Ảnh Ma Dị Nhân
Chương 1: Trần Du
Tại một nhà máy tại thành phố End, một tòa nhà cũ kĩ nằm quanh một bãi rác vô cùng lớn. Xung quanh thi thoảng lại có vài người đi loanh quanh. Căn phòng duy nhất có người trong tòa nhà, hai người mặt áo blouse trắng đang cầm một lọ nước màu đỏ lắc lắc trên tay.
Một người có vẻ già chăm chú nhìn chiếc lọ đang cầm trên tay, khẽ cười thâm hiểm:
-Đây được Bách Khoa Toàn Thư nói là máu của một sinh vật đã có từ lâu có tên là Cổ Long gì đó! Ha ha chỉ cần tổ chức chúng ta có nó, chắc chắn chủ tịch sẽ là bá chủ thiên hạ!
Người còn lại trẻ hơn liền tiếp lời:
-Đúng vậy! Hiệp Hội Anh Hùng gì đó chắc chắn cũng sẽ phải cúi đầu mà thôi!
Đùng … đùng
Mấy tiếng nổ lớn liên tục vang lên khiến cho căn phòng rung lắc dữ dội. Lão già hoảng hốt giữ chặt bình thuốc, còn tên trẻ tuổi giật mình nhìn những đồ dùng xung quanh:
-Không ngờ Hiệp Hội Anh Hùng đã đánh hơi ra chỗ này! Nhanh chóng rút thôi!
Vừa nói xong, một tiếng nổ cực đại hơn lúc nãy nổ ra gần bên tai, một lỗ thửng lớn mở ra trên mái nhà. Lão già ngã quỵ xuống, bình huyết trên tay lăn lông lốc vài vòng rồi nhanh chóng rơi vào một chiếc lỗ nhỏ ở góc căn phòng. Lão già ngơ ngác nhìn chiếc lọ quý giá của lão rơi mất, lão nghẹn lời. Nhưng nước mắt lão chưa kịp rơi, một ngọn lửa đã khiến cho hai người mặc blouse trắng cháy rụi đi.
Tại lúc vụ nổ xảy ra, một em bé chín tuổi nằm lăn lông lốc ở trên một bãi rác, thoi thóp liên hồi, trên tay và chân máu chảy rất nhiều. Đứa nhóc miệng hơi mở, mắt híp lại sưng tím. Bỗng nhiên từ trên cao, từ một ống xả rác, một dòng nước đỏ cứ thế vô tình chảy vào miệng đứa nhóc. Đứa nhóc vô thức nuốt ừng ực, cảm thấy vết thương đã đỡ hơn, liền cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện một cơn đau khác bỗng nhiên chuyền đến mạnh mẽ khiến đứa nhóc cứ thế ôm đầu, mặt toát mồ hôi hột. Đứa nhóc vừa hét lên một tiếng liền ngất lịm đi.
Tám năm sau.
Tại một phòng tập gym ở hòn đảo Rác thuộc thành phố End, một thiếu niên đang đứng trước một chiếc tạ ghi rõ 100 tấn, hắn đăm chiêu, đưa hai bàn tay nhỏ cầm lấy thanh ngang, đứng yên hồi lâu rồi nhẹ nhàng nâng lên. Đưa chiếc tạ quá đầu, xoay vun vút vài vòng, xong đó, hắn liền thả ầm xuống, người trong phòng tập gym liền quay sang nhìn hắn.
Một tiếng nói vang lên mang phần giận dữ:
-Trần Du! Ngươi lại phá cái gì thế hả?
Người thiếu niên nghe thấy, giật thột, liền vất cái khăn trên vai xuống nền, rồi chạy nhanh ra khỏi phòng gym. Bên sau một lão già vác một chiếc chổi quét nhà trên vai, thấy bống lưng hắn đã xa, hét lớn:
-Ngày mai ngươi đến đây, trả hết tiền nợ cho ta!
Người thiếu niên nhìn lại phòng tập gym đã xa, liền dừng lại, cười nói:
-Trung lão! Sau này ta làm Anh Hùng như chú Lực Xảo, không biết chừng lão lại đến nịnh ta a! Khà khà, hôm nay được một trăm tấn, không khổ cho ta đã tập luyện năm năm liên tục!
Người thiếu niên tên Trần Du sải bước trên con đường vắng tanh, bên trái là một dãy nhà cũ kĩ, bên phải là một dãy toàn rác. Hắn mỉm cười đi vào một hẻm nhỏ, rồi nhanh chóng bước vào một căn nhà nhỏ ẩn sau dãy nhà. Hắn bước vào nhà, đay là nhà hắn, chẳng có gì nhiều, ngoài cái giường để nằm và một chiếc ti vi bên cạnh. Trần Du lấy vội chiếc cặp sách trên giường, nhanh chóng đi đến trường.
Trần Du vừa bước ra ngoài, liền thấy một người trung niên lực lưỡng đang đứng trước cửa, hắn thấy người này, liền vui mừng:
-Chú Lực Xảo!
Người trung niên được gọi là chú Lực Xảo mỉm cười nói:
-Trần Du! Hôm nay ta nghe nói quán Baket mới mở có bán bánh mì ngon lắm! Cháu có thể giúp ta mua vài cái được không?
Vừa nói, lão liền đưa cho hắn mấy tờ tiền, hắn vui mừng gật đầu, cầm nắm tiền trong tay, hắn chạy đi thật nhanh, Lực Xảo đằng sau, nở nụ cười nham hiểm.
Trần Du chạy vội đến trường, ngay lúc của sắp đóng thì liền trườn vào. Hắn tăng hết tốc lực, bước vào căn phòng lớp 3-D. Lúc này, có vẻ như thầy giáo chưa vào lớp, hắn liền ngồi vào vị trí của mình mặc kệ mấy đứa bạn cùng lớp đang nô đùa.
Hắn ngồi bàn ở một góc, bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, cô gái thấy hắn liền nói:
-Trần Du, anh lại đi muộn, anh biết đây là lần thứ mấy rồi không?
Trần Du cười trừ:
-Thôi đi vợ yêu, anh đang có việc mà, còn phải chuẩn bị cho đám cưới chung ta nữa chứ! Hi hi! Tha lỗi cho anh nhé Kiều Tuyết!
Kiều Tuyết mặt đỏ như gấc, gục đầu xuống bàn. Tiếng chuống vang lên, lão giáo viên đã bước vào.
Tiếng cong keng lại vang lên, hắn liền phóng ra khỏi của sổ tầng hai, chạy cụt đường mòn sau trường, đến trung tâm thành phố End, mua bánh mì thôi.
Hắn chạy nhanh mua ngay ba cái, còn thừa tiền liền đút ngay vào túi. Hắn nhẹ nhàng đạp gió chạy về nhà, hắn cũng muốn thử một cái bánh này.
Hắn ngang qua nhà Kiều Tuyết, không thấy ai trong nhà liền biết nàng đã sang nhà Trần Du. Hắn liền tức tốc chạy về nhà.
Bên trong căn nhà của hắn, một cảnh tượng phóng đãng đang diễn ra.
Kiều Tuyết hảy mông lên trời, trong khi Lực Xảo, đang cắm con cu của mình vào ngay âm đạo nhỏ của cô bé. Từng tiếng rên vang nhẹ cả căn phòng, Kiều Tuyết thi thoảng lại nói:
-A … Nhanh anh … Hắn … về!
Lực Xảo mỉm cười:
-Đừng lo …. Hắn còn lâu mới về!
Nói xong hắn đam lút cán, Kiều Tuyết a một tiếng rõ to, nàng nằm gục xuống thở hổn hển.
Nàng khẽ nói:
-Em yêu anh!
Bịch …
Một tiếng động vang lên, Lực Xảo cùng Kiều Tuyết hoảng hốt nhìn về phía cánh cửa, Trần Du ngơ ngac nhìn vào hai thân thể dính vào nhau trần truồng. Hắn vô hồn.
Anh Hùng là thế này ư?
Một người có vẻ già chăm chú nhìn chiếc lọ đang cầm trên tay, khẽ cười thâm hiểm:
-Đây được Bách Khoa Toàn Thư nói là máu của một sinh vật đã có từ lâu có tên là Cổ Long gì đó! Ha ha chỉ cần tổ chức chúng ta có nó, chắc chắn chủ tịch sẽ là bá chủ thiên hạ!
Người còn lại trẻ hơn liền tiếp lời:
-Đúng vậy! Hiệp Hội Anh Hùng gì đó chắc chắn cũng sẽ phải cúi đầu mà thôi!
Đùng … đùng
Mấy tiếng nổ lớn liên tục vang lên khiến cho căn phòng rung lắc dữ dội. Lão già hoảng hốt giữ chặt bình thuốc, còn tên trẻ tuổi giật mình nhìn những đồ dùng xung quanh:
-Không ngờ Hiệp Hội Anh Hùng đã đánh hơi ra chỗ này! Nhanh chóng rút thôi!
Vừa nói xong, một tiếng nổ cực đại hơn lúc nãy nổ ra gần bên tai, một lỗ thửng lớn mở ra trên mái nhà. Lão già ngã quỵ xuống, bình huyết trên tay lăn lông lốc vài vòng rồi nhanh chóng rơi vào một chiếc lỗ nhỏ ở góc căn phòng. Lão già ngơ ngác nhìn chiếc lọ quý giá của lão rơi mất, lão nghẹn lời. Nhưng nước mắt lão chưa kịp rơi, một ngọn lửa đã khiến cho hai người mặc blouse trắng cháy rụi đi.
Tại lúc vụ nổ xảy ra, một em bé chín tuổi nằm lăn lông lốc ở trên một bãi rác, thoi thóp liên hồi, trên tay và chân máu chảy rất nhiều. Đứa nhóc miệng hơi mở, mắt híp lại sưng tím. Bỗng nhiên từ trên cao, từ một ống xả rác, một dòng nước đỏ cứ thế vô tình chảy vào miệng đứa nhóc. Đứa nhóc vô thức nuốt ừng ực, cảm thấy vết thương đã đỡ hơn, liền cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện một cơn đau khác bỗng nhiên chuyền đến mạnh mẽ khiến đứa nhóc cứ thế ôm đầu, mặt toát mồ hôi hột. Đứa nhóc vừa hét lên một tiếng liền ngất lịm đi.
Tám năm sau.
Tại một phòng tập gym ở hòn đảo Rác thuộc thành phố End, một thiếu niên đang đứng trước một chiếc tạ ghi rõ 100 tấn, hắn đăm chiêu, đưa hai bàn tay nhỏ cầm lấy thanh ngang, đứng yên hồi lâu rồi nhẹ nhàng nâng lên. Đưa chiếc tạ quá đầu, xoay vun vút vài vòng, xong đó, hắn liền thả ầm xuống, người trong phòng tập gym liền quay sang nhìn hắn.
Một tiếng nói vang lên mang phần giận dữ:
-Trần Du! Ngươi lại phá cái gì thế hả?
Người thiếu niên nghe thấy, giật thột, liền vất cái khăn trên vai xuống nền, rồi chạy nhanh ra khỏi phòng gym. Bên sau một lão già vác một chiếc chổi quét nhà trên vai, thấy bống lưng hắn đã xa, hét lớn:
-Ngày mai ngươi đến đây, trả hết tiền nợ cho ta!
Người thiếu niên nhìn lại phòng tập gym đã xa, liền dừng lại, cười nói:
-Trung lão! Sau này ta làm Anh Hùng như chú Lực Xảo, không biết chừng lão lại đến nịnh ta a! Khà khà, hôm nay được một trăm tấn, không khổ cho ta đã tập luyện năm năm liên tục!
Người thiếu niên tên Trần Du sải bước trên con đường vắng tanh, bên trái là một dãy nhà cũ kĩ, bên phải là một dãy toàn rác. Hắn mỉm cười đi vào một hẻm nhỏ, rồi nhanh chóng bước vào một căn nhà nhỏ ẩn sau dãy nhà. Hắn bước vào nhà, đay là nhà hắn, chẳng có gì nhiều, ngoài cái giường để nằm và một chiếc ti vi bên cạnh. Trần Du lấy vội chiếc cặp sách trên giường, nhanh chóng đi đến trường.
Trần Du vừa bước ra ngoài, liền thấy một người trung niên lực lưỡng đang đứng trước cửa, hắn thấy người này, liền vui mừng:
-Chú Lực Xảo!
Người trung niên được gọi là chú Lực Xảo mỉm cười nói:
-Trần Du! Hôm nay ta nghe nói quán Baket mới mở có bán bánh mì ngon lắm! Cháu có thể giúp ta mua vài cái được không?
Vừa nói, lão liền đưa cho hắn mấy tờ tiền, hắn vui mừng gật đầu, cầm nắm tiền trong tay, hắn chạy đi thật nhanh, Lực Xảo đằng sau, nở nụ cười nham hiểm.
Trần Du chạy vội đến trường, ngay lúc của sắp đóng thì liền trườn vào. Hắn tăng hết tốc lực, bước vào căn phòng lớp 3-D. Lúc này, có vẻ như thầy giáo chưa vào lớp, hắn liền ngồi vào vị trí của mình mặc kệ mấy đứa bạn cùng lớp đang nô đùa.
Hắn ngồi bàn ở một góc, bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp, cô gái thấy hắn liền nói:
-Trần Du, anh lại đi muộn, anh biết đây là lần thứ mấy rồi không?
Trần Du cười trừ:
-Thôi đi vợ yêu, anh đang có việc mà, còn phải chuẩn bị cho đám cưới chung ta nữa chứ! Hi hi! Tha lỗi cho anh nhé Kiều Tuyết!
Kiều Tuyết mặt đỏ như gấc, gục đầu xuống bàn. Tiếng chuống vang lên, lão giáo viên đã bước vào.
Tiếng cong keng lại vang lên, hắn liền phóng ra khỏi của sổ tầng hai, chạy cụt đường mòn sau trường, đến trung tâm thành phố End, mua bánh mì thôi.
Hắn chạy nhanh mua ngay ba cái, còn thừa tiền liền đút ngay vào túi. Hắn nhẹ nhàng đạp gió chạy về nhà, hắn cũng muốn thử một cái bánh này.
Hắn ngang qua nhà Kiều Tuyết, không thấy ai trong nhà liền biết nàng đã sang nhà Trần Du. Hắn liền tức tốc chạy về nhà.
Bên trong căn nhà của hắn, một cảnh tượng phóng đãng đang diễn ra.
Kiều Tuyết hảy mông lên trời, trong khi Lực Xảo, đang cắm con cu của mình vào ngay âm đạo nhỏ của cô bé. Từng tiếng rên vang nhẹ cả căn phòng, Kiều Tuyết thi thoảng lại nói:
-A … Nhanh anh … Hắn … về!
Lực Xảo mỉm cười:
-Đừng lo …. Hắn còn lâu mới về!
Nói xong hắn đam lút cán, Kiều Tuyết a một tiếng rõ to, nàng nằm gục xuống thở hổn hển.
Nàng khẽ nói:
-Em yêu anh!
Bịch …
Một tiếng động vang lên, Lực Xảo cùng Kiều Tuyết hoảng hốt nhìn về phía cánh cửa, Trần Du ngơ ngac nhìn vào hai thân thể dính vào nhau trần truồng. Hắn vô hồn.
Anh Hùng là thế này ư?
Tác giả :
Nhất Kiếm Tất Sát