Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều
Chương 47
Editor: Bông
Beta: Tâm
Tiếng đập cửa cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ hòa với nhau, Quý Lạc Lạc khoác áo khoác đến trước cửa, lớn giọng hỏi: “Ai vậy?"
Đáp lại chính là nam nhân quen thuộc lại xa lạ thanh âm: “Là anh, Lạc Lạc. Mau mở cửa."
Khác với ôn nhuận ngày xưa, trong giọng nói lúc này tràn đầy nóng nảy và lo âu. Anh vừa nói vừa gõ cửa, dường như rất nóng vội.
Quý Lạc Lạc mở cửa. Mới vừa mở cửa, một bóng người cao lớn mang theo khí lạnh nhào tới. Cô còn chưa kịp thốt lên lời, đã bị ôm vào trong ngực.
Nhiệt độ lạnh băng cùng ẩm ướt nháy mắt ập đến Quý Lạc Lạc. Cô nhịn không được rùng mình, vươn tay chặn trước ngực anh, nói nhỏ nhẹ: “Sở Tiện? Anh uống rượu à?"
Sở Tiện không nói gì, nhưng cánh tay ôm cô càng chặt hơn.Anh nhắm mắt, giống như muốn đem côkhảmvào trong ngực, khắc sâu trong lòng.
“Lạc Lạc……"
Âm thanh trầm thấp khàn khànvang trong ban đêm rét lạnh, phá lệ gợi cảm mê hoặc.
Giọng nói quyến rũ xoay quanh tai cô, Qúy Lạc Lạc nhịn xuống run rẩy, mềm mại nói: “Vâng, em đây."
Nghe được giọng của Quý Lạc Lạc, Sở Tiện đem mặt vùi vào cổ cô hít thật sâu một hơi, lặp đi lặp lại tên cô: “Lạc Lạc…… Lạc Lạc em đừng chết được không? Em muốn cái gì anh đều cho em hết.Em muốn mạng của anhcũng được, chỉ cần em sống tốt là được rồi……"
Em muốn mạng anh cũng được……
Nơi bả vai truyền đến cảm giác vừa nóng vừa ướt, Quý Lạc Lạc nghiêng mắt, ngơ ngẩn nhìn mái tóc đen của anh.
“Lạc Lạc…… Đừng chết……"
Thân thể Sở Tiện run rẩy, từ lúc diễn xong phân cảnh cuối cùng đó, anh vẫn luôn không ngừng nghĩ tới, mình trơ mắt nhìn Quý Lạc Lạc nhảy xuống vực sâu.Trái tim giống như bị xé rách, đau đến không thể thở được.
Anh sợ hãi, sợ thật sự có một ngày như vậy thế, Quý Lạc Lạc biến mất ngay trước mặt anh. Không biết vì sao, anh cực kì sợ hãi, giống như chuyện này đã thật sự xảy ra vậy, làm anh không thế nào bình tĩnh nổi.
Quý Lạc Lạc chớp chớp hàng mi, vươn tay đặt trên đầuanh. Giống như đang dỗ dành con nítxoa đầu anh, nghiêng đầu hôn nhẹ lên tai anh: “Ngoan, em sẽ không đi đâu cả, cũng sẽ không chết, anh đừng sợ."
Cảm nhận được sự dịu dàng của cô, cảm xúc của Sở Tiện dần dần ổnđịnh lại.Buông lỏng cơ bắp đang căng chặt, anh tựa lên bả vai Quý Lạc Lạc, cọ cọ làm nũng: “Lạc Lạc…… Anh lạnh."
*Ui moe chết đi được=))))
Nhìn người đàn ông giống như cún con ngoan ngoãn làm nũng, cô không nhịn cười nổi: “Giờ đi vào trong tắm rửa thay quần áo nha, nếu không sẽ bị cảm đó."
Nói xong cô dắt Sở Tiện đi vào, đóng cửa, đẩy anh vào phòng tắm: “Tự mình tắm rửa nhé?"
Tai Sở Tiện ửng đỏ,ánh mắt sâu thẳm khóa chặt trên người Quý Lạc Lạc.Trầm mặc gật đầu, không giống như ngày thường cao lãnh, ngoan không chịu nổi.
Quý Lạc Lạc vừa lòng cong cong môi, duỗi tay xoa đầu anh: “Thật ngoan, em đi lấy áo tắm cho anh, anh ngoan ngoãn tắm nha."
Sở Tiện gật đầu thật mạnh. Sau đó Quý Lạc Lạc ra khỏi phòng tắm, tìm cho anh một bộ áo tắm dự phòng rồi đặt ở cửa.Cô còn không quên nhắn tin cho Tiểu Kiệt, báo cho cậu yên tâm rằng Sở Tiện đang ở cạnh mình.
Nhắn tin xong, cô nghĩ nghĩ lại gọi một cuộc điện thoại cho quầy lễ tân, nhờ bọn họ nấu một bát canh gừng đưa đến phòng cô.
Rất nhanh, canh gừng đã đến vừa lúc Sở Tiện cũng tắm xong. Quý Lạc Lạc đưa cho anh một chén canh, sau khi anh miễn cưỡng uống hết, cô lại dỗ anh đi ngủ.
Trời đã tạnh mưa từ lúc nào, trong bóng đêm, trên giường hai người đều nhắm mắt ngủ say, Quý Lạc Lạc nằm ở mép giường, tay đặt trên người Sở Tiện.
Buổi sáng hôm sau, Quý Lạc Lạc bị cái tay sờ loạn trên mặt cô làm tỉnh, cái tay kia xoa xoa má của cô, sau khi cô né tránh lại dời đến hàng lông mi dài.
Quý Lạc Lạc cau mày đem đầu vùi vào chăn tiếp tục ngủ, một tiếng cười trầm thấp truyền đến, làm côtỉnh táo một chút. Mở mắt ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với đôi mắt của Sở Tiện.
Anh rất tự nhiên hôn trán cô: “Chào buổi sáng."
Một cái chăn bao kín mít hai người, trong phòng như cũ âm lãnh, Quý Lạc Lạc nghi hoặc chớp chớp mắt, cô khi nào ngủ cùng với anh vậy?
Nhìn cô đang mê mang, khóe miệngSở Tiện giơ lên, ôm cô nói: “Ngày hôm qua mẹ anh gọi điện thoại đến, hỏi anh khi nào mang con dâu về nhà."
Quý Lạc Lạc lại ngốc lăng.
“Sao lại mang em về nhà?"
Nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, hỏi thêm câu nữa: “Sao tự dưng mẹ anh lại nhắc đến em vậy?"
Sở Tiện nhướng mày: “Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, cũng nên gặp cha mẹ. Nếu không phải vì gặp em, lần trước mẹ anh sao lại tình nguyện đi tham gia gameshow chứ."
Sở Tiện nói xong, Quý Lạc Lạc chỉ cảm thấy chính mình giống như đã chịu một vạn điểm bạo kích. Cô quay đầu, trợn to mắt nhìn anh.
“Mẹ Sở tham gia tiết mục là vì đến nhìn em? Còn có chúng ta khi nào lại ở bên nhau vậy?"
Cái này đến phiên Sở Tiện ngẩn tò te. Anh ngơ ngác nhìn Quý Lạc Lạc, giống nhưlà bị vợ bỏ, đáng thương hề hề nói: “Chúng ta ôm cũng đã ôm hôn cũng đã hôn rồi. Em còn ôm anh ngủ vài lần, muốn quỵt nợ có phải không?"
Quý Lạc Lạc: “…… Em không phải em không có……"
Ánh mắt Sở Tiện dần dần u oán: “Đêm qua anh uống nhiều, em cởi hết quần áo anh ra còn ôm anh ngủ, sáng sớm mở mắt ra đã không thừa nhận, còn kêu không chịu tránh nhiệm?"
Quý Lạc Lạc: “……"
Cô há to miệng, ngốc lặng nhìn Sở Tiện. Hình như cô mở mắt sai cách rồi, người đàn ông này sáng nay giống như bị ai tráo đổi linh hồn vậy.
Cô ngồi dậy, nhặt cái áo khoác bị vứt trên mặt đất khoác trên vai, sau đó vươn tay sờ trán Sở Tiện: “Anh bị sốt? Hay là chưa tỉnh rượu?"
Hành động của cô hoàn toàn chọc tức Sở Tiện. Anhcầm lấy móng vuốt nhỏ của Quý Lạc Lạc, ngồi dậy, nhìn chằm chằm, nghiến răng chất vấn: “Có phải từ trước tới giờ em đều không muốn ở bên anh?"
Tay cô bị anh cầm chặt làm đau. Cô tránh tránh, Sở Tiện lại không cho cô cơ hội, tiếp tục truy vấn: “Quý Lạc Lạc, ở trong lòng em anh rốt cuộc là cái gì? Là con chó gọi là đến sao? Mỗi lần lúc chúng ta gần như sắp thân cận, em lại không chút do dự rút lui."
Sở Tiện không ngừng tới gần, nhìn khuôn mặt âm trầm của anh, Quý Lạc Lạc lắc đầu lui về phía sau: “Sở Tiện anh bình tĩnh đi!"
Khóe miệng Sở Tiện giật giật, ánh mắt kiên quyết lại có chút ủy khuất: “Anh bị em lăn tới lăn lui, anh sao cóthể bình tĩnh được? Trừ phi em làm bạn gái anh."
Nghe anh nói lời vô lại, Quý Lạc Lạc chỉ có thể đỡ trán. Đời trước cô sao lại không phát hiện anh có loại thao tác này vậy cà, thật là……
Cô thở dài: ‘’Khi nào em nói em không làm bạn gái anh vậy?"
Lúc này đến phiên Sở Tiện há hốc mồm.Anhnắm lấy tay nhỏ mềm mạicủa Quý Lạc Lạc không buông, một bên sờ một bên hỏi lại: “Em nói thật?"
Quý Lạc Lạc trừng anh một cái: “Anh có bao giờ hỏi emthì làm sao biết em không muốn?"
Sở Tiện nghĩ nghĩ, hình như đúng là có chuyện như vậy.Anh vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ rối rắm của mình, chỉ cảm thấy tâm của cô sâu như đáy biển, lúc nóng lúc lạnh, lại không nghĩ tới có bao giờ mở miệng hỏi cô có hay không.
Vậy nên, thật đúng là do anh.
Nhìn ánh mắt vô tội của Quý Lạc Lạc, Sở Tiện ho khan một tiếng, có chút xấu hổ khôi phục lại bô dáng quý ông ngày xưa, duỗi tay xoa đầu Quý Lạc Lạc, dẩu môi: “Đói bụng chưa, muốn ăn gì không?"
Quý Lạc Lạc không trả lời, Sở Tiện buông tay cô ra, xốc chănđi xuống giường, vừa đi vừa thì thầm: “Anh làm cho em bữa sáng. Tý ăn xong thì về công ty, xe của đoàn phim hẳn là đã đi rồi, chúng ta sẽ mua vé máy bay trở về."
Nhìn anh giả vờ trấn định, Quý Lạc Lạc bĩu môi: “Vâng, nghe theo quyết định của ngài."
Sau khi xác định danh phận Sở Tiện tựa hồ càng thêm dính người. Vì an toàn nên hai người ở khách sạn hơn nửa ngày, sau đó mua vé máy bay chuyến ban đêm trở về công ty.
Xuống máy bay đã là rạng sáng, hành lý của Sở Tiện đã được Tiểu Kiệt cầm đi, còn anh xách hành lý của Quý Lạc Lạc, theo cô rời khỏi sân bay.
Quý Lạc Lạc ngáp liên tục, lên máy bay nheo mắt một hồi, buồn ngủ đến không thể mở mắt.
Sở Tiện cúi đầu nhìn cô, an ủi: “Trong nhà Diệp Thanh còn có trẻ con, sớm như vậy thôi đừng báo cho cô ấy. Hay về nhà anh nghỉ ngơi một lúc nhé, chờ trời sáng hẳn lại trở về."
Đều nói làm nghệ sĩ rất vất vả, kỳ thật làm người đại diện và trợ lý càng vất vả hơn.Không quản ngày hay đêm đều phải đi làm, còn phải đối phó với một loạt tình huống có khả năng phát sinh ngoài ý muốn.
Quý Lạc Lạc nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian này Diệp Thanh vì côchạy ngược chạy xuôi, không rảnh lo mấy đứa nhóc, người cũng gầy một vòng, cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Cho nên sau khi nghe được Sở Tiện đề nghị, cũng không làm ra vẻ, trực tiếp gật đầu.
Nhà Sở Tiện nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố B, những người sinh sống ở đây hầu hết là kiểu giàu có. Theo như Quý Lạc Lạc biết, minh tinh hạng nhất ở nơi này không dưới năm người.
Nhà anh nằm trên tầng mười lăm, trang trí điệu thấp đơn giản, giống y đúc trong trí nhớ cô.
Sau khi Sở Tiện sắp xếp hành lý, anh từ trong tủ giày lấy ra dép lê đặt dưới chân cô, ngẩng đầu nhìn thấy cô đang nhìn phòng khách phát ngốc, không khỏi bật cười, ngồi xổm xuống nâng chân cô lên, dịu dàngthay giàycho cô.
“Ngủ rồi à?"
Quý Lạc Lạc hoàn hồn, đỡ bả vai anh,giật mình nhìn động tác của anh.
“Em tự làm là được."
Động tác Sở Tiện không dừng lại, sau khi thay giày xongliền dắt cô vào phòng ngủ: “Hai phòng ngủ này em chọn đi, thích cái nào thì chọn cái đấy."
Quý Lạc Lạc không chút suy nghĩ chỉ chỉ: “Phòng này đi."
Tựa hồ đoán được cô sẽ chọn như vậy, Sở Tiện nhún vai, hơi mỉm cười nói: “Trong phòng vệ sinh có đồ dùng dự phòng rồi, nhưng chỗ của anh không cóđồ ngủ cho con gái."
Quý Lạc Lạc lắc đầu: “Không sao, cho em mượn của anh là được."
Sở Tiện gật đầu: “Vậy anh đi lấy cho em."
Anh cầm một bộ đồ ngủ màu trắng tay ngắn đưacho cô, Quý Lạc Lạc thay quần áo xong thì rửa mặt một chút rồi lên giường.Lúc cô đang chuẩn bị ngủ, cửa phòng bị gõ cửa, cô hỏi: “Sao đấy?"
Giọng nói Sở Tiện tràn ngập từ tính vang lên: “Thấy em ngủ trên giường luôn ôm gối, nên nghĩ em ngủ hẳn là có thói quen ôm đồ gối. Sợ em ngủ không được nên mang cho em cái gối ôm."
Quý Lạc Lạc nghe vậy trong lòng ấm áp, cô đúng là có thói quen ôm gối ngủ.
Vì thế đứng lên mở cửa.
Cửa mở ra, chỉ thấy một mình Sở Tiện, trong tay cũng không có gối ôm gì, Quý Lạc Lạc nghi hoặc, vươn tay hỏi: “Gối ôm đâu?"
Khóe miệngSở Tiện cong cong, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay cô: “Mang nhiệt độ cơ thể được không?"
Cô ngốc lăng một lúc, sau đó mới phản ứng lại, sắc mặt đỏ lên, đảo mắt liền rút tay ra, trong lòng không cấm nhắc mãi: ’’Thủ đoạn này là học được ở đâu đấy? Lúc trước anh ta một bộ chất phác kiệm lời, khi nào lại có thể biết dỗ người khác như vậy?’’
Ngoài miệng hờn dỗi nói: “Không cần, quá cứng rồi."
Sở Tiện thấp giọng cười, khom lưng vào phòng nhẹ nhàng ôm cô, hôn một cái lên tai cô, nhẹ nói: “Cùng nhau ngủ đi ạnh muốn ôm em. Anh sẽ tận lực mềm xuống."
Lời anh ta nói quá ái muội. Tuy đời trước đã trải qua những gì phụ nữ nên trải qua, nhưng Quý Lạc Lạc vẫn rất thẹn thùng, cả người từ hồng đến chân.
Đương nhiên Sở Tiện cuối cùng vẫn ngừng chủ đề này lại, mỹ mãn ôm bạn gái mềm mềm nộn nộn ngủ.
Quý Lạc Lạc tỉnh lại lại lần nữa đã hơn 11 giờ. Sở Tiện sớm đã chuẩn bị xong đồ ăn, cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một chút sau đó hai người chuẩn bị cùng nhau xuất phát đi đến công ty.
Sau khi thay quần áo xong Sở Tiện cầm chìa khóa xe nói với Quý Lạc Lạc: “Nếu em không vội thì hành lý cứ để ở nơi này đi, buổi tối em xong việc thìanh qua đón em, thuận tiện đem hành lý qua cho em luôn."
Quý Lạc Lạc gật đầu: “Cũng được, nhưng lại làn phiền anh nữa."
Vừa nói cô vừa kéo cửa ra, không đợi đi ra ngoài, đã bị người ngoài cửa làm cho hoảng sợ.
Bị dọa ngoại trừ Quý Lạc Lạc còn có Sở Vân Phàm. Hắn nhìn hai người thân mật bên trong, tròng mắt như sắp rớt ra.
“Quý Lạc Lạc? Sao cô lại ở chỗ này?"
Quý Lạc Lạc cứng họng. Cô quay đầu nhìn Sở Tiện, há miệng thở dốc, không biết nói cái gì.
Muốn nói đời trước Quý Lạc Lạc sợ ai, ngoại trừ mẹ ruột còn lại chính là Sở Vân Phàm. Giống như chủ nhiệm lớp vậy, một lời không hợp liền dạy bảo, ai cũng chướng mắt, một bộ điếu tạc thiên*.
*Điếu tạc thiên (吊炸天) hoặc là Điểu tạc thiên (屌炸天): là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.
Sở Tiện đương nhiên biết Sở Vân Phàm có ấn tượng xấu về Quý Lạc Lạc, nhanh chân đem người bảo hộ đằng sau, huynh đệ hai người mặt đối mặt, áp khí chợt trùm xuống.
“Tôi yêu cầu cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Sở Vân Phàm lạnh lùng nhìn nữ nhân phía sau, Sở Tiện theo thói quen đẩy mắt kính, con ngươi lóe lên một tia sáng lạnh.
“Chúng tôi yêu nhau."
Anh nói thản nhiên, lại cầm tay Quý Lạc Lạc, cùng cô song song đứng chung một chỗ, nói với Sở Vân Phàm: “Tôi biết chuyện này có thể sẽ xảy ra một đợt sóng to gió lớn trên mạng, nhưng tôi đã quyết định, tôi sẽ phụ trách Lạc Lạc, sẽ cưới cô ấy. Cho nên anh không cần nói những lời dư thừa,chuyện sau đó tôi có thể tự mình giải quyết. Về sau cũng mong anh tôn trọng bạn gái tôi, nói cách khác, mong anh tôn trọng vợ của tôi."
Sở Vân Phàm sửng sốt.Thẳng đến bọn họ đi rồi, cũng không thể nói ra một câu.
Hắn không biết rốt cuộc là sai chỗ nào?
Như thế nào chỉ chớp mắt, hai người đã đến giai đoạn muốn kết hôn rồi?
Từ chung cư Sở Tiện đi ra, hai người đi thang máy trực tiếp xuống gara.Trên đường Quý Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào Sở Tiện, sau khi lấy xe cài đai an toàn, anh nhịn không được thăm dò hôn nơi khóe môi nhợt nhạt của cô.
“Sao lại luôn nhìn anh? Em biết rõ anhkhông có sức chống cự vớiem."
Quý Lạc Lạc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, duỗi tay sờ khóe miệng, hỏi: “Anh thật sự muốn cưới em?"
Sở Tiện một tay đặt trên tay lái, một tay khác sờ tai cô, giúp cô vén tóc mai: “Đương nhiên là thật.Anh sao có thể lấy chuyện hôn nhân ra nói giỡn được.Từ lần đầu tiên nhìn thấy emanh cũng đã nhận định em rồi, chỉ cần em gật đầu, lúc nào anh cũng sẵn sàng cưới em."
Trong lòng Quý Lạc Lạc đau xót. Đời trước là mình tính kế anhlàm anh mệt mỏi, chuyện kết hôn đều là do mình bức bách, cho nên khi nghe những lời anh cam tâm tình nguyện này, đột nhiên có chút chịu không được.
“Nhưng mà chuyện nhà em rồi còn thanh danh của em……"
Măt cô mờ mịt, cô không biết hiện tại anh hiểu về cô nhiều hay ít. Xuất thân không cao, lại có một bà mẹ tâm tư bất chính như vậy, làm cô cảm thấy mình đều kém một bậc so với anh.
Người bên ngoài nhìn vào, Quý Lạc Lạc cô vĩnh viễn là một bộ dáng cao cao tại thượng, ngạo mạn hùng hổ, nhưng ai biết nội tâm cô luôn mặc cảm và tự ti?
Trong xe trầm mặc một lúc khiến cho hô hấp hai người đều trở nên vi diệu. Một lát sau, Sở Tiện thở dài một hơi: “Con người sinh ra chỉ có thân phận và địa vị là không thể tự chọn, chỉ có thể xem em muốn sống như thế nào. Mỗi người đều có khuyết điểm và thiếu sót của chính mình, nhưng có là gì đâu? Nếu ngay cả bản thân em không chấp nhận được được chính mình, thì sao em có thể trông cậy vào người khác sẽ chấp nhận em?"
Quý Lạc Lạc nhìn anh, phát hiện ánh mắt của anh không có một chút khác thường nào.
Lần đầu tiên anh nghe cô hát tại phát sóng trực tiếp đã phát hiện cô rất yếu ớt, giống như một con búp bê sứ cả người lộ ra bi thương. Rõ ràng thoạt nhìn đơn thuần sạch sẽ, nhưng cả người như ẩn giấu một câu chuyện xưa.
Một cô gái như vậy làm người ta nhịn không được đau lòng.
Lời nói của anh giống như tia nắng mặt trời, xuyên thấu qua tầng tầng mây mù, chiếu sáng lên góc tối âm u của cô.
Khóe miệng cô chậm rãi cong lên, ưỡn người lên hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh, chủ động hôn: “Cảm ơn, mặc kệ là trước đây hay hiện tại, cảm ơn anh vẫn chưa từng rời đi."
————
Mấy tháng gần đâyngoài trừ#Sở Tiện yêu đương #Hot search vẫn chưa hạ nhiệt, còn có một cái chính là#Ca vươngnhiệt huyết Lại Khải Toàn#Tiêu đề, đứng đầu bảng hot search vẫn chưa có dấu hiệu hạ xuống.
Trên Weibo anh fans trong nháy mắt đột phá ngàn vạn, người có quan hệ tới anh nhất cử nhất động đều sẽ biến thành hot search, có thể nói hot đến rối tinh rối mù.
Cùng lúc đó,《 khuynh thế tuyệt luyến 》được người người mong đợi cũng tung đoạn giới thiệu. Những kẻ lúc đầu để miệng đi chơi hơi xa là “có Lý Lạc Lạc còn lâu tao mới xem" đều nếm mùi tự vả.
Đoạn giới thiệu dài khoảng 10 phút, ngoại trừ cặp mắt kính bình thường Sở Tiện hay đeo giờ đã được tháo xuống làm anh lộ rõ khí chất lạnh lùng đẹp trai ra, còn có một đoạn làm người xe mấn tượng là cảnh công chúa Tầm Hoan mặc hồng y.
Đặc biệt là một màn cuối cùng Tầm Hoan nói lời từ biệt với Vân Trường, quả thực làm người xem khóc hết nước mắt.
Mỗi một nụ cười mỗi một cái nhíu mày của Quý Lạc Lạc, ánh mắt của cô đều như đang diễn, giống như là Tầm Hoan nhập vào vậy.
Chỉ một cái trailer 10 phút, Quý Lạc Lạc liền hot. Những tên mắng cô là quả bom xịt không biết diễn kịch đều câm như hến.Nhìn mấy quả bóng liên tiếp xì hơi trên mạng, Diệp Thanh chỉ cảm thấy rất thoải mái.
Cô biết mình lựa chọn không sai mà, Quý Lạc Lạc là một cơ hội tốt.
Phim truyền hình còn gần một tháng mới phát sóng, trong khoảng thời gian này các nhà đài lớn dự đoán được Quý Lạc Lạc sắp quật khởi, không ngừng gửi thư mời tham gia.
Diệp Thanh cầm trên tay năm kịch bản phim truyền hình và bốn kịch bản phim từ công ty đi ra, vốn định trực tiếp đi tìm Quý Lạc Lạc, ai ngờ mới vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Sở Vân Phàm.
Bước chân cô thoáng dừng lại, nhướng mày đi về phía hắn.
“Ngài Sở Vân Phàm đây trăm công ngàn việc, sao lại có thời gian tới cái nơi khỉ kho gà gáy này của chúng tôi vậy."
Sở Vân Phàm không trả lời, nghiêng người mở cửa ghế phụ: “Chúng ta tán gẫu đi."
Diệp Thanh không động đậy: “Không bằng vào trong công ty của tôi đi."
Sở Vân Phàm cự tuyệt dứt khoát: “Vẫn là đổi chỗ khác đi, nghệ sĩ của cô và tôi đã có scandal với nhau, tôi không muốn có thêm nữa."
Nghe lời này của hắn Diệp Thanh thành tinh nhiều năm cũng hiểu đại khái mục đích của hắn đến đây.Cô không nói một lời ngồi vào ghế phụ, tùy ý Sở Vân Phàm, chạy loanh quanh lòng vòng đến một quán cà phê trông khá bí ẩn.
“Uống gì?"
Sở Vân Phàm đẩy menu đến Diệp Thanh, vừa mới đẩy qua đã bị Diệp Thanh đè lại.
“Không cần, có chuyện nói thẳng đi."
Lần đó hắn gọn gàng dứt khoát nói ra Quý Lạc Lạc nói bậy, cô cũng đã mang thù.Tuy rằng vì mặt mũi nên không thể không bỏ qua, nhưng trong cô vẫn còn có ý kiến.
Nghệ sĩ nhà mình tốt hay xấulà chuyện ở đằng sau, chính mình nói thì không sao, nhưng người ngoài nói tuyệt đối không được.
Thấy cô làm việc quyết đoán, trong lòng Sở Vân Phàm có chút đổi mới với cô, sắc mặt cũng vì vậy mà hòa hoãn chút.
“Về chuyện giữa Sở Tiện và Quý Lạc Lạc cô biết nhiều hay ít?"
Diệp Thanh tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Cái gì cũng không biết."
Sở Vân Phàm trừng mắt nhìn cô nửa ngày, sau khi xác định cô không có nói dối, thế nhưng không biết nói gì tiếp.
“Cô cũng là tiền bối trong giới, mà sao ngay cả việc của nghệ sĩ nhà mình lại không quan tâm thế?"
Diệp Thanh khoanh tay: “Lúc trước tôi cũng giốngnhư cậu rấtlo lắng. khi đó kết cục rất thảm hại, cho nên hiện tại nghĩ thông chỉ cần làm tốt bổn sự của mình là được.Tính tình Lạc Lạc tôi rất hiểu cô ấy, cô ấy làm việc luôn có chừng mực, tôi tin cô ấy."
Cái giới giải trí này không nhỏ, Sở Vân Phàm đã gặp qua vô số người đại diện lớn nhỏ, ai cũng luôn luôn lo lắng, gắt gao nắm chặt nghệ sĩ trong lòng bàn tay. Đừng nói chuyện yêu đương, mọi hành động mọi cử chỉ đều phải được sự cho phép của người đại diện.
Có ai lại giống Diệp Thanh như vậy?
Hắn không nhịn được cười nhạo, ánh mắt nhìn Diệp Thanh càng thêm khó phân biệt: “Cô thật đúng là làm tôi được rửa mắt."
Chuyện trước kia của cô hắn có nghe qua, cũng nghe qua thủ đoạn lúc trước của Diệp Thanh. Dù sao cũng là người được danh sư đào tạo, tất nhiên cũng có năng lực.
Chỉ là không nghĩ tới trải qua mấy năm hôn nhân, đã làm cô có biến hóa lớn như vậy, ý tưởng như vậy…… Thanh Kỳ.
Diệp Thanh mỉm cười đáp lại: “Trải qua nhiều chuyện cũng nhìn thấy được, người trẻ tuổi thì sao, nói chuyện yêu đương rất bình thường. Cậu có thể bảo đảm cả đời Sở Tiện sẽ không yêu đương sẽ không kết hôn?"
Sở Vân Phàm lạnh lùng nói: “Tôi chỉ không hy vọng người đó là Quý Lạc Lạc."
Ánh mắt Diệp Thanh chợt lạnh: “Cũng không phải yêu đương với cậu, sao cậu lại nhiều chuyện như vậy chứ. Chưa kể với cái tính tình này của cậu Lạc Lạc còn chướng mắt."
Diệp Thanh bênh vực người của cô Sở Vân Phàm cũng coi như được lãnh giáo qua, hắn trừng mắt cả giận: “Sao cô lại nói chuyện như thế? Chúng ta bàn về chuyện của bọn họ, lôi tôi vào làm gì?"
Diệp Thanh cười lạnh: “Cậu tưởng tôi muốn lôi cậu vào à. Với cái trình độ giao tiếp này của cậu, thật không hiểu sao có thể làm người đại diện kim bài được. Coi như Sở Tiện chịu cậu, chứ không đổi thành người khác cậu đã bị sa thải rồi."
Beta: Tâm
Tiếng đập cửa cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ hòa với nhau, Quý Lạc Lạc khoác áo khoác đến trước cửa, lớn giọng hỏi: “Ai vậy?"
Đáp lại chính là nam nhân quen thuộc lại xa lạ thanh âm: “Là anh, Lạc Lạc. Mau mở cửa."
Khác với ôn nhuận ngày xưa, trong giọng nói lúc này tràn đầy nóng nảy và lo âu. Anh vừa nói vừa gõ cửa, dường như rất nóng vội.
Quý Lạc Lạc mở cửa. Mới vừa mở cửa, một bóng người cao lớn mang theo khí lạnh nhào tới. Cô còn chưa kịp thốt lên lời, đã bị ôm vào trong ngực.
Nhiệt độ lạnh băng cùng ẩm ướt nháy mắt ập đến Quý Lạc Lạc. Cô nhịn không được rùng mình, vươn tay chặn trước ngực anh, nói nhỏ nhẹ: “Sở Tiện? Anh uống rượu à?"
Sở Tiện không nói gì, nhưng cánh tay ôm cô càng chặt hơn.Anh nhắm mắt, giống như muốn đem côkhảmvào trong ngực, khắc sâu trong lòng.
“Lạc Lạc……"
Âm thanh trầm thấp khàn khànvang trong ban đêm rét lạnh, phá lệ gợi cảm mê hoặc.
Giọng nói quyến rũ xoay quanh tai cô, Qúy Lạc Lạc nhịn xuống run rẩy, mềm mại nói: “Vâng, em đây."
Nghe được giọng của Quý Lạc Lạc, Sở Tiện đem mặt vùi vào cổ cô hít thật sâu một hơi, lặp đi lặp lại tên cô: “Lạc Lạc…… Lạc Lạc em đừng chết được không? Em muốn cái gì anh đều cho em hết.Em muốn mạng của anhcũng được, chỉ cần em sống tốt là được rồi……"
Em muốn mạng anh cũng được……
Nơi bả vai truyền đến cảm giác vừa nóng vừa ướt, Quý Lạc Lạc nghiêng mắt, ngơ ngẩn nhìn mái tóc đen của anh.
“Lạc Lạc…… Đừng chết……"
Thân thể Sở Tiện run rẩy, từ lúc diễn xong phân cảnh cuối cùng đó, anh vẫn luôn không ngừng nghĩ tới, mình trơ mắt nhìn Quý Lạc Lạc nhảy xuống vực sâu.Trái tim giống như bị xé rách, đau đến không thể thở được.
Anh sợ hãi, sợ thật sự có một ngày như vậy thế, Quý Lạc Lạc biến mất ngay trước mặt anh. Không biết vì sao, anh cực kì sợ hãi, giống như chuyện này đã thật sự xảy ra vậy, làm anh không thế nào bình tĩnh nổi.
Quý Lạc Lạc chớp chớp hàng mi, vươn tay đặt trên đầuanh. Giống như đang dỗ dành con nítxoa đầu anh, nghiêng đầu hôn nhẹ lên tai anh: “Ngoan, em sẽ không đi đâu cả, cũng sẽ không chết, anh đừng sợ."
Cảm nhận được sự dịu dàng của cô, cảm xúc của Sở Tiện dần dần ổnđịnh lại.Buông lỏng cơ bắp đang căng chặt, anh tựa lên bả vai Quý Lạc Lạc, cọ cọ làm nũng: “Lạc Lạc…… Anh lạnh."
*Ui moe chết đi được=))))
Nhìn người đàn ông giống như cún con ngoan ngoãn làm nũng, cô không nhịn cười nổi: “Giờ đi vào trong tắm rửa thay quần áo nha, nếu không sẽ bị cảm đó."
Nói xong cô dắt Sở Tiện đi vào, đóng cửa, đẩy anh vào phòng tắm: “Tự mình tắm rửa nhé?"
Tai Sở Tiện ửng đỏ,ánh mắt sâu thẳm khóa chặt trên người Quý Lạc Lạc.Trầm mặc gật đầu, không giống như ngày thường cao lãnh, ngoan không chịu nổi.
Quý Lạc Lạc vừa lòng cong cong môi, duỗi tay xoa đầu anh: “Thật ngoan, em đi lấy áo tắm cho anh, anh ngoan ngoãn tắm nha."
Sở Tiện gật đầu thật mạnh. Sau đó Quý Lạc Lạc ra khỏi phòng tắm, tìm cho anh một bộ áo tắm dự phòng rồi đặt ở cửa.Cô còn không quên nhắn tin cho Tiểu Kiệt, báo cho cậu yên tâm rằng Sở Tiện đang ở cạnh mình.
Nhắn tin xong, cô nghĩ nghĩ lại gọi một cuộc điện thoại cho quầy lễ tân, nhờ bọn họ nấu một bát canh gừng đưa đến phòng cô.
Rất nhanh, canh gừng đã đến vừa lúc Sở Tiện cũng tắm xong. Quý Lạc Lạc đưa cho anh một chén canh, sau khi anh miễn cưỡng uống hết, cô lại dỗ anh đi ngủ.
Trời đã tạnh mưa từ lúc nào, trong bóng đêm, trên giường hai người đều nhắm mắt ngủ say, Quý Lạc Lạc nằm ở mép giường, tay đặt trên người Sở Tiện.
Buổi sáng hôm sau, Quý Lạc Lạc bị cái tay sờ loạn trên mặt cô làm tỉnh, cái tay kia xoa xoa má của cô, sau khi cô né tránh lại dời đến hàng lông mi dài.
Quý Lạc Lạc cau mày đem đầu vùi vào chăn tiếp tục ngủ, một tiếng cười trầm thấp truyền đến, làm côtỉnh táo một chút. Mở mắt ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với đôi mắt của Sở Tiện.
Anh rất tự nhiên hôn trán cô: “Chào buổi sáng."
Một cái chăn bao kín mít hai người, trong phòng như cũ âm lãnh, Quý Lạc Lạc nghi hoặc chớp chớp mắt, cô khi nào ngủ cùng với anh vậy?
Nhìn cô đang mê mang, khóe miệngSở Tiện giơ lên, ôm cô nói: “Ngày hôm qua mẹ anh gọi điện thoại đến, hỏi anh khi nào mang con dâu về nhà."
Quý Lạc Lạc lại ngốc lăng.
“Sao lại mang em về nhà?"
Nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, hỏi thêm câu nữa: “Sao tự dưng mẹ anh lại nhắc đến em vậy?"
Sở Tiện nhướng mày: “Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, cũng nên gặp cha mẹ. Nếu không phải vì gặp em, lần trước mẹ anh sao lại tình nguyện đi tham gia gameshow chứ."
Sở Tiện nói xong, Quý Lạc Lạc chỉ cảm thấy chính mình giống như đã chịu một vạn điểm bạo kích. Cô quay đầu, trợn to mắt nhìn anh.
“Mẹ Sở tham gia tiết mục là vì đến nhìn em? Còn có chúng ta khi nào lại ở bên nhau vậy?"
Cái này đến phiên Sở Tiện ngẩn tò te. Anh ngơ ngác nhìn Quý Lạc Lạc, giống nhưlà bị vợ bỏ, đáng thương hề hề nói: “Chúng ta ôm cũng đã ôm hôn cũng đã hôn rồi. Em còn ôm anh ngủ vài lần, muốn quỵt nợ có phải không?"
Quý Lạc Lạc: “…… Em không phải em không có……"
Ánh mắt Sở Tiện dần dần u oán: “Đêm qua anh uống nhiều, em cởi hết quần áo anh ra còn ôm anh ngủ, sáng sớm mở mắt ra đã không thừa nhận, còn kêu không chịu tránh nhiệm?"
Quý Lạc Lạc: “……"
Cô há to miệng, ngốc lặng nhìn Sở Tiện. Hình như cô mở mắt sai cách rồi, người đàn ông này sáng nay giống như bị ai tráo đổi linh hồn vậy.
Cô ngồi dậy, nhặt cái áo khoác bị vứt trên mặt đất khoác trên vai, sau đó vươn tay sờ trán Sở Tiện: “Anh bị sốt? Hay là chưa tỉnh rượu?"
Hành động của cô hoàn toàn chọc tức Sở Tiện. Anhcầm lấy móng vuốt nhỏ của Quý Lạc Lạc, ngồi dậy, nhìn chằm chằm, nghiến răng chất vấn: “Có phải từ trước tới giờ em đều không muốn ở bên anh?"
Tay cô bị anh cầm chặt làm đau. Cô tránh tránh, Sở Tiện lại không cho cô cơ hội, tiếp tục truy vấn: “Quý Lạc Lạc, ở trong lòng em anh rốt cuộc là cái gì? Là con chó gọi là đến sao? Mỗi lần lúc chúng ta gần như sắp thân cận, em lại không chút do dự rút lui."
Sở Tiện không ngừng tới gần, nhìn khuôn mặt âm trầm của anh, Quý Lạc Lạc lắc đầu lui về phía sau: “Sở Tiện anh bình tĩnh đi!"
Khóe miệng Sở Tiện giật giật, ánh mắt kiên quyết lại có chút ủy khuất: “Anh bị em lăn tới lăn lui, anh sao cóthể bình tĩnh được? Trừ phi em làm bạn gái anh."
Nghe anh nói lời vô lại, Quý Lạc Lạc chỉ có thể đỡ trán. Đời trước cô sao lại không phát hiện anh có loại thao tác này vậy cà, thật là……
Cô thở dài: ‘’Khi nào em nói em không làm bạn gái anh vậy?"
Lúc này đến phiên Sở Tiện há hốc mồm.Anhnắm lấy tay nhỏ mềm mạicủa Quý Lạc Lạc không buông, một bên sờ một bên hỏi lại: “Em nói thật?"
Quý Lạc Lạc trừng anh một cái: “Anh có bao giờ hỏi emthì làm sao biết em không muốn?"
Sở Tiện nghĩ nghĩ, hình như đúng là có chuyện như vậy.Anh vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ rối rắm của mình, chỉ cảm thấy tâm của cô sâu như đáy biển, lúc nóng lúc lạnh, lại không nghĩ tới có bao giờ mở miệng hỏi cô có hay không.
Vậy nên, thật đúng là do anh.
Nhìn ánh mắt vô tội của Quý Lạc Lạc, Sở Tiện ho khan một tiếng, có chút xấu hổ khôi phục lại bô dáng quý ông ngày xưa, duỗi tay xoa đầu Quý Lạc Lạc, dẩu môi: “Đói bụng chưa, muốn ăn gì không?"
Quý Lạc Lạc không trả lời, Sở Tiện buông tay cô ra, xốc chănđi xuống giường, vừa đi vừa thì thầm: “Anh làm cho em bữa sáng. Tý ăn xong thì về công ty, xe của đoàn phim hẳn là đã đi rồi, chúng ta sẽ mua vé máy bay trở về."
Nhìn anh giả vờ trấn định, Quý Lạc Lạc bĩu môi: “Vâng, nghe theo quyết định của ngài."
Sau khi xác định danh phận Sở Tiện tựa hồ càng thêm dính người. Vì an toàn nên hai người ở khách sạn hơn nửa ngày, sau đó mua vé máy bay chuyến ban đêm trở về công ty.
Xuống máy bay đã là rạng sáng, hành lý của Sở Tiện đã được Tiểu Kiệt cầm đi, còn anh xách hành lý của Quý Lạc Lạc, theo cô rời khỏi sân bay.
Quý Lạc Lạc ngáp liên tục, lên máy bay nheo mắt một hồi, buồn ngủ đến không thể mở mắt.
Sở Tiện cúi đầu nhìn cô, an ủi: “Trong nhà Diệp Thanh còn có trẻ con, sớm như vậy thôi đừng báo cho cô ấy. Hay về nhà anh nghỉ ngơi một lúc nhé, chờ trời sáng hẳn lại trở về."
Đều nói làm nghệ sĩ rất vất vả, kỳ thật làm người đại diện và trợ lý càng vất vả hơn.Không quản ngày hay đêm đều phải đi làm, còn phải đối phó với một loạt tình huống có khả năng phát sinh ngoài ý muốn.
Quý Lạc Lạc nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian này Diệp Thanh vì côchạy ngược chạy xuôi, không rảnh lo mấy đứa nhóc, người cũng gầy một vòng, cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Cho nên sau khi nghe được Sở Tiện đề nghị, cũng không làm ra vẻ, trực tiếp gật đầu.
Nhà Sở Tiện nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố B, những người sinh sống ở đây hầu hết là kiểu giàu có. Theo như Quý Lạc Lạc biết, minh tinh hạng nhất ở nơi này không dưới năm người.
Nhà anh nằm trên tầng mười lăm, trang trí điệu thấp đơn giản, giống y đúc trong trí nhớ cô.
Sau khi Sở Tiện sắp xếp hành lý, anh từ trong tủ giày lấy ra dép lê đặt dưới chân cô, ngẩng đầu nhìn thấy cô đang nhìn phòng khách phát ngốc, không khỏi bật cười, ngồi xổm xuống nâng chân cô lên, dịu dàngthay giàycho cô.
“Ngủ rồi à?"
Quý Lạc Lạc hoàn hồn, đỡ bả vai anh,giật mình nhìn động tác của anh.
“Em tự làm là được."
Động tác Sở Tiện không dừng lại, sau khi thay giày xongliền dắt cô vào phòng ngủ: “Hai phòng ngủ này em chọn đi, thích cái nào thì chọn cái đấy."
Quý Lạc Lạc không chút suy nghĩ chỉ chỉ: “Phòng này đi."
Tựa hồ đoán được cô sẽ chọn như vậy, Sở Tiện nhún vai, hơi mỉm cười nói: “Trong phòng vệ sinh có đồ dùng dự phòng rồi, nhưng chỗ của anh không cóđồ ngủ cho con gái."
Quý Lạc Lạc lắc đầu: “Không sao, cho em mượn của anh là được."
Sở Tiện gật đầu: “Vậy anh đi lấy cho em."
Anh cầm một bộ đồ ngủ màu trắng tay ngắn đưacho cô, Quý Lạc Lạc thay quần áo xong thì rửa mặt một chút rồi lên giường.Lúc cô đang chuẩn bị ngủ, cửa phòng bị gõ cửa, cô hỏi: “Sao đấy?"
Giọng nói Sở Tiện tràn ngập từ tính vang lên: “Thấy em ngủ trên giường luôn ôm gối, nên nghĩ em ngủ hẳn là có thói quen ôm đồ gối. Sợ em ngủ không được nên mang cho em cái gối ôm."
Quý Lạc Lạc nghe vậy trong lòng ấm áp, cô đúng là có thói quen ôm gối ngủ.
Vì thế đứng lên mở cửa.
Cửa mở ra, chỉ thấy một mình Sở Tiện, trong tay cũng không có gối ôm gì, Quý Lạc Lạc nghi hoặc, vươn tay hỏi: “Gối ôm đâu?"
Khóe miệngSở Tiện cong cong, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay cô: “Mang nhiệt độ cơ thể được không?"
Cô ngốc lăng một lúc, sau đó mới phản ứng lại, sắc mặt đỏ lên, đảo mắt liền rút tay ra, trong lòng không cấm nhắc mãi: ’’Thủ đoạn này là học được ở đâu đấy? Lúc trước anh ta một bộ chất phác kiệm lời, khi nào lại có thể biết dỗ người khác như vậy?’’
Ngoài miệng hờn dỗi nói: “Không cần, quá cứng rồi."
Sở Tiện thấp giọng cười, khom lưng vào phòng nhẹ nhàng ôm cô, hôn một cái lên tai cô, nhẹ nói: “Cùng nhau ngủ đi ạnh muốn ôm em. Anh sẽ tận lực mềm xuống."
Lời anh ta nói quá ái muội. Tuy đời trước đã trải qua những gì phụ nữ nên trải qua, nhưng Quý Lạc Lạc vẫn rất thẹn thùng, cả người từ hồng đến chân.
Đương nhiên Sở Tiện cuối cùng vẫn ngừng chủ đề này lại, mỹ mãn ôm bạn gái mềm mềm nộn nộn ngủ.
Quý Lạc Lạc tỉnh lại lại lần nữa đã hơn 11 giờ. Sở Tiện sớm đã chuẩn bị xong đồ ăn, cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một chút sau đó hai người chuẩn bị cùng nhau xuất phát đi đến công ty.
Sau khi thay quần áo xong Sở Tiện cầm chìa khóa xe nói với Quý Lạc Lạc: “Nếu em không vội thì hành lý cứ để ở nơi này đi, buổi tối em xong việc thìanh qua đón em, thuận tiện đem hành lý qua cho em luôn."
Quý Lạc Lạc gật đầu: “Cũng được, nhưng lại làn phiền anh nữa."
Vừa nói cô vừa kéo cửa ra, không đợi đi ra ngoài, đã bị người ngoài cửa làm cho hoảng sợ.
Bị dọa ngoại trừ Quý Lạc Lạc còn có Sở Vân Phàm. Hắn nhìn hai người thân mật bên trong, tròng mắt như sắp rớt ra.
“Quý Lạc Lạc? Sao cô lại ở chỗ này?"
Quý Lạc Lạc cứng họng. Cô quay đầu nhìn Sở Tiện, há miệng thở dốc, không biết nói cái gì.
Muốn nói đời trước Quý Lạc Lạc sợ ai, ngoại trừ mẹ ruột còn lại chính là Sở Vân Phàm. Giống như chủ nhiệm lớp vậy, một lời không hợp liền dạy bảo, ai cũng chướng mắt, một bộ điếu tạc thiên*.
*Điếu tạc thiên (吊炸天) hoặc là Điểu tạc thiên (屌炸天): là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.
Sở Tiện đương nhiên biết Sở Vân Phàm có ấn tượng xấu về Quý Lạc Lạc, nhanh chân đem người bảo hộ đằng sau, huynh đệ hai người mặt đối mặt, áp khí chợt trùm xuống.
“Tôi yêu cầu cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Sở Vân Phàm lạnh lùng nhìn nữ nhân phía sau, Sở Tiện theo thói quen đẩy mắt kính, con ngươi lóe lên một tia sáng lạnh.
“Chúng tôi yêu nhau."
Anh nói thản nhiên, lại cầm tay Quý Lạc Lạc, cùng cô song song đứng chung một chỗ, nói với Sở Vân Phàm: “Tôi biết chuyện này có thể sẽ xảy ra một đợt sóng to gió lớn trên mạng, nhưng tôi đã quyết định, tôi sẽ phụ trách Lạc Lạc, sẽ cưới cô ấy. Cho nên anh không cần nói những lời dư thừa,chuyện sau đó tôi có thể tự mình giải quyết. Về sau cũng mong anh tôn trọng bạn gái tôi, nói cách khác, mong anh tôn trọng vợ của tôi."
Sở Vân Phàm sửng sốt.Thẳng đến bọn họ đi rồi, cũng không thể nói ra một câu.
Hắn không biết rốt cuộc là sai chỗ nào?
Như thế nào chỉ chớp mắt, hai người đã đến giai đoạn muốn kết hôn rồi?
Từ chung cư Sở Tiện đi ra, hai người đi thang máy trực tiếp xuống gara.Trên đường Quý Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào Sở Tiện, sau khi lấy xe cài đai an toàn, anh nhịn không được thăm dò hôn nơi khóe môi nhợt nhạt của cô.
“Sao lại luôn nhìn anh? Em biết rõ anhkhông có sức chống cự vớiem."
Quý Lạc Lạc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, duỗi tay sờ khóe miệng, hỏi: “Anh thật sự muốn cưới em?"
Sở Tiện một tay đặt trên tay lái, một tay khác sờ tai cô, giúp cô vén tóc mai: “Đương nhiên là thật.Anh sao có thể lấy chuyện hôn nhân ra nói giỡn được.Từ lần đầu tiên nhìn thấy emanh cũng đã nhận định em rồi, chỉ cần em gật đầu, lúc nào anh cũng sẵn sàng cưới em."
Trong lòng Quý Lạc Lạc đau xót. Đời trước là mình tính kế anhlàm anh mệt mỏi, chuyện kết hôn đều là do mình bức bách, cho nên khi nghe những lời anh cam tâm tình nguyện này, đột nhiên có chút chịu không được.
“Nhưng mà chuyện nhà em rồi còn thanh danh của em……"
Măt cô mờ mịt, cô không biết hiện tại anh hiểu về cô nhiều hay ít. Xuất thân không cao, lại có một bà mẹ tâm tư bất chính như vậy, làm cô cảm thấy mình đều kém một bậc so với anh.
Người bên ngoài nhìn vào, Quý Lạc Lạc cô vĩnh viễn là một bộ dáng cao cao tại thượng, ngạo mạn hùng hổ, nhưng ai biết nội tâm cô luôn mặc cảm và tự ti?
Trong xe trầm mặc một lúc khiến cho hô hấp hai người đều trở nên vi diệu. Một lát sau, Sở Tiện thở dài một hơi: “Con người sinh ra chỉ có thân phận và địa vị là không thể tự chọn, chỉ có thể xem em muốn sống như thế nào. Mỗi người đều có khuyết điểm và thiếu sót của chính mình, nhưng có là gì đâu? Nếu ngay cả bản thân em không chấp nhận được được chính mình, thì sao em có thể trông cậy vào người khác sẽ chấp nhận em?"
Quý Lạc Lạc nhìn anh, phát hiện ánh mắt của anh không có một chút khác thường nào.
Lần đầu tiên anh nghe cô hát tại phát sóng trực tiếp đã phát hiện cô rất yếu ớt, giống như một con búp bê sứ cả người lộ ra bi thương. Rõ ràng thoạt nhìn đơn thuần sạch sẽ, nhưng cả người như ẩn giấu một câu chuyện xưa.
Một cô gái như vậy làm người ta nhịn không được đau lòng.
Lời nói của anh giống như tia nắng mặt trời, xuyên thấu qua tầng tầng mây mù, chiếu sáng lên góc tối âm u của cô.
Khóe miệng cô chậm rãi cong lên, ưỡn người lên hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh, chủ động hôn: “Cảm ơn, mặc kệ là trước đây hay hiện tại, cảm ơn anh vẫn chưa từng rời đi."
————
Mấy tháng gần đâyngoài trừ#Sở Tiện yêu đương #Hot search vẫn chưa hạ nhiệt, còn có một cái chính là#Ca vươngnhiệt huyết Lại Khải Toàn#Tiêu đề, đứng đầu bảng hot search vẫn chưa có dấu hiệu hạ xuống.
Trên Weibo anh fans trong nháy mắt đột phá ngàn vạn, người có quan hệ tới anh nhất cử nhất động đều sẽ biến thành hot search, có thể nói hot đến rối tinh rối mù.
Cùng lúc đó,《 khuynh thế tuyệt luyến 》được người người mong đợi cũng tung đoạn giới thiệu. Những kẻ lúc đầu để miệng đi chơi hơi xa là “có Lý Lạc Lạc còn lâu tao mới xem" đều nếm mùi tự vả.
Đoạn giới thiệu dài khoảng 10 phút, ngoại trừ cặp mắt kính bình thường Sở Tiện hay đeo giờ đã được tháo xuống làm anh lộ rõ khí chất lạnh lùng đẹp trai ra, còn có một đoạn làm người xe mấn tượng là cảnh công chúa Tầm Hoan mặc hồng y.
Đặc biệt là một màn cuối cùng Tầm Hoan nói lời từ biệt với Vân Trường, quả thực làm người xem khóc hết nước mắt.
Mỗi một nụ cười mỗi một cái nhíu mày của Quý Lạc Lạc, ánh mắt của cô đều như đang diễn, giống như là Tầm Hoan nhập vào vậy.
Chỉ một cái trailer 10 phút, Quý Lạc Lạc liền hot. Những tên mắng cô là quả bom xịt không biết diễn kịch đều câm như hến.Nhìn mấy quả bóng liên tiếp xì hơi trên mạng, Diệp Thanh chỉ cảm thấy rất thoải mái.
Cô biết mình lựa chọn không sai mà, Quý Lạc Lạc là một cơ hội tốt.
Phim truyền hình còn gần một tháng mới phát sóng, trong khoảng thời gian này các nhà đài lớn dự đoán được Quý Lạc Lạc sắp quật khởi, không ngừng gửi thư mời tham gia.
Diệp Thanh cầm trên tay năm kịch bản phim truyền hình và bốn kịch bản phim từ công ty đi ra, vốn định trực tiếp đi tìm Quý Lạc Lạc, ai ngờ mới vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Sở Vân Phàm.
Bước chân cô thoáng dừng lại, nhướng mày đi về phía hắn.
“Ngài Sở Vân Phàm đây trăm công ngàn việc, sao lại có thời gian tới cái nơi khỉ kho gà gáy này của chúng tôi vậy."
Sở Vân Phàm không trả lời, nghiêng người mở cửa ghế phụ: “Chúng ta tán gẫu đi."
Diệp Thanh không động đậy: “Không bằng vào trong công ty của tôi đi."
Sở Vân Phàm cự tuyệt dứt khoát: “Vẫn là đổi chỗ khác đi, nghệ sĩ của cô và tôi đã có scandal với nhau, tôi không muốn có thêm nữa."
Nghe lời này của hắn Diệp Thanh thành tinh nhiều năm cũng hiểu đại khái mục đích của hắn đến đây.Cô không nói một lời ngồi vào ghế phụ, tùy ý Sở Vân Phàm, chạy loanh quanh lòng vòng đến một quán cà phê trông khá bí ẩn.
“Uống gì?"
Sở Vân Phàm đẩy menu đến Diệp Thanh, vừa mới đẩy qua đã bị Diệp Thanh đè lại.
“Không cần, có chuyện nói thẳng đi."
Lần đó hắn gọn gàng dứt khoát nói ra Quý Lạc Lạc nói bậy, cô cũng đã mang thù.Tuy rằng vì mặt mũi nên không thể không bỏ qua, nhưng trong cô vẫn còn có ý kiến.
Nghệ sĩ nhà mình tốt hay xấulà chuyện ở đằng sau, chính mình nói thì không sao, nhưng người ngoài nói tuyệt đối không được.
Thấy cô làm việc quyết đoán, trong lòng Sở Vân Phàm có chút đổi mới với cô, sắc mặt cũng vì vậy mà hòa hoãn chút.
“Về chuyện giữa Sở Tiện và Quý Lạc Lạc cô biết nhiều hay ít?"
Diệp Thanh tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Cái gì cũng không biết."
Sở Vân Phàm trừng mắt nhìn cô nửa ngày, sau khi xác định cô không có nói dối, thế nhưng không biết nói gì tiếp.
“Cô cũng là tiền bối trong giới, mà sao ngay cả việc của nghệ sĩ nhà mình lại không quan tâm thế?"
Diệp Thanh khoanh tay: “Lúc trước tôi cũng giốngnhư cậu rấtlo lắng. khi đó kết cục rất thảm hại, cho nên hiện tại nghĩ thông chỉ cần làm tốt bổn sự của mình là được.Tính tình Lạc Lạc tôi rất hiểu cô ấy, cô ấy làm việc luôn có chừng mực, tôi tin cô ấy."
Cái giới giải trí này không nhỏ, Sở Vân Phàm đã gặp qua vô số người đại diện lớn nhỏ, ai cũng luôn luôn lo lắng, gắt gao nắm chặt nghệ sĩ trong lòng bàn tay. Đừng nói chuyện yêu đương, mọi hành động mọi cử chỉ đều phải được sự cho phép của người đại diện.
Có ai lại giống Diệp Thanh như vậy?
Hắn không nhịn được cười nhạo, ánh mắt nhìn Diệp Thanh càng thêm khó phân biệt: “Cô thật đúng là làm tôi được rửa mắt."
Chuyện trước kia của cô hắn có nghe qua, cũng nghe qua thủ đoạn lúc trước của Diệp Thanh. Dù sao cũng là người được danh sư đào tạo, tất nhiên cũng có năng lực.
Chỉ là không nghĩ tới trải qua mấy năm hôn nhân, đã làm cô có biến hóa lớn như vậy, ý tưởng như vậy…… Thanh Kỳ.
Diệp Thanh mỉm cười đáp lại: “Trải qua nhiều chuyện cũng nhìn thấy được, người trẻ tuổi thì sao, nói chuyện yêu đương rất bình thường. Cậu có thể bảo đảm cả đời Sở Tiện sẽ không yêu đương sẽ không kết hôn?"
Sở Vân Phàm lạnh lùng nói: “Tôi chỉ không hy vọng người đó là Quý Lạc Lạc."
Ánh mắt Diệp Thanh chợt lạnh: “Cũng không phải yêu đương với cậu, sao cậu lại nhiều chuyện như vậy chứ. Chưa kể với cái tính tình này của cậu Lạc Lạc còn chướng mắt."
Diệp Thanh bênh vực người của cô Sở Vân Phàm cũng coi như được lãnh giáo qua, hắn trừng mắt cả giận: “Sao cô lại nói chuyện như thế? Chúng ta bàn về chuyện của bọn họ, lôi tôi vào làm gì?"
Diệp Thanh cười lạnh: “Cậu tưởng tôi muốn lôi cậu vào à. Với cái trình độ giao tiếp này của cậu, thật không hiểu sao có thể làm người đại diện kim bài được. Coi như Sở Tiện chịu cậu, chứ không đổi thành người khác cậu đã bị sa thải rồi."
Tác giả :
Tiểu Đậu Đậu Ni