Anh Mở Đường, Em Yểm Trợ (Thả Dây Dài, Câu Đại Thần)
Chương 24: Những chuyện trong đất hoang
Thù Tiểu Mộc lại nhớ tới chiến trường, sau khi Đừng Nói Không Mất Hồn trả cái thẻ năm trăm xong, Bang chủ đại nhân không chút do dự trục xuất người này khỏi Mông Hồng Thiên Hạ. Đừng Nói Không Mất Hồn vẫn chưa hề nói nửa câu với Thù Tiểu Mộc, chính là không biết từ khi nào Thù Bánh bao phát hiện trong danh sách Bạn tốt, không có ID Đừng Nói Không Mất Hồn này—— cô bị đối phương loại khỏi danh sách Bạn tốt.
Thù Tiểu Mộc cảm thấy không thể hiểu nổi —— cô cho người ta mượn tiền không đổi được một người bạn, lại không vui không buồn trở thành người xa lạ. Thẳng đến một ngày nào đó, Tử Điệp muốn làm bang chủ phu nhân, Mạn Đà La liền rời khỏi Mông Hồng Thiên Hạ thành lập bang hội Mạn Đà La. Vì giúp Tử Điệp phô trương thanh thế, Thù Tiểu Mộc cũng thường xuyên lên YY vào kênh bang hội. Lúc làm nhiệm vụ nghe thấy ‘người nào đó’ đánh giá cô “Ích kỷ keo kiệt, nhân phẩm không được tốt lắm, không nên tiếp xúc với loại người này", cô vẫn bình thản.
Khi đó trên YY của bang Mạn Đà La có hơn mười ID đang trực tuyến, lúc anh ta nói lời này khẳng định không ngờ đến đạo lý tai vách mạch rừng, Tử Điệp hung hăng mắng cho anh ta một trận, cô ấy và Thù Tiểu Mộc hoàn toàn là hai loại người, người mình thích làm thế nào cũng thuận mắt, người cô ấy đã ghét thì mắng không kiêng nể gì. Cho nên cô liền mắng tên thầy thuốc kia từ đời trước đến kiếp sau một lần, mắng xong lại lợi dụng đặc quyền của bang chủ phu nhân tung một cước đạp hắn ra khỏi bang —— tuy rằng khi đó bang hội Mạn Đà La chỉ là một bang hội rất nhỏ rất nhỏ, rất cần thầy thuốc.
Mà Thù Tiểu Mộc cùng lên một kênh YY lại không nói gì, cô mang toàn bộ những thứ đang có trong ID thích khách gửi bán vào tài khoản phụ, nhất nhất dọn quán —— không quên đổi vật phẩm cần thu mua của mỗi tài khoản thành lôi toản, sau đó gửi mật ngữ cho sư phụ mình:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : [ Xoay quanh ] Sư phụ, đệ tử đi chiến trường với sư phụ nhé!
Bên kia vẫn nhanh chóng trả lời như cũ:
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Đến đây.
[ Hệ thống ] Thánh Kỵ Sĩ mời bạn nhập đội, đồng ý / cự tuyệt?
Thánh Kỵ Sĩ lấy danh nghĩa đội ngũ xin đi chiến trường, Thù Tiểu Mộc truyền tống qua, bầu trời trong chiến trường vẫn xanh như trước, sông nhỏ vẫn trong suốt, đồng cỏ vẫn um tùm, mảnh đất hoang này vẫn tươi đẹp như thế.
Thù Tiểu Mộc ẩn thân đi theo phía sau chiến sĩ cao lớn vác chuỳ. Sợ cô theo không kịp, chiến sĩ rất ăn ý bỏ chiêu tăng tốc đi, hai người vẫn đi quanh hai bên doanh trại kiếm những kẻ lạc đàn xuống tay như cũ.
Kẻ xui xẻo đầu tiên là Mạn Đà La, anh ta chỉ nhìn thấy chiến sĩ Hoang Hỏa, lúc đang quần nhau với Thánh Kỵ Sĩ thì Thù Tiểu Mộc thình lình lủi tới tung một chiêu Ảnh Sát, vì thế người tốt luôn luôn tự kiềm chế như anh ta cũng phải mắng một tiếng: “Khốn thật!"
Khi đó thanh máu của Thánh Kỵ Sĩ chỉ còn non nửa, nhưng anh ta không thèm quan tâm. Môn phái Hoang Hỏa khi máu giảm đến một mức độ nhất định có thể dùng chiêu Cương thân, dưới trạng thái Cương thân công kích pháp thuật không có hiệu quả. Đây là điểm khác nhau giữa chiến sĩ cận chiến và cung tiễn thủ, đối với cung tiễn thủ mà nói, thanh máu còn một nửa đại biểu cho cuộc chiến chấm dứt, mà đối với các môn phái cận chiến, máu còn một nửa, cuộc chiến mới bắt đầu.
Cho nên Thù Tiểu Mộc chưa bao giờ lo lắng thanh máu của sư phụ nhà mình —— thanh máu của anh ta mà đầy mới là chuyện kỳ quái. = =
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Sư phụ, bên kia có một pháp sư!
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Xông lên, cắn nó!
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: [ Xoay quanh ]
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Ha Ha, sư phụ, chiêu Ảnh Sát của đệ tử đánh được hơn tám ngàn máu. Trọng kích nha!
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Lần sau dùng Triền Thân và Thôi Mệnh rồi hẵng ẩn thân.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Dạ.
Thích khách nào đó ẩn thân tiến lên xem xét tình hình quân địch:
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Sư phụ, dưới cờ bên Đông doanh có Thiên Cơ cấp sáu tám!
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Thiên Cơ nhóc giết không được, lui ra phía sau, sư phụ lên.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Dạ!
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Ẩn thân, đừng đi ra!
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Hả?
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Có thích khách đang ẩn thân.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: [ Trừng mắt ] Sư phụ có thể thấy được thích khách đang ẩn thân sao?
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Có thể nghe thấy tiếng động, đừng đi ra, chạy mau.
Thù Tiểu Mộc liền đi theo sau chiến sĩ Hoang Hỏa, chạy nhanh như chớp.
Lúc đến lều vải phía Nam thì thấy một cái lông chim bay qua, mũi tên bắn thẳng vào Thù Tiểu Mộc thích khách cấp sáu tư. Thù Tiểu Mộc quá sợ hãi —— phương pháp ứng đối khi bị người ta đánh lén của cô chính là nhắm mắt chờ chết.
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Dùng Tật Thiểm! !
Thù Tiểu Mộc thấy cột máu của mình đã tụt xuống một nửa, rốt cuộc luống cuống tay chân tìm được kỹ năng Tật Thiểm kia, bấm một phát, hắc! Bánh bao ngạc nhiên phát hiện mấy mũi tên bắn trên người cũng không đau lắm!
Mà khi đó chiến sĩ Hoang Hỏa đã dùng chiêu Bạo Tẩu vọt lên, cung tiễn thủ vừa chạy vừa bấm các kỹ năng linh tinh, còn đặt thêm hai cái bẫy. Thù Tiểu Mộc phục hồi tinh thần lại, xuất ra chiêu khi Mạn Đà La đối phó với Một Giây Giết Ba Ngàn—— khinh công Hóa Huyết, sau đó đuổi theo cung tiễn thủ,vừa đuổi kịp, một chiêu Tàn Ảnh kiếm trực tiếp lẻn đến phía trước cung tiễn thủ, đương nhiên động tác của cô không thể lưu loát bằng Mạn Đà La, nhưng dù sao thao tác của cung tiễn thủ kia cũng không so được với Một Giây Giết Ba Ngàn.
Cô vọt lên cản đường, tốc độ cung tiễn thủ rốt cuộc cũng chậm lại, chỉ cần chậm lại giây lát cũng đủ để chiến sĩ Hoang Hỏa đuổi theo, chiến sĩ Hoang Hỏa quật một cái trực tiếp tiễn bạn cung tiễn thủ còn thừa hai phần ba máu lên đường. Bánh bao nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng:
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Công kích của sư phụ thật cao!
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Chờ nhóc lên cấp sáu tám, sư phụ giúp nhóc tìm một cái nha ( nha: vũ khí của thích khách, đánh BOSS ẩn có thể rơi xuống ), công kích của thích khách cũng rất cao.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: [ Giơ tay ] Tiểu Mộc muốn thăng cấp, Tiểu Mộc muốn thăng cấp, Tiểu Mộc muốn thăng cấp…
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Thăng cấp dựa vào miệng nói sao?
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: [ Ngậm miệng ]
Câu chuyện về Đừng Nói Không Mất Hồn cứ như vậy mà dần dần rơi vào quên lãng, Thù Tiểu Mộc vẫn là cái Bánh bao như cũ, chỉ là có vài người phát hiện Bánh bao này… Dường như có gì đó khác khác.
Gía cả hàng hóa của cô không còn vì người quen mà cố ý giảm xuống nữa, cô cự tuyệt một số người quen trả giá không hợp lý, cô cũng cự tuyệt những người thường xuyên mượn một đống đồ linh tinh nhưng chưa bao giờ trả lại còn đòi mượn thêm tiền.
Rất nhiều người nói Thù Tiểu Mộc là đồ lạnh lùng, hám lợi. Thù Tiểu Mộc cảm thấy những lời bàn tán này khiến cô rất khó chịu, nhưng khi Bang chủ đại nhân nói trước kia chính mình cũng từng bị như thế, cô sẽ không khó chịu nữa.
Có khi nào bạn gặp được người như thế ở cửa phó bản, lúc những người chơi cấp thấp xin kéo anh ta chỉ đơn giản trả lời một chữ —— không. Có lẽ có người cảm thấy thật vô tình, mà không biết kỳ thật người này cũng đã hy sinh bao nhiêu thời gian làm nhiệm vụ của bản thân tại mấy phó bản cấp thấp này, nghe bao nhiêu những lời nói xấu khiến người ta run rẩy, đã trải qua bao nhiêu chuyện nơi đất hoang, mới có thể đường hoàng nói chữ này ra khỏi miệng.
Thù Tiểu Mộc không biết làm vậy có đúng không, có người nói quá mức thỏa hiệp sẽ làm cho bản thân thiếu cá tính, mà thẳng thắn cự tuyệt thì lại khiến cho tình người lạnh lùng?
Đạo lý quá sâu xa, Thù Tiểu Mộc không muốn suy nghĩ, nhưng cự tuyệt những việc mình không muốn làm, cô cảm thấy rất nhẹ nhàng. Có lẽ chỉ cần như vậy là đủ rồi, kỳ thật trò chơi cũng giống như cuộc đời, dựa trên ranh giới giữa đạo đức và pháp luật, tình người, thể diện gì dó đều là thứ yếu —— chỉ cần bảnthân vui vẻ là tốt rồi, phải không?
Cho nên tối hôm đó, khi Một Giây Giết Ba Ngàn muốn dùng giá sáu mươi lượng vàng mua cục đá Phong Hành của Thù Tiểu Mộc, thì nhận được câu trả lời như vầy:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Một Giây Giết Ba Ngàn: Thật ngại quá Ba ngàn, tảng đá này em mua vào với giá là tám mươi lăm lượng vàng, giá trên thị trường là một trăm ba mươi lượng, thấp hơn một trăm mười lượng vàng, em không thể bán được.
Tại thành Tây lăng, lần đầu tiên cung tiễn thủ bị Bánh bao cự tuyệt, trước đây cô chưa từng đề cập đến tiền vốn và lợi nhuận của cô với người khác, bình thường chỉ cần người quen ra giá, cô sẽ bán ngay. Một Giây Giết Ba Ngàn nhất thời phản ứng trì trệ, sau một lúc lâu mới hoàn hồn mở miệng:
[ Bạn tốt ] Một Giây Giết Ba Ngànnói với bạn: À? Được được.
Anh ta nhìn nữ thích khách chạy giữa hai hàng tinh linh cỏ kia, cô vẫn mặc bộ trang phục đệ tử môn phái của lính mới như cũ, kiểu tóc giống nhau, gương mặt giống nhau, nốt chu sa giữa hai hàng lông mày cũng giống nhau. Nhưng anh chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không giống.
[ Hệ thống ] Ngoại truyện nhỏ: Thánh phụ* đã bị hủy diệt như thế nào.
(*Tương tự với Thánh mẫu)
N tháng trước, khi Thiên Hạ mới mở cửa lại, tại cửa phó bản cấp hai mốt, một đống gà mờ xin kéo:
Một chiến sĩ Hoang Hỏa dẫn theo bốn tên người mới đánh phó bản cấp hai mốt năm lần, phó bản cấp hai tư năm lần.
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia kiếm Cận Vệ cho Phi Hỏa.
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia XX cho Dạ Phong.
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia XX cho Mưa Rơi Không Vết.
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia XXX cho Lưu Huỳnh.
…
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Những món còn lại các bạn cũng không mặc được, mình bán nuôi ngựa, ngày mai lại mang các bạn đi tiếp.
[ Tổ đội ] Phi Hỏa: Làm cái quỷ gì vậy, cậu đã cấp năm mươi mấy còn đi giành trang bị với bọn tôi!
[ Tổ đội ] Dạ Phong: Ngựa của tôi còn chưa cưỡi được, nếu không chia trang bị thì nói sớm đi, có điên mới đi phó bản chung với cậu!
[ Tổ đội ] Lưu Huỳnh: Không ngờ còn có loại người đặc sắc ** thế này!
Mười lần kéo phó bản cuối cùng vì tranh đoạt trang bị mà phủi bỏ sạch sẽ, mấy tên gà mờ kia từ đầu tới cuối chưa từng xuống ngựa. Đội trưởng cấp năm hai mở bảng linh thú ra, nhìn con ngựa nhỏ cấp hai tư mình mới mua, lẳng lặng rời khỏi tổ đội.
Tại cửa phó bản, vẫn luôn có nhiều người mới xin kéo như cũ, cũng càng ngàycàng có nhiều người lạnh lùng lướt qua.sssssssssssssss
Thù Tiểu Mộc cảm thấy không thể hiểu nổi —— cô cho người ta mượn tiền không đổi được một người bạn, lại không vui không buồn trở thành người xa lạ. Thẳng đến một ngày nào đó, Tử Điệp muốn làm bang chủ phu nhân, Mạn Đà La liền rời khỏi Mông Hồng Thiên Hạ thành lập bang hội Mạn Đà La. Vì giúp Tử Điệp phô trương thanh thế, Thù Tiểu Mộc cũng thường xuyên lên YY vào kênh bang hội. Lúc làm nhiệm vụ nghe thấy ‘người nào đó’ đánh giá cô “Ích kỷ keo kiệt, nhân phẩm không được tốt lắm, không nên tiếp xúc với loại người này", cô vẫn bình thản.
Khi đó trên YY của bang Mạn Đà La có hơn mười ID đang trực tuyến, lúc anh ta nói lời này khẳng định không ngờ đến đạo lý tai vách mạch rừng, Tử Điệp hung hăng mắng cho anh ta một trận, cô ấy và Thù Tiểu Mộc hoàn toàn là hai loại người, người mình thích làm thế nào cũng thuận mắt, người cô ấy đã ghét thì mắng không kiêng nể gì. Cho nên cô liền mắng tên thầy thuốc kia từ đời trước đến kiếp sau một lần, mắng xong lại lợi dụng đặc quyền của bang chủ phu nhân tung một cước đạp hắn ra khỏi bang —— tuy rằng khi đó bang hội Mạn Đà La chỉ là một bang hội rất nhỏ rất nhỏ, rất cần thầy thuốc.
Mà Thù Tiểu Mộc cùng lên một kênh YY lại không nói gì, cô mang toàn bộ những thứ đang có trong ID thích khách gửi bán vào tài khoản phụ, nhất nhất dọn quán —— không quên đổi vật phẩm cần thu mua của mỗi tài khoản thành lôi toản, sau đó gửi mật ngữ cho sư phụ mình:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : [ Xoay quanh ] Sư phụ, đệ tử đi chiến trường với sư phụ nhé!
Bên kia vẫn nhanh chóng trả lời như cũ:
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Đến đây.
[ Hệ thống ] Thánh Kỵ Sĩ mời bạn nhập đội, đồng ý / cự tuyệt?
Thánh Kỵ Sĩ lấy danh nghĩa đội ngũ xin đi chiến trường, Thù Tiểu Mộc truyền tống qua, bầu trời trong chiến trường vẫn xanh như trước, sông nhỏ vẫn trong suốt, đồng cỏ vẫn um tùm, mảnh đất hoang này vẫn tươi đẹp như thế.
Thù Tiểu Mộc ẩn thân đi theo phía sau chiến sĩ cao lớn vác chuỳ. Sợ cô theo không kịp, chiến sĩ rất ăn ý bỏ chiêu tăng tốc đi, hai người vẫn đi quanh hai bên doanh trại kiếm những kẻ lạc đàn xuống tay như cũ.
Kẻ xui xẻo đầu tiên là Mạn Đà La, anh ta chỉ nhìn thấy chiến sĩ Hoang Hỏa, lúc đang quần nhau với Thánh Kỵ Sĩ thì Thù Tiểu Mộc thình lình lủi tới tung một chiêu Ảnh Sát, vì thế người tốt luôn luôn tự kiềm chế như anh ta cũng phải mắng một tiếng: “Khốn thật!"
Khi đó thanh máu của Thánh Kỵ Sĩ chỉ còn non nửa, nhưng anh ta không thèm quan tâm. Môn phái Hoang Hỏa khi máu giảm đến một mức độ nhất định có thể dùng chiêu Cương thân, dưới trạng thái Cương thân công kích pháp thuật không có hiệu quả. Đây là điểm khác nhau giữa chiến sĩ cận chiến và cung tiễn thủ, đối với cung tiễn thủ mà nói, thanh máu còn một nửa đại biểu cho cuộc chiến chấm dứt, mà đối với các môn phái cận chiến, máu còn một nửa, cuộc chiến mới bắt đầu.
Cho nên Thù Tiểu Mộc chưa bao giờ lo lắng thanh máu của sư phụ nhà mình —— thanh máu của anh ta mà đầy mới là chuyện kỳ quái. = =
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Sư phụ, bên kia có một pháp sư!
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Xông lên, cắn nó!
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: [ Xoay quanh ]
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Ha Ha, sư phụ, chiêu Ảnh Sát của đệ tử đánh được hơn tám ngàn máu. Trọng kích nha!
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Lần sau dùng Triền Thân và Thôi Mệnh rồi hẵng ẩn thân.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Dạ.
Thích khách nào đó ẩn thân tiến lên xem xét tình hình quân địch:
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Sư phụ, dưới cờ bên Đông doanh có Thiên Cơ cấp sáu tám!
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Thiên Cơ nhóc giết không được, lui ra phía sau, sư phụ lên.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Dạ!
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Ẩn thân, đừng đi ra!
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Hả?
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Có thích khách đang ẩn thân.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: [ Trừng mắt ] Sư phụ có thể thấy được thích khách đang ẩn thân sao?
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Có thể nghe thấy tiếng động, đừng đi ra, chạy mau.
Thù Tiểu Mộc liền đi theo sau chiến sĩ Hoang Hỏa, chạy nhanh như chớp.
Lúc đến lều vải phía Nam thì thấy một cái lông chim bay qua, mũi tên bắn thẳng vào Thù Tiểu Mộc thích khách cấp sáu tư. Thù Tiểu Mộc quá sợ hãi —— phương pháp ứng đối khi bị người ta đánh lén của cô chính là nhắm mắt chờ chết.
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Dùng Tật Thiểm! !
Thù Tiểu Mộc thấy cột máu của mình đã tụt xuống một nửa, rốt cuộc luống cuống tay chân tìm được kỹ năng Tật Thiểm kia, bấm một phát, hắc! Bánh bao ngạc nhiên phát hiện mấy mũi tên bắn trên người cũng không đau lắm!
Mà khi đó chiến sĩ Hoang Hỏa đã dùng chiêu Bạo Tẩu vọt lên, cung tiễn thủ vừa chạy vừa bấm các kỹ năng linh tinh, còn đặt thêm hai cái bẫy. Thù Tiểu Mộc phục hồi tinh thần lại, xuất ra chiêu khi Mạn Đà La đối phó với Một Giây Giết Ba Ngàn—— khinh công Hóa Huyết, sau đó đuổi theo cung tiễn thủ,vừa đuổi kịp, một chiêu Tàn Ảnh kiếm trực tiếp lẻn đến phía trước cung tiễn thủ, đương nhiên động tác của cô không thể lưu loát bằng Mạn Đà La, nhưng dù sao thao tác của cung tiễn thủ kia cũng không so được với Một Giây Giết Ba Ngàn.
Cô vọt lên cản đường, tốc độ cung tiễn thủ rốt cuộc cũng chậm lại, chỉ cần chậm lại giây lát cũng đủ để chiến sĩ Hoang Hỏa đuổi theo, chiến sĩ Hoang Hỏa quật một cái trực tiếp tiễn bạn cung tiễn thủ còn thừa hai phần ba máu lên đường. Bánh bao nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng:
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Công kích của sư phụ thật cao!
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Chờ nhóc lên cấp sáu tám, sư phụ giúp nhóc tìm một cái nha ( nha: vũ khí của thích khách, đánh BOSS ẩn có thể rơi xuống ), công kích của thích khách cũng rất cao.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: [ Giơ tay ] Tiểu Mộc muốn thăng cấp, Tiểu Mộc muốn thăng cấp, Tiểu Mộc muốn thăng cấp…
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Thăng cấp dựa vào miệng nói sao?
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: [ Ngậm miệng ]
Câu chuyện về Đừng Nói Không Mất Hồn cứ như vậy mà dần dần rơi vào quên lãng, Thù Tiểu Mộc vẫn là cái Bánh bao như cũ, chỉ là có vài người phát hiện Bánh bao này… Dường như có gì đó khác khác.
Gía cả hàng hóa của cô không còn vì người quen mà cố ý giảm xuống nữa, cô cự tuyệt một số người quen trả giá không hợp lý, cô cũng cự tuyệt những người thường xuyên mượn một đống đồ linh tinh nhưng chưa bao giờ trả lại còn đòi mượn thêm tiền.
Rất nhiều người nói Thù Tiểu Mộc là đồ lạnh lùng, hám lợi. Thù Tiểu Mộc cảm thấy những lời bàn tán này khiến cô rất khó chịu, nhưng khi Bang chủ đại nhân nói trước kia chính mình cũng từng bị như thế, cô sẽ không khó chịu nữa.
Có khi nào bạn gặp được người như thế ở cửa phó bản, lúc những người chơi cấp thấp xin kéo anh ta chỉ đơn giản trả lời một chữ —— không. Có lẽ có người cảm thấy thật vô tình, mà không biết kỳ thật người này cũng đã hy sinh bao nhiêu thời gian làm nhiệm vụ của bản thân tại mấy phó bản cấp thấp này, nghe bao nhiêu những lời nói xấu khiến người ta run rẩy, đã trải qua bao nhiêu chuyện nơi đất hoang, mới có thể đường hoàng nói chữ này ra khỏi miệng.
Thù Tiểu Mộc không biết làm vậy có đúng không, có người nói quá mức thỏa hiệp sẽ làm cho bản thân thiếu cá tính, mà thẳng thắn cự tuyệt thì lại khiến cho tình người lạnh lùng?
Đạo lý quá sâu xa, Thù Tiểu Mộc không muốn suy nghĩ, nhưng cự tuyệt những việc mình không muốn làm, cô cảm thấy rất nhẹ nhàng. Có lẽ chỉ cần như vậy là đủ rồi, kỳ thật trò chơi cũng giống như cuộc đời, dựa trên ranh giới giữa đạo đức và pháp luật, tình người, thể diện gì dó đều là thứ yếu —— chỉ cần bảnthân vui vẻ là tốt rồi, phải không?
Cho nên tối hôm đó, khi Một Giây Giết Ba Ngàn muốn dùng giá sáu mươi lượng vàng mua cục đá Phong Hành của Thù Tiểu Mộc, thì nhận được câu trả lời như vầy:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Một Giây Giết Ba Ngàn: Thật ngại quá Ba ngàn, tảng đá này em mua vào với giá là tám mươi lăm lượng vàng, giá trên thị trường là một trăm ba mươi lượng, thấp hơn một trăm mười lượng vàng, em không thể bán được.
Tại thành Tây lăng, lần đầu tiên cung tiễn thủ bị Bánh bao cự tuyệt, trước đây cô chưa từng đề cập đến tiền vốn và lợi nhuận của cô với người khác, bình thường chỉ cần người quen ra giá, cô sẽ bán ngay. Một Giây Giết Ba Ngàn nhất thời phản ứng trì trệ, sau một lúc lâu mới hoàn hồn mở miệng:
[ Bạn tốt ] Một Giây Giết Ba Ngànnói với bạn: À? Được được.
Anh ta nhìn nữ thích khách chạy giữa hai hàng tinh linh cỏ kia, cô vẫn mặc bộ trang phục đệ tử môn phái của lính mới như cũ, kiểu tóc giống nhau, gương mặt giống nhau, nốt chu sa giữa hai hàng lông mày cũng giống nhau. Nhưng anh chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không giống.
[ Hệ thống ] Ngoại truyện nhỏ: Thánh phụ* đã bị hủy diệt như thế nào.
(*Tương tự với Thánh mẫu)
N tháng trước, khi Thiên Hạ mới mở cửa lại, tại cửa phó bản cấp hai mốt, một đống gà mờ xin kéo:
Một chiến sĩ Hoang Hỏa dẫn theo bốn tên người mới đánh phó bản cấp hai mốt năm lần, phó bản cấp hai tư năm lần.
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia kiếm Cận Vệ cho Phi Hỏa.
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia XX cho Dạ Phong.
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia XX cho Mưa Rơi Không Vết.
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia XXX cho Lưu Huỳnh.
…
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Những món còn lại các bạn cũng không mặc được, mình bán nuôi ngựa, ngày mai lại mang các bạn đi tiếp.
[ Tổ đội ] Phi Hỏa: Làm cái quỷ gì vậy, cậu đã cấp năm mươi mấy còn đi giành trang bị với bọn tôi!
[ Tổ đội ] Dạ Phong: Ngựa của tôi còn chưa cưỡi được, nếu không chia trang bị thì nói sớm đi, có điên mới đi phó bản chung với cậu!
[ Tổ đội ] Lưu Huỳnh: Không ngờ còn có loại người đặc sắc ** thế này!
Mười lần kéo phó bản cuối cùng vì tranh đoạt trang bị mà phủi bỏ sạch sẽ, mấy tên gà mờ kia từ đầu tới cuối chưa từng xuống ngựa. Đội trưởng cấp năm hai mở bảng linh thú ra, nhìn con ngựa nhỏ cấp hai tư mình mới mua, lẳng lặng rời khỏi tổ đội.
Tại cửa phó bản, vẫn luôn có nhiều người mới xin kéo như cũ, cũng càng ngàycàng có nhiều người lạnh lùng lướt qua.sssssssssssssss
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa