Anh Hận Anh Yêu Em
Chương 34
Trường quân sự này tọa lạc trong núi, mặc dù không khí mùa hè khô nóng, nhưng đến tối vẫn mát lạnh. Hình Dục ngồi dưới một gốc cây lớn, xoa xoa cánh tay lạnh ngắt của mình, không dám đi xa quá mà cũng không dám ở gần quá.
Hình Dục nhớ lại hồi Hình Khải còn ở nhà, mỗi buổi tối Kim Mao Đại Dục đều ồn ào mất vài phút, kêu rống lên ăng ẳng đòi ăn.
Bình thường thì anh cảnh vệ sẽ giúp cho nó ăn, nếu Hình Khải còn chưa ngủ anh sẽ tự mình đi cho nó ăn, đồng thời cũng đá thúng đụng nia đánh thức Hình Dục dậy luôn. Nếu Hình Dục không chịu ra vườn cùng anh, anh sẽ cười nhăn nhở mà cảnh cáo cô rằng, nếu cô không chịu đi anh sẽ để Đại Dục chân bẩn chà đạp khắp nền nhà mà cô đã vất vả lau lau chùi chùi cả ngày.
Mỗi lần như thế, cô đành phải mở cửa phòng, tóc thả ngang vai, bộ dạng ngái ngủ, chạy vụt ra vườn như một hồn ma, ngay sau đó đứng nhìn chằm chằm Đại Dục ăn, còn Đại Dục phải ăn hết số thức ăn đó với tốc độ vô cùng nhanh dưới áp lực lớn mà Hình Dục tạo ra.
Nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, Hình Dục bất giác mỉm cười, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa sinh nhật tuổi mười tám của cô sẽ trôi qua.
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cổng trường đang đóng chặt… chuyến xe cuối cùng chắc chắn không còn kịp nữa rồi, nếu Hình Khải vẫn không thuyết phục được sỹ quan huấn luyện cho anh ra ngoài, tối nay cô sẽ ngủ đâu?
Đang mải nghĩ thì thấy một bóng đen nhảy từ trên bức tường cao hơn ba mét xuống thẳng đất, tư thế nhảy khá đẹp, nhưng động tác tiếp đất không hoàn mỹ lắm, ngã chổng vó lên trời.
“Hình Khải…" Hình Dục khẽ gọi một tiếng, vội chạy lại đỡ anh dậy.
Hình Khải chẳng màng đau đớn, hướng về phía Hình Dục giơ tay bảo cô im lặng, cầm chặt tay cô, đặt một tay lên lưng ép cô cúi xuống, cả hai bắt đầu lén lén lút lút lò dò di chuyển.
Hình Dục vội theo sát bước chân gấp gáp của anh, có điều Hình Khải lại không để ý, Hình Dục mặc váy và đi giày bệt, những lá cỏ sắc lẹm quệt vào bắp chân cô, gây ra những vết xước khiến cô đau đớn và tạo thành những vệt đỏ trên chân.
Hai người chạy rất lâu, cho tới khi qua một con dốc nhỏ, Hình Khải đi chậm lại, anh mệt mỏi nằm lăn ra bãi cỏ, cùng lúc ấy, Hình Dục theo đà bị anh kéo, cũng mềm nhũn ngã xuống, hơi thở đứt đoạn.
Hình Khải nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy những vết cứa trên chân cô, anh bật người ngồi dậy, kéo chân Hình Dục lại để nhìn, thấy đôi giày bệt của cô dính đầy bùn đất sau mưa, không chỉ đôi chân lấm lem bẩn thỉu vệt bùn mà còn cả những vết máu khô đọng lại do bị cỏ cây cứa phải.
Thấy vậy, Hình Khải vừa tự trách mình vừa tức giận.
“Em ngốc hay là đần? Tại sao không biết bảo anh dừng lại hả?"
Hình Dục cười cười lắc đầu, lấy một gói giấy ăn từ trong ba lô ra, lấy hai tờ đưa cho Hình Khải trước: “Lau mồ hôi đi!"
“Lau gì mà lau, có mang băng y tế không?" Hình Khải thấy cô bình thản như những vết xước kia chẳng liên quan tới mình, anh nổi giận.
Hình Dục duỗi thẳng chân ra, nghiêng đầu nhìn nhìn, giải thích ngắn gọn: “Không sao, em sống ở nông thôn mười lăm năm, cũng chạy khắp những cánh đồng lúa ở đó quen rồi, chút xíu này có là gì đâu."
“…"
Hình Khải hít một hơi thật sâu, không biết nên mắng hay làm gì cô nữa, cô không biết làm nũng, đâu cần phải tỏ ra cứng rắn tới mức ấy, máu vẫn còn chảy kia kìa!
Anh giật lấy gói giấy trong tay cô, nhấc một chân cô lên, cưỡng ép cởi bằng được đôi giày bệt ra, nhờ ánh trăng lờ mờ, từng chút từng chút giúp cô lau sạch những bùn bẩn trên đó.
Hình Dục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng chợt rung động.
Hình Khải… đang lo lắng cho cô ư? Cô không dám nghĩ, không muốn nghĩ, một bức tranh xuất hiện trong đầu cô.
Ba năm trước, trong ngày âm u mưa gió bão bùng ấy, khi được tin bố mẹ qua đời cô đã sụp đổ tại chỗ. Cô chạy chân trần ra khỏi nhà, đúng lúc đó, một chiếc xe đi lướt qua người cô, cô liền xông tới… không muốn sống nữa, đấy là suy nghĩ duy nhất của cô lúc ấy.
Nhưng lái xe đã kịp thời phanh lại, cô nghĩ rằng người ngồi trong xe nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng vị thủ trưởng oai nghiêm đó lại không hề trách mắng cô, nhìn đôi chân đầy thương tích của cô còn thương xót kéo cô lên xe ngồi tránh mưa.
Sau khi lên xe, vị thủ trưởng đó trút bỏ sự oai nghiêm của mình, ông không những nhìn cô cười hiền từ mà còn giúp cô lau sạch bùn đất ở chân. Vị thủ trưởng đó chính là bố của Hình Khải, tướng quân Hình Phục Quốc mà mọi người đều kính sợ.
Bắt đầu từ hôm đó, cô có một cái tên hoàn toàn mới, là Hình Dục, và lúc đó cũng có một người tên Hình Khải xuất hiện, không ngừng thể hiện thái độ chán ghét đối với cô cho dù cô đã cố gắng hết sức để bù đắp.
Hình Dục nhớ lại hồi Hình Khải còn ở nhà, mỗi buổi tối Kim Mao Đại Dục đều ồn ào mất vài phút, kêu rống lên ăng ẳng đòi ăn.
Bình thường thì anh cảnh vệ sẽ giúp cho nó ăn, nếu Hình Khải còn chưa ngủ anh sẽ tự mình đi cho nó ăn, đồng thời cũng đá thúng đụng nia đánh thức Hình Dục dậy luôn. Nếu Hình Dục không chịu ra vườn cùng anh, anh sẽ cười nhăn nhở mà cảnh cáo cô rằng, nếu cô không chịu đi anh sẽ để Đại Dục chân bẩn chà đạp khắp nền nhà mà cô đã vất vả lau lau chùi chùi cả ngày.
Mỗi lần như thế, cô đành phải mở cửa phòng, tóc thả ngang vai, bộ dạng ngái ngủ, chạy vụt ra vườn như một hồn ma, ngay sau đó đứng nhìn chằm chằm Đại Dục ăn, còn Đại Dục phải ăn hết số thức ăn đó với tốc độ vô cùng nhanh dưới áp lực lớn mà Hình Dục tạo ra.
Nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, Hình Dục bất giác mỉm cười, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa sinh nhật tuổi mười tám của cô sẽ trôi qua.
Cô chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cổng trường đang đóng chặt… chuyến xe cuối cùng chắc chắn không còn kịp nữa rồi, nếu Hình Khải vẫn không thuyết phục được sỹ quan huấn luyện cho anh ra ngoài, tối nay cô sẽ ngủ đâu?
Đang mải nghĩ thì thấy một bóng đen nhảy từ trên bức tường cao hơn ba mét xuống thẳng đất, tư thế nhảy khá đẹp, nhưng động tác tiếp đất không hoàn mỹ lắm, ngã chổng vó lên trời.
“Hình Khải…" Hình Dục khẽ gọi một tiếng, vội chạy lại đỡ anh dậy.
Hình Khải chẳng màng đau đớn, hướng về phía Hình Dục giơ tay bảo cô im lặng, cầm chặt tay cô, đặt một tay lên lưng ép cô cúi xuống, cả hai bắt đầu lén lén lút lút lò dò di chuyển.
Hình Dục vội theo sát bước chân gấp gáp của anh, có điều Hình Khải lại không để ý, Hình Dục mặc váy và đi giày bệt, những lá cỏ sắc lẹm quệt vào bắp chân cô, gây ra những vết xước khiến cô đau đớn và tạo thành những vệt đỏ trên chân.
Hai người chạy rất lâu, cho tới khi qua một con dốc nhỏ, Hình Khải đi chậm lại, anh mệt mỏi nằm lăn ra bãi cỏ, cùng lúc ấy, Hình Dục theo đà bị anh kéo, cũng mềm nhũn ngã xuống, hơi thở đứt đoạn.
Hình Khải nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy những vết cứa trên chân cô, anh bật người ngồi dậy, kéo chân Hình Dục lại để nhìn, thấy đôi giày bệt của cô dính đầy bùn đất sau mưa, không chỉ đôi chân lấm lem bẩn thỉu vệt bùn mà còn cả những vết máu khô đọng lại do bị cỏ cây cứa phải.
Thấy vậy, Hình Khải vừa tự trách mình vừa tức giận.
“Em ngốc hay là đần? Tại sao không biết bảo anh dừng lại hả?"
Hình Dục cười cười lắc đầu, lấy một gói giấy ăn từ trong ba lô ra, lấy hai tờ đưa cho Hình Khải trước: “Lau mồ hôi đi!"
“Lau gì mà lau, có mang băng y tế không?" Hình Khải thấy cô bình thản như những vết xước kia chẳng liên quan tới mình, anh nổi giận.
Hình Dục duỗi thẳng chân ra, nghiêng đầu nhìn nhìn, giải thích ngắn gọn: “Không sao, em sống ở nông thôn mười lăm năm, cũng chạy khắp những cánh đồng lúa ở đó quen rồi, chút xíu này có là gì đâu."
“…"
Hình Khải hít một hơi thật sâu, không biết nên mắng hay làm gì cô nữa, cô không biết làm nũng, đâu cần phải tỏ ra cứng rắn tới mức ấy, máu vẫn còn chảy kia kìa!
Anh giật lấy gói giấy trong tay cô, nhấc một chân cô lên, cưỡng ép cởi bằng được đôi giày bệt ra, nhờ ánh trăng lờ mờ, từng chút từng chút giúp cô lau sạch những bùn bẩn trên đó.
Hình Dục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng chợt rung động.
Hình Khải… đang lo lắng cho cô ư? Cô không dám nghĩ, không muốn nghĩ, một bức tranh xuất hiện trong đầu cô.
Ba năm trước, trong ngày âm u mưa gió bão bùng ấy, khi được tin bố mẹ qua đời cô đã sụp đổ tại chỗ. Cô chạy chân trần ra khỏi nhà, đúng lúc đó, một chiếc xe đi lướt qua người cô, cô liền xông tới… không muốn sống nữa, đấy là suy nghĩ duy nhất của cô lúc ấy.
Nhưng lái xe đã kịp thời phanh lại, cô nghĩ rằng người ngồi trong xe nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng vị thủ trưởng oai nghiêm đó lại không hề trách mắng cô, nhìn đôi chân đầy thương tích của cô còn thương xót kéo cô lên xe ngồi tránh mưa.
Sau khi lên xe, vị thủ trưởng đó trút bỏ sự oai nghiêm của mình, ông không những nhìn cô cười hiền từ mà còn giúp cô lau sạch bùn đất ở chân. Vị thủ trưởng đó chính là bố của Hình Khải, tướng quân Hình Phục Quốc mà mọi người đều kính sợ.
Bắt đầu từ hôm đó, cô có một cái tên hoàn toàn mới, là Hình Dục, và lúc đó cũng có một người tên Hình Khải xuất hiện, không ngừng thể hiện thái độ chán ghét đối với cô cho dù cô đã cố gắng hết sức để bù đắp.
Tác giả :
Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây