Anh Hùng Mạn Tẩu
Chương 12
Bầu trời sớm tối đen như mực, hai người vào tìm gian khách *** nghỉ ngơi. Sở Ngạo Thiên không được tự nhiên tránh phía sau Lâm Thục Nhân, trong lòng như nai chạy loạn. Lâm anh hùng định chọn hai gian phòng hay vẫn là một? Hai người tuy có gì thì đúng có gì thật, Lâm anh hùng cũng nguyện ý chịu trách nhiện, nhưng ngại thân phận bất đồng, y cóthật sự sẽ mặc kệ thanh danh bị hủy hoại mà đến bên cạnh hắn? Y sẽ bị thế nhân khinh bỉ, nhưng lại không chút nào để ý, vậy là sao Lâm anh hùng ?
“Cho một gian phòng hảo hạng." Lâm Thục Nhân đối lão bản nói.
Sở Ngạo Thiên nhất thời thoát khỏi suy tư, khôi phục tinh thần phấn chấn, trong lòng vui sướng, lạch bạchchạy theo Lâm Thục Nhân lên lầu, mới bước vào phòng đã nhìn thấy trong phòng chỉ có một cái gường, hắn giật mình, đợi đã, y rõ ràng không để ý cả cái quan hệ … kia. Lâm anh hùng cái gì cũng tốt, đối xử với hắn không tệ, hắn thực thích, cái này không cần nghi ngờ, chính là quan hệ trên dưới này còn chưa rõ ràng ! Đường đường là giáo chủ đệ nhất ma giáo có thể nào bị người đặt ở dưới thân đến tận lúc già ? Hắn phải phản công, nhất định phải phản công !
(Tàn : Cố lên……! , Tàn cỗ vũ tinh thần dù đoán chắc anh không có làm được …! kaka…)
(Đông Huyền: bớt cái đệ nhất đệ nhát đi, huynh đã bị chính tiểu thúc mà mình ấn định nằm dưới từ lúc bé rồi)
Sở Ngạo Thiên ngồi xuống gường cọ cọ, có tật giật mình. Lâm Thục Nhân đem bội kiếm tùy thân đặt ở trên bàn, sau đó cũng đi đến bên giường ngồi xuống, thản nhiên nhấc chân lên, thân thiếtnắm tay Sở Ngạo Thiên. Sở Ngạo Thiên lập tức nín thở, cảm giác thập phần khẩn trương, tư tưởng vừa mới phiêu khởi trong đầu toàn bộ cơ hồ bị chính mình áp chế ngã nhào. Hắn không dám nhìn mặt Lâm Thục Nhân, thân là giáo chủ đệ nhất giang hồ, trọng trách phát uy gánh vác thật lớn, hắn cư nhiên có chút thẹn thùng…!
(Tàn : trời…! sao giống nữ nhân quá zậy….O.O!!)
“Lâm…."
“Sao——"
Lâm Thục Nhân nhỏ giọng đáp, đột nhiên áp sát tới,hơi thở ấm áp phả lên vành tai Sở Ngạo Thiên. Sở Ngạo Thiên chỉ cảm thấy tim nhảy bổ lên cổ hỏng, tư thế thân mật này… rõ ràng chính là điềm báo sẽ có trò hôn hít ! Hôn mặt? Tai ? Vẫn là miệng ?
Đáng tiếc là, Sở Ngạo Thiên không đợi được cái hôn mất hồn nào, bên tai hắn bất chợt có tiếng giẫm chân lên mái ngói.
Nóc nhà!
Sở Ngạo Thiên lập tức thu hồi bộ dáng không đứng đắn, cảnh giác nhìn lên trên, nói:
“Bên trên có người!"
Lâm Thục Nhân đối Sở Ngạo Thiên bằng ánh mắt bình đạm như tiên nhân, ý bảo hắn không cần đả thảo kinh xà.
Oẳng oẳng ——tiếng chó sủa.
(Tàn : ọc … tiếng chó sủa “lưng tròng"….Lại một phen mở mang tầm mắt. O.O! )
(Đông Huyền: mở mang cái gì *mắng* sửa !)
(Tàn: gãi đầu… hê hê…he he … ha ha… hóa ra là thế )
“Nguyên lai là dã cẩu a"
Sở Ngạo Thiên cười cười:
“Con chó này thật ngốc, cư nhiên chạy lên nóc nhà."
Hắn cười ngây ngô một lúc, lại mơ hồ cảm thấy tình hình có gì không thích hợp, đoạn lăng lăng nhìn về phía Lâm Thục Nhân vẻ mặt không chút thay đổi, trảo trảo đầu hỏi:
“Uy —— Chó trèo lên nóc nhà kiểu gì?"
Lúc này bên trên, hắc ý nhân đã kịp ẩn vào bóng đêm, chỉ nghe hắn thở phào một hơi, nói:
“Ta quá thông minh."
“Là trộm?"
Câu hỏi thình lình vọt ra khiến hắc y nhân nhanh chóng lùi từng bước, lại đạp vỡ hai phiến ngói.
(Đông Huyền: Anh quá thông minh !)
Trăng tròn vắt vẻo trên bầu trời đêm, lóe ra quang huy trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ thấy Sở Ngạo Thiên đứng trước gió, vạt áo đỏ sẫm bay phần phật, như lửa hòa với máu, cháy rực khắp trời đêm, dấu không được cuồng uy của hắn.
“Không không !! Ta không phải kẻ trộm."
Hắc y nhân vội vàng lấp liếm nói.
Không đợi hắc y nhân giải thích, Sở Ngạo Thiên đã xuất chiêu.
Muốn giết người đây mà ! Hắc y nhân phản kháng cũng không được, trốn cũng không xong, hắn đành rút bội kiếm bên hông ra, chiêu thức sắc bén, khí thế kịch liệt, nhưng lại đánh không lại vuốt trảo lợi hại của Sở Ngạo Thiên, qua vài chiêu đã rơi vào thế hạ phong.
Trong phòng, Lâm Thục Nhân cứ ngồi nguyên trên gường, lắng nghe tiếng uỳnh uỳnh trên đầu, cước bộ đang yên lành đột nhiên hoãn lại, đoán chắc là kẻ trôm đã bị áp chế. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn, động thủ nhấc lên băng ghế, vận công đẩy đi, băng ghế hướng nóc nhà bay thẳng, cái ghế tan tành, đồng thời nơi hắc y nhân đang đứng chống đỡ.
Trên nóc nhà, hắc y nhân chuyên tâm ứng phó Sở Ngạo Thiên, không rảnh phân tâm về phía dưới chân, đột cảm thấy trống không, thân thể cũng theo đó mà sụp xuống, vừa lúc nhìn thấy Lâm Thục Nhân trong phòng.
“Ối…Á !!!"
Hắn kêu thảm thiết một tiếng, bụi đất bay lên mù mịt.
Roạt ! Kiếm của Lâm Thục Nhân chỉ hướng hắc y nhân:
“Ai?"
“Sư ca, là ta a !"
Hắc y nhân hét lớn, trong đống gạch vụn bước ra,kéo cái khăn đen trên mặt xuống.
“Ngũ sư đệ?!"
Lâm Thục Nhân kinh ngạc, hắc y nhân này đúng là Ngũ Tuyển Văn, sư đệ đồng môn, chỉ thấy hắn lắc lắc đứng lên, trọ bụi đầy người rơi lả tả.
Sở Ngạo Thiên nhìn qua lỗ thủng trên nóc nhà nhảy xuống phía dưới:
“Di, sao tự nhiên lại ngã vậy?"
Lâm Thục Nhân nhíu mày, nói:
“Sở huynh, thật có lỗi, người này là Ngũ Tuyển Văn, sư đệ của ta “
“Nguyên lai hai người biết nhau a."
Sở Ngạo Thiên trong lòng hô một tiếng may mắn, vừa rồi hắn không tên dớ dẩn này.
Ngũ Tuyển Văn vỗ vỗ trên người lại ngoáy ngoáy lỗ tai, nói:
“Sư ca ngươi tự tiện xuống núi, sư phụ lo lắng không thôi, lệnh cho mọi người tìm ngươi."
“Có những ai?"
“Ta, Chu sư huynh, còn có đại sư ca, xuống núi song chúng ta phân ra ba đường, ta vừa vặn hôm nay phát hiện hành tung của ngươi."
Ngay cả đại ca cũnghạ sơn, Lâm Thục Nhân chau mày, nói:
“Tìm ta cần gì đại ca lao tâm khổ cực?"
“Nga, đại sư ca lần này cũng có một nhiệm vụ, chính là nửa tháng sau Vũ Di sơn trang thanh trừ ma đạo, hắn đại diện Danh Kiếm môn ta tham dự, đến lúc đó các gia đô đều sẽ trình diện."
Ngũ Tuyển Văn lúc này chú ý tới bên cạnh Lâm Thục Nhân là Sở Ngạo Thiên, không khỏi có chút nghi hoặc, nói:
“Sư ca, vị này chính là ?"
“Ngũ anh hùng nhĩ hảo, ta là Sở…."
Sở Ngạo Thiên tiến lên tỏ ra thân thiện chào hỏi .
“Sở Bá Thiên!" Lâm Thục Nhân cắt ngang đáp.
“A?" Sở Ngạo Thiên ngẩn ngơ, rồi sau đó nhanh chóng lấy lại phản ứng lại, nói:
“Đúng, tại hạ Sở Bá Thiên."
“Hạnh ngộ hạnh ngộ" Ngũ Tuyển Văn cảm thán nói: “Sở Bá Thiên, tên này rất có khí thế a, cùng đại ma đầu Sở Ngạo Thiên chỉ kém một chữ !"
Sở Ngạo Thiên đổ mồ hôi lạnh, ra vẻ tươi cười nói:
“Ha hả, sai một ly, thất chi ngàn dặm."
“Không sai, hắc hắc."
Ngũ Tuyển Văn tiếp tục nói:
“Mới vừa rồi luận võ, Sở huynh Điêu Tâm Ưng Trảo kia thật sự lợi hại, may mắn ta đối với võ công ma giáo đều có nghiên cứu, nếu không nhất định thảm bại."
Sở Ngạo Thiên trong lòng hô lớn không ổn, nghe xong mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng.
“Nói đi nói lại, Sở huynh như thế nào lại lĩnh hội được công phu của ma giáo ?"
Ngũ Tuyển Văn ngốc nghếch hỏi.
Sở Ngạo Thiên nhất thời á khẩu không trả lời được, đối với nghi ngờ này, hắn không khỏi lo đến chết mất. Nếu bại lộ thân phận, chỉ sợ… Ngũ Tuyển Văn kiếm pháp cũng tương đối, nói không chừng ngay cả Lâm Thục Nhân cũng sẽ phản bội hắn, đến lúc đó hắn nên làm cái gì bây giờ ? Chẳng lẽ phải hắn phải hạ thủ cả hai ?
“Cho một gian phòng hảo hạng." Lâm Thục Nhân đối lão bản nói.
Sở Ngạo Thiên nhất thời thoát khỏi suy tư, khôi phục tinh thần phấn chấn, trong lòng vui sướng, lạch bạchchạy theo Lâm Thục Nhân lên lầu, mới bước vào phòng đã nhìn thấy trong phòng chỉ có một cái gường, hắn giật mình, đợi đã, y rõ ràng không để ý cả cái quan hệ … kia. Lâm anh hùng cái gì cũng tốt, đối xử với hắn không tệ, hắn thực thích, cái này không cần nghi ngờ, chính là quan hệ trên dưới này còn chưa rõ ràng ! Đường đường là giáo chủ đệ nhất ma giáo có thể nào bị người đặt ở dưới thân đến tận lúc già ? Hắn phải phản công, nhất định phải phản công !
(Tàn : Cố lên……! , Tàn cỗ vũ tinh thần dù đoán chắc anh không có làm được …! kaka…)
(Đông Huyền: bớt cái đệ nhất đệ nhát đi, huynh đã bị chính tiểu thúc mà mình ấn định nằm dưới từ lúc bé rồi)
Sở Ngạo Thiên ngồi xuống gường cọ cọ, có tật giật mình. Lâm Thục Nhân đem bội kiếm tùy thân đặt ở trên bàn, sau đó cũng đi đến bên giường ngồi xuống, thản nhiên nhấc chân lên, thân thiếtnắm tay Sở Ngạo Thiên. Sở Ngạo Thiên lập tức nín thở, cảm giác thập phần khẩn trương, tư tưởng vừa mới phiêu khởi trong đầu toàn bộ cơ hồ bị chính mình áp chế ngã nhào. Hắn không dám nhìn mặt Lâm Thục Nhân, thân là giáo chủ đệ nhất giang hồ, trọng trách phát uy gánh vác thật lớn, hắn cư nhiên có chút thẹn thùng…!
(Tàn : trời…! sao giống nữ nhân quá zậy….O.O!!)
“Lâm…."
“Sao——"
Lâm Thục Nhân nhỏ giọng đáp, đột nhiên áp sát tới,hơi thở ấm áp phả lên vành tai Sở Ngạo Thiên. Sở Ngạo Thiên chỉ cảm thấy tim nhảy bổ lên cổ hỏng, tư thế thân mật này… rõ ràng chính là điềm báo sẽ có trò hôn hít ! Hôn mặt? Tai ? Vẫn là miệng ?
Đáng tiếc là, Sở Ngạo Thiên không đợi được cái hôn mất hồn nào, bên tai hắn bất chợt có tiếng giẫm chân lên mái ngói.
Nóc nhà!
Sở Ngạo Thiên lập tức thu hồi bộ dáng không đứng đắn, cảnh giác nhìn lên trên, nói:
“Bên trên có người!"
Lâm Thục Nhân đối Sở Ngạo Thiên bằng ánh mắt bình đạm như tiên nhân, ý bảo hắn không cần đả thảo kinh xà.
Oẳng oẳng ——tiếng chó sủa.
(Tàn : ọc … tiếng chó sủa “lưng tròng"….Lại một phen mở mang tầm mắt. O.O! )
(Đông Huyền: mở mang cái gì *mắng* sửa !)
(Tàn: gãi đầu… hê hê…he he … ha ha… hóa ra là thế )
“Nguyên lai là dã cẩu a"
Sở Ngạo Thiên cười cười:
“Con chó này thật ngốc, cư nhiên chạy lên nóc nhà."
Hắn cười ngây ngô một lúc, lại mơ hồ cảm thấy tình hình có gì không thích hợp, đoạn lăng lăng nhìn về phía Lâm Thục Nhân vẻ mặt không chút thay đổi, trảo trảo đầu hỏi:
“Uy —— Chó trèo lên nóc nhà kiểu gì?"
Lúc này bên trên, hắc ý nhân đã kịp ẩn vào bóng đêm, chỉ nghe hắn thở phào một hơi, nói:
“Ta quá thông minh."
“Là trộm?"
Câu hỏi thình lình vọt ra khiến hắc y nhân nhanh chóng lùi từng bước, lại đạp vỡ hai phiến ngói.
(Đông Huyền: Anh quá thông minh !)
Trăng tròn vắt vẻo trên bầu trời đêm, lóe ra quang huy trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ thấy Sở Ngạo Thiên đứng trước gió, vạt áo đỏ sẫm bay phần phật, như lửa hòa với máu, cháy rực khắp trời đêm, dấu không được cuồng uy của hắn.
“Không không !! Ta không phải kẻ trộm."
Hắc y nhân vội vàng lấp liếm nói.
Không đợi hắc y nhân giải thích, Sở Ngạo Thiên đã xuất chiêu.
Muốn giết người đây mà ! Hắc y nhân phản kháng cũng không được, trốn cũng không xong, hắn đành rút bội kiếm bên hông ra, chiêu thức sắc bén, khí thế kịch liệt, nhưng lại đánh không lại vuốt trảo lợi hại của Sở Ngạo Thiên, qua vài chiêu đã rơi vào thế hạ phong.
Trong phòng, Lâm Thục Nhân cứ ngồi nguyên trên gường, lắng nghe tiếng uỳnh uỳnh trên đầu, cước bộ đang yên lành đột nhiên hoãn lại, đoán chắc là kẻ trôm đã bị áp chế. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn, động thủ nhấc lên băng ghế, vận công đẩy đi, băng ghế hướng nóc nhà bay thẳng, cái ghế tan tành, đồng thời nơi hắc y nhân đang đứng chống đỡ.
Trên nóc nhà, hắc y nhân chuyên tâm ứng phó Sở Ngạo Thiên, không rảnh phân tâm về phía dưới chân, đột cảm thấy trống không, thân thể cũng theo đó mà sụp xuống, vừa lúc nhìn thấy Lâm Thục Nhân trong phòng.
“Ối…Á !!!"
Hắn kêu thảm thiết một tiếng, bụi đất bay lên mù mịt.
Roạt ! Kiếm của Lâm Thục Nhân chỉ hướng hắc y nhân:
“Ai?"
“Sư ca, là ta a !"
Hắc y nhân hét lớn, trong đống gạch vụn bước ra,kéo cái khăn đen trên mặt xuống.
“Ngũ sư đệ?!"
Lâm Thục Nhân kinh ngạc, hắc y nhân này đúng là Ngũ Tuyển Văn, sư đệ đồng môn, chỉ thấy hắn lắc lắc đứng lên, trọ bụi đầy người rơi lả tả.
Sở Ngạo Thiên nhìn qua lỗ thủng trên nóc nhà nhảy xuống phía dưới:
“Di, sao tự nhiên lại ngã vậy?"
Lâm Thục Nhân nhíu mày, nói:
“Sở huynh, thật có lỗi, người này là Ngũ Tuyển Văn, sư đệ của ta “
“Nguyên lai hai người biết nhau a."
Sở Ngạo Thiên trong lòng hô một tiếng may mắn, vừa rồi hắn không tên dớ dẩn này.
Ngũ Tuyển Văn vỗ vỗ trên người lại ngoáy ngoáy lỗ tai, nói:
“Sư ca ngươi tự tiện xuống núi, sư phụ lo lắng không thôi, lệnh cho mọi người tìm ngươi."
“Có những ai?"
“Ta, Chu sư huynh, còn có đại sư ca, xuống núi song chúng ta phân ra ba đường, ta vừa vặn hôm nay phát hiện hành tung của ngươi."
Ngay cả đại ca cũnghạ sơn, Lâm Thục Nhân chau mày, nói:
“Tìm ta cần gì đại ca lao tâm khổ cực?"
“Nga, đại sư ca lần này cũng có một nhiệm vụ, chính là nửa tháng sau Vũ Di sơn trang thanh trừ ma đạo, hắn đại diện Danh Kiếm môn ta tham dự, đến lúc đó các gia đô đều sẽ trình diện."
Ngũ Tuyển Văn lúc này chú ý tới bên cạnh Lâm Thục Nhân là Sở Ngạo Thiên, không khỏi có chút nghi hoặc, nói:
“Sư ca, vị này chính là ?"
“Ngũ anh hùng nhĩ hảo, ta là Sở…."
Sở Ngạo Thiên tiến lên tỏ ra thân thiện chào hỏi .
“Sở Bá Thiên!" Lâm Thục Nhân cắt ngang đáp.
“A?" Sở Ngạo Thiên ngẩn ngơ, rồi sau đó nhanh chóng lấy lại phản ứng lại, nói:
“Đúng, tại hạ Sở Bá Thiên."
“Hạnh ngộ hạnh ngộ" Ngũ Tuyển Văn cảm thán nói: “Sở Bá Thiên, tên này rất có khí thế a, cùng đại ma đầu Sở Ngạo Thiên chỉ kém một chữ !"
Sở Ngạo Thiên đổ mồ hôi lạnh, ra vẻ tươi cười nói:
“Ha hả, sai một ly, thất chi ngàn dặm."
“Không sai, hắc hắc."
Ngũ Tuyển Văn tiếp tục nói:
“Mới vừa rồi luận võ, Sở huynh Điêu Tâm Ưng Trảo kia thật sự lợi hại, may mắn ta đối với võ công ma giáo đều có nghiên cứu, nếu không nhất định thảm bại."
Sở Ngạo Thiên trong lòng hô lớn không ổn, nghe xong mồ hôi lạnh càng chảy ròng ròng.
“Nói đi nói lại, Sở huynh như thế nào lại lĩnh hội được công phu của ma giáo ?"
Ngũ Tuyển Văn ngốc nghếch hỏi.
Sở Ngạo Thiên nhất thời á khẩu không trả lời được, đối với nghi ngờ này, hắn không khỏi lo đến chết mất. Nếu bại lộ thân phận, chỉ sợ… Ngũ Tuyển Văn kiếm pháp cũng tương đối, nói không chừng ngay cả Lâm Thục Nhân cũng sẽ phản bội hắn, đến lúc đó hắn nên làm cái gì bây giờ ? Chẳng lẽ phải hắn phải hạ thủ cả hai ?
Tác giả :
Địch Hoa