Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em
Chương 4: “Em yêu… Anh làm em sướng hay không sướng?”

Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Chương 4: “Em yêu… Anh làm em sướng hay không sướng?”

Thiếu niên có dáng người cao ráo, làn da trắng nõn, dáng vẻ lười biếng ngồi trên ghế nhỏ.

Trên người mặc một chiếc áo thun màu đen, đôi chân dài được bao bọc bằng chiếc quần dài màu đen, trên chân là đôi giày màu trắng số lượng có hạn, lộ ra cổ chân trắng như phát sáng.

Khuôn mặt đẹp trai tinh xảo, mái tóc ngắn màu đen được ánh đèn chiếu xuống như có một vầng sáng. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm tay cầm bằng điện, ngón tay thon dài thao tác nhanh đến nỗi khiến người ta hoa cả mắt.

Bỗng nhiên nhìn thấy người mà mình nhớ mãi không quên cả hai đời, Giang Âm có chút hoảng hốt, cô không nghĩ tới có thể gặp Trần Thanh ở chỗ này.

Chỉ cần nhìn trộm anh thôi, cô cảm thấy hai chân như nhũn ra rồi.

Khuôn mặt tuấn tú này đã xuất hiện trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần.

Chỉ tưởng tượng đến việc khi nằm mơ, mình bị anh đè ở trên giường, mạnh mẽ đâm chọc, dưới thân không nhịn được mà co rút. Cô cảm nhận được có một thứ chất lỏng chảy ra, làm ướt tầng vải dệt mỏng.

“Haiz, A Âm, em có nghe chị nói chuyện không thế?"

Không nghe được câu trả lời, Chu Tiểu Nguyệt véo véo khuôn mặt nhỏ của Giang Âm. Cảm xúc mềm mại ở đầu ngón tay làm Chu Tiểu Nguyệt chưa đã thèm, cô ấy lại giơ tay lên véo thêm vài cái. Cho tới khi phát hiện ra khuôn mặt trắng nõn của Giang Âm hiện lên mấy dấu đỏ mới đau lòng buông tay.

Suy nghĩ bị cắt ngang, Giang Âm trộm cọ xát hai đùi của mình. Nhớ tới ý nghĩ ban nãy của mình thì lại xẩu hổ, khuôn mặt nóng như lửa. Cô chột dạ chớp chớp đôi mắt như chứa cả dải ngân hà, giọng nói mềm mại trả lời Chu Tiểu Nguyệt:

“Nghe thấy, chị đang hoa si."

“Nói bậy! Như chị đây thì gọi là thưởng thức. Nếu như nói là hoa si thì phải là mấy cô gái kia mới đúng."

Giang Âm nhìn theo hướng chỉ tay của Chu Tiểu Nguyệt. Lúc này mới phát hiện, ở khu trò chơi điện tử có không ít nữ sinh, hai mắt tỏa sáng, nóng lòng muốn thử đến gần, nhưng lại vì xấu hổ mà không dám đi lên.

Chu Tiểu Nguyệt gõ gõ lên đá cẩm thạch trên quầy bar, sau đó nói:

“Nhưng mà cũng không thể trách mấy cô gái kia hoa si được, chàng trai kia cũng thật sự đẹp trai. Em xem, mũi của cậu ấy cao như vậy, gậy th*t chắc chắn cũng rất lớn."

Giang Âm lại chớp chớp mắt, hàng lông mi đen dày như cánh bướm, đôi môi như thạch trái cây hơi mím lại, đỏ mặt nhìn thoáng qua Chu Tiểu Nguyệt, giả bộ bình tĩnh gật gật đầu.

Lớn hay không thì cô không biết, cũng không có cơ hội để biết.

Nhưng mà trong giấc mơ của cô thì rất lớn.

Chu Tiểu Nguyệt không phát hiện ra sự khác thường của cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Giang Âm thật sự rất đáng yêu.

“Sao em lại có thể đáng yêu như vậy chứ A Âm!"

Cô ấy không nhịn được mà giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Giang Âm:

“Đáng tiếc là em sắp khai giảng, chị cũng phải về trường học, không biết bao giờ mới có thể gặp lại."

Hôm nay là ngày cuối cùng Giang Âm đi làm thêm. Ngày hôm qua cô đã nhận được thông báo khai giảng của chủ nhiệm lớp, ngày mai phải đến trường đi học.

Sau khi giải thích với ông chủ xong, đối phương cũng không làm khó Giang Âm, hào phóng đồng ý cho cô nghỉ việc, còn đưa cho Giang Âm ba nghìn tiền lương.

“Không sao đâu Nguyệt Nguyệt. Sang năm em cũng muốn thi vào trường đại học ở Đế Đô. Đến lúc đó chúng ta ở gần nhau rồi, ngày nào cũng có thể gặp mặt."

Đời trước Giang Âm bước vào xã hội rất sớm, cho nên ít nhiều cô cũng phân biệt được ai tốt ai xấu. Cô cảm thấy nhân phẩm của Chu Tiểu Nguyệt không tồi, vì vậy rất sẵn lòng duy trì liên lạc lâu dài.

Khi ấy, mỗi ngày cô đều vì cuộc sống mà bôn ba, thời gian rảnh không có càng đừng nói tới làm quen bạn bè.

Đời này có thể quen được một cô gái tốt tính như Chu Tiểu Nguyệt, cô rất vui vẻ khi có thể làm bạn với cô ấy.

Có lẽ tình bạn của các cô gái là như vậy, chỉ cần tính cách hai bên không tồi, cùng nhau uống một cốc trà sữa hay ăn bữa cơm, hoặc là khoác tay dạo phố cũng có thể là khởi đầu của một mối quan hệ tốt đẹp.

Nghe được câu trả lời của Giang Âm, Chu Tiểu Nguyệt lớn hơn cô một tuổi vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Giang Âm, cười nói:

“Được, hứa rồi nhé."

Sau khi hai người hứa hẹn với nhau xong, Giang Âm lại ngẩng đầu nhìn Trần Thanh, chỉ là lúc này mới biết anh đã đi cùng bạn bè rồi.

Ban nãy còn cười ngọt ngào như kẹo mạch nha bỗng nhiên ỉu xìu, Giang Âm cảm thấy vừa tiếc nuối vừa thất vọng.

Cảm nhận được cảm xúc của cô gái bên cạnh đột nhiên thay đổi, Chu Tiểu Nguyệt hỏi:

“Sao thế? Sao lại không vui rồi?"

Giang Âm há miệng thở dốc.

Thích Trần Thanh là bí mật lớn nhất của cô. Cô không biết nên nói như thế nào, hoặc là nói, cô sợ hãi phải nói ra.

Cô cắn môi, một lát sau mới nhẹ giọng nói “không có gì".

Nhìn ra được cô không muốn nói, Chu Tiểu Nguyệt cũng không miễn cưỡng, cô ấy vỗ vỗ đầu cô như an ủi, sau đó xoay người đi làm việc của mình.

Trong căn phòng tối tăm, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ mềm mại đan xen, mơ hồ nhìn thấy hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn giữa phòng.

Khuôn mặt trẻ trung, tuấn tú của chàng thiếu niên tràn đầy dục vọng, một tay giữ chặt eo nhỏ của cô gái, một tay cầm lấy gậy th*t thô to của mình, nhẹ nhàng chà xát cửa huyệt ướt át của cô gái, sau đó mạnh mẽ đâm vào hoa huy*t.

“A… A… Nhẹ một chút…"

Thiếu nữ bị đâm mạnh, vô thức rên rỉ thành tiếng.

Dường như nghe được sự sung sướng trong giọng nói của cô anh đâm vào rút ra càng lúc càng nhanh, mỗi lần đều đâm tới chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, khiến cho cả người cô run rẩy không ngừng, giường lớn cũng phát ra âm thanh mờ ám.

“Em yêu… Anh làm em sướng hay không sướng? Hả?"

Thiếu niên dùng giọng nói trầm thấp lành lạnh để nói lời thô tục, động tác dưới thân cũng không ngừng lại, mạnh mẽ đâm vào hoa huy*t xinh đẹp của cô, thân thể va chạm phát ra những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

“A a… Sướng… Ưm… Nhẹ một chút… Cầu xin anh… Quá… Quá mạnh rồi… A ư… A… Không cần đâm nơi đó… Ư a a a… Sắp hỏng rồi…"

Tựa như thiếu nữ vừa đau đớn vừa sung sướng, khoái cảm tê dại làm cô thoải mái đến mức ngón chân cũng cuộn tròn lên.

“Ồ? Là đụng vào hoa tâm của em à?"

Thiếu niên nghe cô kêu đến mức mất đi lý trí, mỗi lần gậy th*t thô to đi vào đều cố ý đâm vào nơi mẫn cảm của cô. Anh thở dốc bên tai cô, động tác đâm chọc càng lúc càng nhanh.

Sau khi ra vào mấy trăm cái, cảm nhận được huyệt thịt của thiếu nữ mạnh mẽ cắn nó, anh biết cô sắp cao trào. Vì vậy anh dừng động tác lại, giữ nguyên gậy th*t trong hoa huy*t của cô, cúi đầu gặm cắn bộ ngực trắng nõn của cô.

“Muốn tới chưa, em yêu?"

Anh nhẹ nhàng đưa đẩy, chạm vào điểm G của cô.

Thiếu nữ bị làm đến mức run rẩy, đầu óc trống rỗng, ý thức và tầm mắt đều mơ hồ, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy phía dưới ngứa đến mức không chịu được, vừa trướng vừa khó chịu, giọng nói mềm mại mang theo tiếng nức nở:

“Anh trai… A… ư… Cho… Cho em đi…"

Thiếu niên cười khẽ một tiếng, đưa tay vén mái tóc ướt dính trên mặt ra phía sau, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô, gậy th*t không ngừng nghỉ một chút nào mà mạnh mẽ lặp đi lặp lại một động tác. Không biết bao lâu sau, anh đâm thật mạnh vào tử cung của cô….

Bị khoái cảm cực độ làm bừng tỉnh, Giang Âm mềm nhũn nằm trên giường, chưa đã thèm mà cọ xát hai đùi, thật lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn…
Tác giả : Dư Niểu Niểu
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại