Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh
Chương 12: “sợ ma ư? never!”
“ Không được, nhỡ cô ấy thích Nam thật thì sao?"- đó là ý nghĩ của Minh trong suốt buổi học. Cậu không hề tập trung vào bài giảng chút nào. Mắt nhìn lên bảng, những con số lằng nhằng mà cậu chẳng hiểu gì cả..đến lúc hết giờ, cậu nhận ra mình vừa bỏ lỡ một kiến thức vô cùng quan trọng. Cố gắng xem lại sách, cậu vẫn không hiểu, bèn quay sang Anh:
-giảng lại giúp tớ chỗ này được không?
-nghĩ gì trong đầu vậy?
-là sao?
-chẳng phải không tập trung nên mới không hiểu sao?
-à, có tập trung nhưng khó quá!
Anh nhíu mày rồi hỏi:
-chỗ nào?
-đây..-Minh chỉ vào sách.
-à, chỗ này là…..
….
-được rồi, mình đã hiểu, cảm ơn.-Minh đã hiểu, cậu bắt đầu làm được bài tập. lúc đó Quang cũng chạy xuống hỏi:
-Hoàng Anh này, cậu giúp mình bài này nhé!
-lên bảo Tâm đi.-Anh trả lời.
-cậu vừa chỉ cho Minh sao không chỉ cho tớ?
-thì sao? –Anh nhíu mày hỏi lại.
-không…không sao..-Quang ngậm ngùi nhìn sang Minh, cậu ta đang cười đắc thắng. Một ý nghĩ khẽ vụt qua đầu Quang “chả lẽ Anh thích Minh sao?"
Lần 4, 2:0
-Anh à!- Minh gọi.
-sao?
-lúc về đi xem phim với tớ nhé!
-xem phim? –Anh ngoảnh sang.
-ừ, xem phim.- Minh cười.
-ờ..-Anh trả lời.
Minh khẽ nắm tay yeah một tiếng, cậu có thể tập trung học bài rồi, nãy giờ cứ suy nghĩ mãi.
Tan học.
Hình như tên Quang có năng lực đặc biệt. Chỉ qua thái độ vui vui của Minh mà cậu ta đã biết có gì đó mờ ám. Bám theo Minh và Anh, thấy họ đi xem phim, cậu nghiến răng trèo trẹo, nhất định lôi Tâm đi theo. Đến nơi thì vờ như gặp nhau rồi rủ nhau xem cùng một phim. Hai tên này quả nhiên đầu óc giống nhau, đều chọn phim…ma. Nhìn tấm vé trên tay mà Minh vừa đưa cho, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, lại cái trò cổ lỗ sĩ này. Haizz thời đại tân tiến, hiện đại hóa như vầy mà đầu óc con trai chả sáng láng thêm tí nào, thôi dù gì cô cũng thích phim ma, coi như không quá lỗ.
Ngồi vào hàng ghế, Anh nhận ra cô đang ngồi giữa hai tên ngu ngốc này, đặt túi bắp rang xuống, vừa ngồi xuống ghế, Minh hỏi:
-cậu sợ ma không?
-…
-trả lời đi chứ Anh?
Cậu ngừng nói khi phim bắt đầu chiếu, quả nhiên phim mới có khác. Kĩ xảo với hình ảnh tăng cấp độ lever hơn hẳn. Tất nhiên đúng như cô đoán, mấy người này quả nhiên rất sợ ma. Sặc, đã ngu lại còn đánh đu với đời, nhất là tên Minh, cứ thấy cảnh hơi “đẹp đẹp" tí là hắn gào loạn lên, chỉ khổ cái lỗ tai cô. Quang và Tâm cũng chẳng khá hơn, vừa đến một cảnh màn hình hiện ra một cái bóng trắng, mặt nám đen, miệng kêu “ghào" một tiếng là có hai tiếng kêu bật ra:
-á á á…-tiếng của 3 người.
-haha…-tiếng cười lạnh của một người con gái phát ra, 3 người lập tức hết gào mà ngoảnh sang, Anh đang cười rất thoải mái, miệng lầm bầm:
-kĩ xảo rất tốt, trang điểm có tiến bộ. hôm nào phải lùng đĩa này về xem lại mới được.
Trời ơi! Mặt ba tên kia toàn vạch thẳng (0___olll). Không phải chứ?. Thường thì con trai rất thích đưa bạn gái đến đây để lợi dụng lúc bạn gái hét lên để vòng tay qua chẳng hạn, rạp lại rất tối, tha hồ hành động mà chẳng có ai để ý.
Nhưng giờ thì kế hoạch đấy không thể thực hiện khi chàng trai đưa tay che kín mắt, còn cô gái nhìn chăm chú vào mấy cái hình vô cùng đáng sợ trên màn hình. Khi gặp những hình ảnh mà chàng trai hét lên thì cô gái lại bật cười lớn thành tiếng. thế này thì. Hoàn toàn thất bại…………………………..
Ra khỏi rạp chiếu phim, tuy rất vui vì lần đầu tiên thấy Anh cười thành tiếng, nhưng lại để cô thấy sự nhát gan của mình, hai tên kia không hỏi hậm hực. thấy vậy Tâm hỏi:
-đi ăn gì đi, đói rồi.
-ừ, cậu muốn ăn gì?-Minh hỏi.
-Kem!- hai cô nàng đồng thanh.
-kem sao? Được rồi đi thôi.-Quang nói. Rồi 4 người tạt vào quán kem gần rạp chiếu phim.
Trong quán kem,Tâm hỏi:
-cậu không sợ ma à Anh?
-không.
-ồ, khổ thân cho hai anh chàng này, dùng chiêu này với ‘nữ hoàng băng giá’ nhà ta thì cầm chắc 99,9% thất bại.
-ừ.- giọng cả hai lộ rõ vẻ mệt mỏi.
-ê, không phải sợ quá rồi chứ? –Tâm chọc.
-cậu cũng sợ thế còn nói ai. Đừng tưởng không ai biết. –Quang nói.
-ờ, đúng là sợ thật…này Anh, cậu không sợ ma thì sợ gì?
Tay đang đưa thìa kem lên miệng của Anh dừng lại trên không, mắt cô mở to ra. Sau vài giây trấn tĩnh, cô nói:
-người! –xong đưa thìa kem lên miệng.
-người?
-những người tâm địa độc ác, coi hành hạ người khác là thú vui, không bao giờ có hai từ “nhẹ tay" trong đầu.
-à..-Tâm vỡ lẽ.-vậy…
Tâm định nói tiếp thì thấy Minh ra hiệu im lặng, cô nhìn vào Anh, thấy tay cầm thìa của Anh cứ chọc mãi vào ly kem, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, có thể có điều gì đó xảy ra với Anh chăng?
-cậu không vui hả? –Minh hỏi.
-ờ, không có gì..-giọng Anh rất nhỏ.
-buồn thì đừng giấu, bạn bè chơi với nhau để chia sẻ mà. – Minh nhìn Anh, giọng nghiêm túc.
Anh nhìn Minh chăm chú 2s, sau môi khẽ nở nụ cười. Một nụ cười ấm áp, xong cô nói:
-cảm ơn vì đã luôn ở bên tôi.
Trước nụ cười đó…
Một người ngẩn ngơ…
Một người giật mình…
Một người lo lắng…
Quang lo lắng, lời suy đoán hồi sáng đã đúng, một người lạnh lùng như Anh mà cười với Minh, chứng tỏ cô thích Minh. Cậu là người đến sau, có lẽ cậu chỉ có thể thích cô trong thầm lặng thôi. Người như cô có lẽ sẽ không thay đổi mục tiêu của mình. Thôi, từ giờ cậu sẽ ở ngoài cuộc, và coi cô như một người bạn vậy.!!!!!!!!!!!….
-giảng lại giúp tớ chỗ này được không?
-nghĩ gì trong đầu vậy?
-là sao?
-chẳng phải không tập trung nên mới không hiểu sao?
-à, có tập trung nhưng khó quá!
Anh nhíu mày rồi hỏi:
-chỗ nào?
-đây..-Minh chỉ vào sách.
-à, chỗ này là…..
….
-được rồi, mình đã hiểu, cảm ơn.-Minh đã hiểu, cậu bắt đầu làm được bài tập. lúc đó Quang cũng chạy xuống hỏi:
-Hoàng Anh này, cậu giúp mình bài này nhé!
-lên bảo Tâm đi.-Anh trả lời.
-cậu vừa chỉ cho Minh sao không chỉ cho tớ?
-thì sao? –Anh nhíu mày hỏi lại.
-không…không sao..-Quang ngậm ngùi nhìn sang Minh, cậu ta đang cười đắc thắng. Một ý nghĩ khẽ vụt qua đầu Quang “chả lẽ Anh thích Minh sao?"
Lần 4, 2:0
-Anh à!- Minh gọi.
-sao?
-lúc về đi xem phim với tớ nhé!
-xem phim? –Anh ngoảnh sang.
-ừ, xem phim.- Minh cười.
-ờ..-Anh trả lời.
Minh khẽ nắm tay yeah một tiếng, cậu có thể tập trung học bài rồi, nãy giờ cứ suy nghĩ mãi.
Tan học.
Hình như tên Quang có năng lực đặc biệt. Chỉ qua thái độ vui vui của Minh mà cậu ta đã biết có gì đó mờ ám. Bám theo Minh và Anh, thấy họ đi xem phim, cậu nghiến răng trèo trẹo, nhất định lôi Tâm đi theo. Đến nơi thì vờ như gặp nhau rồi rủ nhau xem cùng một phim. Hai tên này quả nhiên đầu óc giống nhau, đều chọn phim…ma. Nhìn tấm vé trên tay mà Minh vừa đưa cho, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, lại cái trò cổ lỗ sĩ này. Haizz thời đại tân tiến, hiện đại hóa như vầy mà đầu óc con trai chả sáng láng thêm tí nào, thôi dù gì cô cũng thích phim ma, coi như không quá lỗ.
Ngồi vào hàng ghế, Anh nhận ra cô đang ngồi giữa hai tên ngu ngốc này, đặt túi bắp rang xuống, vừa ngồi xuống ghế, Minh hỏi:
-cậu sợ ma không?
-…
-trả lời đi chứ Anh?
Cậu ngừng nói khi phim bắt đầu chiếu, quả nhiên phim mới có khác. Kĩ xảo với hình ảnh tăng cấp độ lever hơn hẳn. Tất nhiên đúng như cô đoán, mấy người này quả nhiên rất sợ ma. Sặc, đã ngu lại còn đánh đu với đời, nhất là tên Minh, cứ thấy cảnh hơi “đẹp đẹp" tí là hắn gào loạn lên, chỉ khổ cái lỗ tai cô. Quang và Tâm cũng chẳng khá hơn, vừa đến một cảnh màn hình hiện ra một cái bóng trắng, mặt nám đen, miệng kêu “ghào" một tiếng là có hai tiếng kêu bật ra:
-á á á…-tiếng của 3 người.
-haha…-tiếng cười lạnh của một người con gái phát ra, 3 người lập tức hết gào mà ngoảnh sang, Anh đang cười rất thoải mái, miệng lầm bầm:
-kĩ xảo rất tốt, trang điểm có tiến bộ. hôm nào phải lùng đĩa này về xem lại mới được.
Trời ơi! Mặt ba tên kia toàn vạch thẳng (0___olll). Không phải chứ?. Thường thì con trai rất thích đưa bạn gái đến đây để lợi dụng lúc bạn gái hét lên để vòng tay qua chẳng hạn, rạp lại rất tối, tha hồ hành động mà chẳng có ai để ý.
Nhưng giờ thì kế hoạch đấy không thể thực hiện khi chàng trai đưa tay che kín mắt, còn cô gái nhìn chăm chú vào mấy cái hình vô cùng đáng sợ trên màn hình. Khi gặp những hình ảnh mà chàng trai hét lên thì cô gái lại bật cười lớn thành tiếng. thế này thì. Hoàn toàn thất bại…………………………..
Ra khỏi rạp chiếu phim, tuy rất vui vì lần đầu tiên thấy Anh cười thành tiếng, nhưng lại để cô thấy sự nhát gan của mình, hai tên kia không hỏi hậm hực. thấy vậy Tâm hỏi:
-đi ăn gì đi, đói rồi.
-ừ, cậu muốn ăn gì?-Minh hỏi.
-Kem!- hai cô nàng đồng thanh.
-kem sao? Được rồi đi thôi.-Quang nói. Rồi 4 người tạt vào quán kem gần rạp chiếu phim.
Trong quán kem,Tâm hỏi:
-cậu không sợ ma à Anh?
-không.
-ồ, khổ thân cho hai anh chàng này, dùng chiêu này với ‘nữ hoàng băng giá’ nhà ta thì cầm chắc 99,9% thất bại.
-ừ.- giọng cả hai lộ rõ vẻ mệt mỏi.
-ê, không phải sợ quá rồi chứ? –Tâm chọc.
-cậu cũng sợ thế còn nói ai. Đừng tưởng không ai biết. –Quang nói.
-ờ, đúng là sợ thật…này Anh, cậu không sợ ma thì sợ gì?
Tay đang đưa thìa kem lên miệng của Anh dừng lại trên không, mắt cô mở to ra. Sau vài giây trấn tĩnh, cô nói:
-người! –xong đưa thìa kem lên miệng.
-người?
-những người tâm địa độc ác, coi hành hạ người khác là thú vui, không bao giờ có hai từ “nhẹ tay" trong đầu.
-à..-Tâm vỡ lẽ.-vậy…
Tâm định nói tiếp thì thấy Minh ra hiệu im lặng, cô nhìn vào Anh, thấy tay cầm thìa của Anh cứ chọc mãi vào ly kem, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, có thể có điều gì đó xảy ra với Anh chăng?
-cậu không vui hả? –Minh hỏi.
-ờ, không có gì..-giọng Anh rất nhỏ.
-buồn thì đừng giấu, bạn bè chơi với nhau để chia sẻ mà. – Minh nhìn Anh, giọng nghiêm túc.
Anh nhìn Minh chăm chú 2s, sau môi khẽ nở nụ cười. Một nụ cười ấm áp, xong cô nói:
-cảm ơn vì đã luôn ở bên tôi.
Trước nụ cười đó…
Một người ngẩn ngơ…
Một người giật mình…
Một người lo lắng…
Quang lo lắng, lời suy đoán hồi sáng đã đúng, một người lạnh lùng như Anh mà cười với Minh, chứng tỏ cô thích Minh. Cậu là người đến sau, có lẽ cậu chỉ có thể thích cô trong thầm lặng thôi. Người như cô có lẽ sẽ không thay đổi mục tiêu của mình. Thôi, từ giờ cậu sẽ ở ngoài cuộc, và coi cô như một người bạn vậy.!!!!!!!!!!!….
Tác giả :
Ori_Chan