Ánh Sao Không Đổi Thay
Chương 4: “Đã lâu không gặp”
Có một người anh em cũng mới chia tay bạn gái gần đây, thế nên cả đám liền trêu anh ta và Mạnh Cảnh Thư không hổ là anh em, ngay cả chia tay cũng chia tay chung. Vì vậy, họ mới lên kèo này để chúc mừng hai người họ độc thân trở lại. Mấy người đàn ông ăn xong không có chuyện gì làm, họ muốn đến chỗ đặc sắc một chút, nhưng tên A Khánh mới chia tay lại không có tâm trạng đến đó nên họ lại tới chỗ cũ, uống rượu đánh bài.
Có người trêu anh ta: “A Khánh à, cậu đừng có mặt ủ mày chau vậy chứ, cậu học hỏi anh Mạnh của chúng ta xíu đi. Người ta cũng hẹn hò nhiều năm rồi nhưng nói chia tay là chia tay ngay đó, đã vậy còn bị người nào đó lên Weibo tuyên bố là bị cậu ta phụ tình rồi để cho đám fans kia mắng là tra nam, nhưng cậu nhìn cậu ta đi, ngay cả mày còn không thèm nhíu nữa kìa. Còn người kia nhà cậu quản nghiêm như vậy, bây giờ không phải là được thả lỏng rồi sao?"
A Khánh mắng người nọ: “Cút! Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu."
Còn Mạnh Cảnh Thư lại không tiếp lời.
Ngụy Triển Phong rót rượu cho A Khánh: “A Khánh cậu cũng đừng tức giận mà, lão Tô cậu ta hay nói nhảm vậy thôi, còn lão Mạnh… này lão Mạnh, cậu nhìn cái gì vậy?"
Mạnh Cảnh Thư bỗng chốc thu hồi tầm mắt: “Ngắm cảnh."
Ngụy Triển Phong tỏ vẻ nghi ngờ: “Ngắm cảnh gì cơ? Tới đây cả trăm lần rồi còn chưa nhìn chán nữa hả?"
Đồng Hạo lập tức sửa đúng: “Chỗ này của tôi mới khai trương một năm thôi, mà các cậu về nước mới được nửa năm nên tuyệt đối không có chuyện đến mấy trăm lần đâu."
“……"
Đánh được vài ván bài, mấy người đàn ông đều đã thấy hơi chán, lão Tô thấy ở phía bên kia của tấm kính vô cùng náo nhiệt bèn đề nghị xuống lầu chơi: “Mấy cô nàng tới đây hôm nay trông cũng xinh phết."
Mạnh Cảnh Thư vẫn luôn thất thần, lúc này đột nhiên đứng lên, sải bước ra ngoài.
“Tôi có việc, đi trước đây."
Đợi anh đi rồi, lão Tô mới hỏi: “Lão Ngụy, bộ Thụ Phong của các cậu bận lắm hả?"
Theo như tính tình lạnh nhạt lẫn tình trạng mới chia tay của Mạnh Cảnh Thư thì lão Tô thật sự không nghĩ ra nửa đêm nửa hôm còn có chuyện gì khiến anh phải đi gấp như vậy trừ công việc.
Ngụy Triển Phong đẩy kính một cái: “Chắc là có việc riêng."
……
Mạnh Cảnh Thư tự nhiên ngồi xuống, nhân viên phục vụ bưng ba ly nước đến đây, của hai người đàn ông đều là rượu giống nhau, bên trong có mấy viên đá, ngoài ra không có trang trí gì thêm, còn ở trước mặt Khương Nghênh là một ly nước chanh.
Khương Nghênh: “……"
Người nọ nhướng mày: “Tổng giám đốc Mạnh và người đẹp này quen nhau à?"
Mạnh Cảnh Thư gật đầu: “Ừ, chúng tôi đang quen nhau."
Khương Nghênh nhếch môi một cái.
Tổng giám đốc Hồng bừng tỉnh, lúc nhìn họ, ánh mắt anh ta mang vẻ mỉa mai như đang xem kịch hay: “Xem ra Tổng giám đốc Mạnh đổi gu rồi nhỉ, cũng khó trách."
Tất nhiên Khương Nghênh hiểu anh ta đang nói gì nên trong lòng thấy hơi khó chịu.
Cô nhìn anh ta chằm chằm, cười nói: “Cũng chỉ là chơi đùa thôi mà." Rồi hất cằm chỉ chỉ tay trái của anh ta, “Chẳng phải Tổng giám đốc Hồng cũng muốn đổi gu nên mới tháo nhẫn xuống đó sao?"
Người đàn ông chợt nhìn lại tay mình, trên ngón áp út có một vết hằn màu trắng.
Anh ta lúng túng cười khan hai tiếng rồi giấu tay xuống dưới bàn: “Người đẹp này thú vị thật đấy, Tổng giám đốc Mạnh đúng là có mắt nhìn mà."
Mạnh Cảnh Thư liếc Khương Nghênh một cái, anh hơi bất ngờ nhưng lại không biểu hiện ra mà lại không mặn không nhạt hàn huyên vài câu với Tổng giám đốc Hồng, giống như hoàn toàn không nghe thấy câu mỉa mai vừa rồi.
Nhưng anh ta làm sao còn ngồi nổi nữa, bèn vội vã tìm cớ đi mất. Mạnh Cảnh Thư đứng dậy tạm biệt anh ta, đúng lúc này bạn của Tổng giám đốc Hồng đến tìm anh ta. Đó là một cô gái mặc váy bó sát gợi cảm, khi cô ta nhìn sang Mạnh Cảnh Thư thì không dời mắt được nữa.
Ba người họ đứng nói chuyện, Khương Nghênh cảm thấy không khí đều bị họ chiếm hết nên hô hấp không thông, trong lòng bực bội vô cùng.
Tên Mạnh Cảnh Thư này đúng là quá đáng mà.
Cô không biết giữa anh và Phó Huyên có vấn đề gì nhưng cô nhìn ra được anh đã sớm muốn chia tay rồi. Đêm đó anh cúp máy với vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ, cố ý làm cho Phó Huyên biết rằng tối đó anh sẽ không về ngủ.
Vì muốn chia tay nên mới ngủ với cô.
Anh lợi dụng chuyện này để làm một mồi lửa.
Anh lợi dụng cô.
Đã thế còn khiến cô xui cả tuần nữa.
Bây giờ lại tới làm phiền cô!
Còn cố ý gọi nước chanh để cười nhạo cô!
Mẹ nó, ai lại uống nước chanh khi đến quán bar chứ??!
Cô bực mình uống một ngụm nước chanh nhưng lại thấy nó quá nhạt. Thế là dưới sự tức giận, cô cầm lấy ly rượu của Mạnh Cảnh Thư rồi uống một hơi cạn sạch.
“……"
Mặt cô nóng như thiêu đốt, cảnh tượng trước mắt hơi lay động, sau đó chìm chìm nổi nổi như đang ở trên mặt nước.
Trước khi ý thức của Khương Nghênh hoàn toàn tan rã, trong lòng cô chỉ còn một ý nghĩ: “Bộ Mạnh Cảnh Thư muốn mưu sát tên kia à?"
Chào hỏi làm quen một lát cũng chỉ mất hai phút. Lúc hai người kia rời đi, Mạnh Cảnh Thư đang nghĩ muốn nói gì đó với Khương Nghênh nhưng vừa xoay người lại thì không khỏi sửng sốt.
Ly rượu của anh đã trống rỗng, còn ánh mắt của Khương Nghênh thì lại mơ mơ màng màng.
“Em uống rồi hả?"
Sự thật ở ngay trước mắt nhưng Mạnh Cảnh Thư vẫn không nhịn được mà hỏi một câu. Rượu mà anh lấy không phải để uống chơi mà là rượu mạnh thứ thiệt, đàn ông thường dùng thứ này để ra oai phủ đầu với nhau.
Rốt cuộc cô có học được gì trong mấy năm sau khi tốt nghiệp không vậy? Với một tên đàn ông xa lạ mà muốn nói là nói, không biết đó là rượu gì mà nói uống là uống ngay.
Anh giống như thầy chủ nhiệm đang rầu rĩ vì phát hiện học trò ngoan của mình yêu sớm vậy.
Mạnh Cảnh Thư khom người, vỗ vỗ mặt Khương Nghênh: “Khương Nghênh, nói gì đi."
Khương Nghênh nắm chặt di động, cô trừng anh, sau một lúc lâu thì nặn ra mấy chữ: “Khó uống muốn chết!"
Mạnh Cảnh Thư: “……"
Vốn dĩ đâu phải để cho em uống, người ta gọi cho nước chanh thì không uống mà một hai cứ học theo người ta uống rượu.
Nhưng anh phải so đo với một con ma men thế nào đây?
Vừa rồi anh thấy cô ăn mặc phông phanh, lại bị Tổng giám đốc Hồng phong lưu có tiếng tiếp cận, anh sợ cô gặp chuyện nên mới đến đây, nào ngờ bây giờ lại biến thành cảnh này. Nếu cứ để cô ngồi đây đợi thì e là sẽ bị người ta nhặt đi mất.
Mạnh Cảnh Thư bèn mặc áo khoác vào cho cô rồi ôm vai cô đỡ người dậy. Tay chân Khương Nghênh đã chẳng còn sức nhưng vẫn giãy giụa phản kháng.
Anh gần như ôm lấy cô: “Đừng lộn xộn nữa, tôi đưa em về."
Nhưng đột nhiên tay anh bị người phía sau kéo lại, sau đó một người phụ nữ hét về phía anh: “Mẹ nó, anh buông tay ra cho tôi!"
Khương Nghênh nghe thấy giọng nói này liền vùng ra rồi nhào cả người qua đó: “Phỉ Phỉ… Tớ chóng mặt quá à Phỉ Phỉ…"
Hoàng Ngạn Phỉ lảo đảo đỡ lấy Khương Nghênh, lúc này cô mới thấy rõ mặt người đàn ông, không khỏi trợn mắt há mồm: “Ặc… Mạnh Cảnh Thư?"
Mạnh Cảnh Thư cũng khựng lại, ban nãy do cách khá xa nên không thấy rõ người đi chung với Khương Nghênh, bây giờ anh mới nhớ đây cũng là bạn học thời cấp ba của mình: “Hoàng Ngạn Phỉ."
Khương Nghênh cứ không an phận mà nhích tới nhích lui, người cô nghiêng sang một bên, suýt chút nữa là khiến Hoàng Ngạn Phỉ cũng ngã theo. Mạnh Cảnh Thư đành phải nâng cô dậy, nhưng cô lại không muốn buông tay Hoàng Ngạn Phỉ khiến cho cả ba người đều lóng ngóng tay chân.
Mạnh Cảnh Thư nhíu mày hỏi: “Cậu có thể đưa cô ấy về không?"
Hoàng Ngạn Phỉ nghĩ đến giọng điệu của Khương Nghênh tối qua lẫn những năm tháng cô nói về người đàn ông trước mắt này. Thế là cô khó xử đáp: “Tôi không nhớ chính xác địa chỉ nhà của cậu ấy."
Mạnh Cảnh Thư nhanh chóng quyết định: “Vậy để tôi lo cho cô ấy, như vậy có được không?"
Hoàng Ngạn Phỉ khách sáo cười cười: “Vậy thì làm phiền anh rồi."
Khương Nghênh say đến mơ mơ màng màng, Mạnh Cảnh Thư phải phí chút sức mới kéo được cô ra khỏi người Hoàng Ngạn Phỉ giống như bẻ một cái bánh dày.
Sau khi lên xe, Khương Nghênh vẫn ngồi không yên, cô ngã thẳng lên đôi chân săn chắc của người đàn ông, chạm phải chỗ cứng rắn của Mạnh Cảnh Thư, cô liền nhíu mày. Anh gọi cô, cô cũng không phản ứng. Anh sợ để cô nằm như vậy đè phải dạ dày sẽ muốn ói nên kéo cô dậy, vòng tay qua người cô để cô ngồi dựa vào ngực mình.
Anh hỏi: “Khương Nghênh, nhà em ở đâu?"
Khương Nghênh nhắm mắt, một lúc lâu sau mới lúng búng nói: “…. không nói cho anh biết đâu…."
Mạnh Cảnh Thư vừa tức vừa buồn cười.
Cô vậy mà cũng biết đề phòng quá nhỉ?
Anh ôm cô như vậy nên cái gì cũng có thể sờ được.
Từ trước đến giờ anh chưa từng chăm sóc ai chứ đừng nói chi một con ma men, thế nên giờ phút này anh chợt nổi hứng đùa giỡn.
“Khương Nghênh, tôi là ai?"
“……đồ sát …… gái."
“Cái gì? Em nói lớn chút đi."
“…… Đồ sát gái ngu đần này! Anh điếc hả! Rác rưởi!"
Mạnh Cảnh Thư: “……"
Tài xế ở đằng trước không nhịn được cười.
Mạnh Cảnh Thư hít sâu.
Được lắm. Em chờ đi.
Đợi em tỉnh rượu rồi tôi từ từ tính với em.
……
Mạnh Cảnh Thư ngủ đến nửa đêm thì thoáng nghe thấy tiếng nước, tiếp theo đó là những tiếng bước chân hỗn loạn. Khi mấy giọt nước to bắn lên chân anh thì đồng thời ở giường bên cũng vang lên một tiếng bịch.
Sau đó, cả thế giới lại khôi phục sự yên tĩnh.
……
Mạnh Cảnh Thư kiềm lại tính tình, anh đứng dậy đi tới bên giường kiểm tra, giơ tay sờ lên mái tóc dài của người phụ nữ.
Ướt nhẹp.
Gội đầu xong cũng không thèm sấy mà đi thẳng ra ngoài làm gối đầu cũng ướt luôn.
“Khương Nghênh, sấy khô tóc rồi hẵng ngủ tiếp." Anh đẩy đẩy người trên giường.
Khương Nghênh vẫn không nhúc nhích.
Anh đặt một phòng gia đình, mình ngủ giường lớn và để cho con ma men ngủ giường nhỏ. Giờ phút này cô cuộn tròn người trông khá đáng thương.
Mạnh Cảnh Thư đứng bên mép giường nhìn cô một lúc lâu.
Sự giằng co không hề có một tí đáp lại này giống như đánh một quyền vào bông vậy.
Nếu cứ để cô ngủ như vậy thì e là ngày mai cô sẽ nhức đầu.
Đây là lần đầu hầu hạ người khác khiến Mạnh thiếu gia rất khó chịu, từ khi bị đánh thức đến giờ chân mày anh vẫn luôn nhíu chặt. Anh cầm máy sấy đi tới mép giường rồi ấn nút mở. Ngoại trừ mới đầu Khương Nghênh hơi cựa quậy ra thì cô khá yên tĩnh, dưới làn hơi nóng, cô ngủ say y như một con heo.
Nhưng lông mày Mạnh Cảnh Thư lại càng nhíu chặt hơn.
Tại sao sấy năm phút rồi mà vẫn còn ướt như vậy chứ? Bình thường anh tùy tiện gẩy hai ba cái là khô rồi.
Anh bèn tắt máy sấy và suy nghĩ về vấn đề diện tích bốc hơi. Sau đó, anh quyết định gác đầu Khương Nghênh lên đùi mình rồi sấy lại lần nữa, quả nhiên có hiệu quả.
Mái tóc đen xõa tung trên đùi người đàn ông, từ một chùm từ từ bung ra thành từng sợi một. Đúng lúc này, Khương Nghênh nghểnh cổ, rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Ban đầu cô vẫn không mở mắt, chỉ là cảm thấy không thoải mái nên cứ dụi tới dụi lui. Do còn chưa tỉnh táo hẳn nên cô không nghĩ ra vì sao gối đầu lại cứng như vậy, thậm chí cô còn giơ tay nắm lấy nó.
Mạnh Cảnh Thư không thể nhịn được nữa, anh đặt máy sấy sang một bên rồi chộp lấy bả vai cô lay mấy cái. Bờ vai của người phụ nữ mảnh khảnh mịn màng, một góc áo choàng tắm trễ xuống, Mạnh Cảnh Thư liếm răng, giơ tay kéo lên cho cô.
Con ma men ngốc nghếch cuối cùng cũng phát hiện ra bên mép giường có một người khác. Cô mở mắt ra muốn mắng anh, nói với anh rằng lay người ta một cách bạo lực như vậy là không đúng.
Ai ngờ cô vừa hung dữ trừng anh thì lại đối diện với dáng vẻ dù bận vẫn ung dung của Mạnh Cảnh Thư, chỉ thấy anh rũ mắt, tròng mắt sâu thẳm.
Hai người đối mặt với nhau.
Giống như cốt thép đấu với sắt, ai chớp mắt thì người đó thua.
Nhưng lực chú ý của Khương Nghênh lại không đặt trên trò chơi này, bởi vì cô bị gương mặt trong tầm mắt này đánh trúng rồi. Góc độ và khoảng cách này khiến đầu óc cô trống rỗng trong nháy mắt, những câu muốn dùng để mắng anh vừa rồi cô cũng quên mất tiêu.
Vốn dĩ Mạnh Cảnh Thư muốn phê bình cô vài câu để cô biết không thể tùy tiện bắt chuyện và uống rượu như vậy nữa. Nhưng khi anh trông thấy ánh mắt của cô dần trở nên mơ màng thì anh biết mình đã nghĩ sai rồi.
Sự giằng co giữa nam và nữ sẽ chỉ làm cho bầu không khí càng nóng lên mà thôi.
Anh hắng giọng nói: “Em quay qua bên kia để tôi sấy phía sau cho khô đã."
Hiển nhiên cô vẫn còn say nên chỉ đáp “à" một tiếng rồi nghe lời xoay người qua.
Tóc cô dày và rất mượt. Anh thất thần sấy khô tóc cho cô rồi cất máy sấy đi, nhưng cảm giác mềm mại như có hàng vạn sợi tơ lướt qua vẫn còn quanh quẩn trong lòng bàn tay. Mạnh Cảnh Thư ngây người trong giây lát, bấy giờ mới nhớ ra giường của cô đã bị tóc làm ướt rồi.
Mạnh Cảnh Thư nói với cô: “Giường em ướt rồi."
Trong đầu anh lại xuất hiện cảnh tượng cấm trẻ em nào đó.
Khương Nghênh bò dậy, cô không hiểu câu này lắm.
Mạnh Cảnh Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mê mang của cô, sau đó dứt khoát nắm tay cô ấn vào khăn trải giường ướt đẫm.
Cô vừa chạm vào liền rụt mạnh tay lại, tức giận nhìn anh, im lặng biểu đạt sự không hài lòng của mình.
Mạnh Cảnh Thư: “Em còn muốn ngủ giường này không?"
Khương Nghênh lắc đầu.
Mạnh Cảnh Thư hất cằm lên: “Vậy ngủ bên kia nhé?"
Khương Nghênh nhìn qua thì thấy một cái giường lớn, cô nhìn lại thân hình nho nhỏ của mình rồi gật đầu ngay tắp lự.
Người đàn ông nhìn cô một cách sâu xa: “Là tự em nói đó nhé."
Con ma men không hề phát hiện ra.
Hai người chuyển qua giường lớn. Khương Nghênh chui vào chăn, Mạnh Cảnh Thư liếc cô một cái rồi cũng xốc chăn lên nằm vào. Anh rướn người qua Khương Nghênh để tắt đèn.
Nửa khuôn mặt của Khương Nghênh bị cái bóng của anh bao trùm, trong không gian tranh sáng tranh tối, khuôn mặt thanh tú của anh có vẻ không chân thật. Cô khẽ nói câu đầu tiên từ khi tỉnh lại đến giờ.
“Lâu rồi không gặp cậu."
Mạnh Cảnh Thư khựng lại.
Trong bóng tối, gương mặt trắng nõn lẫn ánh mắt đen láy của Khương Nghênh đang nhìn anh.
Giống như một giấc mơ.
Hầu kết của anh lăn lên xuống, cả căn phòng là một mảnh tối tăm.
Anh mang theo thân nhiệt nóng bỏng tìm đến người đang nằm trong chăn, cất giọng khàn khàn.
“Ngày mai em nhất định phải kỹ, là em quyến rũ tôi trước."
Ngụy Triển Phong từng cười cợt bảo anh bị lãnh cảm, nhưng sự thật lại không phải như thế. Ở tuổi này của anh, cả thể lực lẫn nhu cầu đều rất bình thường, nhất là vào mấy tháng trước, tần suất phát tiết tinh lực của anh cũng vô cùng khỏe mạnh.
Tình dục đối với anh mà nói là ngoài khoái cảm có được vào khoảnh khắc xúc động ấy ra thì sau khi kết thúc, anh sẽ không thường xuyên nhớ đến nữa. Vì vậy, anh thầm cảm thấy khinh thường đầu óc của đám Ngụy Triển Phong và lão Nhị, anh cảm thấy họ giống như mấy đứa học sinh chưa từng nhìn thấy phụ nữ vậy.
Nhưng mà dường như đêm nay đã lật đổ toàn bộ thế giới quan của anh.
Khương Nghênh lúc say rượu nhiệt tình vô cùng, cơ thể mảnh khảnh mềm mại đến mức không thể tưởng tượng được. Lúc này, người trong lòng anh tựa như một dòng nước ấm áp.
Cồn khiến cô trở nên thành thật, phản ứng của cơ thể khá trực tiếp. Giọng nói ngọt ngào run rẩy thốt ra từ cổ họng cô lọt vào tai Mạnh Cảnh Thư khiến cả người anh tê dại.
Không biết là bộ phận nào đã đụng trúng điểm hưng phấn của anh khiến lòng tham của anh trở thành không đáy.
Trăng sáng ở trên cao chiếu rọi cảnh tượng triền miên này.
Cái gì gọi là ‘đêm nay vẫn chưa kết thúc’, anh đã bắt đầu hiểu rồi.
Có người trêu anh ta: “A Khánh à, cậu đừng có mặt ủ mày chau vậy chứ, cậu học hỏi anh Mạnh của chúng ta xíu đi. Người ta cũng hẹn hò nhiều năm rồi nhưng nói chia tay là chia tay ngay đó, đã vậy còn bị người nào đó lên Weibo tuyên bố là bị cậu ta phụ tình rồi để cho đám fans kia mắng là tra nam, nhưng cậu nhìn cậu ta đi, ngay cả mày còn không thèm nhíu nữa kìa. Còn người kia nhà cậu quản nghiêm như vậy, bây giờ không phải là được thả lỏng rồi sao?"
A Khánh mắng người nọ: “Cút! Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu."
Còn Mạnh Cảnh Thư lại không tiếp lời.
Ngụy Triển Phong rót rượu cho A Khánh: “A Khánh cậu cũng đừng tức giận mà, lão Tô cậu ta hay nói nhảm vậy thôi, còn lão Mạnh… này lão Mạnh, cậu nhìn cái gì vậy?"
Mạnh Cảnh Thư bỗng chốc thu hồi tầm mắt: “Ngắm cảnh."
Ngụy Triển Phong tỏ vẻ nghi ngờ: “Ngắm cảnh gì cơ? Tới đây cả trăm lần rồi còn chưa nhìn chán nữa hả?"
Đồng Hạo lập tức sửa đúng: “Chỗ này của tôi mới khai trương một năm thôi, mà các cậu về nước mới được nửa năm nên tuyệt đối không có chuyện đến mấy trăm lần đâu."
“……"
Đánh được vài ván bài, mấy người đàn ông đều đã thấy hơi chán, lão Tô thấy ở phía bên kia của tấm kính vô cùng náo nhiệt bèn đề nghị xuống lầu chơi: “Mấy cô nàng tới đây hôm nay trông cũng xinh phết."
Mạnh Cảnh Thư vẫn luôn thất thần, lúc này đột nhiên đứng lên, sải bước ra ngoài.
“Tôi có việc, đi trước đây."
Đợi anh đi rồi, lão Tô mới hỏi: “Lão Ngụy, bộ Thụ Phong của các cậu bận lắm hả?"
Theo như tính tình lạnh nhạt lẫn tình trạng mới chia tay của Mạnh Cảnh Thư thì lão Tô thật sự không nghĩ ra nửa đêm nửa hôm còn có chuyện gì khiến anh phải đi gấp như vậy trừ công việc.
Ngụy Triển Phong đẩy kính một cái: “Chắc là có việc riêng."
……
Mạnh Cảnh Thư tự nhiên ngồi xuống, nhân viên phục vụ bưng ba ly nước đến đây, của hai người đàn ông đều là rượu giống nhau, bên trong có mấy viên đá, ngoài ra không có trang trí gì thêm, còn ở trước mặt Khương Nghênh là một ly nước chanh.
Khương Nghênh: “……"
Người nọ nhướng mày: “Tổng giám đốc Mạnh và người đẹp này quen nhau à?"
Mạnh Cảnh Thư gật đầu: “Ừ, chúng tôi đang quen nhau."
Khương Nghênh nhếch môi một cái.
Tổng giám đốc Hồng bừng tỉnh, lúc nhìn họ, ánh mắt anh ta mang vẻ mỉa mai như đang xem kịch hay: “Xem ra Tổng giám đốc Mạnh đổi gu rồi nhỉ, cũng khó trách."
Tất nhiên Khương Nghênh hiểu anh ta đang nói gì nên trong lòng thấy hơi khó chịu.
Cô nhìn anh ta chằm chằm, cười nói: “Cũng chỉ là chơi đùa thôi mà." Rồi hất cằm chỉ chỉ tay trái của anh ta, “Chẳng phải Tổng giám đốc Hồng cũng muốn đổi gu nên mới tháo nhẫn xuống đó sao?"
Người đàn ông chợt nhìn lại tay mình, trên ngón áp út có một vết hằn màu trắng.
Anh ta lúng túng cười khan hai tiếng rồi giấu tay xuống dưới bàn: “Người đẹp này thú vị thật đấy, Tổng giám đốc Mạnh đúng là có mắt nhìn mà."
Mạnh Cảnh Thư liếc Khương Nghênh một cái, anh hơi bất ngờ nhưng lại không biểu hiện ra mà lại không mặn không nhạt hàn huyên vài câu với Tổng giám đốc Hồng, giống như hoàn toàn không nghe thấy câu mỉa mai vừa rồi.
Nhưng anh ta làm sao còn ngồi nổi nữa, bèn vội vã tìm cớ đi mất. Mạnh Cảnh Thư đứng dậy tạm biệt anh ta, đúng lúc này bạn của Tổng giám đốc Hồng đến tìm anh ta. Đó là một cô gái mặc váy bó sát gợi cảm, khi cô ta nhìn sang Mạnh Cảnh Thư thì không dời mắt được nữa.
Ba người họ đứng nói chuyện, Khương Nghênh cảm thấy không khí đều bị họ chiếm hết nên hô hấp không thông, trong lòng bực bội vô cùng.
Tên Mạnh Cảnh Thư này đúng là quá đáng mà.
Cô không biết giữa anh và Phó Huyên có vấn đề gì nhưng cô nhìn ra được anh đã sớm muốn chia tay rồi. Đêm đó anh cúp máy với vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ, cố ý làm cho Phó Huyên biết rằng tối đó anh sẽ không về ngủ.
Vì muốn chia tay nên mới ngủ với cô.
Anh lợi dụng chuyện này để làm một mồi lửa.
Anh lợi dụng cô.
Đã thế còn khiến cô xui cả tuần nữa.
Bây giờ lại tới làm phiền cô!
Còn cố ý gọi nước chanh để cười nhạo cô!
Mẹ nó, ai lại uống nước chanh khi đến quán bar chứ??!
Cô bực mình uống một ngụm nước chanh nhưng lại thấy nó quá nhạt. Thế là dưới sự tức giận, cô cầm lấy ly rượu của Mạnh Cảnh Thư rồi uống một hơi cạn sạch.
“……"
Mặt cô nóng như thiêu đốt, cảnh tượng trước mắt hơi lay động, sau đó chìm chìm nổi nổi như đang ở trên mặt nước.
Trước khi ý thức của Khương Nghênh hoàn toàn tan rã, trong lòng cô chỉ còn một ý nghĩ: “Bộ Mạnh Cảnh Thư muốn mưu sát tên kia à?"
Chào hỏi làm quen một lát cũng chỉ mất hai phút. Lúc hai người kia rời đi, Mạnh Cảnh Thư đang nghĩ muốn nói gì đó với Khương Nghênh nhưng vừa xoay người lại thì không khỏi sửng sốt.
Ly rượu của anh đã trống rỗng, còn ánh mắt của Khương Nghênh thì lại mơ mơ màng màng.
“Em uống rồi hả?"
Sự thật ở ngay trước mắt nhưng Mạnh Cảnh Thư vẫn không nhịn được mà hỏi một câu. Rượu mà anh lấy không phải để uống chơi mà là rượu mạnh thứ thiệt, đàn ông thường dùng thứ này để ra oai phủ đầu với nhau.
Rốt cuộc cô có học được gì trong mấy năm sau khi tốt nghiệp không vậy? Với một tên đàn ông xa lạ mà muốn nói là nói, không biết đó là rượu gì mà nói uống là uống ngay.
Anh giống như thầy chủ nhiệm đang rầu rĩ vì phát hiện học trò ngoan của mình yêu sớm vậy.
Mạnh Cảnh Thư khom người, vỗ vỗ mặt Khương Nghênh: “Khương Nghênh, nói gì đi."
Khương Nghênh nắm chặt di động, cô trừng anh, sau một lúc lâu thì nặn ra mấy chữ: “Khó uống muốn chết!"
Mạnh Cảnh Thư: “……"
Vốn dĩ đâu phải để cho em uống, người ta gọi cho nước chanh thì không uống mà một hai cứ học theo người ta uống rượu.
Nhưng anh phải so đo với một con ma men thế nào đây?
Vừa rồi anh thấy cô ăn mặc phông phanh, lại bị Tổng giám đốc Hồng phong lưu có tiếng tiếp cận, anh sợ cô gặp chuyện nên mới đến đây, nào ngờ bây giờ lại biến thành cảnh này. Nếu cứ để cô ngồi đây đợi thì e là sẽ bị người ta nhặt đi mất.
Mạnh Cảnh Thư bèn mặc áo khoác vào cho cô rồi ôm vai cô đỡ người dậy. Tay chân Khương Nghênh đã chẳng còn sức nhưng vẫn giãy giụa phản kháng.
Anh gần như ôm lấy cô: “Đừng lộn xộn nữa, tôi đưa em về."
Nhưng đột nhiên tay anh bị người phía sau kéo lại, sau đó một người phụ nữ hét về phía anh: “Mẹ nó, anh buông tay ra cho tôi!"
Khương Nghênh nghe thấy giọng nói này liền vùng ra rồi nhào cả người qua đó: “Phỉ Phỉ… Tớ chóng mặt quá à Phỉ Phỉ…"
Hoàng Ngạn Phỉ lảo đảo đỡ lấy Khương Nghênh, lúc này cô mới thấy rõ mặt người đàn ông, không khỏi trợn mắt há mồm: “Ặc… Mạnh Cảnh Thư?"
Mạnh Cảnh Thư cũng khựng lại, ban nãy do cách khá xa nên không thấy rõ người đi chung với Khương Nghênh, bây giờ anh mới nhớ đây cũng là bạn học thời cấp ba của mình: “Hoàng Ngạn Phỉ."
Khương Nghênh cứ không an phận mà nhích tới nhích lui, người cô nghiêng sang một bên, suýt chút nữa là khiến Hoàng Ngạn Phỉ cũng ngã theo. Mạnh Cảnh Thư đành phải nâng cô dậy, nhưng cô lại không muốn buông tay Hoàng Ngạn Phỉ khiến cho cả ba người đều lóng ngóng tay chân.
Mạnh Cảnh Thư nhíu mày hỏi: “Cậu có thể đưa cô ấy về không?"
Hoàng Ngạn Phỉ nghĩ đến giọng điệu của Khương Nghênh tối qua lẫn những năm tháng cô nói về người đàn ông trước mắt này. Thế là cô khó xử đáp: “Tôi không nhớ chính xác địa chỉ nhà của cậu ấy."
Mạnh Cảnh Thư nhanh chóng quyết định: “Vậy để tôi lo cho cô ấy, như vậy có được không?"
Hoàng Ngạn Phỉ khách sáo cười cười: “Vậy thì làm phiền anh rồi."
Khương Nghênh say đến mơ mơ màng màng, Mạnh Cảnh Thư phải phí chút sức mới kéo được cô ra khỏi người Hoàng Ngạn Phỉ giống như bẻ một cái bánh dày.
Sau khi lên xe, Khương Nghênh vẫn ngồi không yên, cô ngã thẳng lên đôi chân săn chắc của người đàn ông, chạm phải chỗ cứng rắn của Mạnh Cảnh Thư, cô liền nhíu mày. Anh gọi cô, cô cũng không phản ứng. Anh sợ để cô nằm như vậy đè phải dạ dày sẽ muốn ói nên kéo cô dậy, vòng tay qua người cô để cô ngồi dựa vào ngực mình.
Anh hỏi: “Khương Nghênh, nhà em ở đâu?"
Khương Nghênh nhắm mắt, một lúc lâu sau mới lúng búng nói: “…. không nói cho anh biết đâu…."
Mạnh Cảnh Thư vừa tức vừa buồn cười.
Cô vậy mà cũng biết đề phòng quá nhỉ?
Anh ôm cô như vậy nên cái gì cũng có thể sờ được.
Từ trước đến giờ anh chưa từng chăm sóc ai chứ đừng nói chi một con ma men, thế nên giờ phút này anh chợt nổi hứng đùa giỡn.
“Khương Nghênh, tôi là ai?"
“……đồ sát …… gái."
“Cái gì? Em nói lớn chút đi."
“…… Đồ sát gái ngu đần này! Anh điếc hả! Rác rưởi!"
Mạnh Cảnh Thư: “……"
Tài xế ở đằng trước không nhịn được cười.
Mạnh Cảnh Thư hít sâu.
Được lắm. Em chờ đi.
Đợi em tỉnh rượu rồi tôi từ từ tính với em.
……
Mạnh Cảnh Thư ngủ đến nửa đêm thì thoáng nghe thấy tiếng nước, tiếp theo đó là những tiếng bước chân hỗn loạn. Khi mấy giọt nước to bắn lên chân anh thì đồng thời ở giường bên cũng vang lên một tiếng bịch.
Sau đó, cả thế giới lại khôi phục sự yên tĩnh.
……
Mạnh Cảnh Thư kiềm lại tính tình, anh đứng dậy đi tới bên giường kiểm tra, giơ tay sờ lên mái tóc dài của người phụ nữ.
Ướt nhẹp.
Gội đầu xong cũng không thèm sấy mà đi thẳng ra ngoài làm gối đầu cũng ướt luôn.
“Khương Nghênh, sấy khô tóc rồi hẵng ngủ tiếp." Anh đẩy đẩy người trên giường.
Khương Nghênh vẫn không nhúc nhích.
Anh đặt một phòng gia đình, mình ngủ giường lớn và để cho con ma men ngủ giường nhỏ. Giờ phút này cô cuộn tròn người trông khá đáng thương.
Mạnh Cảnh Thư đứng bên mép giường nhìn cô một lúc lâu.
Sự giằng co không hề có một tí đáp lại này giống như đánh một quyền vào bông vậy.
Nếu cứ để cô ngủ như vậy thì e là ngày mai cô sẽ nhức đầu.
Đây là lần đầu hầu hạ người khác khiến Mạnh thiếu gia rất khó chịu, từ khi bị đánh thức đến giờ chân mày anh vẫn luôn nhíu chặt. Anh cầm máy sấy đi tới mép giường rồi ấn nút mở. Ngoại trừ mới đầu Khương Nghênh hơi cựa quậy ra thì cô khá yên tĩnh, dưới làn hơi nóng, cô ngủ say y như một con heo.
Nhưng lông mày Mạnh Cảnh Thư lại càng nhíu chặt hơn.
Tại sao sấy năm phút rồi mà vẫn còn ướt như vậy chứ? Bình thường anh tùy tiện gẩy hai ba cái là khô rồi.
Anh bèn tắt máy sấy và suy nghĩ về vấn đề diện tích bốc hơi. Sau đó, anh quyết định gác đầu Khương Nghênh lên đùi mình rồi sấy lại lần nữa, quả nhiên có hiệu quả.
Mái tóc đen xõa tung trên đùi người đàn ông, từ một chùm từ từ bung ra thành từng sợi một. Đúng lúc này, Khương Nghênh nghểnh cổ, rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Ban đầu cô vẫn không mở mắt, chỉ là cảm thấy không thoải mái nên cứ dụi tới dụi lui. Do còn chưa tỉnh táo hẳn nên cô không nghĩ ra vì sao gối đầu lại cứng như vậy, thậm chí cô còn giơ tay nắm lấy nó.
Mạnh Cảnh Thư không thể nhịn được nữa, anh đặt máy sấy sang một bên rồi chộp lấy bả vai cô lay mấy cái. Bờ vai của người phụ nữ mảnh khảnh mịn màng, một góc áo choàng tắm trễ xuống, Mạnh Cảnh Thư liếm răng, giơ tay kéo lên cho cô.
Con ma men ngốc nghếch cuối cùng cũng phát hiện ra bên mép giường có một người khác. Cô mở mắt ra muốn mắng anh, nói với anh rằng lay người ta một cách bạo lực như vậy là không đúng.
Ai ngờ cô vừa hung dữ trừng anh thì lại đối diện với dáng vẻ dù bận vẫn ung dung của Mạnh Cảnh Thư, chỉ thấy anh rũ mắt, tròng mắt sâu thẳm.
Hai người đối mặt với nhau.
Giống như cốt thép đấu với sắt, ai chớp mắt thì người đó thua.
Nhưng lực chú ý của Khương Nghênh lại không đặt trên trò chơi này, bởi vì cô bị gương mặt trong tầm mắt này đánh trúng rồi. Góc độ và khoảng cách này khiến đầu óc cô trống rỗng trong nháy mắt, những câu muốn dùng để mắng anh vừa rồi cô cũng quên mất tiêu.
Vốn dĩ Mạnh Cảnh Thư muốn phê bình cô vài câu để cô biết không thể tùy tiện bắt chuyện và uống rượu như vậy nữa. Nhưng khi anh trông thấy ánh mắt của cô dần trở nên mơ màng thì anh biết mình đã nghĩ sai rồi.
Sự giằng co giữa nam và nữ sẽ chỉ làm cho bầu không khí càng nóng lên mà thôi.
Anh hắng giọng nói: “Em quay qua bên kia để tôi sấy phía sau cho khô đã."
Hiển nhiên cô vẫn còn say nên chỉ đáp “à" một tiếng rồi nghe lời xoay người qua.
Tóc cô dày và rất mượt. Anh thất thần sấy khô tóc cho cô rồi cất máy sấy đi, nhưng cảm giác mềm mại như có hàng vạn sợi tơ lướt qua vẫn còn quanh quẩn trong lòng bàn tay. Mạnh Cảnh Thư ngây người trong giây lát, bấy giờ mới nhớ ra giường của cô đã bị tóc làm ướt rồi.
Mạnh Cảnh Thư nói với cô: “Giường em ướt rồi."
Trong đầu anh lại xuất hiện cảnh tượng cấm trẻ em nào đó.
Khương Nghênh bò dậy, cô không hiểu câu này lắm.
Mạnh Cảnh Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mê mang của cô, sau đó dứt khoát nắm tay cô ấn vào khăn trải giường ướt đẫm.
Cô vừa chạm vào liền rụt mạnh tay lại, tức giận nhìn anh, im lặng biểu đạt sự không hài lòng của mình.
Mạnh Cảnh Thư: “Em còn muốn ngủ giường này không?"
Khương Nghênh lắc đầu.
Mạnh Cảnh Thư hất cằm lên: “Vậy ngủ bên kia nhé?"
Khương Nghênh nhìn qua thì thấy một cái giường lớn, cô nhìn lại thân hình nho nhỏ của mình rồi gật đầu ngay tắp lự.
Người đàn ông nhìn cô một cách sâu xa: “Là tự em nói đó nhé."
Con ma men không hề phát hiện ra.
Hai người chuyển qua giường lớn. Khương Nghênh chui vào chăn, Mạnh Cảnh Thư liếc cô một cái rồi cũng xốc chăn lên nằm vào. Anh rướn người qua Khương Nghênh để tắt đèn.
Nửa khuôn mặt của Khương Nghênh bị cái bóng của anh bao trùm, trong không gian tranh sáng tranh tối, khuôn mặt thanh tú của anh có vẻ không chân thật. Cô khẽ nói câu đầu tiên từ khi tỉnh lại đến giờ.
“Lâu rồi không gặp cậu."
Mạnh Cảnh Thư khựng lại.
Trong bóng tối, gương mặt trắng nõn lẫn ánh mắt đen láy của Khương Nghênh đang nhìn anh.
Giống như một giấc mơ.
Hầu kết của anh lăn lên xuống, cả căn phòng là một mảnh tối tăm.
Anh mang theo thân nhiệt nóng bỏng tìm đến người đang nằm trong chăn, cất giọng khàn khàn.
“Ngày mai em nhất định phải kỹ, là em quyến rũ tôi trước."
Ngụy Triển Phong từng cười cợt bảo anh bị lãnh cảm, nhưng sự thật lại không phải như thế. Ở tuổi này của anh, cả thể lực lẫn nhu cầu đều rất bình thường, nhất là vào mấy tháng trước, tần suất phát tiết tinh lực của anh cũng vô cùng khỏe mạnh.
Tình dục đối với anh mà nói là ngoài khoái cảm có được vào khoảnh khắc xúc động ấy ra thì sau khi kết thúc, anh sẽ không thường xuyên nhớ đến nữa. Vì vậy, anh thầm cảm thấy khinh thường đầu óc của đám Ngụy Triển Phong và lão Nhị, anh cảm thấy họ giống như mấy đứa học sinh chưa từng nhìn thấy phụ nữ vậy.
Nhưng mà dường như đêm nay đã lật đổ toàn bộ thế giới quan của anh.
Khương Nghênh lúc say rượu nhiệt tình vô cùng, cơ thể mảnh khảnh mềm mại đến mức không thể tưởng tượng được. Lúc này, người trong lòng anh tựa như một dòng nước ấm áp.
Cồn khiến cô trở nên thành thật, phản ứng của cơ thể khá trực tiếp. Giọng nói ngọt ngào run rẩy thốt ra từ cổ họng cô lọt vào tai Mạnh Cảnh Thư khiến cả người anh tê dại.
Không biết là bộ phận nào đã đụng trúng điểm hưng phấn của anh khiến lòng tham của anh trở thành không đáy.
Trăng sáng ở trên cao chiếu rọi cảnh tượng triền miên này.
Cái gì gọi là ‘đêm nay vẫn chưa kết thúc’, anh đã bắt đầu hiểu rồi.
Tác giả :
Hoặc Phi