Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa
Chương 34
Sau khi vào phòng ngủ, Dư Tư Nhạc đi vào phòng tắm, muốn mở nước tràn đầy phòng tắm.
Đứng chờ khoảng 10 phút nhưng nước vẫn lạnh.
Chẳng lẽ hôm nay cô có duyên tắm nước lạnh sao? Đến cả tắm, máy nước nóng cũng hỏng rồi.
Dư Tư Nhạc suy nghĩ, nếu đêm nay không tắm, trực tiếp lên giường ngủ. Nhưng mà cả người đều đầy mồ hôi dơ bẩn, làm cho cô rất khó chịu. Thời tiết mùa hè rất nóng bức, thành phố C là thành phố nóng bức khỏi phải nói. Nếu cả đêm không tắm, người Dư Tư Nhạc cảm thấy rất khó chịu.
Nghĩ nghĩ, Dư Tư Nhạc cầm lấy khăn tắm đến phòng anh hai.
Cộc cộc cộc, Dư Tư Nhạc gõ cửa.
Rất nhanh bên trong có âm thanh truyền đến, sau đó cửa phòng mở ra, Du Lăng Thần đứng ở cửa nhìn cô.
“Anh hai, máy nước nóng phòng em bị hư rồi." Đầu Dư Tư Nhạc nặng trịch, tựa như đổ chì, nhất định là do thành phần của thuốc cảm phát huy tác dụng, "Em muốn mượn nhà tắm của anh sử dụng."
Du Lăng Thần lui một bước, cho cô vào: “Phòng tắm ở bên phải."
“Dạ." Dư Tư Nhạc ôm khăn tắm đi vào trong.
Phòng ngủ của đại ca theo phong cách đương đại, không gian lớn hơn so với phòng của Dư Tư Nhạc một chút. Giường màu lam nhạt, thật phù hợp với phong cách của anh.
Thấy trên đầu tủ giường có một khung hình, khóe miệng Dư Tư Nhạc nhếch lên nụ cười. Bên trong là ảnh chụp của Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần bày tư thế kỳ quái. Càng nhìn gương mặt lạnh như băng của Du Lăng Thần, càng cảm thấy đẹp trai.
Từ khi nào thì cô lại mê trai đẹp lạnh như băng này rồi?
Trước khi cô luôn thích trai đẹp dịu dàng như nước, vì vậy mỗi lần gặp mặt Trịnh Thiếu Hoa, cô luôn nhìn nhiều lần. Trai đẹp thật đẹp mắt đúng không? Hơn nữa sẽ không cho người khác ngắm miễn phí.
Du Lăng Thần thấy Dư Tư Nhạc nhìn chằm chằm vào khung hình, hối thúc một tiếng: “Nhanh đi."
Dư Tư Nhạc không thú vị bĩu môi, thu hồi ánh mắt.
Nước ấm từ từ chảy ra, tràn đầy bồn tắm lớn.
Dư Tư Nhạc cởi từng món quần áo, bước vào bồn tắm.
Ông trời cho cô trọng sinh một lần, cô cảm giác mình may mắn lắm rồi. Mặc dù khối thân thể này không khỏe mạnh lắm, luôn dễ dàng phát bệnh, nhưng Dư Tư Nhạc không than thở, không hối hận.
Cảm thấy như một sức mạnh vô hình tóm lấy một mảnh trắng mờ vô lực. Dư Tư Nhạc rất muốn hăng hái, phấn chấn lên, không muốn ngủ trong này. Đáng tiếc không chống lại được cơn buồn ngủ đánh úp về phía cô, gắt gao bao trùm cô, khiên cô không thoát được.
Thời gian trôi qua hơn mộ giờ, Du Lăng Thần nhìn tháy Dư Tư Nhạc còn chưa ra, anh hơi nghi ngờ bước đến cửa phòng tắm. Bên trong đèn còn sáng, nhìn qua khe hở từ dưới đất, từng đợt hơi nóng màu trắng tỏa ra ngoài.
"Tiểu Nhạc." Du Lăng Thần lấy tay gõ cửa: "Thời gian dài như vậy còn chưa tắm xong sao?"
Du Lăng Thần lo lắng cô ở bên trong gặp chuyện không may, lực đạo gõ cửa ngày càng mạnh.
Bên trong không có chút phản ứng.
Trong lòng Dư Tư Nhạc chợt rối lên, loại tâm tình này lâu rồi chưa xuất hiện trên người anh, thậm chí khiến anh cảm thấy xa lạ.
"Tiểu Nhạc!" Du Lăng Thần lại hô to.
Cửa phòng tắm phát ra âm thanh ầm ầm, dường như muốn rớt xuống, lung lay không ngừng.
Dư Tư Nhạc bị âm thanh này làm bừng tỉnh, giật giật cổ họng: "Anh hai, em không sao?"
Giọng nói hơi khàn khàn, rất nhỏ.
Lần đầu lúc nói ra khỏi miệng, người bên ngoài có vẻ như không nghe thấy, cho đến khi Dư Tư Nhạc nói lại lần nữa, tiếng gõ cửa dần dần nhỏ lại.
Nước trong bồn tắm lớn, độ ấm dần dần rút đi, nhiệt đọ vừa phải không tính là lạnh.
Dư Tư Nhạc bước ra ngoài lấy khăn lau khô, dùng khăn tắm quấn người lại, mở cửa đi ra ngoài, hơi nóng xông ra ngoài cửa không ngừng, giống cảnh tượng sương khói lượn lờ được quay trong tivi.
Làn da Dư Tư Nhạc vốn non mềm mịn màng, sau khi tắm qua nước, hai bên gò má đỏ bừng, trong ánh mắt như nổi lên hơi nước, bộ dạng làm cho người khác nhìn vào có một cỗ xúc động muốn chà đạp cô một phen.
Du Lăng Thần yết hầu căng thẳng, máu nóng hơi dâng lên.
Anh không phải là thiếu niên nhiệt huyết 18 tuổi, hai từ 'xúc động' trong từ điển của anh đã bị lật qua trang khác từ lâu. Lúc này mạnh mẽ xuất hiện khiến anh phải kinh ngạc.
"Vừa rồi em ngủ quên trong bồn tắm." Vẻ mặt Dư Tư nhạc ngượng ngùng, cô nằm trong nước đã lâu, thân thể hơi khóc chịu.
Du Lăng Thần không nói thêm gì, tình cảnh vừa rồi, khiến anh nhớ đến một màn Dư Tư Nhạc cắt cổ tay tự sát. Vào hai tháng trước, Dư Tư Nhạc làm vậy, Du Lăng Thần cũng không muốn không liếc mắt nhìn cô, đôi khi trong lòng còn suy nghĩ người này chết đi sẽ rất tốt. Nhưng mà hiện tại... vừa nghĩ đến cô sẽ biến mất trong cuộc sống của anh, khiến trong lòng Du Lăng Thần cảm thấy rất khó chịu.
Loại đối lập này làm Du Lăng Thần rất chấn động.
"thật vậy không?" Du Lăng Thần nhìn mí mắt của cô muốn mở không lên.
Dư Tư Nhạc gật gật đầu, ngáp một cái: "Anh hai, em muốn đi ngủ."
nói xong, Dư Tư Nhạc lấy tay dụi dụi mắt, cố gắng làm cho ánh mắt mở to một chút, đi ra cửa.
Đoán chừng là ý thức không rõ ràng, lúc đi Dư Tư Nhạc không cảm thấy có gì kỳ lạ. Góc khăn tăm bị móc vào ghế, nhưng cô hoàn toàn không biết.
Du Lăng Thần định kêu cô chú ý nhưng đã muộn rồi.
Khăn tắm bị ghế dựa móc lại, nhẹ nhàng mở ra rơi xuống trên mặt đất.
Cảnh xuân được che giấu bên trong, trong phút chốc lộ ra tước mặt Du Lăng Thần.
Loại cục diện xấu hổ này, trong lúc đó hai anh em nhìn thấy, người làm anh nên xoay người tránh mặt sang chỗ khác, quát mắng em gái mình sao không cẩn thận như thế. Nhưng mà, bước chân Du Lăng Thần cố tình dừng lại, ánh mắt cũng không rời đi nơi khác.
Nhưng lý trí sau cùng thúc giục anh không phục bình tĩnh, anh nghiêng đầu, không nhìn đến cảnh xuân làm người ta tim đập đỏ mặt kia.
"Còn không lấy khăn quấn lại nhanh?" Trong giọng nói có một tia trầm thấp khó phát hiện.
Dư Tư Nhạc còn chưa phản ứng kịp, đầu óc choáng váng mệt rã rời.
trên người lạnh lẽo, đúng lúc máy điều hòa bên cạnh Dư Tư Nhạc, thổi vào da làm cô nổi cả da gà.
Có lẽ cảm giác mát lạnh này làm thần trí Dư Tư Nhạc tỉnh táo lại, hai mắt cô bỗng nhiên trừng lớn. Giống như con mèo xù lông bị khinh thường, hai tay gắt gao che trước ngực. Nhìn thấy anh hai đã nghiêng mặt đi, cô nhanh chóng cầm lấy khăn tắm rơi trên mặt đất cũng chẳng quan tâm đã quấn kỹ hay chưa, che giấu hai bộ phận quan trọng, ba chân bốn cẳng chạy ra cửa phòng.
Cơn buồn ngủ đều biến mất.
Vì sao cô luôn thất thố trước mặt anh hai?
Lần đầu tiên bị anh xem cơ thể trần truồng, là lúc cô vừa trọng sinh, máu chảy rất nhiều, thân thể rất suy yếu, làm cô không có cách nào tự cứu. Lần đó, về tình có thể tha thứ, Dư Tư Nhạc không để ý. Nhưng mà lần này thì sao? lần này cô tỉnh táo rõ ràng, rõ ràng!
Mặt đỏ như bị lửa đốt, sau này làm sao cô dám nhìn mặt người.
Dư Tư Nhạc cho rằng đêm nay sẽ lăn lộn khó ngủ, nào ngờ khi cô nằm trên giường chưa được bao lâu, tác dụng thuốc lại kéo đến, khoảng vài phút sau, cô từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Bộ dạng này cũng tốt, Dư Tư Nhạc đỡ phải suy nghĩ phiền lòng.
Đứng chờ khoảng 10 phút nhưng nước vẫn lạnh.
Chẳng lẽ hôm nay cô có duyên tắm nước lạnh sao? Đến cả tắm, máy nước nóng cũng hỏng rồi.
Dư Tư Nhạc suy nghĩ, nếu đêm nay không tắm, trực tiếp lên giường ngủ. Nhưng mà cả người đều đầy mồ hôi dơ bẩn, làm cho cô rất khó chịu. Thời tiết mùa hè rất nóng bức, thành phố C là thành phố nóng bức khỏi phải nói. Nếu cả đêm không tắm, người Dư Tư Nhạc cảm thấy rất khó chịu.
Nghĩ nghĩ, Dư Tư Nhạc cầm lấy khăn tắm đến phòng anh hai.
Cộc cộc cộc, Dư Tư Nhạc gõ cửa.
Rất nhanh bên trong có âm thanh truyền đến, sau đó cửa phòng mở ra, Du Lăng Thần đứng ở cửa nhìn cô.
“Anh hai, máy nước nóng phòng em bị hư rồi." Đầu Dư Tư Nhạc nặng trịch, tựa như đổ chì, nhất định là do thành phần của thuốc cảm phát huy tác dụng, "Em muốn mượn nhà tắm của anh sử dụng."
Du Lăng Thần lui một bước, cho cô vào: “Phòng tắm ở bên phải."
“Dạ." Dư Tư Nhạc ôm khăn tắm đi vào trong.
Phòng ngủ của đại ca theo phong cách đương đại, không gian lớn hơn so với phòng của Dư Tư Nhạc một chút. Giường màu lam nhạt, thật phù hợp với phong cách của anh.
Thấy trên đầu tủ giường có một khung hình, khóe miệng Dư Tư Nhạc nhếch lên nụ cười. Bên trong là ảnh chụp của Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần bày tư thế kỳ quái. Càng nhìn gương mặt lạnh như băng của Du Lăng Thần, càng cảm thấy đẹp trai.
Từ khi nào thì cô lại mê trai đẹp lạnh như băng này rồi?
Trước khi cô luôn thích trai đẹp dịu dàng như nước, vì vậy mỗi lần gặp mặt Trịnh Thiếu Hoa, cô luôn nhìn nhiều lần. Trai đẹp thật đẹp mắt đúng không? Hơn nữa sẽ không cho người khác ngắm miễn phí.
Du Lăng Thần thấy Dư Tư Nhạc nhìn chằm chằm vào khung hình, hối thúc một tiếng: “Nhanh đi."
Dư Tư Nhạc không thú vị bĩu môi, thu hồi ánh mắt.
Nước ấm từ từ chảy ra, tràn đầy bồn tắm lớn.
Dư Tư Nhạc cởi từng món quần áo, bước vào bồn tắm.
Ông trời cho cô trọng sinh một lần, cô cảm giác mình may mắn lắm rồi. Mặc dù khối thân thể này không khỏe mạnh lắm, luôn dễ dàng phát bệnh, nhưng Dư Tư Nhạc không than thở, không hối hận.
Cảm thấy như một sức mạnh vô hình tóm lấy một mảnh trắng mờ vô lực. Dư Tư Nhạc rất muốn hăng hái, phấn chấn lên, không muốn ngủ trong này. Đáng tiếc không chống lại được cơn buồn ngủ đánh úp về phía cô, gắt gao bao trùm cô, khiên cô không thoát được.
Thời gian trôi qua hơn mộ giờ, Du Lăng Thần nhìn tháy Dư Tư Nhạc còn chưa ra, anh hơi nghi ngờ bước đến cửa phòng tắm. Bên trong đèn còn sáng, nhìn qua khe hở từ dưới đất, từng đợt hơi nóng màu trắng tỏa ra ngoài.
"Tiểu Nhạc." Du Lăng Thần lấy tay gõ cửa: "Thời gian dài như vậy còn chưa tắm xong sao?"
Du Lăng Thần lo lắng cô ở bên trong gặp chuyện không may, lực đạo gõ cửa ngày càng mạnh.
Bên trong không có chút phản ứng.
Trong lòng Dư Tư Nhạc chợt rối lên, loại tâm tình này lâu rồi chưa xuất hiện trên người anh, thậm chí khiến anh cảm thấy xa lạ.
"Tiểu Nhạc!" Du Lăng Thần lại hô to.
Cửa phòng tắm phát ra âm thanh ầm ầm, dường như muốn rớt xuống, lung lay không ngừng.
Dư Tư Nhạc bị âm thanh này làm bừng tỉnh, giật giật cổ họng: "Anh hai, em không sao?"
Giọng nói hơi khàn khàn, rất nhỏ.
Lần đầu lúc nói ra khỏi miệng, người bên ngoài có vẻ như không nghe thấy, cho đến khi Dư Tư Nhạc nói lại lần nữa, tiếng gõ cửa dần dần nhỏ lại.
Nước trong bồn tắm lớn, độ ấm dần dần rút đi, nhiệt đọ vừa phải không tính là lạnh.
Dư Tư Nhạc bước ra ngoài lấy khăn lau khô, dùng khăn tắm quấn người lại, mở cửa đi ra ngoài, hơi nóng xông ra ngoài cửa không ngừng, giống cảnh tượng sương khói lượn lờ được quay trong tivi.
Làn da Dư Tư Nhạc vốn non mềm mịn màng, sau khi tắm qua nước, hai bên gò má đỏ bừng, trong ánh mắt như nổi lên hơi nước, bộ dạng làm cho người khác nhìn vào có một cỗ xúc động muốn chà đạp cô một phen.
Du Lăng Thần yết hầu căng thẳng, máu nóng hơi dâng lên.
Anh không phải là thiếu niên nhiệt huyết 18 tuổi, hai từ 'xúc động' trong từ điển của anh đã bị lật qua trang khác từ lâu. Lúc này mạnh mẽ xuất hiện khiến anh phải kinh ngạc.
"Vừa rồi em ngủ quên trong bồn tắm." Vẻ mặt Dư Tư nhạc ngượng ngùng, cô nằm trong nước đã lâu, thân thể hơi khóc chịu.
Du Lăng Thần không nói thêm gì, tình cảnh vừa rồi, khiến anh nhớ đến một màn Dư Tư Nhạc cắt cổ tay tự sát. Vào hai tháng trước, Dư Tư Nhạc làm vậy, Du Lăng Thần cũng không muốn không liếc mắt nhìn cô, đôi khi trong lòng còn suy nghĩ người này chết đi sẽ rất tốt. Nhưng mà hiện tại... vừa nghĩ đến cô sẽ biến mất trong cuộc sống của anh, khiến trong lòng Du Lăng Thần cảm thấy rất khó chịu.
Loại đối lập này làm Du Lăng Thần rất chấn động.
"thật vậy không?" Du Lăng Thần nhìn mí mắt của cô muốn mở không lên.
Dư Tư Nhạc gật gật đầu, ngáp một cái: "Anh hai, em muốn đi ngủ."
nói xong, Dư Tư Nhạc lấy tay dụi dụi mắt, cố gắng làm cho ánh mắt mở to một chút, đi ra cửa.
Đoán chừng là ý thức không rõ ràng, lúc đi Dư Tư Nhạc không cảm thấy có gì kỳ lạ. Góc khăn tăm bị móc vào ghế, nhưng cô hoàn toàn không biết.
Du Lăng Thần định kêu cô chú ý nhưng đã muộn rồi.
Khăn tắm bị ghế dựa móc lại, nhẹ nhàng mở ra rơi xuống trên mặt đất.
Cảnh xuân được che giấu bên trong, trong phút chốc lộ ra tước mặt Du Lăng Thần.
Loại cục diện xấu hổ này, trong lúc đó hai anh em nhìn thấy, người làm anh nên xoay người tránh mặt sang chỗ khác, quát mắng em gái mình sao không cẩn thận như thế. Nhưng mà, bước chân Du Lăng Thần cố tình dừng lại, ánh mắt cũng không rời đi nơi khác.
Nhưng lý trí sau cùng thúc giục anh không phục bình tĩnh, anh nghiêng đầu, không nhìn đến cảnh xuân làm người ta tim đập đỏ mặt kia.
"Còn không lấy khăn quấn lại nhanh?" Trong giọng nói có một tia trầm thấp khó phát hiện.
Dư Tư Nhạc còn chưa phản ứng kịp, đầu óc choáng váng mệt rã rời.
trên người lạnh lẽo, đúng lúc máy điều hòa bên cạnh Dư Tư Nhạc, thổi vào da làm cô nổi cả da gà.
Có lẽ cảm giác mát lạnh này làm thần trí Dư Tư Nhạc tỉnh táo lại, hai mắt cô bỗng nhiên trừng lớn. Giống như con mèo xù lông bị khinh thường, hai tay gắt gao che trước ngực. Nhìn thấy anh hai đã nghiêng mặt đi, cô nhanh chóng cầm lấy khăn tắm rơi trên mặt đất cũng chẳng quan tâm đã quấn kỹ hay chưa, che giấu hai bộ phận quan trọng, ba chân bốn cẳng chạy ra cửa phòng.
Cơn buồn ngủ đều biến mất.
Vì sao cô luôn thất thố trước mặt anh hai?
Lần đầu tiên bị anh xem cơ thể trần truồng, là lúc cô vừa trọng sinh, máu chảy rất nhiều, thân thể rất suy yếu, làm cô không có cách nào tự cứu. Lần đó, về tình có thể tha thứ, Dư Tư Nhạc không để ý. Nhưng mà lần này thì sao? lần này cô tỉnh táo rõ ràng, rõ ràng!
Mặt đỏ như bị lửa đốt, sau này làm sao cô dám nhìn mặt người.
Dư Tư Nhạc cho rằng đêm nay sẽ lăn lộn khó ngủ, nào ngờ khi cô nằm trên giường chưa được bao lâu, tác dụng thuốc lại kéo đến, khoảng vài phút sau, cô từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Bộ dạng này cũng tốt, Dư Tư Nhạc đỡ phải suy nghĩ phiền lòng.
Tác giả :
Cửu Trọng Điện