Anh Nghĩ Muốn Em
Chương 43
CHƯƠNG 43
Cuối cùng cũng viết xong (úp mặt vào vũng máu), tiếp theo sẽ nhận được kết thúc qua loa nha ~~~~ XDDD
Yên tâm, Dục Dã tuyệt đối sẽ không đầu hổ đuôi rắn, nhiều lắm là cái đuôi chuột thôi ~~~
=================================
Không đợi tôi thích ứng với xâm lấn của anh ta, côn thịt ở phía sau đã bắt đầu thúc vào mãnh liệt, mỗi một lần đều gần như rút ra hoàn toàn, rồi lại hung hăng đâm thẳng vào chỗ sâu trong cơ thể tôi, thân thể không tự chủ được khẽ lay động, hai tay tôi bị trói, cảm giác không thể làm chủ được hành động lại làm cho tôi càng hưng phấn hơn, sau một lần dùng sức thúc vào của anh ta, tôi liền gào lên bắn tinh.
“Thật không ngoan, sao có thể tự mình thoải mái trước như vậy?" Anh ta dùng tay sờ sờ YG đã nhũn xuống của tôi, bị anh ta cố ý xoa bóp thằng nhỏ của tôi lại đứng thẳng lần nữa, sau đó anh ta liền cởi quần lót buộc ngoài miệng của tôi, đổi lại cột vào gốc phân thân của tôi.
“Như vậy em sẽ không trộm bắn nữa." Anh ta vừa lòng búng lên phân thân bị buộc chặt đến căng đau của tôi, hai tay giữ chặt phần eo của tôi tiếp tục bắt đầu ra vào.
“A, đừng… Cởi ra… Ô…" Theo đâm chọc kịch liệt ở phía sau, khoái cảm không ngừng trào lên, tôi nhanh chóng có dục vọng muốn bắn tinh, nhưng lại bởi vì bị trói chặt mà không thể phóng thích, điều này làm tôi khó chịu liên tục giãy giụa phần eo.
“Không được nha, em phải đợi cùng anh mới được." Nói xong anh ta đột nhiên lật người tôi lại, phân thân thô to vẫn chôn sâu ở trong thân thể tôi ma xát vào nội bích mềm mại làm cho tôi không khỏi liên tục rên rỉ.
Tiếp đó anh ta kéo cơ thể của tôi, làm cho hai chân của tôi tự nhiên kẹp lấy vòng eo của anh ta. “Đổi nơi khác đi." Sau đó anh ta cứ ôm tôi như vậy đi ra khỏi phòng bếp, phân thân nóng bỏng theo di chuyển ra vào khi sâu khi cạn vào hậu huyệt của tôi, khoái cảm kỳ dị này làm cho tôi nhũn cả người, nếu không phải anh ta ôm tôi thì tôi đã sớm trượt xuống đất rồi.
Khi cả người tôi như nhũn ra tựa vào vai anh ta, chỉ thấy anh ta đi ra hành lang dài, đi qua phòng khách, kéo cánh cửa sổ sát đất trơn bóng bước ra ban công, tôi giật mình ngẩng đầu, không phải là anh ta muốn…
“Ở đây không khí tươi mát hơn, lúc làm sẽ có một loại tư vị khác." Anh ta cười khẽ hôn lên môi của tôi, cởi caravat đang trói chặt hai tay của tôi, hơi rút ra phân thân nóng bỏng rồi xoay người tôi lại, để cho hai tay tôi chống lên lan can ở ban công, rồi mới một lần nữa tiến vào tôi.
“Ưm a… Đừng ở đây… ô…" Hai tay nắm chặt lan can, tôi xấu hổ muốn bật khóc, cắn răng sống chết nhịn xuống tiếng rên rỉ, giờ phút này tôi đang đối mặt với con đường mà mình vẫn đi qua mỗi ngày, đây chỉ là lầu ba, người ở dưới chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể dễ dàng nhìn thấy tôi, hộ gia đình ở đối diện cũng có thể trực tiếp nhìn qua, không khác gì với việc làm ở trên đường lớn.
“Nơi này tốt lắm nha, anh phát hiện làm ở bên ngoài em sẽ đặc biệt có cảm giác đấy." Anh ta cười khẽ dùng sức thúc vào một cái, phân thân thô to càng xâm nhập vào tôi sâu hơn, tôi không khỏi bật khóc thành tiếng, không ngừng lắc lắc đầu, hai chân đã sớm không còn sức để đứng nữa, toàn bộ đều dựa vào chống đỡ từ chỗ kết hợp mới không ngồi phịch xuống đất.
“Đừng như vậy, sẽ bị người ta nhìn thấy đấy." Anh ta không hề để ý đến lời nói của tôi, ngược lại kéo đùi phải của tôi gác lên lan can, làn da trần trụi hoàn toàn bại lộ trong không khí lạnh lẽo nửa đêm nhẹ nhàng run rẩy, lại cảm giác thân thể càng thêm khô nóng, tham lam ngậm chặt phân thân thô to.
Anh ta vươn tay bóp chặt hai cánh mông của tôi, dùng sức banh ra, làm cho phân thân cực lớn kia thuận lợi đâm vào chỗ trước nay chưa từng tới, nghiền nát vào điểm mẫn cảm nhất của tôi.
“Rất thoải mái đúng không? Em thích như vậy không phải sao? Nhìn em này, cắn chặt lấy anh, còn luyến tiếc không muốn anh rút ra nữa."
Một đợt đâm chọc mang theo tiếng nước, còn có tiếng vang bạch bạch khi thân thể va chạm vào nhau, ở trong không gian yên tĩnh càng thêm vang dội, tôi mệt mỏi dựa vào người đàn ông ở phía sau, nâng tay che mặt, giả làm đà điểu thả mình chìm sâu vào trong thế giới *** này.
Chúng tôi điên cuồng làm tình ngay ở ban công, tôi bị anh ta kéo qua kéo lại thay đổi mấy tư thế, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, anh ta mới ôm tôi vào phòng tắm, khi tắm lại làm tôi một lần nữa, làm cho tôi mệt đến mức ngất xỉu luôn.
===============
“Cho nên, anh ấy là anh lớn năm đó?" Vĩnh Khánh ngồi trên sô pha, trợn tròn đôi mắt đầy tò mò, nhìn chằm chằm vào anh lớn đã lâu không gặp — Phó Ninh Viễn.
“Đúng là anh ta!" Tôi hung tợn trừng cái thằng cha dụ dỗ bé trai nhà người ta đang dịu dàng cười nhẹ kia, bây giờ còn giả bộ đứng đắn, đêm qua không biết làm cho tôi thảm đến mức nào, hại thắt lưng tôi bây giờ vẫn còn đau nhức.
Mẫn Huân ngồi bên cạnh Vĩnh Khánh, hai mắt tỏa sáng nhìn thẳng vào anh ta, không khỏi làm tôi cảm thấy có hơi nghi hoặc, bình thường thứ làm cho nó cảm thấy hứng thú, ngoài thứ kia thì không còn gì nữa, chẳng lẽ…
“Anh làm ở đâu? Chức vị gì? Một năm thu nhập bao nhiêu?" Chỉ thấy Mẫn Huân hỏi một tràng như mẹ vợ đang điều tra con rẻ, tôi không khỏi đảo mắt, quả nhiên làm cho nó hứng thú ngoài tiền thì không còn gì nữa.
Phó Ninh Viễn mỉm cười, dịu dàng nhìn Mẫn Huân, gật đầu nói: “Anh làm ở tập đoàn Chấn Dương, chức vụ là trợ lý hành chính, thu nhập một năm không nhất định, hàng năm anh còn đưa chia 10% lợi nhuận công ty."
Tôi có nghe nhưng không hiểu giải thích của anh ta, nhưng Mẫn Huân lập tức mở to hai mắt, thay ngay khuôn mặt mẹ kế ban đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào. “Anh lớn yên tâm, em hoàn toàn không ngại anh lấy anh hai đâu."
Nghe thấy nó nói như vậy, tôi thiếu chút nữa thì hộc máu. “Lấy cái đầu em ý, anh không có ý định kết hôn với anh ta, mà nếu như thật sự phải kết, thì cũng chỉ có thể là anh lấy anh ta, hiểu không?"
Tôi hung tợn nói với hai đứa em trai gái ngồi ở sô pha đối diện, Vĩnh Khánh tỏ vẻ hiểu dùng sức gật đầu, Mẫn Huẫn thì lại bĩu môi khinh thường.
“Làm chồng phải phụ trách nuôi sống gia đình, chờ anh kiếm được nhiều tiền hơn anh ấy thì hãy làm chồng."
Ngón tay mềm mại chỉ về phía thằng cha vẫn đang trầm tĩnh mìm cười ở bên cạnh, tôi quay đầu nhìn về phía anh ta, thấp giọng hỏi: “Tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu?"
“Ừm, trừ đi mười hai tháng, thì tầm…" Anh ta ra vẻ thần bí dán sát vào tai tôi thấp giọng nói vài chữ, tôi nghe được lập tức trợn trừng hai mắt.
“Mẹ kiếp! Tiền lương của anh sao lại nhiều như thế? Chia cho tôi một ít."
Anh ta bật cười nhìn bàn tay đang vươn ra của tôi, yên lặng lấy ví rút ra một thẻ ATM. “Đưa em dùng trước cái này, hôm nào anh sẽ làm cho em thẻ khác, không giới hạn, cho em tùy tiện rút."
Nắm chiếc thẻ ATM hơi mỏng trong tay, tôi không khỏi chu mỏ huýt sáo một cái, cư nhiên không giới hạn, thật sự lời rồi. “Nhưng mà bình thường tôi cũng không tiêu gì nhiều tiền, dùng tiền mặt thì tiện hơn, muốn mua thứ gì đắt đỏ thì gọi anh mua cho tôi là được rồi."
Trả thẻ ATM lại cho anh ta, tôi tiếp tục chìa tay về phía anh ta.
Anh ta cưng chiều sờ sờ đầu tôi, đổi lại rút từ trong ví ra một tập tiền mặt rất dày. “Ở đây có khoảng năm vạn, nếu không đủ thì bảo anh đưa tiếp."
Thấy thế, Vĩnh khánh đã sớm ngây dại lộ ra vẻ mặt khó tin, còn Mẫn Huân thì gật gật đầu, thấp giọng nói: “Đây mới là đàn ông đích thực."
Tôi tự nhiên là không hề khách khí nhận lấy, nhét một tập tiền mệnh giá lớn vào túi, trong lòng cực kỳ vui mừng có thể tùy ý mua máy game, ai biết giây tiếp theo anh ta liền dán vào tai tôi khẽ nói: “Làm một lần một vạn, em cầm năm vạn, cho nên hôm nay làm năm lần đi."
Nghe vậy, tôi liền vội vàng muốn lấy tiền ra trả cho anh ta, ai ngờ lại bị anh ta giữ tay lại. “Tiền đã cho đi thì không thể trả lại, đêm nay rửa sạch mông chờ anh đi." Nói xong còn cố ý cắn vành tai tôi một cái.
Đối mặt với động tác thân mật đột nhiên của anh ta, Vĩnh Khánh ở đối diện đã sớm đỏ bừng mặt, mà Mẫn Huân thì lại cúi đầu xem tạp chí, cố gắng làm một người trong suốt.
Cuối cùng cũng viết xong (úp mặt vào vũng máu), tiếp theo sẽ nhận được kết thúc qua loa nha ~~~~ XDDD
Yên tâm, Dục Dã tuyệt đối sẽ không đầu hổ đuôi rắn, nhiều lắm là cái đuôi chuột thôi ~~~
=================================
Không đợi tôi thích ứng với xâm lấn của anh ta, côn thịt ở phía sau đã bắt đầu thúc vào mãnh liệt, mỗi một lần đều gần như rút ra hoàn toàn, rồi lại hung hăng đâm thẳng vào chỗ sâu trong cơ thể tôi, thân thể không tự chủ được khẽ lay động, hai tay tôi bị trói, cảm giác không thể làm chủ được hành động lại làm cho tôi càng hưng phấn hơn, sau một lần dùng sức thúc vào của anh ta, tôi liền gào lên bắn tinh.
“Thật không ngoan, sao có thể tự mình thoải mái trước như vậy?" Anh ta dùng tay sờ sờ YG đã nhũn xuống của tôi, bị anh ta cố ý xoa bóp thằng nhỏ của tôi lại đứng thẳng lần nữa, sau đó anh ta liền cởi quần lót buộc ngoài miệng của tôi, đổi lại cột vào gốc phân thân của tôi.
“Như vậy em sẽ không trộm bắn nữa." Anh ta vừa lòng búng lên phân thân bị buộc chặt đến căng đau của tôi, hai tay giữ chặt phần eo của tôi tiếp tục bắt đầu ra vào.
“A, đừng… Cởi ra… Ô…" Theo đâm chọc kịch liệt ở phía sau, khoái cảm không ngừng trào lên, tôi nhanh chóng có dục vọng muốn bắn tinh, nhưng lại bởi vì bị trói chặt mà không thể phóng thích, điều này làm tôi khó chịu liên tục giãy giụa phần eo.
“Không được nha, em phải đợi cùng anh mới được." Nói xong anh ta đột nhiên lật người tôi lại, phân thân thô to vẫn chôn sâu ở trong thân thể tôi ma xát vào nội bích mềm mại làm cho tôi không khỏi liên tục rên rỉ.
Tiếp đó anh ta kéo cơ thể của tôi, làm cho hai chân của tôi tự nhiên kẹp lấy vòng eo của anh ta. “Đổi nơi khác đi." Sau đó anh ta cứ ôm tôi như vậy đi ra khỏi phòng bếp, phân thân nóng bỏng theo di chuyển ra vào khi sâu khi cạn vào hậu huyệt của tôi, khoái cảm kỳ dị này làm cho tôi nhũn cả người, nếu không phải anh ta ôm tôi thì tôi đã sớm trượt xuống đất rồi.
Khi cả người tôi như nhũn ra tựa vào vai anh ta, chỉ thấy anh ta đi ra hành lang dài, đi qua phòng khách, kéo cánh cửa sổ sát đất trơn bóng bước ra ban công, tôi giật mình ngẩng đầu, không phải là anh ta muốn…
“Ở đây không khí tươi mát hơn, lúc làm sẽ có một loại tư vị khác." Anh ta cười khẽ hôn lên môi của tôi, cởi caravat đang trói chặt hai tay của tôi, hơi rút ra phân thân nóng bỏng rồi xoay người tôi lại, để cho hai tay tôi chống lên lan can ở ban công, rồi mới một lần nữa tiến vào tôi.
“Ưm a… Đừng ở đây… ô…" Hai tay nắm chặt lan can, tôi xấu hổ muốn bật khóc, cắn răng sống chết nhịn xuống tiếng rên rỉ, giờ phút này tôi đang đối mặt với con đường mà mình vẫn đi qua mỗi ngày, đây chỉ là lầu ba, người ở dưới chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể dễ dàng nhìn thấy tôi, hộ gia đình ở đối diện cũng có thể trực tiếp nhìn qua, không khác gì với việc làm ở trên đường lớn.
“Nơi này tốt lắm nha, anh phát hiện làm ở bên ngoài em sẽ đặc biệt có cảm giác đấy." Anh ta cười khẽ dùng sức thúc vào một cái, phân thân thô to càng xâm nhập vào tôi sâu hơn, tôi không khỏi bật khóc thành tiếng, không ngừng lắc lắc đầu, hai chân đã sớm không còn sức để đứng nữa, toàn bộ đều dựa vào chống đỡ từ chỗ kết hợp mới không ngồi phịch xuống đất.
“Đừng như vậy, sẽ bị người ta nhìn thấy đấy." Anh ta không hề để ý đến lời nói của tôi, ngược lại kéo đùi phải của tôi gác lên lan can, làn da trần trụi hoàn toàn bại lộ trong không khí lạnh lẽo nửa đêm nhẹ nhàng run rẩy, lại cảm giác thân thể càng thêm khô nóng, tham lam ngậm chặt phân thân thô to.
Anh ta vươn tay bóp chặt hai cánh mông của tôi, dùng sức banh ra, làm cho phân thân cực lớn kia thuận lợi đâm vào chỗ trước nay chưa từng tới, nghiền nát vào điểm mẫn cảm nhất của tôi.
“Rất thoải mái đúng không? Em thích như vậy không phải sao? Nhìn em này, cắn chặt lấy anh, còn luyến tiếc không muốn anh rút ra nữa."
Một đợt đâm chọc mang theo tiếng nước, còn có tiếng vang bạch bạch khi thân thể va chạm vào nhau, ở trong không gian yên tĩnh càng thêm vang dội, tôi mệt mỏi dựa vào người đàn ông ở phía sau, nâng tay che mặt, giả làm đà điểu thả mình chìm sâu vào trong thế giới *** này.
Chúng tôi điên cuồng làm tình ngay ở ban công, tôi bị anh ta kéo qua kéo lại thay đổi mấy tư thế, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, anh ta mới ôm tôi vào phòng tắm, khi tắm lại làm tôi một lần nữa, làm cho tôi mệt đến mức ngất xỉu luôn.
===============
“Cho nên, anh ấy là anh lớn năm đó?" Vĩnh Khánh ngồi trên sô pha, trợn tròn đôi mắt đầy tò mò, nhìn chằm chằm vào anh lớn đã lâu không gặp — Phó Ninh Viễn.
“Đúng là anh ta!" Tôi hung tợn trừng cái thằng cha dụ dỗ bé trai nhà người ta đang dịu dàng cười nhẹ kia, bây giờ còn giả bộ đứng đắn, đêm qua không biết làm cho tôi thảm đến mức nào, hại thắt lưng tôi bây giờ vẫn còn đau nhức.
Mẫn Huân ngồi bên cạnh Vĩnh Khánh, hai mắt tỏa sáng nhìn thẳng vào anh ta, không khỏi làm tôi cảm thấy có hơi nghi hoặc, bình thường thứ làm cho nó cảm thấy hứng thú, ngoài thứ kia thì không còn gì nữa, chẳng lẽ…
“Anh làm ở đâu? Chức vị gì? Một năm thu nhập bao nhiêu?" Chỉ thấy Mẫn Huân hỏi một tràng như mẹ vợ đang điều tra con rẻ, tôi không khỏi đảo mắt, quả nhiên làm cho nó hứng thú ngoài tiền thì không còn gì nữa.
Phó Ninh Viễn mỉm cười, dịu dàng nhìn Mẫn Huân, gật đầu nói: “Anh làm ở tập đoàn Chấn Dương, chức vụ là trợ lý hành chính, thu nhập một năm không nhất định, hàng năm anh còn đưa chia 10% lợi nhuận công ty."
Tôi có nghe nhưng không hiểu giải thích của anh ta, nhưng Mẫn Huân lập tức mở to hai mắt, thay ngay khuôn mặt mẹ kế ban đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào. “Anh lớn yên tâm, em hoàn toàn không ngại anh lấy anh hai đâu."
Nghe thấy nó nói như vậy, tôi thiếu chút nữa thì hộc máu. “Lấy cái đầu em ý, anh không có ý định kết hôn với anh ta, mà nếu như thật sự phải kết, thì cũng chỉ có thể là anh lấy anh ta, hiểu không?"
Tôi hung tợn nói với hai đứa em trai gái ngồi ở sô pha đối diện, Vĩnh Khánh tỏ vẻ hiểu dùng sức gật đầu, Mẫn Huẫn thì lại bĩu môi khinh thường.
“Làm chồng phải phụ trách nuôi sống gia đình, chờ anh kiếm được nhiều tiền hơn anh ấy thì hãy làm chồng."
Ngón tay mềm mại chỉ về phía thằng cha vẫn đang trầm tĩnh mìm cười ở bên cạnh, tôi quay đầu nhìn về phía anh ta, thấp giọng hỏi: “Tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu?"
“Ừm, trừ đi mười hai tháng, thì tầm…" Anh ta ra vẻ thần bí dán sát vào tai tôi thấp giọng nói vài chữ, tôi nghe được lập tức trợn trừng hai mắt.
“Mẹ kiếp! Tiền lương của anh sao lại nhiều như thế? Chia cho tôi một ít."
Anh ta bật cười nhìn bàn tay đang vươn ra của tôi, yên lặng lấy ví rút ra một thẻ ATM. “Đưa em dùng trước cái này, hôm nào anh sẽ làm cho em thẻ khác, không giới hạn, cho em tùy tiện rút."
Nắm chiếc thẻ ATM hơi mỏng trong tay, tôi không khỏi chu mỏ huýt sáo một cái, cư nhiên không giới hạn, thật sự lời rồi. “Nhưng mà bình thường tôi cũng không tiêu gì nhiều tiền, dùng tiền mặt thì tiện hơn, muốn mua thứ gì đắt đỏ thì gọi anh mua cho tôi là được rồi."
Trả thẻ ATM lại cho anh ta, tôi tiếp tục chìa tay về phía anh ta.
Anh ta cưng chiều sờ sờ đầu tôi, đổi lại rút từ trong ví ra một tập tiền mặt rất dày. “Ở đây có khoảng năm vạn, nếu không đủ thì bảo anh đưa tiếp."
Thấy thế, Vĩnh khánh đã sớm ngây dại lộ ra vẻ mặt khó tin, còn Mẫn Huân thì gật gật đầu, thấp giọng nói: “Đây mới là đàn ông đích thực."
Tôi tự nhiên là không hề khách khí nhận lấy, nhét một tập tiền mệnh giá lớn vào túi, trong lòng cực kỳ vui mừng có thể tùy ý mua máy game, ai biết giây tiếp theo anh ta liền dán vào tai tôi khẽ nói: “Làm một lần một vạn, em cầm năm vạn, cho nên hôm nay làm năm lần đi."
Nghe vậy, tôi liền vội vàng muốn lấy tiền ra trả cho anh ta, ai ngờ lại bị anh ta giữ tay lại. “Tiền đã cho đi thì không thể trả lại, đêm nay rửa sạch mông chờ anh đi." Nói xong còn cố ý cắn vành tai tôi một cái.
Đối mặt với động tác thân mật đột nhiên của anh ta, Vĩnh Khánh ở đối diện đã sớm đỏ bừng mặt, mà Mẫn Huân thì lại cúi đầu xem tạp chí, cố gắng làm một người trong suốt.
Tác giả :
Khĩnh Khiếu Ngã Dục Dã