Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)
Chương 11
Thời gian còn lại trong ngày Casey dành để nghỉ ngơi. Lẽ ra nàng không nên đồng ý chịu đựng Damian Rutledge thêm lần nữa. Tìm ra tên giết người là một công việc nhưng nếu được làm việc đó cùng anh thì rõ là … tốt hơn rồi. Nàng đã cùng anh trải qua nhiều khó khăn nguy hiểm
Đôi lúc anh khiến nàng có cảm giác mình như một người mẹ đối với cậu con trai nhỏ, phải làm cho mọi thứ vì anh không thể tự mình làm được. Nhưng lúc nhìn anh, nàng lại không còn cảm giác đó. Damian làm cho tình cảm của nàng lẫn lộn lung tung và gây cho nàng những cảm giác mới lạ. Khỉ thật, thậm chí lần trước nàng đã cho là lần gặp mặt cuối cùng, vậy mà nàng vẫn nghĩ nhiều đến anh
Nhưng mười nghìn đô – la … làm sao Casey có thể từ chối được và nàng có thể về nhà ngay khi vụ này kết thúc. Số tiền thưởng cho một kẻ bị truy nã thường tỷ lệ thuận với mức độ nguy hiểm của hắn nhưng trong trường hợp này nàng không nghĩ như vậy. Kẻ bị truy đuổi là người miền Đông thì hắn có thể nguy hiểm đến mức độ nào?
Đây chắc chắn là một công việc dễ dàng so với số tiền thưởng. Casey không cần quan tâm đến cách thức Damian vung vãi tiền bạc, nàng chỉ cần phải đối phó với các tình huống khó xử … và sự việc đó đã xảy ra vào hôm sau
Buổi sáng, Casey có mặt tại sân ga đúng giờ Damian thông báo. Nàng nhận ngay ra anh trong bộ quần áo bảnh bao, đầu đội cái mũ trông rõ ngớ ngẩn. Anh có vẻ bực bội
Damian mang theo bao súng trường cùng chiếc túi du lịch. Mong rằng không có súng trong đó vì nếu anh ta định bắn một phát nào thì chắc chắn nàng buộc phải ngăn chặn lại ngay
“Cậu đến muộn đấy" anh nói thay lời chào khi vừa thấy nàng
“Tôi đến vừa khít giờ" Casey bình thản đáp
Anh im lặng, bước nhanh về phía đoàn tàu đang chuẩn bị rời sân ga và nghĩ rằng nàng đi theo. Nhưng Casey vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nàng nhìn đoàn tàu rồi gọi to "Tôi không thấy toa súc vật"
Anh dừng lại, nhìn quanh và nhướng mày “Toa súc vật?"
Nàng đưa cặp mắt sắc nhìn anh “Thế ông nghĩ tôi sẽ bỏ con ngựa lại sao, người mới đến?"
Damian lúng túng. Rõ ràng anh không nhớ đến con ngựa của nàng khi sắp xếp chuyến đi này. Hơn nữa, anh cũng vừa mới biết cưỡi ngựa là thế nào. Như vậy, họ sẽ phải chờ một chuyến tàu khác, có vận chuyển cả hành khách lẫn súc vật. Nếu thế họ có thể phải đợi vài ngày, có khi đến tận tuần sau
“Tôi sẽ quay lại ngay" vài phút sau Damian xuất hiện “Họ sẽ móc thêm toa súc vật"
Casey tủm tỉm rồi bật cười “Chắc tốn mất của ông một số tiền kha khá"
Anh gật đầu. Đoàn tàu phải hoãn giờ khởi hành để móc thêm toa phụ. Có lẽ, việc này còn tốn kém hơn nàng nghĩ vì đám lái tàu thường tự hào về sự đúng giờ của mình
Cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa. Casey được lên một toa tàu sang trọng. Khi không thấy hành khách nào trong toa, nàng nhận ra chính Damian đã sắp xếp việc này
Để thuê được toa tàu riêng anh phải chấp nhận cái giá cắt cổ là năm mươi đô – la một ngày. Anh coi đó như cái giá nho nhỏ trả cho sự thoải mái, đặc biệt là khi họ sắp đi qua bang Oklahoma và bắc Texas
Casey không thể phàn nàn gì được. Thú thật, trong sáu tháng qua, trên một số chuyến tàu, nàng thường phải ở những toa đông đúc với chỗ ngồi cứng đơ. Sinh ra và lớn lên từ trang trại nên nàng thật sự thích không khí ngoài trời và cưỡi trên lưng ngựa hơn. Nhưng nếu phải đi bằng tàu thì toa tàu sang trọng này rõ ràng là cách tốt nhất rồi
“Tôi đã nghĩ đến điều này khi rời New York" Damian kể. “Cha tôi làm chủ một toa tàu riêng, chúng tôi thường sử dụng nó khi phải rời xa thành phố. Nó đầy đủ tiện nghi trong gia đình, kể cả một căn phòng ngủ rộng rãi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng nó để đi đến miền Tây như thế này
“Làm gì có cái giường nào trong toa này nhỉ?" Casey hỏi, giọng ngang ngược
“Không có, nhưng những chỗ ngồi kia cũng có thể nằm ngủ được thoải mái nếu tàu không đỗ nghỉ đêm tại thị trấn nào đó. Không phải đoàn tàu nào cũng dừng lại nghỉ đêm đâu. Nếu phải ngủ trên những cái ghế cứng đơ tại sân ga thì khác gì ngủ trên nền đất lạnh"
“Phụ thuộc vào việc ông có thích ngủ trên đất hay không thôi, phải không?"
Damian đưa mắt nhìn nàng. “Tôi bắt cậu phải làm thế sao?"
Casey ngồi tụt sâu xuống cái ghế dày bọc nệm nhung, hai bàn tay đan qua bụng và chỉ mỉm cười. Thái độ đó dường như chọc tức Damian. Nàng nhún vai. “Tôi sống ở trang trại, ông Damian ạ. Tôi từng trải qua nhiều đêm ngoài trời và ngủ trong lều trại để dồn bắt súc vật đấy"
Tâm trí nàng lại hiện lên kỷ niệm thân thương trong những lần nàng cùng cha, anh Tyler và cậu em Dillon ngủ qua đêm ở những vùng hoang vu khi cha dạy cho anh em nàng tất cả mọi điều ông nghĩ là các con nên biết. Nhưng nàng sẽ không đề cập đến chuyện này vì nàng đã nói với Damian mình không có họ tên, điều này có nghĩa là nàng không có sự chăm sóc nuôi dưỡng, yêu thương của cha mẹ. Kể cả nàng cũng sẽ không tiết lộ tên thật vì cha có thể vẫn đang tìm kiếm nàng
“Cậu biết cách quản lý trang trại đạt hiệu quả như việc săn tiền thưởng chứ?" Damian bất chợt hỏi
“Sơ sơ thôi"
“Vậy mà cậu cứ nói như đó là điều cậu rất hứng thú. Thế tại sao cậu lại chuyển sang nghề săn tiền thưởng đầy nguy hiểm này?"
“Nguy hiểm ư?" Casey không thể nhịn cười. “Bây giờ vấn đề này có thể tranh luận được đấy"
“Tôi không nghĩ …"
Nàng cắt ngang. “Làm sao ông biết được điều đó khi chưa bao giờ ông sống gần bầy gia súc? Khả năng của ông có thể chống lại một tên tội phạm nhưng đối với gia súc, ông phải chống lại sự thô bạo, hung hăng. Nếu một con bò đực tấn công ông hay lũ súc vật chạy tán loạn thì không có khả năng nào hết. Tốt nhất là ông nên chuồn ngay khỏi nơi đó"
“Nhưng nếu cậu thích công việc đó hơn …?"
Casey nhún vai. “Tôi sẽ được quản lý trang trại chăn nuôi gia súc ngay khi tôi hoàn thành những việc cần làm"
“Việc gì?"
“Ông hỏi nhiều quá rồi đấy, ông Damian ạ"
Damian cười thích thú. “Chưa thật sự nhiều lắm đâu, nhưng không sao. Chỉ vì tôi nghĩ chúng ta sẽ phải ở bên nhau một thời gian thì rất nên hiểu thêm về nhau"
“Ông chỉ cần biết là tôi có thể kết thúc được vụ này. Tại sao ông không kể rõ về cái gã ông muốn truy tìm nhỉ?"
Việc đó không mất nhiều thời gian vì sự thật cũng chẳng có gì nhiều. Damian kể lại chi tiết những bằng chứng do các thám tử phát hiện ra. Tất cả mọi người quen biết Henry Curruthers như bà cô già, bạn đồng nghiệp và hàng xóm của hắn đều rất đỗi kinh ngạc khi nghe nói về những việc hắn đã làm. Không một ai tin rằng hắn biển thủ tiền bạc của công ty và giết người để che dấu tội lỗi
Nhưng hoàn cảnh có thể làm thay đổi con người. Casey biết rõ điều này. Chính bản thân nàng là một ví dụ. Lời thú tội của hai kẻ giết thuê, việc Henry lặng lẽ bỏ trốn đến miền Tây cùng dấu hiệu thất thoát tiền bạc trong sổ sách do hắn giữ là những bằng chứng kết tội hắn
“Chúng ta sẽ dễ dàng tìm ra với nhân dạng của hắn" Casey nhận xét sau khi Damian kết thúc câu chuyện, nàng nói thêm. “Nhưng tôi muốn nghe về tội lỗi của hắn trước khi giao hắn cho pháp luật"
Damian cau mày “Sau tất cả những gì tôi đã kể, cậu không thể nghĩ là hắn có thể vô tội được"
“Không, hắn không vô tội. Nhưng hắn không phải là loại tội phạm điển hình. Bọn tội phạm tôi truy đuổi đều có một điểm chung là … có nhân chứng chứng kiến tội ác. Nếu như buộc phải giết một tên trong số đó, tôi sẽ không cảm thấy quá nặng nề vì biết chắc về tội ác của chúng
“Cậu nói rằng chưa bao giờ xảy ra trường hợp cậu buộc phải giết người cơ mà"
“Đúng vậy, nhưng đôi khi nhân chứng làm cho vụ án khép lại và việc xét xử sau đó chỉ là để hoàn tất hồ sơ tòa án. Tôi tình cờ biết một vụ: một nhân chứng khai là anh trai của mình bị một nông dân tên Horace Johnson bắn chết. Nhân chứng đó là người nổi tiếng trong thị trấn, còn Johnson lại không sống ở đấy, anh ta vừa chuyển đi nơi khác. Vì thế, lệnh truy nã Johnson được ban ra. Nhưng khi nói chuyện, điều tra qua mẹ và một người bạn của Johnson, tôi cảm thấy mọi việc có vẻ như nhân chứng kia mới chính là kẻ có tội. Và sau đó tôi bị chất vấn cùng tội lỗi giày vò lương tâm suốt thời gian dài khiến anh ta không chịu đựng nỗi, rồi buộc phải thú nhận chính mình giết anh trai"
“Thật hay, cậu đã cứu một người vô tội khỏi bị truy nã và biết đâu có thể bị giết bởi một người săn tiền thưởng thiếu thận trọng nào đó. Tôi không nghĩ cậu lại cẩn thận trong công việc như vậy đâu"
Casey đỏ mặt khó chịu. Không phải nàng cố gắng gây ấn tượng với anh, thật ra, nàng chỉ muốn đưa ra quan điểm của mình
“Tôi chỉ giải thích lý do muốn nghe về tội lỗi của Henry trong vụ đó"
“Có hai nhân chứng, bón chúng chính là hai gã Henry đã thuê để …"
“Theo kinh nghiệm của tôi, những kẻ giết thuê không phải là nhân chứng mà là tòng phạm, ông Damian ạ. Bọn chúng không trung thực. Biết đâu, hai gã này có mối thù với Curruthers và khi bị bắt chúng đã lật ngược sự thật bằng cách khai hắn là kẻ đứng sau vụ giết người. Curruthers có thể phải bỏ chạy vì lý do đó"
“Còn vụ biển thủ tiền bạc?"
“Đúng là chuyện đó. Nhưng điều đó có ảnh hưởng gì đến việc điều tra khi chúng ta tìm ra hắn không?"
“Tùy cậu muốn làm gì thì làm … cho tới khi bắt được hắn"
Đôi lúc anh khiến nàng có cảm giác mình như một người mẹ đối với cậu con trai nhỏ, phải làm cho mọi thứ vì anh không thể tự mình làm được. Nhưng lúc nhìn anh, nàng lại không còn cảm giác đó. Damian làm cho tình cảm của nàng lẫn lộn lung tung và gây cho nàng những cảm giác mới lạ. Khỉ thật, thậm chí lần trước nàng đã cho là lần gặp mặt cuối cùng, vậy mà nàng vẫn nghĩ nhiều đến anh
Nhưng mười nghìn đô – la … làm sao Casey có thể từ chối được và nàng có thể về nhà ngay khi vụ này kết thúc. Số tiền thưởng cho một kẻ bị truy nã thường tỷ lệ thuận với mức độ nguy hiểm của hắn nhưng trong trường hợp này nàng không nghĩ như vậy. Kẻ bị truy đuổi là người miền Đông thì hắn có thể nguy hiểm đến mức độ nào?
Đây chắc chắn là một công việc dễ dàng so với số tiền thưởng. Casey không cần quan tâm đến cách thức Damian vung vãi tiền bạc, nàng chỉ cần phải đối phó với các tình huống khó xử … và sự việc đó đã xảy ra vào hôm sau
Buổi sáng, Casey có mặt tại sân ga đúng giờ Damian thông báo. Nàng nhận ngay ra anh trong bộ quần áo bảnh bao, đầu đội cái mũ trông rõ ngớ ngẩn. Anh có vẻ bực bội
Damian mang theo bao súng trường cùng chiếc túi du lịch. Mong rằng không có súng trong đó vì nếu anh ta định bắn một phát nào thì chắc chắn nàng buộc phải ngăn chặn lại ngay
“Cậu đến muộn đấy" anh nói thay lời chào khi vừa thấy nàng
“Tôi đến vừa khít giờ" Casey bình thản đáp
Anh im lặng, bước nhanh về phía đoàn tàu đang chuẩn bị rời sân ga và nghĩ rằng nàng đi theo. Nhưng Casey vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nàng nhìn đoàn tàu rồi gọi to "Tôi không thấy toa súc vật"
Anh dừng lại, nhìn quanh và nhướng mày “Toa súc vật?"
Nàng đưa cặp mắt sắc nhìn anh “Thế ông nghĩ tôi sẽ bỏ con ngựa lại sao, người mới đến?"
Damian lúng túng. Rõ ràng anh không nhớ đến con ngựa của nàng khi sắp xếp chuyến đi này. Hơn nữa, anh cũng vừa mới biết cưỡi ngựa là thế nào. Như vậy, họ sẽ phải chờ một chuyến tàu khác, có vận chuyển cả hành khách lẫn súc vật. Nếu thế họ có thể phải đợi vài ngày, có khi đến tận tuần sau
“Tôi sẽ quay lại ngay" vài phút sau Damian xuất hiện “Họ sẽ móc thêm toa súc vật"
Casey tủm tỉm rồi bật cười “Chắc tốn mất của ông một số tiền kha khá"
Anh gật đầu. Đoàn tàu phải hoãn giờ khởi hành để móc thêm toa phụ. Có lẽ, việc này còn tốn kém hơn nàng nghĩ vì đám lái tàu thường tự hào về sự đúng giờ của mình
Cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa. Casey được lên một toa tàu sang trọng. Khi không thấy hành khách nào trong toa, nàng nhận ra chính Damian đã sắp xếp việc này
Để thuê được toa tàu riêng anh phải chấp nhận cái giá cắt cổ là năm mươi đô – la một ngày. Anh coi đó như cái giá nho nhỏ trả cho sự thoải mái, đặc biệt là khi họ sắp đi qua bang Oklahoma và bắc Texas
Casey không thể phàn nàn gì được. Thú thật, trong sáu tháng qua, trên một số chuyến tàu, nàng thường phải ở những toa đông đúc với chỗ ngồi cứng đơ. Sinh ra và lớn lên từ trang trại nên nàng thật sự thích không khí ngoài trời và cưỡi trên lưng ngựa hơn. Nhưng nếu phải đi bằng tàu thì toa tàu sang trọng này rõ ràng là cách tốt nhất rồi
“Tôi đã nghĩ đến điều này khi rời New York" Damian kể. “Cha tôi làm chủ một toa tàu riêng, chúng tôi thường sử dụng nó khi phải rời xa thành phố. Nó đầy đủ tiện nghi trong gia đình, kể cả một căn phòng ngủ rộng rãi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng nó để đi đến miền Tây như thế này
“Làm gì có cái giường nào trong toa này nhỉ?" Casey hỏi, giọng ngang ngược
“Không có, nhưng những chỗ ngồi kia cũng có thể nằm ngủ được thoải mái nếu tàu không đỗ nghỉ đêm tại thị trấn nào đó. Không phải đoàn tàu nào cũng dừng lại nghỉ đêm đâu. Nếu phải ngủ trên những cái ghế cứng đơ tại sân ga thì khác gì ngủ trên nền đất lạnh"
“Phụ thuộc vào việc ông có thích ngủ trên đất hay không thôi, phải không?"
Damian đưa mắt nhìn nàng. “Tôi bắt cậu phải làm thế sao?"
Casey ngồi tụt sâu xuống cái ghế dày bọc nệm nhung, hai bàn tay đan qua bụng và chỉ mỉm cười. Thái độ đó dường như chọc tức Damian. Nàng nhún vai. “Tôi sống ở trang trại, ông Damian ạ. Tôi từng trải qua nhiều đêm ngoài trời và ngủ trong lều trại để dồn bắt súc vật đấy"
Tâm trí nàng lại hiện lên kỷ niệm thân thương trong những lần nàng cùng cha, anh Tyler và cậu em Dillon ngủ qua đêm ở những vùng hoang vu khi cha dạy cho anh em nàng tất cả mọi điều ông nghĩ là các con nên biết. Nhưng nàng sẽ không đề cập đến chuyện này vì nàng đã nói với Damian mình không có họ tên, điều này có nghĩa là nàng không có sự chăm sóc nuôi dưỡng, yêu thương của cha mẹ. Kể cả nàng cũng sẽ không tiết lộ tên thật vì cha có thể vẫn đang tìm kiếm nàng
“Cậu biết cách quản lý trang trại đạt hiệu quả như việc săn tiền thưởng chứ?" Damian bất chợt hỏi
“Sơ sơ thôi"
“Vậy mà cậu cứ nói như đó là điều cậu rất hứng thú. Thế tại sao cậu lại chuyển sang nghề săn tiền thưởng đầy nguy hiểm này?"
“Nguy hiểm ư?" Casey không thể nhịn cười. “Bây giờ vấn đề này có thể tranh luận được đấy"
“Tôi không nghĩ …"
Nàng cắt ngang. “Làm sao ông biết được điều đó khi chưa bao giờ ông sống gần bầy gia súc? Khả năng của ông có thể chống lại một tên tội phạm nhưng đối với gia súc, ông phải chống lại sự thô bạo, hung hăng. Nếu một con bò đực tấn công ông hay lũ súc vật chạy tán loạn thì không có khả năng nào hết. Tốt nhất là ông nên chuồn ngay khỏi nơi đó"
“Nhưng nếu cậu thích công việc đó hơn …?"
Casey nhún vai. “Tôi sẽ được quản lý trang trại chăn nuôi gia súc ngay khi tôi hoàn thành những việc cần làm"
“Việc gì?"
“Ông hỏi nhiều quá rồi đấy, ông Damian ạ"
Damian cười thích thú. “Chưa thật sự nhiều lắm đâu, nhưng không sao. Chỉ vì tôi nghĩ chúng ta sẽ phải ở bên nhau một thời gian thì rất nên hiểu thêm về nhau"
“Ông chỉ cần biết là tôi có thể kết thúc được vụ này. Tại sao ông không kể rõ về cái gã ông muốn truy tìm nhỉ?"
Việc đó không mất nhiều thời gian vì sự thật cũng chẳng có gì nhiều. Damian kể lại chi tiết những bằng chứng do các thám tử phát hiện ra. Tất cả mọi người quen biết Henry Curruthers như bà cô già, bạn đồng nghiệp và hàng xóm của hắn đều rất đỗi kinh ngạc khi nghe nói về những việc hắn đã làm. Không một ai tin rằng hắn biển thủ tiền bạc của công ty và giết người để che dấu tội lỗi
Nhưng hoàn cảnh có thể làm thay đổi con người. Casey biết rõ điều này. Chính bản thân nàng là một ví dụ. Lời thú tội của hai kẻ giết thuê, việc Henry lặng lẽ bỏ trốn đến miền Tây cùng dấu hiệu thất thoát tiền bạc trong sổ sách do hắn giữ là những bằng chứng kết tội hắn
“Chúng ta sẽ dễ dàng tìm ra với nhân dạng của hắn" Casey nhận xét sau khi Damian kết thúc câu chuyện, nàng nói thêm. “Nhưng tôi muốn nghe về tội lỗi của hắn trước khi giao hắn cho pháp luật"
Damian cau mày “Sau tất cả những gì tôi đã kể, cậu không thể nghĩ là hắn có thể vô tội được"
“Không, hắn không vô tội. Nhưng hắn không phải là loại tội phạm điển hình. Bọn tội phạm tôi truy đuổi đều có một điểm chung là … có nhân chứng chứng kiến tội ác. Nếu như buộc phải giết một tên trong số đó, tôi sẽ không cảm thấy quá nặng nề vì biết chắc về tội ác của chúng
“Cậu nói rằng chưa bao giờ xảy ra trường hợp cậu buộc phải giết người cơ mà"
“Đúng vậy, nhưng đôi khi nhân chứng làm cho vụ án khép lại và việc xét xử sau đó chỉ là để hoàn tất hồ sơ tòa án. Tôi tình cờ biết một vụ: một nhân chứng khai là anh trai của mình bị một nông dân tên Horace Johnson bắn chết. Nhân chứng đó là người nổi tiếng trong thị trấn, còn Johnson lại không sống ở đấy, anh ta vừa chuyển đi nơi khác. Vì thế, lệnh truy nã Johnson được ban ra. Nhưng khi nói chuyện, điều tra qua mẹ và một người bạn của Johnson, tôi cảm thấy mọi việc có vẻ như nhân chứng kia mới chính là kẻ có tội. Và sau đó tôi bị chất vấn cùng tội lỗi giày vò lương tâm suốt thời gian dài khiến anh ta không chịu đựng nỗi, rồi buộc phải thú nhận chính mình giết anh trai"
“Thật hay, cậu đã cứu một người vô tội khỏi bị truy nã và biết đâu có thể bị giết bởi một người săn tiền thưởng thiếu thận trọng nào đó. Tôi không nghĩ cậu lại cẩn thận trong công việc như vậy đâu"
Casey đỏ mặt khó chịu. Không phải nàng cố gắng gây ấn tượng với anh, thật ra, nàng chỉ muốn đưa ra quan điểm của mình
“Tôi chỉ giải thích lý do muốn nghe về tội lỗi của Henry trong vụ đó"
“Có hai nhân chứng, bón chúng chính là hai gã Henry đã thuê để …"
“Theo kinh nghiệm của tôi, những kẻ giết thuê không phải là nhân chứng mà là tòng phạm, ông Damian ạ. Bọn chúng không trung thực. Biết đâu, hai gã này có mối thù với Curruthers và khi bị bắt chúng đã lật ngược sự thật bằng cách khai hắn là kẻ đứng sau vụ giết người. Curruthers có thể phải bỏ chạy vì lý do đó"
“Còn vụ biển thủ tiền bạc?"
“Đúng là chuyện đó. Nhưng điều đó có ảnh hưởng gì đến việc điều tra khi chúng ta tìm ra hắn không?"
“Tùy cậu muốn làm gì thì làm … cho tới khi bắt được hắn"
Tác giả :
Johanna Lindsey