!" Lương Đống vẫy vẫy tay với Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết đi tới, Lưu Dương vội tránh ra, cô liền ngồi xuống.

“Mấy ngày trước ông nghe bác cháu nói thân thể cháu không được tốt lắm…" Sắc mặt hiền lành của Lương Đống hơi sầu lo, hỏi, “Hiện giờ như thế nào?"

“Không có việc gì!" Lâm Tuyết lắc lắc đầu, lại cúi mắt.

Mặc dù vừa mới vào, nhưng Lương Đống đã nhanh chóng phát hiện vợ chồng son này không đúng lắm. Lúc trước Lương Tuấn Đào rất thích kề cận Lâm Tuyết, vợ dài vợ ngắn, hiện giờ vẻ mặt hai đứa rõ ràng xa cách, ai cũng không để ý tới ai.

“Cãi nhau đúng không?" Ánh mắt hỏi thăm của Lương Đống chuyển về phía cháu nội.

Lương Tuấn Đào rên một tiếng, định nói rõ với ông nội: “Vì chuyện cháu để cô ấy làm mẹ toàn chức ở nhà, cô ấy bướng bỉnh với cháu!"

Editor: Puck

Lương Đống hơi không hiểu: “Sao cháu đột nhiên muốn con bé làm mẹ toàn chức?"

“Ông nội quen thuộc nhất sinh hoạt trong quân đội, cả ngày ở trong quân đội, thời gian ở nhà rất ngắn! Chờ sinh đứa bé ra, chẳng lẽ cả ngày cô ấy đều ngâm mình trong quân đội bỏ mặc đứa bé?" Lý do của Lương Tuấn Đào hình như rất đường hoàng.

“Cháu có ý tưởng về phương diện này có thể từ từ khai thông với Lâm Tuyết, chuyện gì hai vợ chồng lại không thể thương lượng, lăn tăn cái gì! Rất nhanh sẽ đều làm cha mẹ rồi, gặp chuyện không thể giở tính trẻ con nữa!" Lương Đống nghe cháu nội nói vậy, biết không phải là mâu thuẫn lớn, nên thả lỏng.

Lâm Tuyết vẫn trầm mặc lên tiếng, cô không giải thích gì, nói thẳng: “Anh ấy trình báo quân đội tạm cách chức cháu chờ điều tra, hiện giờ cháu đã bị quân đội liệt vào danh sách đen!"

Lương Đống nghe vậy hoảng hốt, quay đầu hỏi cháu nội: “Xảy ra chuyện gì?" Ông hiểu rất rõ cháu nội của mình, vô duyên vô cớ không thể nào làm như vậy, nhất định có nguyên nhân, “Cho dù là nguyên nhân gì cháu đều phải thương lượng với Lâm Tuyết mới được, dưới tình huống con bé không biết chuyện, cháu dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy ép buộc con bé rời khỏi quân đội sao được? Sẽ làm tổn thương tình cảm!"

Khó trách quan hệ hai đứa trở nên lạnh cứng như thế, nếu cháu nội thật sự cứng rắn bá đạo như vậy, xác thực sẽ khiến Lâm Tuyết đau lòng thất vọng.

Nếu lấy chuyện này ra, Lương Tuấn Đào định nói trắng ra: “Thương lượng? Cô ấy từng thương lượng với cháu chuyện gì? Trước đó vài ngày, chồng chưa cưới trước của cô ấy đưa cho cô ấy tài sản gần trăm tỷ, cô ấy ngay cả thông báo cũng không nói với cháu, trực tiếp nhận! Cô ấy có coi cháu đây là chồng nhìn vào trong mắt?"

“Cái gì?"

Lên tiếng kêu lên hoảng hốt không chỉ có một mình Lương Đống, Lưu Dương và Mã Đồng Đồng cũng đều hết sức kinh ngạc. Tài sản gần trăm tỷ… Nghe sao huyền ảo như vậy! Mạc Sở Hàn rốt cuộc bị gì kích thích? Lại tặng một món tài sản khổng lồ như vậy cho Lâm Tuyết, muốn gì!

Lâm Tuyết ngạc nhiên, cô không nghĩ tới nhanh như vậy Lương Tuấn Đào đã biết, mà ở trước mặt cô anh lại không hề lộ ra chút ý tứ gì, người đàn ông này quả nhiên có lòng dạ.

Lương Tuấn Đào nói chuyện với ông nội, mắt sáng đẹp lại hờ hững liếc nhìn Lâm Tuyết, lạnh giọng nói tiếp: “Sau lưng cháu tự tiện nhận quà tặng kếch xù của chồng chưa cưới trước, cô ấy có thương lượng với cháu sao? Có suy nghĩ đến tâm tình của cháu sao? Cháu không ngăn cản được việc cô ấy làm, việc cháu làm cô ấy cũng đừng ôm một bụng uất ức!"

Thì ra, đây là anh trả thù cô!

Lâm Tuyết tức giận đứng lên, nói gì cũng không nói, trực tiếp xoay người rời đi.

“Lâm Tuyết!" Lương Đống vội vàng đứng lên gọi, “Cháu cứ giận dỗi đi như vậy, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng chỉ biết càng để lâu càng sâu. Mau trở lại, có gì uất ức bất mãn nói hết ra, ông nội giải quyết giúp hai đứa!"

“Ông nội, ông nghe được rồi, anh ta đầy bụng bất mãn với cháu, còn dùng thủ đoạn bá đạo này cứng rắn buộc cháu rời khỏi quân đội, còn có gì hay để nói với anh ta?" Lâm Tuyết khẽ nghẹn ngào, thật sự đau lòng khổ sở tới cực điểm.

“Cháu nhìn đi, cháu nhìn đi!" Lương Đống chỉ vào cháu nội, khiển trách, “Còn không mau nói xin lỗi vợ mình!"

Lương Tuấn Đào nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô ấy nói xin lỗi cháu trước, cháu lại nói xin lỗi cô ấy!"

Chuyện Lâm Tuyết tự tiện tiếp nhận món quà kếch xù của Mạc Sở Hàn khiến cho anh hết sức tức giận cũng vô cùng đau lòng, cảm giác người phụ nữ nhỏ này không dễ bị anh nắm giữ, hình như cũng không cam lòng ở bên cạnh anh như vậy.

Lúc trước, cô bị buộc tới đường cùng bất đắc dĩ gả cho anh, anh biết cô không cam tâm tình nguyện cỡ nào. Hiện giờ đã kết hôn mang thai đứa bé, cô vẫn cất giữ một đường lui vì mình.

Anh biết cô không phải người yêu tiền, nhưng vẫn nhận khoản tài sản này, nói rõ? Cô không muốn phụ thuộc vào anh, bất cứ lúc nào cô đều muốn độc lập. Mặt khác, cô đón nhận quà tặng của Mạc Sở Hàn, tương đương với thiếu Mạc Sở Hàn một nhân tình, anh thật sự không muốn để cho cô lại nhấc lên bất kỳ quan hệ gì với họ Mạc này.

“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Vẫn còn là con nít sao?" Đối với hai đứa bé cùng đang tức giận, Lương Đống chỉ có thể phê bình cháu nội mình, “Lâm Tuyết có thai, cháu nên nhường con bé, đừng khiến con bé không thoải mái!"

Lương Tuấn Đào mấp máy môi mỏng, không nói gì nữa. Cứng ngắc yên lặng trong chốc lát, anh đi tới trước mặt Lâm Tuyết, ngẩng cái cằm cương nghị hoàn mỹ lên, bễ nghễ nhìn cô, giống như đợi cô mở miệng trước.

Lâm Tuyết không để ý tới anh, cũng không liếc mắt nhìn anh.

“Em định như thế nào? Cho câu sảng khoái đi!" Hai tay Lương Tuấn Đào nhét vào trong túi, gương mặt tuấn tú như cái lồng sương lạnh, dáng vẻ này không khỏi khiến cho Lâm Tuyết nhớ tới tình hình lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Trầm mặc một lúc, Lâm Tuyết giải thích: “Tài sản của nhà họ Lâm vốn chính là bị Mạc Sở Hàn dùng thủ đoạn không đứng đắn cướp đi, hiện giờ anh ta trả lại…"

“Ban đầu tài sản của nhà họ Mạc bị hai nhà Lâm Vân chia sẻ cướp đoạt cũng dùng thủ đoạn rất quang minh?" Không đợi Lâm Tuyết nói xong, Lương Tuấn Đào đã cắt đứt lời cô, gần như cười lạnh nói, “Thương trường như chiến trường, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, làm đàn ông anh cảm thấy anh ta không sai!"

Ngồi hưởng thụ thắng lợi quả thật không có gì đáng trách, hiện giờ Mạc Sở Hàn chắp tay tặng tài sản bà nhà cho Lâm Tuyết, chính là món nợ nhân tình lớn bằng trời, không có cách nói nên hay không nên gì cả!

“…" Một hồi hít thở không thông giống hệt như trầm mặc, Lâm Tuyết cảm thấy không có cách nào dùng ngôn ngữ khai thông với người này, cô xoay người rời đi.

“Lâm Tuyết!" Lương Đống bất đắc dĩ lắc đầu, “Cháu không thể nể mặt mũi ông nội, thương lượng tử tế với nó sao?"

Dừng bước lại, Lâm Tuyết quay đầu, giọng cũng hơi nghẹn ngào: “Cháu không có gì để nói với bạo quân này!"

“Haizzz!" Lương Đống không thể làm gì khác hơn là nói với cháu nội, “Như vậy cũng không cách nào cùng nhau ăn cơm rồi, cháu và con bé đi đi!"

Lương Tuấn Đào đứng không nhúc nhích, Lâm Tuyết lại xoay người lại, khép hờ mắt, một hồi lâu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ông nội!"

Cho dù như thế nào, tối nay bọn họ đến chỗ ông cụ ăn cơm. Không những ăn cơm không thành, trước đó lại để cho ông cụ ăn một bụng tức. Không phải chứ, cô phát hiện mình quả thật làm kiêu rất nhiều, không biết có phải chân thực như theo lời người khác nói không – bị anh nuông chiều!

“Được rồi, chuyện bao lớn chứ!" Mã Đồng Đồng đúng lúc tiến lên kéo Lâm Tuyết, nắm tay cô, khuyên giả: “Đôi vợ chồng nào mà không gây gổ cãi nhau chứ? Nể mặt mũi ông nội, tối nay trước không náo loạn, hai người giữ lại về nhà tranh đi cãi lại!"

Cơm tối bắt đầu, thức ăn rất phong phú, nhưng không khí không cách nào náo nhiệt lên. Lâm Tuyết ngồi bên cạnh, vẻ mặt hơi thận trọng, Lương Tuấn Đào chỉ tự lo cúi đầu ăn cơm, cũng không hề gắp thức ăn hay nói gì với cô.

Chỉ có Mã Đồng Đồng vắt óc tìm mưu kế tìm chút đề tài để nói, không đến nỗi quá mức tẻ ngắt.

Ăn được một nửa thời gian như vậy, Lưu Dương cả đêm không nói gì lên tiếng, anh trực tiếp khiển trách anh họ mình: “Đào, đây chính là anh không đúng! Cho dù như thế nào anh cũng không nên khai trừ quân tịch của Lâm Tuyết…"

“Cút con mẹ mày đi!" Lương Tuấn Đào nhịn một bụng lửa vừa đúng lúc phát tiết về phía Lưu Dương: “Mày mát mẻ chỗ nào thì cút về đó đợi đi!"

“Cạch!" Lâm Tuyết để đũa xuống, cô chỉ nói một câu với Lương Đống, “Ông nội, xin lỗi, cháu ăn no!"

Lương Đống nhăn mày, một hồi lâu mới thở dài nói: “Tuổi trẻ khí thịnh!"

Lâm Tuyết nói gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Về đến nhà mới hơn tám giờ, Lưu Mỹ Quân thấy Lâm Tuyết về một mình, không khỏi mở miệng hỏi: “Tuấn Đào đâu?"

“Không biết." Lâm Tuyết nhẹ giọng đáp.

“Không biết?" Lưu Mỹ Quân lên giọng, “Sao con không hỏi nó một chút? Nào có ai làm vợ như con, không hề để tâm một chút đến chồng mình!"

Lâm Tuyết trầm mặc, đi lên lầu.

“Tính khí càng lúc càng lớn, cũng hờ hững với cả mẹ, thật sự bị Tuấn Đào làm hư rồi!" Lưu Mỹ Quân rất bất mãn, ở phía sau la hét.

Lâm Tuyết bước nhanh hơn, làm bộ như không nghe thấy.

Lên lầu, đi phòng vẽ tranh của Lương Thiên Dật trước, thấy một lớn một nhỏ dang chơi trò chơi ngón tay, thay đổi đủ loại hình dáng về phía vách tường.

Lương Thiên Dật vừa đúng rảnh rỗi nhàm chán, liền kiên nhẫn dạy Mộng Mộng.

Mộng Mộng tính tình trẻ con dĩ nhiên chơi được rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười khanh khách.

“Mộng Mộng!" Lâm Tuyết gọi con bé một tiếng, đồng thời gật đầu với Lương Thiên Dật, “Anh cả ăn cơm rồi sao?"

Lương Thiên Dật quay đầu lại hỏi: “Tuấn Đào đã trở lại?"

“Ừmh, anh ấy có chút chuyện, không cùng trở về với em!" Lâm Tuyết trả lời xong, liền cầm tay nhỏ bé của Mộng Mộng, nói, “Đi thôi! Đi tắm rửa sạch sẽ, ngủ thôi!"

“Bác Thiên Dật kêu dì Tiểu Hương tắm cho con!" Mộng Mộng vui vẻ sôi nổi, chạy đến bên cạnh Lâm Tuyết cao hứng nói lại chuyện vui vẻ đã trải qua ngày hôm nay, dĩ nhiên bao gồm trò chuyện qua video với Thạch Vũ.

Lâm Tuyết lặng nghe tiếng nói ríu rít của đứa bé, vừa nghĩ đến tâm sự của mình.

“Mẹ Lâm Tuyết!" Mộng Mộng rốt cuộc phát hiện lòng của Lâm Tuyết không ở đây, liền nhẹ giọng hỏi, “Mẹ và cha Tuấn Đào cãi nhau sao?"

Lâm Tuyết sợ hết hồn, bây giờ sao đứa nhỏ giống như yêu tinh vậy? Lưu Mỹ Quân và Lương Thiên Dật không nhìn ra cô và Lương Tuấn Đào cãi nhau, Mộng Mộng lại đã nhìn ra. Do dự một chút, cô chần chừ cân nhắc thích hợp trả lời: “Bởi vì có một ít chuyện cha mẹ không hợp ý kiến, náo loạn mấy câu."

“Ừmh." Mộng Mộng chớp cặp mắt to đen bóng, hơi hiểu ra, “Có phải cha Tuấn Đào lại muốn để cho Mộng Mộng ngủ một mình không?"

Nếu như nói giữa Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào có gì tranh chấp, đó chính là chuyện này rồi. Thật ra thì Mộng Mộng đã sớm nhìn ra chuyện cha Tuấn Đào muốn làm nhất chính là đuổi cô bé vật cản trở nhỏ bé này ra khỏi phòng ngủ của bọn họ.
Tác giả : Yên Mang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại