Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 76
Ngồi trên xe lăn, Hoàng Phủ Diệu Dương lấy tay đỡ trán, con ngươi màu lam lộ ra khỏi chụp mắt, quan sát từng hành khách trong sân bay.
Bởi vì bị thương trên lưng, cô gắng ngồi như vậy, thật sự không hề thoải mái tí nào, nhưng anh vẫn cố chấp.
Nâng tay trái lên, nhẹ nhàng sờ vào chiếc nhẫn trên cổ, rồi thu tay về.
"Đẩy tôi đi mọi nơi một lát."
...
...
Tuyến xe buýt dừng trước cổng, Lãnh Tiểu Dã lập tức ôm tức ôm Tiểu Tuyết xuống xe theo những hành khách khác.
"Chúng ta đi mua một chút đồ ăn trước, sau đó sẽ đi gửi vận chuyển."
một tay nâng tiểu tử kia, Lãnh Tiểu Dã vừa nói vừa đi vào sân bay, rồi lập tức bước vào siêu thị.
Mua cho mình một hamburger cho đỡ đói, Lãnh Tiểu Dã lại một túi thức ăn mèo, một hộp sữa và mộtbình sữa dành cho trẻ em.
Tiểu tử kia không biết lớn bao nhiêu rồi, có ăn được thức ăn mèo hay không là cả một vấn đề, cho nên, cô đành chuẩn bị cả hai thứ.
Nhìn chiếc khẩu trang trên giá, cô thuận tay cầm một cái bỏ vào giỏ mua sắm.
đi ra siêu thị, nhìn chiếc đồng hồ của Hoàng Phủ Diệu Dương trên cổ tay, thấy còn dư thời gian, Lãnh Tiểu Dã lập tức đến một góc, đem sữa rót vào bình, giống như một người mẹ và trẻ sơ sinh, cô nhét bình sữa vào miệng Tiểu Tuyết.
Lúc đầu, tiểu tử kia có chút không thích, nhưng sau đó được nếm thấy mùi sữa, lập tức theo bản năng uống vào.
một tay nắm lấy bình sữa, Lãnh Tiểu Dã đem hamburger đưa đến bên miệng, đôi mắt nhanh chóng quan sát bốn phía.
Trong sân bay, người đến người đi, nhìn qua rất bình thường.
Nhưng, cô nhanh chóng phát hiện được một người áo đen vô cùng quen mắt, nhận ra đó chính là bảo vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã liền nâng môi cười một cái.
Ăn xong hamburger, cô liền nhanh chóng đeo khẩu trang che mặt lại.
Trùng hợp, Tiểu Tuyết đã uống cạn hơn nửa bình sữa, dường như đã ăn no, di chuyển cái miệng nhỏ đichỗ khác.
"Được, hiện tại, chúng ta đều được no bụng rồi, nên đi gửi vận chuyển thôi."
Ôm tiểu tử kia, cùng hai cái túi ngổn ngang, Lãnh Tiểu Dã lười biếng bước đi, trực tiếp lướt qua tên bảo vệ kia.
Bảo vệ chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, rồi dời mắt.
Ngụy trang thành công!
Trong lòng Lãnh Tiểu Dã cười thầm, lúc này mới yên tâm đi tới nơi gửi vận chuyển.
Người đó đã không thể nhận ra cô, nên chắc chắn cả tên Hoàng Phủ Diệu Dương ngu ngốc kia cũng vậy.
đi tới nơi vận chuyển, Lãnh Tiểu Dã nói rõ tình huống cho nhân viên phục vụ, sau đó đặt mèo con lên quầy.
"Xin hỏi, vật cưng của cô có được kiểm dịch chưa?" Nhân viên công tác khách sáo hỏi.
"Đương nhiên..." Lãnh Tiểu Dã mỉm cười thật to, "không có!"
Nhân viên công tác áy náy vười, "Vậy... Rất xin lỗi, chúng tôi không thể giúp cô tiến hành gửi vận chuyển."
Bởi vì bị thương trên lưng, cô gắng ngồi như vậy, thật sự không hề thoải mái tí nào, nhưng anh vẫn cố chấp.
Nâng tay trái lên, nhẹ nhàng sờ vào chiếc nhẫn trên cổ, rồi thu tay về.
"Đẩy tôi đi mọi nơi một lát."
...
...
Tuyến xe buýt dừng trước cổng, Lãnh Tiểu Dã lập tức ôm tức ôm Tiểu Tuyết xuống xe theo những hành khách khác.
"Chúng ta đi mua một chút đồ ăn trước, sau đó sẽ đi gửi vận chuyển."
một tay nâng tiểu tử kia, Lãnh Tiểu Dã vừa nói vừa đi vào sân bay, rồi lập tức bước vào siêu thị.
Mua cho mình một hamburger cho đỡ đói, Lãnh Tiểu Dã lại một túi thức ăn mèo, một hộp sữa và mộtbình sữa dành cho trẻ em.
Tiểu tử kia không biết lớn bao nhiêu rồi, có ăn được thức ăn mèo hay không là cả một vấn đề, cho nên, cô đành chuẩn bị cả hai thứ.
Nhìn chiếc khẩu trang trên giá, cô thuận tay cầm một cái bỏ vào giỏ mua sắm.
đi ra siêu thị, nhìn chiếc đồng hồ của Hoàng Phủ Diệu Dương trên cổ tay, thấy còn dư thời gian, Lãnh Tiểu Dã lập tức đến một góc, đem sữa rót vào bình, giống như một người mẹ và trẻ sơ sinh, cô nhét bình sữa vào miệng Tiểu Tuyết.
Lúc đầu, tiểu tử kia có chút không thích, nhưng sau đó được nếm thấy mùi sữa, lập tức theo bản năng uống vào.
một tay nắm lấy bình sữa, Lãnh Tiểu Dã đem hamburger đưa đến bên miệng, đôi mắt nhanh chóng quan sát bốn phía.
Trong sân bay, người đến người đi, nhìn qua rất bình thường.
Nhưng, cô nhanh chóng phát hiện được một người áo đen vô cùng quen mắt, nhận ra đó chính là bảo vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã liền nâng môi cười một cái.
Ăn xong hamburger, cô liền nhanh chóng đeo khẩu trang che mặt lại.
Trùng hợp, Tiểu Tuyết đã uống cạn hơn nửa bình sữa, dường như đã ăn no, di chuyển cái miệng nhỏ đichỗ khác.
"Được, hiện tại, chúng ta đều được no bụng rồi, nên đi gửi vận chuyển thôi."
Ôm tiểu tử kia, cùng hai cái túi ngổn ngang, Lãnh Tiểu Dã lười biếng bước đi, trực tiếp lướt qua tên bảo vệ kia.
Bảo vệ chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, rồi dời mắt.
Ngụy trang thành công!
Trong lòng Lãnh Tiểu Dã cười thầm, lúc này mới yên tâm đi tới nơi gửi vận chuyển.
Người đó đã không thể nhận ra cô, nên chắc chắn cả tên Hoàng Phủ Diệu Dương ngu ngốc kia cũng vậy.
đi tới nơi vận chuyển, Lãnh Tiểu Dã nói rõ tình huống cho nhân viên phục vụ, sau đó đặt mèo con lên quầy.
"Xin hỏi, vật cưng của cô có được kiểm dịch chưa?" Nhân viên công tác khách sáo hỏi.
"Đương nhiên..." Lãnh Tiểu Dã mỉm cười thật to, "không có!"
Nhân viên công tác áy náy vười, "Vậy... Rất xin lỗi, chúng tôi không thể giúp cô tiến hành gửi vận chuyển."
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết