Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em
Quyển 3 - Chương 8: Nam Cung Thần và Kiều Tuyết Nghiên – Duyên tới là anh 08
“Tôi không biết khiêu vũ" Kiều Tuyết Nghiên đẩy tay của anh ra rất uyển chuyển cự tuyệt.
Thứ nhất cô quả thật không muốn khiêu vũ cùng anh, thứ hai cũng lo lắng Hàn Nhạc Nhạc thấy sẽ hiểu lầm, dù sao hai người cũng là cùng một ký túc xá, có đôi khi mọi người càng muốn tin tưởng ánh mắt nhìn, mà không phải lỗ tai nghe được, vì vậy, tốt nhất thì đừng nên tiếp xúc nhiều với anh.
“Không sao, tôi dạy cho em." Nam Cung Thần vẫn giữ tư thế xin mời, giống như không đạt mục đích không bỏ qua.
“Anh rất phiền!" Kiều Tuyết Nghiên không vui trừng mắt anh.
“Em muốn chơi xấu?" Nam Cung Thần nhíu mày.
“Mới không có! Nhưng tối nay anh là bạn trai Nhạc Nhạc, tại sao có thể vứt bỏ bạn gái của mình cùng người con gái khiêu vũ chứ?" Kiều Tuyết Nghiên có ý thuyết phục anh.
“Ai nói anh là bạn trai Nhạc Nhạc?" Nam Cung Thần bác bỏ lời nói của cô.
“Mọi người chúng tôi đều biết a!"
Nam Cung Thần liếc nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng, “Mấy người hiểu lầm quá sâu rồi!"
“Hả?" Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc há mồm.
“Tôi nghĩ có lẽ tôi nên nói chuyện đêm đó với mấy người Dao Dao..." Nam Cung Thần cười đến rất gian trá.
Sắc mặt Kiều Tuyết Nghiên lập tức xụ xuống, biết rõ người đàn ông này không có tâm tư tốt lành gì, ngoại trừ uy hiếp mình anh còn có thể làm gì? ╭(╯ ╰)╮
“Trước khi nói, nhảy một khúc đi."
“Không được, quy tắc trò chơi để tôi quyết định." Nam Cung Thần cười đến rất sáng lạn.
“Tôi đồng ý với Nhạc Nhạc..." Dưới tình huống cấp bách nhất thời Kiều Tuyết Nghiên thiếu chút nữa nói ra.
Nam Cung Thần nửa híp mắt nhìn cô, giống như bắt được bím tóc của cô, “Đồng ý cô ấy cái gì?"
“Không có gì." Đương nhiên Kiều Tuyết Nghiên sẽ không nói cho anh biết, vội vàng nói sang chuyện khác, “Không phải anh muốn khiêu vũ sao? Đi thôi."
Dứt lời, liền đứng dậy, tự động đưa tay đặt ở trong bàn tay của Nam Cung Thând.
Nam Cung Thần dùng sức kéo một cái, Kiều Tuyết Nghiên không có ngờ anh lại làm như vậy, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực của anh, ngã vào rất nhanh, tư thế rất mập mờ.
“Đột nhiên em chủ động như vậy, tôi không thích ứng a!" Người nào đó chẳng biết xấu hổ cảm thán nói.
Kiều Tuyết Nghiên tức giận đến hộc máu, thật sự là chưa thấy qua người đàn ông nào da mặt dày như anh, rõ ràng chính là anh cố ý kéo mình được không, nhưng, người ở bên ngoài nhìn thấy, đoán chừng là cô chủ động yêu thương nhung nhớ thôi.
Rất không khéo chính là, Hàn Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy, cô tức giận cầm làn váy, Kiều Tuyết Nghiên! Cô làm như vậy là có ý gì? Một mặt cùng tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không thích anh Nam Cung, sau lưng tôi lại yêu thương nhung nhớ anh ấy?
Nam Cung Thần ôm eo Kiều Tuyết Nghiên dẫn cô vào sân nhảy, cùng theo tiết tấu của nhạc tiến lên, lui về phía sau, xoay tròn, mỗi một cái động tác đều ưu nhã vô cùng, rất hợp với trang phục hôm nay của anh.
Kiều Tuyết Nghiên ban đầu có thể phối hợp với bước tiến của anh, đi theo anh xoay tròn, lại xoay tròn, chóp mũi quanh quẩn khí tức đàn ông trên người anh, cô cảm giác mình bị mang vào một dòng nước xoáy, giãy giụa thế nào cũng ra không được.
Nhưng dáng vẻ hai người quá mức phù hợp rồi, cũng có thể là kỹ thuật nhảy của hai người bọn họ quá mức ưu mỹ rồi, tóm lại, sau đó, tất cả mọi người nhao nhao đồn đại Kiều Tuyết Nghiên có một bạn trai đẹp trai ưu nhã...
Lời đồn đãi vĩnh viễn là truyền bá đến nhanh nhất đấy, trong túc xá 301 gần nhất bầu không khí rất nặng nề khó chịu, một là bởi gì mấy ngày qua tất cả mọi người bề bộn nhiều việc vì cuộc thi, hai là vì... Đàn ông.
Hàn Nhạc Nhạc cùng Kiều Tuyết Nghiên đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, những người khác cũng tự giác không đi đụng họng súng này, chỉ có Nam Cung Dao kẹp ở giữa thật khó khăn, trong suy nghĩ của cô hy vọng anh cùng Tuyết Nghiên đến với nhau, nhưng Nhạc Nhạc lại có dáng vẻ say mê, cô thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Kiều Tuyết Nghiên rất nóng nảy, mẹ nó, cái này cũng không phải là cô sai! Hàn Nhạc Nhạc đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên trên đầu mình, là có ý gì? Nam Cung Thần thích trêu chọc ai thì cô có thể quản sao? Cô cũng không cầu anh khiêu vũ cùng cô!
Thật sự là không hiểu nổi!
Nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân! Có bộ dạng này tâm tư còn không bằng dùng tại kinh doanh trên thân nam nhân.
Hàn Nhạc Nhạc đã cho rằng Kiều Tuyết Nghiên lừa gạt mình, vì vậy mạc dù giải thích thế nào cũng không tin cô nói, trong lòng vô cùng hận cô cướp đi ánh sáng vốn thuộc về mình.
Sau khi thi thử xong, lão đại ký túc xá Kim Miêu đề nghị mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm, hy vọng Hàn Nhạc Nhạc cùng Kiều Tuyết Nghiên có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, không nên bởi vì một ít chuyện không đâu không thoải mái.
“Không đi! Tôi không muốn ăn cơm cùng người lừa đảo." Hàn Nhạc Nhạc khẩu khí rất cứng.
Lời này Kiều Tuyết Nghiên không thích nghe, cười lạnh nói: “Cô không theo đuổi được Nam Cung Thần thì có liên quan gì tới tôi? Nhưng người ta căn bản cũng không thích cô."
Hàn Nhạc Nhạc tức giận đến toàn thân phát run, trên người cô đã hưởng thụ tất cả mọi yêu thương, những đàn ông cô theo đuổi thì càng không có gặp trở ngại, hôm nay ngược lại, buông tha tự tôn đi nịnh nọt một người đàn ông, nhưng không có chút hiệu quả, cô có thể cam tâm sao?
“Không có cô ở một bên can thiệp, anh Nam Cung sớm là của tôi!"
“Phụ nữ thông minh sẽ chỉ tìm nguyên nhân ở trên người mình, mà không phải đem thất bại đổ tội cho người khác, từ điểm đó mà nói, cô đã thua!"
Kiều Tuyết Nghiên cũng không phải đèn cạn dầu, cô đã không thể chịu đựng nữa, mọi thứ đều cũng có giới hạn của nó!
Hàn Nhạc Nhạc tức giận, nếu không phải Kim Miêu cùng Tôn Viện ở một bên lôi kéo, chỉ sợ muốn nhào đầu về phía trước cùng Kiều Tuyết Nghiên đánh nhau, “Cô chính là hồ ly tinh phá hoại hạnh phúc của người khác!".
Ánh mắt Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên lợi hại hẳn lên, nhìn chằm chằm vào cô ta từng chữ từng câu nói: “Trong miệng chó không nhã ra ngà voi! Bản thân không làm được lại đổ lên người ta, thật sự là thật đáng buồn!"
Cô càng nhấn mạnh ba chữ “Thật đáng buồn“.
Ba nữ sinh ở bên cạnh khuyên can xem tình hình càng ngày càng không xong, không khỏi khuyên nhủ: “Hai ngừơi đều nói ít đi một câu, bình tĩnh mà nói chuyện, kỳ thật chuyện không nghiêm trọng như vậy."
Nam Cung Dao chỉ có thể đứng ra đây nói câu công đạo, “Nhạc Nhạc, Tuyết Nghiên, hai người đừng cãi nữa, việc này từ đầu là do anh mình, đều do anh không tốt, là anh quá hoa tâm rồi! Đứng ở góc độ ngoài mà nói, tình yêu là cần hai bên tình nguyện, mình biết Nhạc Nhạc, cậu rất nghiêm túc với phần tình cảm này, nhưng anh của mình... Chưa hẳn đã thích, về phần Tuyết Nghiên, có lẽ cậu cũng rõ ràng cách làm người của cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn nhìn anh mình không vừa mắt..." Dao Dao nói.
Cô chưa nói xong đã bị Hàn Nhạc Nhạc trách móc rồi, “Ai biết cô ta có phải giả bộ hay không."
“Cô thật đúng là thích đỗ phân loạn trên đầu tôi quá nhỉ!" Kiều Tuyết Nghiên hừ lạnh.
“Cô dám thề cô không có cảm giác với anh ấy?" Hàn Nhạc Nhạc tức giận không thôi.
Một câu của Kiều Tuyết Nghiên bị nghẹ trong cổ họng, có sao? Cô bỗng nhiên đã có một chút không xác định.
May mắn Kim Miêu kịp thời lên tiếng cứu vớt cô, “Khụ! Nhạc Nhạc, tôi hỏi cậu, đối với đàn ông, có phải cậu luôn rất có tự tin hay không, cảm thấy chỉ cần là cậu chủ động xuất kích, sẽ không có người thoáy khỏi tay cậu hay sao?"
Hàn Nhạc Nhạc cắn môi, sau một lúc lâu nhẹ gật đầu, “Đó là đương nhiên!"
“Vì vậy cô cảm thấy không có theo đuổi được Nam Cung Thần đều là Kiều Tuyết Nghiên âm thầm làm mấy chuyện xấu, là cậu ấy cướp anh ta?"
“Vốn chính là vậy!"
Kim Miêu nâng trán, “Nhưng cậu có nghĩ tới hay không, mặc dù không có Kiều Tuyết Nghiên, cũng có khả năng xuất hiện những nữ sinh khác, anh Nam Cung không giống với những bạn trai trước kia cậu quen, anh ta lớn hơn cậu tám tuổi! Thành thục có lý giải, nếu trong lòng anh ta thích ai không lẽ cũng không biết sao?"
Hàn Nhạc Nhạc trừng mắt cô, “Ý của cậu là anh Nam Cung ưa thích Kiều Tuyết Nghiên?"
Kim Miêu lắc đầu, “Mình chỉ là ví dụ. Nói đến nói đi, chủ yếu là cậu không cam lòng, không cam lòng bản thân khi quyết định muốn theo đuổi người đàn ông lại thích người con gái khác, tự ái của cậu khiến tự tin bị đả kích nghiêm trọng, nhất thời không bước ra được, đúng không?"
“Vẫn là Miêu Miêu phân tích thấu đáo." Nam Cung Dao vui vẻ nói.
“Mây người đều đứng ở bên Kiều Tuyết Nghiên!" Hàn Nhạc Nhạc tức giận chạy ra ngoài.
Kỳ thật, đáy lòng cô đã nhận lời nói của Miêu Miêu, nhưng vì mặt mũi cô không muốn thừa nhận, dù sao chuyện này cũng không được vẻ vang gì.
“Miêu Miêu, cám ơn cậu." Kiều Tuyết Nghiên chân thành nói lời cảm ơn,
“Mình không có thiên vị cậu đâu!" Kim Miêu nở nụ cười.
“Mình biết."
Hai người nhìn nhau cười cười, rất nhiều lời không cần nói rõ ràng, tất cả mọi người không phải người ngu, sự thật là cái gì, trong lòng biết rõ.
Cho dù Hàn Nhạc Nhạc rời đi, bốn người họ vẫn đi ra ngoài ăn bửa cơm, gần nghỉ đông rồi! Hơn mười ngày không thể gặp mặt, cũng như tiệc tối tạm biệt rôi.
Sau khi ăn xong, Kiều Tuyết Nghiên một mình chẳng có mục đích thong thả về nhà, chỗ cô ở rất gần, mười lăm phút mà thôi.
Tối nay bông tuyết có chút lớn, nhẹ nhàng như lông vũ trôi lơ lửng ở không trung, chậm rãi xoay tròn, rơi xuống.
Kiều Tuyết Nghiên đội áo nón lông lên, xoa xoa tay giương mắt nhìn bông tuyết phất phới, đẹp quá! Nhắm mắt lại xoay tròn vài vòng, muốn cho phiền não theo đó mà tiêu tán.
Bỗng nhiên, cô đụng phải bức tường thịt kiên cố.
Sợ tới mức cô vội vàng mở to mắt, cho là mình không cẩn thận đụng vào người ta, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói xin lỗi, liền thấy được một khuôn mặt cần ăn đòn mặt.
Vẻ mặt nhanh chóng lạnh xuống, “Tránh ra!"
“Nghe nói Hàn Nhạc Nhạc mắng, chửi em rồi hả?" Nam Cung Thần nhếch môi hỏi.
Nhắc tới chuyện này trong lòng Kiều Tuyết Nghiên liền tức giận, lạnh nhạt liếc nhìn anh, “Nghe được tin chúng tôi cãi nhau anh rất đắc ý?"
---------------------------
Thứ nhất cô quả thật không muốn khiêu vũ cùng anh, thứ hai cũng lo lắng Hàn Nhạc Nhạc thấy sẽ hiểu lầm, dù sao hai người cũng là cùng một ký túc xá, có đôi khi mọi người càng muốn tin tưởng ánh mắt nhìn, mà không phải lỗ tai nghe được, vì vậy, tốt nhất thì đừng nên tiếp xúc nhiều với anh.
“Không sao, tôi dạy cho em." Nam Cung Thần vẫn giữ tư thế xin mời, giống như không đạt mục đích không bỏ qua.
“Anh rất phiền!" Kiều Tuyết Nghiên không vui trừng mắt anh.
“Em muốn chơi xấu?" Nam Cung Thần nhíu mày.
“Mới không có! Nhưng tối nay anh là bạn trai Nhạc Nhạc, tại sao có thể vứt bỏ bạn gái của mình cùng người con gái khiêu vũ chứ?" Kiều Tuyết Nghiên có ý thuyết phục anh.
“Ai nói anh là bạn trai Nhạc Nhạc?" Nam Cung Thần bác bỏ lời nói của cô.
“Mọi người chúng tôi đều biết a!"
Nam Cung Thần liếc nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng, “Mấy người hiểu lầm quá sâu rồi!"
“Hả?" Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc há mồm.
“Tôi nghĩ có lẽ tôi nên nói chuyện đêm đó với mấy người Dao Dao..." Nam Cung Thần cười đến rất gian trá.
Sắc mặt Kiều Tuyết Nghiên lập tức xụ xuống, biết rõ người đàn ông này không có tâm tư tốt lành gì, ngoại trừ uy hiếp mình anh còn có thể làm gì? ╭(╯ ╰)╮
“Trước khi nói, nhảy một khúc đi."
“Không được, quy tắc trò chơi để tôi quyết định." Nam Cung Thần cười đến rất sáng lạn.
“Tôi đồng ý với Nhạc Nhạc..." Dưới tình huống cấp bách nhất thời Kiều Tuyết Nghiên thiếu chút nữa nói ra.
Nam Cung Thần nửa híp mắt nhìn cô, giống như bắt được bím tóc của cô, “Đồng ý cô ấy cái gì?"
“Không có gì." Đương nhiên Kiều Tuyết Nghiên sẽ không nói cho anh biết, vội vàng nói sang chuyện khác, “Không phải anh muốn khiêu vũ sao? Đi thôi."
Dứt lời, liền đứng dậy, tự động đưa tay đặt ở trong bàn tay của Nam Cung Thând.
Nam Cung Thần dùng sức kéo một cái, Kiều Tuyết Nghiên không có ngờ anh lại làm như vậy, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực của anh, ngã vào rất nhanh, tư thế rất mập mờ.
“Đột nhiên em chủ động như vậy, tôi không thích ứng a!" Người nào đó chẳng biết xấu hổ cảm thán nói.
Kiều Tuyết Nghiên tức giận đến hộc máu, thật sự là chưa thấy qua người đàn ông nào da mặt dày như anh, rõ ràng chính là anh cố ý kéo mình được không, nhưng, người ở bên ngoài nhìn thấy, đoán chừng là cô chủ động yêu thương nhung nhớ thôi.
Rất không khéo chính là, Hàn Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy, cô tức giận cầm làn váy, Kiều Tuyết Nghiên! Cô làm như vậy là có ý gì? Một mặt cùng tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không thích anh Nam Cung, sau lưng tôi lại yêu thương nhung nhớ anh ấy?
Nam Cung Thần ôm eo Kiều Tuyết Nghiên dẫn cô vào sân nhảy, cùng theo tiết tấu của nhạc tiến lên, lui về phía sau, xoay tròn, mỗi một cái động tác đều ưu nhã vô cùng, rất hợp với trang phục hôm nay của anh.
Kiều Tuyết Nghiên ban đầu có thể phối hợp với bước tiến của anh, đi theo anh xoay tròn, lại xoay tròn, chóp mũi quanh quẩn khí tức đàn ông trên người anh, cô cảm giác mình bị mang vào một dòng nước xoáy, giãy giụa thế nào cũng ra không được.
Nhưng dáng vẻ hai người quá mức phù hợp rồi, cũng có thể là kỹ thuật nhảy của hai người bọn họ quá mức ưu mỹ rồi, tóm lại, sau đó, tất cả mọi người nhao nhao đồn đại Kiều Tuyết Nghiên có một bạn trai đẹp trai ưu nhã...
Lời đồn đãi vĩnh viễn là truyền bá đến nhanh nhất đấy, trong túc xá 301 gần nhất bầu không khí rất nặng nề khó chịu, một là bởi gì mấy ngày qua tất cả mọi người bề bộn nhiều việc vì cuộc thi, hai là vì... Đàn ông.
Hàn Nhạc Nhạc cùng Kiều Tuyết Nghiên đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, những người khác cũng tự giác không đi đụng họng súng này, chỉ có Nam Cung Dao kẹp ở giữa thật khó khăn, trong suy nghĩ của cô hy vọng anh cùng Tuyết Nghiên đến với nhau, nhưng Nhạc Nhạc lại có dáng vẻ say mê, cô thật sự không biết nên làm sao bây giờ.
Kiều Tuyết Nghiên rất nóng nảy, mẹ nó, cái này cũng không phải là cô sai! Hàn Nhạc Nhạc đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên trên đầu mình, là có ý gì? Nam Cung Thần thích trêu chọc ai thì cô có thể quản sao? Cô cũng không cầu anh khiêu vũ cùng cô!
Thật sự là không hiểu nổi!
Nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân! Có bộ dạng này tâm tư còn không bằng dùng tại kinh doanh trên thân nam nhân.
Hàn Nhạc Nhạc đã cho rằng Kiều Tuyết Nghiên lừa gạt mình, vì vậy mạc dù giải thích thế nào cũng không tin cô nói, trong lòng vô cùng hận cô cướp đi ánh sáng vốn thuộc về mình.
Sau khi thi thử xong, lão đại ký túc xá Kim Miêu đề nghị mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm, hy vọng Hàn Nhạc Nhạc cùng Kiều Tuyết Nghiên có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, không nên bởi vì một ít chuyện không đâu không thoải mái.
“Không đi! Tôi không muốn ăn cơm cùng người lừa đảo." Hàn Nhạc Nhạc khẩu khí rất cứng.
Lời này Kiều Tuyết Nghiên không thích nghe, cười lạnh nói: “Cô không theo đuổi được Nam Cung Thần thì có liên quan gì tới tôi? Nhưng người ta căn bản cũng không thích cô."
Hàn Nhạc Nhạc tức giận đến toàn thân phát run, trên người cô đã hưởng thụ tất cả mọi yêu thương, những đàn ông cô theo đuổi thì càng không có gặp trở ngại, hôm nay ngược lại, buông tha tự tôn đi nịnh nọt một người đàn ông, nhưng không có chút hiệu quả, cô có thể cam tâm sao?
“Không có cô ở một bên can thiệp, anh Nam Cung sớm là của tôi!"
“Phụ nữ thông minh sẽ chỉ tìm nguyên nhân ở trên người mình, mà không phải đem thất bại đổ tội cho người khác, từ điểm đó mà nói, cô đã thua!"
Kiều Tuyết Nghiên cũng không phải đèn cạn dầu, cô đã không thể chịu đựng nữa, mọi thứ đều cũng có giới hạn của nó!
Hàn Nhạc Nhạc tức giận, nếu không phải Kim Miêu cùng Tôn Viện ở một bên lôi kéo, chỉ sợ muốn nhào đầu về phía trước cùng Kiều Tuyết Nghiên đánh nhau, “Cô chính là hồ ly tinh phá hoại hạnh phúc của người khác!".
Ánh mắt Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên lợi hại hẳn lên, nhìn chằm chằm vào cô ta từng chữ từng câu nói: “Trong miệng chó không nhã ra ngà voi! Bản thân không làm được lại đổ lên người ta, thật sự là thật đáng buồn!"
Cô càng nhấn mạnh ba chữ “Thật đáng buồn“.
Ba nữ sinh ở bên cạnh khuyên can xem tình hình càng ngày càng không xong, không khỏi khuyên nhủ: “Hai ngừơi đều nói ít đi một câu, bình tĩnh mà nói chuyện, kỳ thật chuyện không nghiêm trọng như vậy."
Nam Cung Dao chỉ có thể đứng ra đây nói câu công đạo, “Nhạc Nhạc, Tuyết Nghiên, hai người đừng cãi nữa, việc này từ đầu là do anh mình, đều do anh không tốt, là anh quá hoa tâm rồi! Đứng ở góc độ ngoài mà nói, tình yêu là cần hai bên tình nguyện, mình biết Nhạc Nhạc, cậu rất nghiêm túc với phần tình cảm này, nhưng anh của mình... Chưa hẳn đã thích, về phần Tuyết Nghiên, có lẽ cậu cũng rõ ràng cách làm người của cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn nhìn anh mình không vừa mắt..." Dao Dao nói.
Cô chưa nói xong đã bị Hàn Nhạc Nhạc trách móc rồi, “Ai biết cô ta có phải giả bộ hay không."
“Cô thật đúng là thích đỗ phân loạn trên đầu tôi quá nhỉ!" Kiều Tuyết Nghiên hừ lạnh.
“Cô dám thề cô không có cảm giác với anh ấy?" Hàn Nhạc Nhạc tức giận không thôi.
Một câu của Kiều Tuyết Nghiên bị nghẹ trong cổ họng, có sao? Cô bỗng nhiên đã có một chút không xác định.
May mắn Kim Miêu kịp thời lên tiếng cứu vớt cô, “Khụ! Nhạc Nhạc, tôi hỏi cậu, đối với đàn ông, có phải cậu luôn rất có tự tin hay không, cảm thấy chỉ cần là cậu chủ động xuất kích, sẽ không có người thoáy khỏi tay cậu hay sao?"
Hàn Nhạc Nhạc cắn môi, sau một lúc lâu nhẹ gật đầu, “Đó là đương nhiên!"
“Vì vậy cô cảm thấy không có theo đuổi được Nam Cung Thần đều là Kiều Tuyết Nghiên âm thầm làm mấy chuyện xấu, là cậu ấy cướp anh ta?"
“Vốn chính là vậy!"
Kim Miêu nâng trán, “Nhưng cậu có nghĩ tới hay không, mặc dù không có Kiều Tuyết Nghiên, cũng có khả năng xuất hiện những nữ sinh khác, anh Nam Cung không giống với những bạn trai trước kia cậu quen, anh ta lớn hơn cậu tám tuổi! Thành thục có lý giải, nếu trong lòng anh ta thích ai không lẽ cũng không biết sao?"
Hàn Nhạc Nhạc trừng mắt cô, “Ý của cậu là anh Nam Cung ưa thích Kiều Tuyết Nghiên?"
Kim Miêu lắc đầu, “Mình chỉ là ví dụ. Nói đến nói đi, chủ yếu là cậu không cam lòng, không cam lòng bản thân khi quyết định muốn theo đuổi người đàn ông lại thích người con gái khác, tự ái của cậu khiến tự tin bị đả kích nghiêm trọng, nhất thời không bước ra được, đúng không?"
“Vẫn là Miêu Miêu phân tích thấu đáo." Nam Cung Dao vui vẻ nói.
“Mây người đều đứng ở bên Kiều Tuyết Nghiên!" Hàn Nhạc Nhạc tức giận chạy ra ngoài.
Kỳ thật, đáy lòng cô đã nhận lời nói của Miêu Miêu, nhưng vì mặt mũi cô không muốn thừa nhận, dù sao chuyện này cũng không được vẻ vang gì.
“Miêu Miêu, cám ơn cậu." Kiều Tuyết Nghiên chân thành nói lời cảm ơn,
“Mình không có thiên vị cậu đâu!" Kim Miêu nở nụ cười.
“Mình biết."
Hai người nhìn nhau cười cười, rất nhiều lời không cần nói rõ ràng, tất cả mọi người không phải người ngu, sự thật là cái gì, trong lòng biết rõ.
Cho dù Hàn Nhạc Nhạc rời đi, bốn người họ vẫn đi ra ngoài ăn bửa cơm, gần nghỉ đông rồi! Hơn mười ngày không thể gặp mặt, cũng như tiệc tối tạm biệt rôi.
Sau khi ăn xong, Kiều Tuyết Nghiên một mình chẳng có mục đích thong thả về nhà, chỗ cô ở rất gần, mười lăm phút mà thôi.
Tối nay bông tuyết có chút lớn, nhẹ nhàng như lông vũ trôi lơ lửng ở không trung, chậm rãi xoay tròn, rơi xuống.
Kiều Tuyết Nghiên đội áo nón lông lên, xoa xoa tay giương mắt nhìn bông tuyết phất phới, đẹp quá! Nhắm mắt lại xoay tròn vài vòng, muốn cho phiền não theo đó mà tiêu tán.
Bỗng nhiên, cô đụng phải bức tường thịt kiên cố.
Sợ tới mức cô vội vàng mở to mắt, cho là mình không cẩn thận đụng vào người ta, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói xin lỗi, liền thấy được một khuôn mặt cần ăn đòn mặt.
Vẻ mặt nhanh chóng lạnh xuống, “Tránh ra!"
“Nghe nói Hàn Nhạc Nhạc mắng, chửi em rồi hả?" Nam Cung Thần nhếch môi hỏi.
Nhắc tới chuyện này trong lòng Kiều Tuyết Nghiên liền tức giận, lạnh nhạt liếc nhìn anh, “Nghe được tin chúng tôi cãi nhau anh rất đắc ý?"
---------------------------
Tác giả :
Nam Quan Yêu Yêu