Anh Lại Gặp Em
Chương 47: Chèn ép (1)
Cô không nói chỉ hừ một tiếng: "Lại là anh?" Tại sao ở đâu cô cũng gặp anh ta? Thật là quái lạ, ba lần đi xem mắt đều gặp phải anh ta, vả lại lần sau so với lần trước càng khó xử hơn.
Lục Thần Hòa cong khóe miệng, nói: "Một thành phố gần nghìn vạn người, vậy mà hai chúng ta lúc nào cũng gặp nhau ở quán ăn, chuyện này có thể xem là một loại duyên phận."
Hôm nay anh đeo một chiếc kính kim loại gọng đen, nhưng ánh mắt thâm sâu vẫn tỏa ra ánh sáng tựa như không có gì cản trở, thế này so với trước kia chẳng có gì khác biệt, chỉ có thể nói chiếc kính giống như một loại phụ kiện hợp thời trang mà thôi.
"Duyên phận? Hừ!" Theo cô, chuyện này không khác “nghiệt duyên" là bao. Cô mặc kệ anh ta, đi thẳng đến thang máy, đưa tay ấn nút đi xuống một cái.
Lục Thần Hòa cũng đi theo cô, vào thang máy. Rõ ràng là đến ăn cơm, nhưng lại theo cô rời khỏi.
Trong thang máy chật hẹp, chỉ có hai người cô và anh.
Điều này làm cho cô cảm thấy cực kỳ lo lắng, cô nhìn anh tức giận, nói: "Nhà của anh không phải ở ngoại ô sao? Muộn thế này rồi còn vào nội thành làm gì? Anh không phải đến đây ăn cơm sao? Theo tôi làm gì? Biến ~ thái sao?!"
Lúc này, điện thoại di động của Lục Thần Hòa vang lên, anh nhận cuộc gọi, nói ba chữ "Tôi có việc" rồi nhanh chóng tắt máy. Cất điện thoại, anh ngước mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi ở ngoại ô, chẳng lẽ không thể vào nội thành ăn cơm sao? Ai nói đến quán ăn thì nhất định phải ăn? Thang máy này do cô mở sao? Cô làm sao biết tôi đi theo cô mà không phải có hẹn?"
"Bệnh thần kinh!" Cô bực bội ôm lấy hai tay nép vào một góc thang máy, tránh tiếp xúc với anh, đợi đến lúc thang máy mở ra, cô bước nhanh ra ngoài.
Đi theo một đoạn đường, nhìn phản xạ của tấm kính thủy tinh bên đường, cô phát hiện Lục Thần Hòa vẫn còn đi sau lưng mình. Còn nói cái gì mà không phải đi theo cô mà là có hẹn, rõ ràng là giống như một tên theo dõi điên cuồng. Thị Y Thần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại tức giận nhìn Lục Thần Hòa, nói: "Họ Lục kia, anh thật sự có bệnh mà, có bệnh đi thì trị. Bên cạnh chính là bệnh viện não khoa, nhờ bác sĩ khám cho anh kỹ một chút, chuẩn đoán chính xác xem mình có phải mắc bệnh tâm thần hay không."
Lục Thần Hòa không nổi giận ngược lại còn cười, nhoẻn miệng, lơ đễnh nói: "Nếu chuẩn đoán tôi thật sự bị bệnh tâm thần, cô có đúng hay không sẽ chấp nhận ý nguyện làm bạn gái của tôi?"
Thị Y Thần khó tin nhìn Lục Thần Hòa, tình huống thế này, anh ta lại có thể nói ra câu vô vị không thể nào giải thích được thế này. Người đàn ông này thật sự bệnh cũng không nhẹ, thật là vô phương cứu chữa. Lúc đầu chuyện xem mắt vốn đã làm cô phát cáu rồi, lại còn xui xẻo gặp phải cái tên lời nói lúc nào cũng quái dị này. Rốt cuộc anh ta mắc bệnh gì?!
Cô nhìn anh hét lên: "Anh rõ ràng không thiếu phụ nữ, phụ nữ chất đầy hết giỏ này đến giỏ khác, anh làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm vậy? Rốt cuộc tôi đắc tội gì với anh? Nếu như trước đây tôi có lỗi với anh, tôi nói xin lỗi với anh không được sao? Ông lớn Lục! Nếu như không có, anh chỉ là muốn tìm phụ nữ để chèn ép, phiền anh có thể đi tìm mấy loại phụ nữ giống như bà tám kia chèn ép có được không? Tôi đối với anh thật sự không có hứng thú."
Lục Thần Hòa thấy cô gần như phát điên, không khỏi bật cười, cố ý để lộ bộ dạng khổ sở, nói: "Làm sao bây giờ? Tôi cứ muốn chèn ép cô, những người phụ nữ khác tôi cũng thật sự không có hứng thú."
"A... A..." Cô như người điên liên tục bức tóc của mình.
"Y Y?" Bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên, khiến lưng cô đột nhiên cứng đờ, sau đó cả người giống như bị kẹt đinh ốc từ từ xoay người về phía sau.
Cách đó hơn năm mét, Thị Quế Lan nắm tay dì lớn Thị Quế Hoa đứng sau lưng cô.Thị Y Thần không thể ngờ được, ở chỗ này lại gặp mẹ cùng với dì lớn. Vừa nghĩ đến Lục Thần Hòa vẫn còn đứng phía sau như quả bom hẹn giờ, giọng nói của Thị Y Thần không khỏi run lên, "Mẹ mẹ mẹ... dì lớn..."
"Không phải con nói hôm nay phải tăng ca sao? Sao lại chạy đến nơi này?" Bà Thị chớp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Thần Hòa đứng sao lưng cô, "Người đó là ai vậy?"
"Xin chào dì," Lục Thần Hòa bước lên, đứng bên cạnh Thị Y Thần, lễ phép nói: "Cháu họ Lục, Lục Thần Hòa, Lục trong đại lục, Thần trong cư thần*, Hòa trong hòa thuận. Là... bạn trai của Y Y."
*Cư thần: nơi ở của vua chúa
"Bạn trai" mấy chữ kia một khi phun ra, giống như một quả bom nguyên tử bỗng nhiên phát nổ tạo ra một đám mây hình nấm.
Thị Y Thần thiếu chút nữa bị mấy chữ này làm nghẹn chết, cô liều mạng trừng mắt nhìn anh, cắn răng nghiến lợi dùng ánh mắt để mắng chửi: Chết tiệt! Ai nói anh là bạn trai tôi?!
Dì lớn của Thị Y Thần là Thị Quế Hoa nghe nói vậy, lập tức mừng rỡ nói: "Hả? Hóa ra là bạn trai của Y Y. Dáng dấp tiểu tử quả thật đúng là tuấn tú lịch sự!"
Chân mày bà Thị nhướng lên, ánh mắt sắc bén từ trên xuống dưới đánh giá Lục Thần Hòa, không vì nghe được con gái tìm được bạn trai mà vui mừng ra mặt, ngược lại nhìn Thị Y Thần vẻ nghi ngờ, "Họ Lục?"
Thị Y Thần mơ hồ cảm giác mồ hôi trên trán đang không ngừng tuôn ra, trong lòng không ngừng hoảng sợ. Ánh mắt này của mẹ, giọng điệu này, tất nhiên còn nhớ cuộc gọi trước kia, còn nhớ cô có nhắc chuyện anh ta là chồng chưa cưới của khách hàng.
Lục Thần Hòa mỉm cười nói: "Dì, trước kia ở bệnh viện cháu có nhận điện thoại của dì."
Hai tay Thị Y Thần nắm chặt thành nắm đấm, hận không thể đánh Lục Thần Hòa một quyền bay ra ngoài, thật là nói lời không nên nói, chỉ lo sợ mẹ cô không nhớ ra chuyện gì. Cô dùng sức đạp anh một cái, ép anh đứng sang một bên, sau đó quay về phía mẹ mình vẻ mặt nịnh nọt, nói: "Mẹ, mẹ với dì lớn đang định đi đâu vậy?"
Nghe câu hỏi này, bà Thị lúc này mới nhớ đến chuyện chính, nói: "Hôm nay lúc dì lớn của con ra khỏi cửa, không biết người nào thiếu đạo đức “làm chuyện tốt", ăn chuối tiêu xong rồi ném vỏ dưới bậc cầu thang, dì lớn của con vừa giẫm chân lên, sau đó liền té ngã. Mẹ đây vội vàng đón xe đưa dì ấy đến khám bác sĩ, tài xế kia chạy đến ngã tư đường lại không chịu đến đây, ngại đổ."
Dì lớn lập tức nói: "Ôi, dì nói dì không có chuyện gì, mọi người không nên lo lắng đến vậy, làm dì có cảm giác mình như bị tàn phế."
Bà Thị nói: "Còn nói không có việc gì? Ngã không ngồi dậy nổi. Chị xem, chị bước đi còn khập khiễng, cần phải ngã gãy chân mới gọi là có sao sao? Phải ngã thành như vậy, thì xong đời rồi."
"Đúng rồi, đúng rồi, té ngã thế này không phải là chuyện nhỏ, nhanh đưa đến bệnh viện." Bệnh viện nhân dân cách đó không xa, Thị Y Thần bực bội Lục Thần Hòa theo mình từ quán ăn đến đây, không ngờ lại đi một đoạn xa như vậy. Cô muốn đưa tay giúp dì, nhưng Lục Thần Hòa nhanh hơn cô một bước, đỡ dì của cô đi.
Thị Y Thần hơi kinh ngạc: Tay chân thật là nhanh.
Lục Thần Hòa cong khóe miệng, nói: "Một thành phố gần nghìn vạn người, vậy mà hai chúng ta lúc nào cũng gặp nhau ở quán ăn, chuyện này có thể xem là một loại duyên phận."
Hôm nay anh đeo một chiếc kính kim loại gọng đen, nhưng ánh mắt thâm sâu vẫn tỏa ra ánh sáng tựa như không có gì cản trở, thế này so với trước kia chẳng có gì khác biệt, chỉ có thể nói chiếc kính giống như một loại phụ kiện hợp thời trang mà thôi.
"Duyên phận? Hừ!" Theo cô, chuyện này không khác “nghiệt duyên" là bao. Cô mặc kệ anh ta, đi thẳng đến thang máy, đưa tay ấn nút đi xuống một cái.
Lục Thần Hòa cũng đi theo cô, vào thang máy. Rõ ràng là đến ăn cơm, nhưng lại theo cô rời khỏi.
Trong thang máy chật hẹp, chỉ có hai người cô và anh.
Điều này làm cho cô cảm thấy cực kỳ lo lắng, cô nhìn anh tức giận, nói: "Nhà của anh không phải ở ngoại ô sao? Muộn thế này rồi còn vào nội thành làm gì? Anh không phải đến đây ăn cơm sao? Theo tôi làm gì? Biến ~ thái sao?!"
Lúc này, điện thoại di động của Lục Thần Hòa vang lên, anh nhận cuộc gọi, nói ba chữ "Tôi có việc" rồi nhanh chóng tắt máy. Cất điện thoại, anh ngước mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi ở ngoại ô, chẳng lẽ không thể vào nội thành ăn cơm sao? Ai nói đến quán ăn thì nhất định phải ăn? Thang máy này do cô mở sao? Cô làm sao biết tôi đi theo cô mà không phải có hẹn?"
"Bệnh thần kinh!" Cô bực bội ôm lấy hai tay nép vào một góc thang máy, tránh tiếp xúc với anh, đợi đến lúc thang máy mở ra, cô bước nhanh ra ngoài.
Đi theo một đoạn đường, nhìn phản xạ của tấm kính thủy tinh bên đường, cô phát hiện Lục Thần Hòa vẫn còn đi sau lưng mình. Còn nói cái gì mà không phải đi theo cô mà là có hẹn, rõ ràng là giống như một tên theo dõi điên cuồng. Thị Y Thần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại tức giận nhìn Lục Thần Hòa, nói: "Họ Lục kia, anh thật sự có bệnh mà, có bệnh đi thì trị. Bên cạnh chính là bệnh viện não khoa, nhờ bác sĩ khám cho anh kỹ một chút, chuẩn đoán chính xác xem mình có phải mắc bệnh tâm thần hay không."
Lục Thần Hòa không nổi giận ngược lại còn cười, nhoẻn miệng, lơ đễnh nói: "Nếu chuẩn đoán tôi thật sự bị bệnh tâm thần, cô có đúng hay không sẽ chấp nhận ý nguyện làm bạn gái của tôi?"
Thị Y Thần khó tin nhìn Lục Thần Hòa, tình huống thế này, anh ta lại có thể nói ra câu vô vị không thể nào giải thích được thế này. Người đàn ông này thật sự bệnh cũng không nhẹ, thật là vô phương cứu chữa. Lúc đầu chuyện xem mắt vốn đã làm cô phát cáu rồi, lại còn xui xẻo gặp phải cái tên lời nói lúc nào cũng quái dị này. Rốt cuộc anh ta mắc bệnh gì?!
Cô nhìn anh hét lên: "Anh rõ ràng không thiếu phụ nữ, phụ nữ chất đầy hết giỏ này đến giỏ khác, anh làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm vậy? Rốt cuộc tôi đắc tội gì với anh? Nếu như trước đây tôi có lỗi với anh, tôi nói xin lỗi với anh không được sao? Ông lớn Lục! Nếu như không có, anh chỉ là muốn tìm phụ nữ để chèn ép, phiền anh có thể đi tìm mấy loại phụ nữ giống như bà tám kia chèn ép có được không? Tôi đối với anh thật sự không có hứng thú."
Lục Thần Hòa thấy cô gần như phát điên, không khỏi bật cười, cố ý để lộ bộ dạng khổ sở, nói: "Làm sao bây giờ? Tôi cứ muốn chèn ép cô, những người phụ nữ khác tôi cũng thật sự không có hứng thú."
"A... A..." Cô như người điên liên tục bức tóc của mình.
"Y Y?" Bỗng nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên, khiến lưng cô đột nhiên cứng đờ, sau đó cả người giống như bị kẹt đinh ốc từ từ xoay người về phía sau.
Cách đó hơn năm mét, Thị Quế Lan nắm tay dì lớn Thị Quế Hoa đứng sau lưng cô.Thị Y Thần không thể ngờ được, ở chỗ này lại gặp mẹ cùng với dì lớn. Vừa nghĩ đến Lục Thần Hòa vẫn còn đứng phía sau như quả bom hẹn giờ, giọng nói của Thị Y Thần không khỏi run lên, "Mẹ mẹ mẹ... dì lớn..."
"Không phải con nói hôm nay phải tăng ca sao? Sao lại chạy đến nơi này?" Bà Thị chớp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Thần Hòa đứng sao lưng cô, "Người đó là ai vậy?"
"Xin chào dì," Lục Thần Hòa bước lên, đứng bên cạnh Thị Y Thần, lễ phép nói: "Cháu họ Lục, Lục Thần Hòa, Lục trong đại lục, Thần trong cư thần*, Hòa trong hòa thuận. Là... bạn trai của Y Y."
*Cư thần: nơi ở của vua chúa
"Bạn trai" mấy chữ kia một khi phun ra, giống như một quả bom nguyên tử bỗng nhiên phát nổ tạo ra một đám mây hình nấm.
Thị Y Thần thiếu chút nữa bị mấy chữ này làm nghẹn chết, cô liều mạng trừng mắt nhìn anh, cắn răng nghiến lợi dùng ánh mắt để mắng chửi: Chết tiệt! Ai nói anh là bạn trai tôi?!
Dì lớn của Thị Y Thần là Thị Quế Hoa nghe nói vậy, lập tức mừng rỡ nói: "Hả? Hóa ra là bạn trai của Y Y. Dáng dấp tiểu tử quả thật đúng là tuấn tú lịch sự!"
Chân mày bà Thị nhướng lên, ánh mắt sắc bén từ trên xuống dưới đánh giá Lục Thần Hòa, không vì nghe được con gái tìm được bạn trai mà vui mừng ra mặt, ngược lại nhìn Thị Y Thần vẻ nghi ngờ, "Họ Lục?"
Thị Y Thần mơ hồ cảm giác mồ hôi trên trán đang không ngừng tuôn ra, trong lòng không ngừng hoảng sợ. Ánh mắt này của mẹ, giọng điệu này, tất nhiên còn nhớ cuộc gọi trước kia, còn nhớ cô có nhắc chuyện anh ta là chồng chưa cưới của khách hàng.
Lục Thần Hòa mỉm cười nói: "Dì, trước kia ở bệnh viện cháu có nhận điện thoại của dì."
Hai tay Thị Y Thần nắm chặt thành nắm đấm, hận không thể đánh Lục Thần Hòa một quyền bay ra ngoài, thật là nói lời không nên nói, chỉ lo sợ mẹ cô không nhớ ra chuyện gì. Cô dùng sức đạp anh một cái, ép anh đứng sang một bên, sau đó quay về phía mẹ mình vẻ mặt nịnh nọt, nói: "Mẹ, mẹ với dì lớn đang định đi đâu vậy?"
Nghe câu hỏi này, bà Thị lúc này mới nhớ đến chuyện chính, nói: "Hôm nay lúc dì lớn của con ra khỏi cửa, không biết người nào thiếu đạo đức “làm chuyện tốt", ăn chuối tiêu xong rồi ném vỏ dưới bậc cầu thang, dì lớn của con vừa giẫm chân lên, sau đó liền té ngã. Mẹ đây vội vàng đón xe đưa dì ấy đến khám bác sĩ, tài xế kia chạy đến ngã tư đường lại không chịu đến đây, ngại đổ."
Dì lớn lập tức nói: "Ôi, dì nói dì không có chuyện gì, mọi người không nên lo lắng đến vậy, làm dì có cảm giác mình như bị tàn phế."
Bà Thị nói: "Còn nói không có việc gì? Ngã không ngồi dậy nổi. Chị xem, chị bước đi còn khập khiễng, cần phải ngã gãy chân mới gọi là có sao sao? Phải ngã thành như vậy, thì xong đời rồi."
"Đúng rồi, đúng rồi, té ngã thế này không phải là chuyện nhỏ, nhanh đưa đến bệnh viện." Bệnh viện nhân dân cách đó không xa, Thị Y Thần bực bội Lục Thần Hòa theo mình từ quán ăn đến đây, không ngờ lại đi một đoạn xa như vậy. Cô muốn đưa tay giúp dì, nhưng Lục Thần Hòa nhanh hơn cô một bước, đỡ dì của cô đi.
Thị Y Thần hơi kinh ngạc: Tay chân thật là nhanh.
Tác giả :
Hoa Thanh Thần