Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
Chương 35: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ứng Uyển Dung đã thấy nhiều sự việc trên đời này, đối với việc Lữ An Dịch đổi trắng thay đen thì cũng chỉ nhếch môi nở nụ cười, dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, giống như là đang quan tâm một bệnh nhân nào đó.
"Mơ mộng là bệnh, nhớ phải uống nhiều thuốc một chút." Từ ngữ nhã nhặn thốt ra từ miệng của Ứng Uyển Dung đã thành công khiến cho Lữ An Dịch thiếu chút nữa tức đến nổ não.
Mặt Lữ An Dịch căng lên đỏ bừng, sắc mặt cũng thành công biến đen, nào còn nhớ được đến ánh mắt không vừa lòng của Khang đạo ở bên cạnh.
Bình thường Lữ An Dịch có thói quen muốn cái gì có cái đó, mặc dù trong nhà cũng không phải kiểu giàu có nhất nhì gì đó, nhưng cũng là một gia đình sống dư dả, cho nên đối với hành động giống như là trèo cành cao của Ứng Uyển Dung đã kích thích đến hắn.
Coi như bây giờ biết được thật sự cô không phải người như vậy đi nữa thì trong lòng hắn vẫn tràn đầy nỗi oán hận và không hiểu như cũ, cô tình nguyện gả cho một tên lính quèn cũng không muốn tiếp nhận tôi?! Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, tương lai của tôi so với người đó thì có tiền đồ hơn nhiều.
Nếu như để cho Ứng Uyển Dung biết được trong đầu óc hắn toàn những suy nghĩ như thế này, chắc chắn nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, người bệnh ở thời kỳ cuối cần phải uống thuốc, nên bỏ qua việc trị liệu sớm một chút đi!
"Đủ rồi!" Bây giờ Conde không muốn nhẫn nại với người như vậy ở trong đoàn phim, theo ông thì dù sao cũng là người trẻ tuổi, sẽ khó tránh khỏi việc phạm sai lầm là điều có thể hiểu được, nhưng mà người giống như Lữ An Dịch, không có một chút nào liêm sỉ của người trẻ tuổi, cũng là loại người mà ông chán ghét nhất.
"Lữ An Dịch, phẩm tính như vậy của ngươi, ta tin tưởng là đoàn phim của chúng ta không thể giữ được vị đại Phật tôn quý như ngươi, trở về thu dọn đồ đạc đi." Conde làm đạo diễn chính của đoàn phim Hồng Lâu, tự nhiên có quyền được đuổi người, chỉ là ông muốn cho hắn thêm một cơ hội nữa, không nghĩ tới...
Mặt mày Lữ An Dịch ngỡ ngàng nhìn Conde, lẩm bẩm nói: "Không! Ngài không thể làm như vậy! Tôi không có lỗi gì, tại sao lại đuổi tôi đi được? Tại sao Ứng Uyển Dung có thể vui vẻ đứng thật vững ở chỗ này, không lẽ ngài với cô ta thật sự... A!"
Lữ An Dịch kinh sợ kêu lên một tiếng, cánh tay giống như là bị kìm sắt giữ chặt truyền đến từng đợt đau nhức không ngừng, khiến cho hắn không có cách nào nói ra được câu kế tiếp.
Khí lạnh dày đặc xen lẫn giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tốt nhất ngươi nên câm miệng của mình lại! Nếu không tôi cũng không thể đảm bảo tiếp theo ngươi sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Lữ An Dịch đau đến mức nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống dính đầy mặt, phong thái ban đầu của quý công tử cũng biến thành vẻ chật vật không chịu được, hơn nữa nghĩ lại mấy lời mà hắn vừa mới nói, mọi người nhìn hắn càng không giấu được vẻ chán ghét.
Ứng Uyển Dung khẽ hất cằm lên, ngọt ngào nói với Cao Lãng: "Anh Lãng, người này thật sự là rất vô lễ. Em đã nói với hắn nhiều lần là em đã kết hôn rồi, hắn đều không xem ra gì mà tiếp tục quấn lấy em."
(Truyện được đăng duy nhất tại dđlqđ, do An Hàn23 dịch, ủng hộ editor bằng cách đọc và nhận xét tại dđlqđ, không nên đọc ở những trang đăng lại khác. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.)
Vợ bị oan ức lớn, trong lòng Cao Lãng cũng thấy sắp đau chết rồi, nhất là không giải thích được mà bị người đàn ông này dây dưa, đúng là thiếu đánh mà!
Anh đang đứng vững phía trên, vừa nhìn xuống liền nghe thấy mấy lời này, thiếu chút nữa không cẩn thận được mà ngã từ phía trên xuống, nhanh chóng đi xuống lại nghe thấy người này muốn đổ tội rồi hất bát nước bẩn này vào Ứng Uyển Dung, trực tiếp liền khống chế người lại.
"Nói xin lỗi." Giọng nói Cao Lãng lạnh nhạt, mọi người đứng xung quanh vẫn còn cảm thấy chồng của Ứng Uyển Dung có tính tình rất tốt. Đối mặt với kẻ tiểu nhân như Lữ An Dịch mà vẫn còn có thể bình tĩnh đứng nói chuyện thật tốt.
Lữ An Dịch bị bàn tay giống như kìm sắt giữ chặt bả vai cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi: "..."
"Thật xin lỗi..." Trong lòng Lữ An Dịch thấy không cam lòng, rồi lại không muốn kích động Cao Lãng, liền tính toán về sau rồi lấy lại danh dự, bây giờ tình thế so với người còn mạnh hơn, liền nhận thấy sợ hãi rồi.
Ứng Uyển Dung chỉ nghe là biết Lữ An Dịch người này căn bản là tỏ vẻ thuận theo nhưng trong lòng lại khác hoàn toàn, đoán chừng về sau còn là một vấn đề, nhưng bây giờ có thể nói lời xin lỗi cũng không tệ rồi.
"Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cậu... Tôi biết là trong lòng cậu chắc chắn cảm thấy không cam lòng. Cao Lãng là chồng của tôi, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi
Ứng Uyển Dung đã thấy nhiều sự việc trên đời này, đối với việc Lữ An Dịch đổi trắng thay đen thì cũng chỉ nhếch môi nở nụ cười, dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, giống như là đang quan tâm một bệnh nhân nào đó.
"Mơ mộng là bệnh, nhớ phải uống nhiều thuốc một chút." Từ ngữ nhã nhặn thốt ra từ miệng của Ứng Uyển Dung đã thành công khiến cho Lữ An Dịch thiếu chút nữa tức đến nổ não.
Mặt Lữ An Dịch căng lên đỏ bừng, sắc mặt cũng thành công biến đen, nào còn nhớ được đến ánh mắt không vừa lòng của Khang đạo ở bên cạnh.
Bình thường Lữ An Dịch có thói quen muốn cái gì có cái đó, mặc dù trong nhà cũng không phải kiểu giàu có nhất nhì gì đó, nhưng cũng là một gia đình sống dư dả, cho nên đối với hành động giống như là trèo cành cao của Ứng Uyển Dung đã kích thích đến hắn.
Coi như bây giờ biết được thật sự cô không phải người như vậy đi nữa thì trong lòng hắn vẫn tràn đầy nỗi oán hận và không hiểu như cũ, cô tình nguyện gả cho một tên lính quèn cũng không muốn tiếp nhận tôi?! Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, tương lai của tôi so với người đó thì có tiền đồ hơn nhiều.
Nếu như để cho Ứng Uyển Dung biết được trong đầu óc hắn toàn những suy nghĩ như thế này, chắc chắn nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, người bệnh ở thời kỳ cuối cần phải uống thuốc, nên bỏ qua việc trị liệu sớm một chút đi!
"Đủ rồi!" Bây giờ Conde không muốn nhẫn nại với người như vậy ở trong đoàn phim, theo ông thì dù sao cũng là người trẻ tuổi, sẽ khó tránh khỏi việc phạm sai lầm là điều có thể hiểu được, nhưng mà người giống như Lữ An Dịch, không có một chút nào liêm sỉ của người trẻ tuổi, cũng là loại người mà ông chán ghét nhất.
"Lữ An Dịch, phẩm tính như vậy của ngươi, ta tin tưởng là đoàn phim của chúng ta không thể giữ được vị đại Phật tôn quý như ngươi, trở về thu dọn đồ đạc đi." Conde làm đạo diễn chính của đoàn phim Hồng Lâu, tự nhiên có quyền được đuổi người, chỉ là ông muốn cho hắn thêm một cơ hội nữa, không nghĩ tới...
Mặt mày Lữ An Dịch ngỡ ngàng nhìn Conde, lẩm bẩm nói: "Không! Ngài không thể làm như vậy! Tôi không có lỗi gì, tại sao lại đuổi tôi đi được? Tại sao Ứng Uyển Dung có thể vui vẻ đứng thật vững ở chỗ này, không lẽ ngài với cô ta thật sự... A!"
Lữ An Dịch kinh sợ kêu lên một tiếng, cánh tay giống như là bị kìm sắt giữ chặt truyền đến từng đợt đau nhức không ngừng, khiến cho hắn không có cách nào nói ra được câu kế tiếp.
Khí lạnh dày đặc xen lẫn giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tốt nhất ngươi nên câm miệng của mình lại! Nếu không tôi cũng không thể đảm bảo tiếp theo ngươi sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Lữ An Dịch đau đến mức nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống dính đầy mặt, phong thái ban đầu của quý công tử cũng biến thành vẻ chật vật không chịu được, hơn nữa nghĩ lại mấy lời mà hắn vừa mới nói, mọi người nhìn hắn càng không giấu được vẻ chán ghét.
Ứng Uyển Dung khẽ hất cằm lên, ngọt ngào nói với Cao Lãng: "Anh Lãng, người này thật sự là rất vô lễ. Em đã nói với hắn nhiều lần là em đã kết hôn rồi, hắn đều không xem ra gì mà tiếp tục quấn lấy em."
(Truyện được đăng duy nhất tại dđlqđ, do An Hàn23 dịch, ủng hộ editor bằng cách đọc và nhận xét tại dđlqđ, không nên đọc ở những trang đăng lại khác. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.)
Vợ bị oan ức lớn, trong lòng Cao Lãng cũng thấy sắp đau chết rồi, nhất là không giải thích được mà bị người đàn ông này dây dưa, đúng là thiếu đánh mà!
Anh đang đứng vững phía trên, vừa nhìn xuống liền nghe thấy mấy lời này, thiếu chút nữa không cẩn thận được mà ngã từ phía trên xuống, nhanh chóng đi xuống lại nghe thấy người này muốn đổ tội rồi hất bát nước bẩn này vào Ứng Uyển Dung, trực tiếp liền khống chế người lại.
"Nói xin lỗi." Giọng nói Cao Lãng lạnh nhạt, mọi người đứng xung quanh vẫn còn cảm thấy chồng của Ứng Uyển Dung có tính tình rất tốt. Đối mặt với kẻ tiểu nhân như Lữ An Dịch mà vẫn còn có thể bình tĩnh đứng nói chuyện thật tốt.
Lữ An Dịch bị bàn tay giống như kìm sắt giữ chặt bả vai cảm thấy mình sắp ngất đến nơi rồi: "..."
"Thật xin lỗi..." Trong lòng Lữ An Dịch thấy không cam lòng, rồi lại không muốn kích động Cao Lãng, liền tính toán về sau rồi lấy lại danh dự, bây giờ tình thế so với người còn mạnh hơn, liền nhận thấy sợ hãi rồi.
Ứng Uyển Dung chỉ nghe là biết Lữ An Dịch người này căn bản là tỏ vẻ thuận theo nhưng trong lòng lại khác hoàn toàn, đoán chừng về sau còn là một vấn đề, nhưng bây giờ có thể nói lời xin lỗi cũng không tệ rồi.
"Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cậu... Tôi biết là trong lòng cậu chắc chắn cảm thấy không cam lòng. Cao Lãng là chồng của tôi, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi
Tác giả :
Đông Nhật Nãi Trà