Anh Động Tâm
Chương 67: Tán thành
Edit: meowluoi.
Mạc lão gia hiểu được thì ra mình nói không suy nghĩ, làm hai đứa bé hiểu lầm. Nhưng mà, ông khôngmuốn thừa nhận mình sai, đành ho khan hai tiếng, giả bộ lạnh nhạt bắt đầu đề tài.
“Chị rất tốt với các cháu sao?"
Hai tiểu gia hỏa vừa nghe lời này, lập tức thao thao bất tuyệt nói, Mạc Du bình thường nói không nhiều cũng miệng lưỡi lưu loát, quyết định muốn cho Mạc lão gia hiểu rõ, chị bọn chúng dịu dàng, xinh đẹp như thế nào.
Đứa bé sẽ không cố gắng phóng đại người khen, bởi vậy, Mạc lão gia nghe hai anh em miêu tả xong, cảm thấy tán thành Kỳ Diệu thêm một mức.
Nếu như nha đầu kia thật lòng với hai đứa bé, như vậy, tương lai tiến vào cửa nhà họ Mạc ông, có thể coi hai anh em như con ruột mình.
Nghĩ tới đây, việc nhỏ kia liền quên mất, Mạc lão gia nói thầm một câu “Rất tốt", lúc hai tiểu gia hỏa liên tục gật đầu, ông nhét hai hộp mô hình vào trong lòng bọn chúng.
“Lấy đi, phải ghép hoàn chỉnh, ghép không xong, không có cơm ăn."
Đầu hai tiểu gia hỏa đầy hắc tuyến.
ông lão này quả nhiên là kỳ lạ, ở đâu có người như thế này chứ!
không lâu sau, bọn chúng quay lại bên cạnh ba.
Kỳ Diệu không hiểu, hai đứa bé rõ ràng là nhận quà, sao không vui chứ?
Thừa dịp Mạc lão gia nói chuyện với Mạc Minh, Kỳ Diệu tiến đến bên cạnh Mạc Du, hỏi cậu.
Tiểu Mạc Du nhìn Mạc lão gia một cái, bĩu môi, nói nhỏ vào lỗ tai Kỳ Diệu: “Chị, ông muốn em và Mạc Nhiên ghép mô hình, nếu ghép không xong không cho chúng em ăn cơm."
Kỳ Diệu: “…"
Đây là cái gì…
cô lúng túng nhìn Mạc lão gia điềm nhiên như không, do dự hết lần này đến lần khác, đành phải đem sựchú ý vào mô hình trên tay tiểu tử.
“không sao, chị giúp các em."
Tiểu tử cười với cô lộ ra răng khểnh.
“Chị yên tâm, cái này không làm khó chúng em đươc. Hôm nay chúng em nhất định có cơm ăn."
Kỳ Diệu bị bộ dáng tự tin của cậu chọc cười, nhịn không được xoa đầu cậu. Mạc lão gia vừa vặn nhìn thấy, thấy một màn ấm áp vui vẻ, sinh ra vài phần tán thành.
Hừ, cháu trai ông cũng có mắt nhìn phụ nữ đấy, tốt hơn nhiều so với anh họ nó.
không để ý tới nhớ tới cháu trưởng mất sớm, trong lòng Mạc lão gia khó tránh khỏi khó chịu.
“đi thôi đi thôi, đi đánh cờ với ông." Chính sự đã gần như nói xong, ông cũng không muốn nói nhiều với cháu trai, không muốn phá hư bầu không khí vất vả mà hài hòa lên, cho nên đứng dậy.
Sau đó, ông phát hiện cháu trai không đứng dậy.
Ông nghiêm mặt nhìn cháu trai: “Sao còn không đứng dậy, định ở đây sao?"
Mạc Minh mặt không đổi nói: “Lâu lắm rồi cháu không đánh cờ, ngượng tay, bảo ba cháu bồi ngài ấy."
Mạc lão gia thiếu chút nữa gõ đầu anh: “Vài năm không đánh cờ thì ngượng tay, cháu lừa ai đấy?"
nói trắng ra là cố ý chọc giận ông đây mà.
Mạc Minh nghiêm túc nhìn nơi khác, thấy hai tiểu gia hỏa nhìn anh không chớp mắt, hình như hơi khẩn trương, hình như hơi mong đợi.
Thôi được rồi.
anh im lặng không lên tiếng đứng dậy, không tình nguyện đi đến chỗ Mạc lão gia.
Hai tiểu gia hỏa lập tức chuyển buồn thành vui, kích động đuổi theo bước chân hai người lớn.
Mạc lão gia hình như phát hiện ra được điều gì đó, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hai đứa: “Hai cháu đi theo làm gì? Có biết đánh cờ không?"
“Biết một chút ạ." Hai anh em cùng nhau gật đầu.
Mạc lão gia nhíu mày, cảm thấychuyện nghe được này rất khó tin.
“Được rồi, mang cả ghép hình đi." Ông mở miệng nhắc bọn chúng không thể quên mô hình.
Hai tiểu gia hỏa được cho phép, liền cầm mô hình, vui vẻ đuổi theo. Kỳ Diệu đều nhìn mấy người họ, cười nghĩ, xem ra Mạc lão gia không có ý định không cho chúng ăn cơm.
Đoàn người đi vào một gian phòng nhỏ hướng nam, bàn cờ ngọc đặt trên bàn, Mạc lão gia và Mạc Minh ngồi đối diện nhau, đám người còn lại chịu trách nhiệm xem đánh cờ. Cha Mạc đánh cờ là tay lão luyện, Mạc Du và Mạc Nhiên là tân thủ, chỉ có Kỳ Diệu, từ đầu tới đuôi rõ ràng là thường dân. Cho nên hai bên lần lượt đắm chìm vào ván cờ, Kỳ Diệu từ đầu tới đuôi không hiểu.
Lúc này, Mạc Minh đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Diệu nói: “Nếu em cảm thấy quá nhàm chán thì đến phòng khách xem tivi, nghỉ ngơi một chút."
Đề nghị săn sóc này tiểu nha đầu từ chối.
“không sao không sao, không nhàm chán." cô liên tục khoát tay, “Mọi người cứ chơi đi, em học."
nói như vậy xong, cô phát hiện Mạc lão gia và cha Mạc Minh đều nhìn cô.
Chuyện này không có gì kỳ lạ mà, Mạc Minh nói với cô, mọi người tất nhiên sẽ tập trung chú ý. Nhưng mà, ánh mắt hai vị trưởng bối nhìn cô hơi khác thường, cho nên cô bắt đầu suy nghĩ, lúc nãy mình nóichuyện có gì đó không ổn không.
cô đương nhiên không đoán được ông nội và cha Mạc Minh nghĩ gì.
Đứa bé Mạc Minh này, có thể chủ động lại tỉ mỉ quan tâm con gái sao?
Bởi vậy, nó đối với cô gái này, là nghiêm túc.
Cha Mạc cảm thấy vui mừng.
Con trai đã nghĩ thông suốt. Ông còn đang lo lắng con trai quá tập trung vào sự nghiệp, biến mình thành kim cương vương lão ngũ ấy chứ.
Đúng là may mắn, ông đột nhiên nghe thấy Mạc lão gia lên tiếng: “Cháu không biết đánh cờ sao?"
Kỳ Diệu lúng túng: “Ách, đúng vậy…"
Làm sao bây giờ? Bốn đời nhà họ Mạc đều biết đánh cờ, ngay cả Mạc Du, Mạc Nhiên là hai đứa bé sáu tuổi cũng biết chút ít, nhưng mà cô… Hoàn toàn không biết gì.
cô bắt đầu lo lắng mình sẽ bị ghét bỏ. Dù sao, ông nội Mạc Minh là người rất nghiêm khắc…
Lo lắng bất an, cô nhìn tiểu Mạc Nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Chị, em và anh trai có thể dạy chị."
cô vui vẻ sờ đầu cậu, dịu dàng nói: “Cảm ơn hai em."
Hai tiểu gia hỏa cười hì hì nói “không cần cảm ơn ạ".
“Rất tốt, nếu cháu muốn học, cứ bảo hai đứa bé dạy trước. Đợi khi nào cháu nắm vững kiến thức cơ bản, bác lại dạy cháu." Lúc này, mọi người lại nghe cha Mạc dịu dàng lên tiếng, tiểu nha đầu thụ sủng nhược kinh.
“không cần đâu ạ, không cần làm phiền bác."
“Em cứ để ba dạy đi, dù sao ba cũng nhàn rỗi không có việc gì làm."
Ai ngờ lúc cô kinh hoàng khách sáo nói, Mạc Minh lại chặn ngang.
Kỳ Diệu lúng túng: Hóa ra anh không chỉ thích châm chọc ông nội anh, ngay cả cha mình cũng khôngtha.
Nhưng mà…
cô gái lơ đãng nhìn về phía người đàn ông trung niên vẫn đang mỉm cười, gật đầu cười nói: “Vậy làm phiền bác rồi."
Mạc lão gia hiểu được thì ra mình nói không suy nghĩ, làm hai đứa bé hiểu lầm. Nhưng mà, ông khôngmuốn thừa nhận mình sai, đành ho khan hai tiếng, giả bộ lạnh nhạt bắt đầu đề tài.
“Chị rất tốt với các cháu sao?"
Hai tiểu gia hỏa vừa nghe lời này, lập tức thao thao bất tuyệt nói, Mạc Du bình thường nói không nhiều cũng miệng lưỡi lưu loát, quyết định muốn cho Mạc lão gia hiểu rõ, chị bọn chúng dịu dàng, xinh đẹp như thế nào.
Đứa bé sẽ không cố gắng phóng đại người khen, bởi vậy, Mạc lão gia nghe hai anh em miêu tả xong, cảm thấy tán thành Kỳ Diệu thêm một mức.
Nếu như nha đầu kia thật lòng với hai đứa bé, như vậy, tương lai tiến vào cửa nhà họ Mạc ông, có thể coi hai anh em như con ruột mình.
Nghĩ tới đây, việc nhỏ kia liền quên mất, Mạc lão gia nói thầm một câu “Rất tốt", lúc hai tiểu gia hỏa liên tục gật đầu, ông nhét hai hộp mô hình vào trong lòng bọn chúng.
“Lấy đi, phải ghép hoàn chỉnh, ghép không xong, không có cơm ăn."
Đầu hai tiểu gia hỏa đầy hắc tuyến.
ông lão này quả nhiên là kỳ lạ, ở đâu có người như thế này chứ!
không lâu sau, bọn chúng quay lại bên cạnh ba.
Kỳ Diệu không hiểu, hai đứa bé rõ ràng là nhận quà, sao không vui chứ?
Thừa dịp Mạc lão gia nói chuyện với Mạc Minh, Kỳ Diệu tiến đến bên cạnh Mạc Du, hỏi cậu.
Tiểu Mạc Du nhìn Mạc lão gia một cái, bĩu môi, nói nhỏ vào lỗ tai Kỳ Diệu: “Chị, ông muốn em và Mạc Nhiên ghép mô hình, nếu ghép không xong không cho chúng em ăn cơm."
Kỳ Diệu: “…"
Đây là cái gì…
cô lúng túng nhìn Mạc lão gia điềm nhiên như không, do dự hết lần này đến lần khác, đành phải đem sựchú ý vào mô hình trên tay tiểu tử.
“không sao, chị giúp các em."
Tiểu tử cười với cô lộ ra răng khểnh.
“Chị yên tâm, cái này không làm khó chúng em đươc. Hôm nay chúng em nhất định có cơm ăn."
Kỳ Diệu bị bộ dáng tự tin của cậu chọc cười, nhịn không được xoa đầu cậu. Mạc lão gia vừa vặn nhìn thấy, thấy một màn ấm áp vui vẻ, sinh ra vài phần tán thành.
Hừ, cháu trai ông cũng có mắt nhìn phụ nữ đấy, tốt hơn nhiều so với anh họ nó.
không để ý tới nhớ tới cháu trưởng mất sớm, trong lòng Mạc lão gia khó tránh khỏi khó chịu.
“đi thôi đi thôi, đi đánh cờ với ông." Chính sự đã gần như nói xong, ông cũng không muốn nói nhiều với cháu trai, không muốn phá hư bầu không khí vất vả mà hài hòa lên, cho nên đứng dậy.
Sau đó, ông phát hiện cháu trai không đứng dậy.
Ông nghiêm mặt nhìn cháu trai: “Sao còn không đứng dậy, định ở đây sao?"
Mạc Minh mặt không đổi nói: “Lâu lắm rồi cháu không đánh cờ, ngượng tay, bảo ba cháu bồi ngài ấy."
Mạc lão gia thiếu chút nữa gõ đầu anh: “Vài năm không đánh cờ thì ngượng tay, cháu lừa ai đấy?"
nói trắng ra là cố ý chọc giận ông đây mà.
Mạc Minh nghiêm túc nhìn nơi khác, thấy hai tiểu gia hỏa nhìn anh không chớp mắt, hình như hơi khẩn trương, hình như hơi mong đợi.
Thôi được rồi.
anh im lặng không lên tiếng đứng dậy, không tình nguyện đi đến chỗ Mạc lão gia.
Hai tiểu gia hỏa lập tức chuyển buồn thành vui, kích động đuổi theo bước chân hai người lớn.
Mạc lão gia hình như phát hiện ra được điều gì đó, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hai đứa: “Hai cháu đi theo làm gì? Có biết đánh cờ không?"
“Biết một chút ạ." Hai anh em cùng nhau gật đầu.
Mạc lão gia nhíu mày, cảm thấychuyện nghe được này rất khó tin.
“Được rồi, mang cả ghép hình đi." Ông mở miệng nhắc bọn chúng không thể quên mô hình.
Hai tiểu gia hỏa được cho phép, liền cầm mô hình, vui vẻ đuổi theo. Kỳ Diệu đều nhìn mấy người họ, cười nghĩ, xem ra Mạc lão gia không có ý định không cho chúng ăn cơm.
Đoàn người đi vào một gian phòng nhỏ hướng nam, bàn cờ ngọc đặt trên bàn, Mạc lão gia và Mạc Minh ngồi đối diện nhau, đám người còn lại chịu trách nhiệm xem đánh cờ. Cha Mạc đánh cờ là tay lão luyện, Mạc Du và Mạc Nhiên là tân thủ, chỉ có Kỳ Diệu, từ đầu tới đuôi rõ ràng là thường dân. Cho nên hai bên lần lượt đắm chìm vào ván cờ, Kỳ Diệu từ đầu tới đuôi không hiểu.
Lúc này, Mạc Minh đột nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Diệu nói: “Nếu em cảm thấy quá nhàm chán thì đến phòng khách xem tivi, nghỉ ngơi một chút."
Đề nghị săn sóc này tiểu nha đầu từ chối.
“không sao không sao, không nhàm chán." cô liên tục khoát tay, “Mọi người cứ chơi đi, em học."
nói như vậy xong, cô phát hiện Mạc lão gia và cha Mạc Minh đều nhìn cô.
Chuyện này không có gì kỳ lạ mà, Mạc Minh nói với cô, mọi người tất nhiên sẽ tập trung chú ý. Nhưng mà, ánh mắt hai vị trưởng bối nhìn cô hơi khác thường, cho nên cô bắt đầu suy nghĩ, lúc nãy mình nóichuyện có gì đó không ổn không.
cô đương nhiên không đoán được ông nội và cha Mạc Minh nghĩ gì.
Đứa bé Mạc Minh này, có thể chủ động lại tỉ mỉ quan tâm con gái sao?
Bởi vậy, nó đối với cô gái này, là nghiêm túc.
Cha Mạc cảm thấy vui mừng.
Con trai đã nghĩ thông suốt. Ông còn đang lo lắng con trai quá tập trung vào sự nghiệp, biến mình thành kim cương vương lão ngũ ấy chứ.
Đúng là may mắn, ông đột nhiên nghe thấy Mạc lão gia lên tiếng: “Cháu không biết đánh cờ sao?"
Kỳ Diệu lúng túng: “Ách, đúng vậy…"
Làm sao bây giờ? Bốn đời nhà họ Mạc đều biết đánh cờ, ngay cả Mạc Du, Mạc Nhiên là hai đứa bé sáu tuổi cũng biết chút ít, nhưng mà cô… Hoàn toàn không biết gì.
cô bắt đầu lo lắng mình sẽ bị ghét bỏ. Dù sao, ông nội Mạc Minh là người rất nghiêm khắc…
Lo lắng bất an, cô nhìn tiểu Mạc Nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Chị, em và anh trai có thể dạy chị."
cô vui vẻ sờ đầu cậu, dịu dàng nói: “Cảm ơn hai em."
Hai tiểu gia hỏa cười hì hì nói “không cần cảm ơn ạ".
“Rất tốt, nếu cháu muốn học, cứ bảo hai đứa bé dạy trước. Đợi khi nào cháu nắm vững kiến thức cơ bản, bác lại dạy cháu." Lúc này, mọi người lại nghe cha Mạc dịu dàng lên tiếng, tiểu nha đầu thụ sủng nhược kinh.
“không cần đâu ạ, không cần làm phiền bác."
“Em cứ để ba dạy đi, dù sao ba cũng nhàn rỗi không có việc gì làm."
Ai ngờ lúc cô kinh hoàng khách sáo nói, Mạc Minh lại chặn ngang.
Kỳ Diệu lúng túng: Hóa ra anh không chỉ thích châm chọc ông nội anh, ngay cả cha mình cũng khôngtha.
Nhưng mà…
cô gái lơ đãng nhìn về phía người đàn ông trung niên vẫn đang mỉm cười, gật đầu cười nói: “Vậy làm phiền bác rồi."
Tác giả :
Phong Linh Anh