Anh Rể Xin Buông Tay
Chương 37 37 Cô Ta Thiếu Đàn Ông

Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 37 37 Cô Ta Thiếu Đàn Ông


"Loại đàn bà ti tiện...Nếu cô không tránh xa Thạch tổng ra đừng trách tôi."
"Chuyện gì bên trong vậy?"
Đổng Văn Văn vừa tới quán bar đã nghe thấy bên trong phòng Vip có tiếng cãi vã ồn ào, tất cả nhân viên trong quán đều đổ xô đến đứng bên ngoài hóng chuyện, cô tò mò hỏi cô bé làm ca trước.

"Chị Tĩnh Xu bị người ta đánh ghen, em về trước đây bye chị." Cô gái nói xong cầm lấy túi xách lên, vẫy tay tạm biệt Đổng Văn Văn ra về.

"Đánh ghen gái quán bar? Trước nay chưa từng thấy vị phu nhân nào mà đanh đá như vậy?" Cô mặc tạp dề lên trên người, trong lúc cột dây đằng sau lưng mắt nhìn về hướng đám đông lẩm bẩm.

Khoảng một lúc lâu sau mọi người cuối cùng cũng giải tán, người phụ nữ bên trong phòng bước ra vẻ mặt bực tức vẫn còn chưa tan đi, tiếng giày cao gót như có thêm lực gõ lên nền gạch đi về phía cửa chính.

"Bạch Văn Linh, cô ta làm gì ở đây?" Rõ ràng là cô nhìn thấy cô ta đi từ phòng kia ra mà, chẳng lẽ cô ta chính là người tới tìm chị Tĩnh Xu đánh ghen.


Thấy Kiều Tuyết đi tới, cô dò hỏi: "Chị Kiều Tuyết, chị Tĩnh Xu có sao không?"
"Không sao, chỉ bị vài tát thôi." Kiều Tuyết tựa người vào bàn, thở dài lên tiếng, lúc đầu cứ nghĩ cô ta là khách, chạy tới thì đã thấy nhân viên của mình bị đánh rồi.

"Chị ấy động đến đàn ông của người khác à?"
Bạch Văn Linh thì cô còn lạ gì, trước kia cô ở bên Âu Thời Phong mà chẳng bị cô ta tìm tới thị uy, chỉ là không nghĩ nhanh như vậy cô ta đã tìm được người đàn ông mới, nhớ tới lần trước thấy cô ta đi khách sạn cùng với một người đàn ông, chắc là đánh ghen vì người đó.

"Em nhớ Thạch Lâm giám đốc Hoa Thị khách quen chỗ chúng ta không? Mấy hôm nay có hay gọi ngoài Tĩnh Xu, chẳng hiểu sao người phụ nữ kia lại biết mà tìm tới đây, như một con mụ điên vậy."
Ông ta trước kia rất hay đến quan bọn họ, một thời gian sau không thấy bóng dáng ở đâu, mấy hôm trước lại xuất hiện, đối với Tĩnh Xu có chút yêu thích, thường xuyên gọi đi tiếp khách cùng.

Kiều Tuyết biết người đàn bà kia, cô từng tất cô ta trên báo, là vị hôn thê cũ của Âu Thời Phong, lén nhìn về phía Đổng Văn Văn cô rất muốn hỏi cô ấy có phải người đàn ông kia có phải vì cô ấy mà từ hôn hay không?
Vị Thạch tổng kia đã có 3 đời vợ, năm nay đã hơn 60 tuổi rồi, Bạch Văn Linh cô ta thiếu đàn ông hay sao? Mà tìm một người bằng tuổi cả Bạch Ngạn thế, hay cô ta chán gu trẻ nên đổi gió? Đổng Văn Văn thật không hiểu nổi cô ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Nghĩ tới sau này cô ta mà may mắn cùng Thạch Lâm kết hôn, không biết Ngọc Diêu Diêu có một người con rể lớn hơn cả tuổi của mình, sẽ nghĩ như thế nào? Nếu có ngày đó hôn lễ cô ta, dù có bị đuổi ra ngoài cô nhất định sẽ tới tham gia.

Ở Thành phố Nam Thành này ngoài công ty Âu Thời, Hoa Thị cũng là một công ty lớn, hơn nữa cô nghe nói Thạch Lâm kia chính là một tên vô liêm sỉ, háo sắc, chắc chắn Bạch Văn Linh phải có mục đích gì đó mới chịu ở bên ông ta.1
Cả nhà ba người bọn họ mấy ngày nay cô đều gặp cả rồi, không biết sau này sẽ có những sóng gió gì xảy ra nữa đây.

Suốt một đêm qua cô thức trắng cả đêm, bây giờ đôi mắt vẫn còn cay xè, nghĩ tới những lời của Ngọc Diêu Diêu mà ức không chịu nổi.

Giết chết bà ta thì quá dễ dàng rồi, những gì cô làm trước đây so với bà ta vẫn còn kém xa, người phụ nữ bề ngoài có vẻ ngu ngốc khiến cô coi thường ấy, không ngờ lại đâm người khác một vố đau như vậy.

...!
Bạch Văn Linh sau khi rời khỏi quán bar, ngồi vào trong xe lấy từ trong túi xách ra mấy đồ trang điểm, dặm lại vết phấn son trên gương mặt sau đó lái xe đến trước cửa công ty Hoa Thị, tìm Thạch Lâm.


"Thưa cô, cô không được phép vào trong khi chưa được Thạch tổng đồng ý đâu ạ."
Trên người Bạch Văn Linh mặc chiếc váy đỏ ngắn cũn bó sát người, một đường đi thẳng phòng tổng giám đốc, mở cửa đi vào bên trong, mặc kệ thư ký có chạy theo ngăn cản, cô ta cũng chẳng quan tâm, sau này cô ta sẽ trở thành Thạch phu nhân tương lai, tại sao muốn tới nhà mình lại phải qua bọn họ.

"Thạch tổng cô ấy..." Thư ký sợ hãi, cúi đầu sợ bị ông chủ trách mắng.

Thạch Lâm nghe tiếng động bên ngoài ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ, thấy Bạch Văn Linh, và thư ký cùng đi vào cửa, đôi mắt quét qua thân hình bốc lửa người phụ nữ trước mặt một lượt, yết hầu khẽ chuyển động, phất tay cho thư ký đi ra ngoài.

"Thạch tổng, người ta nhớ anh." Bạch Văn Linh giọng ngọt ngào lắc hông đi tới bên cạnh Thạch Lâm, cả người giống như con rắn quấn lấy ông ta.

"Nhớ như thế nào?" Thạch Lâm ôm lấy eo Bạch Văn Linh kéo cô ta ngồi trên đùi mình, một bàn tay khác lần mò xuống dưới chiếc đùi nhẵn nhụi của cô ta, từ từ đi lên cao luồn sâu vào bên trong váy vuốt ve.

Ông ta chưa bao giờ biết chán phụ nữ là gì, nhất là những người có gương mặt cùng vóc dáng xinh đẹp như Bạch Văn Linh, càng khiến ông ta yêu thích không thôi, gương mặt già nua của ông ta cúi xuống, hôn lên đôi môi căng mọng của người phụ nữ nhiệt tình trong lòng.

Trên chiếc bàn lớn, chiếc váy của Bạch Văn Linh bị vén lên tới eo, bàn tay ở nơi đẫy đà không thương tiếp dùng lực xoa nắn, Thạch Lâm quần áo gần như chỉnh tề đè lên người cô ta.


"Thạch tổng, chuyện lần trước em nói với anh, anh sẽ giúp em chứ." Bạch Văn Linh nâng người lên dựa sát vào Thạch Lâm, bàn tay đặt trên thắt lưng ông ta khẽ trêu đùa.

"Được, bé con tất cả những gì em muốn anh đều cho em." Thạch Lâm lúc này trong đầu chỉ còn lại dục vọng dâng trào, đồng ý đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, chỉ mong cô ta nhanh chóng khiến bản thân được thỏa mái.

"Thạch tổng anh thật tốt." Bạch Văn Linh chủ động cởi khóa quần giúp ông ta, mặc kệ bản thân còn đang ở bên trong phòng làm việc, đôi nam nữ trong phòng bắt đầu quấn lấy nhau, một lúc sau âm thanh ám muội vang lên khắp cả căn phòng.

"Thật ghê tởm." Bạch Văn Linh trở về nhà chạy nhanh vào phòng tắm, dùng nước gột sạch đi những thứ bẩn thỉu trên người mình, sau mỗi lần cùng ông ta quan hệ, cô ta đều dùng mấy tiếng ở trong phòng tắm kì cọ cơ thể đến khi đỏ ửng mới thôi.

Nghĩ tới gương mặt cùng thân hình già nua của ông ta, Bạch Văn Linh không kìm chế được cảm giác buồn nôn trong người, nếu không tại Đổng Văn Văn cô ta sao phải chung đụng với một lão già như vậy.

"Ha...Ha." Tự nhiên cô ta cười điên cuồng, trong mắt chỉ còn sót lại sự thù hận: "Thời Phong em yêu anh như vậy, anh lại nhẫn tâm bỏ em chạy theo cô ta, nếu em không có được anh thì sẽ chẳng ai có được anh cả, anh mãi mãi chỉ có thể thuộc về em.".

Tác giả : Lalam
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại