Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!
Chương 78: Câu chuyện theo đuổi vợ tử triền lạn đả của Thẩm Phóng Phóng (Hai)

Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!

Chương 78: Câu chuyện theo đuổi vợ tử triền lạn đả của Thẩm Phóng Phóng (Hai)

Edit: Cực Phẩm

Thật ra lý do Tạ Nguyên đến siêu thị làm việc ngoại trừ kiếm thêm chút tiền tiêu vặt, ngoài ra cũng mong muốn đi làm ở nơi đông người thế này thì Thẩm Phóng có thể lấy lại da mặt không tiếp tục dây dưa mình nữa!

Thế nhưng nhị khuyết này ở nơi đông người ngược lại vui đùa đến càng sung sướng hơn…

Mấy ngày kế tiếp, hầu như Tạ Nguyên còn chưa ra ngoài đã phát hoả rồi.

Học sinh trong trường cùng với người dân xung quanh đều “bà tám" nói: Người hướng dẫn mua hàng ở khu vực đồ uống siêu thị XX là một ngạo kiều thụ da trắng mạo mỹ thon thả mảnh khảnh, rõ ràng vô cùng động tâm với anh tuấn tiểu ca ngày ngày xoay quanh mình, thế mà lại hết lần này tới lần khác không chịu nói rõ rồi gì mà dục cự hoàn nghênh, hai người hỗ động tình tứ lắm, vân vân vân…

Vì vậy, liền hấp dẫn vô số hủ nữ đến “ngắm cảnh"!

Éo, sản phẩm đồ uống được công ty chuyển đến lập tức mua may bán đắt, đây đúng thật là một “gia đình vui vẻ" mà.

Thế nhưng Tạ Nguyên không chỉ phải chịu đựng Thẩm Phóng, còn phải chịu đựng những câu xì xào bàn tán từ xung quanh thường xuyên truyền tới —

“Ai dô, đây không phải chính là tiểu thụ da trắng mạo mỹ lạnh lùng trong truyền thuyết sao?"

“Quả nhiên thật tư sắc nha, tiểu công kia còn chờ cái gì mà không chịu bỏ thuốc cường thượng [beep] giải thiên sầu chứ?"

“Loại sinh vật ngạo kiều thụ đều phải trước [beep] sau yêu!"

Thẩm Phóng vểnh tai nghe đến bất diệc nhạc hồ, còn dương dương đắc ý chọc chọc eo nhỏ của Tạ Nguyên, vô cùng tà mị tiến đến thổi khí vào tai Tạ Nguyên, mà ôn nhu nói:

“… Có muốn đến một phát không!?"

“Không." Môi mỏng của Tạ Nguyên khẽ mở nói, cực kỳ vô tình!

“Vì sao em không thể thử thích anh một chút được chứ?" Thẩm Phóng yếu ớt thở dài, biểu tình có chút thống khổ, cuối cùng cũng có chút bộ dáng giống người bình thường.

“… Không thử được, tôi không thích đàn ông." Tạ Nguyên dừng một chút, uyển chuyển đáp.

Thật ra không thích đàn ông không phải trọng điểm.

Mà là do Thẩm Phóng quá đáng ghét mới là trọng điểm được chứ!

Chẳng qua lúc giá trị tức giận của Tạ Nguyên không bạo tạc thì hắn là một người vô cùng ôn nhu lễ phép cho nên không thể nói ra loại lời thô lỗ này đó.

“Nhưng anh không phải là đàn ông nha." Thẩm Phóng nháy nháy mắt, thẹn thùng nắm tay đặt dưới cằm mình, vừa xoay eo vừa uốn éo! “Người ta vẫn là nam sinh mà…"

Mấy phần tử phạm tội lấy việc trả thù xã hội làm thú vui thật sự là càng ngày ngày phát rồ!!!

Tạ Nguyên bị ném mìn đến hít vào mấy ngụm khí lạnh dứt khoát lấy một ly đồ uống dán ‘bẹp’ lên mặt Thẩm Phóng!

Sau đó Thẩm Phóng liền anh anh thút thít chạy đi rửa mặt.

Điều này mang đến cho Tạ Nguyên năm phút tự do yên tĩnh.

Vô cùng đáng quý!

Sau năm phút, dáng điệu Thẩm Phóng rạng rỡ trở về, mãn máu mãn trạng thái sống lại đến vô cùng hoàn hảo!

“Thân ái, biết ngày mai là ngày gì không?" Thẩm Phóng rất vui vẻ hỏi.

“Không biết mà cũng không muốn biết." Tạ Nguyên hữu khí vô lực đáp.

Mấy ngày nay bị quấy rầy tới quấy rầy đi, Tạ Nguyên cũng lười sửa cách Thẩm Phóng dùng từ, bất luận là thân ái hay là bảo bối, tất cả đều giả bộ làm như không nghe thấy.

Thẩm Phóng cứ thế được nước làm tới!

“Ngày mai là lễ tình nhân đó! Vừa lúc em được nghỉ, chúng mình đi hẹn hò đi." Thẩm Phóng kéo kéo cánh tay Tạ Nguyên, ánh mắt quắc thước nói.

“Lễ tình nhân là vào mùa đông, ngu ngốc." Tạ Nguyên không được tự nhiên gạt tay Thẩm Phóng ra.

Chẳng lẽ trong tim chỉ cần có một lần phát tình, thì ngày nào cũng là lễ tình nhân à!?

“Mùa hè có đêm thất tịch mà [1]." Biểu tình của Thẩm Phóng rất nghiêm túc. “Để anh dẫn em đi dạo hội chùa nha! Bà! Xã!"

[1] Thất tịch: là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 (Âm lịch), đôi khi được người phương Tây gọi là Ngày Valentine châu Á.

“Anh đừng có mơ!" Mặt Tạ Nguyên đen lại, tiếp tục rót đồ uống cho nhóm con gái, hoàn toàn thầm chấp nhận danh hiệu bà xã này!

Nhóm con gái trước mắt này đã là lần uống nước thứ bảy rồi, vừa uống vừa nhìn hai người hắc hắc cười…

Thật sự là áp lực như núi được chứ!

Nếu như không phải bởi vì tiền lương cuối tháng sắp lãnh thì Tạ Nguyên thật muốn cởi quần áo rời đi ngay lập tức!

Đương nhiên là cởi quần áo làm việc…

“Nếu như em không đồng ý thì hôm nay anh sẽ len lén đi đến ngủ ở mặt trên em nha." Thẩm Phóng vô cùng dâm tiện nhíu mày một cái.

“… Da anh lại căng lắm đúng không!?" Tạ Nguyên vừa xấu hổ vừa giận dữ giậm chân một cái, lấy giầy thể thao giẫm Thẩm Phóng kêu ‘két két’!

Da lại căng gì gì đó nghe vô cùng như vợ chồng già được chứ!

“Bạn cùng phòng tên Gia Nhĩ của em không phải đã dọn ra ngoài ở sao? Anh ngủ giường phía trên em thì làm sao?" Vẻ mặt Thẩm Phóng vô tội dùng đầu ngón tay sờ sờ khuôn mặt tức đến đỏ bừng của Tạ Nguyên, nói: “Thân ái, em suy nghĩ nhiều quá rồi."

Con mẹ nó, “Mặt trên" và “Giường trên" có thể giống nhau sao! Có thể giống nhau đấy à!

Trong lòng Tạ Nguyên điên cuồng gầm thét, trên tay tăng sức mạnh bóp dẹp một cái ly giấy.

Vì vậy, tối hôm đó Thẩm Phóng thật sự theo đuôi Tạ Nguyên trở về phòng ngủ!

Phòng ngủ có bốn người, Gia Nhĩ đã sớm cùng Đoàn Nghi Ân dọn ra ngoài song túc song phi [2], còn có một người sống ở thành phố này do thấy trường không có khoá gì nên đã sớm dọn về nhà, chỉ còn lại Phì Tử Tam… Nhưng bình thường bạn mập này thường đi chơi game rồi ăn ngủ ở quán internet kế trường cho nên vô cùng không đáng tin!

[2] Song túc song phi: ví von nam nữ yêu nhau như hình với bóng. Ân ân ái ái, bất ly bất khí, bỉ dực song phi, như đôi uyên ương, hình dung tình yêu thân mật gắn bó.

“Tôi muốn về phòng ngủ." Tạ Nguyên hít sâu một hơi, dựa vào cánh cửa nghiêm túc trừng mắt nhìn Thẩm Phóng.

“Ngày mai không cùng anh đi hội chùa?" Thẩm Phóng tiến lên một bước, dùng ngón trỏ nâng cằm Tạ Nguyên, cả người cũng dán đến!

Bởi vì lý do Tạ Nguyên vô cùng vô cùng bạo lực cho nên hai người có rất ít thời gian gần nhau như thế.

Cho nên khi cảm giác được hô hấp ấm áp của Thẩm Phóng phả lên mặt, Tạ Nguyên hơi co co lại một chút, không được tự nhiên xoay mặt qua một góc lớn chỉ sợ sơ ý một chút thì ngoài ý muốn mang thai… Không, là ngoài ý muốn hôn môi!

“Không! Cùng!" Tạ Nguyên xuất ra khuôn phép liệt sĩ cách mạng, trả lời vô cùng chắc chắn.

“Vậy thì để anh hôn một cái." Thẩm Phóng lại dán đến gần thêm chút, mắt cười đến cong cong, ngọn đèn trong hành lang mập mờ, tôn lên một cặp mắt đào hoa đen như mực, vô cùng câu nhân! “Bằng không thì cho anh vào ở, ba chọn một."

“Anh không cần mặt nữa đúng không!" Mặt Tạ Nguyên đỏ tới mang tai che miệng mình, hoàn toàn tiêu diệt khả năng đột nhiên bị cưỡng hôn.

Tuy rằng như thế rất mất mặt nhưng bảo vệ nụ hôn đầu quan trọng hơn!

“Cần, cho anh nhìn một chút." Thẩm Phóng gợi lên một bên khoé môi, cười đến rất vô lại, đầu ngón tay thon dài cọ cọ trên má Tạ Nguyên, giọng nói đột nhiên trở nên rất ôn nhu. “… Em có biết anh đã thầm yêu em bao lâu không?"

Sau đó trái tim nhỏ của Tạ Nguyên rất không tự chủ ‘thịch’ một tiếng!

Ngay sau đó trái tim của Tạ tiểu mỹ nhân liền đại loạn thân thể mềm mại yếu đuối ‘ưm’ một tiếng ngã vào trong lòng Thẩm Phóng vừa cáu giận nói anh xấu anh xấu lắm vừa nhẹ nhàng như bé mèo nhỏ nện nện ngực Thẩm Phóng gì gì đó đương nhiên là kịch trường trong đầu người bệnh tâm thần thôi! (Tác giả cố ý không ngắt câu.)

Trên thực tế, Tạ Nguyên giơ lên khuỷu tay đánh tới!

Đánh cho đạo tặc hái hoa Thẩm Phóng Phóng máu tươi văng tung toé!

“Tôi mới lười biết, nói chung là nếu anh không muốn đến bệnh viện thì sớm xoắn đi." Tạ Nguyên vừa uy hiếp vừa nhanh chóng bay đến mở cửa phòng sau đó đó khoá cửa cái ‘cạch’!

Trong phòng ngủ đen như mực, quả nhiên Phì Tử Tam lại đi rồi.

Tạ Nguyên thở dài, cảm thấy trong lòng có chút rối bời.

Nói Thẩm Phóng người nảy chỉ là một lúc hưng khởi hồ đồ thì cũng oan uổng hắn, bởi vì ngoại trừ thời gian ngủ ra thì hắn đều dành hết thời gian dùng để dây dưa Tạ Nguyên.

Hơn nữa thoạt nhìn hắn cũng đang tính “cống hiến" thời gian ngủ của mình ra luôn.

Đậu xanh rau má, cái này là dùng để càn quấy người khác!!!

Bên ngoài, Thẩm Phóng đã bắt đầu cào cửa.

Vừa cào vừa dùng đề xi ben vô cùng cao tê tâm liệt phế kêu rên: “Bà xã —! Bà xã, anh sai rồi! Cầu xin em cho anh đi vào!"

Tạ Nguyên không thể làm gì khác hơn đành dùng đầu ngón tay chặn lỗ tai lại.

“Bà xã —! Sau này anh nhất định kiềm chế không một đêm bảy lần đâu bà xã!"

“Bà xã —! Anh mua ‘Cúc an khang’ cho em đây!"

Ảnh hưởng này thật sự là quá không tốt!

Tạ Nguyên tựa vào cánh cửa tỉnh táo năm giây, sau đó ‘két’ một tiếng kéo cửa ra.

Vì vậy, trọng lượng toàn thân của Thẩm Phóng đều tựa vào cánh cửa liền vô cùng thuận theo nội dung vở kịch mà té một cái, như cún gặm… mặt.

“Anh, anh, anh cố ý!" Tạ Nguyên trợn to hai mắt sờ nơi trên mặt mình vừa mới bị Thẩm Phóng hôn, tức giận đến tay chân run rẩy đầu lưỡi xoắn lại, vô cùng đáng thương!

Thẩm Phóng mãn nguyện ghé vào trên người Tạ Nguyên, móng vuốt rất không thành thật xoa bóp eo nhỏ rồi sờ sờ cái mông, còn như hồi tưởng lại dư vị liếm môi một cái, vô cùng dâm tiện mở to hai mắt nói: “Quả nhiên là vị ô mai! Khụ! Người ta mới không phải cố ý nha! Rõ ràng là tại em tự nhiên mở cửa mà…"

Sau đó, trên khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Phóng liền có thêm một con dấu hình dép!

Xem ra là Tạ Nguyên càng ngày càng không nỡ đánh, lúc đầu thì quyền cước liên tục, còn bây giờ cũng chỉ là bẹp bẹp dép vào mặt thôi.

Cho nên Thẩm Phóng liền bộc phát hếch mũi lên mặt, không nói lời gì mà chiếm cứ giường ngủ của Gia Nhĩ.

Tạ Nguyên không làm sao được đành đeo tai nghe vừa nghe nhạc vừa đọc báo, trong lòng an ủi xem như người nằm giường trên là quỷ thôi!

Con mẹ nó, cái này là tự an ủi sao!?

Hiển nhiên là Trầm Phóng Phóng so với quỷ còn đáng sợ hơn.

Nhưng mà hiển nhiên Thẩm Phóng không tính để cho một đêm tốt đẹp như thế an tĩnh qua đi.

Năm phút sau, giường trên bắt đầu kịch liệt lay động theo tiết tấu!

Tạ Nguyên nhịn một hồi, thật sự không nhịn được nữa, vì thế tháo tai nghe nghĩ muốn mắng Thẩm Phóng đồng thời dự định lúc cần thiết còn phải sử dụng bạo lực!

Thẩm Phóng: “A~ Ư~ Nha~ Haa~ Yamete~ Iku iku~!" (Yameta: đừng mà. Iku: muốn ra rồi)

“Anh điên rồi sao!!!?" Tạ Nguyên hung hăng đạp một cước lên ván giường, rất không hình tượng hét lớn.

“Sao thế bà xã, thoải mái sao!" Thẩm nhị khuyết vắt vẻo nửa người quay xuống, như một con dơi chổng ngược nhìn Tạ Nguyên. “Khó khăn lắm mới có thể ngủ ở mặt trên em đương nhiên muốn bắt chước một chút…"

Sau đó, cả người Thẩm nhị khuyết đều bị Tạ Nguyên kéo xuống từ trên giường, ngã trên mặt đất được tẩm quất một trận quyền đấm cước đá vô cùng tàn bạo!!!

“Không được thế nữa, không thôi tôi đánh chết anh luôn!" Rõ ràng chính là phát rồ thi bạo người, Tiểu Tạ Nguyên lại bị quấy rối đến mức hồng một mảnh từ bên tai đến cổ, hơn nữa mắt long lanh giống như sắp bị tức đến khóc!

Thẩm Phóng cợt nhả phủi phủi dấu giày trên người, hài lòng nói: “Lực em đánh anh càng ngày càng nhẹ, có đúng là dần thích anh hay không…"

“Không thể nào!" Tạ Nguyên lệ rơi đầy mặt, dùng chăn quấn mình lại sau đó đứng dậy.

Cuộc sống này đã không có cách nào khác vượt qua nữa rồi!
Tác giả : Lữ Thiên Dật
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại