Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)

Chương 40

Nhờ ánh trăng sáng họ có thể quay về Culthers vào giữa đêm. Cả thị trấn chìm trong tĩnh lặng, chỉ rộ lên vài tiếng chó sủa mỗi khi họ đi ngang qua. Casey thấy rất mệt mõi, bảo anh nên đi thẳng về nhà trọ. Họ có thể tống hai tên kia vào một căn phòng khóa kín tới khi trời sáng và sau đó quyết định sẽ làm gì với chúng cũng chưa muộn

Damian gật đầu đồng ý. “Chúng ta chỉ phải quyết định nên làm gì với thằng em Paisley thôi. Còn tên Jack sẽ đi cùng tôi về New York để ra tòa chịu tội"

Nàng chờ đợi anh nói một lời gì đó vì từ lúc rời căn nhà gỗ, họ chỉ im lặng tập trung điều khiển ngựa. Họ cũng không nói gì về việc đã xảy ra giữa hai người. Thực sự có gì đáng nói chứ? Lẽ ra chuyện đó không nên xảy ra thì tốt hơn. Và chuyện đó cũng không nên xảy ra một lần nào nữa. Nếu vậy cả hai sẽ không phải bối rối khi nói chuyện với nhau

Và bây giờ an toàn nhất là không nên nói gì. Đến nhà trọ, họ nhốt hai tên vào nhà kho và hứa với Larissa sáng hôm sau sẽ giải thích rõ cho cô mọi chuyện

Cuối cùng, Casey quyết định nói với Damian khi họ bước lên cầu thang về phòng. “Tôi không muốn giấu việc này, nhưng Jack không phải là Henry đâu"

Và dĩ nhiên câu nói đó khiến Damian trở nên lạnh lùng “Em muốn nói chuyện này vẫn chưa kết thúc?"

“Xin lỗi, tôi không nói vậy. Ông bắt đúng tên tội phạm rồi; nhưng không phải Henry làm chuyện này. Theo lời Jack, Henry đã chết trong trận xô xát giữa hai anh em hắn, ngẫu nhiên thôi. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng thấy ân hận gì về chuyện đó. Jack quay về New York thăm gia đình và khi Henry chết, Jack quyết định tận dụng cơ hội bằng cách đóng giả Henry và làm công việc của ông ta để rút trộm tiền trong công ty"

“Nhưng tại sao phải giết cha tôi, nếu hắn chỉ là tên trộm cắp?" Damian hỏi

“Tôi đoán cha ông biết Henry khá rõ. Jack nói ông ấy bắt đầu chú ý đến cách cư xử … lạ lùng của Henry. Hắn đóng giả không được giống cho lắm, tôi nghĩ vậy. Cha ông bắt đầu gặng hỏi

kỹ càng. Rõ ràng ông ấy đã nghi ngờ Jack. Và ông có thể đoán ra phần còn lại"

“Vậy nếu cha tôi không tỏ ra nghi ngờ thì ông vẫn còn sống phải không?"

“Vấn đề chính là ở chỗ đó. Jack muốn anh trai hắn chịu tiếng ăn cắp và dĩ nhiên Henry không bao giờ bị bắt vì ông ta đã chết và được chôn kỹ rồi. Còn Jack sẽ vô can vì không ai biết hắn ngoại trừ bà cô già. Đó là một kế hoạch đáng ghê tởm như hợp lý. Tuy nhiên hắn thấy lo lắng về sự nghi ngờ của cha ông. Ông ấy có thể sẽ hỏi bà cô và biết là Henry có người em song sinh gần đây xuất hiện trong thành phố. Và từ đó có thể tìm ra được thủ phạm đích thực là ai"

Damian thở dài “Ước gì cha tôi đừng quá sáng suốt như vậy"

“Đúng thế, nhưng bây giờ mọi chuyện cũng chẳng thay đổi được nữa, phải không? Sự việc đó đã xảy ra và ông cũng bắt được thủ phạm rồi. Cuối cùng công lý cũng được thực thi"

“Đúng, một sự an ủi nho nhỏ còn hơn không" Damian buồn bã trả lời

Casey gật đầu rồi tiếp tục bước lên cầu thang. Khi đến trước cửa phòng, nàng chuyển sang đề tài khác với giọng hơi cằn nhằn “Tiện đây nói luôn, lần sau nếu có đưa tôi một khẩu súng rỗng không thì cũng báo trước cho tôi biết nhé. Chỉ hai giây nữa là tôi đi đời vì bắn tên Jed mà súng lại không có viên đạn nào"

“Xin lỗi" anh đỏ mặt “Em biết rõ súng ngắn không phải là sở trường của tôi rồi mà. Thậm chí tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kiểm tra xem súng có còn đạn hay không nữa. em yêu cầu thêm đạn và em đã có cả một hộp đầy. Tôi chỉ nghĩ có thể em cần thêm súng, thế thôi"

Casey đỏ mặt khi lời giải thích của anh lại phần lỗi thuộc về phía nàng. Trong nhà hàng lúc đó nàng vẫn còn thời gian để nạp đạn kia mà

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi" nàng buộc lòng thú nhận “Nhưng sự xuất hiện đúng lúc của ông thật tuyệt vời. Ông đã cứu tôi, Damian ạ. Cảm ơn nhé"

“Vậy đây là điều cuối cùng em muốn cảm ơn tôi đấy" anh nói và hơi mỉm cười

Và anh nhìn với ánh mắt nồng nàn khiến nàng nôn nao trong người. Nếu anh chưa nhận ra tình cảm của nàng, có lẽ nàng nên nói cho anh biết. Tuy nhiên, có nói hay không cũng vậy thôi. Anh sẽ vẫn không muốn lấy này. Anh sẽ vẫn không muốn lấy một người như nàng làm vợ. Nàng nên lặng thinh thì tốt hơn

“Chúc ngủ ngon!" Casey nói nhanh rồi bước vào phòng đóng sập cửa lại. Trong bóng tối, nàng bước dò dẫm về phía giường và mệt mõi nằm lăn ra. Những giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát chảy tràn trên mặt

Công việc coi như đã xong. Ngay khi được trả tiền, nàng chẳng còn lý do gì đi cùng anh nữa. Nghĩ đến cuộc chia tay sắp tới, nàng thấy tan nát cõi lòng

Đứng một mình ngoài hành lang, Damian nhìn đăm đăm cánh cửa khép kín, không biết có nên gõ cửa và gọi nàng hay không. Thậm chí đã giơ tay lên nữa chừng rồi anh lại từ từ hạ tay xuống

Một lần nữa, nàng cư xử như thể họ chưa từng yêu nhau, chưa từng chia sẻ những cảm xúc mãnh liệt. Nàng lãng tránh ánh mắt anh. Nàng xấu hổ vì những gĩ họ đã làm? Hay nàng xấu hổ vì cũng đã đáp lại anh quá nồng nhiệt?

Trước đây, ý nghĩ đó không hề xuất hiện trong tâm trí Damian nhưng anh biết mình không phải là mẫu đàn ông lý tưởng của nàng. Người mới đến – đó là cách nàng gọi anh hơi có vẻ coi thường. Casey sống ở đây từ nhỏ. Một thị trấn miền Tây hiện nay so với cách đây năm mươi năm không có gì khác biệt đáng kể. Trong khi các thành phố ở miền Đông phát triển rất nhanh, đặc biệt là trong giai đoạn sắp chuyển sang thế kỷ mới. Anh nghĩ mình có thể bỏ qua sự khác nhau này để làm cho cuộc sống dễ chịu hơn chỉ vì nàng thôi sao?

Tại sao anh không nghĩ đến chuyện này nhỉ? Họ sắp phải chia tay nhau. Casey có vẻ háo hức mong trở về nhà để chứng minh bản thân cho cha nàng. Bằng mọi cách có thể, nàng luôn tỏ ra cảm thấy việc họ đã làm tình với nhau là một tội lỗi. Không chỉ một lần, nàng luôn thể hiện thái độ nhấn mạnh ấy

Damian thở dài và quay về phòng. Thế cũng tốt, anh nghĩ. Anh không thể tưởng tượng ra cảnh Casey sóng đôi bên anh, cùng chủ trì một bữa tiệc thương mại, công việc mà người vợ anh sẽ phải làm … với bộ quần áo bó trên người cùng khẩu súng ngắn trên bàn. Anh nghĩ nàng không thể cai quản nổi căn nhà rộng lớn của anh. Damian có thể rất mong muốn có nàng trong cuộc đời, nhưng nàng sẽ đòi sống ở đâu đây? Trong một thị trấn miền Tây xa xôi, hẻo lánh? Với cá tính đó có khi nàng còn muốn nuôi nấng cả anh nữa ấy chứ

Không, họ chia tay thì tốt hơn. Nhưng giá anh có thể không cảm thấy quá đau khổ vì cuộc chia tay này?
Tác giả : Johanna Lindsey
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại