Anh Dám Yêu Em À?

Chương 42

Cuối tuần mới sáng sớm mà lòng tôi đã nhộn nhạo không yên. Diệp Hướng Lăng chưa nói khi nào anh sẽ tới đón, chỉ đại khái hẹn qua thời gian là buổi trưa mà thôi. Cảm giác chờ đợi một người kỳ thật rất không thoải mái, cũng giống như mình có nhiều chuyện cần làm mà không biết bản thân muốn làm cái gì, tâm tình càng thêm nôn nóng.

Cả buổi, tôi đứng ngồi không yên, như đang đứng trong đống lửa ngồi trên đống than. Quế Lượng và Tiểu Nhụy mới sáng sớm đã đi tham gia lớp ngoại khóa giao lưu tiếng anh, ký túc xá giờ chỉ còn lại hai đứa tôi và Tiểu Phượng.

Tiểu Phượng đang ngồi lù lù một góc trong ký túc xá, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đến tận giữa trưa. Tôi một bên loay hoay bận rộn nấu mì, thỉnh thoảng quay sang, chỉ nhìn thấy bộ dạng của nó hình như vẫn đang phiêu lưu nơi nào đó, trạng thái mơ màng chưa có dấu hiệu nào là sắp tỉnh cả.

Đến khi đồng hồ điểm 12 giờ, nghe tiếng gõ cửa của Sài Cần, nó giờ mới khôi phục lại tinh thần một chút.

“Tiểu Phượng, sao em trông gầy đến như vậy chứ?" Sài Cần vừa vào cửa trông thấy bộ dạng của nó liền thốt lên, lôi kéo Tiểu Phượng xoay đi xoay lại vài vòng, kinh ngạc hỏi:"Em mắc bệnh gì à? Sao cả người trông tiều tụy thế này chứ?"

Tiểu Phượng nghe xong chỉ cười cười, hơi che giấu nói:" Chắc vì gần đây bận rộn luyện từ vựng tiếng Anh đấy!"

Sài Cần chớp mắt nhìn về phía tôi rồi nở nụ cười thật tươi:" Hòa Mãn, còn em thì tinh thần dường như không tệ nha!"

Tôi lập tức theo phản xạ trả lời cô ấy:"Vì có lẽ em dạo này không cần luyện từ vựng!“

Tiểu Phượng nghe vậy ai oán liếc tôi một cái, nó giống như bị đả kích, nhìn qua nhìn lại không biết phải nói thế nào chỉ đành ngồi xuống một bên.

Sài Cần liếc nhìn xuống bàn nó chỉ thấy trơ trọi mấy quyển sách, vẻ mặt có chút buồn cười nói:"Gần đây em có cùng, a…"Cô ta hơi do dự, nhìn nhìn Tiểu Phượng nói tiếp:"Bên Diệp sư huynh kia, hai người vẫn còn liên lạc chứ?"

Tiểu Phượng lúc này đang cầm lên cuốn từ vựng, cả người ngả nằm trên bàn xem, nghe thấy Sài Cần hỏi thế, cuốn từ vựng chưa cầm vững đã theo đầu ngón tay vô lực rơi xuống đất.

“Tiểu Phượng!" Sài Cần kinh ngạc:"Em…. đang có tâm sự sao?"

Tiểu Phượng nghe hỏi lắc đầu ngầy nguậy, bộ dạng càng thêm mệt mỏi, đầu cúi xuống càng thấp, thái độ rõ ràng không muốn cùng Sài Cần tiếp tục tán gẫu thêm đề tài này nữa.

Sài Cần thấy vậy thì hơi xấu hổ, xoay lại nhìn tôi, muốn tìm đề tài nói chuyện:"Tiểu Mãn, tinh thần em xem ra rất tốt, nhưng hình như cũng gầy hơn trước đây thì phải, chẳng lẽ ký túc xá bọn em đang có phong trào giảm béo sao?"

Tôi sờ sờ mặt mình, cảm thấy cũng lạ, “a" lên một tiếng, vốn định trả lời cô ta nhưng nhất thời không biết bản thân muốn nói cái gì, một phần lại cũng lười giải thích. Mặc dù đó chỉ là một vấn đề rất đơn giản nhưng tôi lại không muốn cùng cô ta tán gẫu chút nào.

Thấy biểu hiện trầm mặc của tôi, cô ta bèn tiếp tục cười nói:"Vẫn cùng Diệp sư huynh trao đổi thư từ sao?"

Tôi liếc sang Tiểu Phượng một cái, rồi lẳng lặng gật đầu coi như trả lời.

Cô ta lập tức vui vẻ hẳn lên, không biết từ đâu rút nhanh ra một phong thư rồi đặt vào tay tôi nói:"Tiểu Mãn, vậy em giúp chị gởi thư này nha!"

Tôi có chút khó xử nhìn lá thư trong tay cô ấy, có lẽ do vụ tấm ảnh lần trước mà lòng tôi giờ đã hình thành nên một bóng ma tâm lý. Mặc dù cho đến hôm nay tôi vẫn không hiểu rõ lý do vì sao ngày đó lửa giận của Diệp Hướng Lăng lại lớn như vậy, nhưng tôi loáng thoáng có thể cảm giác được nó hoàn toàn có khả năng liên quan đến chuyện tôi giao tấm ảnh của anh vào trong sách của Tiểu Phượng.

Tôi cẩn thận hướng cô ta đề nghị:"Hay chị trực tiếp gửi thẳng cho Diệp Hướng Lăng đi?"

Nét mặt Sài Cần lập tức sa xầm, tay cầm thư run lên, ánh mắt lạnh lùng trừng lên, liếc tôi một cái:"Hình như chị nhớ không lầm thì em còn nợ chị một lời hứa thì phải?"

Tôi nghe thế liền cắn cắn môi, không nói thêm lời nào nữa.

Cô ta lại giải thích:"Chỉ là một lá thư bình thường thôi, vốn muốn hỏi thăm tình hình anh ấy một chút đấy mà. Lại nói anh ấy hay đi thực tập nơi này nơi kia, còn chị thì lại thường phải tăng ca nên không có cơ hội gặp mặt, bọn chị vốn đều là bạn học của nhau, chị thật sự chỉ muốn hỏi thăm anh ấy một chút mà thôi."

Tôi nhìn thoáng qua Tiểu Phượng, thấy nó lặng lẽ hướng tôi lắc đầu. Bàn tay tôi bất giác nắm chặt, đồng thời kiên quyết lắc đầu cự tuyệt:"Em thật rất xin lỗi, em không thể giúp chị gửi thư này cho anh ấy đâu ạ!"

Sài Cần nghe xong thì giận dữ cười to:"Hòa Mãn, nói em thật thà đúng thật không sai, cự tuyệt người khác cũng không thèm vòng vo chút nào? Bị em cự tuyệt thẳng thừng như vậy, chị đây ngay cả một câu năn nỉ thêm cũng không có cách mà mở lời đi?"

Nói rồi cô ta đem là thư nắm càng chặt, nhưng vẫn ngoan cố nhét vào tay tôi:"Coi như chị xin em đó, em nếu có ý giúp chị đưa thư này thì đưa chị cảm ơn, còn nếu em không muốn thì có thể vứt bỏ một xó nào cũng được, không vấn đề gì cả. Đây vốn đơn thuần chỉ là thư của một học muội hướng sư huynh trước kia của mình hỏi thăm một chút mà thôi!"

Tôi tuy bị ép cầm lá thư, nhưng nghe cô ta nói đến như vậy, nhất thời cảm thấy chính mình giống như chuyện bé xé to. Ánh mắt Tiểu Phượng không chút tự nhiên đang trực tiếp hướng thẳng Sài Cần, nên càng không rãnh mà nhìn sang tôi.

Tôi đem bức thư nắm chặt, sau đó lẳng lặng đặt vào trong túi xách của mình, trong lòng không hiểu sao vẫn thấy do dự, đang suy nghĩ không biết có nên thay cô ta gởi đi cho Diệp Hướng Lăng hay không đây?.

Sài Cần vốn làm ca đêm, buổi sáng thường hay bỏ cử nên lúc này Tiểu Phượng đang dẫn cô ấy xuống căn tin mua một ít cháo lót bụng.

Tôi ngồi một mình trong ký túc xá hồi lâu, không có gì làm lại cảm thấy rất không thoải mái, bèn cầm lên chiếc túi của mình rồi đi xuống lầu ngồi chờ Diệp Hướng Lăng đến đón.

Tận đến hơn hai giờ trưa, cuối cùng Diệp Hướng Lăng trong bộ y phục hàng ngày cũng thong thả xuất hiện ở hành lang dưới lầu. Tôi từ xa đã thấy anh nhưng vẫn ngồi đó ôm túi xách của mình mà nhìn theo.

Anh vừa bước tới, chuyện đầu tiên anh làm đó là vươn bàn tay rất tự nhiên vỗ nhẹ lên đầu tôi. Tôi bị hành động thân mật này của anh làm cho bất ngờ đến hoảng sợ, liền ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lập tức chạm phải con ngươi đen bóng hàm chứa đầy ý cười trong đó:"Sao lại ngồi dưới đây?"

Tôi đứng lên, nhìn anh cười ngây ngô nói:"Như vậy có thể tiết kiệm thời gian, không cần phải nhờ người ta chạy lên chạy xuống truyền lời cho tốn thời gian thêm hai ba bận."

Nét mặt anh thoáng lộ ra vẻ ôn nhu, duỗi cánh tay ra rồi thong thả kẹp lấy túi xách của tôi cầm lên. Tôi muốn vươn tay đoạt lại nhưng liền bị anh lấy ngón trỏ búng nhẹ lên mu bàn tay cảnh cáo.

“Đi thôi, chúng ta đi xem phim nào!" Anh xách theo bọc lớn bọc nhỏ của tôi, còn tay kia thì ung dung đút trong túi quần. Đi được hai bước, tựa hồ cảm thấy có gì đó không ổn nên anh hơi dừng lại chờ tôi tiến đến gần mình rồi cùng nhau sóng vai mà đi.

Tôi nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh, suốt đọan đường đi tay chân không hiểu sao mà loạn cả lên, mỗi một bước chân đều phải cố dùng hết sức nên cả người cũng sắp hụt hơi.

Diệp Hướng Lăng vừa quay đầu lại, nghiêm túc hỏi:"Hòa Mãn, nghỉ đông này em định làm gì?"

A? Tôi ngây ra một lúc, lấy tay cào cào tóc trả lời anh:"Em sẽ về nhà với ba ba!"

Diệp Hướng Lăng do dự một chút lại hỏi tiếp:"Vậy sang năm em sẽ quay lại đây sớm chứ?"

Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời. Trước giờ vốn luôn là vậy, hễ có ngày nghỉ thì tôi nhất định sẽ trở về nhà ở với ba ba. Tôi tuy lớn đầu thế này nhưng trước giờ chưa từng rời khỏi nhà lâu như lần này đây.

“Thôi quên đi, vậy nghỉ đông cũng phải tiếp tục giữ liên lạc qua thư biết không!"

Nói chuyện một hồi, tôi phát hiện thật ra chúng tôi thế nhưng lại rất biết phối hợp với nhau. Diệp Hướng Lăng dù cách tôi hai bước đằng trước, nhưng khi phát hiện tôi đi nhanh, anh xoay lại nhìn một chút, bước chân bên dưới cũng sẽ nhanh hơn, ngược lại nếu tôi đi chậm, anh cũng sẽ giống như vô tình thả chậm cước bộ chờ tôi.

Ở ngã tư có một rạp chiếu phim mới xây, bởi vì hôm nay là cuối tuần cho nên người đến đây xem phim cũng rất đông. Tôi ngoan ngoãn bước lên bậc thang xếp hàng theo sát phía sau anh. Nhưng người phía sau chen chúc, chân tôi vừa bước lên bậc thềm còn chưa kịp đứng vững đã bị đẩy làm cho lắc lư ngã trái ngã phải suýt thì ngã xuống đất.

Diệp Hướng Lăng vừa quay đầu lại, thấy vậy anh liền cau mày, cánh tay đồng thời vươn ra kịp giữ lấy tay tôi kéo lại.

Tôi theo quán tính cả người đổ nhào vào lòng anh, đỉnh đầu đập mạnh trước ngực anh, nhất thời cả người liền đông cứng.

“Anh, đeo cái gì ở đây vậy?" Tôi nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Diệp Hướng Lăng.

“Á? Thế mà cũng bị em phát hiện à!" Anh nhếch môi, bộ dạng như đang cực lực khắc chế để không phá lên cười, duỗi tay vào bên trong áo kéo ra mặt dây chuyền bằng ngọc.

Tôi dán chặt mắt vào nó, suýt thì lệ tuôn đầy mặt, mặt ngọc này cũng thật là to đi, lại còn cứng như đá kia, cái đầu tôi mới bị đập vào đó không chừng giờ đã bắt đầu u một cục cũng nên.

“Bình thường anh rất ít khi đeo nó!" Anh cân nhắc, nâng niu miếng ngọc trong tay, khóe miệng cong cong cố tình đùa dai với tôi:"Như thế nào hôm nay vừa đeo lại bị em đụng trúng rồi!"

Tôi xoa đầu, lòng vô cùng buồn bực, bĩu môi kháng nghị nhìn Diệp Hướng Lăng. Đột nhiên tôi thấy anh đưa tay vòng qua cổ mình, tháo sợi dây chuyền có miếng ngọc kia xuống.

“Bồi thường cho em này!" Anh một phen túm lấy tôi, thuận tay đem sợi dây chuyền kia đeo lên cổ tôi.

Tôi đưa mắt đối diện nhìn anh, theo phản xạ muốn cự tuyệt, nhưng môi hơi mở đã bị ánh mắt anh trừng lại, lời nói còn chưa kịp thốt ra đã vội nuốt trở vô bụng.

Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn anh cẩn thận đem sợi dây chuyền vừa nặng nhưng phải nói là rất đẹp kia đeo lên trên cổ mình. Mặt ngọc màu xanh biếc cùng với chiếc áo bông màu đỏ thẫm mà tôi đang khoác bên ngoài càng thêm tương phản rõ ràng. Trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác thân thuộc khó tả, xúc động đến muốn khóc.

Diệp Hướng Lăng nghiêng đầu nhìn, thấy biểu tình của tôi lúc này lập tức cau mày, tay chỉ chỉ miến ngọc nói:"Giúp anh giữ cho kỹ, miếng ngọc này rất đáng giá đấy!"

Tôi run run nhìn anh hơn nữa ngày mới từ kẽ răng thốt ra:"Vậy tại sao lại đeo trên cổ của em chứ?"

Anh liếc nhìn tôi, không nói gì chỉ thong thả thuận tay sửa sửa sợi dây chuyền cho ngay ngắn rồi thưởng thức.

Tôi nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói thêm:"Ba em nói vô công bất thọ lộc…."

Anh khẽ hừ một tiếng, thản nhiên cắt ngang lời tôi:"Anh cũng không có nói là tặng cho em, miếng ngọc này là của mẹ anh cho anh đấy, tạm thời anh không có chỗ cất nên mượn cổ em dùng tạm vậy."

“A? “Tôi mơ mơ màng màng, người mơ hồ như đang trôi dạt nơi đâu, chỉ có cảm giác miếng ngọc đang đeo trên cổ hơi nặng, kéo cái cổ tôi đến phát đau.

“Lấy áo che lại, đừng có khoe khoang tùm lum bên ngoài biết không!" Anh vỗ đầu tôi, vươn ngón tay nhấc lên túi sách, vượt lên trước hai bước, không thèm để ý chút nào đến ánh mắt ai oán của tôi.

Tâm tình tôi rối rắm một trận, mặt khác cảm thấy chính mình cũng không có lá gan để hướng anh phản bác, vì thế rất ngoan ngoãn, tự giác đem sợi dây chuyền nhét vào trong ngực.

Mặt ngọc lạnh lẽo tiếp xúc cùng da thịt làm cho tôi hơi run nhẹ một cái. Nhớ tới mấy phút trước nó cũng như thế này ma sát với da thịt người kia, tâm tình tôi bỗng nhiên phơi phới, lòng cảm thấy ngọt ngào một cách lỳ lạ bèn lấy tay chầm chậm vuốt nhẹ lên ngực.

Diệp Hướng Lăng đi được một đoạn thì ngừng lại đột ngột, quay phắt người lại nhìn tôi hỏi:"Muốn xem phim nào?"

Tôi rảo nhanh bước đến gần, trước mắt có đủ loại phim cho tôi chọn, nào là phim hành động, phim hài, phim kinh dị Mỹ, ngay cả phim do đạo diễn Đài Loan tự chế tác cũng có.

Tôi vừa muốn nói anh hay là chọn bộ phim nhìn vào rất máu me kia, nhưng ngay lúc đó Diệp Hướng Lăng bỗng bước đến chỗ cô gái đang ngồi bán vé nói:"Làm ơn cho hai vé, phim nhật ký chuyến phi hành"

Quả nhiên anh chọn phim hành động.

“Đây là phim dành cho những bạn bè xem, anh nghĩ xem phim này…"Tôi do dự một chút, quyết định dũng cảm nói ra ý nghĩ của mình.

Diệp Hướng Lăng nheo mắt nhìn tôi, lạnh lùng hỏi:"Chúng ta chẳng lẽ không giống bạn bè sao?"

“…"

“Nếu như anh nhớ không lầm hình như lần gần đây nhất em còn ăn một lượt hết 10 cây kẹo!"

Tôi bị nghẹn một cái trợn trắng mắt nhìn anh. Chuyện vốn là thế này, bạn trai Tiểu Nhụy không biết đi đâu về tặng cho nó một hộp kẹo, tôi thấy nó đem bỏ thì tiếc, liền xin nó cho mình, sau đó một hơi ngồi ăn hết mười cây, bởi vì kẹo này ăn ngon nên tôi liền đem chuyện này viết vào trong thư kể anh nghe.

Bị Diệp Hướng Lăng hiểu lầm mình ham ăn như vậy tôi thật sự bắt đầu thấy hối hận chuyện mình không biết tiết chế, bất cứ chuyện nào dù lớn hay nhỏ xảy ra hàng ngày tôi đều rất ngoan ngoãn viết thư báo cáo cho anh không sót thứ gì.

Nói rồi tôi thấy không biết từ lúc nào anh rút trong túi ra một đống kẹo, đủ màu sắc sặc sỡ, đưa đến cho tôi:"Trên đường mới mua."

Tôi nhìn thấy đống kẹo kia thì thiếu chút nữa bật khóc, vốn lần đó sau khi ăn một hết hộp kẹo tôi đã ngán đến tận cổ, giờ trước mặt nhìn thấy nó tôi thật là khóc không ra nước mắt a.

“Ăn từ từ thôi, coi xong phim đừng để cho anh nhìn thấy bất kỳ cây nào còn sót lại là được." Anh vẫn bộ dạng lạnh lùng không đổi, chỉ là khi nói xong thì tay nâng lên vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tôi, động tác vô cùng tự nhiên thân thiết này làm cho tôi có cảm giác như mình là một đứa trẻ vừa mới lớn.

Thời điểm chúng tôi vào rạp thì bộ phim đó đã muốn trình chiếu. Không gian bên trong tối đen như mực, tôi cố lấy tay vịn tường mà vẫn không tránh khỏi lảo đảo. Diệp Hướng Lăng vốn nãy giờ vẫn đi đằng trước, tôi đi theo phía sau, chân cẳng loạng choạng mấy lần đứng không vững húc ngã vào lưng anh.

Sau hai ba lần bị tôi húc sau lưng, anh đột nhiên xoay người, dứt khoác bắt lấy cổ tay tôi.

Bàn tay anh rất to, rất mạnh mẽ nắm cổ tay tôi đến phát đau. Tôi hoảng loạn muốn rút tay lại nhưng không ngờ anh vừa buông lỏng cổ tay, giây sau tôi cảm giác được anh đổi tư thế, đem bàn tay mình lồng vào tay tôi, mười ngón đan chặt.

Mặt tôi liền nóng ran,toàn thân giống như bị trúng ma chú, cả người cứng đờ.

Anh giống như cũng không được tự nhiên cho lắm, lòng bàn tay đổ mồ hôi liên tục, dùng lực rất mạnh kéo tôi đi. Tôi bị anh kéo, mới đi được một đoạn ngắn mà bàn tay cả hai đều đầy mồ hơi, anh xoay người lại thản nhiên nhìn tôi giải thích:"Chỗ này mơ máy sưởi hơi lớn."

Màn hinh chiết xạ những tia sáng nho nhỏ nhưng cũng đủ rọi lên những con số trên ghế dựa. Lúc này anh mới mới buông lỏng tay, xoa lên áo bông, nhẹ nhàng đỡ tôi đẩy đến chỗ ghế ngồi.

Tôi cầm một đống kẹo ngồi xuống, bản thân còn xem phim thật sự chăm chú. Phim điện ảnh tuy phản ánh những hình ảnh thường ngày nhưng vẫn làm cho người xem cảm thấy thật cảm động. Tôi vừa xem phim vừa ăn kẹo, nhưng không tránh khỏi đầy xúc cảm mà khịt mũi không ngừng.

Diệp Hướng Lăng im lặng ngồi cạnh, tôi ngồi ăn kẹo một mình cả nửa buổi trời mới chợt nhớ tới anh, bèn lấy một cây đưa sang. Vốn dĩ tôi nghĩ anh sẽ lạnh lùng cự tuyệt, nhưng trong bóng đêm tôi chưa có cơ hội nhìn rõ thì cây kẹo trên tay đã bị anh giật lấy lúc nào.

Nghe tiếng xé giấy bạc, tôi tò mò quay đầu nhìn qua, thấy anh vừa ngậm kẹo vừa nhìn sang hướng tôi. Bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn mình không chớp, hình như anh có chút không tự nhiên, nâng tay nhẹ vỗ lên ót tôi, xoay đầu tôi quay lại phía màn hình, nghiêm túc hạ giọng:"Xem phim đi!"

Tôi “a" một tiếng, lúc này mới giật mình liền tiếp tục tập trung nhìn lên màn hình.

Xem đến đọan gần cuối phim, tôi thở ra một hơi. Diệp Hướng Lăng nghe vậy bèn nhích người sang tôi, dùng giọng thản nhiên hỏi:"Sao lại thở dài?"

Tôi cảm khái nhìn anh nói:"Nếu như một ngày nào đó em cũng có một căn nhà như thế thì tốt biết mấy."

Nếu có một căn nhà như vậy để ở, tôi có thể đón ba ba, người đã vất vả hơn nửa đời rồi cùng nhau đi chung quanh du lịch. Hai cha con chúng tôi sẽ cùng nhau sống thật vui vẻ, tận hưởng tất cả cảnh đẹp chung quanh mà không phải giống như hiện tại, tôi ở trường học, còn ông vẫn ở lại quê nhà bận rộn, mỗi ngày làm một công việc mà mình một chút cũng không hứng thú thế kia.

Diệp Hướng Lăng lắng nghe tôi nói một cách rất chăm chú, sau đó anh như tập trung suy nghĩ gì đó một hồi mới nhẹ ngàng mỉm cười, vươn tay chầm chậm xoa xoa nhẹ lên lưng tôi nói một câu:"Em đúng là con nít!"

Nói xong anh lại tập trung chăm chú tiếp tục xem phim.

Bộ phim kết thúc, anh tựa hồ vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ gì đó, thỉnh thoảng hơi cau mày, bộ dạng xem chừng vô cùng nghiêm túc. Tôi không dám chủ động đi quấy rối, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi theo anh.

Lần nay chắc anh xin phép trước nên thời gian cũng dư giả hơn, vừa đủ để xem hết phim vừa có thể chậm chạp mà đi đón đón xe.

Tôi theo thường lệ đưa anh ra đến trạm xe, đứng đó một hồi, phát hiện tuyến xe thứ nhất để về trường anh đã chạy ngang qua, nhưng anh một chút cũng không gấp, tôi không nhịn được bèn hỏi:"Xe kia, chẳng lẽ hết chỗ rồi sao?"

Anh thản nhiên liếc mắt nhìn tôi nói:"Ừ, mỗi lần đều là anh đi về trước, lần này anh chờ nhìn em lên xe trước vậy."

Khi cả hai đang nói chuyện thì một chiếc xe khác chậm rãi đi đến, mắt tôi lập tức sáng lên, nhảy dựng hướng phía xe buýt mà phóng đi qua. Sau khi lên xe tôi hiển nhiên còn thở hỗn hển một hơi mới lấy lại sức, lúc này tôi lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò, hướng Diệp Hướng Lăng vẫy tay thốt lên:"Diệp Hướng Lăng, tạm biệt!"

Anh hiển nhiên còn choáng váng vì hành động của tôi, ngơ ngác đứng ở trạm xe, trên mặt dường như còn có vẻ tức giận, chần chờ một chút rồi cũng đưa tay lên vẫy vẫy. Cách cửa kính xe anh không quên phóng ánh mắt lạnh lùng trừng tôi nói:"Em hành động cũng thật dữ dội!"

“A!" tôi uốn éo đầu, hơi kinh ngạc phát hiện thái độ kỳ lạ của anh. Lúc xe chuẩn bị lăn bánh tôi làm bộ như không nhìn thấy sắc mặt của anh, chậm rãi dời tầm mắt nhìn sáng đám đông bên cạnh, nhưng khi xe vừa chạy ngang, khóe mắt tôi vụng trộm nhìn sang Diệp Hướng Lăng thêm một lượt, chạm đến ánh mắt lạnh lùng của anh đang phóng tới, toàn thân không tự chủ mà run lên.

Suốt đoạn đường xe chạy, tôi giống như người trong mơ, mãi một hồi mới bừng tỉnh, tay vuốt nhẹ lên sợi dây chuyền mặt ngọc đang đeo trên ngực, nhịn không được mà cong cong khóe miệng mỉm cười thật tươi.
Tác giả : Tôi Là Tô Tố
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại