Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh
Chương 48: Nỗi đau của phong
-Không có gì.. cách đây hai ngày cô ấy xuất hiện trong nhà tôi trong tình trạng chân tay bị trói chặt, và tôi đã cho cô ấy ở nhờ- Phúc nói rồi lại hỏi- Còn cậu là ai?
-Chân tay bị trói chặt? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Thủy Tiên?-Thanh hỏi.
Tiên chỉ chậm rãi lắc đầu, thấy vậy Thanh bảo Phúc:
-Cảm ơn cậu đã cho cô ấy ở nhờ, giờ tôi phải đưa cô ấy về, cả nhà cô ấy đang rất lo lắng.
-Vâng, cậu cứ đưa cô ấy về đi..-Phúc nói.
Chỉ đợi có thế, lập tức Thanh kéo tay Tiên chạy luôn. Với tốc độ chạy của Thanh thì không nhanh lắm nhưng Tiên thì mắt lòa lòa nên vật phải hòn đá, tay Tiên rời khỏi tay Thanh và Tiên ngã nhào xuống đất.
Thanh giật mình ngoảnh lại, ngồi thụp xuống hỏi:
-Có sao không vậy?
Tiên lắc đầu, hơi mỉm cười, nói không ra tiếng:
-/Không sao./
-Rốt cuộc là cậu bị làm sao mà nói không ra tiếng vậy?
-/Sao cậu lại ở đây?/- Tiên lảng câu hỏi của Thanh.
-Tình cờ thôi, tôi đi tìm cậu và đi ngang qua đây, tình cờ thấy dáng người giống cậu nên vào xem, ai ngờ là cậu thật.
Vì Thanh nói rất nhanh nên Tiên chỉ nghe lõm bõm, xong cũng mỉm cười, nói:
-/Về nhà thôi./
*
Hai người dừng lại trước cổng nhà Tiên, nhìn Tiên bước xuống xe một cách khó khăn, Thanh hỏi:
-Có cần tôi vào cùng không?
-/Không cần/
-Nhưng tôi nghĩ cậu cần giúp đỡ.
-/Cậu chỉ cần giúp tôi một việc thôi, về ngủ đi, cậu phờ phạc lắm./ Tiên cười.
-Vậy hả..vậy tôi về.
-/Ừm/
Thấy tiếng xe đi xa rồi Tiên mới căng mắt tìm cách vào trong nhà. Vừa đi vừa quờ quạng để khỏi ngã, vừa bước vào nhà đã thấy mấy cái bong mờ mờ ở phòng khách nhưng Tiên không rõ đó là những ai.
-Thủy Tiên.- Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
-/Phong?/- Tiên mấp máy môi nói không ra tiếng.
Phong chạy đến gần Tiên, khi hai người đứng trước mặt nhau, Phong cau mày hỏi:
-Mấy hôm nay cậu đi đâu? Cậu có biết tôi lo lắng thế nào không? Tôi ở nhà cậu mấy hôm nay mà giờ cậu mới về là sao? Cậu trả lời đi chứ?
-/Tôi..tôi../
-Phong.- Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mẹ Tiên đứng dậy đi đến, nhìn sâu vào mắt Tiên rồi nhíu mày. Rồi nói nhỏ nhỏ- Con có nghe thấy mẹ nói không?
Vì mẹ nói rất nhỏ nên Tiên chẳng nghe thấy cái gì cả, Tiên mấp máy môi nói không ra tiếng:
-/Mẹ.?/
-Được rồi.- Mẹ cô nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại tại cô Nhi, cười hỏi- Nhi giúp chị đưa Tiên lên phòng được không?
-A, được..-Cô Nhi đứng dậy, nắm lấy tay Tiên- Đi nào, cháu cần tắm rửa.
-/Vâng..vâng/- Tiên nói rồi cũng bước theo cô Nhi.
Nhìn hai người đi lên cầu thang, Phong quay sang hỏi:
-Cô Anh, vậy là sao?
-Con bé bị cho uống thuốc gây tê liệt các giác quan.
-Hả?- Tất cả mọi người đều không tin vào tai mình.
Anh đi xuống ngồi xuống ghế, đối diện với Ngọc:
-Thuốc này chưa có trên thị trường, nó mới được nghiên cứu sáng chế cách đây mấy tháng. Thuốc này rất nguy hiểm nên không được phép sản xuất rộng rãi.- Vừa nói cô vừa nhìn Ngọc. Ngọc bối rối cúi đầu.
-Vậy sao em biết được điều đó?- Bố Tiên hỏi.
-Không có gì, vì muốn cho thuốc đó được sử dụng rộng rãi nên có người đã liên lạc nhờ em giúp, hơn nữa họ đã đưa cho em mẫu thử. Thuốc đó nếu uống liều nhẹ sẽ mất hoàn toàn thính giác, thị giác và giọng nói trong vài ngày, còn nếu dùng liều nặng thì sẽ mất cả khứu giác và cảm giác luôn.
Ngọc ngồi mặt tái mét, mồ hôi đầm đìa, dù cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm thấy bác Anh đang chĩa mũi dùi vào mình.
-Vậy…
-Không sao, mắt nó bắt đầu nhìn lại được rồi, trong ngày hôm nay hoặc ngày mai sẽ khỏi, giờ chúng ta nên hỏi ai là người làm như vậy với nó.
-Ai làm cơ ạ?-Phong lên tiếng, cậu mà biết thì cậu nhất định băm nó ra làm trăm mảnh.
-Điều đó..-Anh lại nhìn vào Ngọc nhưng không nói gì nữa.
-Là cháu làm..-Ngọc từ từ đứng dậy trong sự ngạc nhiên của mọi người.
-Cháu sao vậy Ngọc?- Bố Tiên hỏi.
-Cháu..cháu xin lỗi gia đình, là cháu làm..-Ngọc buộc phải nói, nếu không còn nhận sự chỉ trích xa xôi của Anh thì còn khổ hơn.
-Con là người bắt cóc Tiên sao Ngọc?-Cô Nhi đi xuống, và nghe thấy hết lời Ngọc nói.
-Con.. xin lỗi mẹ..con chỉ…-Ngọc không dám ngẩng đầu nhìn mẹ mình, mắt cứ nhìn vào mũi giày của mình
-Bốp..- Cô Nhi vung tay tát Ngọc một cái, tất cả mọi người đều sững sờ.
-Con nói gì? Chị em trong nhà mà con làm vậy với nó hả? Nói xem tại sao?
-Con con..-Ngọc đưa tay lên ôm mặt, bật khóc rồi nhìn sang Phong. Phong nhìn ánh mắt đầy căm hận của Ngọc thì giật mình, lẽ nào là tại cậu sao?
-Khóc gì mà khóc? Nói mau.!
-Nhi.-Mẹ Tiên lên tiếng.
-Chị để em hỏi nó- Nhi gắt, rồi quay sang tiếp tục hỏi- Có mau nói không?
-Vì..vì chị ấy..và Phong..hu hu- Ngọc không nói hết câu lại bật khóc, cô không sợ mẹ. Chắc chắn là như vậy, nhưng nếu mẹ nói với bố, thì chắc Ngọc sẽ không thể đơn giản chỉ là bị đánh.
-Phong?- Cô Nhi nhìn sang Phong hỏi- Rốt cuộc là sao?
-Cháu..cháu không biết..xưa nay chúng cháu chỉ là bạn..-Phong ngơ ngác, xưa nay cậu mới Ngọc có gì đâu, chỉ là bạn bè bình thường thôi mà,
-Vậy là…-Cô Nhi lại tiếp tục nói- Ngộ nhận sao? Rồi thấy Phong và Tiên thân thiết thì ghen tị sao? Chị em mà có thể làm vậy sao?
-Chị em gì chứ? Sao chị ấy lại cướp Phong của con chứ? Chị ấy đã biết con thích Phong rồi mà..-Ngọc uất ức gào lên.
-Bốp..-Lại thêm một cái tát nữa hạ xuống má Ngọc, nhưng không phải là của Nhi mà là của Phong.
-Cậu nói gì chứ? Tôi chưa từng nói rằng tôi thích cậu, tôi luôn coi cậu như một người bạn, cậu luôn tìm cách hại những cô gái quen với tôi, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải là vật sở hữu của cậu.- Phong tức giận tuôn một tràng vào Ngọc, lần trước cũng đã xảy ra một lần như vậy, sau đó cô bạn đó đã lạnh lùng chia tay Phong, Phong hỏi lí do thì.
-Tại sao lại chia tay, hôm qua chẳng phải chúng ta vẫn còn đi chơi cùng nhau sao?- Phong níu tay một cô gái đang cố gắng chạy.
-Em xin lỗi..- Giọng cô gái đó nghèn nghẹn- Em hôm nay không còn là em của ngày hôm qua nữa. Em không còn xứng đáng với anh nữa, Phong à, hãy tha thứ cho em.
-Không thể nào, tại sao lại không xứng đáng, em nói cho anh biết!- Giọng Phong biểu lộ sự tức giận. cô gái đó ngoảnh lại, dù nước mắt vẫn chảy đầm đìa nhưng vẫn mỉm cười.
-Cảm ơn anh đã yêu em, em sẽ không bao giờ quên anh, nhưng rất xin lỗi, em không còn xứng đáng với anh nữa.- Rồi cô bạn giằng tay ra khỏi tay Phong, chạy vụt đi, vừa đi vừa khóc làm Phong đứng ngây như trời trồng, bàng hoàng vì vẻ mặt ban nãy của cô bạn.
Hai ngày sau, trường THPT Tp xảy ra một vụ động trời, có một cô bạn nhảy lầu tự tự, và người đó chính là bạn gái của Phong.
Mất một tuần lang thang mọi nơi, một hôm Phong đi học trở lại, lại tình cờ nghe được tiếng nói từ góc khuất của cầu thang:
-Công nhận chị Ngọc chơi chiêu này ác thật, bắt nó phải phục vụ mấy anh lang thang một đêm, nó xấu hổ mặc cảm với Phong nên phải tự vẫn, ha ha.
-Gì chứ?- Một cô gái khác lên tiếng- Chẳng sớm cũng sẽ chết thôi, lũ đó đều mang trong mình bệnh HIV giai đoạn cuối đó.
-Thật sao?
-Thật..
Phong lặng người khi nghe câu chuyện, cậu chỉ muốn chạy đi, tìm con người ác độc đó để xé cô ta ra, nhưng lại không được, mọi uất ức trong người cậu chỉ chuyển thành một giọt nước nóng bỏng rơi ra từ khóe mắt:
-Vân à, anh xin lỗi…
Kí ức đau lòng đó Phong đã giữ trong mình suốt hai năm nay, cậu thậm chí đã từng muốn cầm dao đâm chết con người cười cợt nhởn nhơ trước mặt mình ngay lúc đó, nhưng cậu nén lại được. Sau này thời gian đã xóa nhòa vết đau này nhưng cậu không thể yêu Ngọc, không thể chấp nhận được.
Phong nhắm mắt, tại sao chứ, sao Ngọc không thể thay đổi được chứ? Sao cứ phải làm hại những người xung quanh mình vì cậu chứ? Nhưng không dễ gì mà cậu có thể tha thứ cho Ngọc một lần nữa được.
-Phong..Phong..-Ngọc hốt hoảng bởi những lời nói cũng như biểu cảm của Phong, lẽ nào Phong đã biết chuyện của con nhỏ Vân hai năm trước? Không..không thể nào. Ngọc tự bảo mình nhưng Phong ngẩng lên, nhìn thẳng vào Ngọc.
-Từ giờ, tôi và cô..không còn là bạn nữa..-Phong nói rồi ngay lập tức chạy ra ngoài, lấy con xe của mình rồi phóng vèo vèo trên đường.
Ngọc sững sờ, hoang mang, tại sao? Tại sao Phong lại như vậy? Phong đã lạnh lùng chia tay Ngọc, chỉ vì con nhỏ Thủy Tiên sao? Tất cả là tại nó, lẽ ra ban đầu thì phải cho nó một nhát dao ngay tại khu bỏ hoang đó mới đúng chứ không phải cho nó cơ hội mò về thế này, tất cả là tại nó. Ngọc cay độc nghĩ thầm, dù gì giờ cũng đã mất Phong, lại sẽ không được pháp luật bỏ qua vì nó đã bước sang tuổi 18. Nó không chấp nhận, nghĩ vậy Ngọc vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, chạy lên lầu.
Mọi người sững sờ không kịp phản ứng, nhưng Anh thì đã nhận ra có thể có việc này từ khi Phong bỏ đi. Tâm lí con người là vậy, khi bị dồn đến đường cùng là họ sẽ không còn cần cái gì nữa, cũng như không ngại làm bất cứ việc gì cả. Thấy Ngọc túm lấy con dao, Anh lập tức đi chắn ở cửa. Ngọc vừa giơ con dao lên thì Anh túm lấy tay rồi vặn người ra sau, đánh mạnh một phát vào gáy Ngọc. Ngọc giật mình, ngất xỉu.
-Trời ơi, tí thì có án mạng rồi..-Minh lên tiếng.
-Thành thật xin lỗi gia đình, em sẽ cải tạo lại nó, giờ để em đưa nó về được không? Em sẽ đến nói chuyện với gia đình sau..-Mẹ Ngọc nhìn Ngọc ngất xỉu thì nói với Anh.
-Được,cô cứ đưa nó về, dạy dỗ nó cẩn thận vào.-Minh lên tiếng.
-Vâng..vâng..-Cô Nhi dìu Ngọc vào ô tô, trước khi đi còn nói- Em sẽ đến vào lúc khác, chào anh chị..
*
Phong lái xe nhanh trên đường, kí ức đó lại ám ảnh cậu, không thể nào có thể quên được. Cậu vẫn chưa quên Vân, chưa bao giờ quên cậu cần thời gian để tâm tĩnh lại, nếu không sẽ có việc không hay xảy ra.
Tiên ngồi trên phòng, nhìn vào cái điện thoại trước mặt. Cố gắng căng mắt cũng chỉ nhìn mờ mờ không thể nào nhìn rõ được. nhưng nhờ sự quen thuộc, Tiên ấn gọi cho Phong.
Sẽ bên cạnh em từng ngày, sẽ không rời xa wo.o.o.
Từng hơi ấm ở trong lòng, đôi tay ôm chặt, dù cho cơn mưa lạnh hơn
Bước qua thời gian thật dài, thời gian còn giữ mãi
Rồi anh hiểu được rằng chỉ có em trên đời này
Là niềm hạnh phúc..mãi luôn bền lâu.
Nghe bập bõm bản nhạc chờ, nhưng vẫn không có người nhấc máy. Gọi đến lần thứ ba vẫn không có người trả lời, Tiên chán nản vứt điện thoại sang một bên. Nằm xuống giường, nhắm mắt lại rồi nghĩ ngợi lung tung, chả có gì vui cả, mọi người cứ như vậy thật buồn chán, Phong nữa, có cảm giác cậu ấy thật xa cách. Tiên đổi tư thế nằm, nghiêng người về phía cửa sổ nhìn bầu trời vàng ươm màu nắng. Bây giờ, có lẽ..
-Chân tay bị trói chặt? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Thủy Tiên?-Thanh hỏi.
Tiên chỉ chậm rãi lắc đầu, thấy vậy Thanh bảo Phúc:
-Cảm ơn cậu đã cho cô ấy ở nhờ, giờ tôi phải đưa cô ấy về, cả nhà cô ấy đang rất lo lắng.
-Vâng, cậu cứ đưa cô ấy về đi..-Phúc nói.
Chỉ đợi có thế, lập tức Thanh kéo tay Tiên chạy luôn. Với tốc độ chạy của Thanh thì không nhanh lắm nhưng Tiên thì mắt lòa lòa nên vật phải hòn đá, tay Tiên rời khỏi tay Thanh và Tiên ngã nhào xuống đất.
Thanh giật mình ngoảnh lại, ngồi thụp xuống hỏi:
-Có sao không vậy?
Tiên lắc đầu, hơi mỉm cười, nói không ra tiếng:
-/Không sao./
-Rốt cuộc là cậu bị làm sao mà nói không ra tiếng vậy?
-/Sao cậu lại ở đây?/- Tiên lảng câu hỏi của Thanh.
-Tình cờ thôi, tôi đi tìm cậu và đi ngang qua đây, tình cờ thấy dáng người giống cậu nên vào xem, ai ngờ là cậu thật.
Vì Thanh nói rất nhanh nên Tiên chỉ nghe lõm bõm, xong cũng mỉm cười, nói:
-/Về nhà thôi./
*
Hai người dừng lại trước cổng nhà Tiên, nhìn Tiên bước xuống xe một cách khó khăn, Thanh hỏi:
-Có cần tôi vào cùng không?
-/Không cần/
-Nhưng tôi nghĩ cậu cần giúp đỡ.
-/Cậu chỉ cần giúp tôi một việc thôi, về ngủ đi, cậu phờ phạc lắm./ Tiên cười.
-Vậy hả..vậy tôi về.
-/Ừm/
Thấy tiếng xe đi xa rồi Tiên mới căng mắt tìm cách vào trong nhà. Vừa đi vừa quờ quạng để khỏi ngã, vừa bước vào nhà đã thấy mấy cái bong mờ mờ ở phòng khách nhưng Tiên không rõ đó là những ai.
-Thủy Tiên.- Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
-/Phong?/- Tiên mấp máy môi nói không ra tiếng.
Phong chạy đến gần Tiên, khi hai người đứng trước mặt nhau, Phong cau mày hỏi:
-Mấy hôm nay cậu đi đâu? Cậu có biết tôi lo lắng thế nào không? Tôi ở nhà cậu mấy hôm nay mà giờ cậu mới về là sao? Cậu trả lời đi chứ?
-/Tôi..tôi../
-Phong.- Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mẹ Tiên đứng dậy đi đến, nhìn sâu vào mắt Tiên rồi nhíu mày. Rồi nói nhỏ nhỏ- Con có nghe thấy mẹ nói không?
Vì mẹ nói rất nhỏ nên Tiên chẳng nghe thấy cái gì cả, Tiên mấp máy môi nói không ra tiếng:
-/Mẹ.?/
-Được rồi.- Mẹ cô nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại tại cô Nhi, cười hỏi- Nhi giúp chị đưa Tiên lên phòng được không?
-A, được..-Cô Nhi đứng dậy, nắm lấy tay Tiên- Đi nào, cháu cần tắm rửa.
-/Vâng..vâng/- Tiên nói rồi cũng bước theo cô Nhi.
Nhìn hai người đi lên cầu thang, Phong quay sang hỏi:
-Cô Anh, vậy là sao?
-Con bé bị cho uống thuốc gây tê liệt các giác quan.
-Hả?- Tất cả mọi người đều không tin vào tai mình.
Anh đi xuống ngồi xuống ghế, đối diện với Ngọc:
-Thuốc này chưa có trên thị trường, nó mới được nghiên cứu sáng chế cách đây mấy tháng. Thuốc này rất nguy hiểm nên không được phép sản xuất rộng rãi.- Vừa nói cô vừa nhìn Ngọc. Ngọc bối rối cúi đầu.
-Vậy sao em biết được điều đó?- Bố Tiên hỏi.
-Không có gì, vì muốn cho thuốc đó được sử dụng rộng rãi nên có người đã liên lạc nhờ em giúp, hơn nữa họ đã đưa cho em mẫu thử. Thuốc đó nếu uống liều nhẹ sẽ mất hoàn toàn thính giác, thị giác và giọng nói trong vài ngày, còn nếu dùng liều nặng thì sẽ mất cả khứu giác và cảm giác luôn.
Ngọc ngồi mặt tái mét, mồ hôi đầm đìa, dù cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm thấy bác Anh đang chĩa mũi dùi vào mình.
-Vậy…
-Không sao, mắt nó bắt đầu nhìn lại được rồi, trong ngày hôm nay hoặc ngày mai sẽ khỏi, giờ chúng ta nên hỏi ai là người làm như vậy với nó.
-Ai làm cơ ạ?-Phong lên tiếng, cậu mà biết thì cậu nhất định băm nó ra làm trăm mảnh.
-Điều đó..-Anh lại nhìn vào Ngọc nhưng không nói gì nữa.
-Là cháu làm..-Ngọc từ từ đứng dậy trong sự ngạc nhiên của mọi người.
-Cháu sao vậy Ngọc?- Bố Tiên hỏi.
-Cháu..cháu xin lỗi gia đình, là cháu làm..-Ngọc buộc phải nói, nếu không còn nhận sự chỉ trích xa xôi của Anh thì còn khổ hơn.
-Con là người bắt cóc Tiên sao Ngọc?-Cô Nhi đi xuống, và nghe thấy hết lời Ngọc nói.
-Con.. xin lỗi mẹ..con chỉ…-Ngọc không dám ngẩng đầu nhìn mẹ mình, mắt cứ nhìn vào mũi giày của mình
-Bốp..- Cô Nhi vung tay tát Ngọc một cái, tất cả mọi người đều sững sờ.
-Con nói gì? Chị em trong nhà mà con làm vậy với nó hả? Nói xem tại sao?
-Con con..-Ngọc đưa tay lên ôm mặt, bật khóc rồi nhìn sang Phong. Phong nhìn ánh mắt đầy căm hận của Ngọc thì giật mình, lẽ nào là tại cậu sao?
-Khóc gì mà khóc? Nói mau.!
-Nhi.-Mẹ Tiên lên tiếng.
-Chị để em hỏi nó- Nhi gắt, rồi quay sang tiếp tục hỏi- Có mau nói không?
-Vì..vì chị ấy..và Phong..hu hu- Ngọc không nói hết câu lại bật khóc, cô không sợ mẹ. Chắc chắn là như vậy, nhưng nếu mẹ nói với bố, thì chắc Ngọc sẽ không thể đơn giản chỉ là bị đánh.
-Phong?- Cô Nhi nhìn sang Phong hỏi- Rốt cuộc là sao?
-Cháu..cháu không biết..xưa nay chúng cháu chỉ là bạn..-Phong ngơ ngác, xưa nay cậu mới Ngọc có gì đâu, chỉ là bạn bè bình thường thôi mà,
-Vậy là…-Cô Nhi lại tiếp tục nói- Ngộ nhận sao? Rồi thấy Phong và Tiên thân thiết thì ghen tị sao? Chị em mà có thể làm vậy sao?
-Chị em gì chứ? Sao chị ấy lại cướp Phong của con chứ? Chị ấy đã biết con thích Phong rồi mà..-Ngọc uất ức gào lên.
-Bốp..-Lại thêm một cái tát nữa hạ xuống má Ngọc, nhưng không phải là của Nhi mà là của Phong.
-Cậu nói gì chứ? Tôi chưa từng nói rằng tôi thích cậu, tôi luôn coi cậu như một người bạn, cậu luôn tìm cách hại những cô gái quen với tôi, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải là vật sở hữu của cậu.- Phong tức giận tuôn một tràng vào Ngọc, lần trước cũng đã xảy ra một lần như vậy, sau đó cô bạn đó đã lạnh lùng chia tay Phong, Phong hỏi lí do thì.
-Tại sao lại chia tay, hôm qua chẳng phải chúng ta vẫn còn đi chơi cùng nhau sao?- Phong níu tay một cô gái đang cố gắng chạy.
-Em xin lỗi..- Giọng cô gái đó nghèn nghẹn- Em hôm nay không còn là em của ngày hôm qua nữa. Em không còn xứng đáng với anh nữa, Phong à, hãy tha thứ cho em.
-Không thể nào, tại sao lại không xứng đáng, em nói cho anh biết!- Giọng Phong biểu lộ sự tức giận. cô gái đó ngoảnh lại, dù nước mắt vẫn chảy đầm đìa nhưng vẫn mỉm cười.
-Cảm ơn anh đã yêu em, em sẽ không bao giờ quên anh, nhưng rất xin lỗi, em không còn xứng đáng với anh nữa.- Rồi cô bạn giằng tay ra khỏi tay Phong, chạy vụt đi, vừa đi vừa khóc làm Phong đứng ngây như trời trồng, bàng hoàng vì vẻ mặt ban nãy của cô bạn.
Hai ngày sau, trường THPT Tp xảy ra một vụ động trời, có một cô bạn nhảy lầu tự tự, và người đó chính là bạn gái của Phong.
Mất một tuần lang thang mọi nơi, một hôm Phong đi học trở lại, lại tình cờ nghe được tiếng nói từ góc khuất của cầu thang:
-Công nhận chị Ngọc chơi chiêu này ác thật, bắt nó phải phục vụ mấy anh lang thang một đêm, nó xấu hổ mặc cảm với Phong nên phải tự vẫn, ha ha.
-Gì chứ?- Một cô gái khác lên tiếng- Chẳng sớm cũng sẽ chết thôi, lũ đó đều mang trong mình bệnh HIV giai đoạn cuối đó.
-Thật sao?
-Thật..
Phong lặng người khi nghe câu chuyện, cậu chỉ muốn chạy đi, tìm con người ác độc đó để xé cô ta ra, nhưng lại không được, mọi uất ức trong người cậu chỉ chuyển thành một giọt nước nóng bỏng rơi ra từ khóe mắt:
-Vân à, anh xin lỗi…
Kí ức đau lòng đó Phong đã giữ trong mình suốt hai năm nay, cậu thậm chí đã từng muốn cầm dao đâm chết con người cười cợt nhởn nhơ trước mặt mình ngay lúc đó, nhưng cậu nén lại được. Sau này thời gian đã xóa nhòa vết đau này nhưng cậu không thể yêu Ngọc, không thể chấp nhận được.
Phong nhắm mắt, tại sao chứ, sao Ngọc không thể thay đổi được chứ? Sao cứ phải làm hại những người xung quanh mình vì cậu chứ? Nhưng không dễ gì mà cậu có thể tha thứ cho Ngọc một lần nữa được.
-Phong..Phong..-Ngọc hốt hoảng bởi những lời nói cũng như biểu cảm của Phong, lẽ nào Phong đã biết chuyện của con nhỏ Vân hai năm trước? Không..không thể nào. Ngọc tự bảo mình nhưng Phong ngẩng lên, nhìn thẳng vào Ngọc.
-Từ giờ, tôi và cô..không còn là bạn nữa..-Phong nói rồi ngay lập tức chạy ra ngoài, lấy con xe của mình rồi phóng vèo vèo trên đường.
Ngọc sững sờ, hoang mang, tại sao? Tại sao Phong lại như vậy? Phong đã lạnh lùng chia tay Ngọc, chỉ vì con nhỏ Thủy Tiên sao? Tất cả là tại nó, lẽ ra ban đầu thì phải cho nó một nhát dao ngay tại khu bỏ hoang đó mới đúng chứ không phải cho nó cơ hội mò về thế này, tất cả là tại nó. Ngọc cay độc nghĩ thầm, dù gì giờ cũng đã mất Phong, lại sẽ không được pháp luật bỏ qua vì nó đã bước sang tuổi 18. Nó không chấp nhận, nghĩ vậy Ngọc vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, chạy lên lầu.
Mọi người sững sờ không kịp phản ứng, nhưng Anh thì đã nhận ra có thể có việc này từ khi Phong bỏ đi. Tâm lí con người là vậy, khi bị dồn đến đường cùng là họ sẽ không còn cần cái gì nữa, cũng như không ngại làm bất cứ việc gì cả. Thấy Ngọc túm lấy con dao, Anh lập tức đi chắn ở cửa. Ngọc vừa giơ con dao lên thì Anh túm lấy tay rồi vặn người ra sau, đánh mạnh một phát vào gáy Ngọc. Ngọc giật mình, ngất xỉu.
-Trời ơi, tí thì có án mạng rồi..-Minh lên tiếng.
-Thành thật xin lỗi gia đình, em sẽ cải tạo lại nó, giờ để em đưa nó về được không? Em sẽ đến nói chuyện với gia đình sau..-Mẹ Ngọc nhìn Ngọc ngất xỉu thì nói với Anh.
-Được,cô cứ đưa nó về, dạy dỗ nó cẩn thận vào.-Minh lên tiếng.
-Vâng..vâng..-Cô Nhi dìu Ngọc vào ô tô, trước khi đi còn nói- Em sẽ đến vào lúc khác, chào anh chị..
*
Phong lái xe nhanh trên đường, kí ức đó lại ám ảnh cậu, không thể nào có thể quên được. Cậu vẫn chưa quên Vân, chưa bao giờ quên cậu cần thời gian để tâm tĩnh lại, nếu không sẽ có việc không hay xảy ra.
Tiên ngồi trên phòng, nhìn vào cái điện thoại trước mặt. Cố gắng căng mắt cũng chỉ nhìn mờ mờ không thể nào nhìn rõ được. nhưng nhờ sự quen thuộc, Tiên ấn gọi cho Phong.
Sẽ bên cạnh em từng ngày, sẽ không rời xa wo.o.o.
Từng hơi ấm ở trong lòng, đôi tay ôm chặt, dù cho cơn mưa lạnh hơn
Bước qua thời gian thật dài, thời gian còn giữ mãi
Rồi anh hiểu được rằng chỉ có em trên đời này
Là niềm hạnh phúc..mãi luôn bền lâu.
Nghe bập bõm bản nhạc chờ, nhưng vẫn không có người nhấc máy. Gọi đến lần thứ ba vẫn không có người trả lời, Tiên chán nản vứt điện thoại sang một bên. Nằm xuống giường, nhắm mắt lại rồi nghĩ ngợi lung tung, chả có gì vui cả, mọi người cứ như vậy thật buồn chán, Phong nữa, có cảm giác cậu ấy thật xa cách. Tiên đổi tư thế nằm, nghiêng người về phía cửa sổ nhìn bầu trời vàng ươm màu nắng. Bây giờ, có lẽ..
Tác giả :
Ori_Chan