Anh Phạm Một Sai Lầm
Chương 18
Triển Ngưng ngây người mấy giây, trong nháy mắt bọc mền quanh người đối phương giống như viên kẹo thỏ, lập tức một chân đạp qua, chăn bông lộn vòng hai lần liền “đùng" một tiếng rơi xuống đất.
Đồ chơi trong chăn khẽ động vài cái, gian nan từ bên trong ló cái đầu ra, ngồi một đống trong chăn bông, lắc lắc kiểu tóc rối loạn vừa bị oanh tạc, nhìn về phía Triển Ngưng.
"Cậu vẫn chưa đủ có đúng không?" Sau khi Triển Ngưng thấy rõ người tới, vẻ mặt không thể tin, “Đêm hôm khuya khoắt đầu óc cậu có bệnh có phải không?"
Bị quấy rối giấc ngủ tính khí lúc rời giường cực lớn, cộng thêm đối tượng lại là người vừa trải qua sự việc hôm nay, bộ não Triển Ngưng “ầm ầm đùng đoàng" giống như súng ống đang bắn nhau, hận không thể đá bay người ra ngoài cửa sổ.
Trình Cẩn Ngôn núp ở trong chăn cúi đầu, một đống chăn bông thật lớn ở đằng kia, lộ ra đầu tóc đen xì phá lệ rõ ràng, quả thực rất quái dị.
"Em sợ!" Cậu nhỏ giọng nói một câu.
Triển Ngưng: “Cậu sợ liền chạy đến đây? Tôi là thần tiên sao?"
Sau khi màn đêm buông xuống lần nữa gợi lên ký ức sợ hãi cực độ về một màn bị nhốt trong thang máy của Trình Cẩn Ngôn, mang theo rét lạnh thấu xương không thể xua tan, tâm tình cực đoạn làm cho cậu chỉ có thể bắt lấy khúc gỗ cứu mạng là thứ tình cảm nhẹ nhàng, ấm áp, cùng mùi máu tươi nhàn nhạt từ cô.
Chỉ cần cậu chạy đến đẩy cánh cửa kia ra, thì không cần phải sợ hãi nữa, không cần phải run rẩy, chỉ là cậu lại nghĩ tới ánh mắt lạnh nhạt xa lánh, nhớ tới phản cảm cô cố tình che giấu nhưng lại không thể che giấu hết. Trình Cẩn Ngôn không muốn tiếp tục trở mặt với cô, khao khát muốn gần gũi với cô, nhìn qua nhìn lại dù làm thế nào cũng không thể áp chế được.
Không ngừng mâu thuẫn, không ngừng va chạm, trong quá trình điên cuồng xé rách lại khép lại, cuối cùng khát vọng muốn ôm lấy cô để bản thân không còn sợ hãi đã chiến thắng tất cả.
Cho nên cậu nhắm mắt kiên trì chạy tới, cậu muốn cô có thể ôm lấy cậu giống như buổi chiều, trong vòng tay gầy yếu kia cảm nhận trọn vẹn ấm áp.
Nhưng rất đáng tiếc, vòng ôm ấm áp trong dự liệu không hề có, ngược lại còn bị người không chút lưu tình đạp xuống giường.
Trình Cẩn Ngôn ngồi dưới đất, tay nắm lấy chăn bông, càng nghĩ càng không thể nào hiểu được. Cậu không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình hiện tại của bản thân, chỉ có hốc mắt bỗng nóng lên, sưng đỏ.
Triển Ngưng đột nhiên giơ một ngón tay chỉ qua, “Tôi nói này, cậu khóc cái gì mà khóc? Cậu còn không biết xấu hổ mà khóc sao?"
Trình Cẩn Ngôn nghẹn ngào nói: "Em sợ!"
Cậu dùng sức hít mũi một cái, vừa ho khan vừa nặng nề thở ra một hơi, có thể nhìn thấy rõ ràng là cậu đang cố gắng thu nước mắt trở về, nhưng có thể là tâm tình đã đến giới hạn, hốc mắt ẩm ước giống như đập chứa nước sắp được mở ra, muốn thu hồi trở lại thật sự là một kỹ thuật sống có độ khó cao.
Nước mắt đứa nhỏ không tiếng động tuông rơi, cộng thêm việc cố gắng kềm chế nghẹn ngào, nhìn thế nào cũng rất đáng thương.
Triển Ngưng nhìn chằm chằm Trình Cẩn Ngôn một hồi, lại ngây ngốc.
Cô nhớ, kiếp trước Trình Cẩn Ngôn đối với người khác đều là một bộ dáng lạnh lùng, trong mắt đều là sắc bén, thâm trầm. Hiện tại, cùng với người đàn ông mạnh mẽ, toàn năng kia lại là tình huống gì? Chỉ trùng sinh một lần thôi chẳng lẽ lại bị đột biến gien rồi?
Trình Cẩn Ngôn chết sống muốn ngủ ở đây, đầu óc Triển Ngưng cũng không phải là bị đụng hư.
Cuối cùng ầm ĩ đến Lý Tri Tâm, dụ dỗ trên trời dưới đất một hồi, cuối cùng đưa ra một quyết định công bằng.
Giường của Triển Ngưng dù có đánh chết cô cũng sẽ không chia sẻ, có thể sử dụng cũng chỉ có chiếc giường nhỏ cách vách.
Trình Cẩn Ngôn cũng không phải chưa từng ngủ qua giường nhỏ, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Lý Tri Tâm trải giường xong liền ôm đứa nhỏ đến trên giường.
Cùng Trình Cẩn Ngôn trong một căn phòng ngủ, Triển Ngửng sờ lên vết thương trên cổ còn có chút sợ, cô cố tình muốn kéo Triển Minh Dương qua.
Lý Tri Tâm cõng Trình Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói: “Muốn khiêng em trai con qua? Con nghĩ cái giường này còn có thể chịu nổi? Cẩn Ngôn dùng hết sức liền có thể bò lên trên con tin hay không?"
Nội tâm Triển Ngưng đang rục rịch liền ngừng lại.
Trước đó đã ngủ một giấc, sau khi nằm lại trên giường nhất thời cũng không buồn ngủ. Thường ngày Triển Ngưng không có thói quen để đèn ngủ, nhưng đêm nay có chút khác biệt, bản thân cô không yên lòng, cố ý chừa một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.
Cô nằm nghiêng người, đưa lưng về phía Trình Cẩn Ngôn. Tư thế này ngủ lâu kỳ thật rất khó chịu, nhưng cô cũng không có hứng thú nhìn gương mặt kia, đành chịu đựng gân cốt toàn thân kháng nghị, cứ như vậy cắn răng cố chịu, cuối cùng có thể là chống đỡ đến mệt mỏi liền bất tri bất giác ngủ mất.
Người sau khi ngủ hô hấp đều đều, dáng vẻ cực kỳ mềm mại.
Trình Cẩn Ngôn xuyên thấu qua khe hở thành giường nhỏ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triển Ngưng, một tay lại nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng mình.
Hình ảnh đêm đó Triển Ngưng chăm sóc cho Triển Minh Dương để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu, thỉnh thoảng lại nhảy ra lắc lư qua lại một vòng. Trình Cẩn Ngôn thông qua cảm giác vừa hâm mộ vừa mới lạ tự làm mình cảm động.
Khi phần hâm mộ này đến một độ cao nào đó, cậu liền không nhịn được mà nghĩ, tương lai một ngày nào đó quan hệ cùng cô hòa thuận thì cô có thể cũng vỗ vỗ lưng của cậu như vậy hay không?
_________KẹoĐắng`````dđlqđ________
Ngày hôm sau, Triển Ngưng mới vừa vào lớp học, Tôn Uyển liền giống như con khỉ trèo đến trên người cô, nghiêng đầu liền nhìn thấy băng gạt màu trắng.
"Ui, mới xa cách một đêm mà sao cậu lại quang vinh bị thương thế này? Lại còn ở vị trí uy hiếp khủng bố như vậy." Tôn Uyển tò mò vươn tay ra chọc chọc.
Triển Ngưng lập tức “A" một tiếng, xoay người đánh rớt cái tay kia. Đau thì không đau gì, chỉ là bị dọa sợ, đương nhiên vị trí bị thương càng mẫn cảm hơn chỗ khác.
Tôn Uyển: “Xì! Mình cũng không có dùng lực."
"Đừng có táy máy tay chân." Triển Ngưng ném cặp sách vào trong ngăn bàn, liền ghé vào trên bàn nhắm mắt dưỡng thần. Sau nửa đêm hôm qua luôn ngủ một chút lại tỉnh, ngủ không yên, hiện tại cô cực kỳ mệt mỏi.
Tôn Uyển nhào tới trước mặt Triển Ngưng, lải nhải: “Sao lại bị thương? Tự cào? Hay là đụng trúng ở đâu? Xác thực là đúng chỗ bị thương sao? Mình nhìn thế nào cũng cảm thấy chỗ này khả năng bị thương rất nhỏ."
Triển Ngưng: “Cậu là 1001 câu hỏi vì sao à? Có nhiều vấn đề như vậy."
"Hỏi một chút chứ sao." Tôn Uyển không bỏ qua đụng đụng cô, “Chị hai, nói chút tin đi, thỏa mãn nội tâm hiếu kỳ của mình, tranh thủ thời gian."
Triển Ngưng bị cô bạn dây dưa đến không còn cách nào, cuối cùng liền kể lại sự việc xảy ra vào ngày hôm qua.
Tôn Uyển: “Thằng nhóc đó có bệnh không? Mình nhìn nó cảm thấy tinh thần không quá bình thường, vẫn là cừu nhỏ Minh Dương đáng yêu hơn."
Tống Dương đẩy gọng kính, xen vào nói: “Cậu nhóc đó đặc biệt thông minh."
"Thông minh cũng không đổi được sự thật thằng nhóc đó biến thái." Tôn Uyển nói, “Lão Triển, cậu đừng nương tay, thằng nhóc kia chỉ được cái khuôn mặt đặc biệt đẹp trai chút thôi, cậu đừng để bị dụ dỗ, mình thấy nhà cậu hay là nên sớm tiễn thằng nhóc đó đi đi."
Lời nói càng nói càng không chính trực, Triển Ngưng chịu không được lên tiếng: “Biến thái thì không đến mức, chỉ là cậu ta thích đơn độc một mình, nói gì thì cũng không phải mình nói muốn tiễn người liền có thể tiễn người được."
Tôn Uyển: “Rốt cuộc tại sao thằng nhóc kia lại ở nhà cậu?"
Vấn đề này thật không dễ trả lời, Triển Ngưng qua loa thuận miệng nói vài câu, sau đó vòng vo chuyển chủ đề: “Lớp phó học tập, hôm qua lúc tan học tôi nhìn thấy cậu cùng lớp trưởng lớp bên cạnh ở cùng nhau, hai người đang làm gì thế?"
"Lớp trưởng lớp bên cạnh?" Tôn Uyển lập tức gào thét, “Nữ? Nương nương, thật hay giả?"
Tống Dương không nghĩ ra thế nào chủ đề lại đột nhiên chuyển đến trên người mình. Hắn sửng sốt hai giây, đỏ mặt, sau đó liên tục khoát khoát tay, “Không có, không phải, chỉ là hỏi bài tập thôi."
Tôn Uyển: “Thật ra, mỗi đôi yêu sớm phần đông đều bắt đầu từ việc hỏi bài tập nhau."
Tống Dương tiếp tục khoát tay, tay cũng sắp đứt rời: "Thật không có, thật không có......"
Nhiều cái "Thật không có" tiếp đến sau tiếng chuông reo, đề tài vì vậy cũng chấm dứt.
Sau rất nhiều ngày Triển Ngưng đều mang băng gạt trắng trên cổ rêu rao khắp nơi, những học sinh gặp thoáng qua đều không hẹn mà dùng ánh mắt ý vị thâm trường lướt qua cô, ngay cả chủ nhiệp lớp cũng không ngoại lệ.
Triển Ngưng cảm thấy thật không thoải mái, vì không muốn biến thành con khỉ bị vây xem, sau đó mặc kệ thời tiết có bao nhiêu độ cô đều quang không quàng cổ.
Tôn Uyển có chút hả hê cười hai gò má đỏ ửng bị che lại của bạn thân, “Ha ha, còn nhớ rõ loại bánh ngọt mới ra trên phố kia không? Mặt cậu đỏ giống y như vậy đó, hiện tại mặt cậu cùng loại bánh ngọt kia thật đúng là liều mạng cạnh tranh."
Triển Ngưng: “Đừng có mà cười loại bánh ngọt kia, dù sao mỗi ngày cậu đều khen bánh ngọt đó ăn ngon."
Tôn Uyển: "......"
Không biết là sự kiện trong thang máy lưu lại ám ảnh quá lớn cho Trình Cẩn Ngôn hay là vì nguyên nhân gì khác, sau lần đó cậu liền mãnh liệt yêu cầu muốn ngủ trong phòng Triển Ngưng, đuổi như thế nào cũng không đi. Mấu chốt là mấy tháng này Triển Minh Dương hình như đã trưởng thành, một mình ngủ cũng không sợ hãi, rõ ràng cũng không có ý định muốn đi qua cùng nhau chen chúc.
Như vậy mỗi đêm Triển Ngưng đều ngủ không ngon, thời gian dài trôi qua vô cùng khó chịu.
Sau nửa tháng mang cặp mắt gấu mèo, kỳ nghỉ đông rốt cục lại tới. Tiểu học được nghỉ tương đối sớm, không cần đưa đón hai đứa nhỏ đi học, độ tự do của Triển Ngưng tăng cao rất nhiều, tăng thêm việc người lớn gần đây ngày càng tiến bộ, chỉ cần đứa nhỏ bình thường tự giác một chút, thành tích không đến nổi quá khó coi, liền không hạn chế nhiều.
Triển Ngưng mỗi ngày đều rong chơi cùng Tôn Uyển, tiện thể cùng một chỗ với học sinh giỏi Tống Dương, vị bạn học này cũng không biết là bị làm sao, mỗi ngày đều nhắm mắt đi theo đuôi hai cô, có đôi khi bị người khác cười nhạo cũng không thèm để ý, cúi đầu coi như không nghe thấy.
Nhưng mà hắn cũng không phải chung một chỗ chơi, chàng trai này khả năng trời sinh thuộc tính gà mẹ, luôn nhìn chằm chằm việc học của hai cô.
Tôn Uyển quả thật là bị hắn phiền đến muốn đánh người, nhưng mỗi lần vừa giơ tay lên đối phương liền rụt cổ lại, ngũ quan nhăn nhúm, làm cho cô không cách nào xuống tay được.
Trong tình cảnh gà bay chó sủa, bọn cô thực sự bị Tống Dương nhìn chằm chằm việc học tập, cuối cùng kỳ thi đúng hẹn tới.
Ngày thi môn cuối cùng lúc xong thời gian vẫn còn sớm, mặc dù Triển Ngưng không thường làm bài tập, nhưng lúc nghe giảng rất chuyên tâm, đối với cuộc thi lần này cũng không có quá nhiều áp lực.
"Xong rồi xong rồi, mình thảm rồi." Tôn Uyển vừa ra khỏi phòng thi liền lầm bầm, “Mấy câu cuối đều chưa kịp làm, hơn 30 điểm đó, mình đoán chừng sẽ bị mẹ đánh cho tàn phế."
Triển Ngưng tò mò: “Lớp phó học tập không phải đã ôn tập giúp cậu sao?"
"Đừng nói nữa, hắn nói chuyện mình căn bản nghe vào giống như đang niệm kinh." Tôn Uyển ai oán nhìn bầu trời xanh thẳm, một giây sau liền sống lại. “Đúng rồi, đi ăn hàng một chút không? Gần đây có chút nhớ."
"......" Triển Ngưng lắc đầu, “Không được, hôm nay mình phải về nhà, ba mình ở nhà."
Triển Hoài Nam thường xuyên theo ông chủ đi ra ngoài công tác, về nhà giống như đi thăm người thân, bởi vậy thời gian ông ở nhà cả nhà đều phải có mặt đông đủ.
Thời điểm Triển Ngưng về đến nhà lại nhìn thấy chiếc xe xa hoa sang trọng tượng trưng cho thân phận khách quý.
"Hừ!" Sắc mặt cô không tốt chút nào, vuốt vuốt cằm, "Lại tới?"
Đồ chơi trong chăn khẽ động vài cái, gian nan từ bên trong ló cái đầu ra, ngồi một đống trong chăn bông, lắc lắc kiểu tóc rối loạn vừa bị oanh tạc, nhìn về phía Triển Ngưng.
"Cậu vẫn chưa đủ có đúng không?" Sau khi Triển Ngưng thấy rõ người tới, vẻ mặt không thể tin, “Đêm hôm khuya khoắt đầu óc cậu có bệnh có phải không?"
Bị quấy rối giấc ngủ tính khí lúc rời giường cực lớn, cộng thêm đối tượng lại là người vừa trải qua sự việc hôm nay, bộ não Triển Ngưng “ầm ầm đùng đoàng" giống như súng ống đang bắn nhau, hận không thể đá bay người ra ngoài cửa sổ.
Trình Cẩn Ngôn núp ở trong chăn cúi đầu, một đống chăn bông thật lớn ở đằng kia, lộ ra đầu tóc đen xì phá lệ rõ ràng, quả thực rất quái dị.
"Em sợ!" Cậu nhỏ giọng nói một câu.
Triển Ngưng: “Cậu sợ liền chạy đến đây? Tôi là thần tiên sao?"
Sau khi màn đêm buông xuống lần nữa gợi lên ký ức sợ hãi cực độ về một màn bị nhốt trong thang máy của Trình Cẩn Ngôn, mang theo rét lạnh thấu xương không thể xua tan, tâm tình cực đoạn làm cho cậu chỉ có thể bắt lấy khúc gỗ cứu mạng là thứ tình cảm nhẹ nhàng, ấm áp, cùng mùi máu tươi nhàn nhạt từ cô.
Chỉ cần cậu chạy đến đẩy cánh cửa kia ra, thì không cần phải sợ hãi nữa, không cần phải run rẩy, chỉ là cậu lại nghĩ tới ánh mắt lạnh nhạt xa lánh, nhớ tới phản cảm cô cố tình che giấu nhưng lại không thể che giấu hết. Trình Cẩn Ngôn không muốn tiếp tục trở mặt với cô, khao khát muốn gần gũi với cô, nhìn qua nhìn lại dù làm thế nào cũng không thể áp chế được.
Không ngừng mâu thuẫn, không ngừng va chạm, trong quá trình điên cuồng xé rách lại khép lại, cuối cùng khát vọng muốn ôm lấy cô để bản thân không còn sợ hãi đã chiến thắng tất cả.
Cho nên cậu nhắm mắt kiên trì chạy tới, cậu muốn cô có thể ôm lấy cậu giống như buổi chiều, trong vòng tay gầy yếu kia cảm nhận trọn vẹn ấm áp.
Nhưng rất đáng tiếc, vòng ôm ấm áp trong dự liệu không hề có, ngược lại còn bị người không chút lưu tình đạp xuống giường.
Trình Cẩn Ngôn ngồi dưới đất, tay nắm lấy chăn bông, càng nghĩ càng không thể nào hiểu được. Cậu không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình hiện tại của bản thân, chỉ có hốc mắt bỗng nóng lên, sưng đỏ.
Triển Ngưng đột nhiên giơ một ngón tay chỉ qua, “Tôi nói này, cậu khóc cái gì mà khóc? Cậu còn không biết xấu hổ mà khóc sao?"
Trình Cẩn Ngôn nghẹn ngào nói: "Em sợ!"
Cậu dùng sức hít mũi một cái, vừa ho khan vừa nặng nề thở ra một hơi, có thể nhìn thấy rõ ràng là cậu đang cố gắng thu nước mắt trở về, nhưng có thể là tâm tình đã đến giới hạn, hốc mắt ẩm ước giống như đập chứa nước sắp được mở ra, muốn thu hồi trở lại thật sự là một kỹ thuật sống có độ khó cao.
Nước mắt đứa nhỏ không tiếng động tuông rơi, cộng thêm việc cố gắng kềm chế nghẹn ngào, nhìn thế nào cũng rất đáng thương.
Triển Ngưng nhìn chằm chằm Trình Cẩn Ngôn một hồi, lại ngây ngốc.
Cô nhớ, kiếp trước Trình Cẩn Ngôn đối với người khác đều là một bộ dáng lạnh lùng, trong mắt đều là sắc bén, thâm trầm. Hiện tại, cùng với người đàn ông mạnh mẽ, toàn năng kia lại là tình huống gì? Chỉ trùng sinh một lần thôi chẳng lẽ lại bị đột biến gien rồi?
Trình Cẩn Ngôn chết sống muốn ngủ ở đây, đầu óc Triển Ngưng cũng không phải là bị đụng hư.
Cuối cùng ầm ĩ đến Lý Tri Tâm, dụ dỗ trên trời dưới đất một hồi, cuối cùng đưa ra một quyết định công bằng.
Giường của Triển Ngưng dù có đánh chết cô cũng sẽ không chia sẻ, có thể sử dụng cũng chỉ có chiếc giường nhỏ cách vách.
Trình Cẩn Ngôn cũng không phải chưa từng ngủ qua giường nhỏ, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Lý Tri Tâm trải giường xong liền ôm đứa nhỏ đến trên giường.
Cùng Trình Cẩn Ngôn trong một căn phòng ngủ, Triển Ngửng sờ lên vết thương trên cổ còn có chút sợ, cô cố tình muốn kéo Triển Minh Dương qua.
Lý Tri Tâm cõng Trình Cẩn Ngôn nhỏ giọng nói: “Muốn khiêng em trai con qua? Con nghĩ cái giường này còn có thể chịu nổi? Cẩn Ngôn dùng hết sức liền có thể bò lên trên con tin hay không?"
Nội tâm Triển Ngưng đang rục rịch liền ngừng lại.
Trước đó đã ngủ một giấc, sau khi nằm lại trên giường nhất thời cũng không buồn ngủ. Thường ngày Triển Ngưng không có thói quen để đèn ngủ, nhưng đêm nay có chút khác biệt, bản thân cô không yên lòng, cố ý chừa một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.
Cô nằm nghiêng người, đưa lưng về phía Trình Cẩn Ngôn. Tư thế này ngủ lâu kỳ thật rất khó chịu, nhưng cô cũng không có hứng thú nhìn gương mặt kia, đành chịu đựng gân cốt toàn thân kháng nghị, cứ như vậy cắn răng cố chịu, cuối cùng có thể là chống đỡ đến mệt mỏi liền bất tri bất giác ngủ mất.
Người sau khi ngủ hô hấp đều đều, dáng vẻ cực kỳ mềm mại.
Trình Cẩn Ngôn xuyên thấu qua khe hở thành giường nhỏ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Triển Ngưng, một tay lại nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng mình.
Hình ảnh đêm đó Triển Ngưng chăm sóc cho Triển Minh Dương để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu, thỉnh thoảng lại nhảy ra lắc lư qua lại một vòng. Trình Cẩn Ngôn thông qua cảm giác vừa hâm mộ vừa mới lạ tự làm mình cảm động.
Khi phần hâm mộ này đến một độ cao nào đó, cậu liền không nhịn được mà nghĩ, tương lai một ngày nào đó quan hệ cùng cô hòa thuận thì cô có thể cũng vỗ vỗ lưng của cậu như vậy hay không?
_________KẹoĐắng`````dđlqđ________
Ngày hôm sau, Triển Ngưng mới vừa vào lớp học, Tôn Uyển liền giống như con khỉ trèo đến trên người cô, nghiêng đầu liền nhìn thấy băng gạt màu trắng.
"Ui, mới xa cách một đêm mà sao cậu lại quang vinh bị thương thế này? Lại còn ở vị trí uy hiếp khủng bố như vậy." Tôn Uyển tò mò vươn tay ra chọc chọc.
Triển Ngưng lập tức “A" một tiếng, xoay người đánh rớt cái tay kia. Đau thì không đau gì, chỉ là bị dọa sợ, đương nhiên vị trí bị thương càng mẫn cảm hơn chỗ khác.
Tôn Uyển: “Xì! Mình cũng không có dùng lực."
"Đừng có táy máy tay chân." Triển Ngưng ném cặp sách vào trong ngăn bàn, liền ghé vào trên bàn nhắm mắt dưỡng thần. Sau nửa đêm hôm qua luôn ngủ một chút lại tỉnh, ngủ không yên, hiện tại cô cực kỳ mệt mỏi.
Tôn Uyển nhào tới trước mặt Triển Ngưng, lải nhải: “Sao lại bị thương? Tự cào? Hay là đụng trúng ở đâu? Xác thực là đúng chỗ bị thương sao? Mình nhìn thế nào cũng cảm thấy chỗ này khả năng bị thương rất nhỏ."
Triển Ngưng: “Cậu là 1001 câu hỏi vì sao à? Có nhiều vấn đề như vậy."
"Hỏi một chút chứ sao." Tôn Uyển không bỏ qua đụng đụng cô, “Chị hai, nói chút tin đi, thỏa mãn nội tâm hiếu kỳ của mình, tranh thủ thời gian."
Triển Ngưng bị cô bạn dây dưa đến không còn cách nào, cuối cùng liền kể lại sự việc xảy ra vào ngày hôm qua.
Tôn Uyển: “Thằng nhóc đó có bệnh không? Mình nhìn nó cảm thấy tinh thần không quá bình thường, vẫn là cừu nhỏ Minh Dương đáng yêu hơn."
Tống Dương đẩy gọng kính, xen vào nói: “Cậu nhóc đó đặc biệt thông minh."
"Thông minh cũng không đổi được sự thật thằng nhóc đó biến thái." Tôn Uyển nói, “Lão Triển, cậu đừng nương tay, thằng nhóc kia chỉ được cái khuôn mặt đặc biệt đẹp trai chút thôi, cậu đừng để bị dụ dỗ, mình thấy nhà cậu hay là nên sớm tiễn thằng nhóc đó đi đi."
Lời nói càng nói càng không chính trực, Triển Ngưng chịu không được lên tiếng: “Biến thái thì không đến mức, chỉ là cậu ta thích đơn độc một mình, nói gì thì cũng không phải mình nói muốn tiễn người liền có thể tiễn người được."
Tôn Uyển: “Rốt cuộc tại sao thằng nhóc kia lại ở nhà cậu?"
Vấn đề này thật không dễ trả lời, Triển Ngưng qua loa thuận miệng nói vài câu, sau đó vòng vo chuyển chủ đề: “Lớp phó học tập, hôm qua lúc tan học tôi nhìn thấy cậu cùng lớp trưởng lớp bên cạnh ở cùng nhau, hai người đang làm gì thế?"
"Lớp trưởng lớp bên cạnh?" Tôn Uyển lập tức gào thét, “Nữ? Nương nương, thật hay giả?"
Tống Dương không nghĩ ra thế nào chủ đề lại đột nhiên chuyển đến trên người mình. Hắn sửng sốt hai giây, đỏ mặt, sau đó liên tục khoát khoát tay, “Không có, không phải, chỉ là hỏi bài tập thôi."
Tôn Uyển: “Thật ra, mỗi đôi yêu sớm phần đông đều bắt đầu từ việc hỏi bài tập nhau."
Tống Dương tiếp tục khoát tay, tay cũng sắp đứt rời: "Thật không có, thật không có......"
Nhiều cái "Thật không có" tiếp đến sau tiếng chuông reo, đề tài vì vậy cũng chấm dứt.
Sau rất nhiều ngày Triển Ngưng đều mang băng gạt trắng trên cổ rêu rao khắp nơi, những học sinh gặp thoáng qua đều không hẹn mà dùng ánh mắt ý vị thâm trường lướt qua cô, ngay cả chủ nhiệp lớp cũng không ngoại lệ.
Triển Ngưng cảm thấy thật không thoải mái, vì không muốn biến thành con khỉ bị vây xem, sau đó mặc kệ thời tiết có bao nhiêu độ cô đều quang không quàng cổ.
Tôn Uyển có chút hả hê cười hai gò má đỏ ửng bị che lại của bạn thân, “Ha ha, còn nhớ rõ loại bánh ngọt mới ra trên phố kia không? Mặt cậu đỏ giống y như vậy đó, hiện tại mặt cậu cùng loại bánh ngọt kia thật đúng là liều mạng cạnh tranh."
Triển Ngưng: “Đừng có mà cười loại bánh ngọt kia, dù sao mỗi ngày cậu đều khen bánh ngọt đó ăn ngon."
Tôn Uyển: "......"
Không biết là sự kiện trong thang máy lưu lại ám ảnh quá lớn cho Trình Cẩn Ngôn hay là vì nguyên nhân gì khác, sau lần đó cậu liền mãnh liệt yêu cầu muốn ngủ trong phòng Triển Ngưng, đuổi như thế nào cũng không đi. Mấu chốt là mấy tháng này Triển Minh Dương hình như đã trưởng thành, một mình ngủ cũng không sợ hãi, rõ ràng cũng không có ý định muốn đi qua cùng nhau chen chúc.
Như vậy mỗi đêm Triển Ngưng đều ngủ không ngon, thời gian dài trôi qua vô cùng khó chịu.
Sau nửa tháng mang cặp mắt gấu mèo, kỳ nghỉ đông rốt cục lại tới. Tiểu học được nghỉ tương đối sớm, không cần đưa đón hai đứa nhỏ đi học, độ tự do của Triển Ngưng tăng cao rất nhiều, tăng thêm việc người lớn gần đây ngày càng tiến bộ, chỉ cần đứa nhỏ bình thường tự giác một chút, thành tích không đến nổi quá khó coi, liền không hạn chế nhiều.
Triển Ngưng mỗi ngày đều rong chơi cùng Tôn Uyển, tiện thể cùng một chỗ với học sinh giỏi Tống Dương, vị bạn học này cũng không biết là bị làm sao, mỗi ngày đều nhắm mắt đi theo đuôi hai cô, có đôi khi bị người khác cười nhạo cũng không thèm để ý, cúi đầu coi như không nghe thấy.
Nhưng mà hắn cũng không phải chung một chỗ chơi, chàng trai này khả năng trời sinh thuộc tính gà mẹ, luôn nhìn chằm chằm việc học của hai cô.
Tôn Uyển quả thật là bị hắn phiền đến muốn đánh người, nhưng mỗi lần vừa giơ tay lên đối phương liền rụt cổ lại, ngũ quan nhăn nhúm, làm cho cô không cách nào xuống tay được.
Trong tình cảnh gà bay chó sủa, bọn cô thực sự bị Tống Dương nhìn chằm chằm việc học tập, cuối cùng kỳ thi đúng hẹn tới.
Ngày thi môn cuối cùng lúc xong thời gian vẫn còn sớm, mặc dù Triển Ngưng không thường làm bài tập, nhưng lúc nghe giảng rất chuyên tâm, đối với cuộc thi lần này cũng không có quá nhiều áp lực.
"Xong rồi xong rồi, mình thảm rồi." Tôn Uyển vừa ra khỏi phòng thi liền lầm bầm, “Mấy câu cuối đều chưa kịp làm, hơn 30 điểm đó, mình đoán chừng sẽ bị mẹ đánh cho tàn phế."
Triển Ngưng tò mò: “Lớp phó học tập không phải đã ôn tập giúp cậu sao?"
"Đừng nói nữa, hắn nói chuyện mình căn bản nghe vào giống như đang niệm kinh." Tôn Uyển ai oán nhìn bầu trời xanh thẳm, một giây sau liền sống lại. “Đúng rồi, đi ăn hàng một chút không? Gần đây có chút nhớ."
"......" Triển Ngưng lắc đầu, “Không được, hôm nay mình phải về nhà, ba mình ở nhà."
Triển Hoài Nam thường xuyên theo ông chủ đi ra ngoài công tác, về nhà giống như đi thăm người thân, bởi vậy thời gian ông ở nhà cả nhà đều phải có mặt đông đủ.
Thời điểm Triển Ngưng về đến nhà lại nhìn thấy chiếc xe xa hoa sang trọng tượng trưng cho thân phận khách quý.
"Hừ!" Sắc mặt cô không tốt chút nào, vuốt vuốt cằm, "Lại tới?"
Tác giả :
Nghiêu Tam Thanh