Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu
Quyển 3 - Chương 14: Phiên ngoại 14
Sơ Hi Du chuyển mắt xuống, dừng lại hồi lâu trên ngực Kỷ Mộ Niên, cảm giác nóng rang trong lòng không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng dâng cao. Bộ dạng an tĩnh ngủ say của Kỷ Mộ Niên trong mắt hắn lại tựa hồ phát ra một tầng ánh sáng, chiếm cứ toàn bộ tâm thần hắn.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn sinh ra một ý tưởng kỳ quái.
Hắn thật muốn ôm lấy người trước mắt này, hòa tan y vào trong máu thịt của mình, hoàn toàn thuộc về chỉ riêng mình mình.
Nhưng nếu như vậy, Mộ Niên khẳng định lại muốn đánh hắn…
Sở Hi Du nhìn chằm chằm lồng ngực lộ ra ngoài vạt áo để mở, trong đầu loạn chuyển suy nghĩ, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều như có một con sâu nhỏ đang gặm cắn, ngứa ngáy đến đòi mạng.
Tựa hồ nhận được không khí cổ quái bên cạnh, Kỷ Mộ Niên nhíu nhẹ chân mày, nhẹ nhàng động một cái.
Đây vốn là hành động thường có của người đang ở trong giấc ngủ, nhưng lọt vào mắt Sở Hi Du, tiếng hít thở nhẹ nhàng của Kỷ Mộ Niên cũng tựa như một loại thuốc thôi tình, ‘ầm’ một tiếng, ngọn lửa trong đầu Sở Hi Du càng trở thành một đoàn lửa hừng hực cháy.
Sở Hi Du nuốt một ngụm nước bọt, cũng không để ý được quá nhiều, vươn tay đưa vào bên trong vạt áo Kỷ Mộ Niên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ma sát thân thể Kỷ Mộ Niên, vừa hôn lên chiếc cổ tinh mịn của người trước mắt.
Mỗi một lần tiếp xúc giữa hai người đều làm cho tâm trí Sở Hi Du rạo rực, muốn ngừng cũng không thể ngừng, chỉ muốn thật sâu chiếm hữu người trước mắt này.
Chẳng qua là tay của hắn chỉ lục lọi trước ngực Kỷ Mộ Niên một trận, bên tai liền truyền đến thanh âm lạnh lẽo, lọt vào tai Sở Hi Du phảng phất như sấm sét đánh xuống từ chín tầng trời.
“Sở Hi Du! Ngươi đang làm gì!"
Sở Hi Du cả người sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại.
Kỷ Mộ Niên vốn định nghỉ ngơi thật tốt đợi ngày mai lên đường, lại không ngờ rằng lúc mình đang ngủ, luôn cảm thấy trên cổ luôn có một thứ gì đó lúc có lúc không chạm vào.
Bởi vì ngủ rất say, mà động tác của vật kia lại rất nhẹ, y không quá mức chú ý, chẳng qua cảm giác có chút không thoải mái, ngực lại có chút lạnh.
Y không kiên nhẫn nhíu mày, điều chỉnh tư thế ngủ một chút.
Kỷ Mộ Niên vốn tưởng rằng như thế liền có thể tiếp tục an ổn ngủ, nhưng không ngờ động tác bên ngoài lại càng ngày càng lớn.
Giống như có cái gì đó thăm dò trước ngực y, không ngừng ma sát thân thể, lửa nóng đến dọa người.
Cùng lúc đó, xúc cảm dính ướt trên cổ cũng không còn là như có như không nữa, phảng phất như có thứ gì đó mềm mại ướt át dán sát vào.
Y chợt cảm thấy không đúng, bất thình lình mở mắt.
Nếu một mực ngủ say, Kỷ Mộ Niên vạn vạn không ngờ được tình huống trước mắt, nhưng sau khi mở mắt ra, thấy tình cảnh trước mắt, cho dù y thân kinh bách chiến, cũng không khỏi cả kinh thất sắc.
Y vội vàng lên tiếng, trở tay liền đẩy cái đầu đang chôn ở cổ mình ra, đôi mắt trợn tròn, lại càng thêm kinh sợ.
Sở Hi Du không kịp đề phòng bị hất ra, ‘A’ một tiếng kêu lên, ánh mắt mê ly, nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên tức giận, cúi đầu nhìn vạt áo mình, nhanh chóng kéo vạt áo đã bị cởi hết nút áo, che kín lồng ngực bị lộ ra ngoài.
Động tác của y có chút gấp gáp, bàn tay cài lại nút áo cũng thoáng run rẩy.
Sở Hi Du lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng giải thích, “Mộ Niên, ta…"
Hắn chỉ mới nói được nửa câu, Kỷ Mộ Niên đã cắt lời, “Sở Hi Du, lá gan ngươi thật lớn!"
Kỷ Mộ Niên lập tức chặn lại lời muốn nói của Sở Hi Du, trong lúc nhất thời hắn cũng tay chân luống cuống, chỉ chăm chăm nhìn Kỷ Mộ Niên, nói “Ta… Ta…"
Hắn ấp a ấp úng, lại càng chọc Kỷ Mộ Niên lửa giận bốc lên ba trượng, ánh mắt chợt nhìn xuống.
Sở Hi Du mặc dù bị Kỷ Mộ Niên đẩy đầu ra, nhưng vật kia vẫn còn đặt giữa đùi Kỷ Mộ Niên, cách một lớp vải, còn có thể cảm nhận được xúc cảm cứng rắn cùng nhiệt độ nóng kinh người bên trong.
Tình huống trước mắt, đã sáng tỏ đến không thể sáng tỏ hơn, Kỷ Mộ Niên nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn xoáy vào người Sở Hi Du như muốn đâm thành một lỗ thủng, “Thái tử, ngươi giả bộ cũng thật rất giống."
Sở Hi Du hoàn toàn không biết Kỷ Mộ Niên đang nói cái gì, chỉ có thể ở bên cạnh ấp úng nói, “Ta… Ta không có…"
Kỷ Mộ Niên không đợi Sở Hi Du giải thích xong, lúc này lửa giận thiêu đốt hừng hực, trong miệng cũng không bỏ qua, oán hận nói, “Kỷ Mộ Niên ta không ngờ lại nhặt được một kẻ vong ân như ngươi." Y vừa nói, vừa hung hăng lau nước bọt còn lưu lại trên cổ, trên mặt lộ ra thần sắc ghê tởm.
Sở Hi Du nhìn bộ dáng của Kỷ Mộ Niên, trong lòng tựa như bị thứ gì nghẹn lại, khó chịu muốn chết, lắp bắp nói, “Mộ Niên, ngươi đừng tức giận."
Lần này thật vất vả miễn cưỡng nói tròn một câu. Nhưng hắn không nói còn đỡ, vừa nói xong Kỷ Mộ Niên đã tức giận phản cười nói, “Ngươi còn biết ta tức giận?"
Sở Hi Du vội vàng gật đầu một cái.
Nhìn thần sắc ủy khuất của hắn, Kỷ Mộ Niên cười lạnh một tiếng, nói “Biết ta tức giận, còn không cút nhanh lên."
Sở Hi Du kinbh ngạc, trong lòng càng thêm khó chịu, mất một lúc lâu mới lấy hết dũng khí nói, “Mộ Niên, người ngàn vạn lần đừng đuổi ta đi."
Kỷ Mộ Niên chính là muốn đuổi Sở Hi Du đi, y cũng không nhìn vẻ mặt của Sở Hi Du, tiếp tục đẩy Sở Hi Du một cái.
“Cút đi." Dưới tay Kỷ Mộ Niên cũng không thu lực.
Hai người đang ở trên cành cây, mặc dù thân cổ thụ cực lớn, vừa lúc có thể đủ cho hai người đặt chân, nhưng Kỷ Mộ Niên vừa đẩy, Sở Hi Du hơi ngã về phía sau, thiếu chút nữa đã ngã xuống phía dưới.
Hắn mất một lúc mới có thể ổn định thân thể, lại lần nữa nhìn Kỷ Mộ Niên, nói “Mộ Niên, ngươi thật sự muốn ta đi sao?"
Kỷ Mộ Niên nghiêm mặt, ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói, “Mặt dày mày dạn làm rồi không nhận? Sao còn chưa cút?"
Lời này y vừa nói ra, Sở Hi Du chóp mũi chua xót, chỉ chăm chăm nhìn Kỷ Mộ Niên, trong đầu ầm ầm nổ tung.
Cuối cùng, hắn rốt cục nhịn không được, cả người chồm đến gần Kỷ Mộ Niên, cũng không nghĩ nhiều Kỷ Mộ Niên sẽ như thế nào, bàn tay giữ chặt gáy đối phương, nhắm mắt liền hôn lên môi Kỷ Mộ Niên.
Tốc độ của Sở Hi Du rất nhanh, đợi đến khi Kỷ Mộ Niên kịp phản ứng, mặt người này liền chợt phóng đại trước mắt mình, răng môi cả hai chặt chẽ dán cùng một chỗ.
Kỷ Mộ Niên sửng sốt, trợn to hai mắt.
Sở Hi Du cũng chẳng còn tâm trí để ý Kỷ Mộ Niên có ghét hay không ghét hắn, theo bản năng nguyên thủy nhất của mình, ở trên môi Kỷ Mộ Niên trằn trọc hôn lấy.
Kỷ Mộ Niên cách nửa ngày mới ý thức tới xâm chiếm của Sở Hi Du, lập tức vùng vẫy.
Sở Hi Du cũng không để ý Kỷ Mộ Niên chống cự, vững vàng ôm lấy thân thể Kỷ Mộ Niên, đặt y tựa vào thân cây.
Võ công Kỷ Mộ Niên bị phế, sao có thể so được với Sở Hi Du một thân nội lực cao thâm, nên dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi giam cầm của Sở Hi Du, ngược lại càng giãy dụa, khí lực lãng phí càng nhiều, ngực càng phập phồng không ngừng, trong đầu truyền tới từng trận cảm giác choáng váng.
Chẳng qua Kỷ Mộ Niên làm sao có thể cam tâm bị người khiêu khích như thế, cho dù tẫn lực, cũng liều mạng muốn thoát khỏi cánh tay của Sở Hi Du.
Mỗi lần y vừa động, đều khiến Sở Hi Du tiêu tốn thật lớn khí lực để duy trì thăng bằng. Sở Hi Du mấy lần thiếu chút nữa bị Kỷ Mộ Niên đạp rơi xuống tàng cây, đến cuối cùng đành phải gắt gao chế trụ sau gáy của Kỷ Mộ Niên, để cho Kỷ Mộ Niên an tĩnh một ít.
Kỷ Mộ Niên hướng tay về phía sau sờ lên bảo đao.
Sở Hi Du toàn tâm toàn ý đặt sự chú ý trên người Kỷ Mộ Niên, đối với mọi cử động của y đều rõ ràng, thấy Kỷ Mộ Niên muốn rút đao ra, liền dứt khoát hạ nhẫn tâm, bàn tay vẫn thủ sẵn sau gáy Kỷ Mộ Niên hóa thành thủ đao, bổ vào gáy của người này.
Ngay cả khi mất trí nhớ, cũng không xóa được thiên tính từ trong xương của Sở Hi Du.
Kỷ Mộ Niên khẽ kêu lên một tiếng, trước mắt biến thành một mảnh tối om, tay rút đao cũng mất đi lực đạo, rũ xuống một bên, cả người cũng không cử động nữa.
Sở Hi Du thấy đôi con ngươi của Kỷ Mộ Niên từ từ khép lại, trống ngực đập loạn xạ, lại kề sát vào mặt Kỷ Mộ Niên, hôn lên ánh mắt y.
Kỷ Mộ Niên tựa như búp bê gỗ, ngã trong vòng tay hắn, mặc cho hắn chơi đùa thế nào cũng được.
Sở Hi Du lại thừa cơ sờ soạn toàn thân cao thấp Kỷ Mộ Niên, hạ thân tiến đến giữa hai chân Kỷ Mộ Niên, cách một lớp vải vóc từ từ ma sát.
Hắn chỉ học theo tư thế của Khôi ca, tới tới lui lui trừu động, cũng không dám quá mức mạnh bạo, thật sự cắm vào thân thể Kỷ Mộ Niên.
Qua một lúc, Sở Hi Du chỉ cảm thấy bụng dưới bốc lên một cỗ nhiệt lưu, hướng về phía hạ thân vọt đến. Trong đầu cũng hiện lên cảm giác thoải mái trước đây chưa từng có, rốt cục cũng đạt tới cao trào.
Hắn trầm trọng hít một hơi, vội vàng ôm lấy Kỷ Mộ Niên.
“Mộ Niên, ta rất thích ngươi." Thanh âm Sở Hi Du mang đậm giọng mũi, ở bên tai Kỷ Mộ Niên khàn khàn nói.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn sinh ra một ý tưởng kỳ quái.
Hắn thật muốn ôm lấy người trước mắt này, hòa tan y vào trong máu thịt của mình, hoàn toàn thuộc về chỉ riêng mình mình.
Nhưng nếu như vậy, Mộ Niên khẳng định lại muốn đánh hắn…
Sở Hi Du nhìn chằm chằm lồng ngực lộ ra ngoài vạt áo để mở, trong đầu loạn chuyển suy nghĩ, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều như có một con sâu nhỏ đang gặm cắn, ngứa ngáy đến đòi mạng.
Tựa hồ nhận được không khí cổ quái bên cạnh, Kỷ Mộ Niên nhíu nhẹ chân mày, nhẹ nhàng động một cái.
Đây vốn là hành động thường có của người đang ở trong giấc ngủ, nhưng lọt vào mắt Sở Hi Du, tiếng hít thở nhẹ nhàng của Kỷ Mộ Niên cũng tựa như một loại thuốc thôi tình, ‘ầm’ một tiếng, ngọn lửa trong đầu Sở Hi Du càng trở thành một đoàn lửa hừng hực cháy.
Sở Hi Du nuốt một ngụm nước bọt, cũng không để ý được quá nhiều, vươn tay đưa vào bên trong vạt áo Kỷ Mộ Niên, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ma sát thân thể Kỷ Mộ Niên, vừa hôn lên chiếc cổ tinh mịn của người trước mắt.
Mỗi một lần tiếp xúc giữa hai người đều làm cho tâm trí Sở Hi Du rạo rực, muốn ngừng cũng không thể ngừng, chỉ muốn thật sâu chiếm hữu người trước mắt này.
Chẳng qua là tay của hắn chỉ lục lọi trước ngực Kỷ Mộ Niên một trận, bên tai liền truyền đến thanh âm lạnh lẽo, lọt vào tai Sở Hi Du phảng phất như sấm sét đánh xuống từ chín tầng trời.
“Sở Hi Du! Ngươi đang làm gì!"
Sở Hi Du cả người sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại.
Kỷ Mộ Niên vốn định nghỉ ngơi thật tốt đợi ngày mai lên đường, lại không ngờ rằng lúc mình đang ngủ, luôn cảm thấy trên cổ luôn có một thứ gì đó lúc có lúc không chạm vào.
Bởi vì ngủ rất say, mà động tác của vật kia lại rất nhẹ, y không quá mức chú ý, chẳng qua cảm giác có chút không thoải mái, ngực lại có chút lạnh.
Y không kiên nhẫn nhíu mày, điều chỉnh tư thế ngủ một chút.
Kỷ Mộ Niên vốn tưởng rằng như thế liền có thể tiếp tục an ổn ngủ, nhưng không ngờ động tác bên ngoài lại càng ngày càng lớn.
Giống như có cái gì đó thăm dò trước ngực y, không ngừng ma sát thân thể, lửa nóng đến dọa người.
Cùng lúc đó, xúc cảm dính ướt trên cổ cũng không còn là như có như không nữa, phảng phất như có thứ gì đó mềm mại ướt át dán sát vào.
Y chợt cảm thấy không đúng, bất thình lình mở mắt.
Nếu một mực ngủ say, Kỷ Mộ Niên vạn vạn không ngờ được tình huống trước mắt, nhưng sau khi mở mắt ra, thấy tình cảnh trước mắt, cho dù y thân kinh bách chiến, cũng không khỏi cả kinh thất sắc.
Y vội vàng lên tiếng, trở tay liền đẩy cái đầu đang chôn ở cổ mình ra, đôi mắt trợn tròn, lại càng thêm kinh sợ.
Sở Hi Du không kịp đề phòng bị hất ra, ‘A’ một tiếng kêu lên, ánh mắt mê ly, nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên tức giận, cúi đầu nhìn vạt áo mình, nhanh chóng kéo vạt áo đã bị cởi hết nút áo, che kín lồng ngực bị lộ ra ngoài.
Động tác của y có chút gấp gáp, bàn tay cài lại nút áo cũng thoáng run rẩy.
Sở Hi Du lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng giải thích, “Mộ Niên, ta…"
Hắn chỉ mới nói được nửa câu, Kỷ Mộ Niên đã cắt lời, “Sở Hi Du, lá gan ngươi thật lớn!"
Kỷ Mộ Niên lập tức chặn lại lời muốn nói của Sở Hi Du, trong lúc nhất thời hắn cũng tay chân luống cuống, chỉ chăm chăm nhìn Kỷ Mộ Niên, nói “Ta… Ta…"
Hắn ấp a ấp úng, lại càng chọc Kỷ Mộ Niên lửa giận bốc lên ba trượng, ánh mắt chợt nhìn xuống.
Sở Hi Du mặc dù bị Kỷ Mộ Niên đẩy đầu ra, nhưng vật kia vẫn còn đặt giữa đùi Kỷ Mộ Niên, cách một lớp vải, còn có thể cảm nhận được xúc cảm cứng rắn cùng nhiệt độ nóng kinh người bên trong.
Tình huống trước mắt, đã sáng tỏ đến không thể sáng tỏ hơn, Kỷ Mộ Niên nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn xoáy vào người Sở Hi Du như muốn đâm thành một lỗ thủng, “Thái tử, ngươi giả bộ cũng thật rất giống."
Sở Hi Du hoàn toàn không biết Kỷ Mộ Niên đang nói cái gì, chỉ có thể ở bên cạnh ấp úng nói, “Ta… Ta không có…"
Kỷ Mộ Niên không đợi Sở Hi Du giải thích xong, lúc này lửa giận thiêu đốt hừng hực, trong miệng cũng không bỏ qua, oán hận nói, “Kỷ Mộ Niên ta không ngờ lại nhặt được một kẻ vong ân như ngươi." Y vừa nói, vừa hung hăng lau nước bọt còn lưu lại trên cổ, trên mặt lộ ra thần sắc ghê tởm.
Sở Hi Du nhìn bộ dáng của Kỷ Mộ Niên, trong lòng tựa như bị thứ gì nghẹn lại, khó chịu muốn chết, lắp bắp nói, “Mộ Niên, ngươi đừng tức giận."
Lần này thật vất vả miễn cưỡng nói tròn một câu. Nhưng hắn không nói còn đỡ, vừa nói xong Kỷ Mộ Niên đã tức giận phản cười nói, “Ngươi còn biết ta tức giận?"
Sở Hi Du vội vàng gật đầu một cái.
Nhìn thần sắc ủy khuất của hắn, Kỷ Mộ Niên cười lạnh một tiếng, nói “Biết ta tức giận, còn không cút nhanh lên."
Sở Hi Du kinbh ngạc, trong lòng càng thêm khó chịu, mất một lúc lâu mới lấy hết dũng khí nói, “Mộ Niên, người ngàn vạn lần đừng đuổi ta đi."
Kỷ Mộ Niên chính là muốn đuổi Sở Hi Du đi, y cũng không nhìn vẻ mặt của Sở Hi Du, tiếp tục đẩy Sở Hi Du một cái.
“Cút đi." Dưới tay Kỷ Mộ Niên cũng không thu lực.
Hai người đang ở trên cành cây, mặc dù thân cổ thụ cực lớn, vừa lúc có thể đủ cho hai người đặt chân, nhưng Kỷ Mộ Niên vừa đẩy, Sở Hi Du hơi ngã về phía sau, thiếu chút nữa đã ngã xuống phía dưới.
Hắn mất một lúc mới có thể ổn định thân thể, lại lần nữa nhìn Kỷ Mộ Niên, nói “Mộ Niên, ngươi thật sự muốn ta đi sao?"
Kỷ Mộ Niên nghiêm mặt, ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói, “Mặt dày mày dạn làm rồi không nhận? Sao còn chưa cút?"
Lời này y vừa nói ra, Sở Hi Du chóp mũi chua xót, chỉ chăm chăm nhìn Kỷ Mộ Niên, trong đầu ầm ầm nổ tung.
Cuối cùng, hắn rốt cục nhịn không được, cả người chồm đến gần Kỷ Mộ Niên, cũng không nghĩ nhiều Kỷ Mộ Niên sẽ như thế nào, bàn tay giữ chặt gáy đối phương, nhắm mắt liền hôn lên môi Kỷ Mộ Niên.
Tốc độ của Sở Hi Du rất nhanh, đợi đến khi Kỷ Mộ Niên kịp phản ứng, mặt người này liền chợt phóng đại trước mắt mình, răng môi cả hai chặt chẽ dán cùng một chỗ.
Kỷ Mộ Niên sửng sốt, trợn to hai mắt.
Sở Hi Du cũng chẳng còn tâm trí để ý Kỷ Mộ Niên có ghét hay không ghét hắn, theo bản năng nguyên thủy nhất của mình, ở trên môi Kỷ Mộ Niên trằn trọc hôn lấy.
Kỷ Mộ Niên cách nửa ngày mới ý thức tới xâm chiếm của Sở Hi Du, lập tức vùng vẫy.
Sở Hi Du cũng không để ý Kỷ Mộ Niên chống cự, vững vàng ôm lấy thân thể Kỷ Mộ Niên, đặt y tựa vào thân cây.
Võ công Kỷ Mộ Niên bị phế, sao có thể so được với Sở Hi Du một thân nội lực cao thâm, nên dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi giam cầm của Sở Hi Du, ngược lại càng giãy dụa, khí lực lãng phí càng nhiều, ngực càng phập phồng không ngừng, trong đầu truyền tới từng trận cảm giác choáng váng.
Chẳng qua Kỷ Mộ Niên làm sao có thể cam tâm bị người khiêu khích như thế, cho dù tẫn lực, cũng liều mạng muốn thoát khỏi cánh tay của Sở Hi Du.
Mỗi lần y vừa động, đều khiến Sở Hi Du tiêu tốn thật lớn khí lực để duy trì thăng bằng. Sở Hi Du mấy lần thiếu chút nữa bị Kỷ Mộ Niên đạp rơi xuống tàng cây, đến cuối cùng đành phải gắt gao chế trụ sau gáy của Kỷ Mộ Niên, để cho Kỷ Mộ Niên an tĩnh một ít.
Kỷ Mộ Niên hướng tay về phía sau sờ lên bảo đao.
Sở Hi Du toàn tâm toàn ý đặt sự chú ý trên người Kỷ Mộ Niên, đối với mọi cử động của y đều rõ ràng, thấy Kỷ Mộ Niên muốn rút đao ra, liền dứt khoát hạ nhẫn tâm, bàn tay vẫn thủ sẵn sau gáy Kỷ Mộ Niên hóa thành thủ đao, bổ vào gáy của người này.
Ngay cả khi mất trí nhớ, cũng không xóa được thiên tính từ trong xương của Sở Hi Du.
Kỷ Mộ Niên khẽ kêu lên một tiếng, trước mắt biến thành một mảnh tối om, tay rút đao cũng mất đi lực đạo, rũ xuống một bên, cả người cũng không cử động nữa.
Sở Hi Du thấy đôi con ngươi của Kỷ Mộ Niên từ từ khép lại, trống ngực đập loạn xạ, lại kề sát vào mặt Kỷ Mộ Niên, hôn lên ánh mắt y.
Kỷ Mộ Niên tựa như búp bê gỗ, ngã trong vòng tay hắn, mặc cho hắn chơi đùa thế nào cũng được.
Sở Hi Du lại thừa cơ sờ soạn toàn thân cao thấp Kỷ Mộ Niên, hạ thân tiến đến giữa hai chân Kỷ Mộ Niên, cách một lớp vải vóc từ từ ma sát.
Hắn chỉ học theo tư thế của Khôi ca, tới tới lui lui trừu động, cũng không dám quá mức mạnh bạo, thật sự cắm vào thân thể Kỷ Mộ Niên.
Qua một lúc, Sở Hi Du chỉ cảm thấy bụng dưới bốc lên một cỗ nhiệt lưu, hướng về phía hạ thân vọt đến. Trong đầu cũng hiện lên cảm giác thoải mái trước đây chưa từng có, rốt cục cũng đạt tới cao trào.
Hắn trầm trọng hít một hơi, vội vàng ôm lấy Kỷ Mộ Niên.
“Mộ Niên, ta rất thích ngươi." Thanh âm Sở Hi Du mang đậm giọng mũi, ở bên tai Kỷ Mộ Niên khàn khàn nói.
Tác giả :
Ngư Ngư Thuyết