Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)
Chương 12
Chuyến đi đến thị trấn Fort Worth lúc đầu khá yên ổn nhưng dường như may mắn lai rời bỏ họ. Vừa vượt qua đường ranh giới giữa bang Texas và Kansas được vài giờ đồng hồ, đoàn tàu suýt chút nữa trật đường ray. Nhưng cú phanh đột ngột làm cho nhiều hành khách bị văng khỏi chổ ngồi
Casey đang ngồi gọn lỏn trong cái ghế bành rộng lót đệm dày nên chỉ bị chao đảo mạnh. Nàng liếc qua phía Damian để biết chắc rằng anh vẫn ổn rồi ló đầu ra ngoài cửa sổ. Không thấy đoạn đường ray bị mất nhưng nàng nhìn rõ vài người cưỡi ngựa, đeo mặt nạ với vũ khí trong tay xuất hiện từ một bụi cây và phi nhanh về phía đoàn tàu
Nàng ngồi xuống, sửa lại vạt áo và nói với Damian. “Thư giãn đi, chỉ là một vụ cướp tàu thôi"
Hai mắt anh mở to giận dữ. “Lại cướp nữa ư? Cậu có đùa không đấy? Hãy nói là cậu đang đùa đi. Bị cướp lại lần này sớm quá …"
“Chúng ta đang đi qua vùng nổi tiếng về nạn cướp đường đấy" Casey ngắt lời
“Vậy hãy cho tôi biết chúng ta phải làm gì" anh bực tức
“Vùng này luôn là nơi thu hút bọn tội phạm, ông Damian ạ. Vài năm trước, nửa diện tích của nó trở thành một hạt[2] khi vùng Cherokee Strip được người da đỏ bán cho người da trắng. Nửa còn lại là nơi chúng ta đang ở lúc này vẫn thuộc về người da đỏ"
“Lãnh thổ của người da đỏ?"
“Sao chứ? Họ là những người hiền lành và tốt bụng. Khổ nỗi vùng đất hẹp dài cách đây không xa được xem như là Vùng Đất Không Người"
“Vùng Đất Không Người?"
“Đấy chính là nơi ẩn náu của bọn tội phạm vì không thuộc phạm vi của cả người da trắng lẫn người da đỏ, hiện nó là vùng đất vô thừa nhận. Hai năm trước chính phủ đã đỡ đầu cho ba vùng và thu hút số lượng lớn dân cư mới đến đây. Nhưng như thế không có nghĩa là bọn tội phạm sẽ biến khỏi nơi này"
“Và trước đây cậu chưa hề nói gì về vấn đề này phải không?" Damian sốt ruột hỏi
Casey nhún vai. “Hy vọng là tôi không phải làm thế. Với lại, dù ông có nghĩ gì vào lúc này thì những vụ cướp tàu cũng không xảy ra hàng ngày đâu"
“Các vụ phạm tội tôi gặp trong chuyến đi này dường như chống lại luận điệu đó đấy" Damian tiến lại gần bao súng trường treo ở góc toa
Casey cau mày “Thế ông nghĩ chúng ta sẽ làm gì với cái đó?"
Anh nhìn nàng, cương quyết “Lần này hãy xem cách tôi bảo vệ tiền bạc của mình nhé"
“Dường như ông muốn tự sát thì phải" Casey làu bàu
“Tao sẵn sàng đồng ý với ý kiến đó" một gã đàn ông bịt mặt bước vào đúng lúc Casey đang nói “Vậy hãy ngồi im đó, thưa ngài, và ngài có thể vẫn sống nếu làm theo yêu cầu của tôi"
Damian sững lại nhưng anh không chịu lùi bước và cũng không ngồi xuống. Trông anh rất tức giận. Nhưng thật ngu ngốc khi tỏ ra giận dữ trong khi tên cướp trông lại có vẻ lo lắng. Gã nom không lớn tuổi hơn Casey là mấy, và có lẽ đây là vụ cướp đầu tiên trong đời
“Người đàn ông cao lớn kia sẽ không tấn công anh, vì vậy đừng làm gì ngu ngốc nhé" Casey nói
Nàng nhìn tên cướp, lời nhận xét rõ ràng nhằm vào Damian. Nhưng câu nói đó không làm giảm bớt biểu hiện hốt hoảng trên mặt gã, khẩu súng trên tay hơi run run, ánh mắt cảnh giác hết nhìn Damian lại nhìn Casey. Rồi gã cũng lấy được dũng khí để ra lệnh “Hãy đưa tất cả tiền bạc và tao sẽ biến khỏi đây"
“Anh có thể phải nghĩ đến trường hợp rời khỏi đây mà không có tiền bạc gì đâu" Casey có vẻ giễu cợt
“Tại sao?"
“Cách đó sẽ ít gây đổ máu hơn"
Nàng không ngạc nhiên khi thấy gã vội đưa mắt về phía Damian, có lẽ vì anh chàng cao lớn kia dường như là mối đe dọa lớn hơn. Và lập tức, nàng rút ngay súng ra
Casey bực mình vì đây là lần thứ hai trong vài ngày có kẻ muốn cướp đoạt tiền bạc của nàng. Nàng bắn thẳng vào bàn tay đang cầm khẩu súng của tên cướp, ít ra sau này gã không còn sử dụng được bàn tay đó khi tiến hành những vụ khác
Tiếng hét thất thanh tắc nghẹn rồi sau đó là tiếng rên rỉ xuýt xoa. Khẩu súng và những giọt máu rơi xuống tấm thảm trải sàn. Phía trên tấm khăn bịt mặt là đôi mắt tràn ngập nỗi đau và sợ hãi
Casey kín đáo thở dài. Nhiều kẻ ngu ngốc thường hay bỏ qua những lời khuyên có ích
“Cút đi!" tên cướp lập tức tuân lời. Khi gã chạy đến cửa, nàng nói đuổi theo “Hãy tìm cho mình công việc khác nhé. Cái nghề này chết sớm lắm đấy"
Casey tiến đến bên cửa sổ và thấy gã đã nhảy lên ngựa rồi bỏ đi chứ không tập hợp đồng bọn để trả thù. Vài phút sau, những tên cướp còn lại cũng nhảy khỏi tàu và chuồn nốt. Có lẽ do bọn chúng nghe tiếng súng nổ và thấy hoảng sợ hay là do đã nhanh chóng cướp được tiền bạc, điều này thì chỉ hành khách ở những toa đó mới biết được
Casey giật nảy mình khi nghe tiếng súng nổ ngay bên cạnh. Nàng trừng mắt nhìn Damian vì anh đã làm nàng quá kinh hãi
“Để bọn họ đi đi"
Đến lượt anh nhìn nàng giận dữ. “Cái lũ chết tiệt ấy …"
Nàng cắt ngang. “Bọn chúng chỉ là những tên chăn bò trẻ tuổi thất nghiệp thôi"
“Rõ ràng chúng là bọn cướp tàu" Anh nói và bắn thêm một phát. “Cậu hãy để tôi làm điều đó khi tôi đang ở đây. Tôi đã hai mươi bảy tuổi. Phải để một đứa trẻ bảo vệ cho mình thì thật là lố bịch. Cậu đừng bao giờ làm như vậy nữa nhé"
“Sao cơ?" Casey bướng bỉnh hỏi lại
“Cậu nghe rồi đấy. Tôi có thể tự chăm nom được bản thân. Vì thế kể từ giờ, nếu không phiền, cậy hãy để tôi tự quyết định khi phải giải quyết những tình huống không dễ chịu"
Casey nhún vai và ngồi xuống ghế. Để anh ta tự bảo vệ mình ư? Bây giờ đó chính là điều nàng muốn đấy. Một người như anh ta sẽ chẳng bắn trúng bất cứ cái gì, cứ bắn lung tung như thế anh ta sẽ làm lãng phí đạn. Nhưng nàng ngạc nhiên khi thấy anh ta đang cầm súng rất đúng tư thế"
Bắn thêm bốn phát đạn liên tiếp, anh dừng lại quay về phía nàng, không ngừng phàn nàn “Lẽ ra cậu đã bắt được tên cướp đó. Cậu ủng hộ việc tha cho bọn tội phạm kể từ lúc nào thế?"
“Kể từ khi tôi được thuê truy tìm một tên giết người đặc biệt. Thế ông không nghĩ là sẽ lãng phí mất bao nhiêu thời gian trong việc bắt những gã nông dân kia sao?"
“Giết bọn chúng thì sẽ không mất tí thời gian nào. Và bọn chúng xứng đáng bị như vậy"
Casey không ngạc nhiên khi nghe những lời này từ một người miền Đông. Nàng khịt khịt mũi, bật cười nhận xét “Rất mừng là ông không bắn trúng ai, người mới đến ạ. Hiện giờ ông đang giận dữ mới nói như vậy nhưng sau đó lương tâm sẽ dày vò ông đấy"
Anh nhìn qua cửa sổ một lúc rồi chợt mỉm cười hài lòng. Nàng kiễng chân nhìn ra ngoài, lúc này bóng dáng bọn cướp chỉ còn là những dấu chấm nhỏ xa tít phía chân trời và cũng không có xác chết nào nằm lại trên mặt đất
Casey nghiến răng bực bội khi phát hiện anh vừa kéo chân nàng. Tuy nhiên, nàng sẽ không nói gì để anh ta tăng thêm vẻ thỏa mãn nữa “Tôi đi xem đường ray hỏng hóc thế nào"
Nhưng câu hỏi của anh khiến nàng dừng lại “Điều gì khiến cậu nghĩ chúng chỉ là những anh chàng chăn bò?"
“Do kiểu quần da của chúng. Dân chăn bò thường mặc loại quần đó sau khi làm việc một thời gian dài trong các trang trại chăn nuôi súc vật. Và cả sự bồn chồn, lo lắng của gã trai ấy chứng tỏ trước đây gã chưa từng làm việc này, hoặc vì tuyệt vọng liều lĩnh hoặc vì bị rủ rê khi quá chén"
“Cậu tự tin hơi quá, Casey ạ" Damian hơi chế giễu
Casey nhún vai. “Tôi không phải luôn luôn đúng" nàng nở nụ cười tươi rồi nói thêm “nhưng ít khi tôi sai"
Nàng rời toa tàu. Damian bước vội theo nhưng những bước sải dài của nàng bắt anh phải đi nhanh hơn
“Cậu lúc nào cũng vội vàng như vậy à?"
Nàng liếc nhanh sau đó trầm tư nói “Tôi chưa bao giờ để ý, nhưng chắc chắn là tôi như thế thật. Có lẽ hành động vội vàng là để nhanh trưởng thành đấy"
“Khi nào trưởng thành, hãy cho tôi biết với nhé"
“Hôm nay ông có vẻ mỉa mai hơi nhiều đấy. Hãy nhắc nhở tôi giúp cho ông tránh xa vụ cướp nhé. Chúng hoàn toàn không theo sự sắp xếp của ông đâu"
Đến lượt anh khịt khịt mũi khó chịu, nhưng nàng không cho anh cơ hội nói thêm lời nào nữa. Casey bước nhanh hơn. Khi họ đến chỗ đầu tàu, nhiều hành khách đang tụ tập tại đây. Họ đến đúng lúc nghe thấy nhân viên đường sắt thông báo đoàn tàu sẽ phải quay lại thị trấn vừa rồi và ở đó chờ cho tới khi có thợ đến sửa chữa đoạn đường ray bị hỏng. Trông Damian có vẻ giống như sắp sửa phát điên vì sự chậm trễ này
Casey thử làm dịu cơn giận dữ của anh. “Ông muốn chờ tàu hay cưỡi ngựa đến thị trấn sau dọc theo tuyến đường sắt để chúng ta sẽ lên một chuyến tàu khác? Nếu vậy, có nghĩa là lại phải gập người làm đôi một lần nữa đấy"
Casey xuýt chút nữa đụng vào Damian khi anh cố dướn người về phía trước để dò xét thái độ của nàng rồi mới trả lời “Chúng ta đành cưỡi ngựa vậy
[2] Hạt: một vùng chưa được hưởng quyền lợi như một bang ở Mỹ
Casey đang ngồi gọn lỏn trong cái ghế bành rộng lót đệm dày nên chỉ bị chao đảo mạnh. Nàng liếc qua phía Damian để biết chắc rằng anh vẫn ổn rồi ló đầu ra ngoài cửa sổ. Không thấy đoạn đường ray bị mất nhưng nàng nhìn rõ vài người cưỡi ngựa, đeo mặt nạ với vũ khí trong tay xuất hiện từ một bụi cây và phi nhanh về phía đoàn tàu
Nàng ngồi xuống, sửa lại vạt áo và nói với Damian. “Thư giãn đi, chỉ là một vụ cướp tàu thôi"
Hai mắt anh mở to giận dữ. “Lại cướp nữa ư? Cậu có đùa không đấy? Hãy nói là cậu đang đùa đi. Bị cướp lại lần này sớm quá …"
“Chúng ta đang đi qua vùng nổi tiếng về nạn cướp đường đấy" Casey ngắt lời
“Vậy hãy cho tôi biết chúng ta phải làm gì" anh bực tức
“Vùng này luôn là nơi thu hút bọn tội phạm, ông Damian ạ. Vài năm trước, nửa diện tích của nó trở thành một hạt[2] khi vùng Cherokee Strip được người da đỏ bán cho người da trắng. Nửa còn lại là nơi chúng ta đang ở lúc này vẫn thuộc về người da đỏ"
“Lãnh thổ của người da đỏ?"
“Sao chứ? Họ là những người hiền lành và tốt bụng. Khổ nỗi vùng đất hẹp dài cách đây không xa được xem như là Vùng Đất Không Người"
“Vùng Đất Không Người?"
“Đấy chính là nơi ẩn náu của bọn tội phạm vì không thuộc phạm vi của cả người da trắng lẫn người da đỏ, hiện nó là vùng đất vô thừa nhận. Hai năm trước chính phủ đã đỡ đầu cho ba vùng và thu hút số lượng lớn dân cư mới đến đây. Nhưng như thế không có nghĩa là bọn tội phạm sẽ biến khỏi nơi này"
“Và trước đây cậu chưa hề nói gì về vấn đề này phải không?" Damian sốt ruột hỏi
Casey nhún vai. “Hy vọng là tôi không phải làm thế. Với lại, dù ông có nghĩ gì vào lúc này thì những vụ cướp tàu cũng không xảy ra hàng ngày đâu"
“Các vụ phạm tội tôi gặp trong chuyến đi này dường như chống lại luận điệu đó đấy" Damian tiến lại gần bao súng trường treo ở góc toa
Casey cau mày “Thế ông nghĩ chúng ta sẽ làm gì với cái đó?"
Anh nhìn nàng, cương quyết “Lần này hãy xem cách tôi bảo vệ tiền bạc của mình nhé"
“Dường như ông muốn tự sát thì phải" Casey làu bàu
“Tao sẵn sàng đồng ý với ý kiến đó" một gã đàn ông bịt mặt bước vào đúng lúc Casey đang nói “Vậy hãy ngồi im đó, thưa ngài, và ngài có thể vẫn sống nếu làm theo yêu cầu của tôi"
Damian sững lại nhưng anh không chịu lùi bước và cũng không ngồi xuống. Trông anh rất tức giận. Nhưng thật ngu ngốc khi tỏ ra giận dữ trong khi tên cướp trông lại có vẻ lo lắng. Gã nom không lớn tuổi hơn Casey là mấy, và có lẽ đây là vụ cướp đầu tiên trong đời
“Người đàn ông cao lớn kia sẽ không tấn công anh, vì vậy đừng làm gì ngu ngốc nhé" Casey nói
Nàng nhìn tên cướp, lời nhận xét rõ ràng nhằm vào Damian. Nhưng câu nói đó không làm giảm bớt biểu hiện hốt hoảng trên mặt gã, khẩu súng trên tay hơi run run, ánh mắt cảnh giác hết nhìn Damian lại nhìn Casey. Rồi gã cũng lấy được dũng khí để ra lệnh “Hãy đưa tất cả tiền bạc và tao sẽ biến khỏi đây"
“Anh có thể phải nghĩ đến trường hợp rời khỏi đây mà không có tiền bạc gì đâu" Casey có vẻ giễu cợt
“Tại sao?"
“Cách đó sẽ ít gây đổ máu hơn"
Nàng không ngạc nhiên khi thấy gã vội đưa mắt về phía Damian, có lẽ vì anh chàng cao lớn kia dường như là mối đe dọa lớn hơn. Và lập tức, nàng rút ngay súng ra
Casey bực mình vì đây là lần thứ hai trong vài ngày có kẻ muốn cướp đoạt tiền bạc của nàng. Nàng bắn thẳng vào bàn tay đang cầm khẩu súng của tên cướp, ít ra sau này gã không còn sử dụng được bàn tay đó khi tiến hành những vụ khác
Tiếng hét thất thanh tắc nghẹn rồi sau đó là tiếng rên rỉ xuýt xoa. Khẩu súng và những giọt máu rơi xuống tấm thảm trải sàn. Phía trên tấm khăn bịt mặt là đôi mắt tràn ngập nỗi đau và sợ hãi
Casey kín đáo thở dài. Nhiều kẻ ngu ngốc thường hay bỏ qua những lời khuyên có ích
“Cút đi!" tên cướp lập tức tuân lời. Khi gã chạy đến cửa, nàng nói đuổi theo “Hãy tìm cho mình công việc khác nhé. Cái nghề này chết sớm lắm đấy"
Casey tiến đến bên cửa sổ và thấy gã đã nhảy lên ngựa rồi bỏ đi chứ không tập hợp đồng bọn để trả thù. Vài phút sau, những tên cướp còn lại cũng nhảy khỏi tàu và chuồn nốt. Có lẽ do bọn chúng nghe tiếng súng nổ và thấy hoảng sợ hay là do đã nhanh chóng cướp được tiền bạc, điều này thì chỉ hành khách ở những toa đó mới biết được
Casey giật nảy mình khi nghe tiếng súng nổ ngay bên cạnh. Nàng trừng mắt nhìn Damian vì anh đã làm nàng quá kinh hãi
“Để bọn họ đi đi"
Đến lượt anh nhìn nàng giận dữ. “Cái lũ chết tiệt ấy …"
Nàng cắt ngang. “Bọn chúng chỉ là những tên chăn bò trẻ tuổi thất nghiệp thôi"
“Rõ ràng chúng là bọn cướp tàu" Anh nói và bắn thêm một phát. “Cậu hãy để tôi làm điều đó khi tôi đang ở đây. Tôi đã hai mươi bảy tuổi. Phải để một đứa trẻ bảo vệ cho mình thì thật là lố bịch. Cậu đừng bao giờ làm như vậy nữa nhé"
“Sao cơ?" Casey bướng bỉnh hỏi lại
“Cậu nghe rồi đấy. Tôi có thể tự chăm nom được bản thân. Vì thế kể từ giờ, nếu không phiền, cậy hãy để tôi tự quyết định khi phải giải quyết những tình huống không dễ chịu"
Casey nhún vai và ngồi xuống ghế. Để anh ta tự bảo vệ mình ư? Bây giờ đó chính là điều nàng muốn đấy. Một người như anh ta sẽ chẳng bắn trúng bất cứ cái gì, cứ bắn lung tung như thế anh ta sẽ làm lãng phí đạn. Nhưng nàng ngạc nhiên khi thấy anh ta đang cầm súng rất đúng tư thế"
Bắn thêm bốn phát đạn liên tiếp, anh dừng lại quay về phía nàng, không ngừng phàn nàn “Lẽ ra cậu đã bắt được tên cướp đó. Cậu ủng hộ việc tha cho bọn tội phạm kể từ lúc nào thế?"
“Kể từ khi tôi được thuê truy tìm một tên giết người đặc biệt. Thế ông không nghĩ là sẽ lãng phí mất bao nhiêu thời gian trong việc bắt những gã nông dân kia sao?"
“Giết bọn chúng thì sẽ không mất tí thời gian nào. Và bọn chúng xứng đáng bị như vậy"
Casey không ngạc nhiên khi nghe những lời này từ một người miền Đông. Nàng khịt khịt mũi, bật cười nhận xét “Rất mừng là ông không bắn trúng ai, người mới đến ạ. Hiện giờ ông đang giận dữ mới nói như vậy nhưng sau đó lương tâm sẽ dày vò ông đấy"
Anh nhìn qua cửa sổ một lúc rồi chợt mỉm cười hài lòng. Nàng kiễng chân nhìn ra ngoài, lúc này bóng dáng bọn cướp chỉ còn là những dấu chấm nhỏ xa tít phía chân trời và cũng không có xác chết nào nằm lại trên mặt đất
Casey nghiến răng bực bội khi phát hiện anh vừa kéo chân nàng. Tuy nhiên, nàng sẽ không nói gì để anh ta tăng thêm vẻ thỏa mãn nữa “Tôi đi xem đường ray hỏng hóc thế nào"
Nhưng câu hỏi của anh khiến nàng dừng lại “Điều gì khiến cậu nghĩ chúng chỉ là những anh chàng chăn bò?"
“Do kiểu quần da của chúng. Dân chăn bò thường mặc loại quần đó sau khi làm việc một thời gian dài trong các trang trại chăn nuôi súc vật. Và cả sự bồn chồn, lo lắng của gã trai ấy chứng tỏ trước đây gã chưa từng làm việc này, hoặc vì tuyệt vọng liều lĩnh hoặc vì bị rủ rê khi quá chén"
“Cậu tự tin hơi quá, Casey ạ" Damian hơi chế giễu
Casey nhún vai. “Tôi không phải luôn luôn đúng" nàng nở nụ cười tươi rồi nói thêm “nhưng ít khi tôi sai"
Nàng rời toa tàu. Damian bước vội theo nhưng những bước sải dài của nàng bắt anh phải đi nhanh hơn
“Cậu lúc nào cũng vội vàng như vậy à?"
Nàng liếc nhanh sau đó trầm tư nói “Tôi chưa bao giờ để ý, nhưng chắc chắn là tôi như thế thật. Có lẽ hành động vội vàng là để nhanh trưởng thành đấy"
“Khi nào trưởng thành, hãy cho tôi biết với nhé"
“Hôm nay ông có vẻ mỉa mai hơi nhiều đấy. Hãy nhắc nhở tôi giúp cho ông tránh xa vụ cướp nhé. Chúng hoàn toàn không theo sự sắp xếp của ông đâu"
Đến lượt anh khịt khịt mũi khó chịu, nhưng nàng không cho anh cơ hội nói thêm lời nào nữa. Casey bước nhanh hơn. Khi họ đến chỗ đầu tàu, nhiều hành khách đang tụ tập tại đây. Họ đến đúng lúc nghe thấy nhân viên đường sắt thông báo đoàn tàu sẽ phải quay lại thị trấn vừa rồi và ở đó chờ cho tới khi có thợ đến sửa chữa đoạn đường ray bị hỏng. Trông Damian có vẻ giống như sắp sửa phát điên vì sự chậm trễ này
Casey thử làm dịu cơn giận dữ của anh. “Ông muốn chờ tàu hay cưỡi ngựa đến thị trấn sau dọc theo tuyến đường sắt để chúng ta sẽ lên một chuyến tàu khác? Nếu vậy, có nghĩa là lại phải gập người làm đôi một lần nữa đấy"
Casey xuýt chút nữa đụng vào Damian khi anh cố dướn người về phía trước để dò xét thái độ của nàng rồi mới trả lời “Chúng ta đành cưỡi ngựa vậy
[2] Hạt: một vùng chưa được hưởng quyền lợi như một bang ở Mỹ
Tác giả :
Johanna Lindsey