Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 173
Trong phòng khách, Dạ Phong Dương nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cửa sổ.
Quyển tạp chí trên bàn trà vốn chỉ hướng xuống dưới một chút, nhưng rốt cuộc không kiên trì nổi, đành rơi thẳng xuống sàn, phát ra tiếng động rõ ràng hơn.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, xoay mặt muốn mở cửa đi ra.
Dạ Phong Dương ơi Dạ Phong Dương, anh tệ vậy sao!
Lãnh Tiểu Dã mắng thầm trong lòng, bất chấp tất cả, cô vươn tay vịn chặt mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, che bít hai tai anh.
Nhấc mũi chân lên, đem môi lại gần, chủ động hôn lên môi anh.
Lãnh Tiểu Dã sốt ruột, sợ anh mở cửa ra, đành dùng sức vội vàng hôn anh.
Bị cô hôn như vậy, bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương nắm trên cửa hoàn toàn mất đi lực đạo, rút tay về, anh đặt lên eo cô.
Ôm chặt lấy cô, anh bá đạo đổi khách thành chủ, không khách khí chiếm lấy môi cô.
Lãnh Tiểu Dã không kháng cự, để mặc anh làm loạn.
Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, Dạ Phong Dương anh nhanh rời khỏi đây một chút.
cô bé trong ngực khó mà ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa còn chủ động ôm hôn anh.
Nụ hôn như vậy thật đẹp, áp cô lên cửa, Hoàng Phủ Diệu Dương càng không khách khí dời bàn tay khỏi lưng cô, đi tìm nơi phập phồng quen thuộc.
Bàn tay anh như mang theo ngọn lửa, đi qua nơi nào, cũng đều nóng bừng lên.
Nhịp tim Lãnh Tiểu Dã càng lúc đập nhanh, hô hấp cũng không tự chủ được gấp hơn, cơ thể cũng đãbắt đầu mềm nhũn.
Mãi đến khi hai người không thể hô hấp được, Hoàng Phủ Diệu Dương mới dời môi đi chỗ khác, trượt xuống một đường, đặt lên xương quai xanh của cô.
Ngay cổ, chiếc tai nghe nhỏ màu đen đã thu toàn bộ âm thanh vào.
Tín hiệu đầu kia.
Dạ Phong Dương mở cửa sổ, trở lại phòng mình, trong lỗ tai chỉ còn lại tiếng thở dốc của người đàn ông và cô gái.
Mặc dù chỉ là âm thanh, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, Lãnh Tiểu Dã vì muốn để anh trốn đi, mới chịu hùa theo Hoàng Phủ Diệu Dương.
anh mấp máy môi.
"Tiểu Dã, cô có thể nghĩ cách rời đi rồi!"
nói một câu, nhưng lại cảm thấy chưa đủ, anh liền kéo tai nghe xuống đưa đến bên miệng, lớn tiếng nói.
"Tiểu Dã, cô có thể nghĩ cách rời đi rồi!"
Giọng nói lập tức truyền thẳng đến tai cô.
Lãnh Tiểu Dã bị âm thanh của anh hét lên khiến lỗ tai cô hơi đau, kéo cô bình tĩnh trở lại.
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm kéo khóa lễ phục của cô, vấy quấn ngực lập tức tuột ra.
cô hoảng sợ, vội vàng nâng tay, giữ chiếc váy lai.
"Chúng... Chúng ta vẫn chưa tắm mà!"
Cổ họng cô khô khan, khi nói ra, có chút khàn, nhưng lại vô cùng mê người, không giống với giọng nóibình thường của cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu lên, thở dốc một hơi.
Cánh tay nhấc lên, bế ngang cô từ dưới đất, bước vào phòng tắm.
Quần tây đã sớm bị cởi ra, thắt lưng cũng nặng nề rớt lên sàn nhà.
Lãnh Tiểu Dã khôi phục bình tĩnh, hoảng loản nhảy khỏi lòng anh, giày cao gót dẫm phải sàn, phát ra tiếng động thanh thúy.
Quyển tạp chí trên bàn trà vốn chỉ hướng xuống dưới một chút, nhưng rốt cuộc không kiên trì nổi, đành rơi thẳng xuống sàn, phát ra tiếng động rõ ràng hơn.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, xoay mặt muốn mở cửa đi ra.
Dạ Phong Dương ơi Dạ Phong Dương, anh tệ vậy sao!
Lãnh Tiểu Dã mắng thầm trong lòng, bất chấp tất cả, cô vươn tay vịn chặt mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, che bít hai tai anh.
Nhấc mũi chân lên, đem môi lại gần, chủ động hôn lên môi anh.
Lãnh Tiểu Dã sốt ruột, sợ anh mở cửa ra, đành dùng sức vội vàng hôn anh.
Bị cô hôn như vậy, bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương nắm trên cửa hoàn toàn mất đi lực đạo, rút tay về, anh đặt lên eo cô.
Ôm chặt lấy cô, anh bá đạo đổi khách thành chủ, không khách khí chiếm lấy môi cô.
Lãnh Tiểu Dã không kháng cự, để mặc anh làm loạn.
Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, Dạ Phong Dương anh nhanh rời khỏi đây một chút.
cô bé trong ngực khó mà ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa còn chủ động ôm hôn anh.
Nụ hôn như vậy thật đẹp, áp cô lên cửa, Hoàng Phủ Diệu Dương càng không khách khí dời bàn tay khỏi lưng cô, đi tìm nơi phập phồng quen thuộc.
Bàn tay anh như mang theo ngọn lửa, đi qua nơi nào, cũng đều nóng bừng lên.
Nhịp tim Lãnh Tiểu Dã càng lúc đập nhanh, hô hấp cũng không tự chủ được gấp hơn, cơ thể cũng đãbắt đầu mềm nhũn.
Mãi đến khi hai người không thể hô hấp được, Hoàng Phủ Diệu Dương mới dời môi đi chỗ khác, trượt xuống một đường, đặt lên xương quai xanh của cô.
Ngay cổ, chiếc tai nghe nhỏ màu đen đã thu toàn bộ âm thanh vào.
Tín hiệu đầu kia.
Dạ Phong Dương mở cửa sổ, trở lại phòng mình, trong lỗ tai chỉ còn lại tiếng thở dốc của người đàn ông và cô gái.
Mặc dù chỉ là âm thanh, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, Lãnh Tiểu Dã vì muốn để anh trốn đi, mới chịu hùa theo Hoàng Phủ Diệu Dương.
anh mấp máy môi.
"Tiểu Dã, cô có thể nghĩ cách rời đi rồi!"
nói một câu, nhưng lại cảm thấy chưa đủ, anh liền kéo tai nghe xuống đưa đến bên miệng, lớn tiếng nói.
"Tiểu Dã, cô có thể nghĩ cách rời đi rồi!"
Giọng nói lập tức truyền thẳng đến tai cô.
Lãnh Tiểu Dã bị âm thanh của anh hét lên khiến lỗ tai cô hơi đau, kéo cô bình tĩnh trở lại.
Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương đã sớm kéo khóa lễ phục của cô, vấy quấn ngực lập tức tuột ra.
cô hoảng sợ, vội vàng nâng tay, giữ chiếc váy lai.
"Chúng... Chúng ta vẫn chưa tắm mà!"
Cổ họng cô khô khan, khi nói ra, có chút khàn, nhưng lại vô cùng mê người, không giống với giọng nóibình thường của cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu lên, thở dốc một hơi.
Cánh tay nhấc lên, bế ngang cô từ dưới đất, bước vào phòng tắm.
Quần tây đã sớm bị cởi ra, thắt lưng cũng nặng nề rớt lên sàn nhà.
Lãnh Tiểu Dã khôi phục bình tĩnh, hoảng loản nhảy khỏi lòng anh, giày cao gót dẫm phải sàn, phát ra tiếng động thanh thúy.
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết