Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa
Chương 33: Lần sau đừng lừa anh
Cách cư xử vừa rồi của Dư Tư Nhạc vừa rồi với cô lúc bình thường như thể hai người khác nhau. Nếu không phải gương mặt của cô không thay đổi thì bọn vệ sĩ cũng sẽ vì thế mà không nhận ra đây là tiểu thư của bọn họ.
Nhìn ra sự hoài nghi trong lòng của đám vệ sĩ, Dư Tư Nhạc nhe răng cười: "Đó là tôi giả vờ. Sao? Giống không? Có giống với khí phách của chị cả băng đảng xã hội đen trong phim không?"
Giả vờ?...
Bị dọa bởi ba chữ này (gốc là 装出来 = giả vờ ra)? Đám vệ sĩ thầm nghĩ, vậy thì thật quá hay.
Ngồi lên xe, Tiểu Vương quay xe đi.
Dư Tư Nhạc xoa xoa mi tâm, cảm thấy nhiệt độ trên trán càng ngày càng cao, "Tiểu Vương, lái xe tới bệnh viện An Khang đi."
Bệnh viện An Khang là bệnh viện mà Trịnh Thiểu Hoa quản lý.
"Tiểu thư, cô khó chịu?" Tiểu Vương thấy sắc mặt cô trắng bệch, tay cầm lái còn mắt thì nhìn về phía kính chiếu hậu.
"Đừng nói cho anh hai biết. Tôi tới bệnh viện tìm anh Trịnh lấy chút thuốc uống, chắc không có gìđđáng ngại đâu." Nhất định là do không cởi quần áo ướt ra kịp nên mới làm hại cô bị cảm mà phát sốt.
Tiểu Vương lấy điện thoại di động ra, vẫn muốn báo cho boss một tiếng.
Dư Tư Nhạc nhìn hành động này của anh thì lên tiếng ngăn cản, "Tôi không muốn khiến anh hai lo lắng."
Tiểu Vương còn định nói gì đó...
Dư Tư Nhạc đã cắt ngang anh, "Chờ tôi về biệt thự thì sẽ tự nói với anh ấy."
Cuối cùng Tiểu Vương gật đầu, tập trung chú ý lái xe.
Theo trí nhớ lần trước tới nơi này, Dư Tư Nhạc quen đường vào thang máy lên lầu sáu.
Trịnh Thiểu Hoa vừa làm một cuộc phẫu thuật nhỏ xong, còn chưa kịp cởi khẩu trang ra thì đã thấy thiếu nữ đứng ngoài cửa phòng làm việc chờ anh.
"Tiểu Nhạc, sao em lại tới đây?" Anh nhìn ra phía sau cô thì không thấy bóng dáng của Du Lăng Thần, "Có phải cơ thể khó chịu?"
Dư Tư Nhạc "ừ" một tiếng, "Anh Trịnh, em lại bị sốt."
Trịnh Thiểu HOa cởi khẩu trang, đẩy cửa phòng làm việc, đi vào trong, "Lần này là vì sao mà bị bệnh?"
"Không cẩn thận thấm nước lạnh. Anh Trịnh, anh kê cho em ít thuốc đi? Chẳng phải mấy ngày trước anh bảo em làm kiểm tra sức khỏe à? Hôm nay nhân lúc này làm đi?" Dư Tư Nhạc ngồi trên ghế, cơ thể hoàn toàn không có sức lực. Cô đứng đã lâu nên mắt đã hoa lên.
"Truyền nước cho em trước, từ từ rồi làm kiểm tra." Trịnh Thiểu HOa nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, lắc đầu, "Thật không biết Du thiếu chăm sóc em kiểu gì mà ba ngày hai lần chạy tới bệnh viện anh. Anh ta không ngại phí tiền nhưng anh ngại phải thờ ơ."
Biết là anh Trịnh nói đùa, Dư Tư Nhạc mím môi, khẽ nói, "Không liên quan tới anh hai. Là do em không cẩn thận nên mới bị bệnh."
"Được rồi, lúc này mới bao lâu mà đã chỉ biết bảo vệ anh hai không có ý thức trách nhiệm đó hả?" Trịnh Thiểu Hoa tiếp tục đùa giỡn với cô, thấy cô đến di chuyển cũng lười, dứt khoát gọi y tá lấy cái giá treo ra để Dư Tư Nhạc truyền nước trong phòng làm việc của anh.
Toàn bộ vệ sĩ chờ ngoài cửa, thỉnh thoảng nhìn vào trong.
Dịch đang từ từ chảy trong ống truyền. Dù cho để chảy hết tốc độ cũng phải mất nửa giờ.
Đầu Dư Tư Nhạc choáng váng, nửa dựa vào ghế ngủ gật.
Trịnh Thiểu Hoa ngồi trên ghế xem mấy ca bệnh thì điện thoại di động trong túi vang lên.
Anh vừa nhìn cái tên trên màn hình thì hơi vui vẻ. Du thiếu không gọi vào máy của Tiểu Nhạc mà lại gọi cho anh?
"Alo..." Trịnh Thiểu Hoa hạ giọng để tránh đánh thức Dư Tư Nhạc.
"Thân thể Tiểu Nhạc sao rồi?" Giọng Du Lăng Thần vẫn lạnh như băng ngàn năm không đổi.
Vừa rồi lúc A Bưu gọi điện cho anh nói Tiểu Nhạc tới bệnh viện thì anh muốn vứt tất cả công việc trong tay mà chạy tới. Nhưng vì Tiểu Nhạc không muốn anh lo lắng nên mới cố ý lừa anh. Vậy nên anh chỉ có thể kiềm chế sự nóng lòng mà gọi cho Trịnh Thiểu Hoa, hỏi tình hình một chút.
Anh biết từ khi Tiểu Nhạc gặp tai nạn xe cộ thì thân thể vẫn luôn rất yếu, thường xuyên bị cảm. Trước kia anh cũng không thấy gấp gáp như thế nhưng bây giờ... Anh không thể kiểm soát được một chữ "tình" này.
Trịnh Thiểu Hoa cầm điện thoại bằng một tay, còn tay kia thì lật hồ sơ bệnh án, "Du thiếu, anh có thể nói vì sao lần này Tiểu Nhạc lại bị bệnh không?"
Anh đoán chuyện không đơn giản như Tiểu Nhạc nói, chỉ có thể thăm dò chút tin tức từ bên Du Lăng Thần.
"Có người không cam lòng nên kêu vài kẻ lưu manh gây rắc rối cho Tiểu Nhạc." Du Lăng Thần nói tới đây thì giọng càng lạnh, "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dọn dẹp bọn họ."
Quả nhiên giống với tác phong của Du Lăng Thần! Có thù tất báo.
"Tiểu Nhạc chỉ hơi sốt, chờ truyền nước xong thì ổn rồi." Trịnh Thiểu Hoa nói vài câu với anh. Bọn họ quen nhau hơn mười năm, mối quan hệ được coi là khá tốt. Từ thái độ của Du Lăng Thần cho thấy anh rất coi trọng Dư Tư Nhạc.
Được rồi, từ sau khi Dư Tư Nhạc náo loạn tự sát thì thái độ của Du Lăng Thần liền từ từ thay đổi.
"Du thiếu, sao mình lại thấy cậu bảo vệ Tiểu Nhạc y như diều hâu bảo vệ con vậy?" Hận không thể giấu Tiểu Nhạc không cho bất kỳ ai đụng vào.
Du Lăng Thần ở đầu dây bên kia im lặng, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Sau đó thì biến thành tiếng tút tút báo đường dây bận.
Được lắm! Vậy mà dám cúp điện thoại của mình. Trịnh Thiểu HOa nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, không biết trong lòng anh nghĩ gì. Anh đặt điện thoại xuống bàn làm việc, tiếp tục xem hồ sơ bệnh án.
...
Truyền nước xong thì đi làm kiểm tra.
Làm tất cả mọi chuyện xong, lúc Dư Tư Nhạc về biệt thự thì đã bảy rưỡi.
Đầu vẫn còn hơi choáng váng nặng nề, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều.
Bước vào cửa, Dư Tư Nhạc thấy anh hai ngồi trên ghế sô pha, gọi: "Anh hai."
"Ăn cơm đi." Du Lăng Thần không nói thêm gì nhưng lại như chuyện gì cũng biết.
Ăn cơm? Cô còn chưa nấu cơm mà.
Chuyển tầm mắt qua bàn cơm thì thấy trên đó có bày mấy cái đĩa đồ ăn nhỏ, vẫn còn tỏa hơi nóng.
"Anh kêu khách sạn Hoài Hương đưa tới." Du Lăng Thần đưa đũa cho cô ý bảo cô ăn.
Dư Tư Nhạc cảm thấy ấm áp, cầm chặt đôi đũa không động đậy, giọng hơi khàn, "Anh hai, anh biết chuyện hồi xế chiều?"
Nếu không sao lại cố ý dặn dò khách sạn Hoài Hương đưa thức ăn tới biệt thự?
Du Lăng Thần gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén cô, "Lần sau đừng lừa anh. Anh biết em không muốn thấy anh lo lắng. Nhưng em có nghĩ tới...Anh hai có bằng lòng nhận phần lòng tốt này hay không?"
Dư Tư Nhạc im lặng cúi đầu, "Sau này sẽ không thế nữa."
"Có chuyện gì nhất định phải nói cho anh hai."
"Nhất định sẽ." Dư Tư Nhạc cam đoan một cách kiên quyết.
Ăn no xong, Dư Tư Nhạc định đi rửa chén thì Du Lăng Thần lại ngăn cô lại, "Tối nay đừng rửa chén. Sắc mặt em rất khó coi, tắm xong thì đi ngủ đi."
Từ trước tới nay Dư Tư Nhạc luôn là một bé ngoan. Huống chi vì bị cảm nên tứ chi cô hơi không có chút sức lực nào.
"Anh hai, ngủ ngon." Dư Tư Nhạc từ từ bước lên lầu.
Du Lăng Thần lâm vào trầm tư. Căn cứ vào báo cáo đầy đủ của A Bưu thì anh đã biết toàn bộ quá trình Dư Tư Nhạc bắt được hai tên nam sinh kia. Sự bình tĩnh và nhẫn nại trong đó có mấy ai có thể làm được? Anh thật xem thường cô em gái này. Bề ngoài cô thông minh động lòng người, còn có cả trái tim quật cường.
Tiểu Nhạc với dáng vẻ như vậy càng ngày càng hấp dẫn sự chú ý của anh.
Nhìn ra sự hoài nghi trong lòng của đám vệ sĩ, Dư Tư Nhạc nhe răng cười: "Đó là tôi giả vờ. Sao? Giống không? Có giống với khí phách của chị cả băng đảng xã hội đen trong phim không?"
Giả vờ?...
Bị dọa bởi ba chữ này (gốc là 装出来 = giả vờ ra)? Đám vệ sĩ thầm nghĩ, vậy thì thật quá hay.
Ngồi lên xe, Tiểu Vương quay xe đi.
Dư Tư Nhạc xoa xoa mi tâm, cảm thấy nhiệt độ trên trán càng ngày càng cao, "Tiểu Vương, lái xe tới bệnh viện An Khang đi."
Bệnh viện An Khang là bệnh viện mà Trịnh Thiểu Hoa quản lý.
"Tiểu thư, cô khó chịu?" Tiểu Vương thấy sắc mặt cô trắng bệch, tay cầm lái còn mắt thì nhìn về phía kính chiếu hậu.
"Đừng nói cho anh hai biết. Tôi tới bệnh viện tìm anh Trịnh lấy chút thuốc uống, chắc không có gìđđáng ngại đâu." Nhất định là do không cởi quần áo ướt ra kịp nên mới làm hại cô bị cảm mà phát sốt.
Tiểu Vương lấy điện thoại di động ra, vẫn muốn báo cho boss một tiếng.
Dư Tư Nhạc nhìn hành động này của anh thì lên tiếng ngăn cản, "Tôi không muốn khiến anh hai lo lắng."
Tiểu Vương còn định nói gì đó...
Dư Tư Nhạc đã cắt ngang anh, "Chờ tôi về biệt thự thì sẽ tự nói với anh ấy."
Cuối cùng Tiểu Vương gật đầu, tập trung chú ý lái xe.
Theo trí nhớ lần trước tới nơi này, Dư Tư Nhạc quen đường vào thang máy lên lầu sáu.
Trịnh Thiểu Hoa vừa làm một cuộc phẫu thuật nhỏ xong, còn chưa kịp cởi khẩu trang ra thì đã thấy thiếu nữ đứng ngoài cửa phòng làm việc chờ anh.
"Tiểu Nhạc, sao em lại tới đây?" Anh nhìn ra phía sau cô thì không thấy bóng dáng của Du Lăng Thần, "Có phải cơ thể khó chịu?"
Dư Tư Nhạc "ừ" một tiếng, "Anh Trịnh, em lại bị sốt."
Trịnh Thiểu HOa cởi khẩu trang, đẩy cửa phòng làm việc, đi vào trong, "Lần này là vì sao mà bị bệnh?"
"Không cẩn thận thấm nước lạnh. Anh Trịnh, anh kê cho em ít thuốc đi? Chẳng phải mấy ngày trước anh bảo em làm kiểm tra sức khỏe à? Hôm nay nhân lúc này làm đi?" Dư Tư Nhạc ngồi trên ghế, cơ thể hoàn toàn không có sức lực. Cô đứng đã lâu nên mắt đã hoa lên.
"Truyền nước cho em trước, từ từ rồi làm kiểm tra." Trịnh Thiểu HOa nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, lắc đầu, "Thật không biết Du thiếu chăm sóc em kiểu gì mà ba ngày hai lần chạy tới bệnh viện anh. Anh ta không ngại phí tiền nhưng anh ngại phải thờ ơ."
Biết là anh Trịnh nói đùa, Dư Tư Nhạc mím môi, khẽ nói, "Không liên quan tới anh hai. Là do em không cẩn thận nên mới bị bệnh."
"Được rồi, lúc này mới bao lâu mà đã chỉ biết bảo vệ anh hai không có ý thức trách nhiệm đó hả?" Trịnh Thiểu Hoa tiếp tục đùa giỡn với cô, thấy cô đến di chuyển cũng lười, dứt khoát gọi y tá lấy cái giá treo ra để Dư Tư Nhạc truyền nước trong phòng làm việc của anh.
Toàn bộ vệ sĩ chờ ngoài cửa, thỉnh thoảng nhìn vào trong.
Dịch đang từ từ chảy trong ống truyền. Dù cho để chảy hết tốc độ cũng phải mất nửa giờ.
Đầu Dư Tư Nhạc choáng váng, nửa dựa vào ghế ngủ gật.
Trịnh Thiểu Hoa ngồi trên ghế xem mấy ca bệnh thì điện thoại di động trong túi vang lên.
Anh vừa nhìn cái tên trên màn hình thì hơi vui vẻ. Du thiếu không gọi vào máy của Tiểu Nhạc mà lại gọi cho anh?
"Alo..." Trịnh Thiểu Hoa hạ giọng để tránh đánh thức Dư Tư Nhạc.
"Thân thể Tiểu Nhạc sao rồi?" Giọng Du Lăng Thần vẫn lạnh như băng ngàn năm không đổi.
Vừa rồi lúc A Bưu gọi điện cho anh nói Tiểu Nhạc tới bệnh viện thì anh muốn vứt tất cả công việc trong tay mà chạy tới. Nhưng vì Tiểu Nhạc không muốn anh lo lắng nên mới cố ý lừa anh. Vậy nên anh chỉ có thể kiềm chế sự nóng lòng mà gọi cho Trịnh Thiểu Hoa, hỏi tình hình một chút.
Anh biết từ khi Tiểu Nhạc gặp tai nạn xe cộ thì thân thể vẫn luôn rất yếu, thường xuyên bị cảm. Trước kia anh cũng không thấy gấp gáp như thế nhưng bây giờ... Anh không thể kiểm soát được một chữ "tình" này.
Trịnh Thiểu Hoa cầm điện thoại bằng một tay, còn tay kia thì lật hồ sơ bệnh án, "Du thiếu, anh có thể nói vì sao lần này Tiểu Nhạc lại bị bệnh không?"
Anh đoán chuyện không đơn giản như Tiểu Nhạc nói, chỉ có thể thăm dò chút tin tức từ bên Du Lăng Thần.
"Có người không cam lòng nên kêu vài kẻ lưu manh gây rắc rối cho Tiểu Nhạc." Du Lăng Thần nói tới đây thì giọng càng lạnh, "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dọn dẹp bọn họ."
Quả nhiên giống với tác phong của Du Lăng Thần! Có thù tất báo.
"Tiểu Nhạc chỉ hơi sốt, chờ truyền nước xong thì ổn rồi." Trịnh Thiểu Hoa nói vài câu với anh. Bọn họ quen nhau hơn mười năm, mối quan hệ được coi là khá tốt. Từ thái độ của Du Lăng Thần cho thấy anh rất coi trọng Dư Tư Nhạc.
Được rồi, từ sau khi Dư Tư Nhạc náo loạn tự sát thì thái độ của Du Lăng Thần liền từ từ thay đổi.
"Du thiếu, sao mình lại thấy cậu bảo vệ Tiểu Nhạc y như diều hâu bảo vệ con vậy?" Hận không thể giấu Tiểu Nhạc không cho bất kỳ ai đụng vào.
Du Lăng Thần ở đầu dây bên kia im lặng, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Sau đó thì biến thành tiếng tút tút báo đường dây bận.
Được lắm! Vậy mà dám cúp điện thoại của mình. Trịnh Thiểu HOa nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, không biết trong lòng anh nghĩ gì. Anh đặt điện thoại xuống bàn làm việc, tiếp tục xem hồ sơ bệnh án.
...
Truyền nước xong thì đi làm kiểm tra.
Làm tất cả mọi chuyện xong, lúc Dư Tư Nhạc về biệt thự thì đã bảy rưỡi.
Đầu vẫn còn hơi choáng váng nặng nề, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều.
Bước vào cửa, Dư Tư Nhạc thấy anh hai ngồi trên ghế sô pha, gọi: "Anh hai."
"Ăn cơm đi." Du Lăng Thần không nói thêm gì nhưng lại như chuyện gì cũng biết.
Ăn cơm? Cô còn chưa nấu cơm mà.
Chuyển tầm mắt qua bàn cơm thì thấy trên đó có bày mấy cái đĩa đồ ăn nhỏ, vẫn còn tỏa hơi nóng.
"Anh kêu khách sạn Hoài Hương đưa tới." Du Lăng Thần đưa đũa cho cô ý bảo cô ăn.
Dư Tư Nhạc cảm thấy ấm áp, cầm chặt đôi đũa không động đậy, giọng hơi khàn, "Anh hai, anh biết chuyện hồi xế chiều?"
Nếu không sao lại cố ý dặn dò khách sạn Hoài Hương đưa thức ăn tới biệt thự?
Du Lăng Thần gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén cô, "Lần sau đừng lừa anh. Anh biết em không muốn thấy anh lo lắng. Nhưng em có nghĩ tới...Anh hai có bằng lòng nhận phần lòng tốt này hay không?"
Dư Tư Nhạc im lặng cúi đầu, "Sau này sẽ không thế nữa."
"Có chuyện gì nhất định phải nói cho anh hai."
"Nhất định sẽ." Dư Tư Nhạc cam đoan một cách kiên quyết.
Ăn no xong, Dư Tư Nhạc định đi rửa chén thì Du Lăng Thần lại ngăn cô lại, "Tối nay đừng rửa chén. Sắc mặt em rất khó coi, tắm xong thì đi ngủ đi."
Từ trước tới nay Dư Tư Nhạc luôn là một bé ngoan. Huống chi vì bị cảm nên tứ chi cô hơi không có chút sức lực nào.
"Anh hai, ngủ ngon." Dư Tư Nhạc từ từ bước lên lầu.
Du Lăng Thần lâm vào trầm tư. Căn cứ vào báo cáo đầy đủ của A Bưu thì anh đã biết toàn bộ quá trình Dư Tư Nhạc bắt được hai tên nam sinh kia. Sự bình tĩnh và nhẫn nại trong đó có mấy ai có thể làm được? Anh thật xem thường cô em gái này. Bề ngoài cô thông minh động lòng người, còn có cả trái tim quật cường.
Tiểu Nhạc với dáng vẻ như vậy càng ngày càng hấp dẫn sự chú ý của anh.
Tác giả :
Cửu Trọng Điện