Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước
Chương 71: Gia đình Đông Phương (2)
Đông Phương lão gia cùng Băng Linh chơi xong ba vãn cờ thì gương mặt đã hoàn toàn đơ lại. Gương mặt một biểu cảm không thể tin vào những gì mình đã chứng kiến. Ông chơi cờ mấy chục năm nay, người có thể trở thành đối thủ một mất một còn với ông cũng chỉ có Thượng Quan lão gia - Thượng Quan Thiệu. Hai người các ông mỗi lần chơi 10 ván cờ là hòa hết 8 ván, mỗi người thắng một ván. Nhưng hôm nau ông phải suy nghĩ lại từ đối thủ này có lẽ nên thuộc về cháu gái của Thượng Quan Thiệu rồi. Ông chơi cùng Băng Linh 3 ván, thua cô hết 3 ván. Nhưng ông vẫn nhận ra, Băng Linh rõ ràng chưa dùng hết sức của mình, cô có thể chiến thắng ông trong vòng 15" nhưng lại kéo dài một ván cờ suốt 30" sau mới thắng. Ông không cản thấy xấu hổ mà lại cảm thấy may mắn cho thằng cháu của mình, Huyền Thương chơi cờ phải nói là dở tệ vậy nên lần nào về nhà ông cũng bắt anh phải chơi cùng ông để rèn luyện, giờ thì hay rồi, có một cô vợ chơi cờ giỏi như vậy về sai có thê bù trừ cho cháu trai ông rồi. Sau ba ván cờ thì ông không chơi với nữa mà luôn miệng khen Băng Linh nức nở, còn chê cháu mình thậm tệ. Băng Linh thì chỉ biết ngồi cười trừ.
Kiếp trước cô rất rãnh rỗi, bản tính lại thích học hỏi vả lại thân là công chúa, tài hoa cũng không hể như những thiên kim tiểu thư bình thường được. Lúc phụ hoàng cho cô, Mặc Thần ca ca và các anh trai đi bái sư thì cô ngốc học võ ra cong học chơi cờ, rèn chữ, múa kiếm, vẽ tranh, học đàn, học múa... Những thứ này trong cung cô đã học qua rồi nhưng mức độ không quá khó, về sau được sư phụ chỉ dạy cô mới nhận ra được những gì mình học được trong hoàng cung vẫn còn rất ít. Khả năng chơi cờ này của cô cũng là nhờ vào những lúc rãnh rỗi không có gì học bèn chạy đến chỗ sư phụ nhờ người chỉ dạy. Cô cũng học được không ít tuyệt kỹ trong đó, không chỉ trong kỳ nghệ mà còn rất nhiều lĩnh vực khác nữa.
Đông Phương lão gia hết khen Băng Linh rồi thì lại kêu con trai cùng cháu trai của mình sang nói cho họ nghe về tài năng của Băng Linh.
- Thương nhi à, con nhìn đi, Băng Linh chơi giỏi như vậy mà sao con chẳng học được gì vậy hả? Sao vẫn dở như trước kia vậy chứ?
- Ông nội, con làm diễn viên mà, học chơi cờ làm gì chứ?
- Mày bị ngu à? Mày làm diễn viên bộ không có cảnh quay chơi cờ hả? Mày đừng tưởng ông già rồi thì không biết gì về việc đóng lhim nha, bộ mỗi lần mày nhìn mày đóng cảnh chơi cờ không thấy xấu hổ hả?
- ...
Anh thật nghi ngờ năm xưa mình là bị bế nhầm. Đây còn là người thân sao?
- Ông nội, dù sao Băng Linh cũng còn đang ở đây, giữ thể diện cho con một chút đi?
- Con trai à, ở nhà này con trở nên có thể diện từ khi nào vậy?
- ...
Chắc chắn là bị bế nhầm luôn.
- Mọi người đừng nói Thương như vậy mà. Cũng không phải anh ấy chơi cờ dở mà là vì mọi người chơi hay quá thôi nên anh ấy không có cơ hội thắng thôi mà. Về sau, con sẽ cố gắng giúp anh ấy chơi hay hơn.
- Vợ mà chỉ thì thế nào anh cũng học được, ông nội anh chỉ cho anh lúc nào cũng mắng, học được mới là lạ, tuyệt kỹ chơi cờ thì không thuộc, anh chỉ thuộc mấy câu ông chửi anh thôi. Nhưng nếu em mà dạy anh anh sẽ học được vì anh biết em sẽ không lớn tiếng với anh đâu.
- Thương, sao anh lại nói vậy chứ, em thấy ông rất tốt mà.
- Em đừng để dáng vẻ này của ông đánh lừa, lúc không có em ở đây, anh khổ thế nào đâu ai biết.
- Mày câm miệng, cái thằng bất hiếu kia.
Chưa kịp để Băng Linh trả lời, Đông Phương lão gia đã tức giận đến nổi râu bền ngược lên trên, thằng đó dám nói như vậy trước mặt cháu dâu lỡ như dọa con bé thì sao. Ông mắng Huyền Thương một câu rồi quay qua dịu dàng nhìn Băng Linh, làm gì còn vẻ mặt đằng đằng sát khí như vừa nãy. Cả Huyền Thương lẫn cha anh đều trố mắt mà nhìn tốc độ lật mặt của Đông Phương lão gia.
- Hahaha, cũng chỉ có cháu là hiểu lòng người nhất. Haizz, không biết lão Thiệu phải tích đức mấy kiếp mới được một đứa cháu gái như con, ta quả thật rất ghen tỵ nha.
- Ông nội, người đừng nói vậy mà. Con thấy Thương cũng rất tuyệt vời, gặp được anh ấy, được anh ấy yêu là may mắn lớn nhất đời con rồi.
- Con trai ta ăn ở như vậy mà gặp được một cô gái như con là do nó may mắn, con đừng khiêm tốn quá.
Cha của Huyền Thương nghe cô nói vậy thì nở nụ cười dịu dàng nói với cô. Ông chỉ có một thằng con trai này thôi, nay nó đã kiếm được tình yêu của mình lại là một cô gái tốt như vậy, người làm cha như ông được nhiên vui mừng, mà ông cũng rất thích cô bé này, sinh ra trong một gia đình cao quý, lớn lên trong nhung lụa nhưng không kiêu căng tự phụ như những tiểu thư khác lại là một người gia giáo hiểu lễ nghĩa, một lòng một dạ với con trao ông, có.thể chịu được tính khí như ông trời của con trai ông có tể là một cô gái xấu sao. Gia tộc Thượng Quan và Đông Phương là hai gia tộc gắn boa hân thiết với nhau qua nhiều thế hệ, bây giờ lại săp trở thành thông gia, quan hệ sẽ càng hêm thân thiết. Cuộc hôn nhân này trong mắt người khác có lẽ là hôn nhân thương mại, chính trị nhưng cũng chỉ có người trong cuộc biết được tình yêu đẹp đẽ trong đó. Bọn họ vốn dĩ không biết cả người của Thượng Quan gia và Đông Phương gia đều là người chung tình, không phải ngời mình yêu không lấy.
Bản thân ông không có con gái nên nhất định sẽ yêu thương cô bé này như con gái ruột của mình. Nếu về sau, hai đứa mà cãi nhau, ông và gia đình nhất định đứng về phía con dâu, nhất định không khiến con bé bị ủy khuất.
Huyền Thương đứng một bên nghe Băng Linh nói như vậy thì lòng như được tưới mật, ngọt ngào đến từng tế bào trong người, chỉ cần nghe cô nói lời yêu thương với mình anh dù đang ngủ có lẽ cũng sẽ mỉm cười. Anh lặng lẽ đến gần nắm chặt tay cô bỏ qua sự ngượng ngùng trên mặt cô mà tuyên bố chủ quyền. Không quan tâm việc ông và bố anh nói anh ấu trĩ, trẻ con nữa.
Đông Phương lão gia và bố anh bị coi như vô hình nhưng không tức giận mà mỉm cười nhìn cặp đôi trẻ ngọt ngào với nhau. Lúc này, Băng Linh liếc thấy cũng sắp đến trưa rồi. Bèn xin phép mọi người ra ngoài phụ mọi người nấu bữa trưa. Đông Phương lão gia và Đông Phương Hiên ngăn cản nhưng Huyền Thương lại nói Băng Linh nấu ăn rất ngon, mọi người không thưởng thức là uổng phí cuộc đời nên hai người không ngăn nữa. Vậy nên Băng Linh vào trong bếp phụ giúp Đông Phương phu nhân, còn ba người kia thì ra ngoài phòng khách trò chuyện.
Trong bếp, Đông Phương phu nhan vốn định kêu Băng Linh ra ngoài nhưng cô cứ nói để cô làm, bình thường ở nhà cô và Huyền Thương cũng cùng nhau nấu ăn nên quen rồi, bà không sợ cô mệt nhọc. Đông Phương phu nhân nghe vậy thì ngạc nhiên, cái miệng của con trai bà, bà biết rõ nó kén ăn như trẻ nhỏ bị biếng ăn vậy, dù là nêm sai vài hạt muối thôi nó cũng có thể nhận ra. Mỗi lần về nhà đều là nó vào bếp giúp bà, bây giờ nó không vào để con dâu vào chứng tỏ tàu nấu ăn của con bé không tệ. Bà cũng rất tò mò về con gái của Tiêu Thanh Loan - bạn thân nhiều năm của bà có thể náu ngon cỡ nào mà chiều nổi cái miệng đó của thằng quý tử nhà bà.
Hai người vừa làm vừa nói chuyện với nhau. Đông Phương phu nhân thì kể về tình bạn của bà với mẹ của Băng Linh và hỏi về tình hình của bà hiện tại ra sao. Băng Linh cũng khá là bất ngờ về chuyện này, đặc biệt là khi nghe Đông Phương phu nhân kể rằng lúc hai người còn trẻ đã từng hứa hẹn khi sinh con ra, nếu là trai với gái nhất định ẽ đưa chúng về một nhà. Cô cảm thấy mình và Huyền Thương thật có duyên. Vì lúc trước khi cô còn ở nước ngoài, đã từng đi thăm ông và nghe ông kể về thời còn trẻ của ông. Lúc đó ông cũng từng nói với bạn của mình là nếu con trai hoặc con gái chúng ta không thể thành đôi thì thử đặt hi vọng lên mấy đứa cháu thử xem, nếu cháu không được thì chắt. Có lẽ tình yêu của cô và Huyền Thương đã được sắp xếp từ lâu rồi. Từ việc cô xuyên qua ngàn năm để đến đây rồi còn lời hứa giữa các bậc tiền bối đi trước nữa chứ. Quả nhiên tình yêu là thứ kỳ diệu nhất trên đời này, bạn mãi mãi không đoán được điểm bắt đầu và kết thúc của một tình yêu là ai, là khi nào...
Băng Linh cũng rất tò mò về tuổi thơ của Huyền Thương nên đã hỏi Đông Phương phu nhân. Bà thì như nói trúng ý, kể rất hăng say đặc biệt là những tật xấu và những lúc Huyền Thương rơi vào hoàn cảnh xấu hổ. Băng Linh nghe kể về tuổi thơ ‛ dữ dội ’ của Huyền Thương thì cười không ngớt. Còn nhân vật chính đang ngồi ngoài phòng khách thì lâu lâu lại hắt xì một cái. Hai người phụ nữ ngoài việc nói xấu Huyền Thương thì còn hẹn nhau đi mua sắm nhưng Đông Phương phu nhân cũng lo sẽ ảnh hưởng đến công việc của Băng Linh nên hẹn lại vào ngày cuối cùng cô ở Bắc Kinh cả hai sẽ đi dạo với nhau. Dù sao thì sắp tới mọi người trong gia đình cũng sẽ trở lại Thượng Hải rồi. Băng Linh cũng đồng ý không chút do dự.
Khoảng 1 tiếng sau thù bữa trưa cũng đã được chuẩn bị xong và được người làm dọn ra bàn. Mọi người vào bàn ăn, Huyền Thương nhanh chóng nhận ra đây là những món Băng Linh nấu, sù có hơi khác bình thường nhưng anh nhìn vào cách bài trí thù biết liền. Những món cô nấu đều mang một phong cách rất mộc mạc, cổ xưa nhưng lại vô cùng sang trọng khi thưởng thức người ta sẽ cảm thấy mình giống như đang dùng bữa trong hoàng cung cùng với những món ăn cung đình chỉ dành cho hoàng thất và quý tộc thời xưa vậy. Có thể đạt đến trình độ đó, chỉ có bà xã anh mới có khả năng thôi. Mà ông và bố của Huyền Thương cũng hỏi đây là do ai nấu, nhận được câu trả lời từ Đông Phương phu nhân thì bất ngờ không thôi. Bà nói tất cả đều do một tay con dâu bà nấu, bà chỉ chuẩn bị nguyên liệu thôi, đến bà cũng không ngờ con dâu mình lại giỏi như vậy a. Bây giờ trong đầu các bậc tiền bối của Đông Phương gia đều có chung một suy nghĩ thằng ranh này sông 28 năm cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn, vơ được một cô vợ giỏi như vậy chẳng khác nào có được báu vật quý giá nhất thế gian này.
Vốn dĩ trong mắt Huyền Thương thì Băng Linh đã là người mà không một ai trên đời này có thể thay thế được rồi.
Mọi người nhìn thấy bàn ăn rụng soạn như vậy thì bao tử cũng bắt đầu biểu tình, Huyền Thương và Băng Linh là những người chưa bao giờ ngược dai, vao tử của mình, đói là phải ăn, những người khác cũng ngồi xuống ăn. Vừa ăn vừa gật đầu khen con dâu cùng cháu dâu của mình không dứt. Quả nhiên Thương nhi không nói dối, không thưởng thức món ăn do Băng Linh nấu chính lã uổng phí cuộc đời.
Mọi người ăn xong thì ra phòng khách ngồi ăn tráng miệng và trò chuyện cùng nhau chủ yếu là về chuyện tình của đôi trẻ thôi. Hai người Huyền Thương và Băng Linh chơi đến tối định về nhưng mọi người lại không cho bắt cả hai ở lại đây chơi thêm một ngày nữa dù sao trước đó Huyền Thương cũng đã nói với họ là hai người có thể rãnh rỗi hai ngày. Cuối cùng vẫn không thể cãi lời người lớn đành phải ở lại. Huyền Thương lại xấu xa kêu mọi người chỉ cần chuẩn bị một phòng để cả hai ở chung không cần chuẩn bị hao phòng. Cảm nhận được những ánh mắt ám muôn xung quanh, Băng Linh hờn dỗi liếc nhìn Huyền Thương, cô sẽ cho anh ngủ sofa tối nay.
***
Kiếp trước cô rất rãnh rỗi, bản tính lại thích học hỏi vả lại thân là công chúa, tài hoa cũng không hể như những thiên kim tiểu thư bình thường được. Lúc phụ hoàng cho cô, Mặc Thần ca ca và các anh trai đi bái sư thì cô ngốc học võ ra cong học chơi cờ, rèn chữ, múa kiếm, vẽ tranh, học đàn, học múa... Những thứ này trong cung cô đã học qua rồi nhưng mức độ không quá khó, về sau được sư phụ chỉ dạy cô mới nhận ra được những gì mình học được trong hoàng cung vẫn còn rất ít. Khả năng chơi cờ này của cô cũng là nhờ vào những lúc rãnh rỗi không có gì học bèn chạy đến chỗ sư phụ nhờ người chỉ dạy. Cô cũng học được không ít tuyệt kỹ trong đó, không chỉ trong kỳ nghệ mà còn rất nhiều lĩnh vực khác nữa.
Đông Phương lão gia hết khen Băng Linh rồi thì lại kêu con trai cùng cháu trai của mình sang nói cho họ nghe về tài năng của Băng Linh.
- Thương nhi à, con nhìn đi, Băng Linh chơi giỏi như vậy mà sao con chẳng học được gì vậy hả? Sao vẫn dở như trước kia vậy chứ?
- Ông nội, con làm diễn viên mà, học chơi cờ làm gì chứ?
- Mày bị ngu à? Mày làm diễn viên bộ không có cảnh quay chơi cờ hả? Mày đừng tưởng ông già rồi thì không biết gì về việc đóng lhim nha, bộ mỗi lần mày nhìn mày đóng cảnh chơi cờ không thấy xấu hổ hả?
- ...
Anh thật nghi ngờ năm xưa mình là bị bế nhầm. Đây còn là người thân sao?
- Ông nội, dù sao Băng Linh cũng còn đang ở đây, giữ thể diện cho con một chút đi?
- Con trai à, ở nhà này con trở nên có thể diện từ khi nào vậy?
- ...
Chắc chắn là bị bế nhầm luôn.
- Mọi người đừng nói Thương như vậy mà. Cũng không phải anh ấy chơi cờ dở mà là vì mọi người chơi hay quá thôi nên anh ấy không có cơ hội thắng thôi mà. Về sau, con sẽ cố gắng giúp anh ấy chơi hay hơn.
- Vợ mà chỉ thì thế nào anh cũng học được, ông nội anh chỉ cho anh lúc nào cũng mắng, học được mới là lạ, tuyệt kỹ chơi cờ thì không thuộc, anh chỉ thuộc mấy câu ông chửi anh thôi. Nhưng nếu em mà dạy anh anh sẽ học được vì anh biết em sẽ không lớn tiếng với anh đâu.
- Thương, sao anh lại nói vậy chứ, em thấy ông rất tốt mà.
- Em đừng để dáng vẻ này của ông đánh lừa, lúc không có em ở đây, anh khổ thế nào đâu ai biết.
- Mày câm miệng, cái thằng bất hiếu kia.
Chưa kịp để Băng Linh trả lời, Đông Phương lão gia đã tức giận đến nổi râu bền ngược lên trên, thằng đó dám nói như vậy trước mặt cháu dâu lỡ như dọa con bé thì sao. Ông mắng Huyền Thương một câu rồi quay qua dịu dàng nhìn Băng Linh, làm gì còn vẻ mặt đằng đằng sát khí như vừa nãy. Cả Huyền Thương lẫn cha anh đều trố mắt mà nhìn tốc độ lật mặt của Đông Phương lão gia.
- Hahaha, cũng chỉ có cháu là hiểu lòng người nhất. Haizz, không biết lão Thiệu phải tích đức mấy kiếp mới được một đứa cháu gái như con, ta quả thật rất ghen tỵ nha.
- Ông nội, người đừng nói vậy mà. Con thấy Thương cũng rất tuyệt vời, gặp được anh ấy, được anh ấy yêu là may mắn lớn nhất đời con rồi.
- Con trai ta ăn ở như vậy mà gặp được một cô gái như con là do nó may mắn, con đừng khiêm tốn quá.
Cha của Huyền Thương nghe cô nói vậy thì nở nụ cười dịu dàng nói với cô. Ông chỉ có một thằng con trai này thôi, nay nó đã kiếm được tình yêu của mình lại là một cô gái tốt như vậy, người làm cha như ông được nhiên vui mừng, mà ông cũng rất thích cô bé này, sinh ra trong một gia đình cao quý, lớn lên trong nhung lụa nhưng không kiêu căng tự phụ như những tiểu thư khác lại là một người gia giáo hiểu lễ nghĩa, một lòng một dạ với con trao ông, có.thể chịu được tính khí như ông trời của con trai ông có tể là một cô gái xấu sao. Gia tộc Thượng Quan và Đông Phương là hai gia tộc gắn boa hân thiết với nhau qua nhiều thế hệ, bây giờ lại săp trở thành thông gia, quan hệ sẽ càng hêm thân thiết. Cuộc hôn nhân này trong mắt người khác có lẽ là hôn nhân thương mại, chính trị nhưng cũng chỉ có người trong cuộc biết được tình yêu đẹp đẽ trong đó. Bọn họ vốn dĩ không biết cả người của Thượng Quan gia và Đông Phương gia đều là người chung tình, không phải ngời mình yêu không lấy.
Bản thân ông không có con gái nên nhất định sẽ yêu thương cô bé này như con gái ruột của mình. Nếu về sau, hai đứa mà cãi nhau, ông và gia đình nhất định đứng về phía con dâu, nhất định không khiến con bé bị ủy khuất.
Huyền Thương đứng một bên nghe Băng Linh nói như vậy thì lòng như được tưới mật, ngọt ngào đến từng tế bào trong người, chỉ cần nghe cô nói lời yêu thương với mình anh dù đang ngủ có lẽ cũng sẽ mỉm cười. Anh lặng lẽ đến gần nắm chặt tay cô bỏ qua sự ngượng ngùng trên mặt cô mà tuyên bố chủ quyền. Không quan tâm việc ông và bố anh nói anh ấu trĩ, trẻ con nữa.
Đông Phương lão gia và bố anh bị coi như vô hình nhưng không tức giận mà mỉm cười nhìn cặp đôi trẻ ngọt ngào với nhau. Lúc này, Băng Linh liếc thấy cũng sắp đến trưa rồi. Bèn xin phép mọi người ra ngoài phụ mọi người nấu bữa trưa. Đông Phương lão gia và Đông Phương Hiên ngăn cản nhưng Huyền Thương lại nói Băng Linh nấu ăn rất ngon, mọi người không thưởng thức là uổng phí cuộc đời nên hai người không ngăn nữa. Vậy nên Băng Linh vào trong bếp phụ giúp Đông Phương phu nhân, còn ba người kia thì ra ngoài phòng khách trò chuyện.
Trong bếp, Đông Phương phu nhan vốn định kêu Băng Linh ra ngoài nhưng cô cứ nói để cô làm, bình thường ở nhà cô và Huyền Thương cũng cùng nhau nấu ăn nên quen rồi, bà không sợ cô mệt nhọc. Đông Phương phu nhân nghe vậy thì ngạc nhiên, cái miệng của con trai bà, bà biết rõ nó kén ăn như trẻ nhỏ bị biếng ăn vậy, dù là nêm sai vài hạt muối thôi nó cũng có thể nhận ra. Mỗi lần về nhà đều là nó vào bếp giúp bà, bây giờ nó không vào để con dâu vào chứng tỏ tàu nấu ăn của con bé không tệ. Bà cũng rất tò mò về con gái của Tiêu Thanh Loan - bạn thân nhiều năm của bà có thể náu ngon cỡ nào mà chiều nổi cái miệng đó của thằng quý tử nhà bà.
Hai người vừa làm vừa nói chuyện với nhau. Đông Phương phu nhân thì kể về tình bạn của bà với mẹ của Băng Linh và hỏi về tình hình của bà hiện tại ra sao. Băng Linh cũng khá là bất ngờ về chuyện này, đặc biệt là khi nghe Đông Phương phu nhân kể rằng lúc hai người còn trẻ đã từng hứa hẹn khi sinh con ra, nếu là trai với gái nhất định ẽ đưa chúng về một nhà. Cô cảm thấy mình và Huyền Thương thật có duyên. Vì lúc trước khi cô còn ở nước ngoài, đã từng đi thăm ông và nghe ông kể về thời còn trẻ của ông. Lúc đó ông cũng từng nói với bạn của mình là nếu con trai hoặc con gái chúng ta không thể thành đôi thì thử đặt hi vọng lên mấy đứa cháu thử xem, nếu cháu không được thì chắt. Có lẽ tình yêu của cô và Huyền Thương đã được sắp xếp từ lâu rồi. Từ việc cô xuyên qua ngàn năm để đến đây rồi còn lời hứa giữa các bậc tiền bối đi trước nữa chứ. Quả nhiên tình yêu là thứ kỳ diệu nhất trên đời này, bạn mãi mãi không đoán được điểm bắt đầu và kết thúc của một tình yêu là ai, là khi nào...
Băng Linh cũng rất tò mò về tuổi thơ của Huyền Thương nên đã hỏi Đông Phương phu nhân. Bà thì như nói trúng ý, kể rất hăng say đặc biệt là những tật xấu và những lúc Huyền Thương rơi vào hoàn cảnh xấu hổ. Băng Linh nghe kể về tuổi thơ ‛ dữ dội ’ của Huyền Thương thì cười không ngớt. Còn nhân vật chính đang ngồi ngoài phòng khách thì lâu lâu lại hắt xì một cái. Hai người phụ nữ ngoài việc nói xấu Huyền Thương thì còn hẹn nhau đi mua sắm nhưng Đông Phương phu nhân cũng lo sẽ ảnh hưởng đến công việc của Băng Linh nên hẹn lại vào ngày cuối cùng cô ở Bắc Kinh cả hai sẽ đi dạo với nhau. Dù sao thì sắp tới mọi người trong gia đình cũng sẽ trở lại Thượng Hải rồi. Băng Linh cũng đồng ý không chút do dự.
Khoảng 1 tiếng sau thù bữa trưa cũng đã được chuẩn bị xong và được người làm dọn ra bàn. Mọi người vào bàn ăn, Huyền Thương nhanh chóng nhận ra đây là những món Băng Linh nấu, sù có hơi khác bình thường nhưng anh nhìn vào cách bài trí thù biết liền. Những món cô nấu đều mang một phong cách rất mộc mạc, cổ xưa nhưng lại vô cùng sang trọng khi thưởng thức người ta sẽ cảm thấy mình giống như đang dùng bữa trong hoàng cung cùng với những món ăn cung đình chỉ dành cho hoàng thất và quý tộc thời xưa vậy. Có thể đạt đến trình độ đó, chỉ có bà xã anh mới có khả năng thôi. Mà ông và bố của Huyền Thương cũng hỏi đây là do ai nấu, nhận được câu trả lời từ Đông Phương phu nhân thì bất ngờ không thôi. Bà nói tất cả đều do một tay con dâu bà nấu, bà chỉ chuẩn bị nguyên liệu thôi, đến bà cũng không ngờ con dâu mình lại giỏi như vậy a. Bây giờ trong đầu các bậc tiền bối của Đông Phương gia đều có chung một suy nghĩ thằng ranh này sông 28 năm cuối cùng cũng làm được một việc ra hồn, vơ được một cô vợ giỏi như vậy chẳng khác nào có được báu vật quý giá nhất thế gian này.
Vốn dĩ trong mắt Huyền Thương thì Băng Linh đã là người mà không một ai trên đời này có thể thay thế được rồi.
Mọi người nhìn thấy bàn ăn rụng soạn như vậy thì bao tử cũng bắt đầu biểu tình, Huyền Thương và Băng Linh là những người chưa bao giờ ngược dai, vao tử của mình, đói là phải ăn, những người khác cũng ngồi xuống ăn. Vừa ăn vừa gật đầu khen con dâu cùng cháu dâu của mình không dứt. Quả nhiên Thương nhi không nói dối, không thưởng thức món ăn do Băng Linh nấu chính lã uổng phí cuộc đời.
Mọi người ăn xong thì ra phòng khách ngồi ăn tráng miệng và trò chuyện cùng nhau chủ yếu là về chuyện tình của đôi trẻ thôi. Hai người Huyền Thương và Băng Linh chơi đến tối định về nhưng mọi người lại không cho bắt cả hai ở lại đây chơi thêm một ngày nữa dù sao trước đó Huyền Thương cũng đã nói với họ là hai người có thể rãnh rỗi hai ngày. Cuối cùng vẫn không thể cãi lời người lớn đành phải ở lại. Huyền Thương lại xấu xa kêu mọi người chỉ cần chuẩn bị một phòng để cả hai ở chung không cần chuẩn bị hao phòng. Cảm nhận được những ánh mắt ám muôn xung quanh, Băng Linh hờn dỗi liếc nhìn Huyền Thương, cô sẽ cho anh ngủ sofa tối nay.
***
Tác giả :
Đan Nghi