Anh Hùng
Chương 103: Nàng là nữ nhân ta
Tất cả mọi người trong Đồ Sơn thành đều đang vô cùng vui mừng. Thiếu chủ thành hôn, tất cả mọi người đều được phát quà mừng, mọi người mong thiếu chủ cưới thêm nhiều vợ a.
Nhưng mà khác với mọi người đang vui sướng, Mộng Hương đang vô cùng đau khổ. Bao năm qua, nàng luôn vui vẻ cưởi đùa không ngừng. Nhưng hôm nay mọi chuyện đều sẽ thay đổi, nàng không biết điều gì sẽ đợi nàng trong ngày mai. Nhưng nàng tin rằng đó không phải hạnh phúc. Bởi vì cuộc hôn nhân này không phải do nàng lựa chọn, nên nàng không thể hạnh phúc.
Lúc này, quản gia vô cùng đắc ý nhìn mọi người, hắn bắt đầu chuẩn bị cho nghi thức cuối cùng. Chỉ nghe thấy quản gia lớn tiếng nói:
-Tân lang, tân nương phu thê giao bái, đưa vào động phòng.
Ngay lập tức, vang lên những tiếng hoan hô rầm trời, tất cả mọi người đều nhìn đôi tân lang tân nương, cùng đợi bọn họ hoàn thành nghi thức cuối cùng này. Mộng Hương cười thảm, tất cả mọi chuyện đã trở thành sự thật, thế sự vô tình. Chỉ thấy hai ả nha hoàn đỡ Mộng Hương đứng đối diện với Bá Dục, bắt đầu phu thê giao bái. Ngay khi tất cả mọi người đều đang mong chờ ngóng nhìn, cùng chuẩn bị phát ra lời chúc mừng thì một cỗ uy thế trấn áp thiên địa toả ra, bao phủ toàn bộ quảng trường.
Oanh!
Hùng vừa đi tới, bỗng dưng Trấn Thiên Bi lao nhanh khỏi người hắn rồi bay hướng lên cao bình đài. Hắn vội vàng đuổi theo.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi nghi lễ cuối cùng thì thấy một viên đá to như trái bóng lao thẳng tới lễ đường.
-Có thích khách!
-Mau ngăn nó lại.
Một cao thủ Võ Thánh hô to rồi tung đấm tới Trấn Thiên Bi.
Bùm! Nắm tay tên thị vệ vỡ nát, phun máu bay đi.
Vào lúc này, quảng trường loạn lên, cao thủ ùn ùn kéo lên chặn quả bóng lại. Có vô số người bị đụng bay.
Bá Dục vận chuyển linh lực tấn công Trấn Thiên Bi, hắn quát to:
-Súc sinh tìm chết?
Phanh! Bá Dục bị oanh bay lộn vài vòng trên mặt đất mới đứng vững được, cánh tay hắn run rẩy, máu rỉ ra.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì quả bóng nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tin xông tới tân nương, do tốc độ thực sự quá nhanh nên đám người chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một bóng trắng, Trấn Thiên Bi đã vụt tới.
Ngay cả Võ Thánh cũng bị oanh nát, Mộng Hương bị phong bế linh lực mà bị oanh trúng chắc chắn hương tiêu ngọc vẫn, thậm chí có người nhắm mắt lại không dám nhìn.
Nhưng cảnh tượng đó không xảy ra......
U U!
Trấn Thiên Bi bay tới cọ cọ vào Mộng Hương như muốn lấy lòng nàng.
Hùng vừa chạy tới gần, ngửi mùi hương quen thuộc từ tân nương. Hắn liền lao nhanh ôm tân nương vào lòng rồi đánh bay hai ả nha hoàn ra xa.
Trong nháy mắt, mọi người dại ra, tình huống gì đây. Một cục đá nổi điên đả thương người, bây giờ tân nương cũng bị người khác ôm.
Ngay lập tức tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn thanh niên đang ôm tân nương. Chỉ thấy thanh niên này bộ dáng hơn 20 tuổi, toàn thân áo trắng, tuấn mĩ tuyệt luân, nhất là đôi mắt đen láy kia, như trải qua tang thương muôn đời. Mọi người xì xào bàn tán:
-Tên này từ đâu ra?
-Hình như từ nơi khác tới.
-Tên này chán sống rồi, ngay cả Bá gia cũng dám trêu chọc.
-....
Gia chủ Bá Thiên trở nên lạnh lùng, toàn thân bộc phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp quảng trường, bấu trời cũng tối đi rất nhiều, mây đen ầm ầm kéo tới hội tụ trên không trung. Khí thế cường đại đó từng bước lan rộng ra, bắt đầu cuốn về phía Hùng.
Ầm!
Trấn Thiên Bi toả khí thế khủng bố chống đỡ khí thế Bá Thiên.
Cảm giác uy áp mạnh mẽ từ Trấn Thiên Bi, Bá Dục ngưng trọng nói:
-Tiểu tử, mau thả vợ tao ra.
Hùng không thèm nhìn hắn, Hùng phá giải phong bế rồi bế tân nương lên, một tay kéo khăn đỏ trên đầu nàng ra. Bốn mắt nhìn nhau, nhìn Mộng Hương gần trong gang tấc, thấy vẻ vui mừng trong mắt nàng. Hùng nhẹ giọng nói:
-Cô nương gả cho ta thế nào?
-Ừm.
Mộng Hương dễ thương đáp, nước mắt chảy dài, cũng không biết là do thương tâm hay là cao hứng. Khi nàng tưởng rằng cả đời này mình sẽ chìm trong tuyệt cảnh, ở thời khắc cuối cùng, lòng nàng như đã chết, nói như thế nào, nữ nhân đối với chuyện này mặc dù trong lòng nói mình phải kiên cường, nhưng nếu như thật sự đã đến lúc này thì bản thân đã không thể khống chế được. Khi Trấn Thiên Bi tới gần, trong lòng nàng đột nhiên dấy lên hy vọng. Một hy vọng đột nhiên xuất hiện vào lúc mình tuyệt vọng nhất, đã khiến trái tim nàng rung động mạnh. Khi nàng hơi bình tĩnh lại, mới phát hiện được nam nhân ôm vào lòng. Khi khăn che mặt được vén lên, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Hùng, tim nàng đập mạnh. Một cảm giác hạnh phúc không nói lên lời trong nháy mắt đã chiếm đầy trái tim đang mù mịt của nàng. Giờ phút này nàng đột nhiên phát hiện mình thực sự rất yêu hắn.
Mộng Hương nhìn đăm đăm Hùng, hệt như từ trong một địa ngục lạnh lẽo thoáng chốc được nâng đến tận mây xanh hư ảo mịt mù, hết thảy đều không chân thật như giấc mộng vậy. Trong nháy mắt ngắn ngủi, nước mắt nàng rơi như mưa. Nàng thậm chí quên hết nguy hiểm bọn họ sắp đối mặt. Với nàng mà nói, trên thế giới này, còn có gì xúc động hơn thời khắc này. Mộng Hương dựa sát thân thể vào Hùng. Đôi mô đỏ mọng hơi mở, một mùi thơm nhàn nhẹ nhè trào ra, nàng nói:
-Muội yêu huynh.
Nghe nàng tỏ tình, Hùng mừng rỡ, hắn muốn nàng lâu rồi mà không được, ngửi mùi hương động lòng người phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn mê người kia, lửa dục trong lòng Hùng đột nhiên tăng mạnh. Hắn kề sát vào mặt nàng hơn chút nữa, hôn phớt lên cánh môi đỏ mọng của nàng.
Nhìn thấy Hùng không thèm để ý đến mình, Bá Dục tức giận nói:
-Tiểu tử, không nên ỷ vào mình có chút tu vi có thể tùy tiện đến Bá gia mà sinh sự. Mau buông nàng ra, ta cho ngươi toàn thây, nếu không ta sẽ giết cả nhà ngươi.
Hùng thở dài, đám này dám ép buộc nữ nhân của hắn, đúng là không biết sống chết, lạnh lùng nhìn bốn phía một cái, Hùng lạnh nhạt nói:
-Cái tên Bá gia đã dùng quá lâu rồi. Từ nay về sau ta không muốn nghe thấy trong thiên hạ có người xưng là người Bá gia nữa, nể tình Bá Hoàng ta không giết các ngươi, các ngươi giải tán đi.
Tê, tên này không những cướp cô dâu, mà còn muốn gia tộc Võ Thần giải tán!
Mọi người nhao nhao lui xa khỏi Hùng, trong nháy mắt trống ra một cái không gian thật lớn.
Dương với Thúy chạy tới cạnh Hùng. Thúy chỉ Bá Dục nói:
-Ca ca là hắn hại chết muội.
Bá Dục cũng nhận ra hai người Dương, Thúy, hắn âm hiểm nói:
-Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối các ngươi lại vào, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.
Lúc này, Hùng buông Mộng Hương ra, bỗng nhiên cả người hắn lao mạnh về trước, một cước đá lên mạn sườn Bá Dục.
A!
"Rắc" một tiếng xương gãy vô cùng giòn giã, Bá Dục kêu thảm bay ra ngoài, xương vỡ nát.
-Dục Nhi.
-Thiếu chủ.
-...
Bình đài hỗn loạn, Bá Thiên sắc mặt đại biến, hô lên:
-Bắt tiểu tử này lại cho ta, ta muốn từ từ tra tấn hắn tới chết.
Vài vạn cao thủ Bá gia bao vây 4 người lại, khí thế ngập trời toả ra khiến đại địa lay động.
Đối mặt nhiều cao thủ như vậy. Mộng Hương mới nghĩ tới tu vi Hùng thấp bọn họ sao thoát khỏi đây được, nàng sợ hãi nói:
-Chàng mau đi, để thiếp ngăn cản bọn họ.
-Không sao, chỉ là mấy con kiến mà thôi. Nàng không phải sợ.
Hùng nói rồi ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Hương, hắn cùng Dương và Thúy nhảy lên diều giấy bay lên trời.
-Là các ngươi cứ muốn tìm chết, đừng trách ta!
Hùng ngồi trên diều giấy nói.
-Hừ, khẩu khí thật lớn.
Gia chủ Bá Thiên hừ lạnh, rồi nói:
-Đừng tưởng ngăn trở được khí thế của lão phu mà coi mình thành thiên hạ vô địch. Gia tộc Võ Thần không phải thứ tiểu bối như ngươi trêu chọc nổi!
-Võ Thần tính là cái gì, nếu Bá Hoàng ở đây, ta còn nể lão vài phần.
Hùng lạnh nhạt nói.
-Giết, giết bốn đứa chúng nó.
Bá Thiên tức điên, lão không cố kị cái gì Mộng Hương nữa mà hạ lệnh giết sạch.
Ầm ầm ầm!
Đám cao thủ Bá gia bay lên trời, tấn công diều giấy.
Ngay lúc này, Hùng lấy ra Tháp Bút vẽ lên hình con rồng.
“Oanh" một tiếng vang thật lớn, một hư ảnh con chân long màu vàng dài ngàn mét đi ra từ trong hình vẽ. Hư ảnh chân long lao tới, nó dùng móng vuốt chụp xuống đám cao thủ Bá gia. Móng vuốt sắc bén chẳng khác gì thần binh lợi khí chụp tới đám người kia, chỉ nghe tiếng "Phốc, phốc, phốc" và từng đầu lâu bay lên cao. Một móng chụp xuống, dưới Võ Thánh chết cả mảng.
- Ah!
Trong khoảng thời gian ngắn tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng, lại có đầu lâu bay lên cao cao, máu tươi phun lên trời như mưa máu. Nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này đám dân chúng trong thành phía xa sởn gai ốc, có người ôm bụng nôn khan liên tục.
Trên bầu trời có vô số đầu lâu và cột máu bắn lên cao cao, giống như pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm.
Bùm bùm bùm.... Hư ảnh chân long phun ra long tức nhắm vào đám cao thủ Bá gia.
Trong vòng mười phút, vô số thi thể từ trên cao rơi thẳng xuống đất, trong bình đài Bá gia khắp nơi là thi thể không trọn vẹn.
-Không.
Trong khoảng thời gian ngắn cao thủ Bá gia không ngừng bị chém giết, tổn thất thảm trọng, Bá Thiên gia chủ với mười trưởng lão đỉnh Võ Đế cũng đủ cường đại, bọn họ sử dụng thần thuật, mấy lần tránh thoát hư ảnh chém giết.
Trong mấy lần tấn công hư ảnh kia, bọn họ đều có thể sống sót, thậm chí gây thương tổn khá nhiều lên hư ảnh kia. Nhưng mà nhìn thấy trưởng lão, hộ pháp, đệ tử của mình không ngừng chết đi, vô số cỗ thi thể rơi xuống, bọn họ điên cuồng hét lên không ngớt, tức giận ngập trời.
Bá Thiên tức sùi bọt mép, lão tưởng Hùng có mỗi Trấn Thiên Bi thôi, không ngờ hắn có thuật triệu hoán thần thú nghịch thiên như vậy.
-Cái gì, Bá gia không ngờ bị một hư ảnh giết tới gà bay chó chạy!
Mọi người đều có loại cảm giác nằm mơ. Bảo vật của tên kia cũng quá biến thái rồi. Mọi người đều cho rằng Hùng chắc chắn tìm chết nhưng người ta mới vẽ một cái hình liền giết hơn vạn cao thủ a. Gia chủ Tô gia, Chu gia, Mục gia,.. tính trợ giúp Bá gia nhưng thấy uy thế của Hùng như vậy sỡ hãi không dám lên.
Dương, Thúy trợn mắt nhìn xuống dưới.
Mộng Hương mở to mắt, cái miệng cong lên.
Nhìn đôi môi đỏ tươi kia, Hùng cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hương. Mộng Hương giật mình phản ứng lại, trong lòng cực kỳ xấu hổ, thấy hắn cúi đầu hôn nàng, liền nhanh chóng quay mặt tránh đi không để hắn thắng thế. Nhưng nàng sao có thể là đối thủ của Hùng, Hùng ôm chặt lấy khuôn mặt nàng, dễ dàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của nàng, ngậm lấy đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng, tận tình nhâm nhi thưởng thức.
Mộng Hương trừng mắt nhìn hắn, trong mắt mang vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng hé mở đôi môi, mặc hắn tiến vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, buông thả để mặc hắn nhấm nháp cái lưỡi thơm tho của nàng. Hùng nhìn vào ánh mắt nàng, trong mắt mang theo chút bá đạo. Đồng thời tay phải dùng sức xoa bóp mông của Mộng Hương, cảm thụ cảm giác mềm mại, phong mãn, nhún nhảy, đàn hồi co dãn mê người kia. Tay phải cách một lớp quần áo nắm lấy bộ ngực to tròn mềm mại, tận tình vuốt ve vỗ về một cách nhẹ nhàng. Mộng Hương bị hắn trêu đùa khiến nàng toàn thân vô lực, trong mũi thở ra một hơi yêu kiều nặng nề.
Dương, Thúy ở một bên quay mặt đi coi như không thấy. Hùng tận tình nhấm nháp đôi môi thơm tho, ngọt ngọt của Mộng Hương, hai tay xoa bóp ngực và mông nàng, trong lòng hắn vô cùng sảng khoái. Khi Hùng từ từ buông đôi môi đang sưng mọng lên của Mộng Hương ra, Mộng Hương vô lực nằm trong lòng hắn, ngay đến đứng cũng không vững, trong miệng truyền đến một tiếng thở gấp yêu kiều rất lớn, mặt đỏ hồng lên, lộ ra vẻ kiều mị, mị nhãn như tơ nhìn Hùng.
Hùng cười hắc hắc:
-Từ giờ nàng là nữ nhân của ta.
Mộng Hương xụi lơ hổn hển quay mặt đi không thèm để ý tới hắn.
-Tiểu tử này háo sắc như vậy!
-Lúc này mà vẫn ôm ôm ấp ấp được.
-....
Đám đông xì xào.
Bá Thiên nhìn Hùng vẫn còn thời gian tán gái, khuôn mặt lão tím tái. Lão giận điên lên nhưng không làm gì dược hư ảnh chân long.
Thương -- một tiếng, âm thanh vang vọng thiên địa, lúc này một thân ảnh sâu trong Bá gia đã đứng lên, trường thương trong tay vung mạnh, một thương đâm thẳng, không màu mè hoa mĩ gì, chỉ như động tác đâm bình thường. Trường thương hoành không, xuyên qua không gian, đâm tới hư ảnh chân long, dưới một thương này thần ma đều phải lui bước.
-Hư Thần!
Cảm nhận uy thế khủng bố kia, Hùng ngưng trọng nói.
Vút vút vút...
Ầm!
Dưới một thương này hư ảnh bị oanh phá.
Từ sâu trong Bá gia có một nam tử đi ra, một nam tử trung niên, sắc mặt nam tử trung niên rất nghiêm túc, mắt như sao, anh lãng tuấn khí, cho dù tuổi của hắn đã lớn thì vẫn có mị lực kinh người. Thời điểm nam tử trung niên này bước tới, hắn đi một bước thương ảnh toả ra tứ phía, mỗi bước hạ xuống như giáng một thương xuống thiên địa, như muốn đạp thiên địa dưới chân, binh khí tất cả mọi người tại đây run rẩy, nứt vỡ. Hắn đứng thẳng tắp trên bầu trời lại càng chói mắt, hắn giống như một ánh trăng sáng trong bầu trời đêm, giống như cây thương khổng lồ chống đỡ đất trời.
Nam tử trung niên trầm lặng, mặt mày uy nghiêm, hai mắt nhìn thẳng, ngực hơi ưỡn lên. Hắn mang theo khí thế đỉnh thiên lập địa, dường như trong thiên địa không có gì bằng hắn cả.
-Thần thương vô địch – Thông Thiên.
Nhìn thấy nam tử trước mặt này, gia chủ Tô gia, thì thào nói:
-Truyền thuyết kể rằng, khi Bá Hoàng còn trẻ cũng không thể đánh bại người này. Hai người chiến với nhau ngàn năm bất phân thắng bại. Về sau kết nghĩa anh em. Bao năm qua, hắn vẫn ở lại bảo vệ Bá gia.
Lúc này, Thông Thiên hướng tới Hùng hỏi:
-Đại nhân có phải người yêu của Thiên Đạo?
Oanh!
Đám đông sợ hãi ngã ngửa.
Tê! Tên này quá trâu rồi, Thiên Đạo cũng bị hắn hủy hoại. Ngưu a.
Nhưng mà khác với mọi người đang vui sướng, Mộng Hương đang vô cùng đau khổ. Bao năm qua, nàng luôn vui vẻ cưởi đùa không ngừng. Nhưng hôm nay mọi chuyện đều sẽ thay đổi, nàng không biết điều gì sẽ đợi nàng trong ngày mai. Nhưng nàng tin rằng đó không phải hạnh phúc. Bởi vì cuộc hôn nhân này không phải do nàng lựa chọn, nên nàng không thể hạnh phúc.
Lúc này, quản gia vô cùng đắc ý nhìn mọi người, hắn bắt đầu chuẩn bị cho nghi thức cuối cùng. Chỉ nghe thấy quản gia lớn tiếng nói:
-Tân lang, tân nương phu thê giao bái, đưa vào động phòng.
Ngay lập tức, vang lên những tiếng hoan hô rầm trời, tất cả mọi người đều nhìn đôi tân lang tân nương, cùng đợi bọn họ hoàn thành nghi thức cuối cùng này. Mộng Hương cười thảm, tất cả mọi chuyện đã trở thành sự thật, thế sự vô tình. Chỉ thấy hai ả nha hoàn đỡ Mộng Hương đứng đối diện với Bá Dục, bắt đầu phu thê giao bái. Ngay khi tất cả mọi người đều đang mong chờ ngóng nhìn, cùng chuẩn bị phát ra lời chúc mừng thì một cỗ uy thế trấn áp thiên địa toả ra, bao phủ toàn bộ quảng trường.
Oanh!
Hùng vừa đi tới, bỗng dưng Trấn Thiên Bi lao nhanh khỏi người hắn rồi bay hướng lên cao bình đài. Hắn vội vàng đuổi theo.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi nghi lễ cuối cùng thì thấy một viên đá to như trái bóng lao thẳng tới lễ đường.
-Có thích khách!
-Mau ngăn nó lại.
Một cao thủ Võ Thánh hô to rồi tung đấm tới Trấn Thiên Bi.
Bùm! Nắm tay tên thị vệ vỡ nát, phun máu bay đi.
Vào lúc này, quảng trường loạn lên, cao thủ ùn ùn kéo lên chặn quả bóng lại. Có vô số người bị đụng bay.
Bá Dục vận chuyển linh lực tấn công Trấn Thiên Bi, hắn quát to:
-Súc sinh tìm chết?
Phanh! Bá Dục bị oanh bay lộn vài vòng trên mặt đất mới đứng vững được, cánh tay hắn run rẩy, máu rỉ ra.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì quả bóng nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tin xông tới tân nương, do tốc độ thực sự quá nhanh nên đám người chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một bóng trắng, Trấn Thiên Bi đã vụt tới.
Ngay cả Võ Thánh cũng bị oanh nát, Mộng Hương bị phong bế linh lực mà bị oanh trúng chắc chắn hương tiêu ngọc vẫn, thậm chí có người nhắm mắt lại không dám nhìn.
Nhưng cảnh tượng đó không xảy ra......
U U!
Trấn Thiên Bi bay tới cọ cọ vào Mộng Hương như muốn lấy lòng nàng.
Hùng vừa chạy tới gần, ngửi mùi hương quen thuộc từ tân nương. Hắn liền lao nhanh ôm tân nương vào lòng rồi đánh bay hai ả nha hoàn ra xa.
Trong nháy mắt, mọi người dại ra, tình huống gì đây. Một cục đá nổi điên đả thương người, bây giờ tân nương cũng bị người khác ôm.
Ngay lập tức tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn thanh niên đang ôm tân nương. Chỉ thấy thanh niên này bộ dáng hơn 20 tuổi, toàn thân áo trắng, tuấn mĩ tuyệt luân, nhất là đôi mắt đen láy kia, như trải qua tang thương muôn đời. Mọi người xì xào bàn tán:
-Tên này từ đâu ra?
-Hình như từ nơi khác tới.
-Tên này chán sống rồi, ngay cả Bá gia cũng dám trêu chọc.
-....
Gia chủ Bá Thiên trở nên lạnh lùng, toàn thân bộc phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp quảng trường, bấu trời cũng tối đi rất nhiều, mây đen ầm ầm kéo tới hội tụ trên không trung. Khí thế cường đại đó từng bước lan rộng ra, bắt đầu cuốn về phía Hùng.
Ầm!
Trấn Thiên Bi toả khí thế khủng bố chống đỡ khí thế Bá Thiên.
Cảm giác uy áp mạnh mẽ từ Trấn Thiên Bi, Bá Dục ngưng trọng nói:
-Tiểu tử, mau thả vợ tao ra.
Hùng không thèm nhìn hắn, Hùng phá giải phong bế rồi bế tân nương lên, một tay kéo khăn đỏ trên đầu nàng ra. Bốn mắt nhìn nhau, nhìn Mộng Hương gần trong gang tấc, thấy vẻ vui mừng trong mắt nàng. Hùng nhẹ giọng nói:
-Cô nương gả cho ta thế nào?
-Ừm.
Mộng Hương dễ thương đáp, nước mắt chảy dài, cũng không biết là do thương tâm hay là cao hứng. Khi nàng tưởng rằng cả đời này mình sẽ chìm trong tuyệt cảnh, ở thời khắc cuối cùng, lòng nàng như đã chết, nói như thế nào, nữ nhân đối với chuyện này mặc dù trong lòng nói mình phải kiên cường, nhưng nếu như thật sự đã đến lúc này thì bản thân đã không thể khống chế được. Khi Trấn Thiên Bi tới gần, trong lòng nàng đột nhiên dấy lên hy vọng. Một hy vọng đột nhiên xuất hiện vào lúc mình tuyệt vọng nhất, đã khiến trái tim nàng rung động mạnh. Khi nàng hơi bình tĩnh lại, mới phát hiện được nam nhân ôm vào lòng. Khi khăn che mặt được vén lên, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Hùng, tim nàng đập mạnh. Một cảm giác hạnh phúc không nói lên lời trong nháy mắt đã chiếm đầy trái tim đang mù mịt của nàng. Giờ phút này nàng đột nhiên phát hiện mình thực sự rất yêu hắn.
Mộng Hương nhìn đăm đăm Hùng, hệt như từ trong một địa ngục lạnh lẽo thoáng chốc được nâng đến tận mây xanh hư ảo mịt mù, hết thảy đều không chân thật như giấc mộng vậy. Trong nháy mắt ngắn ngủi, nước mắt nàng rơi như mưa. Nàng thậm chí quên hết nguy hiểm bọn họ sắp đối mặt. Với nàng mà nói, trên thế giới này, còn có gì xúc động hơn thời khắc này. Mộng Hương dựa sát thân thể vào Hùng. Đôi mô đỏ mọng hơi mở, một mùi thơm nhàn nhẹ nhè trào ra, nàng nói:
-Muội yêu huynh.
Nghe nàng tỏ tình, Hùng mừng rỡ, hắn muốn nàng lâu rồi mà không được, ngửi mùi hương động lòng người phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn mê người kia, lửa dục trong lòng Hùng đột nhiên tăng mạnh. Hắn kề sát vào mặt nàng hơn chút nữa, hôn phớt lên cánh môi đỏ mọng của nàng.
Nhìn thấy Hùng không thèm để ý đến mình, Bá Dục tức giận nói:
-Tiểu tử, không nên ỷ vào mình có chút tu vi có thể tùy tiện đến Bá gia mà sinh sự. Mau buông nàng ra, ta cho ngươi toàn thây, nếu không ta sẽ giết cả nhà ngươi.
Hùng thở dài, đám này dám ép buộc nữ nhân của hắn, đúng là không biết sống chết, lạnh lùng nhìn bốn phía một cái, Hùng lạnh nhạt nói:
-Cái tên Bá gia đã dùng quá lâu rồi. Từ nay về sau ta không muốn nghe thấy trong thiên hạ có người xưng là người Bá gia nữa, nể tình Bá Hoàng ta không giết các ngươi, các ngươi giải tán đi.
Tê, tên này không những cướp cô dâu, mà còn muốn gia tộc Võ Thần giải tán!
Mọi người nhao nhao lui xa khỏi Hùng, trong nháy mắt trống ra một cái không gian thật lớn.
Dương với Thúy chạy tới cạnh Hùng. Thúy chỉ Bá Dục nói:
-Ca ca là hắn hại chết muội.
Bá Dục cũng nhận ra hai người Dương, Thúy, hắn âm hiểm nói:
-Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối các ngươi lại vào, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi.
Lúc này, Hùng buông Mộng Hương ra, bỗng nhiên cả người hắn lao mạnh về trước, một cước đá lên mạn sườn Bá Dục.
A!
"Rắc" một tiếng xương gãy vô cùng giòn giã, Bá Dục kêu thảm bay ra ngoài, xương vỡ nát.
-Dục Nhi.
-Thiếu chủ.
-...
Bình đài hỗn loạn, Bá Thiên sắc mặt đại biến, hô lên:
-Bắt tiểu tử này lại cho ta, ta muốn từ từ tra tấn hắn tới chết.
Vài vạn cao thủ Bá gia bao vây 4 người lại, khí thế ngập trời toả ra khiến đại địa lay động.
Đối mặt nhiều cao thủ như vậy. Mộng Hương mới nghĩ tới tu vi Hùng thấp bọn họ sao thoát khỏi đây được, nàng sợ hãi nói:
-Chàng mau đi, để thiếp ngăn cản bọn họ.
-Không sao, chỉ là mấy con kiến mà thôi. Nàng không phải sợ.
Hùng nói rồi ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Hương, hắn cùng Dương và Thúy nhảy lên diều giấy bay lên trời.
-Là các ngươi cứ muốn tìm chết, đừng trách ta!
Hùng ngồi trên diều giấy nói.
-Hừ, khẩu khí thật lớn.
Gia chủ Bá Thiên hừ lạnh, rồi nói:
-Đừng tưởng ngăn trở được khí thế của lão phu mà coi mình thành thiên hạ vô địch. Gia tộc Võ Thần không phải thứ tiểu bối như ngươi trêu chọc nổi!
-Võ Thần tính là cái gì, nếu Bá Hoàng ở đây, ta còn nể lão vài phần.
Hùng lạnh nhạt nói.
-Giết, giết bốn đứa chúng nó.
Bá Thiên tức điên, lão không cố kị cái gì Mộng Hương nữa mà hạ lệnh giết sạch.
Ầm ầm ầm!
Đám cao thủ Bá gia bay lên trời, tấn công diều giấy.
Ngay lúc này, Hùng lấy ra Tháp Bút vẽ lên hình con rồng.
“Oanh" một tiếng vang thật lớn, một hư ảnh con chân long màu vàng dài ngàn mét đi ra từ trong hình vẽ. Hư ảnh chân long lao tới, nó dùng móng vuốt chụp xuống đám cao thủ Bá gia. Móng vuốt sắc bén chẳng khác gì thần binh lợi khí chụp tới đám người kia, chỉ nghe tiếng "Phốc, phốc, phốc" và từng đầu lâu bay lên cao. Một móng chụp xuống, dưới Võ Thánh chết cả mảng.
- Ah!
Trong khoảng thời gian ngắn tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng, lại có đầu lâu bay lên cao cao, máu tươi phun lên trời như mưa máu. Nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ này đám dân chúng trong thành phía xa sởn gai ốc, có người ôm bụng nôn khan liên tục.
Trên bầu trời có vô số đầu lâu và cột máu bắn lên cao cao, giống như pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm.
Bùm bùm bùm.... Hư ảnh chân long phun ra long tức nhắm vào đám cao thủ Bá gia.
Trong vòng mười phút, vô số thi thể từ trên cao rơi thẳng xuống đất, trong bình đài Bá gia khắp nơi là thi thể không trọn vẹn.
-Không.
Trong khoảng thời gian ngắn cao thủ Bá gia không ngừng bị chém giết, tổn thất thảm trọng, Bá Thiên gia chủ với mười trưởng lão đỉnh Võ Đế cũng đủ cường đại, bọn họ sử dụng thần thuật, mấy lần tránh thoát hư ảnh chém giết.
Trong mấy lần tấn công hư ảnh kia, bọn họ đều có thể sống sót, thậm chí gây thương tổn khá nhiều lên hư ảnh kia. Nhưng mà nhìn thấy trưởng lão, hộ pháp, đệ tử của mình không ngừng chết đi, vô số cỗ thi thể rơi xuống, bọn họ điên cuồng hét lên không ngớt, tức giận ngập trời.
Bá Thiên tức sùi bọt mép, lão tưởng Hùng có mỗi Trấn Thiên Bi thôi, không ngờ hắn có thuật triệu hoán thần thú nghịch thiên như vậy.
-Cái gì, Bá gia không ngờ bị một hư ảnh giết tới gà bay chó chạy!
Mọi người đều có loại cảm giác nằm mơ. Bảo vật của tên kia cũng quá biến thái rồi. Mọi người đều cho rằng Hùng chắc chắn tìm chết nhưng người ta mới vẽ một cái hình liền giết hơn vạn cao thủ a. Gia chủ Tô gia, Chu gia, Mục gia,.. tính trợ giúp Bá gia nhưng thấy uy thế của Hùng như vậy sỡ hãi không dám lên.
Dương, Thúy trợn mắt nhìn xuống dưới.
Mộng Hương mở to mắt, cái miệng cong lên.
Nhìn đôi môi đỏ tươi kia, Hùng cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hương. Mộng Hương giật mình phản ứng lại, trong lòng cực kỳ xấu hổ, thấy hắn cúi đầu hôn nàng, liền nhanh chóng quay mặt tránh đi không để hắn thắng thế. Nhưng nàng sao có thể là đối thủ của Hùng, Hùng ôm chặt lấy khuôn mặt nàng, dễ dàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng của nàng, ngậm lấy đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng, tận tình nhâm nhi thưởng thức.
Mộng Hương trừng mắt nhìn hắn, trong mắt mang vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng hé mở đôi môi, mặc hắn tiến vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, buông thả để mặc hắn nhấm nháp cái lưỡi thơm tho của nàng. Hùng nhìn vào ánh mắt nàng, trong mắt mang theo chút bá đạo. Đồng thời tay phải dùng sức xoa bóp mông của Mộng Hương, cảm thụ cảm giác mềm mại, phong mãn, nhún nhảy, đàn hồi co dãn mê người kia. Tay phải cách một lớp quần áo nắm lấy bộ ngực to tròn mềm mại, tận tình vuốt ve vỗ về một cách nhẹ nhàng. Mộng Hương bị hắn trêu đùa khiến nàng toàn thân vô lực, trong mũi thở ra một hơi yêu kiều nặng nề.
Dương, Thúy ở một bên quay mặt đi coi như không thấy. Hùng tận tình nhấm nháp đôi môi thơm tho, ngọt ngọt của Mộng Hương, hai tay xoa bóp ngực và mông nàng, trong lòng hắn vô cùng sảng khoái. Khi Hùng từ từ buông đôi môi đang sưng mọng lên của Mộng Hương ra, Mộng Hương vô lực nằm trong lòng hắn, ngay đến đứng cũng không vững, trong miệng truyền đến một tiếng thở gấp yêu kiều rất lớn, mặt đỏ hồng lên, lộ ra vẻ kiều mị, mị nhãn như tơ nhìn Hùng.
Hùng cười hắc hắc:
-Từ giờ nàng là nữ nhân của ta.
Mộng Hương xụi lơ hổn hển quay mặt đi không thèm để ý tới hắn.
-Tiểu tử này háo sắc như vậy!
-Lúc này mà vẫn ôm ôm ấp ấp được.
-....
Đám đông xì xào.
Bá Thiên nhìn Hùng vẫn còn thời gian tán gái, khuôn mặt lão tím tái. Lão giận điên lên nhưng không làm gì dược hư ảnh chân long.
Thương -- một tiếng, âm thanh vang vọng thiên địa, lúc này một thân ảnh sâu trong Bá gia đã đứng lên, trường thương trong tay vung mạnh, một thương đâm thẳng, không màu mè hoa mĩ gì, chỉ như động tác đâm bình thường. Trường thương hoành không, xuyên qua không gian, đâm tới hư ảnh chân long, dưới một thương này thần ma đều phải lui bước.
-Hư Thần!
Cảm nhận uy thế khủng bố kia, Hùng ngưng trọng nói.
Vút vút vút...
Ầm!
Dưới một thương này hư ảnh bị oanh phá.
Từ sâu trong Bá gia có một nam tử đi ra, một nam tử trung niên, sắc mặt nam tử trung niên rất nghiêm túc, mắt như sao, anh lãng tuấn khí, cho dù tuổi của hắn đã lớn thì vẫn có mị lực kinh người. Thời điểm nam tử trung niên này bước tới, hắn đi một bước thương ảnh toả ra tứ phía, mỗi bước hạ xuống như giáng một thương xuống thiên địa, như muốn đạp thiên địa dưới chân, binh khí tất cả mọi người tại đây run rẩy, nứt vỡ. Hắn đứng thẳng tắp trên bầu trời lại càng chói mắt, hắn giống như một ánh trăng sáng trong bầu trời đêm, giống như cây thương khổng lồ chống đỡ đất trời.
Nam tử trung niên trầm lặng, mặt mày uy nghiêm, hai mắt nhìn thẳng, ngực hơi ưỡn lên. Hắn mang theo khí thế đỉnh thiên lập địa, dường như trong thiên địa không có gì bằng hắn cả.
-Thần thương vô địch – Thông Thiên.
Nhìn thấy nam tử trước mặt này, gia chủ Tô gia, thì thào nói:
-Truyền thuyết kể rằng, khi Bá Hoàng còn trẻ cũng không thể đánh bại người này. Hai người chiến với nhau ngàn năm bất phân thắng bại. Về sau kết nghĩa anh em. Bao năm qua, hắn vẫn ở lại bảo vệ Bá gia.
Lúc này, Thông Thiên hướng tới Hùng hỏi:
-Đại nhân có phải người yêu của Thiên Đạo?
Oanh!
Đám đông sợ hãi ngã ngửa.
Tê! Tên này quá trâu rồi, Thiên Đạo cũng bị hắn hủy hoại. Ngưu a.
Tác giả :
Gió Thổi Lá Bay