Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc
Chương 37
Toàn thân Sở Ngao Dư đau nhức, lại chịu đựng không phát ra âm thanh, trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng của Hoàng Phủ Tử Y, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào cô, mà không biết sự tồn tại của Hoàng Phủ Tử Y thật thần kỳ, toàn thân vẫn là đau đớn đến chết lặng, nhưng Sở Ngao Dư lại cảm thấy không hề đau đến như vậy.
Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Tử Y lại đột nhiên mở mắt.
[Giá trị nổi tiếng của Ký chủ đạt đến một trăm vạn điểm, hệ thống tuyên bố thăng lên nhiệm vụ cấp ba, nhiệm vụ cấp ba là hôn môi người có hảo cảm cực tốt với mình, sau khi hôn môi liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, chúc ký chủ may mắn!] Âm thanh máy móc vang lên, bất tri bất giác, giá trị nổi tiếng của cô vậy mà đã đạt tới trăm vạn, mà có thể trong khoảng thời gian ngắn đạt được nhiều như vậy, chỉ có thể là bài đăng kia trên Weibo, cùng với sự cổ động của Sở Ngao Dư, tuyệt đối có thể nói là không làm gì nữa.
Chỉ là hôn môi người có hảo cảm cực tốt với mình? Đây rốt cuộc là nhiệm vụ quái quỷ gì vậy! Hệ thống, ngươi thật sự là hệ thống giao dịch, chứ không phải là Lão hệ thống Hồng Nương Nguyệt đấy chứ?
Hoàng Phủ Tử Y dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Sở Ngao Dư, lại phát hiện Sở Ngao Dư rất không bình thường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy đầu, rõ ràng là biểu tình cố gắng nhẫn nhịn.
“Anh làm sao vậy?" Hoàng Phủ Tử Y nhíu mày, quan tâm hỏi.
Sở Ngao Dư muốn nói mình không sao, nhưng căn bản lại không thể nói, cũng sợ một khi mở miệng, thì không thể nhịn lại tiếng hô đau đớn, cho nên chỉ có thể dùng hết toàn lực lắc lắc đầu, muốn tỏ vẻ không có việc gì, chỉ là động tác kia càng làm Hoàng Phủ Tử Y thêm nghi ngờ.
“Mặt cũng trắng thành như vậy rồi, còn nói không có việc gì!" Mày Hoàng Phủ Tử Y hơi nhíu biến thành nhíu chặt, mà lúc này An Trạch Thụy ngồi trên ghế phụ cũng đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu vội vàng mà lo lắng: “Thiếu gia, ngài……"
“Câm miệng!" Sở Ngao Dư thấp giọng gầm lên, không muốn An Trạch Thụy nhiều lời chút nào, chỉ là hai chữ này lại dùng hết toàn bộ sức lực của Sở Ngao Dư, làm hắn nhịn không được cong eo xuống, đau đến hít thở không thông.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn nhìn Hoàng Phủ Tử Y, trong ánh mắt ngoại trừ thống khổ không thể che giấu, còn có cả an ủi và một tia khủng hoảng, an ủi là vì hắn không muốn Tử Y lo lắng cho hắn, mà khủng hoảng lại là sợ hãi Tử Y biết được bệnh của hắn, nếu Tử Y biết được hắn là một người có thể chết bất cứ lúc nào………
Không! Hắn không thể cho Tử Y biết!
“Tôi, tôi không có việc gì……" Tín niệm có thể mang đến dũng khí cho người khác, kiên quyết không cho Tử Y biết, cũng làm Sở Ngao Dư có thêm sức lực, nỗ lực nói ra câu an ủi.
Hoàng Phủ Tử Y không có khả năng bị thuyết phục bởi một lời an ủi như thế, đầu tiên cô lo lắng liếc mắt nhìn Sở Ngao Dư một cái, sau đó nhìn về phía An Trạch Thụy, lạnh giọng hỏi: “Anh biết anh ấy bị sao không? Là cần uống thuốc hay là đến bệnh viên? Không nên chậm trễ."
Hoàng Phủ Tử Y là một người mười phần thông tuệ, cô biết Sở Ngao Dư không muốn nói, liền lập tức hướng về phía An Trạch Thụy dò hỏi, đồng thời cũng nhìn phản ứng của An Trạch Thụy mà xác định một số việc.
An Trạch Thụy biết tình huống thân thể của Sở Ngao Dư, tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không phải là vô cùng cấp bách, đại khái là bởi vì trước kia cũng từng phát sinh sự việc này, mà không uống thuốc cũng không đưa đi bệnh viện, đại khái là bởi vì chúng đều có hiệu quả cực kì nhỏ, thậm chí là không có hiệu quả gì.
Tiếp tục suy đoán, làm Hoàng Phủ Tử Y nghĩ tới tình huống thân thể của Sở Ngao Dư, thông qua hệ thống cô đã tra xét tư liệu, gen Sở Ngao Dư khuyết tật bẩm sinh, mà loại gen khuyết tật này có nhiều khuyết điểm, như toàn thân sẽ thường xuyên đau nhức, sau khi bị thương da rất khó lành lại, các cơ quan của cơ thể thoái hóa nghiêm trọng, đều không thể tiếp thu trị liệu.
Mà An Trạch Thụy nào dám nói tình huống của Sở Ngao Dư, chỉ có thể uyển chuyển giải thích: “Không có vấn đề gì lớn, chút nữa là hết, cô đừng gấp."
Nhưng vào lúc này, Hoàng Phủ Tử Y lại đột nhiên mở mắt.
[Giá trị nổi tiếng của Ký chủ đạt đến một trăm vạn điểm, hệ thống tuyên bố thăng lên nhiệm vụ cấp ba, nhiệm vụ cấp ba là hôn môi người có hảo cảm cực tốt với mình, sau khi hôn môi liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, chúc ký chủ may mắn!] Âm thanh máy móc vang lên, bất tri bất giác, giá trị nổi tiếng của cô vậy mà đã đạt tới trăm vạn, mà có thể trong khoảng thời gian ngắn đạt được nhiều như vậy, chỉ có thể là bài đăng kia trên Weibo, cùng với sự cổ động của Sở Ngao Dư, tuyệt đối có thể nói là không làm gì nữa.
Chỉ là hôn môi người có hảo cảm cực tốt với mình? Đây rốt cuộc là nhiệm vụ quái quỷ gì vậy! Hệ thống, ngươi thật sự là hệ thống giao dịch, chứ không phải là Lão hệ thống Hồng Nương Nguyệt đấy chứ?
Hoàng Phủ Tử Y dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Sở Ngao Dư, lại phát hiện Sở Ngao Dư rất không bình thường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy đầu, rõ ràng là biểu tình cố gắng nhẫn nhịn.
“Anh làm sao vậy?" Hoàng Phủ Tử Y nhíu mày, quan tâm hỏi.
Sở Ngao Dư muốn nói mình không sao, nhưng căn bản lại không thể nói, cũng sợ một khi mở miệng, thì không thể nhịn lại tiếng hô đau đớn, cho nên chỉ có thể dùng hết toàn lực lắc lắc đầu, muốn tỏ vẻ không có việc gì, chỉ là động tác kia càng làm Hoàng Phủ Tử Y thêm nghi ngờ.
“Mặt cũng trắng thành như vậy rồi, còn nói không có việc gì!" Mày Hoàng Phủ Tử Y hơi nhíu biến thành nhíu chặt, mà lúc này An Trạch Thụy ngồi trên ghế phụ cũng đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu vội vàng mà lo lắng: “Thiếu gia, ngài……"
“Câm miệng!" Sở Ngao Dư thấp giọng gầm lên, không muốn An Trạch Thụy nhiều lời chút nào, chỉ là hai chữ này lại dùng hết toàn bộ sức lực của Sở Ngao Dư, làm hắn nhịn không được cong eo xuống, đau đến hít thở không thông.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn nhìn Hoàng Phủ Tử Y, trong ánh mắt ngoại trừ thống khổ không thể che giấu, còn có cả an ủi và một tia khủng hoảng, an ủi là vì hắn không muốn Tử Y lo lắng cho hắn, mà khủng hoảng lại là sợ hãi Tử Y biết được bệnh của hắn, nếu Tử Y biết được hắn là một người có thể chết bất cứ lúc nào………
Không! Hắn không thể cho Tử Y biết!
“Tôi, tôi không có việc gì……" Tín niệm có thể mang đến dũng khí cho người khác, kiên quyết không cho Tử Y biết, cũng làm Sở Ngao Dư có thêm sức lực, nỗ lực nói ra câu an ủi.
Hoàng Phủ Tử Y không có khả năng bị thuyết phục bởi một lời an ủi như thế, đầu tiên cô lo lắng liếc mắt nhìn Sở Ngao Dư một cái, sau đó nhìn về phía An Trạch Thụy, lạnh giọng hỏi: “Anh biết anh ấy bị sao không? Là cần uống thuốc hay là đến bệnh viên? Không nên chậm trễ."
Hoàng Phủ Tử Y là một người mười phần thông tuệ, cô biết Sở Ngao Dư không muốn nói, liền lập tức hướng về phía An Trạch Thụy dò hỏi, đồng thời cũng nhìn phản ứng của An Trạch Thụy mà xác định một số việc.
An Trạch Thụy biết tình huống thân thể của Sở Ngao Dư, tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không phải là vô cùng cấp bách, đại khái là bởi vì trước kia cũng từng phát sinh sự việc này, mà không uống thuốc cũng không đưa đi bệnh viện, đại khái là bởi vì chúng đều có hiệu quả cực kì nhỏ, thậm chí là không có hiệu quả gì.
Tiếp tục suy đoán, làm Hoàng Phủ Tử Y nghĩ tới tình huống thân thể của Sở Ngao Dư, thông qua hệ thống cô đã tra xét tư liệu, gen Sở Ngao Dư khuyết tật bẩm sinh, mà loại gen khuyết tật này có nhiều khuyết điểm, như toàn thân sẽ thường xuyên đau nhức, sau khi bị thương da rất khó lành lại, các cơ quan của cơ thể thoái hóa nghiêm trọng, đều không thể tiếp thu trị liệu.
Mà An Trạch Thụy nào dám nói tình huống của Sở Ngao Dư, chỉ có thể uyển chuyển giải thích: “Không có vấn đề gì lớn, chút nữa là hết, cô đừng gấp."
Tác giả :
Mị Dạ Thủy Thảo