Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)
Chương 10
Damian nằm trong khách sạn để chân cẳng được dễ chịu hơn, không ra khỏi phòng kể cả khi dùng bữa
Dĩ nhiên căn phòng khách sạn này không đầy đủ tiện nghi như ở nhà nhưng cũng tạm ổn. Thị trấn Coffeyville cũng chẳng có nơi nào đáng đi thăm thú cả. Anh sẽ mua cái mũ mới và khẩu súng trường trước khi rời khỏi đây. Anh sẽ không bị cướp vì không có vũ khí nữa. Nhưng anh phải chờ tới khi có chuyến tàu đi về phía nam
Được cái ở lỳ trong phòng anh cũng có thời gian đọc lại hồ sơ tội phạm mang theo. Băng cướp Dalton đều có tên trong hồ sơ này. Trong vụ cướp ngân hàng tại Coffeyville, bọn chúng rõ ràng đã có đồng bọn mới nhưng giờ trở đi anh em nhà Dalton sẽ không còn xuất hiện trong bất cứ hồ sơ nào nữa
Damian suy nghĩ nhiều về giai đoạn khó khăn vừa qua. Thật tiếc khi anh và Casey chia tay nhau trong tâm trạng tồi tệ như vậy. Anh rất quý cậu bé. Ngày xảy ra vụ cướp ngân hàng, Casey cho anh lời khuyên cuối cùng rồi bỏ đi luôn. Vì không bước chân ra khỏi khách sạn nên anh không biết Casey có còn ở trong thị trấn này không
Tuy nhiên, Damian vẫn cảm thấy có lỗi về tất cả mọi chuyện. Casey đã sẵn sàng giúp đỡ khi anh hoàn toàn tuyệt vọng. Anh biết ơn cậu bé, đúng vậy, nhưng sau đó anh lại hung hăn như muốn đánh cậu ta. Đó không phải là cách xử sự hay với một người gần như đã cứu sống mình
Câu nói của Casey luôn lặp đi lặp lại trong tâm trí Damian. Tôi lần theo dấu vết, truy lùng và bắt giữ những kẻ phạm pháp trong khi bọn chúng luôn tìm mọi cách để trốn tránh
Thật sự lúc này, ngay chính anh cũng không biết phải làm gì tiếp theo để tìm Henry Curruthers. Anh chỉ có mỗi cái tên thị trấn nơi Curruthers bị phát hiện lần cuối cùng. Nhưng có lẽ một người như Casey sẽ biết cách tìm ra gã từ thị trấn Fort Worth. Đó chính là nghề của cậu
Ý nghĩ thuê Casey xuất hiện trong tâm trí ngay sau đó nhưng anh chưa vội thực hiện. Lý do khiến anh chần chừ là vì vốn quen được người khác làm theo điều mình muốn nhưng giờ đây anh sợ rằng sẽ phải nhận lời từ chối thẳng thừng của Casey. Sau những việc đã xảy ra anh không muốn phải đối mặt với sự khước từ
Cuối cùng, lý trí cũng thắng được sự do dự. Casey có thể giúp anh tiết kiệm được hàng tuần, hàng tháng, thậm chí rất nhiều thời gian. Vả lại việc đưa ra lời đề nghị đó cũng chẳng tổn hại gì. Nếu cậu ta từ chối, anh vẫn có thể tìm ra một người săn tiền thưởng khác. Nhưng anh thích Casey hơn vì đã quen và trực tiếp chứng kiến những khả năng của cậu, và thấy tin tưởng
Quyết định vậy rồi anh lại sợ mình lỡ mất cơ hội vì biết đâu Casey chẳng đã rời khỏi thị trấn. Nhưng dù sao anh cũng phải đi tìm. Và anh đã gặp may
Đó là một phòng trọ ọp ẹp bên rìa thị trấn, loại rẻ tiền nhất ở đây. Bà chủ nhà lôi thôi chỉ cho anh căn phòng đầu tiên trên gác. Damian thấy lo ngại cân nặng của mình có thể làm sập cầu thang vì chúng cứ kêu cót két theo từng bước chân. Không có ai trả lời tiếng gõ cửa. Nhưng hình như cửa không cài vì vậy anh đẩy ra bước vào
Damian nghĩ Casey không có trong phòng nhưng rồi cậu xuất hiện. Cậu bước ra từ phòng tắm bé tí và đang lau đầu. Chắc đó là lý do Casey không nghe thấy tiếng gõ cửa. Đây là lần đầu tiên Damian nhìn thấy cậu không mặc áo poncho
Đối với lứa tuổi mười lăm, mười sáu Casey quả là gầy hơn Damian nghĩ. Bờ vai hẹp. Áo chemise trắng bỏ trong quần nổi rõ vòng eo nhỏ có thể khiến khối người phụ nữ phải ghen tị. Đôi chân cũng nhỏ nhắn và trông khá thanh tú khi không có đôi ghệch bụi bặm
Rõ ràng, khi đã tắm rửa sạch sẽ, trông Casey rất giống một cô gái xinh xắn. Nếu hôm đó bị anh giáng cho một cú đấm thì hôm nay gương mặt với cái mũi méo mó sẽ bị giảm hẳn vẻ xinh xắn đáng yêu
Casey đứng như trời trồng, đôi mày nhướng cao khi thấy Damian. “Làm thế quái nào ông vào được đây?"
“Cửa phòng không khóa"
“Thế nó có treo bảng đi thẳng vào à?" Casey hỏi lại với giọng mỉa mai. “Hay là bây giờ ông lại có sở thích phá cửa phòng người khác, ông Damian?
Damian đỏ mặt. “Bà chủ nhà nói cậu đang ở trong phòng. Khi không thấy cậu ra mở cửa … tôi chỉ muốn chắc là cậu vẫn ổn"
“Tôi vẫn khỏe. Thậm chí còn khỏe hơn … ngay khi ông rời khỏi đây"
“Thế là không được lịch sự lắm đâu, Casey ạ"
“Chắc rồi. Ít ra tôi còn chưa bắn ông đấy"
Damian không thể không mỉm cười. Trông Casey cằn nhằn còn khó chịu hơn cả một cô gái đang hờn dỗi
“Tôi muốn xin lỗi về cách cư xử của tôi sáng hôm đó. Thú thật, tôi đã không kiềm chế nổi cơn giận dữ"
“Tôi biết"
“Điều đó sẽ không xảy ra nữa" Damian quả quyết
Casey nhún vai “Tôi không quan tâm từ giờ ông có tự chủ được hay không. Tôi sẽ chẳng ở gần để mà kiểm nghiệm điều đó. Bây giờ ông đã xin lỗi, tôi cũng sẽ không làm như vậy nữa. Cánh cửa ở đằng sau lưng ông đấy"
Damian thở dài. Cậu bé này sẽ chẳng nhận lời anh dễ dàng đâu. Và biểu hiện của cậu lại trở về vẻ kín đáo khó hiểu gây cho Damian cảm giác lo lắng
“Trước khi đi, tôi có một đề nghị với cậu"
“Tôi không quan tâm"
“Ít ra cậu cũng nên nghe tôi nói trước khi từ chối"
“Bây giờ phải làm sao ông mới hiểu khi tôi nói tôi không quan tâm nhỉ?"
Damian làm ra vẻ không nghe thấy “Tôi muốn thuê cậu truy tìm một tên giết người"
“Tôi trông giống người làm thuê lắm sao?" Casey thở dài. “Tôi không làm đâu. Tôi chỉ truy tìm và lựa chọn những kẻ tôi muốn bắt. Đơn giản và rõ rang, tôi không cần ai ra lệnh cho tôi hay phàn nàn là tôi không làm đúng theo cách họ muốn"
“Tôi sẽ trả cho cậu mười nghìn đô"
Câu nói của anh có vẻ gây được sự chú ý. Casey tỏ vẻ hoài nghi. Số tiền anh đưa ra không phải là tùy ý, đó chính là con số cậu cho là mình đã bị tuột mất
“Ông điên à?"
“Không, chỉ vì tôi có nhiều tiền thôi"
“Đó không phải là cách ném tiền hay ho"
“Phụ thuộc vào việc cậu nhìn nhận vấn đề ấy như thế nào. Gã đàn ông này đã giết cha tôi, Casey ạ, tôi sẽ phát điên mỗi ngày nếu hắn vẫn tiếp tục trốn tránh được công lý. Tôi cũng đã trả cho các thám tử cả ngàn đô, ít ra họ cũng lần theo được dấu vết của hắn tới tận thị trấn Fort Worth, bang Texas. Nhưng rồi họ bị mất dấu hắn. Đó chính là lý do tôi đến Texas, tôi muốn tự mình kiếm hắn. Nếu có thêm sự giúp đỡ của cậu, tôi có thể tìm hắn sớm hơn. Vì thế số tiền tôi trả cho cậu là xứng đáng đấy"
Casey nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trong vài phút, Damian lặng thinh. Anh muốn để cho cậu ngẫm nghĩ và hy vọng ý thức về luật pháp sẽ ảnh hưởng tới quyết định cuối cùng của cậu
Casey ngước nhìn anh “Nói thật, tôi có thể nghĩ đến hàng tá người sẵn sàng đón nhận công việc này với số tiền đó. Họ cũng là những người săn tìm rất giỏi. Và cũng có hàng tá người sẵn sàng trả lời câu hỏi của ông và cung cấp súng cho ông"
“Sự thẳng thắn của cậu, Casey ạ, chính là lý do tôi muốn được cậu giúp tôi việc này. Tôi tin tưởng cậu, không phải vì cậu đã giúp đỡ khi tôi bị lạc đường hay vì lợi dụng sự thiếu hiểu biết của tôi về vùng đất này đâu. Tôi không biết và không tin bất kỳ ai, vì vậy lời đề nghị này chỉ dành cho cậu, một mình cậu thôi"
Vài phút im lặng nặng nề trôi qua, Casey vẫn không thể hiện thái độ. Damian biết cậu không muốn dính dáng với anh thêm nữa nhưng số tiền đó cũng rất quan trọng đối với cậu
Cuối cùng Casey mở miệng “Được rồi, hãy kể cho tôi mọi điều ông biết về gã giết người"
Damian thầm thở phào nhẹ nhõm. “Tôi sẽ kể cho cậu trên đường đi"
“Ông sẽ làm gì"
“Tôi sẽ đi cùng cậu"
“Quỷ tha ma bắt ông đi"
“Đó là một phần trong hợp đồng đấy. Tôi cần phải có mặt ở đó để nhận diện hắn cho chắc chắn …"
“Và sẽ giết hắn ta phải không?" Casey ngắt lời. “Chính ông đã nói đó là mục đích của ông mà. Nhưng nếu ông cho là tôi sẽ chỉ đứng bên ngoài và để ông lạnh lùng bắn chết hắn thì nên suy nghĩ lại đi"
“Đó không phải là một luật lệ bất thành văn trong nghề của cậu sao? Còn sống hay đã chết những lời này đều có trong các lệnh truy nã phải không?
“Tôi có những luật lệ của riêng mình, ông Damian. Và cái chết không có trong số đó"
“Đúng, tôi biết cách thức làm việc của Casey. Cậu không phải lo lắng về việc đó. Tôi sẽ không giết hắn vì kích động. Có thể tôi đã từng nghĩ như vậy nhưng tôi sẽ để cho hắn phải ở tù đến cuối đời. Đó chính là sư trừng phạt còn tồi tệ hơn cái chết"
“Tôi có thể tin lời ông?"
“Cậu nên tin"
“Tốt rồi, chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai. Ông hãy kiếm một con ngựa …"
Damian vội cắt ngang lời Casey “Chúng ta đi tàu để tiết kiệm thời gian. Tôi sẽ lấy vé và trả chi mọi phí tổn chuyến đi này"
Casey đưa mắt nhìn anh như muốn hỏi Đã có mệnh lệnh rồi sao? Nhưng cậu chỉ nói “Theo kinh nghiệm của tôi, tàu lửa không phải lúc nào cũng nhanh hơn, nhưng nó phù hợp với ông, có lẽ vậy"
Dĩ nhiên căn phòng khách sạn này không đầy đủ tiện nghi như ở nhà nhưng cũng tạm ổn. Thị trấn Coffeyville cũng chẳng có nơi nào đáng đi thăm thú cả. Anh sẽ mua cái mũ mới và khẩu súng trường trước khi rời khỏi đây. Anh sẽ không bị cướp vì không có vũ khí nữa. Nhưng anh phải chờ tới khi có chuyến tàu đi về phía nam
Được cái ở lỳ trong phòng anh cũng có thời gian đọc lại hồ sơ tội phạm mang theo. Băng cướp Dalton đều có tên trong hồ sơ này. Trong vụ cướp ngân hàng tại Coffeyville, bọn chúng rõ ràng đã có đồng bọn mới nhưng giờ trở đi anh em nhà Dalton sẽ không còn xuất hiện trong bất cứ hồ sơ nào nữa
Damian suy nghĩ nhiều về giai đoạn khó khăn vừa qua. Thật tiếc khi anh và Casey chia tay nhau trong tâm trạng tồi tệ như vậy. Anh rất quý cậu bé. Ngày xảy ra vụ cướp ngân hàng, Casey cho anh lời khuyên cuối cùng rồi bỏ đi luôn. Vì không bước chân ra khỏi khách sạn nên anh không biết Casey có còn ở trong thị trấn này không
Tuy nhiên, Damian vẫn cảm thấy có lỗi về tất cả mọi chuyện. Casey đã sẵn sàng giúp đỡ khi anh hoàn toàn tuyệt vọng. Anh biết ơn cậu bé, đúng vậy, nhưng sau đó anh lại hung hăn như muốn đánh cậu ta. Đó không phải là cách xử sự hay với một người gần như đã cứu sống mình
Câu nói của Casey luôn lặp đi lặp lại trong tâm trí Damian. Tôi lần theo dấu vết, truy lùng và bắt giữ những kẻ phạm pháp trong khi bọn chúng luôn tìm mọi cách để trốn tránh
Thật sự lúc này, ngay chính anh cũng không biết phải làm gì tiếp theo để tìm Henry Curruthers. Anh chỉ có mỗi cái tên thị trấn nơi Curruthers bị phát hiện lần cuối cùng. Nhưng có lẽ một người như Casey sẽ biết cách tìm ra gã từ thị trấn Fort Worth. Đó chính là nghề của cậu
Ý nghĩ thuê Casey xuất hiện trong tâm trí ngay sau đó nhưng anh chưa vội thực hiện. Lý do khiến anh chần chừ là vì vốn quen được người khác làm theo điều mình muốn nhưng giờ đây anh sợ rằng sẽ phải nhận lời từ chối thẳng thừng của Casey. Sau những việc đã xảy ra anh không muốn phải đối mặt với sự khước từ
Cuối cùng, lý trí cũng thắng được sự do dự. Casey có thể giúp anh tiết kiệm được hàng tuần, hàng tháng, thậm chí rất nhiều thời gian. Vả lại việc đưa ra lời đề nghị đó cũng chẳng tổn hại gì. Nếu cậu ta từ chối, anh vẫn có thể tìm ra một người săn tiền thưởng khác. Nhưng anh thích Casey hơn vì đã quen và trực tiếp chứng kiến những khả năng của cậu, và thấy tin tưởng
Quyết định vậy rồi anh lại sợ mình lỡ mất cơ hội vì biết đâu Casey chẳng đã rời khỏi thị trấn. Nhưng dù sao anh cũng phải đi tìm. Và anh đã gặp may
Đó là một phòng trọ ọp ẹp bên rìa thị trấn, loại rẻ tiền nhất ở đây. Bà chủ nhà lôi thôi chỉ cho anh căn phòng đầu tiên trên gác. Damian thấy lo ngại cân nặng của mình có thể làm sập cầu thang vì chúng cứ kêu cót két theo từng bước chân. Không có ai trả lời tiếng gõ cửa. Nhưng hình như cửa không cài vì vậy anh đẩy ra bước vào
Damian nghĩ Casey không có trong phòng nhưng rồi cậu xuất hiện. Cậu bước ra từ phòng tắm bé tí và đang lau đầu. Chắc đó là lý do Casey không nghe thấy tiếng gõ cửa. Đây là lần đầu tiên Damian nhìn thấy cậu không mặc áo poncho
Đối với lứa tuổi mười lăm, mười sáu Casey quả là gầy hơn Damian nghĩ. Bờ vai hẹp. Áo chemise trắng bỏ trong quần nổi rõ vòng eo nhỏ có thể khiến khối người phụ nữ phải ghen tị. Đôi chân cũng nhỏ nhắn và trông khá thanh tú khi không có đôi ghệch bụi bặm
Rõ ràng, khi đã tắm rửa sạch sẽ, trông Casey rất giống một cô gái xinh xắn. Nếu hôm đó bị anh giáng cho một cú đấm thì hôm nay gương mặt với cái mũi méo mó sẽ bị giảm hẳn vẻ xinh xắn đáng yêu
Casey đứng như trời trồng, đôi mày nhướng cao khi thấy Damian. “Làm thế quái nào ông vào được đây?"
“Cửa phòng không khóa"
“Thế nó có treo bảng đi thẳng vào à?" Casey hỏi lại với giọng mỉa mai. “Hay là bây giờ ông lại có sở thích phá cửa phòng người khác, ông Damian?
Damian đỏ mặt. “Bà chủ nhà nói cậu đang ở trong phòng. Khi không thấy cậu ra mở cửa … tôi chỉ muốn chắc là cậu vẫn ổn"
“Tôi vẫn khỏe. Thậm chí còn khỏe hơn … ngay khi ông rời khỏi đây"
“Thế là không được lịch sự lắm đâu, Casey ạ"
“Chắc rồi. Ít ra tôi còn chưa bắn ông đấy"
Damian không thể không mỉm cười. Trông Casey cằn nhằn còn khó chịu hơn cả một cô gái đang hờn dỗi
“Tôi muốn xin lỗi về cách cư xử của tôi sáng hôm đó. Thú thật, tôi đã không kiềm chế nổi cơn giận dữ"
“Tôi biết"
“Điều đó sẽ không xảy ra nữa" Damian quả quyết
Casey nhún vai “Tôi không quan tâm từ giờ ông có tự chủ được hay không. Tôi sẽ chẳng ở gần để mà kiểm nghiệm điều đó. Bây giờ ông đã xin lỗi, tôi cũng sẽ không làm như vậy nữa. Cánh cửa ở đằng sau lưng ông đấy"
Damian thở dài. Cậu bé này sẽ chẳng nhận lời anh dễ dàng đâu. Và biểu hiện của cậu lại trở về vẻ kín đáo khó hiểu gây cho Damian cảm giác lo lắng
“Trước khi đi, tôi có một đề nghị với cậu"
“Tôi không quan tâm"
“Ít ra cậu cũng nên nghe tôi nói trước khi từ chối"
“Bây giờ phải làm sao ông mới hiểu khi tôi nói tôi không quan tâm nhỉ?"
Damian làm ra vẻ không nghe thấy “Tôi muốn thuê cậu truy tìm một tên giết người"
“Tôi trông giống người làm thuê lắm sao?" Casey thở dài. “Tôi không làm đâu. Tôi chỉ truy tìm và lựa chọn những kẻ tôi muốn bắt. Đơn giản và rõ rang, tôi không cần ai ra lệnh cho tôi hay phàn nàn là tôi không làm đúng theo cách họ muốn"
“Tôi sẽ trả cho cậu mười nghìn đô"
Câu nói của anh có vẻ gây được sự chú ý. Casey tỏ vẻ hoài nghi. Số tiền anh đưa ra không phải là tùy ý, đó chính là con số cậu cho là mình đã bị tuột mất
“Ông điên à?"
“Không, chỉ vì tôi có nhiều tiền thôi"
“Đó không phải là cách ném tiền hay ho"
“Phụ thuộc vào việc cậu nhìn nhận vấn đề ấy như thế nào. Gã đàn ông này đã giết cha tôi, Casey ạ, tôi sẽ phát điên mỗi ngày nếu hắn vẫn tiếp tục trốn tránh được công lý. Tôi cũng đã trả cho các thám tử cả ngàn đô, ít ra họ cũng lần theo được dấu vết của hắn tới tận thị trấn Fort Worth, bang Texas. Nhưng rồi họ bị mất dấu hắn. Đó chính là lý do tôi đến Texas, tôi muốn tự mình kiếm hắn. Nếu có thêm sự giúp đỡ của cậu, tôi có thể tìm hắn sớm hơn. Vì thế số tiền tôi trả cho cậu là xứng đáng đấy"
Casey nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trong vài phút, Damian lặng thinh. Anh muốn để cho cậu ngẫm nghĩ và hy vọng ý thức về luật pháp sẽ ảnh hưởng tới quyết định cuối cùng của cậu
Casey ngước nhìn anh “Nói thật, tôi có thể nghĩ đến hàng tá người sẵn sàng đón nhận công việc này với số tiền đó. Họ cũng là những người săn tìm rất giỏi. Và cũng có hàng tá người sẵn sàng trả lời câu hỏi của ông và cung cấp súng cho ông"
“Sự thẳng thắn của cậu, Casey ạ, chính là lý do tôi muốn được cậu giúp tôi việc này. Tôi tin tưởng cậu, không phải vì cậu đã giúp đỡ khi tôi bị lạc đường hay vì lợi dụng sự thiếu hiểu biết của tôi về vùng đất này đâu. Tôi không biết và không tin bất kỳ ai, vì vậy lời đề nghị này chỉ dành cho cậu, một mình cậu thôi"
Vài phút im lặng nặng nề trôi qua, Casey vẫn không thể hiện thái độ. Damian biết cậu không muốn dính dáng với anh thêm nữa nhưng số tiền đó cũng rất quan trọng đối với cậu
Cuối cùng Casey mở miệng “Được rồi, hãy kể cho tôi mọi điều ông biết về gã giết người"
Damian thầm thở phào nhẹ nhõm. “Tôi sẽ kể cho cậu trên đường đi"
“Ông sẽ làm gì"
“Tôi sẽ đi cùng cậu"
“Quỷ tha ma bắt ông đi"
“Đó là một phần trong hợp đồng đấy. Tôi cần phải có mặt ở đó để nhận diện hắn cho chắc chắn …"
“Và sẽ giết hắn ta phải không?" Casey ngắt lời. “Chính ông đã nói đó là mục đích của ông mà. Nhưng nếu ông cho là tôi sẽ chỉ đứng bên ngoài và để ông lạnh lùng bắn chết hắn thì nên suy nghĩ lại đi"
“Đó không phải là một luật lệ bất thành văn trong nghề của cậu sao? Còn sống hay đã chết những lời này đều có trong các lệnh truy nã phải không?
“Tôi có những luật lệ của riêng mình, ông Damian. Và cái chết không có trong số đó"
“Đúng, tôi biết cách thức làm việc của Casey. Cậu không phải lo lắng về việc đó. Tôi sẽ không giết hắn vì kích động. Có thể tôi đã từng nghĩ như vậy nhưng tôi sẽ để cho hắn phải ở tù đến cuối đời. Đó chính là sư trừng phạt còn tồi tệ hơn cái chết"
“Tôi có thể tin lời ông?"
“Cậu nên tin"
“Tốt rồi, chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai. Ông hãy kiếm một con ngựa …"
Damian vội cắt ngang lời Casey “Chúng ta đi tàu để tiết kiệm thời gian. Tôi sẽ lấy vé và trả chi mọi phí tổn chuyến đi này"
Casey đưa mắt nhìn anh như muốn hỏi Đã có mệnh lệnh rồi sao? Nhưng cậu chỉ nói “Theo kinh nghiệm của tôi, tàu lửa không phải lúc nào cũng nhanh hơn, nhưng nó phù hợp với ông, có lẽ vậy"
Tác giả :
Johanna Lindsey