Ảnh Hậu Thành Đôi
Chương 147
Hai người cứ thế mà trò chuyện với nhau, tựa như là không có khoảng cách nào vậy.
Máy bay hạ cánh có chút muộn, giữa việc đi ngủ muộn và dậy sớm vào ngày hôm sau, Hạ Dĩ Đồng chọn đi ngủ muộn, bây giờ cô mới thấy hối hận.
Xe bảo mẫu lái hơn nửa tiếng đến khách sạn.
Cô vội vàng muốn chạy vào phòng, vừa ra khỏi thang máy là bật tuyệt chiêu dịch chuyển tức thời, chạy vụt vào phòng, một cuộc điện thoại gọi tới.
Chưa kịp nhúc nhích, dựa vào cửa, giọng nói vẫn thở hổn hển, nói không nên lời: "Lục, Lục lão sư."
Mũi Lục Ẩm Băng liền cảm thấy đau nhức, theo bản năng muốn nói "Thực xin lỗi", nhưng cô biết nói như vậy sẽ khiến cho đối phương thêm căng thẳng, cho dù không có chuyện gì xảy ra, nhưng Hạ Dĩ Đồng cũng bị cô hù sợ.
"Hạ, Hạ lão sư." Lục Ẩm Băng nói, kỹ năng diễn xuất trêu ghẹo của cô vô cùng tự nhiên, "Em nói lắp làm gì?"
Hạ Dĩ Đồng tay vịn cửa, chậm rãi đứng thẳng người, cười nói: "Em không biết, vừa nãy có chút khẩn trương."
Lục Ẩm Băng hỏi: "Em đi tắm trước đi, sau đó mình videl call, vậy được không?"
"Giờ không được sao?" Ngón tay Hạ Dĩ Đồng ấn ấn vào lòng bàn tay mình, nói.
"Vậy được rồi, em đi tắm, mười phút nữa liền trở về."
"Ngoan."
Lục Ẩm Băng thu điện thoại di động, đầu tựa vào gối, yên lặng nhìn trần nhà.
Một loại cảm giác áy náy từ trước tới nay chưa từng có bao quanh lấy cô, em ấy thích mình như vậy, cô không hề nghi ngờ tình cảm của Hạ Dĩ Đồng dành cho mình, so với tin bản thân thì còn tin em ấy hơn.
Chính vì sự tin tưởng này, cô mới không có cách nào lừa gạt chính mình, việc cô có suy nghĩ trốn tránh là tội không thể nào tha thứ.
Em ấy thích mình như vậy, vì sao lại còn dao động chuyện này?
Mình thích em ấy, vì sao lại còn muốn trốn tránh?
Vì cái gì? Vì cái gì? Vô số vì cái gì tràn ngập trong đầu cô, tất cả mọi thứ đều đang hướng cô gào thét, nhưng không ai có thể đưa cho cô một đáp án, cô mờ mịt suy nghĩ lại về sự cần thiết của mổi quan hệ này, có phải là cô xúc động quá không? Hay là cô không thích đối phương nhiều như vậy? Ít nhất là không có thích nhiều như Hạ Dĩ Đồng thích cô.
Cuối cùng, cô nghĩ: Mình thật sự là thích em ấy sao?
Ý niệm này cơ hồ làm cho Lục Ẩm Băng giật mình một cái, từ trên giường bật dậy.
Tiếng chuông video call cắt ngang suy nghĩ của Lục Ẩm Băng, cô sờ sờ lưng mình, không ngờ lại toát mồ hôi lạnh.
Nuốt nước miếng, chợt nhìn về phía di động, nhấn nút bắt máy.
Gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Hạ Dĩ Đồng xuất hiện trước ống kính: "Lục lão sư, em tắm xong rồi."
Lục Ẩm Băng nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình di động, mới có 6 phút, em ấy hẳn là sốt ruột.
Lúc trước, Hạ Dĩ Đồng khẩn trương như vậy, cô có thể thuận thế đùa giỡn em ấy vài câu, đôi khi còn nói những đề tài không thích hợp với thiếu nhi, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy bàng hoàng, mỗi một ánh mắt chứa đựng tình cảm của Hạ Dĩ Đồng đối với cô, như là đang tra tấn cô vậy, mỗi lần em ấy liếc mắt nhìn, Lục Ẩm Băng càng ngày càng áy náy hơn.
"Hạ Dĩ Đồng." Lục Ẩm Băng mở miệng, hai chữ cuối cùng lại không phát ra âm thanh, cô không thể không hắng giọng, cứ như vậy, thanh âm của cô giống như đang ngậm một nắm cát trong cổ họng vậy, khàn vô cùng.
"Chị bị cảm à?" Hạ Dĩ Đồng lập tức truy vấn, ánh mắt như sắp xuyên qua màn hình, mặc dù điều đó không có tác dụng gì.
"Em đừng...." Lục Ẩm Băng lại hắng giọng, muốn nói: Em đừng nhìn chị như vậy.
Lời nói đó đến bên miệng liền nuốt trở vào, cười cười nói, "Em đừng khẩn trương như vậy, chỉ là buổi tối trở gió, cổ họng cảm thấy khó chịu."
Nói xong cô còn bưng ly nước trên tủ đầu giường uống một ngụm, nói lần nữa thì thanh âm gần như khôi phục lại bình thường.
"Tay mỏi quá, chị không cầm di động nữa." Lục Ẩm Băng đem điện thoại để lên gối, camera đè lên gối, cô quay mặt sang một bên, không nhìn thấy nữa.
"Ipad đâu?"
"Ở trên bàn, lạnh quá, không muốn chui ra khỏi chăn."
"Ôm em một cái, Lục lão sư." Lục Ẩm Băng rất sợ lạnh, Hạ Dĩ Đồng dĩ nhiên biết, cô còn biết chị ấy rất lười, lúc chưa đóng phim thì được nuông chiều từ bé, bây giờ không muốn cầm di động cũng là chuyện bình thường.
Video call biến thành cuộc gọi thoại, không phải đối mặt với khuôn mặt làm cho cô áy náy, điều này khiến Lục Ẩm Băng thoải mái không ít, cô cong môi, nói: "Ôm một cái."
"Vừa nãy chị muốn nói với em cái gì?" Hạ Dĩ Đồng hỏi, mặc dù không nhìn thấy Lục Ẩm Băng, nhưng ánh mắt của cô vẫn dán trên màn hình, sợ bỏ lỡ khoảng khắc nào đó của Lục Ẩm Băng.
Tâm trạng thay đổi một cách kỳ lạ, một khắc trước, Lục Ẩm Băng còn cảm thấy đối phương mang đến áp lực cho cô, hiện tại cô cảm thấy giọng nói của Hạ Dĩ Đồng như vậy, giống hệt như cảnh đạo diễn đang khổ sở mài giũa kĩ thuật diễn vậy, rốt cuộc cũng hô "cắt" trước giờ cơm, toàn tâm toàn ý đều được thả lỏng.
"Bình thường mỗi ngày em làm gì?" Hai má Lục Ẩm Băng gối lên gối, mắt nhắm lại.
"Nhớ chị."
"Còn gì nữa?"
"Đi làm."
"Còn gì nữa?"
"Nhớ chị."
"Ngoại trừ đi làm thì chính là nhớ chị sao?" Lục Ẩm Băng hỏi, rõ ràng là không tin.
"Không phải."
Lục Ẩm Băng "À" một tiếng, nói thầm: Quả nhiên là lời ngon tiếng ngọt.
"Nhớ tới chị đang làm gì, công tác ở đâu." Hạ Dĩ Đồng đang cười.
"Em dùng gì để nhớ?"
"Dùng tâm, dùng đầu nhớ." Hạ Dĩ Đồng hiếm khi đè nén thẹn thùng, sau đó mở miệng, "Còn còn...!đầu lưỡi."
"Em có thể hay không nói cụ thể một chút, em nhớ chị thường sẽ có biểu hiện gì?"
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Vì sao Lục lão sư của cô không hề phản ứng với câu nói khi nãy, hơn nữa còn không chút lưu tình nào mà chuyển đề tài, làm người tốt thất bại a.
Lục Ẩm Băng có phải là không nghe rõ cô đang nói gì không, cô có nên nói lại lần nữa không?
Thôi, những lời xấu hổ như vậy, vẫn là không nên nói lại.
Nói đi cũng phải nói lại, Lục Ẩm Băng có phải là đang hỏi cô có biểu hiện ngượng ngùng hay không, sau đó là muốn nghe lời ngon tiếng ngọt nên mới hỏi vậy?
"Có phải là cách một phút liền nhìn di động?" Lục Ẩm Băng đưa ra vấn đề đầu tiên.
Hạ Dĩ Đồng ngẩn ra, đáp: "A, sẽ không, chắc là hai phút, nếu không bận rộn."
"Có phải là đem lịch sử trò chuyện load lại nhiều lần, nội dung nhớ rõ thuộc làu?"
"Dạ."
"Có phải là không có việc gì thì đi lướt mạng xã hội, vào trang chủ của người đó xem có hoạt động gì mới không, nếu không có thì lại load lần nữa?"
Người đó? Tai của Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng bắt được từ khoá này, là ai vậy? Người đó, là mình sao?
"Lục lão..."
"Em đừng có ngắt lời chị, trả lời chị là có hay không." Lục Ẩm Băng kích động nói.
"....Có."
Hạ Dĩ Đồng lo lắng cho cô, trạng thái này của Lục Ẩm Băng thật sự là không thích hợp, cô ấy không phải là muốn nghe lời ngon tiếng ngọt, mà làm muốn chứng thực một chuyện nào đó, chuyện gì chứ?
"Lục Ẩm Băng, em rất thích chị." Cô rất cẩn thận mà nói ra tâm ý của mình.
"Chị biết." Lục Ẩm Băng thay đổi tư thế nằm, từ nằm nghiêng sang nằm ngửa, trầm mặc thật lâu, nói: "Chị biết." Dừng trong chốc lát, lại nói lần nữa: "Chị biết, em rất thích chị."
Cổ họng lại khàn khàn.
Hạ Dĩ Đồng đối với một mảnh đen trên màn hình luống cuống tay chân: "Chị đừng như vậy, em lo lắng cho chị."
Cô nghỉ ngơi một chút, lấy tay xoa mặt mình, từ trên giường ngồi dậy, thở dốc: "Bây giờ em liền trở về Bắc Kinh, chị chờ em."
"Đừng!" Lục Ẩm Băng đột nhiên mở miệng.
Cảm giác áy náy này lại lần nữa trở về, Lục Ẩm Băng duỗi tay qua, cầm lấy di động của mình, để camera ngay mặt mình, cô nhìn thấy vành mắt Hạ Dĩ Đồng đỏ bừng.
Hạ Dĩ Đồng ngơ ngác nhìn cô.
Lục Ẩm Băng thở dài, nói: "Thực xin lỗi, là chị không quen."
"Không quen cái gì?"
"Bỗng nhiên có cảm giác vướng bận." Thay vì che giấu, không bằng đem sự tình nói rõ, tránh để hai người cứ tiếp tục bị tra tấn.
Chiều nay cô vừa mới nói với Hạ Dĩ Đồng, những người bên cạnh không đau lòng vì em ấy, nhưng cô thì có, bây giờ hiện tại lại làm đau lòng em ấy, ở trong trí nhớ, Hạ Dĩ Đồng chưa từng khóc, có khóc mấy lần đều là vì cô.
"Lục lão sư, chị làm gì vậy?" Hạ Dĩ Đồng khiếp sợ nhìn Lục Ẩm Băng tự đâm đầu vào gối đầu của mình.
"Chị tỉnh táo trở lại."
"Chị nói hết lời ban nãy đi, em chờ được."
"Trọng điểm của em có phải là không đúng hay không? Không phải là em không nên kêu chị đừng đâm đầu vào gối nữa sao?" Lục Ẩm Băng ngẩng đầu, tóc dài có chút rối loạn, tức giận nói, "Bạn gái giả."
Hạ Dĩ Đồng nhe răng nhìn cô, cười lên rất đẹp: "Dù sao cũng không đau."
Em ấy vui vẻ, Lục Ẩm Băng liền vui vẻ, bầu không khí bất tri bất giác trở nên thoải mái hơn nhiều, Lục Ẩm Băng từ trên giường ngồi dậy, thay đổi sang Ipad, đặt ở trên đùi, đối diện với Hạ Dĩ Đồng.
Thẳng thắn, thành thật về thế giới nội tâm của mình như vậy, đây là lần đầu tiên cô phá lệ, ngón tay của Lục Ẩm Băng ở trong chăn xoắn tới xoắn lui, không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Aiz...."
"Dạ?" Hạ Dĩ Đồng ôn nhu, chăm chú nhìn cô, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mà "dạ?" một lần, hơn nữa còn có chút sủng nịnh, bất qua so với Lục Ẩm Băng chỉ kém hơn xíu.
"Chị đi..." Lục Ẩm Băng liếc mắt nhìn cô một cái, rũ mắt cười, "Aiz, chị nói không nên lời."
"Không vội, còn có thời gian một đêm mà."
"Sáng ngày mai không phải là em phải đi chụp tạp chí gì sao?"
"Bổn tiểu thư trời sinh lệ chất, thức đêm cũng không có gì."
"Em dám."
"Em không dám, nhưng chị không nói thì em không thể ngủ." Hạ Dĩ Đồng bật cười, "Đi ngủ cũng không được."
"Vậy chị nói."
"Nói đi."
"Chị..." Lục Ẩm Băng vừa nhìn thấy gương mặt cô liền muốn cười, vừa nghĩ đến chuyện ra vẻ của mình lại càng muốn cười, yêu đương còn mệt mỏi hơn cả việc cô ngồi nghiên cứu triết lý.
"Nói đi, nói đi." Hạ Dĩ Đồng vừa thúc giục cô vừa không nhịn được cười.
Cười rất dễ lây, hai người giống như được giật dây, liên tục cười với nhau.
Rốt cuộc cũng cười đủ rồi, Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm cổ áo trên màn hình của Hạ Dĩ Đồng, giọng nói yếu ớt, nói: "Hôm nay màn hình điện thoại của chị bị chị chọt tới chọt lui sắp hư rồi."
"Sao vậy?"
"Lướt WeChat hẳn 23 lần, Weibo 5 lần, chỉ lướt tới lướt lui, không làm gì mà hẳn một giờ liền, ngày mai chắc phải đi thay màn hình mới."
"Không phải là chị không thích chơi điện thoại di động sao?"
"Là do nhớ em." Lục Ẩm Băng dời ánh mắt về phía mặt cô, rồi lại rơi xuống cổ áo, u oán nói.
Hạ Dĩ Đồng bất ngờ không kịp phòng bị, như bị một quả bóng đánh thẳng mặt, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa như biến thành thạch trái cây, như muốn trượt xuống khỏi giường..