Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 349
"Nhưng anh vẫn còn bị chảy máu mũi mà?!"
"Nghe lời, đi ra ngoài đi!"
Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người, cau mày nhìn cô.
Cái gì mà kỳ cục vậy, đột nhiên muốn đi tắm, chẳng lẽ anh mắc bệnh sạch sẽ à?!
Lãnh Tiểu Dã cũng không nghĩ nhiều, đưa khăn giấy cho anh rồi đi ra ngoài.
Thấy cô rời đi, Hoàng Phủ Diệu Dương cởi áo choàng tắm ra, đứng trước vòi sen, mở nước lạnh.
"Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã đóng cửa lại giúp anh, chợt nhớ tới một việc, cô vội vàng mở cửa ra, "anh đừng để lỗ tai dính nước đấy..."
nói được nửa câu, cô nhìn thấy anh mặc quần tay đứng dưới vòi sen.
cô giật mình đứng yên tại chỗ.
Kỳ lạ thật, sao đi tắm lại còn mặc quần áo vậy nhỉ?!
Vài giọt nước văng vào tay cô, lạnh.
Là, nước lạnh?!
Lãnh Tiểu Dã trừng mắt, "Hoàng Phủ Diệu Dương, anh làm gì vậy?!"
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dưới nước, đưa lưng về phía cửa, không biết cô quay lại, nghe thấy giọng nói của cô, anh nghi ngờ xoay người lại.
Quần tay ướt đẫm dính vào người, Lãnh Tiểu Dã đưa mắt liếc nhìn "cái lều" thật cao của anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương vội xoay người lại, đưa lưng về phía cô, giọng nói khàn khàn.
"Tiểu Dã, ra ngoài chờ anh."
Lãnh Tiểu Dã đứng ở cửa run sợ hai giây, sau đó nhanh chóng xông lại, tắt vòi sen.
"anh điên rồi, làm vậy sẽ bị cảm đấy!"
Giữa mùa đông lại đi tắm nước lạnh, anh điên rồi sao?!
Nhìn Lãnh Tiểu Dã chỉ mặt mỗi bộ nội y, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
"Tiểu Dã, mau đi ra... Nghe lời, anh không sao đâu."
Nhìn cả người anh đầy nước lạnh, Lãnh Tiểu Dã đau lòng nhíu mày.
"Ngốc!"
Cho rằng cô sẽ trách mình không tôn trọng cô, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng nói.
"Xin lỗi, anh... anh có thể nhịn được."
đi lên một bước, Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên, giúp anh xoa dòng máu dưới mũi.
Ngón tay ấm áp của cô xẹt qua gò má lạnh như băng, cơ thể anh không tự chủ được run lên một cái.
Rất muốn, ôm cô, bây giờ lập tức giữ lấy cô.
"Tiểu Dã, sức chịu đựng của anh có hạn đấy."
anh khàn giọng nhắc nhở cô.
anh thực sự sắp điên rồi, rõ ràng muốn cô nhưng không được, nghĩ tới phát đau, anh cố gắng không chế, còn cô thì lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh.
Cho dù anh có thể kiềm chế được, nhưng có thể kiên trì được bao lâu đây?!
Ngày thường anh rất thông minh, thế sao bây giờ lại ngốc vậy.
Bây giờ cô đứng đây, không đi, chẳng phải ý tứ rất rõ ràng rồi sao?!
Lãnh Tiểu Dã trợn mắt, nhón chân, hôn lên môi anh.
Trước kia, cô từ chối "gần gũi" với anh, là vì anh lúc nào cũng không nghĩ tới cảm nhận của cô, giữa bọn họ vẫn chưa xác định quan hệ.
Bây giờ, cô đã quyết định ở cùng anh, chẳng lẽ cô còn từ chối anh sao?
cô không phải cô gái quá thoái mái, nhưng cũng không tới mức bảo thủ.
Huống chi, không phải bọn họ chưa từng làm.
anh phải dùng nước lạnh để giải quyết vậy luôn sao?!
Mấy hôm trước tên này còn ho ghê gớm, bây giờ còn tắm nước lạnh như vậy, lỡ bị viêm phổi luôn thì làm sao bây giờ?!
Nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Tiểu Dã tới gần, Hoàng Phủ Diệu trợn to mắt.
Trong lúc nhất thời, anh không phản ứng kịp.
Mãi tới khi môi cô dừng trên môi anh, anh đột nhiên hiểu ra, cô muốn làm gì.
Vươn tay ra, anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, tới nỗi xương cốt hơi cấn đau.
Nâng tay vịn chặt mặt cô, anh vội vàng hôn.
"Nghe lời, đi ra ngoài đi!"
Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người, cau mày nhìn cô.
Cái gì mà kỳ cục vậy, đột nhiên muốn đi tắm, chẳng lẽ anh mắc bệnh sạch sẽ à?!
Lãnh Tiểu Dã cũng không nghĩ nhiều, đưa khăn giấy cho anh rồi đi ra ngoài.
Thấy cô rời đi, Hoàng Phủ Diệu Dương cởi áo choàng tắm ra, đứng trước vòi sen, mở nước lạnh.
"Hoàng Phủ Diệu Dương!" Lãnh Tiểu Dã đóng cửa lại giúp anh, chợt nhớ tới một việc, cô vội vàng mở cửa ra, "anh đừng để lỗ tai dính nước đấy..."
nói được nửa câu, cô nhìn thấy anh mặc quần tay đứng dưới vòi sen.
cô giật mình đứng yên tại chỗ.
Kỳ lạ thật, sao đi tắm lại còn mặc quần áo vậy nhỉ?!
Vài giọt nước văng vào tay cô, lạnh.
Là, nước lạnh?!
Lãnh Tiểu Dã trừng mắt, "Hoàng Phủ Diệu Dương, anh làm gì vậy?!"
Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dưới nước, đưa lưng về phía cửa, không biết cô quay lại, nghe thấy giọng nói của cô, anh nghi ngờ xoay người lại.
Quần tay ướt đẫm dính vào người, Lãnh Tiểu Dã đưa mắt liếc nhìn "cái lều" thật cao của anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương vội xoay người lại, đưa lưng về phía cô, giọng nói khàn khàn.
"Tiểu Dã, ra ngoài chờ anh."
Lãnh Tiểu Dã đứng ở cửa run sợ hai giây, sau đó nhanh chóng xông lại, tắt vòi sen.
"anh điên rồi, làm vậy sẽ bị cảm đấy!"
Giữa mùa đông lại đi tắm nước lạnh, anh điên rồi sao?!
Nhìn Lãnh Tiểu Dã chỉ mặt mỗi bộ nội y, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
"Tiểu Dã, mau đi ra... Nghe lời, anh không sao đâu."
Nhìn cả người anh đầy nước lạnh, Lãnh Tiểu Dã đau lòng nhíu mày.
"Ngốc!"
Cho rằng cô sẽ trách mình không tôn trọng cô, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng nói.
"Xin lỗi, anh... anh có thể nhịn được."
đi lên một bước, Lãnh Tiểu Dã giơ tay lên, giúp anh xoa dòng máu dưới mũi.
Ngón tay ấm áp của cô xẹt qua gò má lạnh như băng, cơ thể anh không tự chủ được run lên một cái.
Rất muốn, ôm cô, bây giờ lập tức giữ lấy cô.
"Tiểu Dã, sức chịu đựng của anh có hạn đấy."
anh khàn giọng nhắc nhở cô.
anh thực sự sắp điên rồi, rõ ràng muốn cô nhưng không được, nghĩ tới phát đau, anh cố gắng không chế, còn cô thì lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh.
Cho dù anh có thể kiềm chế được, nhưng có thể kiên trì được bao lâu đây?!
Ngày thường anh rất thông minh, thế sao bây giờ lại ngốc vậy.
Bây giờ cô đứng đây, không đi, chẳng phải ý tứ rất rõ ràng rồi sao?!
Lãnh Tiểu Dã trợn mắt, nhón chân, hôn lên môi anh.
Trước kia, cô từ chối "gần gũi" với anh, là vì anh lúc nào cũng không nghĩ tới cảm nhận của cô, giữa bọn họ vẫn chưa xác định quan hệ.
Bây giờ, cô đã quyết định ở cùng anh, chẳng lẽ cô còn từ chối anh sao?
cô không phải cô gái quá thoái mái, nhưng cũng không tới mức bảo thủ.
Huống chi, không phải bọn họ chưa từng làm.
anh phải dùng nước lạnh để giải quyết vậy luôn sao?!
Mấy hôm trước tên này còn ho ghê gớm, bây giờ còn tắm nước lạnh như vậy, lỡ bị viêm phổi luôn thì làm sao bây giờ?!
Nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Tiểu Dã tới gần, Hoàng Phủ Diệu trợn to mắt.
Trong lúc nhất thời, anh không phản ứng kịp.
Mãi tới khi môi cô dừng trên môi anh, anh đột nhiên hiểu ra, cô muốn làm gì.
Vươn tay ra, anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, tới nỗi xương cốt hơi cấn đau.
Nâng tay vịn chặt mặt cô, anh vội vàng hôn.
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết