Ảnh Hậu Trùng Sinh Chi Sủng Phu

Chương 37

Toàn thân Sở Ngao Dư đau nhức, lại chịu đựng không phát ra âm thanh, trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng của Hoàng Phủ Tử Y, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào cô, mà không biết sự tồn tại của Hoàng Phủ Tử Y thật thần kỳ, toàn thân vẫn là đau đớn đến chết lặng, nhưng Sở Ngao Dư lại cảm thấy không hề đau đến như vậy.

Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Tử Y lại đột nhiên mở mắt.

[Giá trị nổi tiếng của Ký chủ đạt đến một trăm vạn điểm, hệ thống tuyên bố thăng lên nhiệm vụ cấp ba, nhiệm vụ cấp ba là hôn môi người có hảo cảm cực tốt với mình, sau khi hôn môi liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, chúc ký chủ may mắn!] Âm thanh máy móc vang lên, bất tri bất giác, giá trị nổi tiếng của cô vậy mà đã đạt tới trăm vạn, mà có thể trong khoảng thời gian ngắn đạt được nhiều như vậy, chỉ có thể là bài đăng kia trên Weibo, cùng với sự cổ động của Sở Ngao Dư, tuyệt đối có thể nói là không làm gì nữa.

Chỉ là hôn môi người có hảo cảm cực tốt với mình? Đây rốt cuộc là nhiệm vụ quái quỷ gì vậy! Hệ thống, ngươi thật sự là hệ thống giao dịch, chứ không phải là Lão hệ thống Hồng Nương Nguyệt đấy chứ?

Hoàng Phủ Tử Y dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Sở Ngao Dư, lại phát hiện Sở Ngao Dư rất không bình thường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy đầu, rõ ràng là biểu tình cố gắng nhẫn nhịn.

"Anh làm sao vậy?" Hoàng Phủ Tử Y nhíu mày, quan tâm hỏi.

Sở Ngao Dư muốn nói mình không sao, nhưng căn bản lại không thể nói, cũng sợ một khi mở miệng, thì không thể nhịn lại tiếng hô đau đớn, cho nên chỉ có thể dùng hết toàn lực lắc lắc đầu, muốn tỏ vẻ không có việc gì, chỉ là động tác kia càng làm Hoàng Phủ Tử Y thêm nghi ngờ.

"Mặt cũng trắng thành như vậy rồi, còn nói không có việc gì!" Mày Hoàng Phủ Tử Y hơi nhíu biến thành nhíu chặt, mà lúc này An Trạch Thụy ngồi trên ghế phụ cũng đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu vội vàng mà lo lắng: "Thiếu gia, ngài......"

"Câm miệng!" Sở Ngao Dư thấp giọng gầm lên, không muốn An Trạch Thụy nhiều lời chút nào, chỉ là hai chữ này lại dùng hết toàn bộ sức lực của Sở Ngao Dư, làm hắn nhịn không được cong eo xuống, đau đến hít thở không thông.

Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn nhìn Hoàng Phủ Tử Y, trong ánh mắt ngoại trừ thống khổ không thể che giấu, còn có cả an ủi và một tia khủng hoảng, an ủi là vì hắn không muốn Tử Y lo lắng cho hắn, mà khủng hoảng lại là sợ hãi Tử Y biết được bệnh của hắn, nếu Tử Y biết được hắn là một người có thể chết bất cứ lúc nào.........

Không! Hắn không thể cho Tử Y biết!

"Tôi, tôi không có việc gì......" Tín niệm có thể mang đến dũng khí cho người khác, kiên quyết không cho Tử Y biết, cũng làm Sở Ngao Dư có thêm sức lực, nỗ lực nói ra câu an ủi.

Hoàng Phủ Tử Y không có khả năng bị thuyết phục bởi một lời an ủi như thế, đầu tiên cô lo lắng liếc mắt nhìn Sở Ngao Dư một cái, sau đó nhìn về phía An Trạch Thụy, lạnh giọng hỏi: "Anh biết anh ấy bị sao không? Là cần uống thuốc hay là đến bệnh viên? Không nên chậm trễ."

Hoàng Phủ Tử Y là một người mười phần thông tuệ, cô biết Sở Ngao Dư không muốn nói, liền lập tức hướng về phía An Trạch Thụy dò hỏi, đồng thời cũng nhìn phản ứng của An Trạch Thụy mà xác định một số việc.

An Trạch Thụy biết tình huống thân thể của Sở Ngao Dư, tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không phải là vô cùng cấp bách, đại khái là bởi vì trước kia cũng từng phát sinh sự việc này, mà không uống thuốc cũng không đưa đi bệnh viện, đại khái là bởi vì chúng đều có hiệu quả cực kì nhỏ, thậm chí là không có hiệu quả gì.

Tiếp tục suy đoán, làm Hoàng Phủ Tử Y nghĩ tới tình huống thân thể của Sở Ngao Dư, thông qua hệ thống cô đã tra xét tư liệu, gen Sở Ngao Dư khuyết tật bẩm sinh, mà loại gen khuyết tật này có nhiều khuyết điểm, như toàn thân sẽ thường xuyên đau nhức, sau khi bị thương da rất khó lành lại, các cơ quan của cơ thể thoái hóa nghiêm trọng, đều không thể tiếp thu trị liệu.

Mà An Trạch Thụy nào dám nói tình huống của Sở Ngao Dư, chỉ có thể uyển chuyển giải thích: "Không có vấn đề gì lớn, chút nữa là hết, cô đừng gấp."

Chút nữa liền hết? Đau thành như vậy mà còn muốn nhịn? Hoàng Phủ Tử Y nhìn về phía Sở Ngao Dư, Sở Ngao Dư vẫn đang nhìn cô như cũ, chỉ là ánh mất có điểm tan rã, cả người thoạt nhìn rất suy yếu, như là bị hung hăng chà đạp, lộ ra một tia dụ hoặc.

Khụ khụ, đang suy nghĩ cái gì đâu! Hoàng Phủ Tử Y vội vàng tiến lại gần, động tác nhẹ nhàng đỡ Sở Ngao Dư, thấp bây giờ bên tai: "Nếu đau quá thì kêu lên, không có việc gì, tôi ở chỗ này bồi anh, được không?

Hoàng Phủ Tử Y trời sinh lạnh lùng, nhưng lúc này lại cực kì ôn nhu, thời điểm thì thầm bên tai Sở Ngao Dư giống như là tinh nhân lẩm bẩm, làm toàn thân Sở Ngao Dư tê rần, sắc mặt tái nhợt nháy mắt phiếm hồng, tim đập ngày càng nhanh.

Một bên toàn thân đau nhức, một bên động tâm, có thể nói lúc này Sở Ngao Dư vừa nóng vừa lạnh, quá mức chịu đựng, cả người đều choáng váng, ngốc ngốc nhìn Hoàng Phủ Tử Y, ngay cả đau đớn cũng quên mất.

Mà lúc này Hoàng Phủ Tử Y nhìn khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng của Sơ Ngao Dư, lại nhìn đôi môi tái nhợt của hắn, đột nhiên liền có một cảm giác bị dụ hoặc, và lúc đó, tiểu ngao ô cũng biến thành hư ảnh xông ra, ở bên tai cô nói: "Hôn hắn, mau hôn hắn, hôn hắn, chủ nhân chỉ cần hôn hắn nhiệm vụ liền hoàn thành......"

Hoàng Phủ Tử Y có chút mất khống chế, chậm rãi cúi người qua, ở trong ánh nhìn ngốc ngốc của Sở Ngao Dư, nhẹ nhành mà hôn trên môi hắn!

"Ngao ô ô ô!" Tiểu ngao ô vui sướng kêu lên, Hoàng Phủ Tử Y bỗng nhiên bừng tĩnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gan tấc, khó được cũng có chút thẹn thùng, mặc dù trong lòng có chút không được tự nhiên nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, ngay cả động tác lui về phía sau cũng không chút hoang mang, thoạt nhìn một chút khác thường cũng không có, tựa như người vừa nãy không phải là cô.

Vốn dĩ Sở Ngao Dư có chút choáng váng, bây giờ đột nhiên bị hôn một cái, trực tiếpviệc này thành ảo giác, hung hăng nhắm hai mắt lại, hơn nữa ngày cũng không có ý tứ mở! Nếu còn chưa tỉnh, vậy tiếp tục ngủ đi!

[Ký chủ đã hôn môi người có hảo cảm cực tốt với mình, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp ba, hệ thống đang thăng cấp, mời ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.]

Âm thanh của hệ thống vàng lên trong đầu Hoàng Phủ Tử Y, Hoàng Phủ Tử Y lại không có hứng thú để ý tới, mà là nhìn chầm chầm đàn ông trước mặt, sau đó vươn tay chọc chọc vào má lúng đồng tiền trên khuôn mặt đàn ông.

"Uy, đây là ngủ rồi? Còn đau hay hết đau rồi?" Hoàng Phủ Tử Y quan tâm hỏi, trực tiếp sự việc vừa nãy lờ qua đi.

Lông mi Sở Ngao Dư giật giật, nhưng vẫn không có ý tứ mở mắt, Hoàng Phủ Tử Y nhìn, đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, lại chọc chọc má lúng đồng tiền, cười nói: "Ha hả a, có phải hết đau rồi hay không? Nếu không tỉnh, tôi sẽ cho anh đến bệnh viện nha."

Sở Ngao Dư tỉnh, biết chính mình hình như không phải đang nằm mơ, nhưng như cũ không thể xác định, nụ hôn lúc nãy có phải ảo giác của chính mình hay không, cho nên chỉ ngốc ngốc nhìn Hoàng Phủ Tử Y, một lúc lâu sau mới lúng ta lúng túng hỏi: "Vừa rồi cô, cô làm cái gì?"

"......Như vậy?"Hoàng Phủ Tử Y nghĩ nghĩ, lại duỗi tay ra tiếp tục chọc chọc má lúng đồng tiền trên mặt Sở Ngao Dư, dùng hành động thực tế trả lời, đương nhiên, không phải là đáp an Sở Ngao Dư muốn, nhưng mà bị chọc mặt nãy giờ, lúc này Sở Ngao Dư mới phản ứng, sắc mặt ngày càng đỏ.

"Tôi, cô....."Sở Ngao Dư căn bản không biết nên nói như thế nào, lòng tràn đầy nghi vấn, đều bị một loại cảm xúc ngượng ngùng chiếm cứ, hơn nữa, hắn kì thật cũng không quá sinh hỏi, cảm thấy yếu đuối, làm sao Tử Y sẽ hôn mình đây, nhất định là ảo giác của chính mình, nếu hỏi ra chỉ là chọc người ta chê cười thôi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại