Ánh Sáng Nhạt

Chương 6

Lục Phồn Tinh nhìn bên trái, lại nhìn nhìn bên phải, buông đũa, trong lòng bắt đầu thấy có chút sợ hãi.

Từ sau khi mẹ Lôi ngây người trước cửa, ba Lôi nghe vợ thâm tình gọi chạy ra thấy con trai dẫn theo một cô gái về, vẻ mặt hoàn toàn đờ đẫn giống như là thấy lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, thấy Thiên Lôi đánh sét trúng người Lôi gia, loại tình trạng quỷ dị này kéo dài đến tận bàn ăn, Lôi ba Lôi mẹ Lôi anh Lôi chị thậm chí cả Lôi cháu, tất cả đều như thấy động vật quý hiếm đã tuyệt chủng nhiều năm đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.

“Khụ, khụ." cô thật cẩn thẩn dịch sát vào Lôi Húc Minh, giọng nói rít qua kẽ răng: “Người nhà anh hiểu lầm rồi phải không?"

Lôi Húc Minh – người duy nhất làm việc như thường trên bàn ăn đầy người nuốt đồ ăn trong miệng xuống, liếc nhanh qua một lượt người thân, lại liếc mắt nhìn Lục Phồn Tinh đang đặc biệt gần gũi với mình: “Vốn có lẽ là không, nhưng bây giờ thì chắc chắn là hiểu lầm rồi."

Cô vội ngồi thẳng dậy, xấu hổ cười nói: “Hắc hắc, ngoài ý muốn." Cái này không nên đùa giỡn.

“Lão Nhị a, còn không mau giới thiệu một chút." Đinh Ái Nhiên lòng vẫn đang tràn đầy vui sướng, lúc này mới nhớ ra nãy giờ chỉ chăm chăm kinh ngạc vui mừng, đã quên hỏi xưng hô như thế nào.

“Lục Phồn Tinh." Anh cầm chiếc đũa chỉ chỉ vào cô ngồi bên cạnh.

“Dì tốt lành." Cô hơi cúi người, lại chào hỏi một câu, dù sao khi nãy chào hỏi ở cửa đoán chừng Lôi mẹ cũng không có nghe thấy.

“Tốt, tốt." Đinh Ái Nhiên mỉm cười, thật sự là càng nhìn càng thích.

“Mẹ—–" Lôi Húc Minh bỏ đũa xuống, có chút bất đắc dĩ, “Cô ấy chỉ là bạn của con, mẹ đừng có nghĩ nhiều."

“Không sao không sao, đều là bắt đầu từ bạn bè thôi." Lôi Như Đông ha ha cười, hoàn toàn cho rằng con trai đang xấu hổ.

Lục Phồn Tinh phù một tiếng bật cười, lén nhìn qua khóe mắt thấy anh phát hiện, cuống quít lấy tay che miệng, nhìn anh có lý mà không nói được, vẻ mặt sắp phát điên thật sự là làm người ta không nhịn được cười mà.

Lôi Húc Minh liếc ngang nhìn cô một cái. Phản đồ này, không giúp anh thì thôi lại còn dám cười anh.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu rằng hành động nãy giờ của họ để vào trong mắt những người khác trên bàn đã biến thành liếc mắt đưa tình.

Lôi ba Lôi mẹ trao cho nhau một ánh mắt có triển vọng, Lôi anh ở dưới bàn lặng lẽ cầm tay vợ nhớ lại quãng thời gian trước kia của bọn họ, Lôi cháu thì cho rằng mình sắp có một thím dâu nhỏ rồi.

“Lục tiểu thư ——-" Lôi Như Đông thanh thanh giọng hát.

“Ba, gọi Lục tiểu thư quá xa lạ, dù sao cũng là bạn của Tiểu Lôi, gọi Tinh Tinh là được rồi, cô ấy chắc chắn không ngại đâu. Cô nói có đúng không, Tinh Tinh?" Tô Bảo Ý hoàn toàn phát huy bản chất người phụ nữ mạnh mẽ của mình, lấy bạn bè làm lá chắn, từng bước từng bước thu ngắn khoảng cách.

“Đúng đúng đúng, Tinh Tinh, ba thật là." Lôi Như Đông vỗ vỗ ót cười, “Tinh Tinh a, không cần khách khí, ăn thoải mái, cứ coi như đây là nhà mình."

“A?………Vâng." Lục Phồn Tinh lẩm bẩm, cắn đũa nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lôi Húc Minh, vô cùng nghi ngờ không biết ăn xong bữa cơm này tình hình sẽ như thế nào.

Lôi Húc Minh đã từ bỏ việc giải thích, càng tô càng đen, dùng im lặng để đối kháng, nói ra sự thật là được rồi.

Lôi ba Lôi mẹ lại coi như bọn họ cam chịu, rất là vui sướng a, ngươi một ly ta một ly uống rất sảng khoái, sau đó mọi người cùng nhau tán gẫu về đủ loại chuyện ngày nhỏ của Lôi Húc Minh, cái gì mà bị ép mặc đồ con gái a, cái gì mà thích chui dưới gầm bàn a, cái gì mà thấy Lôi mẹ cầm búp bê đến sẽ gào khóc linh tinh, thảo luận rất là sôi nổi a.

“Chính xác thì Tinh Tinh làm nghề gì?" Lôi Húc Dương cứ cảm thấy cô gái em trai mình mang về càng nhìn càng thấy quen, hình như đã gặp ở đâu đó, có cảm giác quen thuộc nói không ra lời.

“A?" Lục Phồn Tinh vốn đang vùi đầu vào ăn quyết làm hoa ven tường, không nghĩ tới mắt bão lại quay lại vây lấy mình, nhai nhai đồ ăn trong miệng, cố gắng nhanh chóng nuốt xuống, nghĩ nghĩ trên mặt hiện lên nụ cười đùa dai, hắc hắc: “Ăn mày."

Cốc chén vốn đang chạm đi chạm lại trong nháy mắt đều dừng lại.

“Lão Nhị ——" Đinh Ái Nhiên nhìn về phía Lôi Húc Minh tìm kiếm sự giúp đỡ, bà có phải già rồi nghe nhầm không?

Vẫn đang nín thở ăn Lôi Húc Minh thấy vẻ mặt bị sét đánh lần hai của cả nhà, trong lòng đã sớm cười toe toét, trên mặt vẫn không chút nào biến sắc, giúp đỡ: “Đúng đó."

Trầm mặc. Tẻ ngắt.

“A! Cô chính là cái người ‘mỗi người một chí hướng’! Cái người tuấn tú phóng khoáng trắng trẻo sạch sẽ!" Lôi Húc Dương cuối cùng cũng nhớ ra mình từng gặp cô ở đâu, oa oa kêu to lên.

Tô Bảo Ý cũng nhớ tới cái lần mình có ý tốt muốn giúp đỡ cuối cùng lại bị chấn động đó: “Là cô….."

Tốt, thân phận tội phạm đã được xác nhận.

Hoàn toàn tẻ ngắt.

Tuy rằng ai cũng hy vọng con trai mình (em trai mình) có bạn gái, nhưng mà cũng không đến mức đói bụng ăn quàng như thế chứ, ai cũng có thể lấy làm con dâu (em dâu) sao nha……..

Ông xã, làm thế nào bây giờ? Đinh Ái Nhiên nhìn về phía Lôi Như Đông.

Không sao không sao, không phải con nó đã nói rồi sao, chỉ là bạn mà thôi. Lôi Như Đông vỗ vỗ tay vợ trấn an.

Tuy rằng chỉ là bạn, nhưng Đinh Ái Nhiên từ trước tới nay luôn lương thiện, nghĩ tới hai độ tẻ ngắt vừa rồi chắc chắn đã làm tổn thương Lục Phồn Tinh, dù sao cũng là bạn Lão Nhị dẫn về nha, bà ấp úng cố gắng xoa dịu: “Kỳ thật làm ăn mày cũng tốt lắm a, cũng coi như bộ tộc SOHO." [25]

Cả nhà thoáng cái đều nở nụ cười, lời nói này của đương gia chủ mẫu đúng là rất có trình độ.

Tình cảnh lại trở lên thân thiện.

Ăn xong bữa cơm tối vô cùng – náo nhiệt, phụ nữ trẻ con đều chạy vào bếp phụ giúp dọn dẹp, Lục Phồn Tinh tuy là khách, nhưng vẫn cảm thấy băn khoăn chạy tới giúp đỡ, ba Đại lão gia ở phòng khách ngồi xem liên hoan dạ hội tết âm lịch chẳng có gì hay ho, uống trà sau khi ăn.

Lôi Như Đông đi ra ngoài ngắm vườn hoa bảo bối của ông.

Lôi Húc Dương đặt mông ngồi xuống tay vịn sôpha đơn Lôi Húc Minh đang ngồi: “Dạo này việc làm ăn trong nhà hàng thế nào?"

“Vẫn như vậy." Lôi Húc Minh vỗ vỗ anh ý bảo anh ngồi sang sôpha bên cạnh.

Lôi Húc Dương mặc kệ trực tiếp trượt xuống chen chúc trên một cái sôpha với em trai: “Vẫn như vậy là thế nào?"

“Anh chuẩn bị quay về giúp đỡ sao?" Lôi Húc Minh tự mình đứng lên, ngồi sang một bên.

Hai tay Lôi Húc Dương xua loạn, xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Chỉ là trao đổi tình cảm anh em, tốt bụng an ủi thôi mà."

“Em không ngại anh tốt bụng thêm một chút." Lôi Húc Minh thổi thổi chén trà trong tay.

“Lại uy hiếp tao……" Lôi Húc Dương buồn bực.

“Anh, nghe nói gần đây anh có thu nhận một học trò nữ?" Thường xuyên thấy bọn họ đến nhà hàng ăn cơm.

“Ai? Mày cũng nghe nói a, cái cô bé kia thật là thiên tài, góc độ cảm giác tốt khủng khiếp, hơn nữa tính tình bướng bỉnh không mù quáng nghe theo, rất có chính kiến, con người vô cùng lý trí……."

“Anh, anh đã có vợ rồi." Vẫn nên giữ khoảng cách một chút.

“Tao nhận học trò chứ có phải nuôi vợ nhỏ đâu, quang minh chính đại." Lôi Húc Dương dở khóc dở cười, em trai anh chính là như vậy, phương diện tình cảm nam nữ cẩn thận khủng khiếp, “Còn nói tao, mày không phải đêm 30 dẫn người ta về sao, mày xem dọa cả nhà mình sợ đến mức nào."

“Cô ấy chỉ là bạn." Lôi Húc Minh uống một ngụm trà, giải thích đơn giản.

“Sao ban nãy không chịu giải thích?" Lôi Húc Dương nhướn một bên mày, giọng nói mang ý cười.

“Cái gì?"

“Tinh Tinh không phải ăn mày thật sự, vì sao không nói thật với mẹ? Mày làm như thế về sau sẽ rất phiền toái đấy."

Cô ấy quả thật không phải ăn mày, nhưng mà rốt cuộc làm cái gì, anh bây giờ cũng không biết rõ, dường như lúc thì rất có tiền, lúc lại nghèo nàn muốn chết—-không đúng, vấn đề mấu chốt không phải ở chỗ này, mà là ở ngụ ý của Lôi Húc Dương —-

“Anh, bọn em chỉ là bạn bè."

“Năm giây, đợi qua năm giây hãy phủ nhận." Lôi Húc Dương mẫu mực nói.

Lôi Húc Minh thở dài, đang định nói: “Em….."

“Không cần vội vã phủ nhận, nhiều năm như vậy, số bạn trai mày mang về nhà cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay……."

Bạn trai? Lôi Húc Minh nhíu nhíu mày, nói anh giống như gay vậy.

“Huống chi là đêm 30 dẫn phụ nữ về….." Lôi Húc Dương vỗ vỗ bả vai anh, kéo anh nhìn đội quân tóc dài đang đi ra từ nhà bếp, tỏ vẻ đề tài đến đó chấm dứt.

“Bày bàn đi." Đinh Ái Nhiên xoa xoa tay, cười đi tới.

“Đúng, bày bàn." Tô Bảo Ý đồng ý tới giúp Đinh Ái Nhiên mở cái bàn, “Tiểu Lôi, mày đừng chạy, chị mày muốn lấy lại tất cả những gì mày thắng được năm ngoái."

“Bà xã, mấy câu này em đã nói 4 năm rồi." Lôi Húc Dương rất không nể tình vạch trần vợ, có lòng tin tất nhiên tốt, nhưng mà thực lực cũng rất quan trọng a.

“Baba, cuối tuần chắc là ba muốn ngủ với con rồi." Lôi cháu đi đến rất thông cảm vỗ vỗ ba ba, thật là không thể dạy mà, ở bên ngoài nói chuyện phải thể hiện sự đoàn kết chứ.

Trong lúc đó, bàn đã dọn xong.

“Như Đông, chơi mạt chược đi." Đinh Ái Nhiên gọi người vừa mới đi tới cửa.

Lôi Như Đông dương dương tự đắc chậm rãi tới: “Đến đây."

“Tinh Tinh có muốn đánh không?" Đinh Ái Nhiên cười hỏi Lục Phồn Tinh đang hứng thú nhìn bọn họ.

“Cháu không ạ." Lục Phồn Tinh lắc lắc đầu, làm vẻ mặt đau khổ: “Cháu xem TV được rồi."

“Được, vậy mấy người chúng ta đánh." chị dâu mạnh mẽ vang dội điểm đầu người: “Tiểu Lôi, chị mày phải ngồi cửa trên mày."

Lôi Húc Minh cười cười không để ý.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình.

Lôi Như Đông cầm xúc xắc thả xuống trước mặt Đinh Ái Nhiên: “Quy củ cũ, bà làm nhà cái trước."

“Ông còn nhớ rõ nha." Đinh Ái Nhiên cười như đóa hoa cúc.

“Bà nội a, lần nào cũng phải làm nhà cái trước, hơn nữa còn phải hồ trước mới có thể thắng đến cuối cùng." Lôi cháu hiểu rất rõ truyền thống đánh mạt chược trong nhà.

“Mẹ, mẹ nhất định phải cầm nhà cái vài lần, giúp con lấy lại tiền năm ngoái bị Tiểu Lôi nó thắng mất." Tô Bảo Ý thế bài.

“Ai, như vậy không hay, như vậy không phải năm nay sẽ thắng tiền của con sao?" Đinh Ái Nhiên cười hiền lành, ra vẻ ngại ngùng.

“Không sao hết, hiếu kính mẹ là nên làm."

Lục Phồn Tinh xem TV, thỉnh thoảng quay đầu lại mỉm cười nhìn bọn họ đánh bài đấu võ mồm.

Người Lôi gia huynh hữu đệ cung phụ từ tử hiếu, quả thực là một gia đình hạnh phúc kiểu mẫu.

Cô thú vị nghĩ.

Cứ nhìn cứ nhìn, không biết sao, suy nghĩ lại bay xa.

Gia đình hạnh phúc đều giống như vậy, còn gia đình bất hạnh……..

Có một nỗi chua sót quen thuộc dâng lên trong lòng, cô nhìn người Lôi gia ồn ào mà thèm thuồng, lặng lẽ đi ra ngoài.

Sao mùa đông rất đẹp.

Cô ngồi trên bãi cỏ ngoài nhà, dựa lưng vào gốc cây đại thụ nhìn bầu trời, xuyên qua chạc cây ngắm sao có rất nhiều cái thú vị.

“Sao lại ra đây?"

Cô ngẩn ra, vệt lửa kẹp giữa hai ngón tay rơi xuống, cô lấy chân giẫm lên, xoay người, cười cười đối diện với một khuôn mặt tuấn tú ôn hòa: “Tôi không thích bắt người khác hít khói."

“Tôi không biết cô lại hút thuốc." Anh như phát hiện ra thi thể trên mặt đất.

“Bây giờ biết rồi, lần tới muốn hút thuốc nhớ để lại cho tôi một điếu." Cô cười khẽ chớp chớp mắt, “Nhưng mà anh sao lại ra đây?"

“Chị dâu thua cuối cùng đuổi tôi." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu thản nhiên nói: “Vừa nãy anh trai có hỏi tôi rốt cuộc cô làm cái gì, tôi thế nhưng không trả lời được."

“Ai? Tôi chưa nói với anh a?" Cô mở to mắt rất vô tội.

“Chưa hề." Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Được, chờ. Cô phủi phủi tay, sau đó bò lên khỏi mặt đất, đứng ở chỗ cách xa anh một thước, bắt đầu biểu diễn.

“Bốn…….phía………..Ngã, không phải, tưới, không phải, trang? Là trang? Được, tiếp tục……..Hoàng—–trang hoàng bốn phía, trang hoàng nội thất?" Anh ngạc nhiên, “Cô làm trang trí nội thất?!"

“Này, vẻ mặt rất tổn thương người khác nha." Cô đá đá anh.

“Tôi chỉ bất ngờ thôi." Anh cười, học cô trước sau như một đều bày ra dáng vẻ vô tội.

“Không sao hết." Cô không để ý lắm vẫy vẫy tay áo: “Kỳ thật dì nói cũng đúng, tôi quả thực là SOHO. Hơn nữa, anh thấy bất ngờ cũng phải, tôi cũng không phải là một nhà thiết kế chính quy."

“Có nghĩa là sao?"

“Tôi học đại học đúng là học ngành này, nhưng mà không tốt nghiệp." Cô khi nói đến chuyện mình không tốt nghiệp, nhếch môi cười cười.

“Vì sao không tốt nghiệp?"

“Cũng không có gì a." Cô nhún nhún vai, nhìn mũi chân của mình,nhẹ nhàng bâng quơ, “Chỉ là lúc tốt nghiệp, bạn tốt của tôi lấy đề cương luận văn của tôi làm thành của mình…..không cần nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông đó, tôi đã thấy không sao rồi."

“Sau đó thì, cô ấy số đỏ như cứt chó, lấy đề cương của tôi tham gia cuộc thi ‘Con người mới’ cư nhiên lại đoạt giải. Tôi đọc báo biết tin tức, chạy đến uy hiếp cô ấy dọa nạt cô ấy, cô ấy mạnh mẽ hi vọng tôi lấy tên cô ấy trình bày tác phẩm, cô ấy giúp tôi bán, sau đó chia tiền cho tôi linh tinh. Kỳ thật cũng chẳng có gì không tốt, cho dù làm vớ vẩn cũng có người mua, hơn nữa có vấn đề gì cái bị hủy hoại là thanh danh của cô ấy…." Cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú nghe, không nhịn được cười haha, “Cho xin, nội dung vở kịch thái quá như vậy mà anh cũng  tin?"

“Tôi tin." Anh đưa tay nâng kính. Anh sớm đã quen cá tính đem lời nói thật nói như nói dối, lại nói dối như nói thật của cô.

“Ha ha ha ha." Cô càng vui, dường như nghe thấy cái gì rất buồn cười, cười nhạo, cười chán chê mới dừng lại, nhưng vẫn cười hì hì, vỗ vỗ bả vai anh, “Không hổ là anh em tốt của tôi, thật thông minh, tôi nãy giờ đều nói thật."

“Vì sao lại lấy tên của cô ấy? Tự mình xuất hiện không phải tốt hơn sao?"

“Không tên tuổi không bằng cấp, ai muốn thứ tôi làm ra." Cô bĩu môi, thế giới này là như vậy đấy, “Nếu tôi ban đầu vì chút sảng khoái mà làm chuyện rất khí phách, bây giờ chết đói cũng chỉ có mình tôi. Hơn nữa giúp cô ấy làm thiết kế thi đấu tiền lấy được quả thực khá lớn, tôi là người tầm thường, không đấu với tiền."

“Như thế đối với những người cùng thi đấu không phải không công bằng sao?"

“Có gì mà không công bằng? Trình độ của tôi quả thực hơn bọn họ, quả thực có một người giỏi hơn bọn họ như vậy, chỉ là cái tên không giống mà thôi, tôi không thấy có gì không công bằng a." Khẩu khí của cô trở nên rất xấu xa.

Anh sớm nên hiểu, cô gái trước mắt không hề có quan niệm phải trái gì, cô chỉ đơn thuần dựa vào lòng yêu thích công việc mà thôi.

“Kỳ thật tôi thật sự cảm thấy như bây giờ khá tốt." Cô gật gật đầu, tăng cường độ tin tưởng, “Tôi chỉ làm việc tôi thích làm, sau đó dùng năng lực của mình kiếm được tiền, về phần tên tuổi và gánh nặng của tên tuổi không liên quan gì đến tôi, cái này tốt với cả tôi và cô ấy. Cô ấy kỳ thật cũng không kém cỏi, chỉ là không có lòng tin vào chính mình, lại quá thích nổi danh mà thôi, nghĩ lại, mỗi người đều có cái khó của mình nha. Sắp xếp như vậy đối với hai chúng tôi đều tốt……Hơn nữa, mơ thấy ác mộng là cô ấy không phải tôi. Haha, có lẽ người thật sự ti tiện phải là tôi mới đúng."

Không biết vì sao, nghe thấy cô sau khi bị thương tổn, vẫn có thể không tiêu cực tranh giành như thế, ngực hơi buồn bực, hô hấp có chút khó khăn.

Anh đứng lên, phủi phủi bỏ vài cây cỏ nhỏ: “Đi, tôi dẫn cô đến một chỗ."

~~~~

Trong cảnh tối lửa tắt đèn.

Giọng nói Lục Phồn Tinh vang lên: “Anh muốn dẫn tôi đến đây làm gì a? Phòng của ai đây? Anh không phải có ý đồ không tốt với tôi chứ?"

“Suy nghĩ linh tinh." Giọng nói Lôi Húc Minh hàm chứa ý cười.

“Ai cũng có quyền nằm mơ—-nơi này cuối cùng là chỗ nào nha, sao lại không bật đèn?"

“Gác mái." Hòa cùng giọng nói của anh là một tiếng ken két.

Ánh sao chiếu vào, tầm nhìn bên trong tốt hơn nhiều.

“Cửa sổ gác mái trong truyền thuyết!" Cô vui vẻ chạy đến dưới cửa sổ gác mái, ló đầu ra khỏi cửa sổ nhìn trời chào hỏi sao.

Anh mang ghế tới, đi lên trước, sau đó nửa quỳ khom người vươn tay với cô ở phía dưới: “Lên đây."

Ánh sao nhàn nhạt chiếu lên người anh, làm cô cảm thấy khoảng cách so với lần đần tiên gặp anh xa hơn rất nhiều, anh cúi xuống càng ngày càng gần, trong ánh mắt màu hổ phách có gợn sóng nhợt nhạt.

Anh đưa lưng về phía bầu trời, vươn tay tới.

Cô đứng dưới cửa sổ gác mái, dường như nhìn thấy Peter Pan [26] đẩy đám mây ra, vươn tay tới, trái tim hơi nhảy lên, hơi thở cũng bất giác ngừng lại, chỉ sợ tiếng thở lớn sẽ dọa anh chạy mất. Lúc Peter Pan gõ cửa sổ phòng Wendy [27], thời điểm Wendy mở cửa cũng hưng phấn hồi hộp như cô giờ phút này sao?

“Ngơ ngẩn cái gì?" giọng nói của anh có chút không kiên nhẫn đánh thức cô.

“Không có gì, tôi chỉ lo lắng vấn đề an toàn thôi." Cô lẩm bẩm trèo lên trên ghế, nắm lấy tay anh. Làm gì có Peter Pan nào hung dữ như vậy.

“Không chết được." Anh nắm lấy tay cô kéo lên.

“Nóc nhà a, nóc nhà trong truyền thuyết a." Cô khoa chân múa tay vui sướng.

“Cẩn thận." Anh chặn ngang kéo cô ngồi xuống, “Vừa mới leo lên tới đây, tôi cũng không muốn cô ngã xuống đâu."

Kỳ quái, rõ ràng chỉ cao thêm mấy thước, vì sao lại cảm thấy bầu trời gần hơn rất nhiều, sao cũng sáng hơn rất nhiều?

“Anh biết không, tôi vẫn rất muốn chơi trên nóc nhà, đặc biệt xem ‘Lâu đài trên mây’ của Miyazaki Hayao [28] , oa, thật hâm mộ khả năng chạy trên nóc nhà của bọn họ!" Cô bỗng chốc hưng phấn lôi kéo tay áo anh thao thao bất tuyệt.

“Với trọng lượng cơ thể người trưởng thành chỉ sợ không được." Sự vui vẻ của cô cuốn hút anh, đôi mắt ấm áp sau gọng kính cong lên dịu dàng, mấy lời nói thật làm mất hứng này chắc làm cô muốn gõ đầu anh.

“Nằm mơ là được chứ gì." Cô đốp chát, nhưng mà ngay lập tức lại bị khung cảnh trước mắt hấp dẫn, hít sâu một hơi, như con lật đật thỏa mãn ngả trái ngả phải, “Thật sự cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy."

“Cảm xúc bây giờ đúng hơn." Anh vỗ vỗ đầu cô, dáng vẻ ban nãy của cô làm cho tâm tình của anh rất tệ, ánh mắt sau gọng kính bỗng trở lên nghiêm túc, “Hay là cô của ban nãy mới thật sự là cô?"

“Ai nha, cái gì mà thật với chả giả." Cô đưa tay lên đỉnh đầu, gỡ bỏ cái tay đang vỗ vỗ cô, dáng vẻ nhất mực muốn nói anh nghĩ quá nhiều, “Cũng không phải diễn văn nghệ. Con người mà, có những lúc vui vẻ, cũng có những lúc buồn rầu, có một mặt tốt đẹp, cũng có một mặt xấu xí,  mỗi thời khắc đó của mỗi người đều là chân thật a, chỉ là người ta biểu hiện ra ngoài là mặt tốt đẹp hay mặt xấu xí mà thôi—-ha ha ha ha, xong đời, bị anh lây bệnh tôi cũng muốn diễn văn nghệ rồi."

“Anh tôi trước kia mỗi lần bị cha mắng sẽ đến đây trốn."

“Anh cũng vậy sao?"

“Tôi không. Tôi mang cơm cho anh ấy." Anh nâng nâng kính, cười.

“Chính xác là thăm tù."

“A—-Ngắm sao, lại muốn đến ở nông thôn; muốn uống nước sạch, phải ra phố mua; ngay cả mua một quyển sách, giá sách cũng cao đến làm người ta phải líu lưỡi! Phía sau việc này, có thể có người suy nghĩ sâu xa vì cái gì? Đạo đức con người thế nào mà lại có thể giày xéo thế giới thành thế này? Nước Pháp kiên trì khôi phục thí nghiệm hạt nhân, lỗ hổng tầng ô-zôn càng ngày càng rộng, rừng mưa nhiệt đới biến mất nhanh như gió chớp, núi băng Nam Bắc cực bị tan chảy, bao phủ bề mặt trái đất, khiến trái đất lại một lần nữa chuẩn bị trở về kỷ băng hà, mấy chục vạn năm sau, thử xem ai còn sinh mệnh, ai sẽ xưng vương!"

Cô  không biết tại sao bỗng nhiên xoa xoa cơ bắp đứng lên nói một đoạn thoại tràng giang đại hải, sau đó cố hết sức đè giọng hát ồm ồm, giả dạng giọng nói đàn ông: “Hai thời kỳ băng hà cũng không thể làm con gián biến mất, nhưng bọn chúng cũng chưa từng xưng vương; thật không nghĩ tới ngươi đối với nhân loại thất vọng như vậy." Lại phục hồi giọng nói vốn có: “Trên trái đất này vốn đã chẳng còn bao nhiêu chỗ, vì cái gì vẫn còn có người muốn phá hủy? Mỗi lần ta nhìn ngắm cảnh sắc xinh đẹp, lại nghĩ đến thành thị kia vốn cũng là như vậy, lại bị phá hủy từng chút từng chút, lại giận giữ. Chúng ta thân là thầy cô, cái loại cảm giác vô lực này càng nặng nề…."

“Cô có làm sao không?" Làm bạn của cô, tâm lý, năng lực chịu đựng chắc chắn phải cực kỳ mạnh.

“Đọc lời thoại." Cô còn thật nghiêm túc, xòe tay, hạ giọng, “A—cái gì có thể làm chúng ta đều đã làm, vậy là được rồi."

“Lời thoại gì?" Anh nhìn thấy cô ngừng lại, dáng vẻ như đã diễn xong.

“Ngôn tình tiểu thuyết. Tôi vừa mới nghĩ tới cái nóc nhà tôi rất thích từng xuất hiện trong ngôn tình tiểu thuyết một lần."

“Nam nữ diễn viên ngồi trên nóc nhà bàn luận về kỷ băng hà?" Ngôn tình tiểu thuyết gì lại thiếu lãng mạn như vậy?

“Đúng, tôi cũng thấy đoạn này là lạ, liền đọc tiếp. Nhưng mà tôi hoàn toàn thích đoạn này hơn đoạn sau." Kỳ quái còn đi đọc, không biết cuối cùng ai mới thực sự là kỳ quái?

“Tiếp theo xảy ra chuyện gì?"

“Sau đó bọn họ liền thấy anh trai chị dâu của nam chính đi tản bộ thân mật hôn nhau." Cô làm cái vẻ mặt ngọt ngào.

“Có cần tôi gọi điện thoại cho chị dâu bảo ra đây làm diễn viên phụ cho cô không?" Anh trêu trọc nói.

“Không cần diễn viên quần chúng." Cười cô? Để xem ai cười ai, cô khinh miệt nhìn anh, “Cá nhân tôi đối với đoạn diễn hôn kia rất có hứng thú, anh hỗ trợ diễn viên chính được không?"

Anh nghẹn một hơi, ho khụ khụ.

“Ha ha ha ha, không cần phải kích động như vậy. Nói đến diễn cảnh hôn đã kích động như vậy, nếu có người tìm anh quay cảnh diễn giường chiếu không phải bỏ chạy luôn chứ?" Cô vỗ vỗ lưng anh giúp anh thuận khí.

“Còn đùa?" Anh trừng mắt liếc cô một cái, vẫn còn ho.

“Không đùa, không đùa." Cô nhấc tay xin hàng, xử nam thật khó hầu hạ, thở dài một hơi, cảm khái, “Mẹ anh rất tốt nha."

“Ừ."

“Ba anh cũng rất tốt."

“Ừ."

“Anh trai anh cũng rất tốt."

“Ừ."

“Anh thật hạnh phúc."

“Ừ." Anh quay đầu nhìn cô mỉm cười ôn hòa. Con kiến thật hạnh phúc, cho nên con kiến cố gắng làm việc, để cho cả nhà có lương thực sung túc vượt qua từng mùa đông.

Vài sợi tóc không nghe lời tuột khỏi kẹp tóc, nghịch ngợm dừng lại trên trán cô.

Anh không hề nghĩ ngợi liền đưa tay vén lên giúp cô.

Khoảnh khắc ngón tay thon dài đụng tới cái trán bằng phẳng của cô, hai người đều hơi ngây người.

Tại một khắc này, thời gian như ngừng lại.

Là Lục Phồn Tinh hồi phục thần trí trước.

“Ai nha, sao tự nhiên lại thấy rất mệt, tôi đi ngủ, anh muốn xuống cùng không?" Cô vội vã né ra. Thật đáng sợ, còn ngẩn ngơ nữa khẳng định sẽ xảy ra chuyện sai lầm.

Anh lắc lắc đầu, không đi xuống.

Buổi tối hôm đó, anh ngồi cả đêm trên nóc nhà, ngẩn người kinh ngạc với những rung động ở đầu ngón tay.

Tết âm lịch qua rất nhanh, Đương Quy lại bắt đầu buôn bán bình thường.

“Cái gì chứ, ở Đương Quy mà dám chơi cái trò này!" Âu Dương Đông Tây vừa quay đầu đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông thừa dịp cô gái đi toilet bỏ một viên thuốc màu trắng vào cốc của cô ta, lập tức nóng nảy, phát biểu hết những lời mình muốn nói xong thì vén tay áo lên chuẩn bị thay phụ nữ trong thiên hạ giáo huấn đồ đệ bất lương này.

Một bàn tay ngăn cản cô.

“Còn muốn làm ăn không, ngươi ra tay chỉ sợ việc làm ăn tháng này bị ngươi phá hết." Âu Dương Sát Sát ngữ khí âm u nói.

“Vậy chẳng lẽ trơ mắt nhìn một đóa hoa nhỏ bị tàn phá?" Cô căm giận nói, có tinh thần trượng nghĩa không a?

Lục Phồn Tinh buộc tóc thành hai bím nhỏ, uống hết chén trà quất trong tay, gian xảo bước khỏi ghế: “Ta đi."

Cô một mạch đi qua, không nói một lời cầm cốc nước bị bỏ thuốc kia đưa đến bên miệng, ngửa đầu, một hơi uống cạn.

Người đàn ông trợn mắt há hốc miệng.

“Tiên sinh." Cô buông chén cười ngọt ngào, “Thật ngại quá, chén rượu này là đưa nhầm. Anh vừa rồi gọi  rượu đỏ phải không, tôi đi lấy cho anh bây giờ?"

“Tôi gọi rượu đỏ khi nào?" Người đàn ông đè nén sự chột dạ. Dựa vào, đòi lừa tiền của bố mày.

“Không gọi sao?" Cô thật vô tội chỉ vào cái chén đã uống cạn, đáy cái chén kia vẫn còn đọng lại bột phấn màu trắng.

“...... Có." Nghiến răng nghiến lợi.

“Tiểu Cố, bàn 18 một chai rượu đỏ." Cô quay đầu hô một tiếng, “Tặng kèm vị tiên sinh này một ly ‘Đau lòng không nói nên lời’ nữa."

Tiểu Cố giơ giơ tay làm động tác OK.

Lục Phồn Tinh xoay người, trở về chỗ ngồi.

“Cứ buông tha hắn như vậy?!" Âu Dương Đông Tây vẫn rất bất bình, giơ bảng lên khua loạn, kẻ khốn nạn như vậy không thiến bỏ làm sao có thể làm người ta hết căm phẫn?

“Dám tới đây chơi thì phải tự mình phải gánh vác hậu quả. Ta như vậy đã là lắm chuyện rồi." Lục Phồn Tinh lập lờ, “Kẻ không đủ nhận thức đều phải gánh vác hậu quả."

Âu Dương Sát Sát nghĩ nghĩ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Âu Dương Đông Tây tức giận xoay người, không chung chủ đề với hai kẻ máu lạnh này, một tiếng huýt gió vang lên, chó săn Kiêu Ngạo lại nhận lệnh cắp tấm ván gỗ Karate ra giúp cô trút giận.

“Ngươi uống linh uống tinh, có biết uống xong thành cái gì không?" Tiểu Cố rót cho cô một chén trà quất.

“Đến bây giờ vẫn chưa phản ứng." Lục Phồn Tinh nghiêng nghiêng đầu, “Chắc là thuốc ngủ thôi. Yên tâm đi, ngươi cũng biết loại thuốc tác động thần kinh trung ương này không có phản ứng gì nhiều."

“Đó là bởi vì ngươi uống quá nhiều." Tiểu Cố lạnh lùng nói.

“Được rồi được rồi." Lục Phồn Tinh bướng bỉnh cười, “Cùng lắm thì ta đồng ý với ngươi, nếu là thuốc kích thích, ta nhất định không kiềm chế thôi thúc của mình, ngay lập tức giải quyết ngươi tại chỗ, được không?"

“Vậy Tiểu Minh của ngươi làm sao bây giờ?" Tiểu Cố nhếch khóe miệng trào phúng nói.

“Tiểu Minh nào?" Cô không biết a không biết a.

“Các ~ ngươi ~ tới ~khi nào ~ mới ~ bắt đầu ~ nói chuyện~ " Qủy âm của Âu Dương Sát Sát lại tái xuất giang hồ.

“Nói ~ chuyện ~ gì ~" Lục Phồn Tinh cũng học ngữ điệu của cô ấy, giả ngu hỏi lại.

“Thì ~ là ~…….." Tiểu Cố cũng nhịn không được gia nhập câu chuyện, nói hai chữ mới phát hiện mình cũng bị ảnh hưởng, “Xuống địa ngục đi, ta sao lại theo các ngươi nói chuyện như ma quỷ hết hết bài này đến bài khác, uốn thẳng đầu lưỡi nói chuyện hết cho ta."

“Thì là cái gì?" Lục Phồn Tinh miễn cưỡng liếc nhìn anh.

“Thì là…." Tiểu Cố còn chưa kịp nói, Âu Dương Đông Tây đã bạo lực kéo áo Lục Phồn Tinh, dí sát bảng trong tay vào mặt Lục Phồn Tinh, mặt trên rất khoa trương viết mấy chữ to, “Các ngươi khi nào thì nói chuyện yêu đương nói chuyện yêu đương a a a a a a—–“

Choáng váng đầu, ù tai. Sau khi được buông ra Lục Phồn Tinh ghé luôn đầu vào quầy bar giả chết.

“Ngươi với anh ta định kéo dài tới khi nào?" Chương sáu a chương sáu, oán hận a, Âu Dương Đông Tây múa bút thành văn, “Ta viết ngôn tình tiểu thuyết chương sáu người ta đều đã sinh con hết rồi!!!"

“Rất nhiều người chương một đã sinh rồi." Lục Phồn Tinh còn rất nghiêm túc, rất có tinh thần học thuật thảo luận.

“Đúng, cái đó bình thường là chưa kết hôn sinh con hoặc là thụ tinh trong ống nghiệm hoặc là chuyện gặp lại—-Dừng! Ta sao lại thảo luận tình tiết vở kịch với ngươi?!" Phát hiện bị lừa, bảng gỗ viết chữ đập thẳng luôn vào đầu Lục Phồn Tinh.

“Ta cũng không biết." Lục Phồn Tinh nhún vai vô tội.

“Sát Sát! Nói người này cho ta!" Âu Dương Đông Tây quay đầu tìm viện binh, bởi vì quá kích động, viết chữ không kịp, sắp gãy tay mất, đành lấy tay làm ngữ điệu.

Âu Dương Sát Sát một tay chống má, một tay sắp xếp bày biện tháp bài, người vốn âm trầm lại càng thêm quỷ dị.

Cô nặng nề lên tiếng: “Lục Phồn Tinh, ngươi năm nay sao Hồng Loan di chuyển."

Lục Phồn Tinh thoáng cái liền ném cái lót chén vào đầu cô: “Cho xin, ngươi lần tới muốn nói đến sao Hồng Loan, nên lấy bát quái tính." Lần nào cũng Trung Tây kết hợp, Quan Âm Bồ Tát cùng Thánh Mẫu Maria, ai chịu tin cô.

Âu Dương Sát Sát yên lặng lấy lót chén trên mặt xuống: “Lại bị ngươi biết hết."

Hai vị này thật không đáng tin cậy, Tiểu Cố lắc lắc đầu, tóm lấy bả vai Lục Phồn Tinh, xoay cô đối diện mình, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngươi chỉ cần nói, ngươi có thích anh ta không?"

Lục Phồn Tinh hơi ngây dại, hồi lâu sau mới lên tiếng, rất nhẹ, hầu như bị bao phủ trong âm nhạc của quán bar: “………Thích."

Cuối cùng vẫn thừa nhận. Mặc dù rất muốn phủ nhận, rất muốn coi như không có chuyện gì, rất muốn nói mình cho dù chơi đùa thế nào cũng không dám dính đến chuyện tình cảm, nhưng mà sự thật vẫn là sự thật.

Chính là, thích, thì phải làm sao đây?   

=======

[25] Bộ tộc SOHO (Small Office Home Office) ý chỉ những người làm việc ở nhà, có tính chất công việc khá tự do như: sáng tác, thiết kế mặt bằng, nhà nghệ thuật, chế tác quảng cáo, thiết kế trang phục….SOHOlà một khái niệm mới, một phương thức sống và làm việc mới, tự do, thoải mái. Những người thuộc bộ tộc SOHO thường làm việc theo hứng thú, không bị hạn chế bởi không gian thời gian.

[26] Peter Pan: Peter Pan là một nhân vật hư cấu của nhà văn J.M Barie, xuất hiện trong nhiều tác phẩm của hãng Hoạt hình danh tiếng Walt Disney. Peter Pan mang hình hài của một thiếu niên 15-16 tuổi, luôn muốn vui chơi và hưởng thụ cuộc sống, chính vì thế cậu luôn tìm cách chối bỏ “sự trưởng thành" và mãi mãi không chịu lớn lên.

[27] Wendy: Wendy – một cô bé đáng yêu sống ởLondonvô tình quen biết Peter Pan. Peter Pan có cảm tình đặc biệt với Wendy và mời cô bé đến Neverland cùng sống với mình.

[28] Miyazaki Hayao: là đạo diễn phim hoạt hình và là người đồng sáng lập hãng phim hoạt hình Ghibli. “Lâu đài trên mây" là bộ phim hoạt hình do ông đạo diễn kể lại cuộc phiêu lưu của hai đứa trẻ mồ côi trên một hòn đảo thần thoại trong không trung.
Tác giả : A Bạch Bạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại