Anh Đào Truyện
Chương 2
Khiên giáp ngăn lại tiếng kêu than, tiếng khóc vọng thấu trời, thi cốt không người thu nhặt, đỗ quyên oán thán vượn thét gào, tiếng nấc nghẹn của trẻ thơ vẳng bên tai……
Ngày nào đó, phủ Thượng thư cùng phủ Tướng quân đồng thời bị niêm phong, Vương thị hơn một ngàn chín trăm người nhận án tử hình, còn lại phụ nữ và trẻ em giam vào đại lao. Vương Đôn mưu phản bức vua thoái vị, bị hoàng thượng chặn đứng âm mưu, một thế hệ kiêu hùng, cứ như vậy mà tàn lụi…………
Lúc trước vang danh thiên hạ, phú quý vô song. Giờ đây long trời lở đất, tiếng chém giết rung trời, máu nhuộm nửa thành, cực kỳ bi thảm.
Đêm thứ hai những người nhà họ Vương bị bắt, Lưu Ngỗi cố ý đi thăm tù, nhưng thiếu niên làm hắn tưởng nhớ nửa năm qua đã không còn ở đó.
Thiếu niên chưa chết……
Y đã đi đâu? Đến tột cùng vì sao có thể lập ra một kế hoạch đào thoát chu đáo nhường này? Lục tung toàn bộ kinh thành, thế nhưng vẫn tìm không được bóng dáng của y……
Y cứ như vậy tan biến vào hư không? Thiên hạ của Duệ đế có thể dung hạ kẻ này? Lưu Ngỗi tay cầm chiếc khăn lụa, trong lòng rối như tơ vò. Con đường của Đế vương, sâu không lường được, không thể thay đổi thiên hạ, càng không thể nắm bắt thiên hạ, nếu muốn củng cố chính quyền, theo lẽ thường, gia tộc họ Vương không thể tồn tại, ai cũng không thể trách đế vương tâm ngoan thủ lạt. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay người ấy………………
Nếu ngươi thật sự có thể trốn thoát, ngàn vạn lần đừng quay lại báo thù……
Bên bờ sông Li Giang, là một thuyền hoa đẹp đẽ quý giá, tên là Uyên Ương Độ. Trên đó là vài văn nhân thi sĩ, vũ cơ hồng linh.
Chủ chứa là một đôi mỹ phụ, Bạc Yên cùng Sầu Tân. Hai người mặc dù cùng là nữ tử, lại tình như kim kiên, khinh thường thế tục, lời thề sinh tử không rời. Chỗ này cũng coi như thanh lâu danh tiếng……
Uyên Ương có hai kĩ nữ.
Một người phong tao tận xương, diễm tuyệt Giang Nam – tài nữ Diệp Tập Tuyết.
Người kia là trúc cơ mới xuất đạo không lâu – Trúc Ngâm.
Mười hai tuổi đã tha phương, dung nhan mỹ lệ hiếm có trên đời, băng cơ ngọc cốt, liễu mạn doanh yêu. Mắt phượng mày ngài, đôi đồng tử trong veo như nước. Nhưng có đôi lúc lại ánh lên chút u ám, khiến người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, không đành lòng đụng chạm. Thật trùng hợp, người này cũng chỉ bán nghệ không bán thân, cho nên Diệp Tập Tuyết cũng được hưởng lây chút vị thanh cao……
Trúc Ngâm ngày thường ít lời, không hay cùng khách nhân nói chuyện. Chỉ là được Tân Sầu dạy dỗ ra một thân vũ nghệ tuyệt diệu, nhưng mỗi ngày chỉ múa một khúc. Vì thế càng thêm câu hồn đoạt phách thế gian.
Hoan tràng vô tình, hiện giờ tựa như những vì sao quanh trăng sáng, ai cũng biết sẽ đến lúc tàn hoa bại liễu, Diệp Tập Tuyết sẽ không cam tâm, Trúc Ngâm cũng sẽ không cam tâm, người cũ khóc, người mới sầu. Hỏi trời cao, như thế nào mới có thể tính kế lâu dài?
Phóng tầm mắt ra xa, chân mày nhíu lại, Trúc Ngâm than nhẹ, cả đời ta, khi nào mới có thể dỡ xuống một thân trang sức rực đỏ này……
“Ngươi không thể trở về……"
Một câu ý vị thâm trường, Trúc Ngâm quay đầu lại, nhìn nữ nhân lõi đời phía sau. Bạc Yên, nếu đã sớm biết, vì sao còn muốn bức ta bước trên con đường này?
Bạc Yên vẫn chỉ cười, cười đến nỗi run rẩy cả người, không màng thật giả.
“Ngâm nhi, chớ có trách ta, ngươi cũng biết, chỉ khi là nữ nhân, ngươi mới có quyền buông cừu hận……"
Trúc Ngâm cúi đầu, ngắm nhìn những ánh đèn rực rỡ sắc màu, giăng đầy bờ sông, đèn lồng đỏ theo gió lay động trước mũi thuyền, cây cối xanh ngắt đung đưa, thế giới sặc sỡ kia là tất cả của y lúc này. Khách nhân là trời, trưng ra nhan sắc, mua bán nhân nghĩa. Bạc Yên khiến y nhớ đến cuộc sống nhạt nhẽo trước kia.
Y nhớ những ngày phụ thân đại yến đãi khách, từng đàn mỹ nhân ngâm xướng [ Hậu đình hoa ] …… Kiều xa ngân dật, phong lưu khoái hoạt, cũng chỉ nhất thời. Hiện giờ bọn họ đang ở nơi nào? Chỉ sợ đã sớm hóa thành cát bụi……
“Bạc Yên…… Đệ vĩnh viễn là một nam tử…………"
Bạc Yên nhắm mắt lại, lúc trước ở bờ sông Kiến Khang cứu được Trúc Ngâm một thân nữ trang, ngay lập tức nàng liền cảm thấy kỳ quái, sau thấy ngự lâm quân đi tìm người khắp nơi, nghe được biến cố nhà họ Vương, nàng dĩ nhiên đoán được bảy phần……
Khi Trúc Ngâm múa, giơ tay nhấc chân đều là hận, từng nỗi sầu lo chính là mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, trong phút chốc biến thành đao phong kiếm ảnh.
Khổ tâm trăm bề, nhưng mãi mãi không thể giảm bớt nỗi lo lắng trong lòng. Y sao có thể buông tay, đó là sinh mệnh cả gia tộc của y.
Trúc Ngâm âm thầm cười khổ, lúc trước y coi khinh nhất là linh nhân (con hát), bây giờ chính mình cũng thành vũ cơ lấy lòng kẻ khác, chưa nói đến báo thù, ngay cả việc trở lại làm thân nam nhi cũng chỉ là hy vọng xa vời. Bạc Yên, ngươi quá bao đồng rồi.
Thân thế của y chính là nhược điểm, nhưng Bạc Yên không dùng nó để uy hiếp y, chỉ là muốn Trúc Ngâm lưu lại. Chuyện này đối với Trúc Ngâm mà nói, đơn giản là tàn nhẫn nhất, cũng là an toàn nhất. Nhưng cũng là điều Trúc Ngâm không muốn nhất……
Y từng có vài tỷ tỷ xinh đẹp giống Bạc Yên cùng Sầu Tân, đương nhiên nếu là trước kia, y căn bản sẽ không so sánh như vậy
Ngày gia tộc lụi tàn, y trốn trong hầm, toàn thân lạnh lẽo, đến nửa đêm đám người đi mất, y mới vụng trộm bước ra, dưới ánh trăng, bên cạnh giếng là thi thể của mẫu thân cùng tỷ tỷ, áo rách quần manh, búi tóc hỗn độn…… Nơi xưa kia đèn đuốc sáng trưng cả ngày đêm, hiện giờ ngoài Từ đường, nơi nơi một mảnh tối đen. Bài vị thờ cúng cũng bị người giẫm lên nát thành mảnh nhỏ, gió thoảng qua lay động cửa sổ, chung quanh đều là thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, quanh quẩn trong khuôn viên trống trải là tiếng khóc thê lương. Vội vàng dập đầu bái lạy thi thể, cởi bỏ áo quần đẫm máu, phát hiện cả thân mình ướt đẫm. Đã từng nửa bước có tay chân bên cạnh, một bước đi đến ngạo quế nguyệt đình trong phủ, giờ đây nực cười nhìn quang cảnh không một bóng người……
Trèo lên cây quế cao nhất trong phủ, đưa mắt nhìn một lần cuối cùng, y vĩnh viễn không quên được, từng thi thể đẫm máu trôi nổi trong hồ, phụ thân đã bị một kẻ giết chết ở hành lang gấp khúc bên hồ.
Chạy một mạch như điên, không dám quay đầu, y chỉ biết là, phải sống sót, phải báo thù.
Sau đó khi y đang xin cơm ven đường, gặp ngự lâm quân đang tìm bắt người, y trốn tới bờ sông ngoài thành, cuống quít ngã xuống nước, may mắn được Bạc Yên cứu giúp, mới có ngày tham sống sợ chết như hôm nay……
Ngày nào đó, phủ Thượng thư cùng phủ Tướng quân đồng thời bị niêm phong, Vương thị hơn một ngàn chín trăm người nhận án tử hình, còn lại phụ nữ và trẻ em giam vào đại lao. Vương Đôn mưu phản bức vua thoái vị, bị hoàng thượng chặn đứng âm mưu, một thế hệ kiêu hùng, cứ như vậy mà tàn lụi…………
Lúc trước vang danh thiên hạ, phú quý vô song. Giờ đây long trời lở đất, tiếng chém giết rung trời, máu nhuộm nửa thành, cực kỳ bi thảm.
Đêm thứ hai những người nhà họ Vương bị bắt, Lưu Ngỗi cố ý đi thăm tù, nhưng thiếu niên làm hắn tưởng nhớ nửa năm qua đã không còn ở đó.
Thiếu niên chưa chết……
Y đã đi đâu? Đến tột cùng vì sao có thể lập ra một kế hoạch đào thoát chu đáo nhường này? Lục tung toàn bộ kinh thành, thế nhưng vẫn tìm không được bóng dáng của y……
Y cứ như vậy tan biến vào hư không? Thiên hạ của Duệ đế có thể dung hạ kẻ này? Lưu Ngỗi tay cầm chiếc khăn lụa, trong lòng rối như tơ vò. Con đường của Đế vương, sâu không lường được, không thể thay đổi thiên hạ, càng không thể nắm bắt thiên hạ, nếu muốn củng cố chính quyền, theo lẽ thường, gia tộc họ Vương không thể tồn tại, ai cũng không thể trách đế vương tâm ngoan thủ lạt. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay người ấy………………
Nếu ngươi thật sự có thể trốn thoát, ngàn vạn lần đừng quay lại báo thù……
Bên bờ sông Li Giang, là một thuyền hoa đẹp đẽ quý giá, tên là Uyên Ương Độ. Trên đó là vài văn nhân thi sĩ, vũ cơ hồng linh.
Chủ chứa là một đôi mỹ phụ, Bạc Yên cùng Sầu Tân. Hai người mặc dù cùng là nữ tử, lại tình như kim kiên, khinh thường thế tục, lời thề sinh tử không rời. Chỗ này cũng coi như thanh lâu danh tiếng……
Uyên Ương có hai kĩ nữ.
Một người phong tao tận xương, diễm tuyệt Giang Nam – tài nữ Diệp Tập Tuyết.
Người kia là trúc cơ mới xuất đạo không lâu – Trúc Ngâm.
Mười hai tuổi đã tha phương, dung nhan mỹ lệ hiếm có trên đời, băng cơ ngọc cốt, liễu mạn doanh yêu. Mắt phượng mày ngài, đôi đồng tử trong veo như nước. Nhưng có đôi lúc lại ánh lên chút u ám, khiến người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, không đành lòng đụng chạm. Thật trùng hợp, người này cũng chỉ bán nghệ không bán thân, cho nên Diệp Tập Tuyết cũng được hưởng lây chút vị thanh cao……
Trúc Ngâm ngày thường ít lời, không hay cùng khách nhân nói chuyện. Chỉ là được Tân Sầu dạy dỗ ra một thân vũ nghệ tuyệt diệu, nhưng mỗi ngày chỉ múa một khúc. Vì thế càng thêm câu hồn đoạt phách thế gian.
Hoan tràng vô tình, hiện giờ tựa như những vì sao quanh trăng sáng, ai cũng biết sẽ đến lúc tàn hoa bại liễu, Diệp Tập Tuyết sẽ không cam tâm, Trúc Ngâm cũng sẽ không cam tâm, người cũ khóc, người mới sầu. Hỏi trời cao, như thế nào mới có thể tính kế lâu dài?
Phóng tầm mắt ra xa, chân mày nhíu lại, Trúc Ngâm than nhẹ, cả đời ta, khi nào mới có thể dỡ xuống một thân trang sức rực đỏ này……
“Ngươi không thể trở về……"
Một câu ý vị thâm trường, Trúc Ngâm quay đầu lại, nhìn nữ nhân lõi đời phía sau. Bạc Yên, nếu đã sớm biết, vì sao còn muốn bức ta bước trên con đường này?
Bạc Yên vẫn chỉ cười, cười đến nỗi run rẩy cả người, không màng thật giả.
“Ngâm nhi, chớ có trách ta, ngươi cũng biết, chỉ khi là nữ nhân, ngươi mới có quyền buông cừu hận……"
Trúc Ngâm cúi đầu, ngắm nhìn những ánh đèn rực rỡ sắc màu, giăng đầy bờ sông, đèn lồng đỏ theo gió lay động trước mũi thuyền, cây cối xanh ngắt đung đưa, thế giới sặc sỡ kia là tất cả của y lúc này. Khách nhân là trời, trưng ra nhan sắc, mua bán nhân nghĩa. Bạc Yên khiến y nhớ đến cuộc sống nhạt nhẽo trước kia.
Y nhớ những ngày phụ thân đại yến đãi khách, từng đàn mỹ nhân ngâm xướng [ Hậu đình hoa ] …… Kiều xa ngân dật, phong lưu khoái hoạt, cũng chỉ nhất thời. Hiện giờ bọn họ đang ở nơi nào? Chỉ sợ đã sớm hóa thành cát bụi……
“Bạc Yên…… Đệ vĩnh viễn là một nam tử…………"
Bạc Yên nhắm mắt lại, lúc trước ở bờ sông Kiến Khang cứu được Trúc Ngâm một thân nữ trang, ngay lập tức nàng liền cảm thấy kỳ quái, sau thấy ngự lâm quân đi tìm người khắp nơi, nghe được biến cố nhà họ Vương, nàng dĩ nhiên đoán được bảy phần……
Khi Trúc Ngâm múa, giơ tay nhấc chân đều là hận, từng nỗi sầu lo chính là mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, trong phút chốc biến thành đao phong kiếm ảnh.
Khổ tâm trăm bề, nhưng mãi mãi không thể giảm bớt nỗi lo lắng trong lòng. Y sao có thể buông tay, đó là sinh mệnh cả gia tộc của y.
Trúc Ngâm âm thầm cười khổ, lúc trước y coi khinh nhất là linh nhân (con hát), bây giờ chính mình cũng thành vũ cơ lấy lòng kẻ khác, chưa nói đến báo thù, ngay cả việc trở lại làm thân nam nhi cũng chỉ là hy vọng xa vời. Bạc Yên, ngươi quá bao đồng rồi.
Thân thế của y chính là nhược điểm, nhưng Bạc Yên không dùng nó để uy hiếp y, chỉ là muốn Trúc Ngâm lưu lại. Chuyện này đối với Trúc Ngâm mà nói, đơn giản là tàn nhẫn nhất, cũng là an toàn nhất. Nhưng cũng là điều Trúc Ngâm không muốn nhất……
Y từng có vài tỷ tỷ xinh đẹp giống Bạc Yên cùng Sầu Tân, đương nhiên nếu là trước kia, y căn bản sẽ không so sánh như vậy
Ngày gia tộc lụi tàn, y trốn trong hầm, toàn thân lạnh lẽo, đến nửa đêm đám người đi mất, y mới vụng trộm bước ra, dưới ánh trăng, bên cạnh giếng là thi thể của mẫu thân cùng tỷ tỷ, áo rách quần manh, búi tóc hỗn độn…… Nơi xưa kia đèn đuốc sáng trưng cả ngày đêm, hiện giờ ngoài Từ đường, nơi nơi một mảnh tối đen. Bài vị thờ cúng cũng bị người giẫm lên nát thành mảnh nhỏ, gió thoảng qua lay động cửa sổ, chung quanh đều là thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, quanh quẩn trong khuôn viên trống trải là tiếng khóc thê lương. Vội vàng dập đầu bái lạy thi thể, cởi bỏ áo quần đẫm máu, phát hiện cả thân mình ướt đẫm. Đã từng nửa bước có tay chân bên cạnh, một bước đi đến ngạo quế nguyệt đình trong phủ, giờ đây nực cười nhìn quang cảnh không một bóng người……
Trèo lên cây quế cao nhất trong phủ, đưa mắt nhìn một lần cuối cùng, y vĩnh viễn không quên được, từng thi thể đẫm máu trôi nổi trong hồ, phụ thân đã bị một kẻ giết chết ở hành lang gấp khúc bên hồ.
Chạy một mạch như điên, không dám quay đầu, y chỉ biết là, phải sống sót, phải báo thù.
Sau đó khi y đang xin cơm ven đường, gặp ngự lâm quân đang tìm bắt người, y trốn tới bờ sông ngoài thành, cuống quít ngã xuống nước, may mắn được Bạc Yên cứu giúp, mới có ngày tham sống sợ chết như hôm nay……
Tác giả :
Xạ Hương Oán Đậu