Anh Đào Tiểu Hoa Miêu
Chương 30 - Anh Khi Dễ Em
Ngũ quan anh vẫn nhu hòa như vậy, nhưng cặp mắt kia chính là nhiếp nhân tâm phách. Sắc bén, thâm trầm, xen lẫn phức tạp.
*Nhiếp nhân tâm phách – 摄人心魄- Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn. (tham khảo bản dịch wordpress hitorinboenvy)
Sau đó cô trông thấy anh ngồi dậy, một lần lại một lần nữa, không nhanh không chậm cởi cúc áo, giống như từng bước xé bỏ lớp vỏ đắt đỏ của một tác phẩm nghệ thuật, trong thời khắc quần áo được trút bỏ, đường cong cơ bắp rõ ràng của nửa người trên hoàn toàn bại lộ trước mắt cô.
Hô hấp cô trì trệ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thân thể trần trụi. Mặc dù đã thân mật qua nhiều lần nhưng anh chưa một lần chủ động phơi bày cơ thể như này.
Thời khắc cô ngây người liền vang lên tiếng vải vóc bị xé, chờ cô lấy lại tinh thần thì đã thấy chiếc váy với giá trị không hề nhỏ bị anh hung hãn xé làm đôi.
Thân thể thiếu nữ tươi mát tinh tế rơi vào trong tầm mắt anh. Cô rất trắng, da thịt sáng long lanh mịn màng phảng phất có thể bóp ra nước, bởi vì phải mặc váy nên cô chỉ có thể mặc nịt nhũ hoa cùng quần chữ T, hai thứ mỏng manh nho nhỏ ẩn hiện giữa lớp quần áo bị xé, không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên ánh mắt người đàn ông càng u tối hơn, thậm chí ánh mắt đã nhiễm đỏ dụ̶c̶ vọng.
Cả người anh áp xuống, không có gấp gáp hôn khắp người cô mà trước hết đặt một nụ hôn vào trán cô. Rất nhẹ, tựa hồ là thành kính hôn.
Cô đã bị dọa sợ thật rồi, đáy mắt dần bị nước mắt bao phủ, “Anh không thể, không thể đối với tôi như vậy."
Anh tựa trán vào trán cô, đáy mắt tràn đầy tà khí, “Có phải, chỉ khi thực sự “yêu" em, em mới có thể ngoan ngoãn, đúng không?" (“yêu" là động từ nha các cô)
Nhiệt độ ấm áp từ lồng ngực anh khiến mặt cô nóng lên, cô gần như khuất nhục bị anh ép dưới thân thể, nhưng sự nóng không theo điều khiển của cô lan ra khắp toàn bộ cơ thể. Cô đúng thật là điên rồi, thế mà dưới loại tình huống như này mà còn sinh ra phản ứng sinh lý.
“Rõ ràng là anh lừa tôi." Tô Anh quay đầu, ủy khuất nhỏ giọng lên án.
“Anh nguyện ý giải thích rõ ràng, sẽ nói hết cho em hiểu." Nụ hôn của anh rơi xuống khóe môi cô, chờ cô kinh ngạc quay đầu, anh thuận thế hôn lấy, đầu lưỡi cạy mở hàm răng đang cắn chặt, khí thế cường thế thăm dò vào, quấn quýt với đầu lưỡi cô, hết cắn rồi lại mút, một lúc sau liền khiến cô mềm nhũ thành một vũng nước, dần dần đáp trả lại anh.
Người đàn ông bỗng nhiên buông ra, ánh mắt người con gái tan rã, nghiễm nhiên vẫn còn đang đắm chìm trong nụ hôn ban nãy.
“Đừng tìm cách trốn tránh anh." Anh cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào cổ cô, cường độ làm mài mòn tâm trí người ta.
Tô Anh cắn chặt môi, vẫn là không ức chế được âm thanh yêu kiều tràn ra.
“Ưm."
“Rất nhiều chuyện là đã được định sẵn." Anh hôn sau tai mềm mại của cô, cô nghe không hiểu.
“Em gặp phải anh, còn có…" Anh ngẩng đầu làm bốn mắt nhìn nhau, lời nói thâm tình, “Anh yêu em."
Hô hấp người dưới thân đột nhiên ngưng, theo đó thân thể cũng cứng ngắc lại. Cô không có nghe thấy cái gì. Cô không tin, một chữ cô cũng không thể tin tưởng. Tự nhắc nhở bản thân mình: Tô Anh, mày đừng có điên nữa. Mày không thể, không thể dẫm vào vết xe đổ, lại chìm đắm trong thứ tình yêu sai trái này nữa.
“Tống Đĩnh Ngôn, anh…"
“Suỵt." Anh dùng đầu ngón tay chặn môi cô, còn chặn luôn cả lời cô muốn nói.
“Anh biết em không tin." Bàn tay anh đặt bên hông cô, trên da thịt tinh tế một tấc lại một tấc di chuyển lên, thời khắc lòng bàn tay chạm vào khóa kéo nịt nhũ hoa, không chút lưu tình nào tháo mở, đôi bồng đào sữa cứ thế như bật ra.
Anh híp mắt, nói: “Cho nên, anh thể hiện cho em xem."
Một tay anh nắm trọn một bên nhũ hoa, hung ác xoa bóp mấy cái, dưới bàn tay anh nhũ hoa bị nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, sự mềm mại này khiến hơi thở anh càng náo loạn.
Thứ mềm mại trước ngực bị anh tùy ý xâm chiếm, một cảm giác khoái cảm tràn khắp cơ thể, khi anh cúi đầu ngậm viên đậu đỏ mẫn cảm kia, cảm giác tê dại trong giây lát xông thẳng vào não, lý trí cũng bị kéo đi xa mất, mũi chân cũng căng cứng lợi hại, cong thành một hình lưỡi liềm.
Người đàn ông kiên nhẫn mười phần, vừa nắn bóp vừa gặm nhấn hai nụ hoa, chỉ trong chốc lát nó liền dựng đứng lên, cô cũng nhỏ giọng rên rỉ như chú mèo con.
“Đừng, dừng lại có được hay không?"
Anh buông môi ra, lại không cam lòng dùng lưỡi lưới qua thứ quyến rũ ấy lần nữa làm toàn thân cô như bị điện giật.
Người đàn ông vừa ý cảm thụ cơ thể rung động của cô, khẽ cười nói: “Thật không muốn?"
Tô Anh chán nản, người đàn ông này quả thực là ác ma mà. Cái gì mà ôn tồn lễ độ, luôn luôn lạnh nhạt, xé bỏ tầng mặt nạ kia, anh chính là người đại biến thái.
“Anh buông tôi ra." Cô vô cùng đáng thương khẩn cầu.
Tống Đĩnh Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hai tay đang bị giữ trên đầu giường của người con gái, nói: “Còn chưa phải lúc."
Cô há mồm còn muốn nói điều gì, một giây sau liền trực tiếp kêu ra tiếng.
“Đừng, đừng đụng nơi đó."
“Chỗ nào?" Đầu ngón tay anh lướt theo chiều của quần chữ T, luồn lách một chút vào bên trong, tà ác tại hạt đậu nhỏ ấn xuống liền nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của tiểu cô nương.
Nhẹ nhàng nhấc tay, bốn phía ngập nước, âm thanh anh mở miệng đã biến hóa rõ ràng, “Rất ướt."
Tô Anh nghe được tiếng nói dụ hoặc của anh không kiềm chế đuợc run rẩy chứ đừng nói đến việc bị anh dùng kỹ xảo thuần thục trêu đùa làm tiểu huyệt đã ướt thành một mảng thế kia. Thay đổi biện pháp tra tấn làm cảm giác nhục nhã quẩn quanh trong lòng của cô.
Thân thể đang cảm thấy trống rỗng muốn chết, nhưng lại không muốn buông xuống tự tôn để mở miệng cầu xin. Cô không còn là Tô Anh trước kia nữa, cô bây giờ, tuyệt đối không có khả năng không biết sống chết nhào vào lòng anh, trần trụi trực tiếp biểu đạt dụ̶c̶ vọng của bản thân.
Tống Đĩnh Ngôn cũng biết, cô sợ hãi bị tổn thương lần nữa, cho nên phong tỏa phần tình cảm mà cô dành cho anh. Anh không thể gấp, chỉ có thể chậm mở tấm cửa kia.
Ngay tại chỗ này, anh tùy ý xáo động nơi mềm mại ẩm ướt này. Đây chính là một cánh cửa khác đi vào lòng cô.
Anh ngẩng đầu ngậm cắn đầu vai nhỏ của cô, dùng thêm chút sức liền để lại ấn kí trên đó, cô đau đớn nước mắt cơ hồ tràn ra khỏi mi, nhưng người con gái rõ ràng đang cắn răng cố nén không cho nó rơi xuống.
“Em muốn cái gì?" Thanh âm của anh quẩn quanh ở bên tai cô, trầm thấp lại mê người, “Nói cho anh biết, anh sẽ cho em."
Ngàn vạn suy nghĩ xông lên não, Tô Anh gần như sụp đổ, sự khó chịu ngột ngạt khiến cô không chịu nổi.
“Anh đừng ép em."
Đầu ngón tay anh chống đỡ tại cửa động đã lâu, cường thế liền cắm vào một chút, cơ hồ trong khoảnh khắc đó, Tô Anh bỗng nhiên bật khóc thành tiếng. Giống như là thật ủy khuất, lại giống như muốn xả ra bao nhiêu tâm sự đã tích lũy rất lâu trong lòng.
“Anh khi dễ em."
Anh rốt cuộc đã chờ đến thời khắc này. Không một tiếng động rút tay ra, đưa tay ôm thân thể yếu đuối của cô vào ngực.
Nước mắt óng ảnh chảy xuống rất nhanh, gối đầu trong chốc lát đã ướt một mảng lớn, cô nức nở nói: “Em cũng chỉ là thích anh thôi, em có lỗi gì, nếu anh không thích em thì có thể nói thẳng, Tô Anh đây cũng không mặt dày mặt dạn dây dưa thêm với anh nữa."
“Nhưng anh không thể như vậy, tìm người nhục nhã em, còn đem em buộc vào giường."
“Anh không thể ỷ vào việc em thích anh mà cứ như vậy khi dễ em." Cô càng nói càng tức, “Cái gì mà anh họ, anh rõ ràng chính là ma quỷ tra tấn người mới đúng."
Tống Đĩnh Ngôn bị cách nói của tiểu cô nương chọc cười, đưa tay cởi nút thắt buộc tay cô, người con gái ngay cả khí lực để đẩy ra đều không có, chỉ có thể để mặc người đàn ông ôm lấy.
“Thật xin lỗi." Anh ôn nhu hôn lên khóe mắt ướt át của cô, “Anh giận điên lên, bởi vì nhìn thấy em bị một thằng đàn ông khác đưa đi."
Anh còn nói, “Anh không nên giấu diếm thân phận của anh, lại càng không nên để em rơi vào hoàn cảnh như này."
Tô Anh nghe mà sững sờ ngẩn người, đôi mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông thuận thế hôn xuống chóp mũi ửng đỏ của người nào đó.
“Cho anh một chút thời gian, anh sẽ xử lí tốt mọi thứ, em chỉ cần làm duy nhất một việc là tin tưởng anh."
Cô khó chịu “hừ" một tiếng, “Em mới không muốn."
“Không muốn?" Người đàn ông ung dung mở miệng, lòng bàn tay trên eo nhỏ của cô yêu thích vuốt ve không buông tay, không cần kỹ xảo gì nhiều càng khiến thân thể cô mềm lợi hại, người con gái kìm lòng không được bám chặt ngực anh.
“Mới vừa rồi là anh không đúng." Anh ôn nhu hỏi, “Hiện tại cho em chọn, dừng lại hay tiếp tục?"
*Nhiếp nhân tâm phách – 摄人心魄- Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn. (tham khảo bản dịch wordpress hitorinboenvy)
Sau đó cô trông thấy anh ngồi dậy, một lần lại một lần nữa, không nhanh không chậm cởi cúc áo, giống như từng bước xé bỏ lớp vỏ đắt đỏ của một tác phẩm nghệ thuật, trong thời khắc quần áo được trút bỏ, đường cong cơ bắp rõ ràng của nửa người trên hoàn toàn bại lộ trước mắt cô.
Hô hấp cô trì trệ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh thân thể trần trụi. Mặc dù đã thân mật qua nhiều lần nhưng anh chưa một lần chủ động phơi bày cơ thể như này.
Thời khắc cô ngây người liền vang lên tiếng vải vóc bị xé, chờ cô lấy lại tinh thần thì đã thấy chiếc váy với giá trị không hề nhỏ bị anh hung hãn xé làm đôi.
Thân thể thiếu nữ tươi mát tinh tế rơi vào trong tầm mắt anh. Cô rất trắng, da thịt sáng long lanh mịn màng phảng phất có thể bóp ra nước, bởi vì phải mặc váy nên cô chỉ có thể mặc nịt nhũ hoa cùng quần chữ T, hai thứ mỏng manh nho nhỏ ẩn hiện giữa lớp quần áo bị xé, không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên ánh mắt người đàn ông càng u tối hơn, thậm chí ánh mắt đã nhiễm đỏ dụ̶c̶ vọng.
Cả người anh áp xuống, không có gấp gáp hôn khắp người cô mà trước hết đặt một nụ hôn vào trán cô. Rất nhẹ, tựa hồ là thành kính hôn.
Cô đã bị dọa sợ thật rồi, đáy mắt dần bị nước mắt bao phủ, “Anh không thể, không thể đối với tôi như vậy."
Anh tựa trán vào trán cô, đáy mắt tràn đầy tà khí, “Có phải, chỉ khi thực sự “yêu" em, em mới có thể ngoan ngoãn, đúng không?" (“yêu" là động từ nha các cô)
Nhiệt độ ấm áp từ lồng ngực anh khiến mặt cô nóng lên, cô gần như khuất nhục bị anh ép dưới thân thể, nhưng sự nóng không theo điều khiển của cô lan ra khắp toàn bộ cơ thể. Cô đúng thật là điên rồi, thế mà dưới loại tình huống như này mà còn sinh ra phản ứng sinh lý.
“Rõ ràng là anh lừa tôi." Tô Anh quay đầu, ủy khuất nhỏ giọng lên án.
“Anh nguyện ý giải thích rõ ràng, sẽ nói hết cho em hiểu." Nụ hôn của anh rơi xuống khóe môi cô, chờ cô kinh ngạc quay đầu, anh thuận thế hôn lấy, đầu lưỡi cạy mở hàm răng đang cắn chặt, khí thế cường thế thăm dò vào, quấn quýt với đầu lưỡi cô, hết cắn rồi lại mút, một lúc sau liền khiến cô mềm nhũ thành một vũng nước, dần dần đáp trả lại anh.
Người đàn ông bỗng nhiên buông ra, ánh mắt người con gái tan rã, nghiễm nhiên vẫn còn đang đắm chìm trong nụ hôn ban nãy.
“Đừng tìm cách trốn tránh anh." Anh cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào cổ cô, cường độ làm mài mòn tâm trí người ta.
Tô Anh cắn chặt môi, vẫn là không ức chế được âm thanh yêu kiều tràn ra.
“Ưm."
“Rất nhiều chuyện là đã được định sẵn." Anh hôn sau tai mềm mại của cô, cô nghe không hiểu.
“Em gặp phải anh, còn có…" Anh ngẩng đầu làm bốn mắt nhìn nhau, lời nói thâm tình, “Anh yêu em."
Hô hấp người dưới thân đột nhiên ngưng, theo đó thân thể cũng cứng ngắc lại. Cô không có nghe thấy cái gì. Cô không tin, một chữ cô cũng không thể tin tưởng. Tự nhắc nhở bản thân mình: Tô Anh, mày đừng có điên nữa. Mày không thể, không thể dẫm vào vết xe đổ, lại chìm đắm trong thứ tình yêu sai trái này nữa.
“Tống Đĩnh Ngôn, anh…"
“Suỵt." Anh dùng đầu ngón tay chặn môi cô, còn chặn luôn cả lời cô muốn nói.
“Anh biết em không tin." Bàn tay anh đặt bên hông cô, trên da thịt tinh tế một tấc lại một tấc di chuyển lên, thời khắc lòng bàn tay chạm vào khóa kéo nịt nhũ hoa, không chút lưu tình nào tháo mở, đôi bồng đào sữa cứ thế như bật ra.
Anh híp mắt, nói: “Cho nên, anh thể hiện cho em xem."
Một tay anh nắm trọn một bên nhũ hoa, hung ác xoa bóp mấy cái, dưới bàn tay anh nhũ hoa bị nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, sự mềm mại này khiến hơi thở anh càng náo loạn.
Thứ mềm mại trước ngực bị anh tùy ý xâm chiếm, một cảm giác khoái cảm tràn khắp cơ thể, khi anh cúi đầu ngậm viên đậu đỏ mẫn cảm kia, cảm giác tê dại trong giây lát xông thẳng vào não, lý trí cũng bị kéo đi xa mất, mũi chân cũng căng cứng lợi hại, cong thành một hình lưỡi liềm.
Người đàn ông kiên nhẫn mười phần, vừa nắn bóp vừa gặm nhấn hai nụ hoa, chỉ trong chốc lát nó liền dựng đứng lên, cô cũng nhỏ giọng rên rỉ như chú mèo con.
“Đừng, dừng lại có được hay không?"
Anh buông môi ra, lại không cam lòng dùng lưỡi lưới qua thứ quyến rũ ấy lần nữa làm toàn thân cô như bị điện giật.
Người đàn ông vừa ý cảm thụ cơ thể rung động của cô, khẽ cười nói: “Thật không muốn?"
Tô Anh chán nản, người đàn ông này quả thực là ác ma mà. Cái gì mà ôn tồn lễ độ, luôn luôn lạnh nhạt, xé bỏ tầng mặt nạ kia, anh chính là người đại biến thái.
“Anh buông tôi ra." Cô vô cùng đáng thương khẩn cầu.
Tống Đĩnh Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hai tay đang bị giữ trên đầu giường của người con gái, nói: “Còn chưa phải lúc."
Cô há mồm còn muốn nói điều gì, một giây sau liền trực tiếp kêu ra tiếng.
“Đừng, đừng đụng nơi đó."
“Chỗ nào?" Đầu ngón tay anh lướt theo chiều của quần chữ T, luồn lách một chút vào bên trong, tà ác tại hạt đậu nhỏ ấn xuống liền nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của tiểu cô nương.
Nhẹ nhàng nhấc tay, bốn phía ngập nước, âm thanh anh mở miệng đã biến hóa rõ ràng, “Rất ướt."
Tô Anh nghe được tiếng nói dụ hoặc của anh không kiềm chế đuợc run rẩy chứ đừng nói đến việc bị anh dùng kỹ xảo thuần thục trêu đùa làm tiểu huyệt đã ướt thành một mảng thế kia. Thay đổi biện pháp tra tấn làm cảm giác nhục nhã quẩn quanh trong lòng của cô.
Thân thể đang cảm thấy trống rỗng muốn chết, nhưng lại không muốn buông xuống tự tôn để mở miệng cầu xin. Cô không còn là Tô Anh trước kia nữa, cô bây giờ, tuyệt đối không có khả năng không biết sống chết nhào vào lòng anh, trần trụi trực tiếp biểu đạt dụ̶c̶ vọng của bản thân.
Tống Đĩnh Ngôn cũng biết, cô sợ hãi bị tổn thương lần nữa, cho nên phong tỏa phần tình cảm mà cô dành cho anh. Anh không thể gấp, chỉ có thể chậm mở tấm cửa kia.
Ngay tại chỗ này, anh tùy ý xáo động nơi mềm mại ẩm ướt này. Đây chính là một cánh cửa khác đi vào lòng cô.
Anh ngẩng đầu ngậm cắn đầu vai nhỏ của cô, dùng thêm chút sức liền để lại ấn kí trên đó, cô đau đớn nước mắt cơ hồ tràn ra khỏi mi, nhưng người con gái rõ ràng đang cắn răng cố nén không cho nó rơi xuống.
“Em muốn cái gì?" Thanh âm của anh quẩn quanh ở bên tai cô, trầm thấp lại mê người, “Nói cho anh biết, anh sẽ cho em."
Ngàn vạn suy nghĩ xông lên não, Tô Anh gần như sụp đổ, sự khó chịu ngột ngạt khiến cô không chịu nổi.
“Anh đừng ép em."
Đầu ngón tay anh chống đỡ tại cửa động đã lâu, cường thế liền cắm vào một chút, cơ hồ trong khoảnh khắc đó, Tô Anh bỗng nhiên bật khóc thành tiếng. Giống như là thật ủy khuất, lại giống như muốn xả ra bao nhiêu tâm sự đã tích lũy rất lâu trong lòng.
“Anh khi dễ em."
Anh rốt cuộc đã chờ đến thời khắc này. Không một tiếng động rút tay ra, đưa tay ôm thân thể yếu đuối của cô vào ngực.
Nước mắt óng ảnh chảy xuống rất nhanh, gối đầu trong chốc lát đã ướt một mảng lớn, cô nức nở nói: “Em cũng chỉ là thích anh thôi, em có lỗi gì, nếu anh không thích em thì có thể nói thẳng, Tô Anh đây cũng không mặt dày mặt dạn dây dưa thêm với anh nữa."
“Nhưng anh không thể như vậy, tìm người nhục nhã em, còn đem em buộc vào giường."
“Anh không thể ỷ vào việc em thích anh mà cứ như vậy khi dễ em." Cô càng nói càng tức, “Cái gì mà anh họ, anh rõ ràng chính là ma quỷ tra tấn người mới đúng."
Tống Đĩnh Ngôn bị cách nói của tiểu cô nương chọc cười, đưa tay cởi nút thắt buộc tay cô, người con gái ngay cả khí lực để đẩy ra đều không có, chỉ có thể để mặc người đàn ông ôm lấy.
“Thật xin lỗi." Anh ôn nhu hôn lên khóe mắt ướt át của cô, “Anh giận điên lên, bởi vì nhìn thấy em bị một thằng đàn ông khác đưa đi."
Anh còn nói, “Anh không nên giấu diếm thân phận của anh, lại càng không nên để em rơi vào hoàn cảnh như này."
Tô Anh nghe mà sững sờ ngẩn người, đôi mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông thuận thế hôn xuống chóp mũi ửng đỏ của người nào đó.
“Cho anh một chút thời gian, anh sẽ xử lí tốt mọi thứ, em chỉ cần làm duy nhất một việc là tin tưởng anh."
Cô khó chịu “hừ" một tiếng, “Em mới không muốn."
“Không muốn?" Người đàn ông ung dung mở miệng, lòng bàn tay trên eo nhỏ của cô yêu thích vuốt ve không buông tay, không cần kỹ xảo gì nhiều càng khiến thân thể cô mềm lợi hại, người con gái kìm lòng không được bám chặt ngực anh.
“Mới vừa rồi là anh không đúng." Anh ôn nhu hỏi, “Hiện tại cho em chọn, dừng lại hay tiếp tục?"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Tiểu Hoa Miêu