Anh Đừng Đi
Quyển 1 - Chương 62: Hoán đổi
-“Thiên Anh."
Cô đang cầm tài liệu đưa cho Tuyết Chi, chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới, nghe ai đó gọi tên mình, cô quay lại.
-“Chào! Gíam đốc Thanh Đài, anh đã chuẩn bị cho cuộc họp này chưa."
Cô cười xã giao mà như nhếch mép khinh thường.
-“Cô cao tay lắm, tôi đợi xem cô làm gì được."
-“Qúa khen rồi thưa ngài, hẹn gặp lại."
Cô nói xong bước đi, chẳng đoái hoài gì đến Thanh Đài nữa.
Nhìn ở trước cửa công ty, cô cũng đủ biết các nhà báo đã đến đông đủ. Cũng tốt thôi, như vậy dễ dàng hơn.
-“Chị Anh."
-“Sao."
-“Chị đem tập tài liệu qua phòng giám đốc giúp em được không?"
Cô nhìn Tuyết Chi có vẻ bận rộn với rất nhiều việc, thấy cũng tội nên cô gật đầu.
-“Ừ!"
Đứng trước phòng Thiên Quân, cô cứ lưỡng lự có nên vào hay không. Lúc nãy không nhớ, giờ mới nhớ ra là tối đêm qua cô và hắn…mà thôi, cô chẳng muốn nhắc đến nữa. Có vào không ta.
Chần chừa mãi 10 phút, cô mới hít lấy một hơi dài rồi mở cửa bước vào. Nhưng cùng lúc đấy, cửa bên trong cũng được mở ra. Không hẹn cùng gặp, cả hai va vào nhau làm cho mỗi người ngã một hướng.
Cô vừa xoa đầu mình, vừa nheo mắt nhìn.
-“Không sao chứ.!"
Mặc dù ngã cùng một lúc nhưng Thiên Quân đã đứng dậy từ lúc nào, hắn đứng dậy và khi nhìn thấy cô, hắn đã bối rối như người mắc lỗi, liền giơ tay có ý đỡ cô dậy. Vậy mà…cô bỏ qua cánh tay của hắn, tự mình đứng dậy.
-“Ờ, tôi không sao. Tôi đến đưa tài liệu cho anh, với lại báo cho anh biết còn 1 tiếng nữa là cuộc họp bắt đầu."
Cô vừa nói vừa cuối xuống lấy tài liệu bị văng trong lúc ngã khi nãy.
-“Cảm ơn."
Cô gật đầu như nhận lời cảm ơn đó, định bước đi thì…
-“Thiên Anh."
-“Sao."
-“Vào phòng nói chuyện được chứ."
Cô nheo mắt nhìn hắn nghi ngờ.
-“Tôi không say, không phải em nói khi nào tỉnh thì tìm em nói chuyện sao."
Như nhớ ra cái lời hồi tối mình nói, cô nhún vai bước vào phòng. Đối diện hắn mà sao tim cô lại đập dữ dội như vậy nhỉ? Không biết cô đang sợ điều gì nữa.
-“Hôm qua…"
-“Tôi biết anh say nên nói nhảm thôi, anh sao rồi, đỡ hơn chưa."
-“Đã nói tôi không say."
Tiếng nạt của hắn làm tim cô bỗng đập nhanh hơn, cô nhăn mặt nhìn hắn.
-“Không say thì là gì?"
-“Những điều tôi nói với em hôm qua, tất cả là sự thật."
-“Như thế thì đã sao, nếu không say thì chắc anh cũng nhớ những lời tôi nói chứ."
-“Sao em cứ mãi ôm hình bóng của Thiên Tuấn, nó đã chết rồi, em biết không?"
-“Ai nói Thiên Tuấn chết, AI NÓI."
Cô như hét lên, và khi nói ra hết câu, tự mình mới biết được hậu quả của nó.
-“Vậy…Thiên Tuấn còn sống sao?"
Thiên Quân nhìn cô đầy tò mò, đầy nghi ngờ.
-“Đúng vậy, Thiên Tuấn mãi sống ở trong tim tôi, được chưa."
-“Sao em cứ mãi nặng tình như vậy?"
-“Thứ nhất, vì Thiên Tuấn đáng để tôi làm như vậy? Thứ hai, vì trái tim tôi chỉ trao duy nhất cho một người, đó là cho Thiên Tuấn, thứ ba…"
-“Được rồi, nói tóm lại...tôi không làm tim em rung động được nữa đúng không? Nhưng có thể cho tôi thời gian chứ, tôi sẽ làm em yêu tôi."
-“Đừng phí công vô ích, sẽ không được đâu. Anh nghĩ anh sẽ vui khi có tôi, một người còn mang hình bóng em trai mình hay sao."
-“Nó không phải em trai tôi."
-“Không phải thì là gì?"
Cô cảm thấy phát bực với cuộc nói chuyện này, cô thấy khó chịu vì hắn nói Thiên Tuấn như thế, rõ ràng…
-“Nó đã cướp đi mẹ tôi, bây giờ lại muốn cướp đi một..người con gái tôi yêu, mặc dù nó đã không còn."
Nhiều lần nói chuyện với Thiên Quân, cô chỉ muốn nói toạt ra là Thiên Tuấn còn sống. Không hiểu sao Thiên Tuấn lại muốn giấu nữa, nhưng giờ cô rất ghét.
-“Thiên Tuấn không cướp ai của anh cả. Đừng đổ tất cả qua anh ấy."
-“Chuyện của mẹ tôi đã muốn bỏ qua rồi, nhưng bây giờ. Mặc dù nó đã chết, nó cũng mang đi luôn trái tim em, em thấy mình bây giờ như thế nào. Lạnh lùng ích kỉ để ai xem."
-“Thiên Tuấn còn sống, đừng nói hồ đồ."
-“Sao em cứ như vậy?"
-“Sự thật là thế, tôi biết anh không tin nhưng Thiên Tuấn còn sống, sự thật luôn là vậy? Chào anh, tôi đi ra ngoài, anh cũng chuẩn bị cho cuộc họp đi."
Thật sự cô đang rất rất tức giận, cô đang kìm nén cơn giận của mình bằng cách xin phép ra ngoài trước. Nếu ở đây nói chuyện với hắn thêm một chút nữa, cô không biết mình sẽ làm gì hắn, có thể, cô sẽ chửi những câu không hay, hoặc là tát hắn vài cái.
Cô vừa bước được vài bước, cô bị một lực mạnh kéo cô lại. Lúc cô quay người lại thì cũng là lúc môi cô bị ai đó chiếm lấy. Nó nhanh đến mức cô không kịp phản ứng. Cô chỉ đứng trợn mắt như trời trồng nhìn người đối diện mình. Tim cô bỗng đập nhanh, nhanh như sắp ra ngoài rồi, như không phải là tim của cô nữa, chuyện gì đang xảy ra vậy. Đôi môi này, sao giống…
Nụ hôn kéo dài 3 phút, là cô không đẩy hắn ra, đúng. Là do cô không chống cự, cô cứ để im vậy. Cô không biết tại sao mình lại như vậy nhưng gần đôi môi này, cô không muốn rời.
-“Chát."
Vừa buông ra, cô đã không nể tình mà tát thẳng vào má hắn. Cô không biết tại sao nước mắt lại lăn nhưng cô cảm tưởng mình rất có lỗi với Thiên Tuấn, tại sao lúc đó không đẩy hắn ra, tại sao. Cô bật khóc như đứa con nít. Nhưng cô cảm giác nó rất lạ, vừa thân quen nhưng lại vừa xa lạ.
-“Anh đang làm gì vậy hả?"
Mắt cô đỏ hoe nhìn Thiên Quân, nhưng cô lại thấy hắn bật cười, cười thật tươi, giống hệt như Thiên Tuấn cười mặt dù cô vừa tát thật mạnh vào má hắn.
Hắn không nói gì, lại gần cô, ôm cô thật chặt. Cô đang định đẩy ra và sẽ không thương tiếc gì nữa mà thẳng tay cho hắn vài cái tát nữa nếu hắn có ý định gì đó. Nhưng…
-“Để im, anh ôm em, em cảm nhận thử con tim mình đang nói gì."
Đúng cái giọng điệu này làm cô đê mê, cô ngoan ngoãn để hắn ôm trọn. Cô nghe nhịp tim mình đập rộn ràng khi áp sáp vào tim hắn. Đây…
-“Thiên Tuấn."
-“Ngốc này, nói chuyện lâu như vậy mà đến giờ mới biết là anh."
Cô đẩy mạnh hắn ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Sau đó áp tay vào tim hắn, thật nhẹ nhàng. Mãi 3 phút sau, côm mới lên tiếng.
-“Em muốn nghe lời giải thích."
Mặc dù còn bực mình vì chuyện này nhưng cô lại bình tĩnh đến lạ lùng, đầu cô thật sự muốn nổ tung vì những chuyện gần đây.
-“Em hỏi gì, anh trả lời."
-“Hôm qua, là anh hay Thiên Quân."
-“Thiên Quân."
-“Hai người đổi vai nhau, ý muốn gì."
-“Anh…"
-“Muốn thử lòng tôi sao, vừa ý chưa."
Hắn nhìn cô áy náy vì hắn biết, cô đang thực sự tức giận. Nhưng biết làm sao, hắn chỉ muốn thử cô một chút thôi, chỉ muốn biết thời gian xa nhau đó, cô đã quên hay còn nhớ hắn, một người yêu cô rất nhiều.
Và những điều hắn nghe được tối qua và hôm nay, cũng đủ để hắn biết, hắn phải trân trọng, yêu thương người con gái này như thế nào rồi. Hắn rất hạnh phúc khi biết rằng người con gái hắn yêu cũng yêu hắn rất nhiều, hạnh phúc lắm.
-“Thiên Quân đâu."
-“Anh ấy đi họp rồi, hôm nay có cuộc họp quan trọng mà."
Nhắc mới nhớ, cô nhìn đồng hồ và cảm thấy hoang mang khi chính mình phải có trong cuộc họp đó để xem kết quả như thế nào. Thế mà, tất cả là do hắn.
-“Anh xấu xa lắm."
Cô vừa nói vừa đấm vào ngực hắn một cái mạnh, đấm thật nhiều. Hắn đau nhưng hắn vẫn mỉm cười, cười hạnh phúc.
-“Ừ, anh xấu xa."
Cô đang cầm tài liệu đưa cho Tuyết Chi, chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới, nghe ai đó gọi tên mình, cô quay lại.
-“Chào! Gíam đốc Thanh Đài, anh đã chuẩn bị cho cuộc họp này chưa."
Cô cười xã giao mà như nhếch mép khinh thường.
-“Cô cao tay lắm, tôi đợi xem cô làm gì được."
-“Qúa khen rồi thưa ngài, hẹn gặp lại."
Cô nói xong bước đi, chẳng đoái hoài gì đến Thanh Đài nữa.
Nhìn ở trước cửa công ty, cô cũng đủ biết các nhà báo đã đến đông đủ. Cũng tốt thôi, như vậy dễ dàng hơn.
-“Chị Anh."
-“Sao."
-“Chị đem tập tài liệu qua phòng giám đốc giúp em được không?"
Cô nhìn Tuyết Chi có vẻ bận rộn với rất nhiều việc, thấy cũng tội nên cô gật đầu.
-“Ừ!"
Đứng trước phòng Thiên Quân, cô cứ lưỡng lự có nên vào hay không. Lúc nãy không nhớ, giờ mới nhớ ra là tối đêm qua cô và hắn…mà thôi, cô chẳng muốn nhắc đến nữa. Có vào không ta.
Chần chừa mãi 10 phút, cô mới hít lấy một hơi dài rồi mở cửa bước vào. Nhưng cùng lúc đấy, cửa bên trong cũng được mở ra. Không hẹn cùng gặp, cả hai va vào nhau làm cho mỗi người ngã một hướng.
Cô vừa xoa đầu mình, vừa nheo mắt nhìn.
-“Không sao chứ.!"
Mặc dù ngã cùng một lúc nhưng Thiên Quân đã đứng dậy từ lúc nào, hắn đứng dậy và khi nhìn thấy cô, hắn đã bối rối như người mắc lỗi, liền giơ tay có ý đỡ cô dậy. Vậy mà…cô bỏ qua cánh tay của hắn, tự mình đứng dậy.
-“Ờ, tôi không sao. Tôi đến đưa tài liệu cho anh, với lại báo cho anh biết còn 1 tiếng nữa là cuộc họp bắt đầu."
Cô vừa nói vừa cuối xuống lấy tài liệu bị văng trong lúc ngã khi nãy.
-“Cảm ơn."
Cô gật đầu như nhận lời cảm ơn đó, định bước đi thì…
-“Thiên Anh."
-“Sao."
-“Vào phòng nói chuyện được chứ."
Cô nheo mắt nhìn hắn nghi ngờ.
-“Tôi không say, không phải em nói khi nào tỉnh thì tìm em nói chuyện sao."
Như nhớ ra cái lời hồi tối mình nói, cô nhún vai bước vào phòng. Đối diện hắn mà sao tim cô lại đập dữ dội như vậy nhỉ? Không biết cô đang sợ điều gì nữa.
-“Hôm qua…"
-“Tôi biết anh say nên nói nhảm thôi, anh sao rồi, đỡ hơn chưa."
-“Đã nói tôi không say."
Tiếng nạt của hắn làm tim cô bỗng đập nhanh hơn, cô nhăn mặt nhìn hắn.
-“Không say thì là gì?"
-“Những điều tôi nói với em hôm qua, tất cả là sự thật."
-“Như thế thì đã sao, nếu không say thì chắc anh cũng nhớ những lời tôi nói chứ."
-“Sao em cứ mãi ôm hình bóng của Thiên Tuấn, nó đã chết rồi, em biết không?"
-“Ai nói Thiên Tuấn chết, AI NÓI."
Cô như hét lên, và khi nói ra hết câu, tự mình mới biết được hậu quả của nó.
-“Vậy…Thiên Tuấn còn sống sao?"
Thiên Quân nhìn cô đầy tò mò, đầy nghi ngờ.
-“Đúng vậy, Thiên Tuấn mãi sống ở trong tim tôi, được chưa."
-“Sao em cứ mãi nặng tình như vậy?"
-“Thứ nhất, vì Thiên Tuấn đáng để tôi làm như vậy? Thứ hai, vì trái tim tôi chỉ trao duy nhất cho một người, đó là cho Thiên Tuấn, thứ ba…"
-“Được rồi, nói tóm lại...tôi không làm tim em rung động được nữa đúng không? Nhưng có thể cho tôi thời gian chứ, tôi sẽ làm em yêu tôi."
-“Đừng phí công vô ích, sẽ không được đâu. Anh nghĩ anh sẽ vui khi có tôi, một người còn mang hình bóng em trai mình hay sao."
-“Nó không phải em trai tôi."
-“Không phải thì là gì?"
Cô cảm thấy phát bực với cuộc nói chuyện này, cô thấy khó chịu vì hắn nói Thiên Tuấn như thế, rõ ràng…
-“Nó đã cướp đi mẹ tôi, bây giờ lại muốn cướp đi một..người con gái tôi yêu, mặc dù nó đã không còn."
Nhiều lần nói chuyện với Thiên Quân, cô chỉ muốn nói toạt ra là Thiên Tuấn còn sống. Không hiểu sao Thiên Tuấn lại muốn giấu nữa, nhưng giờ cô rất ghét.
-“Thiên Tuấn không cướp ai của anh cả. Đừng đổ tất cả qua anh ấy."
-“Chuyện của mẹ tôi đã muốn bỏ qua rồi, nhưng bây giờ. Mặc dù nó đã chết, nó cũng mang đi luôn trái tim em, em thấy mình bây giờ như thế nào. Lạnh lùng ích kỉ để ai xem."
-“Thiên Tuấn còn sống, đừng nói hồ đồ."
-“Sao em cứ như vậy?"
-“Sự thật là thế, tôi biết anh không tin nhưng Thiên Tuấn còn sống, sự thật luôn là vậy? Chào anh, tôi đi ra ngoài, anh cũng chuẩn bị cho cuộc họp đi."
Thật sự cô đang rất rất tức giận, cô đang kìm nén cơn giận của mình bằng cách xin phép ra ngoài trước. Nếu ở đây nói chuyện với hắn thêm một chút nữa, cô không biết mình sẽ làm gì hắn, có thể, cô sẽ chửi những câu không hay, hoặc là tát hắn vài cái.
Cô vừa bước được vài bước, cô bị một lực mạnh kéo cô lại. Lúc cô quay người lại thì cũng là lúc môi cô bị ai đó chiếm lấy. Nó nhanh đến mức cô không kịp phản ứng. Cô chỉ đứng trợn mắt như trời trồng nhìn người đối diện mình. Tim cô bỗng đập nhanh, nhanh như sắp ra ngoài rồi, như không phải là tim của cô nữa, chuyện gì đang xảy ra vậy. Đôi môi này, sao giống…
Nụ hôn kéo dài 3 phút, là cô không đẩy hắn ra, đúng. Là do cô không chống cự, cô cứ để im vậy. Cô không biết tại sao mình lại như vậy nhưng gần đôi môi này, cô không muốn rời.
-“Chát."
Vừa buông ra, cô đã không nể tình mà tát thẳng vào má hắn. Cô không biết tại sao nước mắt lại lăn nhưng cô cảm tưởng mình rất có lỗi với Thiên Tuấn, tại sao lúc đó không đẩy hắn ra, tại sao. Cô bật khóc như đứa con nít. Nhưng cô cảm giác nó rất lạ, vừa thân quen nhưng lại vừa xa lạ.
-“Anh đang làm gì vậy hả?"
Mắt cô đỏ hoe nhìn Thiên Quân, nhưng cô lại thấy hắn bật cười, cười thật tươi, giống hệt như Thiên Tuấn cười mặt dù cô vừa tát thật mạnh vào má hắn.
Hắn không nói gì, lại gần cô, ôm cô thật chặt. Cô đang định đẩy ra và sẽ không thương tiếc gì nữa mà thẳng tay cho hắn vài cái tát nữa nếu hắn có ý định gì đó. Nhưng…
-“Để im, anh ôm em, em cảm nhận thử con tim mình đang nói gì."
Đúng cái giọng điệu này làm cô đê mê, cô ngoan ngoãn để hắn ôm trọn. Cô nghe nhịp tim mình đập rộn ràng khi áp sáp vào tim hắn. Đây…
-“Thiên Tuấn."
-“Ngốc này, nói chuyện lâu như vậy mà đến giờ mới biết là anh."
Cô đẩy mạnh hắn ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Sau đó áp tay vào tim hắn, thật nhẹ nhàng. Mãi 3 phút sau, côm mới lên tiếng.
-“Em muốn nghe lời giải thích."
Mặc dù còn bực mình vì chuyện này nhưng cô lại bình tĩnh đến lạ lùng, đầu cô thật sự muốn nổ tung vì những chuyện gần đây.
-“Em hỏi gì, anh trả lời."
-“Hôm qua, là anh hay Thiên Quân."
-“Thiên Quân."
-“Hai người đổi vai nhau, ý muốn gì."
-“Anh…"
-“Muốn thử lòng tôi sao, vừa ý chưa."
Hắn nhìn cô áy náy vì hắn biết, cô đang thực sự tức giận. Nhưng biết làm sao, hắn chỉ muốn thử cô một chút thôi, chỉ muốn biết thời gian xa nhau đó, cô đã quên hay còn nhớ hắn, một người yêu cô rất nhiều.
Và những điều hắn nghe được tối qua và hôm nay, cũng đủ để hắn biết, hắn phải trân trọng, yêu thương người con gái này như thế nào rồi. Hắn rất hạnh phúc khi biết rằng người con gái hắn yêu cũng yêu hắn rất nhiều, hạnh phúc lắm.
-“Thiên Quân đâu."
-“Anh ấy đi họp rồi, hôm nay có cuộc họp quan trọng mà."
Nhắc mới nhớ, cô nhìn đồng hồ và cảm thấy hoang mang khi chính mình phải có trong cuộc họp đó để xem kết quả như thế nào. Thế mà, tất cả là do hắn.
-“Anh xấu xa lắm."
Cô vừa nói vừa đấm vào ngực hắn một cái mạnh, đấm thật nhiều. Hắn đau nhưng hắn vẫn mỉm cười, cười hạnh phúc.
-“Ừ, anh xấu xa."
Tác giả :
Duyên Yully