Ánh Lửa Mùa Đông
Chương 134
"anh ấy..." Lãnh Tiểu Dã dựa vào ghế, buông lỏng tay, "Hoàng Phủ Diệu Dương."
"Hoàng Phủ Diệu Dương?" Dạ Phong Dương không hề cảm thấy quen thuộc với cái tên gọi này.
"Tôi nghĩ, anh chắc chắn sẽ biết được một cái tên khác của anh ấy." Lãnh Tiểu Dã nhún vài một cái, "King. Amanda. Đặc Lôi Toa!"
một người bình tĩnh như Dạ Phong Dương, thế mà lại khiếp sợ khi nghe thấy cái tên này, "anh ta là con trai của nữ đại công tước Đặc Lôi Toa sao?"
Lãnh Tiểu Dã gật đầu.
Dạ Phong Dương do dự một lát, "Thế tại sao anh ta lại có mặt trên chiếc thuyền này?"
Lãnh Tiểu Dã vươn tay che trán, "Có trời mới biết."
Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định không biết cô sẽ lên con thuyền này, cho nên việc anh có mặt ở đây chắc chắn không phải vì cô, tuy hai người đã cùng nhau làm chuyện thân mật, nhưng Lãnh Tiểu Dã thậtsự không hiểu rõ về người đàn ông này.
"Nếu vậy..." Dạ Phong Dương kéo ghế đến gần cô, "Tôi cũng không cần phải giấu gì cô nữa, bên chúng tôi đã tra được một số tài liệu, cho thấy từng có hàng hóa cấp B, được bán tại thủ đô nước A."
Lãnh Tiểu Dã lập tức căng thẳng, "anh đang nghi ngờ Hoàng Phủ Diệu Dương?"
Vẻ mặt Dạ Phong Dương vô cùng bình tĩnh, "Trừ cô ra, tôi nghi ngờ tất cả những người có mặt trênchiếc thuyền này. Tôi đã tham gia vào vụ án này những năm gần đây, cuối cùng cũng có thể lên được chiếc thuyền này, theo như tôi đã tìm hiểu, "K" đang có mặt tại đây."
" "K"?"
"Tổ chức này chính là do hắn ta phụ trách, nghe nói hắn ta rất thích bài bạc, cho nên hắn ta mới lấy con bài lớn nhất là "K" đặt cho mình, trong tổ chức, hắn ta cũng được gọi là "vua"." Dạ Phong Dương bỗng nhiên hơi trầm xuống, "Vừa khéo, cái tên này hoàn toàn trùng khớp với tên tiếng anh của Hoàng Phủ Diệu Dương."
"King" không chỉ là vua, còn là con bài lớn nhất trong bộ bài poker.
Điều này, đương nhiên Lãnh Tiểu Dã hiểu biết rất rõ.
Chẳng lẽ, Hoàng Phủ Diệu Dương chính là "K" sao?!
"không, không có khả nắng." cô lập tức phủ nhận.
"cô xác định chứ?" Dạ Phong Dương hỏi.
"Tôi..." Lãnh Tiểu Dã nghẹn lời, sau đó nghiêm túc ngẩng mặt lên, "Tôi có một số việc đã không nói cho anh biết, thực ra, tôi cũng là một trong những cô gái bị đấu giá trong ngày hôm đó."
Sau đó, cô đem chuyện mình bị bán nói cho anh nghe, đương nhiên, cô đã lượt bỏ những tình tiết mờ ám với Hoàng Phủ Diệu Dương.
Dạ Phong Dương gật đầu, "Vậy đây chính là lý do lần trước cô xuất hiện tại Jamaica."
"Hoàng Phủ Diệu Dương từng nói, tôi được anh ấy mua với giá một triệu, hơn nữa, lúc tôi xuất hiện tại nhà An Nhạc, anh ấy lại tới trễ hơn tôi, nên không có khả năng anh ấy chính là người giết An Nhạc được. Nếu không, anh ấy sẽ không đưa An Nhạc đến bệnh viện..."
Dạ Phong Dương đánh gãy lời nói của cô, "Nếu anh ta nói dối thì sao?"
Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy, anh ấy không cần thiết phải nói dối, bởi chính bản thân anh ấy không sợ tôi chạy trốn, nên việc gì phải nói dối với một con mồi như tôi, đó không phải là tính cách của anh ấy."
Dạ Phong Dương không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào ánh mắt cô.
"cô thích anh ta, đúng không?"
"Tôi... Tôi đương nhiên không thích rồi." Lãnh Tiểu Dã lập tức nói, "Vừa rồi tôi làm vậy chỉ vì muốn thảo luận một chút với anh, không nghĩ lại phiền phức như vậy, Dạ Phong Dương, không phải anh đang nghi ngờ tôi đấy chứ?"
"Tiểu Dã!" Thấy cô hồi hộp, Dạ Phong Dương hơi giơ khóe môi lên, "cô đừng hiểu lầm, đây chỉ là bệnh nghê nghiệp thôi, tôi chỉ hi vọng, cô có thể đặt chuyện tình cảm sang một bên, chú tâm vào công việc hơn. Quả tật, cô nói rất đúng, nhưng, trong mắt tôi, Hoàng Phủ Diệu Dương có vô số lý do để nói dối cô."
Dạ Phong Dương khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói tiếp.
"Hoàng Phủ Diệu Dương?" Dạ Phong Dương không hề cảm thấy quen thuộc với cái tên gọi này.
"Tôi nghĩ, anh chắc chắn sẽ biết được một cái tên khác của anh ấy." Lãnh Tiểu Dã nhún vài một cái, "King. Amanda. Đặc Lôi Toa!"
một người bình tĩnh như Dạ Phong Dương, thế mà lại khiếp sợ khi nghe thấy cái tên này, "anh ta là con trai của nữ đại công tước Đặc Lôi Toa sao?"
Lãnh Tiểu Dã gật đầu.
Dạ Phong Dương do dự một lát, "Thế tại sao anh ta lại có mặt trên chiếc thuyền này?"
Lãnh Tiểu Dã vươn tay che trán, "Có trời mới biết."
Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định không biết cô sẽ lên con thuyền này, cho nên việc anh có mặt ở đây chắc chắn không phải vì cô, tuy hai người đã cùng nhau làm chuyện thân mật, nhưng Lãnh Tiểu Dã thậtsự không hiểu rõ về người đàn ông này.
"Nếu vậy..." Dạ Phong Dương kéo ghế đến gần cô, "Tôi cũng không cần phải giấu gì cô nữa, bên chúng tôi đã tra được một số tài liệu, cho thấy từng có hàng hóa cấp B, được bán tại thủ đô nước A."
Lãnh Tiểu Dã lập tức căng thẳng, "anh đang nghi ngờ Hoàng Phủ Diệu Dương?"
Vẻ mặt Dạ Phong Dương vô cùng bình tĩnh, "Trừ cô ra, tôi nghi ngờ tất cả những người có mặt trênchiếc thuyền này. Tôi đã tham gia vào vụ án này những năm gần đây, cuối cùng cũng có thể lên được chiếc thuyền này, theo như tôi đã tìm hiểu, "K" đang có mặt tại đây."
" "K"?"
"Tổ chức này chính là do hắn ta phụ trách, nghe nói hắn ta rất thích bài bạc, cho nên hắn ta mới lấy con bài lớn nhất là "K" đặt cho mình, trong tổ chức, hắn ta cũng được gọi là "vua"." Dạ Phong Dương bỗng nhiên hơi trầm xuống, "Vừa khéo, cái tên này hoàn toàn trùng khớp với tên tiếng anh của Hoàng Phủ Diệu Dương."
"King" không chỉ là vua, còn là con bài lớn nhất trong bộ bài poker.
Điều này, đương nhiên Lãnh Tiểu Dã hiểu biết rất rõ.
Chẳng lẽ, Hoàng Phủ Diệu Dương chính là "K" sao?!
"không, không có khả nắng." cô lập tức phủ nhận.
"cô xác định chứ?" Dạ Phong Dương hỏi.
"Tôi..." Lãnh Tiểu Dã nghẹn lời, sau đó nghiêm túc ngẩng mặt lên, "Tôi có một số việc đã không nói cho anh biết, thực ra, tôi cũng là một trong những cô gái bị đấu giá trong ngày hôm đó."
Sau đó, cô đem chuyện mình bị bán nói cho anh nghe, đương nhiên, cô đã lượt bỏ những tình tiết mờ ám với Hoàng Phủ Diệu Dương.
Dạ Phong Dương gật đầu, "Vậy đây chính là lý do lần trước cô xuất hiện tại Jamaica."
"Hoàng Phủ Diệu Dương từng nói, tôi được anh ấy mua với giá một triệu, hơn nữa, lúc tôi xuất hiện tại nhà An Nhạc, anh ấy lại tới trễ hơn tôi, nên không có khả năng anh ấy chính là người giết An Nhạc được. Nếu không, anh ấy sẽ không đưa An Nhạc đến bệnh viện..."
Dạ Phong Dương đánh gãy lời nói của cô, "Nếu anh ta nói dối thì sao?"
Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy, anh ấy không cần thiết phải nói dối, bởi chính bản thân anh ấy không sợ tôi chạy trốn, nên việc gì phải nói dối với một con mồi như tôi, đó không phải là tính cách của anh ấy."
Dạ Phong Dương không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào ánh mắt cô.
"cô thích anh ta, đúng không?"
"Tôi... Tôi đương nhiên không thích rồi." Lãnh Tiểu Dã lập tức nói, "Vừa rồi tôi làm vậy chỉ vì muốn thảo luận một chút với anh, không nghĩ lại phiền phức như vậy, Dạ Phong Dương, không phải anh đang nghi ngờ tôi đấy chứ?"
"Tiểu Dã!" Thấy cô hồi hộp, Dạ Phong Dương hơi giơ khóe môi lên, "cô đừng hiểu lầm, đây chỉ là bệnh nghê nghiệp thôi, tôi chỉ hi vọng, cô có thể đặt chuyện tình cảm sang một bên, chú tâm vào công việc hơn. Quả tật, cô nói rất đúng, nhưng, trong mắt tôi, Hoàng Phủ Diệu Dương có vô số lý do để nói dối cô."
Dạ Phong Dương khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói tiếp.
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết