Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)

Chương 57

Casey đã tìm hiểu qua về Margaret Henslowe sau lần gặp tại khách sạn đêm hôm đó. Bà trở thành một goá phụ giàu có sau khi ông chồng thứ hai, Robert Henslowe, qua đời. Bà sống trong toà lâu đài sang trọng, rộng lớn.

Bà là người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Chicago, nhưng không có bạn bè thân thiết, hay ít ra những người Casey hỏi đều cho như vậy. Bà không có con trong cuộc hôn nhân thứ hai. Sau khi chồng mất, bà sống một mình và suốt ngày ở trong nhà, ít tiếp xúc với ai. Người ta cho rằng bà đang sống lay lất như chỉ chờ đến ngày chết.

Trên đường di, Casey không kể cho Damian những điêù nàng biết. Nàng không muốn anh thương xót người phụ nữ này nếu như bà thật sự không xứng đáng. Nhưng điều đó cũng chưa thật rõ cho tới khi anh nghe được những gì bà phải nói... với anh.

Họ đến nơi đúng vào buổi trưa, có thể họ đã làm gián đoạn bữa trưa cuả bà. Cầu mong bà có nhà. Nếu không thì thật không may. Nàng biết Damian sẽ không chịu đến đây lần nữa nếu cuộc gặp lần này không có kết quả.

Bà có nhà. Ông quản gia mở cửa, đưa họ vào phòng khách và yêu cầu họ ngồi chờ. Một người đàn ông điềm đạm và chắc chắn cái tên Damian chẳng làm ông ngạc nhiên. Ông ta không biết gì về anh. điều đó rất hợp lý chứ sao? Người phụ nữ đó không việc gì phải kể về cuộc hôn nhân trước kia cuả mình trong ngôi nhà cuả người chồng hiện tại.

Bà Margaret xuất hiện chỉ sau vài phút. Bà lao vào phòng khách có lẽ vì không tin Damian đến đây. Trông bà kinh ngạc... và rất vui mừng... khi thấy anh đang đứng gần lò sưởi. Thậm chí bà không thèm liếc về phía Casey. Bà chỉ dán mắt vào cậu con trai.

Phải mất vài phút sau bà mới nhận ra vẻ mặt không hài lòng cuả Damian. Anh đứng thẳng đơ, hai tay nắm chặt sau lưng. Anh có vẻ thế thủ nhưng mắt vẫn ánh lên vẻ cay đắng và giận dữ. Hai mẹ con đứng nhìn nhau đăm đăm, không ai nói một lời.

Casey thở dài, ngồi xuống ghế sôfa, cẩn thận kéo tà váy nhung xám. Nàng chợt đỏ mặt khi cảm nhận sức nặng cuả khẩu súng ngắn để trong túi. Lẽ ra nàng phải biết là mình không cần đến nói ở nơi này. Điều quan trọng bây giờ là làm sao cho hai người kia nói chuyện.

Nàng thử mở lời.

-Thưa bà, tôi là Casey Straton, một người bạn cuả Damian. Tôi nghĩ anh ấy muốn hỏi bà vài câu...

Đó là lời gợi ý cho Damian nhưng anh vẫn lặng thinh. Bà Margaret buộc phải hỏi.

-Về chuyện gì?

Casey liếc nhìn Damian. Hình như anh vẫn không định cất tiếng. Nàng thở dài. Mọi chuyện diễn ra không như nàng hy vọng.

-Tại sao chúng ta không bắt đầu từ cuộc ly dị và lý do khiến bà muốn ly dị?- Casey đề xuất.

Damian buột miệng trả lời, giọng cay đắng:

-Tôi đã biết lý do tại sao bà ấy muốn làm vậy rồi.

Bà Margaret nhíu mày.

-Không, có lẽ con không biết, ít ra là tất cả mọi chuyện. Không phải là mẹ không yêu cha con... đúng, mẹ không yêu nhưng kính trọng ông ấy. Cuộc hôn nhân giữa cha mẹ là cuộc hôn nhân vì lợi ích đôi bên, được thúc đẩy bởi sự ép buộc theo chuẩn mực xã hi. Con biết đấy, mẹ không có sự lựa chọn nào khác.

-Cha tôi yêu bà- Damian phản ứng.

-Đúng, mẹ biết- bà Margaret thở dài- nhưng mẹ không yêu ông. Mẹ cho là đièu đó cũng đúng thôi. Nhiều phụ nữ không được toại nguyện như vậy đâý. Nhưng sau đó, mẹ gặp một người, ông ấy khiến cuộc sống cuả mẹ trở nên có giá trị. Mẹ đã yêu ông ấy. Mẹ không thể tiếp tục sống với cha con. Điều đó là không công bằng đối với bất kỳ ai trong chúng ta.

-Để từ bỏ cả cuộc hôn nhân suốt mười năm trời và đứa con do mình sinh ra.

-Con thật sự nghĩ là nếu như mẹ ở lại và làm cho cả ba người phải đau khổ trong khi chỉ cần một người thì sẽ tốt hơn sao?- bà hỏi.

-Chỉ một người à? Thậm chí bây giờ tôi thấy tôi chẳng đáng kể gì đối với bà.

Bà thở hổn hển, há hốc mồm kinh ngạc.

-Không phải. Mẹ muốn đưa con đi cùng, Damian ạ . Mẹ muốn làm như vậy. Nhưng mẹ biết cha con yêu thương con rất nhiều. Và con đang ở độ tuổi mà ảnh hưởng cuả người cha rất đỗi quan trọng. Mẹ đã làm cho cha con bị tổn thương khi từ bỏ ông. Mẹ biết rõ điều đó. Mẹ không thể làm tổn thương ông nhiều hơn nếu mẹ kéo con rời xa ông.

-Được rồi, tôi có thể hiểu được điều đó. Nhưng tôi không hiểu tại sao bà không bao giờ đến thăm tôi. Bà không chỉ ly dị cha tôi, bà còn bỏ rơi cả tôi nữa. Bà không viết cho tôi một chữ nào, thậm chí bà cũng không thèm gặp tôi lấy một lần để xem tôi lớn thế nào, đúng không?

-Lạy Chúa! Ông ấy chưa bao giờ nói cho con biết phải không?

Damian cứng người.

-Nói với tôi cái gì?

-Cha con bắt mẹ phải hứa không được gặp hay liên lạc...

-Bà nói dối!

-Không, mẹ không nói dối đâu, Damian- ba khẳng định- đó là cách duy nhất cha con đồng ý cho mẹ ly dị. Nhưng mẹ không nghĩ là ông ấy khắc nghiệt vì chuyện đó. Mẹ không tin ông ấy làm vậy vì muốn trả thù. Cha con làm thế chỉ để bảo vệ con, và mẹ có thể hiểu được nguyên nhân. Ông ấy cảm thấy sẽ là nặng nề cho con khi bị mất mẹ theo cách đó. Ông ấy muốn con có thời gian để vượt qua nỗi đau. Ông ấy hứa sẽ không ngăn cản con gặp lại mẹ khi con đủ khôn lớn. Nhưng ông ấy đã không làm vậy- bà buồn bã- Tuy nhiên, mẹ không thật sự tuân theo lời hứa đó dù cha con chưa bao giờ biết. Mẹ không phải là chưa thấy con.

-Bà định nói gì?

-Mỗi mùa một lần, mẹ đến New York để ngắm trộm con. Mẹ không để con nhìn thấy. Theo cách đó, mẹ vẫn giữ đúng lời hứa. Nhưng mẹ không thể không nhìn ngắm con, xem con lớn thế nào, xem con có hạnh phúc hay không. Thậm chí sau khi con trưởng thành và làm việc tại công ty Rutledge Imports, mẹ vẫn thực hiện những chuyến đi, bốn lần mỗi năm. Mẹ thường ngồi trong quán cà phê nhỏ trên phố, chờ đợi và thấy con rời nơi làm việc. Một lần, con băng qua đường để ăn bữa tối vội vàng... đêm đó hẳn là con làm việc rất khuya. Mẹ cứ tưởng con nhận ra mẹ nhưng lúc đó con đang bận tâm lo nghĩ. Lần khác mẹ bắt người đánh xe đi lòng vòng quanh khu nhà hàng giờ chỉ để chờ con ra khỏi nhà. Khi bước ra, rõ ràng con vội đi đâu đó bởi vì con đã cố dừng cỗ xe ngựa cuả mẹ lại và muốn lên xe. Mẹ phải bắt anh ta quất ngựa bỏ đi...

Casey lặng lẽ đứng dậy và để hai mẹ con ở lại bên nhau. Nàng không cần có mặt ở đây và nghe những lời thú nhận chất chứa tình yêu thương. Đó là khoảnh khắc riêng tư giữa người mẹ và cậu con trai đã phải cách xa nhau một thời gian dài.

Damian đang được nghe những gì nàng hy vọng anh xứng đáng được hưởng. Mẹ anh yêu thương anh, luôn luôn yêu thương anh. Ánh mắt rơm rớm cuả anh khi nghe bà nói chứng tỏ anh đã tin. Khuôn mặt Casey cũng giàn giụa nước mắt.
Tác giả : Johanna Lindsey
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại