Anh Em (Thủ Túc)

Chương 27

Chưa từng nói chuyện yêu đương sao? Nếu như không tính lần dây dưa kia, việc yêu đương cần phải có “ thương" có “yêu", cô dĩ nhiên là chưa từng nói chuyện yêu đương!

Buổi tối về phòng mình,sau khi nằm trên giường, lòng của Hách Tịnh rất lâu cũng chưa thể yên ổn lại, thì ra là thấm thoắt mình đã tới thời gian bị sắp xếp xem mắt rồi sao?

Hách Tịnh biết mình trưởng thành sớm, cũng vẫn thừa nhận mình trưởng thành sớm, nếu “ trưởng thành sớm" thật ra thì còn chưa phải thành thục. Mặc dù cô ăn nói chín chắn, làm việc với phong thái người lớn, giải quyết những vấn đề mà vốn là người lớn phải làm, nhưng ở sâu trong nội tâm cô vẫn không cho mình thật sự là người lớn, tư duy theo quán tính khiến cô cảm giác bản chất mình thật ra vẫn còn là một đứa trẻ.

Hóa ra khi tự nhiên nói tới, nếu nói “ trưởng thành sớm" cũng đã không còn sớm, cô cũng thành người lớn rồi, muốn nói chuyện yêu đương, muốn kết hôn, thậm chí tương lai sẽ có con của mình, nói không chừng cũng sẽ sinh ra một “ quái thai" trưởng thành sớm giống mình, Hách Tịnh giật mình, vội vàng xua tan hình ảnh một đứa trẻ với bộ râu dài ra khỏi đầu.

Thế gian có biết bao cặp vợ chồng, liền có bấy nhiêu hình thức ở chung, nếu lấy cô sẽ như thế nào, có giống như ông bà tóc bạc cùng sống tới cuối đời, hay như giáo sư Trương và dì Vương hàng xóm lo củi gạo dầu muối, hay giống như Hách Kính và Lương Thanh, Vu Tự Cường với Lý Băng gặp khó khăn liền chia ly, còn có giống như Đan Dũng Lương Thanh gần như mây tan thấy trăng sáng.

Chuyện này dường như không có cách nào nắm giữ được, cũng không thể chuẩn bị sẵn, Hách Tịnh có chút lo sợ, đối mặt với vấn đề chưa từng tiếp xúc.

Nhìn một số người cùng thế hệ đi, Triệu Lôi đã cùng anh chàng sữa chua có tình cảm, có lẽ sẽ trở thành vợ chồng cùng chung sống, à không, phải là cặp đôi xuất sắc của sở cảnh sát,còn có Đan Nhĩ Nhã bên cạnh mình, với sự xuất sắc và kén chọn của anh,nhất định sánh đôi cùng người tài mạo song toàn thông minh lanh lợi,tương lai có người vợ như thế, Lương Thanh nhất định không buồn tẻ,nói không chừng còn muốn đấu tranh mẹ chồng nàng dâu, đáng tiếc Lương Thanh không phải là mẹ chồng nghiêm chỉnh, sợ là không đấu lại, tương lai còn phải khuyên nhủ bà thu liễm lại.

Mang theo một chút phiền muộn và một chút chua xót đi ngủ, Hách Tịnh mơ một giấc mơ kỳ quái, nhưng phần lớn là ác mộng, không phải là bị người đuổi giết, chính là bị bỏ lại nơi hoang đảo không lối thoát, hoặc là bị kết tội mà cô giải thích như thế nào cũng không có một ai tin cô giúp cô.

Bị hoảng sợ thở dốc làm tỉnh lại, Hách Tịnh không thể ngủ tiếp, âm thầm hạ quyết tâm lần sau có ai thổ lộ nhất định không nên vội vã cự tuyệt, có lẽ, đúng là nên nói chuyện yêu đương rồi.

Lúc này Hách Tịnh hạ quyết tâm, không nghĩ tới việc “ lần sau" đó lại tới nhanh như vậy,không chủ định như thế. Giống như việc ném tú cầu ngày xưa, mặt thẹn thùng, trong lòng tràn đầy ảo tưởng, kết quả khi dứt khoát ném xuống, lại phát hiện người tiếp tú cầu của mình không phải là Trạng Nguyên trẻ trung ưa nhìn mà mình đã ngắm trước, mà là anh thịt lợn nhà hàng xóm, hơn nữa người này đã giết heo được hơn hai mươi năm rồi.

Dĩ nhiên, hình dung Chu Hải Phong như vậy có chút không hiền hậu, người ta chẳng qua là quân nhân, người lính xuất thân đặc biệt, từng sát sinh, chỉ là không phải giết heo, mà là người, nghe nói số người bị anh đánh hạ, số vong hồn không kém năm trăm.

Mười bảy tuổi tham gia quân ngũ, tới ba mươi bẩy tuổi là cấp bậc đại tá, làm lính được hai mươi năm, nghe nói đã đươc coi là tuổi trẻ tài cao, còn có tiền đồ sáng lạng, tướng quân tương lai, trụ cột quốc gia.

Nhưng quá đáng tiếc chính là, vô số hào quang bị bao phủ bởi làn da ngăm đen cương tráng trên người, cũng không thể khiến anh tạo ra thêm một phần ấn tượng với Hách Tịnh.

Bị Triệu Lôi tìm được ở nhà vệ sinh nữ, sợ của công bị hư hỏng sẽ tính trên đầu mình, Hách Tịnh chỉ đành mở cửa ngăn cách ra, vẻ mặt đau khổ nói: “ Tớ bị đau bụng, hôm nay không cách nào đi được, cậu giúp tớ nói với trưởng ban của chúng mình một tiếng đươc không?"

Triệu Lôi cố gắng làm dáng vẻ đồng tình, nhưng ánh mắt kia nhìn thế nào cũng giống như có chút hả hê, cô thở dài ảo não: “ Đừng nói là trưởng ban, ngay cả trưởng ơhòng của các cậu cũng không tiện cho phép a, người ta đã ngồi ở phòng làm việc của cục trưởng chúng ta chờ rồi đó, nếu không thì tớ xông vào, nói dì cả của cậu tới cần nghỉ ngơi, không thể tham gia nhiệm vụ?"

Trưởng ban của họ là nữ, nhưng cục trưởng là nam, hơn nữa vị thần đó, Hách Tịnh dù cam đảm tới đâu cũng có mặt mũi nào dùng lý do để xin nghỉ, nhưng hình tượng đứa nhỏ khỏe mạnh của cô đã in sâu vào lòng người, hiện nay dùng lý do bị bệnh cũng không kịp, chỉ đánh vác bộ mặt đưa đám, lưu luyến khỏi nhà vệ sinh nữ đã ẩn nấp nửa giờ

Bóng lưng ủ rũ cúi đầu của Hách Tịnh vừa rời khỏi tầm mắt, tiếng cười lớn của Triệu Lôi liền không thể khống chế được, cười tới đỏ mặt vỗ ngực liên tục,người sợ nổi danh, heo sợ khỏe mạnh,đi đêm lắm có ngày gặp ma,làm nhiều việc, cuối cùng gặp hoa đào nát a hoa đào nát. Mặc dù Triệu Lôi cảm thấy Chu Hải Phong thật ra thì không tệ, rất man a, nhưng nếu để anh ta cùng một chỗ với Hách Tịnh,mười người sẽ có tám người cảm thấy như hoa nhài cắm bãi phân trâu ( nhất là màu sắc và hình dáng), con lại hai người kia sẽ liên tưởng tới người đẹp và quái vật.

Hách Tịnh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa phòng làm việc của cục trưởng, khuôn mặt cục trưởng đại nhân của bọn họ trắng noãn, hơi có chút béo phì, khí chất nho nhã, nếu như đổi một thân cảnh phục thành đồ Tây, nếu nói là học giả tác phong nhanh nhẹn hay là phú thương cũng có người tin tưởng, ông ấy, so sánh hai người, một người cao lớn khôi ngô như một ngọn núi nhỏ với Chu Hải Phong, thật đúng là không thể không khiến người ta sinh ra liên tưởng nào đó.

Tuy bị so với phân trâu,nhưng Chu Hải Phong thật ra cũng không được coi là xấu xí, chỉ là ngũ quan đoan chính bị vẻ ngăm đen nổi bật toàn thân làm lu mờ, chỉ có hàm răng rất trắng, anh lại cố tính rất ít khi cười, cao lớn nghiêm chỉnh ngồi ở đó, nghiêm trang nói một câu: “ Cảnh sát Hách, tôi thấy con người cô thật không tệ, nếu như cô nguyện ý, trước hết chúng ta có thể phát triển quan hệ yêu đương" sau đó hai hàng lông mày nhíu  lại, bổ sung thêm: “ Chỉ là cô năm nay mới 21 tuổi, chưa tới mức tuổi kết hôn muộn, trở về phải viết báo cáo đặc biệt mới có thể kết hôn, vấn đề này cục trưởng các cô đã đồng ý."

Đại đội đặc chủng nằm ở ngoại ô thành phố B,mới đưa tới một số tài liệu nước ngoài cần phiên dịch, nhiều loại ngôn ngữ,nhu cầu cấp bách là tìm được nhân tài am hiểu rõ, thuần thục nhiều loại ngôn ngữ, hơn nữa thời gian nhiệm vụ eo hẹp, phải cần nhiều người, bất đắc dĩ tạm điều người từ cục công an thành phố B tới, mà Hách Tịnh đang làm thêm giờ tới chuẩn bị những mặt hàng tốt để đi công tác ngoài cục, tự nhiên đứng mũi chịu sào, bị mượn ra ngoài.

Vậy mà mọi người đã quên, đồ tốt cần che giấu tránh trộm nhòm ngó, người tài cũng giống vậy.

Hách Tịnh lắc lư suốt một đường trên xe tới huyện ở trong núi gần với căn cứ đại đội đặc chủng A, vừa xuống xe liền phát hiện xung quanh ánh sáng nhanh chóng tăng lên, những người lãnh đạo bước tới nghênh tiếp cũng đặc biệt nhiệt tình, bắt tay đặc biệt dùng sức, chỉ đạo viên chi đội thông tin của đại đội nhìn về phía lão Hà ban tuyên truyền bộ chính trị thành phố cười rất rực rỡ: “ Thì ra là anh em trong đơn vị, ngay cả việc bên chúng ta thiếu hụt người sắp xếp tư liệu công việc cũng suy tính đến, nhưng mà chúng ta myốn mượn người hiểu  ít nhất sáu thứ tiếng Anh, Pháp, Đức, Ý, Hàn, Nhật, còn có tiếng Tạng rồi người phiên dịch, đồng chí là am hiểu ngôn ngữ nào, những đồng chí khác lúc nào thì tới, cần phái một chiếc xe nữa không?"

Đồng chí chỉ đạo viên có chút gấp, vội vàng, đồng chí lão Hà rất lúng túng, ha ha cười khan mấy tiếng, trước tiên là nói dí dỏm một câu: “ Tôi hiện tại chỉ am hiểu một loại ngôn ngữ, Trung văn, tiêu chuẩn tiếng phổ thông." Lão Hà là người gốc thành phố B, ngay cả tiếng địa phương cũng không biết chút nào.

Lời vừa nói ra, những người lãnh đạo đại đội cũng trợn tròn mắt, chỉ đạo viên nhìn bả vai hai vạch ba sao của lão Hà một chút, còn có một cảnh sát thực tập hai vạch trên vai – Hách Tịnh, thu lại nụ cười, sắc mặt nhìn qua cũng không tốt. (Các b đang đọc tr do luckygirl_co post)

Lời nói tự chê của Lão Hà không có chút hiệu quả nào, liền vội vàng khôi phục vẻ nghiêm trang nói: “ Tôi giới thiệu một chút, đồng chí này là Hách Tịnh," vừa nói vừa dừng một chút, phát hiện mọi người trừ sự kinh ngạc khi đàn ông mới gặp được mỹ nữ ra, vẻ mặt cơ bản không có gì thay đổi, chợt ý thức đươc thanh danh vang dội của tiểu cô nương vẫn chỉ là nội bộ trong ngành, lập tức không dám thừa nước đục thả câu nói nhảm nữa, lập tức nói rõ ràng: “ Mọi người cần nhiệm vụ phiên dịch mấy loại ngôn ngữ kia cũng do một mình cô ấy đảm nhiệm, dĩ nhiên, cục chúng tôi còn có rất nhiều nhân tài phiên dịch ưu tú, nhưng là thứ nhất công việc mọi người rất bận, thứ hai là trong văn kiện mọi người gửi tới có nói còn có mấy loại ngôn ngữ chờ quyết định, chưa xác định loại ngôn ngữ, lãnh đạo của chúng tôi cảm thấy công việc này để cô ấy đảm nhận là thích hợp nhất."

Trong nhất thời Hách Tịnh cảm thấy ánh sáng chói trên người mình lại tăng thêm một bậc, trừ ánh sáng mắt thường nhìn thấy được, khẳng định còn có tia hồng ngoại, tiến hành quét xem chức năng, còn có tia tử ngoại, cô đều muốn sắp bị thương rồi.

Theo yêu cầu ký thỏa thuận giữ bí mật, Hách Tịnh đeo tai nghe lên, bắt đầu công việc, cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Nhưng người xung quanh không cách nào bình tĩnh.

Vốn là yêu cầu phiên dịch theo tài liệu ghi âm và ghi hình, tốc độ thành thạo ngôn ngữ là 1:6, nói cách khác một phút nói ngoại ngữ, có sáu phút dịch lại tài liệu thành văn bản tiếng Trung, đã được coi là rất vui vẻ, đây cũng là tình huống giống như thế.

Nhưng hiển nhiên Hách Tịnh không thuộc về loại tình huống này. Trong phòng máy yên tĩnh, cũng mấy người phụ trách ở chi đội đi cùng, chỉ thấy Hách Tịnh vẻ mặt tao nhã đeo tai nghe, ánh mắt chuyên chú rồi lại giống như không có tập trung, hành động duy nhất chính là đôi tay trắng noãn tinh xảo,như ngọc nhẹ nhàng tung bay trên bàn phím mày đen, từng chữ từng chữ Hán không kịp chờ đợi chạy ra ngoài.

Đội phiên dịch phát hiện được điểm mấu chốt, thì ra là cô gái này mỗi bản tài liệu dĩ nhiên lại chỉ nghe đọc có hai lần, lần thứ nhất chỉ bất động ngồi nghe, lần thứ hai vừa nghe vừa viết, tốc độ không hề chậm lại, không hề đảo lộn, nói cách khác tốc độ phiên dịch của cô là 1:2.

Thần a, mấy người đang ngồi lau từng vốc mồ hôi lạnh, ngay cả lời tiếng Trung, cũng không phải ai cũng đều có loại tốc độ này!

Hách Tịnh trong vòng một ngày đem nhiệm vụ vốn là chia cho tám người phiên dịch hoàn thành toàn ộ, kế tiếp lại xác định ba mục không rõ ngoại ngữ xác định đươc hai bản, trên cơ bản cũng xác định được bản cuối cùng chỉ là tiếng một địa phương Trung Quốc, mà vừa vặn loại tiếng địa phương này Hách Tịnh đã từng nghe qua, cô có chút áy náy giải thích: “ Tôi đã từng du lịch qua địa phương kia, nhưng chỉ có thể nghe hiểu đại khái, xác suất chính xác sẽ không vượt quá 80%, muốn chính xác hơn nữa thì các vị cần tìm người dân bản xứ rồi."

Phiên dịch Anh văn đội tin tức chợt mở miệng: “ Những bản còn lại độ chính xác là bao nhiêu?"

Hách Tịnh mang theo một chút xấu hổi, có chút ngượng ngùng nói: “ Cõ lẽ là 95%, có một ít lời nói của một vài người có chưa khẩu âm, còn gặp phải mấy người Đông Âu nói tiếng Anh, phát âm có chút mơ hồ."

Vị phiên dịch này ngu ngơ, cả đội tin tức sôi trào.

Phong bế căn cứ, nhưng trong nội bộ cũng không phong bế, tin tức truyền đi so với cáp quang còn nhanh hơn, độ tin tức sôi trào chốc lát sau cả đại đội cũng đều sôi trào, đến cuối cùng ngay cả binh lính phòng ăn cũng biết, hôm nay cô gái nhỏ yếu ớt mềm mại tới đại đội, vốn cho là làm công việc nội bộ, ai biết lại là mũi nhọn của đội quân, lấy một đấu với mười chủng loại kia… Mũi nhọn của đội quân, thiên tài ngôn ngữ a! Mấu chốt là người này còn là một mỹ nữ, đại mỹ nữ, giống như là sau khi làm lính nhìn thấy heo mẹ được gặp Điêu Thuyền…Bởi vì người truyền đi những lời này chính là những tiểu hộ sĩ bình thường mắt cao hơn đầu ở bộ phận cứu thương, bạn hỏi đàn ông đi đâu rồi, nói nhảm, đàn ông dĩ nhiên cũng đi xem mỹ nữ! Nếu không phải là đúng vào thời gian làm cơm tối, bạn cho rằng tôi có thể nhịn được?

Ngày đó hoàn thành nhiệm vụ, Hách Tịnh liền cùng lão Hà liền tạm biệt lãnh đạo căn cứ, không nghĩ tới ánh mắt mọi người từ ánh mắt nhìn từ cao xuống đã biến thành ngưỡng mộ, cách thức tiếp đãi cũng nâng cao lên, tiễn đưa họ không chỉ có đội trưởng đội tin tức và chỉ đạo viên, mà còn có phó Đại đội trưởng đại đội A, cũng chính là đồng chí Chu Hải Phong.

Chu Hải Phong là cấp bậc đại tá, mà bên này Lão Hà chỉ là cấp phó, còn không nhìn thấy chức vụ, chỉ là nhân viên điều tra cấp phó,tới nơi này là  theo thái tử đi học, chính là hộ ống và thay thế đồng chí nhỏ chưa đủ kinh nghiệm ứng phó với những ảnh hưởng bên ngoài, về phần ông theo “ thái tử", ngay cả thời gian thử việc cũng chưa qua, tuy nói có thể làm, nhưng bởi tin tức chỉ đạo viên cấp bậc Trung tá tới tiếp đón và vui vẻ đưa tiễn, cũng coi như là cách đãi ngộ cực kỳ quy cách rồi.

Dưới mắ liền chợt xuất hiện một pho tượng thần như vậy, lão Hà liền có chút lo sợ, ông đã lăn lộn trong công việc mấy chục năm, chỗ ở còn rất gần cục lãnh đạo bộ chính trị, tự nhiên biết vị Chu đội trưởng này cũng là có thể xưng anh gọi em, nhất thời có chút sợ hãi.

Hách Tịnh cũng không quá sợ hãi, chỉ là có chút kinh ngạc, nhất là Chu Hải Phong còn ăn không nói có, dùng dọng điệu “ ôn hòa" hỏi han cô một chút, cuối cùng anh ta còn mời mọi người ở lại ăn cơm tối.

Dĩ nhiên, anh “ muốn mời" là khiến cho người ta không thể không nhận lời việc này.

Hách Tịnh từ nhỏ đến lớn đã từng trải, khến cô sớm đối mặt với sự khen thưởng, miễn dịch với sự chú ý của hàng vạn người, ở trường thi không sợ hãi, thấy biến không sợ,có sự can đảm khi bị nghìn người nhìn ngắm, nhưng lần này cô vẫn bị dọa sợ.

Lúc Hách Tịnh, lão Hà đi theo một nhóm lãnh đạo đại đội đi ăn cơm, đúng lúc đi trước đội ngũ binh lính vừa kết thúc huấn luyện chuẩn bị đi ăn cơm, lãnh đạo đi phía trước, dĩ nhiên bọn họ muốn xếp hàng chờ ở bên ngoài.

Thực ra thì Hách Tịnh từng tham gia tranh tài diễn thuyết ở hội trường lớn chưa được mấy nghìn người, cũng không hề luống cuống, nhưng lần này thì từ khi đi qua mấy trăm người đó, cô thấy khẩn trương, cảm giác được lưng mình toát mồ hôi, giữ nguyên một tư thế ngồi cả ngày khiến cổ cũng cứng lại, đầu cô ngẩng lên, nhưng mí mắt lại cúi nhìn xuống mũi chân mình, cũng cố gắng khống chế mình không đi lệch.

Khí thế những người này quá mạnh mẽ! Đại đội A, đại đội lính đặc chủng đỉnh cao nhất cả nước, có thể nói là trong đây bất kỳ người lính nào cũng đều là trải qua tầng lớp chọn lọc một người giữa nghìn người, sau đó tăng thêm ngọn lửa nhiệt huyết qua muôn ngàn thử thách, bọn họ là vũ khí sắc bẹn, bọn họ là vua lính!

Bị một đám người như thế nhìn chăm chú vào, Hách Tịnh cũng không phải là nguyên thủ quốc gia, cũng tự thấy không có tiềm chất đó, cảm giác rất không tự nhiện,nhưng lúc cô thấy lão Hà trước mặt mình cũng có chút phát run thì cô liền tha thứ cho mình.

May mắn là bọn họ ăn cơm ở phòng bao độc lập dùng để mời khách, không ở chung với những người lính kia, lúc lão Hà ngồi xuống còn có chút luống cuống,bỏ mũ cảnh sát xuống lau mồ hôi, còn uống hết cốc nước mà phục vụ tiếp rót trước đó, nếu đem ra so sánh, Hách Tịnh với dung nhan kiều diễm nhưng thần sắc tỉnh táo lạnh nhạt, liền thể hiện rõ sự khác biệt, bởi vì, cũng không ai biết đươc trong lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, hơn nữa áo lót sau lưng đã sớm ướt đẫm.

“ Trước hết, tôi muốn thay mặt đơn vị quân đội cảm tạ đơn vị anh em đã nhiệt tình trợ giúp, cũng cảm tạ cảnh sát Hách đã tận tâm tận lực, tôi kính cạn ly trước" Rượu đặc chế 54 độ của quân khu, một ly thủy tinh này Chu Hải Phong uống ít nhất hai phần ba, lão Hà tuy cũng nói am tường về rượu, cũng không dám mạnh uống như anh ta, thêm nữa vừa mới bị kinh sợ, lúc đang uống rượu ông vô ý liền bị săc, tiếng ho khan kịch liệt giữa căn phòng yên tĩnh khiến người ta chói tai, lão Hà cũng rất khẩn trương, xấu hổ sau đó có chút sợ, ông là đồng chí lão làng trong ban tuyên truyền, vốn là có chút tiểu lượng,một cân rượu đế cũng không thay đổi dáng vẻ, ông nghĩ muốn đưa tay gọi thêm ruơụ, lại không cẩn thận làm đổ ly rượu, sao đó lại làm rơi đũa, lách ca lách cách một hồi rất náo nhiệt.

Nhìn thấy sắc mắt biến đổi nhanh của lão Hà, mà hơn nữa mọi người còn chăm chú nhìn ông điệu bộ cười không ý tứ tốt, Hách Tịnh âm thầm thở dài một tiếng, cầm ly rượu trước mặt lên, rót đầy cho mình, đứng lên nói: “ Anh Hà là sư huynh cùng trường với toi, thật ra thì bàn về tuổi tác không chênh lệch gì nhiều, lần này còn cực khổ cùng tôi tới đây làm việc, dạ dày anh ấy không tốt, chị dâu đã sớm dặn dò tôi để ý không cho anh ấy uống nhiều rượu, tôi làm sư muội liền thay mặt anh ấy." Nói xong liền uống trước một ly, nồng độ rượu đế cao vào cổ kích thích làm cho cô khẽ cau mày, vì vậy những người đnà ông đang ngồi cảm giác lòng mình khẽ nhăn lại, có người mềm lòng định ngăn cản, làm khó con gái, hơn nữa lại là một mỹ nữ còn trẻ tuổi như vậy, hơn nữa còn là  mỹ nữ tuổi còn trẻ lại giúp đơn vị mình đại ân như vậy, thật không phải là việc quân nhân ưu tú của Đảng ta nên làm.

Nhưng là còn chưa kịp mở miệng, Hách Tịnh đã mở miệng, uống cạn ly rượu của mình.

Bị cồn rượu xông lên, vốn là cả ngày bận rộn sắc mặt có chút tái nhợt trên mặt Hách Tịnh nhanh chóng dâng lên hai rặng mây đỏ, đôi mắt như mặt hồ trong suốt có chút gợn óng, hơi nóng bốc lên, mờ mịt sương mù, hàm răng chỉnh tề trắng noãn như ẩn như hiện dưới đôi môi đỏ tươi mềm mại lúc khép lúc mở, giọng nói lạnh lạnh thanh thúy như ngọc, từng câu chữ, đều giống như một thanh chùy, đả kích trái tim những người đang ngồi,những người này cõ lẽ đã trải qua núi thây biển máu, cũng từng trải qua những viên đạn bọc đường, cung tuyệt đối chưa hề ở trong trận đánh trải có sự buông lỏng như vậy, hoặc là nói là đã biết phong tình như thế.

Nhất thời rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh tới mức mọi người chỉ có thể nghe được tiếng trái tim mình nhảy lên,thỉnh thoảng còn có âm thanh nuốt nước miếng.

Dĩ nhiên, những âm thanh này Hách Tịnh không nghe được,nhìn tất cả mọi người lẳng lặng không có phản ứng gì,trong lòng có chút cảnh báo, nghĩ thầm chẳng lẽ bọn họ mất hứng khi mình thay lão Hà uống rượu? Hay là mất hứng mình không có kính trọng bọn họ?

Lúc Hách Tịnh ở nhà dì cả, cô tự cất rượu Hoa Điêu làm nước uống có ga uống, hơn nữa là càng uống càng có tinh thần, một ngày sau khi uống say liền cùng anh họ chị họ chơi đấu địa chủ một của đánh năm hào thắng năm mươi,danh tiếng “ tiểu thần rượu" và “ tiểu côn đồ" hết sức vang dội, cô tự nhiên biết là mình có tửu lượng.

Vì vậy sau khi ăn vài miếng nhắm, thấy lão Hà có chút cúi đầu xuống đất, dáng vẻ hoàn toàn ủ rũ, Hách Tịnh động tâm, giơ lý lên lên cao, đôi mắt đẹp lưu chuyển, hàm răng trắng nhẹ mở, hơi mỉm cười nói: “ Đơn vị anh em trợ giúp nhau là đương nhiên, tôi vừa mới tham gia công việc chưa tới một năm, kinh nghiệm chưa đủ, năng lưc có hạn, có thể được các vị quan lớn công nhận tôi rất cao hứng, cũng rất cảm tạ các vị lãnh đạo cho tôi một khẳng định, ở đây tôi xin thay mặt kính các vị một chén." Nói xong liền bắt đầu từ Chu Hải Phong và các vị quan lớn chạm cốc, sau đó lần nữa một hơi uống sạch.

Kế hoạch của cô rất hoàn hảo, chưa tới mấy phút, cô kính rượu một lần nữa, liền lôi kéo lão Hà cáo từ, như thế là nhiệm vụ hôm nay hoàn toàn kết thúc.

Đáng tiếc thường thường mọi việc đều là kế hoạch không ngăn được sự biến hóa, Chu Hải Phong vẫn yên lặng nhìn cô chăm chú một lát sau đó chợt lên tiếng, giọng nói vẫn chắc chắn ngăn người khác từ chối “ Cảnh sát Hách, đại đội chúng tôi đặc biệt cần những nhân tài như cô, cô ở lại thì thế nào?"
Tác giả : Cúc Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại