Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực
Chương 16
Khi Bạch Dã được Tô Dự gọi tới chải tóc cho Lâm Úc Thanh, cả người đều là đứng hình rồi, cầm cái lược gỗ đứng phía sau Lâm Úc Thanh nửa ngày cũng không thể nào xuống tay.
"Làm sao vậy? Lần trước không phải chải khá tốt sao?" Tô Dự ở bên cạnh xem trò vui, bên trong đoàn kịch của nàng luôn luôn là các loại hòa hòa thuận thuận yên yên tĩnh tĩnh, nàng cũng không muốn giữa hai diễn viên này có mâu thuẫn gì, cho nên cải thiện quan hệ phải kịp lúc.
Lâm Úc Thanh là cực kì không biết làm sao, dứt khoác không động một tí, mặc cho Tô Dự dằn vặt.
Thợ trang điểm ở bên cạnh cũng rất cạn lời, đạo diễn tìm diễn viên cái gì, căn bản chính là đến thay thế chính mình đó!
"Tạo hình này có chút phức tạp, ta không biết chải.." Bạch Dã không biết làm sao.
Thợ trang điểm vui vẻ, ta biết ta biết a!
Tô Dự nhìn trái phải một chút, "Vậy ngươi.." Dặn dò thợ trang điểm, "Dạy nàng."
"!"
Lâm Úc Thanh nhấc lên mí mắt, "Không sao, ngươi có sức dằn vặt, dù sao ta là thu phí theo ngày."
Vừa nghe lời này, dứt khoác tước vũ khí đầu hàng, để người giúp Lâm Úc Thanh trang điểm.
Bạch Dã vội nhường chỗ cho thợ trang điểm, đồng thời ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ học tập.
"Bạch Dã, qua đây, ngồi." Tô Dự tìm kiếm một túi hóa trang, mang lấy cái ghế, để Bạch Dã ngồi ở bên cạnh Lâm Úc Thanh, vô cùng không nói đạo lý chiếm dụng phòng hóa trang của Lâm Úc Thanh.
"Hả? Ta?"
"Đúng vậy, ta tới hóa trang cho ngươi, hôm nay cho ngươi trang điểm thử."
"Ngài trang điểm cho ta?" Bạch Dã sửng sốt một chút, sửng sờ là không di chuyển bước chân, nàng.. Biết hóa trang sao? Mang theo nghi vấn nhìn về phía Lâm Úc Thanh, không ngờ lại thấy được ánh mắt của Lâm Úc Thanh sắc bén như nhìn chằm chằm con mồi, đầu tiên là nhìn Tô Dự một chút, sau đó lại nhìn về phía Bạch Dã, thấy nàng như có gai ở sau lưng, không dám manh động.
"Đến đi, không tin ta như thế hả? Ta cũng chính là lười, nếu không tổ hóa trang này đều nên tan lớp rồi."
Không chịu nổi lời mời nồng nàn của Tô Dự, Bạch Dã có chút thấp thỏm đi đến trước mặt Tô Dự ngồi xuống, còn không có ngồi vững vàng, Tô Dự thì giơ tay sờ sờ đầu của nàng, sợ đến nàng giật mình một cái, lại vội vàng đứng lên.
"Làm sao vậy?" Tô Dự cũng sợ hết hồn.
Bạch Dã lúng túng sờ sờ tóc, có thể nói nàng không quá quen thuộc bị người không quen thuộc thân mật va chạm.. Loại cảm giác đó sẽ để nàng cả người nổi da gà, hai lần trước khi Lộ lão sư sờ nàng, tuy không đến nỗi nổi da gà, nhưng cũng làm cho nàng cảm giác hết sức không được tự nhiên, chớ nói chi là Tô Dự hoàn toàn chưa quen thuộc rồi.
"Thật ngại quá a Tô đạo diễn." Bạch Dã nói lời xin lỗi, lại ngồi trở xuống.
Lâm Úc Thanh toàn bộ hành trình nhìn ở trong mắt, kỳ quái, làm sao trước đây chưa từng thấy dáng vẻ nàng bị người sờ một chút sẽ nhảy dựng lên chứ.
Lần này Bạch Dã có chuẩn bị tâm lý, đồng thời Tô Dự như kẻ trộm gà nhấn lấy đầu của nàng, phòng ngừa nàng lại nhảy lên.
"Chậc, phẩm chất tóc thật tốt, vừa đen vừa sáng, đuôi tóc cũng hoàn toàn không có chẻ ngọn, chà chà chà.."
"Ơ, lớp da cũng rất tốt a, mềm mại có tính đàn hồi, chung quy vẫn là tuổi trẻ a, nhan sắc so với ta hóa trang cũng còn rất đẹp." Tô Dự vô cùng như quen thuộc đưa tay nặn nặn khuôn mặt của Bạch Dã, một lòng một dạ cảm khái, hoàn toàn không có chú ý tới có một đạo ánh mắt muốn ăn thịt người.
Bạch Dã dở khóc dở cười, đồng thời có chút lúng túng, cũng may Tô Dự chỉ là hơi hiểu biết một chút chất lượng da của nàng thì thu tay rồi.
Tô Dự đem ra một cái dây cao su, đem tóc Bạch Dã bó lên, xốc lên mái tóc phía bên phải, không chờ động tác tiếp tục, ánh mắt ngưng lại, nhìn chằm chằm thái dương phía bên phải của Bạch Dã trong gương, "Ngươi đây là làm sao làm ra?"
Bạch Dã cả kinh, vội vàng khuấy động lấy mái tóc che lấy thái dương, Lâm Úc Thanh hung hăng nhíu mày, yên lặng thu hồi ánh mắt, nhắm hai mắt lại.
Trong đầu không tự giác hiện ra tình hình chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bạch Dã.
Tiểu gia hỏa hai cái tay nhỏ sưng như bánh màn thầu, trên mu bàn tay tràn đầy dấu tay bị quất đánh mà lưu lại, khi nhìn thấy chính mình, nàng đem tay dấu ở phía sau gắt gao siết lấy.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cũng không có thiếu vết thương, môi khô nứt, mà để Lâm Úc Thanh lo lắng nhất, là một khối vết máu đã đông đặc của nàng, dòng máu theo thái dương chảy xuôi xuống, đã khô cạn ở trên mặt.
Sau khi trở về, mặc dù có Hạ Tiểu Tử tỉ mỉ chăm sóc, nhưng trên thái dương vẫn là để lại một khối vết tích to bằng móng tay.
Các loại sản phẩm trừ sẹo cũng dùng không ít, dấu vết mặc dù nhạt, nhưng cho đến ngày nay, vẫn có thể nhìn ra. Chuyện này cũng làm cho Lâm Úc Thanh rất khó tiêu tan, ngược lại là Bạch Dã, tâm thái vẫn tính lạc quan, sau khi tóc dài, liền luôn giữ lại một chùm mái tóc phía bên phải để che chắn vết sẹo, đồng thời chưa bao giờ mở miệng đề cập đến việc này.
Bạch Dã chột dạ liếc mắt nhìn Lâm a di, "Cái này.. Ừ.. Khi còn bé không cẩn thận đụng bị thương."
"Cái này sẽ ảnh hưởng đến tổ kịch sao?" Bạch Dã lo lắng dò hỏi.
"Vậy ngược lại sẽ không, khi hóa trang che một chút, không có chuyện gì." Tô Dự lắc đầu một cái, cũng không có ở đề tài này thâm nhập qua nhiều, cũng làm cho Bạch Dã thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu lắm, Lâm Úc Thanh đã làm xong kiểu tóc, đi phòng thay quần áo bên trong đổi đồ hóa trang, thợ trang điểm lại không ngừng không nghỉ đến loay hoay tóc của Bạch Dã.
"Tiểu Dã tỷ tỷ!" Tiểu Bảo nhảy nhảy nhót nhót chạy vào, thẳng đến Bạch Dã.
Bạch Dã từ trong gương nhìn thấy nàng, đã thay đồ hóa trang, quần áo luyện công màu trắng rộng rãi, đẩy đầu viên thuốc chính mình tết, nhún nhảy một cái, vô cùng đáng yêu.
"Tiểu Dã tỷ tỷ ngươi cũng đang hóa trang hả, lúc nào có thể trang điểm xong? Ngươi cũng phải đóng kịch sao?"
"Ta tạm thời không có kịch, chỉ là hóa trang thử." Bạch Dã tự nhiên ôm tiểu gia hỏa, Tiểu Bảo nửa người đều nằm nhoài trên đùi nàng, hai người thân mật vô cùng, Bạch Dã là thật sự vô cùng yêu thích đứa trẻ.
Tô Dự nhìn thấy tình cảnh này là cảm giác an ủi thật lớn, cuối cùng có người có thể vuốt thuận nhóc con này rồi!
"Vậy Tô a di ngươi nhanh hóa trang một chút đi, ta muốn tiểu Dã tỷ tỷ xem ta diễn kịch, ta muốn tỷ tỷ bồi ta!" Tiểu Bảo cầm lấy tay của Bạch Dã lắc tới lắc lui, một bộ dáng dấp nhỏ chơi xấu, Bạch Dã nhìn thấy không nhịn được chà chà chóp mũi của nàng, thực sự là đáng yêu chết rồi.
"Bồi cái gì bồi, bao lớn rồi còn muốn người bồi." Một tiếng quát lớn vô cùng không hài hòa.
Bạch Dã mắt thấy khuôn mặt nhỏ cười hì hì của Tiểu Bảo trực tiếp xụ xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Úc Thanh vừa thay xong đồ hóa trang, vừa mặc vào áo giáp, khí tràng cả người trong nháy mắt nhấc lên rồi, hơn nữa trừng mắt kia mang tính tiêu chí biểu trưng, đừng nói Tiểu Bảo nhìn sợ hãi, cả Bạch Dã cũng không tự giác rụt cổ một cái, không dám đối diện.
"Hung dữ ba ba.." Tiểu Bảo rất nhỏ giọng nói thầm, đồng thời bởi vì bị Lâm Úc Thanh ở trước mặt mọi người khiển trách, cảm thấy rất mất mặt, cúi đầu gảy lấy ngón tay.
Bạch Dã tỉ mỉ nhận ra được tiểu gia hỏa có chút mất mặt, giơ tay vuốt đầu nhỏ của nàng, "Ta chắc còn phải chờ một hồi, ngươi đi đóng phim trước, ta hóa trang xong liền đi xem ngươi được không?"
"Được!" Tiểu Bảo lập tức thì vui vẻ rồi.
Bạch Dã cảm khái không thôi, tiểu hài tử chính là tốt, rất đơn thuần, không có quá nhiều chuyện phiền lòng, có thể bị một việc nhỏ bé nhỏ không đáng kể chi phối tâm tình.
"Vậy ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời của các a di, nghiêm túc đóng kịch nha."
"Được! Vậy tỷ tỷ ngươi nhanh lên một chút đến nha!"
Lâm Úc Thanh cũng hết phát cáu rồi, liếc Bạch Dã một cái, quay người đi ra ngoài.
Tiểu Bảo nhìn thấy, làm cái mặt quỷ với bóng lưng của cô.
"Tiểu Bảo, không thể như vậy nha.." Bạch Dã nhẫn nại khuyên can.
"Lâm a di kỳ thực khá đáng yêu.." Bạch Dã lời còn chưa nói hết, đã bị Tiểu Bảo che miệng lại, tiểu gia hỏa hướng về cửa liếc một cái, sau đó lằn lằn nhằng nhằng, "Không thể gọi nàng a di, sẽ bị nàng hung dữ!"
Bạch Dã còn không có lấy lại tinh thần đây, bên tai lại thăm thẳm truyền đến một tiếng, "Ngươi từ đâu nhìn ra nàng khá đáng yêu?" Tô Dự gương mặt hiếu kỳ.
Bạch Dã không có phòng bị, bị giật mình, suýt chút nữa nhảy lên.
Các ngươi thực sự là đủ rồi o (╯□╰) o
"Nàng thật sự rất hung dữ, còn từng đánh cái mông của ta!" Tiểu Bảo tiếp tục cáo trạng.
"Hả?" Bạch Dã có chút đứng hình, Lâm a di luôn luôn không thích tiếp xúc với tiểu hài tử a, đánh đứa trẻ cái gì, cô chắc chẳng muốn động thủ.
Tô Dự vừa che lấy đầu, "Thì nói với ngươi rồi đó là đóng phim a.." Tiểu gia hỏa này có phải nhập kịch quá sâu rồi?
"Dù sao ta chính là không thích nàng!" Tiểu Bảo tự mình ôm lấy cánh tay, như con nghé con hồng hộc thở hổn hển, dáng vẻ tức giận đem Bạch Dã chọc cười rồi.
"Tỷ tỷ cũng không cho ngươi thích nàng!"
Bạch Dã yên lặng, dở khóc dở cười, đây thật là người nhỏ mà ma mãnh. Lâm a di, ta nên làm sao cứu vãn duyên đứa nhỏ của ngươi a?
"Đáp ứng ta đi!" Tiểu Bảo ôm cánh tay của Bạch Dã làm nũng.
"Ta.."
Bạch Dã còn đang suy nghĩ làm sao đem việc này xóa đi, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Bảo biến đổi đột ngột, còn buông lỏng ra cánh tay của chính mình, vội quay đầu lại nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Lâm a di khí thế hùng hổ đi qua, vừa cúi người, một tay ôm lấy cái bụng của Tiểu Bảo, đem nàng kẹp ở dưới nách, trực tiếp một tay liền đem nàng xách lên, không nói hai lời thì đi ra ngoài.
Tiểu Bảo sợ hãi đến quên bay nhảy, lôi kéo cái cổ kêu một tiếng, "A - Đừng đánh ta - Ta ngoan!"
Bạch Dã đỡ trán, tên tiểu tử này cũng thật là co được dãn được ha..
Tô Dự cũng là bất đắc dĩ, hai người này vốn là oan gia mà, nhưng mà cũng thiệt thòi tính tình không biết sống chết này của Tiểu Bảo, cùng nhân vật An Khê thực sự là quá giống.
"Ngươi phải học tập Tiểu Bảo một chút."
"Hả?" Bạch Dã không rõ, từ trong gương nhìn về phía Tô Dự.
"Da dày một chút, đừng quá ngoan, quá ngoan dễ dàng bị người bắt nạt, ngươi xem Tiểu Bảo, ở bên trong đoàn kịch chính là tiểu bá vương, mấy tên tiểu tử khác cũng không dám chọc giận nàng, tên kia là có thù tất báo đó."
"Hơn nữa kết hợp với thiết lập nhân vật, An Khê vốn cũng không phải bảo bảo ngoan cái gì, ngươi phải để chính mình lưu manh một chút, hiểu không?"
"Ạch.." Bạch Dã một mặt khó xử, lưu manh một chút cái gì, siêu đề cương rồi đó..
"Không sao, còn có thời gian, ta giúp ngươi huấn luyện một chút, tranh thủ giúp ngươi chuyển hình hoàn mỹ, ngươi chỉ cần phụ trách ngoan ngoãn nghe lời ta thì được rồi." Tô Dự không có ý tốt nở nụ cười.
Thấy được cái nụ cười này, Bạch Dã không tên phát tởm một trận, tóc gáy đều hơi cháy lên rồi.
Bạch Dã trang điểm xong, tiến vào phòng thay quần áo, bên trong đã chuẩn bị xong một bộ áo giáp, làm bằng bạc, hình thức rất giống với bộ của Lâm a di, Bạch Dã giơ tay sờ sờ miếng giáp, lành lạnh man mát, xúc cảm chân thực như vậy, đây không phải đang nằm mơ, nàng đi ra bước đi này, nàng cuối cùng, cuối cùng cách Lâm a di, lại gần một bước rồi!
Hêt chương 16.
Tác giả có lời muốn nói:
Bị tiểu lục tự làm lỡ phần chính văn:
"Khi Tô Dự giúp Tiểu Bạch Dã hóa trang, Lâm a di là ghen sao? Nàng không thích người khác chạm Tiểu Bạch Dã của nàng có đúng không?"
"Đúng! Nàng không thích người khác chạm Tiểu Bạch Dã của nàng." Bạch Dã gật gù, dù sao sau đó cả tiểu di chạm chính mình, Lâm a di đều cả mặt không vui đó~
"Ừm.. Lâm a di có phải là rất đáng yêu?" Bạch Dã nhích gần đến Lâm Úc Thanh, vô cùng thần bí dò hỏi.
"Không có chút nào, hung dữ ba ba." Lâm Úc Thanh học dáng vẻ tức giận của Tiểu Bảo.
Orz, nhân duyên của Lâm a di a..
"Làm sao vậy? Lần trước không phải chải khá tốt sao?" Tô Dự ở bên cạnh xem trò vui, bên trong đoàn kịch của nàng luôn luôn là các loại hòa hòa thuận thuận yên yên tĩnh tĩnh, nàng cũng không muốn giữa hai diễn viên này có mâu thuẫn gì, cho nên cải thiện quan hệ phải kịp lúc.
Lâm Úc Thanh là cực kì không biết làm sao, dứt khoác không động một tí, mặc cho Tô Dự dằn vặt.
Thợ trang điểm ở bên cạnh cũng rất cạn lời, đạo diễn tìm diễn viên cái gì, căn bản chính là đến thay thế chính mình đó!
"Tạo hình này có chút phức tạp, ta không biết chải.." Bạch Dã không biết làm sao.
Thợ trang điểm vui vẻ, ta biết ta biết a!
Tô Dự nhìn trái phải một chút, "Vậy ngươi.." Dặn dò thợ trang điểm, "Dạy nàng."
"!"
Lâm Úc Thanh nhấc lên mí mắt, "Không sao, ngươi có sức dằn vặt, dù sao ta là thu phí theo ngày."
Vừa nghe lời này, dứt khoác tước vũ khí đầu hàng, để người giúp Lâm Úc Thanh trang điểm.
Bạch Dã vội nhường chỗ cho thợ trang điểm, đồng thời ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ học tập.
"Bạch Dã, qua đây, ngồi." Tô Dự tìm kiếm một túi hóa trang, mang lấy cái ghế, để Bạch Dã ngồi ở bên cạnh Lâm Úc Thanh, vô cùng không nói đạo lý chiếm dụng phòng hóa trang của Lâm Úc Thanh.
"Hả? Ta?"
"Đúng vậy, ta tới hóa trang cho ngươi, hôm nay cho ngươi trang điểm thử."
"Ngài trang điểm cho ta?" Bạch Dã sửng sốt một chút, sửng sờ là không di chuyển bước chân, nàng.. Biết hóa trang sao? Mang theo nghi vấn nhìn về phía Lâm Úc Thanh, không ngờ lại thấy được ánh mắt của Lâm Úc Thanh sắc bén như nhìn chằm chằm con mồi, đầu tiên là nhìn Tô Dự một chút, sau đó lại nhìn về phía Bạch Dã, thấy nàng như có gai ở sau lưng, không dám manh động.
"Đến đi, không tin ta như thế hả? Ta cũng chính là lười, nếu không tổ hóa trang này đều nên tan lớp rồi."
Không chịu nổi lời mời nồng nàn của Tô Dự, Bạch Dã có chút thấp thỏm đi đến trước mặt Tô Dự ngồi xuống, còn không có ngồi vững vàng, Tô Dự thì giơ tay sờ sờ đầu của nàng, sợ đến nàng giật mình một cái, lại vội vàng đứng lên.
"Làm sao vậy?" Tô Dự cũng sợ hết hồn.
Bạch Dã lúng túng sờ sờ tóc, có thể nói nàng không quá quen thuộc bị người không quen thuộc thân mật va chạm.. Loại cảm giác đó sẽ để nàng cả người nổi da gà, hai lần trước khi Lộ lão sư sờ nàng, tuy không đến nỗi nổi da gà, nhưng cũng làm cho nàng cảm giác hết sức không được tự nhiên, chớ nói chi là Tô Dự hoàn toàn chưa quen thuộc rồi.
"Thật ngại quá a Tô đạo diễn." Bạch Dã nói lời xin lỗi, lại ngồi trở xuống.
Lâm Úc Thanh toàn bộ hành trình nhìn ở trong mắt, kỳ quái, làm sao trước đây chưa từng thấy dáng vẻ nàng bị người sờ một chút sẽ nhảy dựng lên chứ.
Lần này Bạch Dã có chuẩn bị tâm lý, đồng thời Tô Dự như kẻ trộm gà nhấn lấy đầu của nàng, phòng ngừa nàng lại nhảy lên.
"Chậc, phẩm chất tóc thật tốt, vừa đen vừa sáng, đuôi tóc cũng hoàn toàn không có chẻ ngọn, chà chà chà.."
"Ơ, lớp da cũng rất tốt a, mềm mại có tính đàn hồi, chung quy vẫn là tuổi trẻ a, nhan sắc so với ta hóa trang cũng còn rất đẹp." Tô Dự vô cùng như quen thuộc đưa tay nặn nặn khuôn mặt của Bạch Dã, một lòng một dạ cảm khái, hoàn toàn không có chú ý tới có một đạo ánh mắt muốn ăn thịt người.
Bạch Dã dở khóc dở cười, đồng thời có chút lúng túng, cũng may Tô Dự chỉ là hơi hiểu biết một chút chất lượng da của nàng thì thu tay rồi.
Tô Dự đem ra một cái dây cao su, đem tóc Bạch Dã bó lên, xốc lên mái tóc phía bên phải, không chờ động tác tiếp tục, ánh mắt ngưng lại, nhìn chằm chằm thái dương phía bên phải của Bạch Dã trong gương, "Ngươi đây là làm sao làm ra?"
Bạch Dã cả kinh, vội vàng khuấy động lấy mái tóc che lấy thái dương, Lâm Úc Thanh hung hăng nhíu mày, yên lặng thu hồi ánh mắt, nhắm hai mắt lại.
Trong đầu không tự giác hiện ra tình hình chính mình lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bạch Dã.
Tiểu gia hỏa hai cái tay nhỏ sưng như bánh màn thầu, trên mu bàn tay tràn đầy dấu tay bị quất đánh mà lưu lại, khi nhìn thấy chính mình, nàng đem tay dấu ở phía sau gắt gao siết lấy.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cũng không có thiếu vết thương, môi khô nứt, mà để Lâm Úc Thanh lo lắng nhất, là một khối vết máu đã đông đặc của nàng, dòng máu theo thái dương chảy xuôi xuống, đã khô cạn ở trên mặt.
Sau khi trở về, mặc dù có Hạ Tiểu Tử tỉ mỉ chăm sóc, nhưng trên thái dương vẫn là để lại một khối vết tích to bằng móng tay.
Các loại sản phẩm trừ sẹo cũng dùng không ít, dấu vết mặc dù nhạt, nhưng cho đến ngày nay, vẫn có thể nhìn ra. Chuyện này cũng làm cho Lâm Úc Thanh rất khó tiêu tan, ngược lại là Bạch Dã, tâm thái vẫn tính lạc quan, sau khi tóc dài, liền luôn giữ lại một chùm mái tóc phía bên phải để che chắn vết sẹo, đồng thời chưa bao giờ mở miệng đề cập đến việc này.
Bạch Dã chột dạ liếc mắt nhìn Lâm a di, "Cái này.. Ừ.. Khi còn bé không cẩn thận đụng bị thương."
"Cái này sẽ ảnh hưởng đến tổ kịch sao?" Bạch Dã lo lắng dò hỏi.
"Vậy ngược lại sẽ không, khi hóa trang che một chút, không có chuyện gì." Tô Dự lắc đầu một cái, cũng không có ở đề tài này thâm nhập qua nhiều, cũng làm cho Bạch Dã thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu lắm, Lâm Úc Thanh đã làm xong kiểu tóc, đi phòng thay quần áo bên trong đổi đồ hóa trang, thợ trang điểm lại không ngừng không nghỉ đến loay hoay tóc của Bạch Dã.
"Tiểu Dã tỷ tỷ!" Tiểu Bảo nhảy nhảy nhót nhót chạy vào, thẳng đến Bạch Dã.
Bạch Dã từ trong gương nhìn thấy nàng, đã thay đồ hóa trang, quần áo luyện công màu trắng rộng rãi, đẩy đầu viên thuốc chính mình tết, nhún nhảy một cái, vô cùng đáng yêu.
"Tiểu Dã tỷ tỷ ngươi cũng đang hóa trang hả, lúc nào có thể trang điểm xong? Ngươi cũng phải đóng kịch sao?"
"Ta tạm thời không có kịch, chỉ là hóa trang thử." Bạch Dã tự nhiên ôm tiểu gia hỏa, Tiểu Bảo nửa người đều nằm nhoài trên đùi nàng, hai người thân mật vô cùng, Bạch Dã là thật sự vô cùng yêu thích đứa trẻ.
Tô Dự nhìn thấy tình cảnh này là cảm giác an ủi thật lớn, cuối cùng có người có thể vuốt thuận nhóc con này rồi!
"Vậy Tô a di ngươi nhanh hóa trang một chút đi, ta muốn tiểu Dã tỷ tỷ xem ta diễn kịch, ta muốn tỷ tỷ bồi ta!" Tiểu Bảo cầm lấy tay của Bạch Dã lắc tới lắc lui, một bộ dáng dấp nhỏ chơi xấu, Bạch Dã nhìn thấy không nhịn được chà chà chóp mũi của nàng, thực sự là đáng yêu chết rồi.
"Bồi cái gì bồi, bao lớn rồi còn muốn người bồi." Một tiếng quát lớn vô cùng không hài hòa.
Bạch Dã mắt thấy khuôn mặt nhỏ cười hì hì của Tiểu Bảo trực tiếp xụ xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Úc Thanh vừa thay xong đồ hóa trang, vừa mặc vào áo giáp, khí tràng cả người trong nháy mắt nhấc lên rồi, hơn nữa trừng mắt kia mang tính tiêu chí biểu trưng, đừng nói Tiểu Bảo nhìn sợ hãi, cả Bạch Dã cũng không tự giác rụt cổ một cái, không dám đối diện.
"Hung dữ ba ba.." Tiểu Bảo rất nhỏ giọng nói thầm, đồng thời bởi vì bị Lâm Úc Thanh ở trước mặt mọi người khiển trách, cảm thấy rất mất mặt, cúi đầu gảy lấy ngón tay.
Bạch Dã tỉ mỉ nhận ra được tiểu gia hỏa có chút mất mặt, giơ tay vuốt đầu nhỏ của nàng, "Ta chắc còn phải chờ một hồi, ngươi đi đóng phim trước, ta hóa trang xong liền đi xem ngươi được không?"
"Được!" Tiểu Bảo lập tức thì vui vẻ rồi.
Bạch Dã cảm khái không thôi, tiểu hài tử chính là tốt, rất đơn thuần, không có quá nhiều chuyện phiền lòng, có thể bị một việc nhỏ bé nhỏ không đáng kể chi phối tâm tình.
"Vậy ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời của các a di, nghiêm túc đóng kịch nha."
"Được! Vậy tỷ tỷ ngươi nhanh lên một chút đến nha!"
Lâm Úc Thanh cũng hết phát cáu rồi, liếc Bạch Dã một cái, quay người đi ra ngoài.
Tiểu Bảo nhìn thấy, làm cái mặt quỷ với bóng lưng của cô.
"Tiểu Bảo, không thể như vậy nha.." Bạch Dã nhẫn nại khuyên can.
"Lâm a di kỳ thực khá đáng yêu.." Bạch Dã lời còn chưa nói hết, đã bị Tiểu Bảo che miệng lại, tiểu gia hỏa hướng về cửa liếc một cái, sau đó lằn lằn nhằng nhằng, "Không thể gọi nàng a di, sẽ bị nàng hung dữ!"
Bạch Dã còn không có lấy lại tinh thần đây, bên tai lại thăm thẳm truyền đến một tiếng, "Ngươi từ đâu nhìn ra nàng khá đáng yêu?" Tô Dự gương mặt hiếu kỳ.
Bạch Dã không có phòng bị, bị giật mình, suýt chút nữa nhảy lên.
Các ngươi thực sự là đủ rồi o (╯□╰) o
"Nàng thật sự rất hung dữ, còn từng đánh cái mông của ta!" Tiểu Bảo tiếp tục cáo trạng.
"Hả?" Bạch Dã có chút đứng hình, Lâm a di luôn luôn không thích tiếp xúc với tiểu hài tử a, đánh đứa trẻ cái gì, cô chắc chẳng muốn động thủ.
Tô Dự vừa che lấy đầu, "Thì nói với ngươi rồi đó là đóng phim a.." Tiểu gia hỏa này có phải nhập kịch quá sâu rồi?
"Dù sao ta chính là không thích nàng!" Tiểu Bảo tự mình ôm lấy cánh tay, như con nghé con hồng hộc thở hổn hển, dáng vẻ tức giận đem Bạch Dã chọc cười rồi.
"Tỷ tỷ cũng không cho ngươi thích nàng!"
Bạch Dã yên lặng, dở khóc dở cười, đây thật là người nhỏ mà ma mãnh. Lâm a di, ta nên làm sao cứu vãn duyên đứa nhỏ của ngươi a?
"Đáp ứng ta đi!" Tiểu Bảo ôm cánh tay của Bạch Dã làm nũng.
"Ta.."
Bạch Dã còn đang suy nghĩ làm sao đem việc này xóa đi, nhìn thấy sắc mặt Tiểu Bảo biến đổi đột ngột, còn buông lỏng ra cánh tay của chính mình, vội quay đầu lại nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Lâm a di khí thế hùng hổ đi qua, vừa cúi người, một tay ôm lấy cái bụng của Tiểu Bảo, đem nàng kẹp ở dưới nách, trực tiếp một tay liền đem nàng xách lên, không nói hai lời thì đi ra ngoài.
Tiểu Bảo sợ hãi đến quên bay nhảy, lôi kéo cái cổ kêu một tiếng, "A - Đừng đánh ta - Ta ngoan!"
Bạch Dã đỡ trán, tên tiểu tử này cũng thật là co được dãn được ha..
Tô Dự cũng là bất đắc dĩ, hai người này vốn là oan gia mà, nhưng mà cũng thiệt thòi tính tình không biết sống chết này của Tiểu Bảo, cùng nhân vật An Khê thực sự là quá giống.
"Ngươi phải học tập Tiểu Bảo một chút."
"Hả?" Bạch Dã không rõ, từ trong gương nhìn về phía Tô Dự.
"Da dày một chút, đừng quá ngoan, quá ngoan dễ dàng bị người bắt nạt, ngươi xem Tiểu Bảo, ở bên trong đoàn kịch chính là tiểu bá vương, mấy tên tiểu tử khác cũng không dám chọc giận nàng, tên kia là có thù tất báo đó."
"Hơn nữa kết hợp với thiết lập nhân vật, An Khê vốn cũng không phải bảo bảo ngoan cái gì, ngươi phải để chính mình lưu manh một chút, hiểu không?"
"Ạch.." Bạch Dã một mặt khó xử, lưu manh một chút cái gì, siêu đề cương rồi đó..
"Không sao, còn có thời gian, ta giúp ngươi huấn luyện một chút, tranh thủ giúp ngươi chuyển hình hoàn mỹ, ngươi chỉ cần phụ trách ngoan ngoãn nghe lời ta thì được rồi." Tô Dự không có ý tốt nở nụ cười.
Thấy được cái nụ cười này, Bạch Dã không tên phát tởm một trận, tóc gáy đều hơi cháy lên rồi.
Bạch Dã trang điểm xong, tiến vào phòng thay quần áo, bên trong đã chuẩn bị xong một bộ áo giáp, làm bằng bạc, hình thức rất giống với bộ của Lâm a di, Bạch Dã giơ tay sờ sờ miếng giáp, lành lạnh man mát, xúc cảm chân thực như vậy, đây không phải đang nằm mơ, nàng đi ra bước đi này, nàng cuối cùng, cuối cùng cách Lâm a di, lại gần một bước rồi!
Hêt chương 16.
Tác giả có lời muốn nói:
Bị tiểu lục tự làm lỡ phần chính văn:
"Khi Tô Dự giúp Tiểu Bạch Dã hóa trang, Lâm a di là ghen sao? Nàng không thích người khác chạm Tiểu Bạch Dã của nàng có đúng không?"
"Đúng! Nàng không thích người khác chạm Tiểu Bạch Dã của nàng." Bạch Dã gật gù, dù sao sau đó cả tiểu di chạm chính mình, Lâm a di đều cả mặt không vui đó~
"Ừm.. Lâm a di có phải là rất đáng yêu?" Bạch Dã nhích gần đến Lâm Úc Thanh, vô cùng thần bí dò hỏi.
"Không có chút nào, hung dữ ba ba." Lâm Úc Thanh học dáng vẻ tức giận của Tiểu Bảo.
Orz, nhân duyên của Lâm a di a..
Tác giả :
Yểu Dư Chiết