Anh Nghĩ Muốn Em
Chương 38
CHƯƠNG 38
Hàng ngày tôi vẫn đi qua tòa cao ốc đó, nhưng không hề gặp anh, điều này khiến tôi cảm thấy may mắn, cũng có chút mất mát.
Khi tôi mới ra viện, tôi cảm thấy phẫn hận, mỗi khi tôi chống nạng bước đi, tôi lại càng giận dữ, vì chính anh khiến tôi trở nên thế này.
Sau khi vết thương lành, tôi càng thêm giận dữ, giận anh cư nhiên tránh gặp tôi, chẳng lẽ anh định trốn tội à? Vì bị tôi phát hiện ra bộ mặt thật, nên sợ xuất hiện trước mặt tôi? Đúng là đồ nhát gan!
Qua một tháng, suy nghĩ của tôi bình tĩnh lại, ngẫm về ý nghĩ thật sự của tôi, tôi hận anh, nhưng cũng yêu anh, nếu không, có lẽ tôi không thể dễ dàng tha thứ cho anh khi làm chuyện như vậy với tôi.
Khi ở bệnh viện, sự thống khổ của anh tôi đã thấy, anh đối với tôi không phải không yêu, nếu không anh cũng sẽ không tình nguyện để tôi thượng, lúc đó tuy ý thức của tôi mơ hồ, nhưng anh rõ ràng có thể áp chế tôi, rồi làm chuyện đó với tôi, nhưng anh lại chọn chiều theo khát vọng của tôi.
Hiểu rõ, tia phẫn hận cuối cùng của tôi đối với anh cũng biến mất, sau đó tôi bắt đầu đếm ngày chờ anh tới, ngày đó anh hỏi tôi có hận anh không, hẳn là do anh muốn nhận lỗi, hi vọng tôi có thể nói tôi hận anh, để anh bớt tội lỗi, nhưng tôi lại không nói, nên hẳn là anh sẽ lại tới tìm tôi.
Những ngày chờ đợi dài lê thê.
“Đại ca, sắc mặt cậu thật xấu, không phải các vết thương đã lành rồi sao?" Cẩu tử ngồi bàn kế bên tôi, đưa tay chọc chọc vào cánh tay tôi hỏi.
“Ngủ đếu đủ." Tôi ngoài cười trong không cười đáp. Nhìn về phía bàn tay trái, tuy rằng vết thương đã khỏi hẳn, nhưng vẫn lưu lại vết sẹo mờ mờ, tôi tự cào ra năm vết sẹo, từ bàn tay kéo dài đến khuỷu tay, lúc đó tôi gần như cào rách một tầng da, nếu không cũng không chảy nhiều máu đến vậy.
Mà tôi cũng thực sự ngủ không đủ, mỗi đêm đều mất ngủ. Bởi chỉ cần chìm vào bóng tối, tôi sẽ nhớ tới ánh mắt của người ấy, khiến tôi đỏ mặt tim đập nhanh.
Rõ ràng khi đó tôi cảm giác thật thống khổ, nhưng giờ nhớ về, lại có cảm giác ngọt ngào, lần đầu tiên tôi phát hiện ra mình có cảm xúc nhớ nhung này, suýt nữa ngã xuống sàn nhà.
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi nhớ nhiệt độ cơ thể của anh, ngón tay lạnh lẽo của anh, còn có cảm giác nóng ấm mềm mại bên trong anh. Nói đến đây, vì tôi là thanh niên khỏe mạnh bình thường, đương nhiên sẽ có phản ứng sinh lý, mỗi lần tự an ủi trong phòng tắm, trong đầu đều là hình ảnh khuôn mặt tuấn tú nhiễm sắc thái *** của anh.
Bình thường anh đều biểu hiện ra cảm giác cấm dục, nhưng khi anh ở trên giường biểu hiện nhiệt tình không tả, cho dù tôi say đến không rõ, nhưng vẫn nhớ được thân thể xinh đẹp, chặt chẽ bao lấy tôi, hùa theo tôi.
Phát hiện bụng dưới lại có phản ứng, tôi nhíu nhíu mày, cảm giác muốn tìm bất mãn càng nặng, thậm chí khi nhớ tới gương mặt của anh, cũng cảm thấy cơ thể trở nên khô nóng.
“Tao đi WC chút." Bỏ cho Cẩu tử một câu, tôi nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh về hướng WC.
Qua hai tháng, vẫn không thấy mặt anh, tôi thực sự tức giận.
Nằm trên giường, trong phòng một mảnh tối đen, tôi mở mắt thật to, sớm đã thích ứng với bóng tối, nên có thể nhìn rõ mọi vật trong phòng, đồng thời cũng nhìn rõ cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Hiện là 11 giờ 59 phút đêm, tôi nằm trên giường từ 10 giờ 30, rồi ở trong phòng yên lặng đếm thời gian, không lâu sau, đồng hồ báo 12 giờ.
Tôi lập tức nhảy xuống giường, động tác thuần thục không tiếng động mở cửa sổ, nhảy ra ngoài bức tường, tuy rằng phòng tôi ở lầu hai, nhưng độ cao này không làm khó được tôi, thuần thực bám ống nước leo xuống, bước trên mặt đất bằng phẳng.
Nơi này là khu dân cư, nên khoảng 8, 9 giờ đã không còn ai ra đường, giờ là 12 giờ, mọi người đều đã xếp hàng đi gặp chu công.
Tôi xem xét tình hình xung quanh, đi ra khỏi cửa, lập tức lấy một chiếc xe máy, tôi không định dùng chân đi khỏi nơi này đâu.
Giờ tôi đang ở trong một căn phòng cứu hỏa, bên cạnh là một tòa nhà tám tầng với các căn hộ, tầng lầu đối diện nhà chúng tôi mở một cánh cửa sổ, tôi nhớ trước kia có một lão bá, mỗi tối đều đưa qua cửa sổ bánh thịt mà ông bán cho tôi và Vĩnh Khánh.
Đánh giá địa thế xong, tôi liền leo lên thang thoát hiểm, thang thiết kế giản dị, mỗi bước đều phát ra âm thanh cọt kẹt, trong đêm tối rất vang dội, tôi vội bước mau, ba phút sau là tới mục tiêu.
Thở hổn hển, tôi mở cửa bước vào, tòa nhà này đều là những căn hộ cao cấp, mỗi tầng chỉ có một căn hộ, tôi vừa nhìn liền thấy cánh cửa bằng đồng màu vàng.
Tôi ổn định hơi thở, đưa tay ấn chuông cửa.
Mười giây, đếch thấy ai ra, tôi lại ấn ấn chuông.
Mười giây nữa, vẫn đếch thấy ai, tôi rút tay về, lôi một que sắt ra, đút vào ổ khóa, xoay xoay, một phút sau, khách một tiếng, cánh cửa mở ra, tôi rút que sắt về.
Phàm là những thằng đê tiện vô sỉ gia nhập nhóm tôi, đều biết trò này, nếu không thế ếu nào mà chỉnh được thầy giáo đây?
Tôi nhẹ nhàng mở cửa, bước vào, đứng ở huyền quan, nhìn phòng khách chả có tí bụi nào, ngu người.
Bàn gỗ sáng bóng, một chút bụi cũng ếch có, sạch sẽ như chả có ma nào ở, khiến tôi khó chịu.
Cởi giầy, theo trí nhớ, tôi đi vào hành lang sau phòng khách, đi về phía trước một lúc, liền nhìn thấy cánh cửa phòng quen thuộc, trước nữa còn có hành lang âm u.
Mở cửa phòng, tôi đi thẳng tới giường nhớn, căn phòng tối đen, mơ hồ có thể thấy giữa giường có người, hô hấp đều đều, đang ngủ rất say.
Đi đến bên giường, tôi đánh giá mỹ nam đang nằm trên giường áo ngủ tùy tiện cài vài nút, cổ áo mở rộng, dưới ánh trăng đẹp đến mức khiến người ta chảy dãi.
Cảnh đẹp người đẹp, nhưng tôi lại thấy ức chế, vì sao tôi mất ngủ lâu thế, còn thằng đang nằm trên giường kia thì ngủ say tới chảy nước miếng hở!
(Đoạn trên đệ chém chém chém chém =]])
Tôi quay đầu đi ra, hướng về phía phòng tắm, hứng một chậu nước lạnh, mò lại tới trước giường, nhìn người đàn ông đang ngủ say, mỉm cười dịu dàng, trong lòng hưng phấn, đã lâu không làm chuyện này, giờ lấy anh làm tế phẩm thôi.
Tôi mạnh mẽ đưa tay, đổ ập chậu nước lạnh lên đầu anh, bọt nước tung tóe trên khuôn mặt anh, ướt một mảng tóc, ướt đến cả gối và nệm dưới ở dưới.
“Shit! Làm cái ếu giề thế!" Người đàn ông kinh ngạc ngồi dậy, chửi liên tục (câu này không hề chém )), mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ, đưa tay lấy kính mắt ở đầu giường đeo vào, nhìn quanh tìm hung thủ.
Khi thấy tôi, hai tròng mắt trợn trừng, há hốc mỏ, thật lâu không thể khép lại.
Nhìn anh không còn khí chất tao nhã ban ngày, mà là bộ dáng khiếp sợ nhìn rất buồn cười, tôi không chút lưu tình cười ngoác mỏ, chỉ vào mặt anh vỗ tay đắc chỉ, thấy trò đùa thành công, cười nhạo người bị hại chính là một thú vui tao nhã.
Anh sửng sốt năm giây, mới từ trong tiếng cười của tôi tỉnh lại, ánh mắt trở về dạng ban đầu, ngậm cái mỏ vừa há to đến mức có thể đút nguyên nắm tay vào, đưa tay sờ quần áo và tóc bị ướt, lại nhìn tôi vẫn đang ngoác mỏ cười đếu ra hơi, ánh mắt hiện lên chút sợ hãi.
“Sao em lại ở đây?"
Nghe lời nói cố làm ra vẻ trấn định của anh, sắc mặt thì tái nhợt như thấy quỷ, xem ra anh thật sự sợ nhìn thấy tôi, đúng là đồ thỏ đế, có gan bắt cóc tôi, cưỡng bức tôi, mà ếch có gan chịu sự tức giận của tôi à? Thế mà hôm đó dám lớn tiếng với tôi trong phòng bệnh.
“Sao tôi lại không thể ở đây?" Kéo áo qua một bên, tôi ngồi xuống, vắt chéo chân (lên cổ), đúng là bộ dáng thiếu niên bất lương đang đàm phán điển hình.
Dù sao tôi quả thật là tới đàm phán, khí thế tuyệt không thể thua, nhìn bộ dáng hiện tại của anh, tôi thật sự ếu ngờ được rằng lát sau anh sẽ ăn sạch tôi.
Hàng ngày tôi vẫn đi qua tòa cao ốc đó, nhưng không hề gặp anh, điều này khiến tôi cảm thấy may mắn, cũng có chút mất mát.
Khi tôi mới ra viện, tôi cảm thấy phẫn hận, mỗi khi tôi chống nạng bước đi, tôi lại càng giận dữ, vì chính anh khiến tôi trở nên thế này.
Sau khi vết thương lành, tôi càng thêm giận dữ, giận anh cư nhiên tránh gặp tôi, chẳng lẽ anh định trốn tội à? Vì bị tôi phát hiện ra bộ mặt thật, nên sợ xuất hiện trước mặt tôi? Đúng là đồ nhát gan!
Qua một tháng, suy nghĩ của tôi bình tĩnh lại, ngẫm về ý nghĩ thật sự của tôi, tôi hận anh, nhưng cũng yêu anh, nếu không, có lẽ tôi không thể dễ dàng tha thứ cho anh khi làm chuyện như vậy với tôi.
Khi ở bệnh viện, sự thống khổ của anh tôi đã thấy, anh đối với tôi không phải không yêu, nếu không anh cũng sẽ không tình nguyện để tôi thượng, lúc đó tuy ý thức của tôi mơ hồ, nhưng anh rõ ràng có thể áp chế tôi, rồi làm chuyện đó với tôi, nhưng anh lại chọn chiều theo khát vọng của tôi.
Hiểu rõ, tia phẫn hận cuối cùng của tôi đối với anh cũng biến mất, sau đó tôi bắt đầu đếm ngày chờ anh tới, ngày đó anh hỏi tôi có hận anh không, hẳn là do anh muốn nhận lỗi, hi vọng tôi có thể nói tôi hận anh, để anh bớt tội lỗi, nhưng tôi lại không nói, nên hẳn là anh sẽ lại tới tìm tôi.
Những ngày chờ đợi dài lê thê.
“Đại ca, sắc mặt cậu thật xấu, không phải các vết thương đã lành rồi sao?" Cẩu tử ngồi bàn kế bên tôi, đưa tay chọc chọc vào cánh tay tôi hỏi.
“Ngủ đếu đủ." Tôi ngoài cười trong không cười đáp. Nhìn về phía bàn tay trái, tuy rằng vết thương đã khỏi hẳn, nhưng vẫn lưu lại vết sẹo mờ mờ, tôi tự cào ra năm vết sẹo, từ bàn tay kéo dài đến khuỷu tay, lúc đó tôi gần như cào rách một tầng da, nếu không cũng không chảy nhiều máu đến vậy.
Mà tôi cũng thực sự ngủ không đủ, mỗi đêm đều mất ngủ. Bởi chỉ cần chìm vào bóng tối, tôi sẽ nhớ tới ánh mắt của người ấy, khiến tôi đỏ mặt tim đập nhanh.
Rõ ràng khi đó tôi cảm giác thật thống khổ, nhưng giờ nhớ về, lại có cảm giác ngọt ngào, lần đầu tiên tôi phát hiện ra mình có cảm xúc nhớ nhung này, suýt nữa ngã xuống sàn nhà.
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi nhớ nhiệt độ cơ thể của anh, ngón tay lạnh lẽo của anh, còn có cảm giác nóng ấm mềm mại bên trong anh. Nói đến đây, vì tôi là thanh niên khỏe mạnh bình thường, đương nhiên sẽ có phản ứng sinh lý, mỗi lần tự an ủi trong phòng tắm, trong đầu đều là hình ảnh khuôn mặt tuấn tú nhiễm sắc thái *** của anh.
Bình thường anh đều biểu hiện ra cảm giác cấm dục, nhưng khi anh ở trên giường biểu hiện nhiệt tình không tả, cho dù tôi say đến không rõ, nhưng vẫn nhớ được thân thể xinh đẹp, chặt chẽ bao lấy tôi, hùa theo tôi.
Phát hiện bụng dưới lại có phản ứng, tôi nhíu nhíu mày, cảm giác muốn tìm bất mãn càng nặng, thậm chí khi nhớ tới gương mặt của anh, cũng cảm thấy cơ thể trở nên khô nóng.
“Tao đi WC chút." Bỏ cho Cẩu tử một câu, tôi nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh về hướng WC.
Qua hai tháng, vẫn không thấy mặt anh, tôi thực sự tức giận.
Nằm trên giường, trong phòng một mảnh tối đen, tôi mở mắt thật to, sớm đã thích ứng với bóng tối, nên có thể nhìn rõ mọi vật trong phòng, đồng thời cũng nhìn rõ cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Hiện là 11 giờ 59 phút đêm, tôi nằm trên giường từ 10 giờ 30, rồi ở trong phòng yên lặng đếm thời gian, không lâu sau, đồng hồ báo 12 giờ.
Tôi lập tức nhảy xuống giường, động tác thuần thục không tiếng động mở cửa sổ, nhảy ra ngoài bức tường, tuy rằng phòng tôi ở lầu hai, nhưng độ cao này không làm khó được tôi, thuần thực bám ống nước leo xuống, bước trên mặt đất bằng phẳng.
Nơi này là khu dân cư, nên khoảng 8, 9 giờ đã không còn ai ra đường, giờ là 12 giờ, mọi người đều đã xếp hàng đi gặp chu công.
Tôi xem xét tình hình xung quanh, đi ra khỏi cửa, lập tức lấy một chiếc xe máy, tôi không định dùng chân đi khỏi nơi này đâu.
Giờ tôi đang ở trong một căn phòng cứu hỏa, bên cạnh là một tòa nhà tám tầng với các căn hộ, tầng lầu đối diện nhà chúng tôi mở một cánh cửa sổ, tôi nhớ trước kia có một lão bá, mỗi tối đều đưa qua cửa sổ bánh thịt mà ông bán cho tôi và Vĩnh Khánh.
Đánh giá địa thế xong, tôi liền leo lên thang thoát hiểm, thang thiết kế giản dị, mỗi bước đều phát ra âm thanh cọt kẹt, trong đêm tối rất vang dội, tôi vội bước mau, ba phút sau là tới mục tiêu.
Thở hổn hển, tôi mở cửa bước vào, tòa nhà này đều là những căn hộ cao cấp, mỗi tầng chỉ có một căn hộ, tôi vừa nhìn liền thấy cánh cửa bằng đồng màu vàng.
Tôi ổn định hơi thở, đưa tay ấn chuông cửa.
Mười giây, đếch thấy ai ra, tôi lại ấn ấn chuông.
Mười giây nữa, vẫn đếch thấy ai, tôi rút tay về, lôi một que sắt ra, đút vào ổ khóa, xoay xoay, một phút sau, khách một tiếng, cánh cửa mở ra, tôi rút que sắt về.
Phàm là những thằng đê tiện vô sỉ gia nhập nhóm tôi, đều biết trò này, nếu không thế ếu nào mà chỉnh được thầy giáo đây?
Tôi nhẹ nhàng mở cửa, bước vào, đứng ở huyền quan, nhìn phòng khách chả có tí bụi nào, ngu người.
Bàn gỗ sáng bóng, một chút bụi cũng ếch có, sạch sẽ như chả có ma nào ở, khiến tôi khó chịu.
Cởi giầy, theo trí nhớ, tôi đi vào hành lang sau phòng khách, đi về phía trước một lúc, liền nhìn thấy cánh cửa phòng quen thuộc, trước nữa còn có hành lang âm u.
Mở cửa phòng, tôi đi thẳng tới giường nhớn, căn phòng tối đen, mơ hồ có thể thấy giữa giường có người, hô hấp đều đều, đang ngủ rất say.
Đi đến bên giường, tôi đánh giá mỹ nam đang nằm trên giường áo ngủ tùy tiện cài vài nút, cổ áo mở rộng, dưới ánh trăng đẹp đến mức khiến người ta chảy dãi.
Cảnh đẹp người đẹp, nhưng tôi lại thấy ức chế, vì sao tôi mất ngủ lâu thế, còn thằng đang nằm trên giường kia thì ngủ say tới chảy nước miếng hở!
(Đoạn trên đệ chém chém chém chém =]])
Tôi quay đầu đi ra, hướng về phía phòng tắm, hứng một chậu nước lạnh, mò lại tới trước giường, nhìn người đàn ông đang ngủ say, mỉm cười dịu dàng, trong lòng hưng phấn, đã lâu không làm chuyện này, giờ lấy anh làm tế phẩm thôi.
Tôi mạnh mẽ đưa tay, đổ ập chậu nước lạnh lên đầu anh, bọt nước tung tóe trên khuôn mặt anh, ướt một mảng tóc, ướt đến cả gối và nệm dưới ở dưới.
“Shit! Làm cái ếu giề thế!" Người đàn ông kinh ngạc ngồi dậy, chửi liên tục (câu này không hề chém )), mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ, đưa tay lấy kính mắt ở đầu giường đeo vào, nhìn quanh tìm hung thủ.
Khi thấy tôi, hai tròng mắt trợn trừng, há hốc mỏ, thật lâu không thể khép lại.
Nhìn anh không còn khí chất tao nhã ban ngày, mà là bộ dáng khiếp sợ nhìn rất buồn cười, tôi không chút lưu tình cười ngoác mỏ, chỉ vào mặt anh vỗ tay đắc chỉ, thấy trò đùa thành công, cười nhạo người bị hại chính là một thú vui tao nhã.
Anh sửng sốt năm giây, mới từ trong tiếng cười của tôi tỉnh lại, ánh mắt trở về dạng ban đầu, ngậm cái mỏ vừa há to đến mức có thể đút nguyên nắm tay vào, đưa tay sờ quần áo và tóc bị ướt, lại nhìn tôi vẫn đang ngoác mỏ cười đếu ra hơi, ánh mắt hiện lên chút sợ hãi.
“Sao em lại ở đây?"
Nghe lời nói cố làm ra vẻ trấn định của anh, sắc mặt thì tái nhợt như thấy quỷ, xem ra anh thật sự sợ nhìn thấy tôi, đúng là đồ thỏ đế, có gan bắt cóc tôi, cưỡng bức tôi, mà ếch có gan chịu sự tức giận của tôi à? Thế mà hôm đó dám lớn tiếng với tôi trong phòng bệnh.
“Sao tôi lại không thể ở đây?" Kéo áo qua một bên, tôi ngồi xuống, vắt chéo chân (lên cổ), đúng là bộ dáng thiếu niên bất lương đang đàm phán điển hình.
Dù sao tôi quả thật là tới đàm phán, khí thế tuyệt không thể thua, nhìn bộ dáng hiện tại của anh, tôi thật sự ếu ngờ được rằng lát sau anh sẽ ăn sạch tôi.
Tác giả :
Khĩnh Khiếu Ngã Dục Dã