Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 270
Lãnh Tiểu Dã thu dọn bát đũa, lại dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, lấy găng tay xuống rồi bỏ khăn ăn, ngay lập tức cứng nhắc qua cầm điện thoại.
Kết quả, anh vẫn ở chỗ cũ như cũ.
cô bĩu môi, lên lầu rửa ráy rồi thay áo ngủ, lại nhìn, anh vẫn ở yên chỗ cũ.
Lãnh Tiểu Dã chui vào chăn, nằm thẳng người trên gối, trở mình mười mấy lần vẫnkhông chợp mắt được.
Mặc dù biết anh sẽ không xông vào trong, nhưng tâm trạng cô vẫn nóng vội như gặp lửa.
không ngủ được, cô đứng dậy, ngồi vào bên cạnh bàn, cầm giấy bút và màu phác thảo bản vẽ, nét vẽ xốc xếch không có chút đẹp đẽ nào.
Bỏ lại bút chì màu ở dưới, giơ tay nắm lấy tóc, Lãnh Tiểu Dã áo não gầm nhẹ lên mộttiếng.
"A —— "
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Hứa Hạ chỉ trùm vào áo ngủ, một mặt lo lắng nhấc theo một cây gậy bóng chày cầu xông tới, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã bình yên ngồi ở một bên cái ghế, hơi thở bà trách móc
“Làm cái gì vậy, hơn nửa đêm không ngủ, kêu mẹ thảm thiết?!"
"Khà khà!" Lãnh Tiểu Dã quay mặt sang, che giấu mà cười, "Con... Conkhông có chút tâm hồn hội họa để thiết kế bản thảo, phát tiết một chút tâm tình đâu sao?"
"Hoặc là, mẹ che miệng con lại, hoặc là, con lên phòng nhạc Piano đi." Hứa Hạ khôngvui bỏ lại một câu, xoay người đi ngoài cửa, đi mấy bước, lại xoay người trở về, nhấc theo gậy bóng chày đi tới bên cạnh người của cô.
“Tại sao?" Lãnh Tiểu Dã đề phòng đứng dậy, “Mẹ sẽ dùng bạo lực với con à?"
“Mẹ dùng bạo lực cái đầu con!" Hứa Hạ giơ tay gõ lên trán một cái, đem cái gậy bóng chày trong tay để qua một bên, tay liền đưa qua đỡ lấy bả vai của cô, “Tiểu Dã, nóichuyện với mẹ, con... Có phải là có tâm sự gì hay không?"
một chút cũng không chứ?
trên mặt cô viết ba chữ “có tâm sự" sao?
Thậm chí ngay cả thần kinh đại điều đều bị mẹ nhìn ra rồi!
Lãnh Tiểu Dã vội vàng cười, “không có, con có thể có tâm sự gì a, chính là bài thiết kế cuối kì này gặp phải chút ít phiền phức."
“Như vậy sao..." Hứa Hạ cau mày suy nghĩ một chút, “Nếu không... Ngày mai con theo mẹ đi tham gia hoạt động, lần này là lễ hội một năm hoạt động của tạp chí thời trang, nên có rất nhiều người thời thượng tham gia, con có thể trao đổi với bọn họ một chút."
“không cần, trong đầu con đã có ý tưởng ồi, chỉ là do đi máy bay có chút mệt mỏi, đợi đến khi con có tình thần lại sẽ làm ngay thôi mà." Lãnh Tiểu Dã giương khỏe môi lên an ủi, “Mẹ không cần lo lắng cho con, con không sao!"
“Vậy cũng tốt." Hứa Hạ giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “không sao thì đingủ sớm một chút, đừng để quá sức, ngày mai mẹ còn một số hoạt động nữa, khi nào hết bận, mẹ sẽ ở lại với con."
Nghe thấy những câu nói quan tâm từ bà, Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy bà, “Cảm ơn nữ vương đại nhân."
Đưa cánh tay ôm cô, Hứa Hạ trìu mến sờ sờ tóc của cô, “Con có muốn ngủ với mẹ hay không?"
cô rất muốn, nhưng... trên người dấu hôn vẫn còn, nếu bị bà nhìn thấy chắc sẽ khôngnổi điên đó chứ?
“Con không cần, lỡ mà ông anh già con biết, chắc chắn sẽ chọc quê con mất."Buông Hứa Hạ ra, Lãnh Tiểu Dã hôn lên má bà một cái, “Mẹ đi ngủ đi, con dọn dẹp một chút rồi sẽ ngủ."
“Vậy cũng được, sáng sớm ngày mai mẹ sẽ gọi trợ lý đem bữa sáng tới, con nhớ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đó!" Hứa Hạ xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Ngủ ngon."
“Mẹ, ngủ ngon!"
Kết quả, anh vẫn ở chỗ cũ như cũ.
cô bĩu môi, lên lầu rửa ráy rồi thay áo ngủ, lại nhìn, anh vẫn ở yên chỗ cũ.
Lãnh Tiểu Dã chui vào chăn, nằm thẳng người trên gối, trở mình mười mấy lần vẫnkhông chợp mắt được.
Mặc dù biết anh sẽ không xông vào trong, nhưng tâm trạng cô vẫn nóng vội như gặp lửa.
không ngủ được, cô đứng dậy, ngồi vào bên cạnh bàn, cầm giấy bút và màu phác thảo bản vẽ, nét vẽ xốc xếch không có chút đẹp đẽ nào.
Bỏ lại bút chì màu ở dưới, giơ tay nắm lấy tóc, Lãnh Tiểu Dã áo não gầm nhẹ lên mộttiếng.
"A —— "
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Hứa Hạ chỉ trùm vào áo ngủ, một mặt lo lắng nhấc theo một cây gậy bóng chày cầu xông tới, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã bình yên ngồi ở một bên cái ghế, hơi thở bà trách móc
“Làm cái gì vậy, hơn nửa đêm không ngủ, kêu mẹ thảm thiết?!"
"Khà khà!" Lãnh Tiểu Dã quay mặt sang, che giấu mà cười, "Con... Conkhông có chút tâm hồn hội họa để thiết kế bản thảo, phát tiết một chút tâm tình đâu sao?"
"Hoặc là, mẹ che miệng con lại, hoặc là, con lên phòng nhạc Piano đi." Hứa Hạ khôngvui bỏ lại một câu, xoay người đi ngoài cửa, đi mấy bước, lại xoay người trở về, nhấc theo gậy bóng chày đi tới bên cạnh người của cô.
“Tại sao?" Lãnh Tiểu Dã đề phòng đứng dậy, “Mẹ sẽ dùng bạo lực với con à?"
“Mẹ dùng bạo lực cái đầu con!" Hứa Hạ giơ tay gõ lên trán một cái, đem cái gậy bóng chày trong tay để qua một bên, tay liền đưa qua đỡ lấy bả vai của cô, “Tiểu Dã, nóichuyện với mẹ, con... Có phải là có tâm sự gì hay không?"
một chút cũng không chứ?
trên mặt cô viết ba chữ “có tâm sự" sao?
Thậm chí ngay cả thần kinh đại điều đều bị mẹ nhìn ra rồi!
Lãnh Tiểu Dã vội vàng cười, “không có, con có thể có tâm sự gì a, chính là bài thiết kế cuối kì này gặp phải chút ít phiền phức."
“Như vậy sao..." Hứa Hạ cau mày suy nghĩ một chút, “Nếu không... Ngày mai con theo mẹ đi tham gia hoạt động, lần này là lễ hội một năm hoạt động của tạp chí thời trang, nên có rất nhiều người thời thượng tham gia, con có thể trao đổi với bọn họ một chút."
“không cần, trong đầu con đã có ý tưởng ồi, chỉ là do đi máy bay có chút mệt mỏi, đợi đến khi con có tình thần lại sẽ làm ngay thôi mà." Lãnh Tiểu Dã giương khỏe môi lên an ủi, “Mẹ không cần lo lắng cho con, con không sao!"
“Vậy cũng tốt." Hứa Hạ giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “không sao thì đingủ sớm một chút, đừng để quá sức, ngày mai mẹ còn một số hoạt động nữa, khi nào hết bận, mẹ sẽ ở lại với con."
Nghe thấy những câu nói quan tâm từ bà, Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy bà, “Cảm ơn nữ vương đại nhân."
Đưa cánh tay ôm cô, Hứa Hạ trìu mến sờ sờ tóc của cô, “Con có muốn ngủ với mẹ hay không?"
cô rất muốn, nhưng... trên người dấu hôn vẫn còn, nếu bị bà nhìn thấy chắc sẽ khôngnổi điên đó chứ?
“Con không cần, lỡ mà ông anh già con biết, chắc chắn sẽ chọc quê con mất."Buông Hứa Hạ ra, Lãnh Tiểu Dã hôn lên má bà một cái, “Mẹ đi ngủ đi, con dọn dẹp một chút rồi sẽ ngủ."
“Vậy cũng được, sáng sớm ngày mai mẹ sẽ gọi trợ lý đem bữa sáng tới, con nhớ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đó!" Hứa Hạ xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Ngủ ngon."
“Mẹ, ngủ ngon!"
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết